Tóc giả trên đầu Chu Dục Cảnh hơi khó chịu, gãi nhẹ hai lần, cậu nghĩ Đoàn Hạc Thừa có thể sẽ cảm thấy không vui khi chuyện ảnh chụp bị lộ ra, cho nên lúc nhìn thấy cửa hàng bán quần áo cậu nhớ kĩ vị trí, cơm nước xong xuôi chạy đến mua một cái, thuận tiện còn mua luôn tóc giả với giày trên người người mẫu, gom thành một bộ, chỉ là không biết mình mặc buồn cười thế này, có thể chọc Đoàn Hạc Thừa vui vẻ một chút hay không.
Đoàn Hạc Thừa hiếm thấy sửng sốt mấy giây, thấy cậu đi giày không vừa chân, nói: “Cởi giày, lại đây.”
Chu Dục Cảnh cởi giày, bước chân trần đi qua, Đoàn Hạc Thừa đợi cậu đến bên cạnh, duỗi tay kéo người vào lòng, một đôi bàn tay to xương khớp rõ ràng không nói lời nào chui vào váy, từ đùi đi lên, vốn định kéo lớp vải ôm lấy mông, kết quả trên hai mông thịt đầy đặn trống không, ánh mắt Đoàn Hạc Thừa sâu xa, liếʍ liếʍ khóe miệng, giọng khàn khàn hỏi: “Qυầи ɭóŧ đâu.”
Chu Dục Cảnh xấu hổ nhắm mắt lại: “Quên, quên mặc…”
Đoàn Hạc Thừa kẹp mông cậu nắn bóp thật mạnh, lại kéo người ngồi lên đùi mình dạng chân, cái mông không có gì che chắn ngồi lên đầu gồi Đoàn Hạc Thừa, cảm giác ngồi lên quần tây rất rõ ràng, lúc này đẩy lên giữa đùi, thịt mềm mẫn cảm thậm chí có thể cảm nhận được hoa văn dệt trên vải vóc, thô thô tê ngứa.
Ngón tay thon dài của Đoàn Hạc Thừa cuốn lấy một sợi tóc, cuốn một vòng trong tay rồi hất sang một bên, thuận thế đè cổ Chu Dục Cảnh xuống, hôn đôi môi của cậu, đầu lưỡi dây dưa quấn quýt, Chu Dục Cảnh thả lỏng người, khóa kéo sau lưng bị kéo xuống, lúc này như ẩn như hiện, lộ ra hai cánh mông bị đè lên đầu gối.
Ngón tay Đoàn Hạc Thừa dạo chơi bên eo mẫn cảm của cậu, vẽ vài vòng xoay một vòng, gãi cho cậu run rẩy toàn thân đến mỗi sợi lông tơ cũng bắt đầu run rẩy. Trên tay nhìn như nhẹ nhàng, đầu lưỡi trong miệng lại vô cùng bá đạo, mυ'ŧ vào liếʍ láp, đi sâu tận họng thoáng cái lại đảo qua hàm trên, Chu Dục Cảnh hít thở dồn dập, nước bọt liên miên bên khóe miệng, đột nhiên ngực bị siết chặt, chẳng biết váy trượt đến khuỷu tay từ lúc nào, một điểm đứng thẳng trên l*иg ngực trần trụi, bị kẹp ở giữa ngón tay, kéo khẽ xoa nắn.
Váy Chu Dục Cảnh dưới hai chân, không rơi xuống, móc vào ngón chân, toàn bộ cơ thể của cậu bị điều khiển hoàn toàn trong tay Đoàn Hạc Thừa, ‘cậu em’ gác trên đầu gối cũng lặng lẽ đứng lên, thay đổi của cơ thể khiến cậu vô thức muốn giấu đi, hai đùi còn chưa kẹp chặt, đã cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, người được Đoàn Hạc Thừa ôm ngang lên, đặt lên giường.
Không biết tóc dài rơi xuống đất khi nào, lúc này tóc tai Chu Dục Cảnh lộ xộn, mặt đỏ bừng, đầu gối khép chặt, nhưng váy không che kín, dưới hai chân ép chặt, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai viên cầu nhỏ mượt mà, hầu kết Đoàn Hạc Thừa nhấp nhô, mở cúc áo sơ mi trên cổ ra, rướn người lên đặt Chu Dục Cảnh dưới người mình.
Đoàn Hạc Thừa rất đẹp, giờ phút này trong mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, càng có vẻ vô cùng gợi cảm, Chu Dục Cảnh không dám đối mặt với hắn, chỉ có thể dời mắt đến nốt ruồi lệ sáng rõ kia, nhìn mê mẩn, chợt run tay sờ lên, si ngốc gọi hắn: “Anh Cửu…”
Yêu thương trong mắt cậu trào ra, giống như không đè nén được muốn bung ra, Đoàn Hạc Thừa nắm cằm cậu, để cậu nhìn mình, đối mặt mấy giây, mở khóa quần, lôi gậy th*t cứng rắn: “Mở chân ra.”
Mặc dù Chu Dục Cảnh rụt rè, nhưng vẫn nghe lời mở hai chân ra, váy đã nhăn nhúm nằm ngang bên hông từ lâu, Đoàn Hạc Thừa nâng đùi cậu lên, ép lên trước ngực, lúc này tiểu huyệt từ đầu đến cuối giấu ở chỗ bí ẩn nhất, hoàn toàn lộ ra trong không khí, Chu Dục Cảnh vội vàng nhắm hai mắt lại, lông mi run lên, một ngón tay tùy theo mà đến đặt bên ranh giới nếp uốn, Chu Dục Cảnh hơi căng thẳng, bên tai vang lên giọng nói hơi khàn gợi cảm của Đoàn Hạc Thừa bảo cậu thả lỏng, Chu Dục Cảnh nghe lời, cố gắng thả lỏng, ngón tay liền thừa dịp lúc vắng mà vào, một ngón chui vào.
Thịt mềm siết chặt hút cắn ngón tay khớp xương rõ ràng, mặc nó ở bên trong khuấy đảo mở rộng, tìm kiếm, Chu Dục Cảnh không thấy đau lắm, thích ứng một ngón tay đi vào, ngón tay thứ hai lại chậm rãi đi vào trong cơ thể, lỗ thịt ẩm ướt mềm mại như miệng nhỏ, cắn chặt hai ngón tay kia, đột nhiên Đoàn Hạc Thừa dừng tay lại, chọc nông mấy cái, bất chợt đâm mạnh vào, vẻ mặt Chu Dục Cảnh khẽ thay đổi rên một tiếng, Đoàn Hạc Thừa nhướng mày, rút ngón tay ra, phát hiện miệng huyệt hồng hồng, vậy mà gấp rút co lại từng cái một.
Ngón tay đột nhiên rời đi khiến Chu Dục Cảnh không khỏi cảm thấy trống rỗng, vừa mở to mắt, đã cảm thấy đầu lười ướt mềm liếʍ cắn vành tai cậu, Đoàn Hạc Thừa hỏi cậu: “Muốn không?”
Trong mắt Chu Dục Cảnh mờ sương, thành thật gật đầu: “Muốn, muốn.” Vừa dứt lời, huyệt sau mềm mại đã bị gậy th*t thô cứng đâm vào, huyệt sau đã được mở rộng bị qυყ đầυ mở ra, thái dương Chu Dục Cảnh mang theo giọt mồ hôi, lúc này trong đôi mắt mông lung trong veo thấy đáy, tràn đầy bên trong đều là Đoàn Hạc Thừa.
Đoàn Hạc Thừa ôm cậu vào lòng, nâng cao eo, đưa cả cây gậy th*t vào trong người Chu Dục Cảnh, hắn liếʍ láp cần cổ Chu Dục Cảnh, cảm nhận được toàn thân người cậu co rút: “Đau thì kêu lên.”
Chu Dục Cảnh ôm lấy lưng Đoàn Hạc Thừa nhỏ giọng nói: “Không đau…”
“Không được nói dối.”
Chu Dục Cảnh lắc đầu rêи ɾỉ: “Là anh Cửu cho, không đau….”
“Đồ ngốc.” Đoàn Hạc Thừa hôn khóe miệng cậu một cái, đợi cậu bình phục lại, hướng về điểm mẫn cảm đã tìm thấy lúc nãy chậm rãi đâm chọc.
Chu Dục Cảnh bị vật cứng đâm đến độ liên miên mềm mềm che giấu rất nhiều khó chịu, mới đầu coi như nhẹ nhàng, thấy mày cậu như hơi giãn ra. Đoàn Hạc Thừa chợt bắt đầu đâm mạnh, Chu Dục Cảnh cắn khóe môi sợ mình rên thành tiếng, ai biết vẫn chưa cắn chặt răng, đã bị Đoàn Hạc Thừa dùng đầu lưỡi linh hoạt cạy mở, cuốn lấy đầu lưỡi trêu đùa một phen, nói: “Không được chịu đựng.” Ngay sau đó đi vào sâu hơn bắt đầu đâm rút.
Một tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào biến điệu theo khóe miệng hơi hé bật ra, ruột thịt quấn lấy dương v*t thô to, hai túi nang tròn mẩy đập lên cánh mông ẩm ướt, âm thanh xá© ŧᏂịŧ va chạm khiến Chu Dục Cảnh chôn đầu trên vai Đoàn Hạc Thừa không dám ngẩng lên, cậu có phần không chịu được va chạm kịch liệt như vậy, liên tục cầu xin: “Anh, anh Cửu a xin… xin anh chậm lại được không a a… em không, em không chịu được… ưm a a…”
Đoàn Hạc Thừa không để ý tới, đè hai chân cậu càng đâm kịch liệt hơn, lúc này ‘cậu em’ của Chu Dục Cảnh kẹp giữa bụng hai người, cứng rắn phun dâʍ ɖị©ɧ ẩm ướt, kɧoáı ©ảʍ đáng sợ cuốn lấy toàn thân, thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh trên cây gậy th*t nóng hổi trong cơ thể, sau khi nhanh chóng và hung dữ mạnh mẽ đi sâu vào, Chu Dục Cảnh giật mạnh mấy lần trong lòng Đoàn Hạc Thừa, bắn ra. Vốn cho rằng như vậy là kết thúc, ai ngờ kɧoáı ©ảʍ còn chưa lắng lại, người đã bị Đoàn Hạc Thừa ôm lấy đổi tư thế, Chu Dục Cảnh kịp phản ứng, lưng đã tựa vào ngực hắn, nằm nghiêng, dương v*t vừa bắn xong lại bị tay to nắm lấy nắn bóp chơi đùa, đầu v* đứng thẳng trước ngực cũng không tránh thoát bị ngón tay gãi gãi.
Đoàn Hạc Thừa liếʍ cắn cổ cậu hỏi: “Chơi em sướиɠ không.”
Chu Dục Cảnh nhỏ giọng thành thật trả lời: “Sướиɠ, sướиɠ…”
“Sướиɠ thì nói cho tôi nghe, nếu không thì tôi không biết.”
Chu Dục Cảnh cong ngón chân gật đầu, ‘cậu em’ bị tuốt lần nữa đứng thẳng lên, gậy th*t sau huyệt vẫn dây dưa với ruột thịt, đâm rút mạnh mẽ, mà ngực cũng vừa ngứa vừa tê, đầu v* khao khát được khoang miệng dịu dàng liếʍ cắn mạnh bạo, kɧoáı ©ảʍ trải rộng toàn thân khiến Chu Dục Cảnh hơi rối loạn, cậu rêи ɾỉ: “Anh Cửu, anh Cửu ngực ngứa lắm…”
Đoàn Hạc Thừa nhếch miệng cố ý nói: “Ngực tôi không ngứa.”
“Là, là…”
“Ngực?” Đoàn Hạc Thừa đột nhiên hiểu ra, nói xong cái tay rời khỏi đầu v*, tùy ý lần mò.
Chu Dục Cảnh càng khó chịu hơn, khóe mắt ướŧ áŧ, có chút đáng thương nói: “Là, là đầu v*, đầu v* rất ngứa…”
Đoàn Hạc Thừa hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Chu Dục Cảnh chôn đầu xuống lần nữa, nhỏ giọng nói: “Xin, xin anh Cửu… liếʍ, liếʍ nó đi mà a….” Lời thỉnh cầu vừa nói ra khỏi miệng, thân trên đã bị đè cho bằng, đầu lưỡi trơn ướt cuốn đầu v* đáng thương vào miệng, liếʍ láp day cắn, huyệt sau càng đâm rút nhanh hơn, trên dương vậy sung huyết còn dính bạch trọc chưa khô, kɧoáı ©ảʍ quen thuộc điên cuồng càn quét toàn thân lần nữa, Chu Dục Cảnh liên tục rêи ɾỉ xin tha, đổi lấy chỉ có va chạm càng mạnh mẽ hơn, lúc ‘cậu em’ bắn lần thứ hai cuối cùng cũng cảm nhận được run rẩy dữ dội trong cơ thể, tiếp đó chất lỏng nóng hổi phun ra, nóng đến nỗi tim cậu nóng lên.