Phiền Toái

Chương 27: Mỏi mắt mong chờ

Vốn San Nương không muốn có bất kỳ liên quan nào với Lâm Như Trĩ, nhưng đống thϊếp xin lỗi này khiến nàng không dễ bày tư thái kiêu ngạo với người ta.

Nghĩ rằng bất quá tùy tiện xã giao một hai, chỉ cần nàng bày bộ dáng lười biếng ỉu xìu, có lẽ tiểu cô nương kia sẽ hiểu nàng không có lòng kết giao. Quyết định xong, San Nương cũng không đặc biệt quá mức để chuyện này trong lòng.

Ai ngờ nàng nghĩ vậy nhưng với điều kiện đối phương cũng phải là nhân tài ‘biết tiến lui, hiểu ánh mắt’ như nàng mới được. Song vị Lâm Như Trĩ, Lâm đại cô nương kia, mặc dù có tài danh giống nàng lại không có được… ừm, ánh mắt như nàng. Tiểu cô nương hết sức chân thành, dù thấy San Nương miễn cưỡng không thích phản ứng với người khác, nhưng nàng ấy chỉ nghĩ do lúc trước sư huynh và đường huynh nhà mình đắc tội người ta, nên nàng ấy không ngừng nhận lỗi với San Nương, ồn ào đến mức khiến San Nương nhịn không được đỡ trán, không biết làm sao.

“Trước đó, lúc cha ta hỏi ta muốn chuyển đến thư viện Mai Sơn để đọc sách không, ta còn nghĩ, ở nơi này ta không quen biết ai, bây giờ cuối cùng quen được tỷ tỷ, như thế quá tốt, có chuyển đến đây học ta cũng không sợ cô đơn rồi.” Lâm Như Trĩ cười nói.

Đột nhiên San Nương nhíu mày, “Ngươi muốn chuyển đến thư viện Mai Sơn?”

“Đúng,” Lâm Như Trĩ gật đầu, “Vốn ta không đồng ý, nhưng hôm nay nghe cha ta nói, Viên sư huynh cũng chuyển đến, cộng thêm có tỷ tỷ ở đó nữa, nên ta đồng ý.”

“Viên...” Sống lưng San Nương cứng đờ, “Viên sư huynh?!”

“Ừm, là học trò của cha ta.” Lâm Như Trĩ hình như nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười ha ha, nói: “Giống như tỷ đó, lúc Viên sư huynh của ta còn học ở thư viện Hạnh Lâm cũng đứng nhất mỗi năm. Chờ tỷ khỏi bệnh rồi, có thể luận bàn một hai với Viên sư huynh của ta. Bất quá Viên sư huynh rất lợi hại, cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều tinh thông, cho dù cưỡi ngựa bắn cung cũng không thua ai.”

Nhìn vẻ mặt sùng bái của Lâm Như Trĩ, San Nương yên lặng cụp mắt, khóe môi đột nhiên nhếch lên, cười nói: “Ta lại chắc chắn Viên sư huynh của ngươi có một kỹ năng không bằng ta.”

“Cái nào?”

“Môn nấu nướng.” San Nương nghiêng đầu cười nói, “Môn nấu nướng của Viên sư huynh ngươi nhất định không bằng ta.”

Ngoài việc học cầm kỳ thi họa, nữ sinh còn phải học nấu nướng, thêu thùa. Hai thứ này nam sinh không học.

Mắt hạnh của Lâm Như Trĩ trợn tròn, nhếch miệng sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên vỗ tay cười ha hả. Mặc dù cười đến mức không dịu dàng tao nhã như một tiểu thư khuê các, nhưng lại có một hương vị phong tình ngay thẳng sảng khoái, khiến San Nương thấy mà nhịn không được cũng khẽ cười theo.

“Lần sau ta sẽ lấy kỹ năng này so tài với Viên sư huynh!” Lâm Như Trĩ vỗ tay cười nói, “Mặc dù tài nấu nướng của ta không tốt lắm, nhưng chắc chắn giỏi hơn Viên sư huynh. May mà tỷ tỷ nghĩ ra ý này!”

Lại nói tiếp, “Khi nào tỷ tỷ quay lại học lý? Hôm nay rốt cuộc tỷ tỷ có chỗ nào không thoải mái? Không bằng nói cho ta nghe thử. Tổ phụ ta thường nói, không làm lương tướng thì làm lương y*, chỗ của ông cất rất nhiều phương thuốc mà bên ngoài không có, không chừng trong đó có đúng bệnh của tỷ tỷ.”

*Câu này do Phạm Trọng Yêm thời Bắc Tống nói. Hàm ý nếu không có cơ may làm quan mưu cầu phúc lợi cho dân, vậy thì làm một y sĩ tế thế cứu dân.

Tiểu cô nương trước mặt vẫn mặc trang phục mùa xuân. Chẳng qua sắc xanh mơn mởn đổi thành màu lam thăm thẳm. Mặt mày sáng ngời, tính tình ngay thẳng, nếu không có những việc lộn xộn kia ngăn cản ở giữa, thì San Nương vô cùng nguyện ý kết giao với nàng ấy.

Nàng yên lặng thở dài, lắc đầu cười nói: “Vốn cũng không có gì…” Dừng một chút, bỗng nhiên cười nghịch ngợm, nghiêng đầu nói: “Nói thật cho ngươi biết, ta không có bệnh, chỉ lười đi học thôi.”

Lâm Như Trĩ ngẩn ngơ, mắt hạnh trợn to lần nữa, một lúc lâu sau mới líu lưỡi: “Tỷ, ý tỷ tỷ là…”

“Trốn học.” San Nương nghiêm túc đáp.

Nàng chờ phản ứng của Lâm Như Trĩ.

Mà phản ứng của Lâm Như Trĩ lại ngoài dự liệu của nàng. Đôi mắt to của đứa bé kia chớp một cái, như tên trộm quay đầu lại thoáng nhìn đám nha hoàn bà tử đi theo nàng ấy, tiến đến trước mặt San Nương, thấp giọng hỏi: “Sao tỷ tỷ làm được? Mau mau dạy ta đi. Mỗi lần ta giả bệnh trốn học đều bị cha mẹ phát hiện, chưa lần nào trốn thành công. Rốt cuộc tỷ tỷ làm thế nào? Mà ta thấy không ai hoài nghi tỷ tỷ giả bệnh hết, tỷ tỷ thật lợi hại!”

San Nương: “...”

Vất vả lắm mới đuổi được Lâm Như Trĩ luôn líu ríu như chim sẻ, San Nương đứng trước cửa phòng khách, rũ mắt trầm tư.

Lâm Như Trĩ này không giống Thập tứ nương, đương nhiên nàng sẽ không mời nàng ấy đến viện nhỏ của mình, chỉ tiếp đãi trong phòng khách. Lúc này tiễn khách rồi, nàng nhịn không được nghĩ tới tin tức Lâm Như Trĩ tiết lộ.

Thì ra, trước khi Viên Trường Khanh tham gia Thưởng Xuân Yến, hắn đã quyết định đến học tại thư viện Mai Sơn.

Lúc đó sao nàng lại nghĩ thế chứ? Cho rằng hắn vì nàng mới cố ý chuyển đến học… khi đó nàng tự mình đa tình bao nhiêu…

Đáng tiếc, cuối cùng nàng vẫn là người gan thỏ, không dám hỏi lúc này Viên Trường Khanh đang ở đâu. Bất quá nghe được tin kia, sợ là hắn còn ở kinh thành…

Lâm Như Trĩ nói: “…Viên sư huynh cũng sắp chuyển đến nên ta đồng ý…”

Nghe ý này thì biết quả nhiên giao tình giữa hai người không tầm thường.

Chẳng qua vì sao Lâm Như Trĩ lại khác với kiếp trước, quyết định chuyển đến nữ học Mai Sơn học?

“Cô nương.”

Trước phòng khách, một hạ nhân đi ngang qua ân cần thi lễ với San Nương, sau đó mới xoay người đi ra.

San Nương ngẩng đầu, bỗng dưng hít sâu một hơi, vứt tất cả những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu qua một bên. Kiếp trước cũng được, kiếp này cũng được, Lâm Như Trĩ và Viên Trường Khanh có thế nào cũng được, đều không liên quan đến nàng. Trước mắt nàng còn có chuyện quan trọng cần làm.

“Ngũ Phúc”, nàng kêu, “Đi nói với Mã ma ma, sáng mai đầu giờ Thìn gọi tất cả quản sự trong nhà đến phòng khách này chờ ta, ta có lời muốn nói. Còn nữa, không được phép đến muộn.”

*•*•*

Hôm sau trời vừa sáng, hiếm khi San Nương không ngủ nướng, đúng đầu giờ Thìn xuất hiện tại phòng khách.

Trong phòng khách, rõ ràng Mã ma ma cũng sợ bị San Nương làm mất mặt, nên từ sớm đã dẫn mọi người đứng ở đó.

San Nương ngồi trên ghế chủ tọa nhìn thẳng, sau đó môi hơi nhếch lên, khẽ cười nói: “Ta mới trở về vài ngày, cũng chưa biết rõ ai với ai, trước tiên mời từng người trong các vị báo danh tính và vị trí công tác.”

Có không ít người trong đám đó liếc mắt nhìn Mã ma ma.

Đầu tiên Mã ma ma trợn hai mắt ngựa nhìn San Nương một lúc, chỉ thấy San Nương cười híp mắt nhìn bà ta, trong lòng biết rõ vị này bất cứ lúc nào cũng sẽ đem bà ta ra lập uy, bèn tạm thời nhịn khuất nhục, bước lên một bước, vừa mở miệng chợt nghe San Nương cười nói: “Ma ma thì không cần.”

Mã ma ma lập tức cứng nhắc.

Chỉ nghe San Nương lại nói: “Vậy chúng ta bắt đầu từ Phương ma ma đi.”

Phương ma ma thông minh, gấp rút đứng ra, quỳ gối bẩm: “Nhà chồng nô tỳ họ Phương, hiện quản lý tặng lễ tới lui bên ngoài và điều phái nhân thủ khắp nơi.”

San Nương gật đầu cười: “Giờ thủ hạ của ma ma quản những việc gì? Mời ma ma giới thiệu từng người.”

Vì vậy Phương ma ma kêu các quản sự nhị đẳng dưới trướng bà ra giới thiệu lần lượt với San Nương.

San Nương cười với các quản sự kia: “Mời các vị nói kỹ càng một chút, mỗi vị được phân quản ở đâu, có bao nhiêu thủ hạ, phân mấy tổ…”

Sau Phương ma ma là Điền quản gia - quản sự ngoại viện, sau đó là Điền ma ma quản lý phòng bếp…

Các quản sự đều biết rõ câu tục ngữ ‘Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa**’, dù là người ở thế hệ nào cũng không ai muốn lót bậc thang cho đại cô nương, ngược lại từng người đều cực kỳ thuận theo, không gây phiền toái gì cho San Nương.

**Ý chỉ quan viên mới lên chức thường dùng những biện pháp cải cách hay những chính sách mới.

Điển cố: Thời Tam quốc, Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian ngắn, liên tục ba lần dùng hoả công đánh Tào Tháo. Lần đầu hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng làm mười vạn quân Tào của Hạ Hầu Đôn còn được vài người. Lần thứ hai ở Tân Dã dùng hỏa công, nước ngập diệt sạch mười vạn quân của Tào Nhân, Tào Hồng. Lần thứ ba hỏa thiêu Xích Bích trăm vạn quân Tào thảm bại, rốt cuộc chỉ còn 27 người theo Tào Tháo chạy thoát. Bấy giờ người ta gọi ba lần đốt lửa này là “Ba đống lửa Gia Cát Lượng mới nhậm chức đốt lên“. Về sau thì biến thể thành “Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa”

San Nương bày tỏ: Hài lòng.

Nơi này nói, nơi kia Tam Hòa và Ngũ Phúc mỗi người cầm một bản danh sách đối chiếu. Chờ quản sự các nơi nói xong, hai người bèn đưa danh sách trong tay cho San Nương.

San Nương mở hai danh sách kia ra, cười nói: “Ta vốn là một kẻ lười, từ chỗ phu nhân nhận việc này là vì hiện nay trong nhà xác thực hơi loạn, loạn đến mức khiến ta cực kỳ không hài lòng. Thật ra phải nói rằng, ta cảm thấy trong nhà sẽ không có nhiều chuyện như vậy mới đúng, bất quá mọi người gần như đều giải quyết việc của mình cho có lệ, yêu cầu của ta cũng không cao, nhưng hết lần này đến lần khác…”

Nàng thở dài một tiếng, khép hai bộ danh sách lại: “Các vị đều là người làm lâu năm trong nhà, hẳn phải biết rõ, từ trước đến nay trong nhà có sẵn một bộ quy định, chỗ nào nên dùng bao nhiêu người, người nào làm cái gì, tất cả đều có quy tắc rõ ràng. Nếu tất cả mọi người đều làm theo quy củ thì hẳn không còn loạn nữa. Nhưng ta thấy trong nhà có một số chỗ thừa người, có vài chỗ lại thiếu người? Chỗ thừa người, chỉ sợ khó tránh khỏi việc ít người nhiều. Chỗ thiếu người, nếu không làm trễ nãi công việc, thì có thể thấy trước đó người nhiều hơn việc; Nếu làm trễ nãi công việc, thì chỉ sợ sẽ trách đám quản sự các ngươi không để tâm, không kịp thời bổ sung nhân lực.”

Nàng giương mắt nhìn Mã ma ma, thấy bà ta cụp mắt không nói gì, bèn nhìn mọi người đang nín thở bên dưới, ngón tay mảnh khảnh khẽ điểm hai cái lên danh sách, cười nói: “Đại khái ta có thể đoán được trong lòng mọi người đang nghĩ gì. Nói thật với các vị, tuy ta mới tiếp nhận chuyện trong nhà, nhưng có lẽ các ngươi đều từng nghe nói về ta. Ở Tây Viên nhiều năm, đi theo lão phu nhân chứng kiến không ít chuyện, không giống một số người các ngươi cho rằng dễ lừa gạt.” —— Lúc này không mượn danh nghĩa lão phu nhân Tây Viên thì còn đợi đến lúc nào?

“Người vào phủ chúng ta, thứ nhất phải rành rẽ quy củ các nơi. Có lẽ các vị quản sự nhất định không quên mỗi phép tắc phải tuân theo. Đã thế, ta cho các vị ba ngày, xem lại điều lệ thật kỹ, chỉnh lại công tác của các thủ hạ, thấy chỗ nào không hợp quy củ thì mau chóng sửa lại. Trong vòng ba ngày này, tạm thời ta sẽ nhẫn nại, thấy chỗ không đúng cũng sẽ không xử phạt ai, nhưng ba ngày sau, ta hy vọng không còn nhìn thấy cảnh hai vị thiếu gia cùng trở về, một vị không ai hầu hạ, một vị thì người tới tấp không đúng quy củ. Còn nữa, về sau ta không muốn thấy hạ nhân phạm phải chuyện ở sau lưng nói lung tung việc của chủ tử, có người gan to đến mức dám nhảy ra bao che. Trước đây cũng thôi nhưng ba ngày sau, ta sẽ dựa theo từng quy củ trong phủ nói chuyện với các vị. Nhưng nếu bên dưới có người phạm lỗi, thì ta cũng sẽ không trực tiếp tìm thủ phạm đó mà chỉ tìm đám quản sự các người. Bất kể ai phạm phải điều gì, trong mắt ta chỉ chứng tỏ một chuyện, chính là các ngươi quản lý bất lực, không xứng chức. Nếu đã không thể đảm đương công việc, thì mời các vị quay về rèn luyện lại cho tốt, đỡ phải trễ nãi công việc.”

“Đúng rồi, còn một chuyện nữa. Ta hy vọng ba ngày sau, các vị có thể chọn cho mình một phụ tá đạt tiêu chuẩn. Nếu các vị bị ta phát hiện không xứng chức thì ta sẽ mời phụ tá đảm đương việc của các vị. Không có đạo lý các ngươi không đảm đương nổi thì chủ tử phải nhịn, nhưng? Đương nhiên, nếu phụ tá cũng không thích hợp thì chứng tỏ không chỉ bản thân ngươi không đủ năng lực mà ánh mắt cũng kém. Người như vậy thực sự không đủ khả năng, thế thì mau chóng tìm việc khác phù hợp với khả năng của mình đi. Ta sẽ cho mọi người ba cơ hội, lần đầu làm không tốt cũng không bị gì, sửa lại là được. Lần thứ hai có thể tính là vô tình sai lầm, nhưng nếu có lần thứ ba, thì đó là dạy mãi không sửa. Đời người ngắn ngủi, ai cũng đừng lãng phí thời gian của ai. Các vị nghe rõ chưa?”

Nàng nhìn mọi người, cười dịu dàng nói tiếp: “Còn câu sau cùng, ta là người rất sợ phiền toái, vô cùng sợ phiền toái. Vì để sau này không có phiền toái nữa nên ta thà hiện tại phiền toái một chút. Do đó ta hy vọng, sẽ có người phạm lỗi để ta phiền toái một lần cuối cùng, cũng tránh về sau gặp phiền toái vụn vặt. Mượn lời Ngũ Phúc nhà chúng ta nói, đó chính là cực kỳ phiền toái.”

“Ta mỏi mắt mong chờ.”

Thập Tam cô nương nhướng mày, cười cực kỳ dịu dàng hiền hòa.