Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 12

Tôi vẫn luôn cho rằng bản thân không phải kiểu người tiêu chuẩn kép nhưng rõ ràng hôm nay tôi rất bất mãn với hành động 419 này của em trai. Cho nên tôi không nhịn được, chỉ muốn nói tối nay không để bọn họ hành sự ở nhà, vì vậy vừa tắm xong tôi đã xuống dưới, lại không nghĩ tới tôi vừa đi một chút, cậu bé kia đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, vừa nhìn thấy tôi, gương mặt lập tức đỏ bừng. Tôi tùy ý cầm khăn lau tóc: “Tạ Sơ đâu?”

“Cậu… cậu ấy đi vệ sinh.”

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Em thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi về.”

Cậu nhóc hạ tầm mắt, thu dọn những thứ trên bàn vào cặp sách, tôi đi lại ngồi xuống, đúng lúc nhìn thấy hộp bút của cậu nhóc, rất đáng yêu. Trong lòng nghĩ vậy, tôi cũng chỉ nói ra. Phản ứng của cậu nhóc còn rất lớn, tay rối chân loạn cầm lấy hộp bút cất đi, như một nhóc đáng yêu thích xấu hổ.

Tôi nhất thời thích thú, không nghĩ tới Tạ Sơ lại thích loại hình thích xấu hổ ngây thơ này, kiểu này lên giường còn phải dạy dỗ một chút mới có thể sáng khoái được…

Không để tôi trêu chọc thêm chút nữa, Tạ Sơ đã trở lại, quan tâm thu dọn đồ đạc cho bạn nam kia, nói lát nữa lại tiễn cậu nhóc về.

Tôi ngồi trên salon, có chút kinh ngạc nói: “Sao không qua đêm ở đây đi?”

Tạ Sơ xách cặp nhìn tôi một cái: “Không có phòng.”

Tôi lập tức có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngủ chung đi.”

Tạ Sơ không để ý tới tôi nữa, cậu áy xách đồ tiễn người ta ra ngoài. Hai người vừa đi, tôi lập tức ngồi dậy, suýt nữa không nhịn được bật cười. Thật kém quá đó! Em trai!

Lúc tôi lớn bằng cậu ấy đã ngủ với giảng viên đại học!

Xấu xa cười, tôi ngâm nga mấy bài hát, tâm trạng rất tốt, định ốp trứng làm cho bản thân một tô mì. Kết quả nồi khét trứng cháy, tôi câm nín, chỉ có thể vòng qua bàn ăn lấy điện thoại di động gọi đồ ăn bên ngoài.

Tạ Sơ nhanh chóng trở về, có vẻ là cậu ấy chỉ đưa người ta đến xe taxi, thật không biết quan tâm, tôi thầm chê bai cậu ấy, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng ý cười nơi khóe mắt của tôi, vô cùng vui vẻ.

Tạ Sơ thả vật trong tay xuống, nhìn tôi ngồi thoải mái trên ghế, cậu ấy lập tức đi qua, kéo một chân đang gác lên ghế của tôi xuống, lại lôi kéo áo ngủ trên bắp đùi tôi một cái: “Lần sau có người ngoài thì đừng mặc bộ này.”

Tôi trực tiếp rút chân ra khỏi tay cậu ấy, ngồi xếp bằng, sau đó lại đưa tay cầm điện thoại di động.

Tạ Sơ yên lặng nhìn tôi một lúc mới hỏi: “Cười cái gì?”

Tôi đáp một nẻo: “Tôi đang gọi giao cơm.”

Có lẽ là vẻ mặt của tôi vô cùng mập mờ, Tạ Sơ như có chút câm nín: “Hơn nửa đêm, trong điện thoại của anh có vị nào có thể đưa cơm tới cho anh.”

“Cậu không hiểu hả, em trai, là anh trai giao hàng đó!”

“…”

Cuối cùng đương nhiên không đặt cơm ngoài nữa, vì Tạ Sơ làm cơm cho tôi. Làm khó một học sinh trung học cần dậy sớm như cậu ấy nửa đêm phải đi chăm sóc ông anh trai vô dụng như tôi đây, cũng không biết thành tích có thể tuột xuống vì chuyện này không.

Có điều dù thành tích có rớt xuống thì cũng không kém hơn tôi được, theo tích cách của lão ba, có lẽ chỉ vượt trên mấy nhà ở Bắc Kinh kia.

Tạ Sơ là người thông minh, cho nên học gì cũng nhanh.

Cho dù chỉ dựa theo công thức trên điện thoại cũng có thể làm được đồ ăn ngon hơn bên ngoài, tôi cảm thấy rất hài lòng. Cơm nước no nê khó tránh khỏi việc suy nghĩ linh tinh. Tôi dán lên người Tạ Sơ đi theo về phòng cậu ấy, hoàn toàn không nghĩ tới đến trước cửa phòng Tạ Sơ lập tức bắt lấy tôi hôn một lúc lâu, đến lúc tôi cứng rắn đến gần như tự đưa tay cởϊ áσ tháo dây thì cậu ấy lại đẩy tôi ra ngoài, khóa trái cửa phòng.

Tiếp đó khi tôi lại nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng của cậu ấy: “Ngủ ngon, anh trai.” Thì toàn thân đều rơi vào trạng thái không ổn.

Sao lại cảm thấy tình huống này có chút giống việc từng xảy ra…

Là ảo giác của tôi sao?