Phiền Toái

Chương 16: Đi dạo phố

Lại nói sáng sớm hôm sau, Phương ma ma đã đến từ rất sớm chờ lệnh.

Thì ra, San Nương vốn định thay đổi một lầu của Tú Lâu, nhưng về sau lại nghĩ dù gì cũng động thủ rồi, dứt khoát bố trí lại một phen hai lầu theo ý mình đi. Chỉ là vừa mới về, hành động như thế hơi lớn, cả ngày hôm qua còn chưa thu xếp thỏa đáng, nên sáng sớm tinh mơ Phương ma ma lại đến.

Lúc Phương ma ma bước vào, chỉ thấy Tam Hòa, Ngũ Phúc, Lục An và Lý ma ma đang kéo bốn góc bức miêu thú kia, đại cô nương nhà mình thì đứngđối diện cắn đầu ngón tay cái, nghiêng đầu đánh giá bức tranh thêu.

“Ma ma tới sớm vậy.” Ngũ Phúc hoạt bát nhất, túm tấm lụa trong tay chào hỏi với Phương ma ma.

San Nương xoay đầu lại nhìn, cũng chào hỏi một tiếng “Chào ma ma”, lại tiếp tục nhìn chằm chằm bức miêu thú kia.

Phương ma ma đến gần cười nói: “Đây vốn là bảo bối của phu nhân, trông như vật sống ấy.”

Bức tranh thêu bị Tam Hòa các nàng kéo có chiều dài hơn mười thước, chiều rộng khoảng năm thước. Trên tấm lụa nửa trong suốt có thêu một bụi chuối tây xanh tươi. Dưới tán lá chuối, bảy, tám con mèo con lông xù ngã, lăn lộn, bò. Thần thái mỗi con mèo con đều sinh động hoạt bát, trong góc có một con bướm bị mèo con dọa bay tán loạn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay ra.

“Cô nương định làm nó thành bình phong thủy tinh sao? Có cần lão nô kêu người làm thủy tinh đến đo lường không?” Phương ma ma ân cần hỏi.

Ở tiền triều, thủy tinh này giống như đồng hồ phương tây kia, đều được xem như vật báu sưu tầm, nhưng sau khi trải qua ‘Thánh nguyên cách tân’ của Thế Tổ hoàng đế, Đại Chu đã học được rất nhiều kỹ thuật từ phương Tây. Hiện nay thủy tinh cũng tốt, đồng hồ báo thức cũng được, mặc dù không thể nói là vô cùng tiện nghi, nhưng chẳng phải đồ vật gì mà dân chúng bình thường không thể mua nổi. Huống chi bây giờ, Hầu gia nghèo đến mức chỉ còn tiền, cho dù là Ngũ phòng nghèo nhất, muốn đặt mua một bình phong thủy tinh gì đó, cũng không phải chuyện khó.

“Chỉ là, “ San Nương nói, “Trên trấn chúng ta có cửa hàng thủy tinh ư? Nếu phải đưa vào thành, thì không biết sẽ trễ nải tới khi nào nữa.”

Phương ma ma cười nói: “Cô nương quá lo lắng rồi, có một thư viện Mai Sơn ở đây thì trấn Mai Sơn của chúng ta rất náo nhiệt đấy! Chưa chắc chỗ chúng ta có mà trong thành không có đâu.”

“Thật sao?” San Nương hai mắt sáng ngời, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ trỗi dậy.

Mặc dù Thập tam cô nương lớn lên ở trấn Mai Sơn, nhưng là quý tộc xuống dốc, lão phu nhân nhà nàng vẫn giữ quy củ đời trước, thuận theo lời kêu gọi của triều đình, đồng ý để cô nương các nàng đi học. Song không có nghĩa là lão phu nhân có thể tiếp nhận hiện trạng các cô nương chỉ dẫn theo nha hoàn liền có thể chạy khắp phố —— ít nhất các cô nương trong Tây Viên không tự do thế.

Nghĩ vậy, San Nương rốt cuộc cũng thoát được l*иg giam kia động lòng một trận, chuyển mắt chống cằm nói: “Thủy tinh còn dễ nói, chỉ cần đo kích cỡ là được. Điều ta suy nghĩ là nên phối cái đế nào, mặt trên phải khắc hoa văn gì mới đẹp.”

“Việc này có khó gì?” Phương ma ma cười nói: “Tiện đường gọi luôn thợ mộc tới là được.”

San Nương lại lắc đầu: “Gọi người tới ta sợ cũng nói không rõ. Có thể nhìn thấy hiện vật mới tốt nhất.”

Phương ma ma kia là ai? Vừa nghe lập tức hiểu ngay, đại cô nương này lớn lên trong nội trạch, lòng rục rịch muốn đi dạo phố đây mà!

Vì vậy phương ma ma thức thời cười nói: “Cô nương băn khoăn là phải, đều nói mắt thấy mới là thật, có lẽ cửa tiệm đồ gỗ hẳn phải có hiện vật. Không bằng lão nô đi xin phép phu nhân, sau đó đích thânđi một chuyến với cô nương?”

Ngũ Phúc nghe xong, lập tức gần như nhảy phắt lên hô: “Ta đi ta đi nữa!”

Phương ma ma cười nói: “Không nhọc cô nương, lão nô đi một chuyến ngay.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

San Nương lườm Ngũ Phúc dọa dẫm: “Ngươi cẩn thận một chút, nếu kéo hỏng bức miêu thú của ta, ta sẽ lột da ngươi bổ sung vào.”

Ngũ Phúc lè lưỡi, cẩn thận nhét tấm lụa trong tay cho Lý nhũ mẫu, sau đó như chú chó săn tiến đến trước mặt San Nương nịnh nọt: “Cô nương muốn đi dạo phố à? Dẫn em đi nhé? Lâu lắm rồi em không ra phố.”

Tam Hòa đang giúp Lý ma ma cuộn bức miêu thú cười nói: “Lần trước giờ nghỉ ngơi, cũng không biết là ai đã la hét tiêu hết tiền tháng này phố Đông nhỉ!” Vừa nói vừa giương mắt nhìn San Nương.

San Nương lập tức hiểu ngay Tam Hòa cũng muốn đi, do đó cười: “Được rồi, khó có dịp chúng ta ra khỏi Tây Viên, đều đi hết đi.”

Lý ma ma lại nhíu mày, khuyên nhủ: “Thế này không tốt, không có tiểu thư khuê các nào tùy tiện ra đường cả...”

“Nhũ mẫu,“ San Nương đi qua, thân mật kéo cánh tay Lý ma ma cười nói: “Người xem, toàn là quy củ của tiền triều, nhưng ta nghe nói, thời tiên đế gia, tiên đế từng dẫn đương kim thái hậu cùng nhau dạo phố đấy, chúng ta có thể tôn quý hơn hai vị kia à?!”

“Nhưng, nếu để lão phu nhân biết...”

San Nương âm thầm lắc đầu, nhũ mẫu của nàng cái gì cũng tốt, chẳng qua quá nhát gan và sợ phiền phức thôi. San Nương lại cười: “Ta đã là người ra ngoài, lão phu nhân đâu còn quản được ta. Chỉ cần phu nhân đồng ý thì sẽ không có việc gì đâu.”

Tuy San Nương rất vui với việc rời khỏi Tây Viên, song Lý ma ma luôn cảm thấy cô nương nhà mình ‘chịu uất ức rất lớn’, lần này thấy cô nương hào hứng vậy, trong lòng bà mềm nhũn, cũng không nói thêm gì.

Chỉ chốc lát sau, Phương ma ma bèn cười khanh khách trở lại, bẩm: “Phu nhân đồng ý rồi. Phu nhân còn nói, cô nương mới trở về, vốn nên mua thêm ít y phục và trang sức cho cô nương. Cô nương đã bằng lòng ra ngoài đi dạo, thì có thể đi Hằng Thiên Tường xem thử, nếu nhìn trúng thứ gì, cô nương cứ mua về là được.”

Ở đây San Nương còn chưa bày tỏ gì, Ngũ Phúc đã chịu không nổi hoan hô một tiếng, chọc Tam Hòa phải đưa tay vỗ nàng một cái, cười mắng: “Còn mất mặt như thế thì không dẫn ngươi đi nữa!” Mọi người đều cười to.

Lý ma ma bèn nói: “Các ngươi đi đi, ta ở lại. Phòng loạn quá cũng cần có người trông coi thu xếp.”

Lục An cũng nói: “Em cũng không đi, em giúp ma ma trông nhà.”

San Nương ngạc nhiên, ngay cả nàng đã làm người hai kiếp cũng nhịn không được muốn ra ngoài đi dạo, không ngờ Lục An tuổi còn nhỏ vậy lại có thể nhịn nổi.

Lục An bị mọi người nhìn đến mức thẹn thùng, nhăn nhó nói: “Lần trước lúc em nghỉ ngơi, đáng lẽ em có lương tháng đầu tiên sau khi tiến vào phủ, ai ngờ bất cẩn… tiêu hết tiền. Hôm nay theo chân cô nương ra ngoài, cũng chỉ có thể trông mà thèm, chi bằng không đi.”

Ngay sau đó Tam Hòa khinh bỉ Ngũ Phúc: “Nhìn Lục An người ta đi, ngươi cũng tiêu hết tiền, đến lúc đó ta không cho ngươi mượn đâu. Tiền của cô nương đều do ta giữ, cũng sẽ không cho ngươi mượn!”

Ngũ Phúc không quan tâm cười nói: “Ta có mua đâu, chỉ nhìn đỡ thèm thôi không được hả?” Nói xong lại khiến mọi người cười một trận.

Chờ nhóm chủ tớ lên một chiếc xe ngựa to sáu người kiểu phương Tây, Phương ma ma bèn cười nói: “Nghe nói gần đây Hằng Thiên Tường mới ra trang phục hè năm nay, chốc nữa cô nương có thể đi xem thử. Lại nói Hằng Thiên Tường này biết buôn bán thật, đầu xuân năm nay mới mấy ngày đã ra trang phục mùa hè rồi…”

Tam Hòa nghe xong không nhịn được nhìn San Nương.

Vốn dĩ Hằng Thiên Tường này là phường chế y ngự dụng trong cung, xiêm y, trang sức đều rất có tiếng trong danh môn thế tộc (Về sau được gọi là hàng hiệu). Mà lúc sản phẩm mới mỗi quý Hằng Thiên Tường ra, đều sẽ gửi bức vẽ sản phẩm mới mùa này đến nội trạch của các danh môn nhà giàu trước thời hạn, nên ‘Sản phẩm mới đưa ra thị trường’ trong miệng Phương ma ma, kỳ thật San Nương ở Tây Viên đã nhìn thấy từ lâu, còn chọn vài món làm riêng.

Chỉ là hiện giờ các nàng đã dọn ra khỏi Tây Viên, những xiêm y làm riêng chưa gửi tới kia có thể đưa tới chỗ cô nương hay không, còn chưa biết.

Nhìn ánh mắt Tam Hòa, San Nương há có thể không rõ. Nghĩ tới những ‘phúc lợi nhỏ’ trong Tây Viên được người ta hâm mộ ấy, nàng không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ: Cho dù chăn heo cũng cần cho heo ăn thức ăn gia súc, chẳng qua heo cũng không biết, ăn thứ đó cuối cùng sẽ có một ngày cần nó lấy máu thịt ra trả lại.

Mà kiếp trước, nàng cũng trả lại một cách cam tâm tình nguyện…

—— Kẻ ngu xuẩn.

San Nương mỉm cười, cách song cửa sổ thủy tinh chạm trổ nhìn ra bên ngoài.

Tòa nhà Ngũ phòng nằm ngay cuối hẻm sâu, xuyên qua cuối hẻm là tới bờ sông Lạc Mai. Dọc theo hướng Đông bờ sông có một cây cầu đá thông với bờ đối diện. Xe ngựa lên cầu đá, San Nương quay đầu lại nhìn ngõ hẻm sâu nhưng chỉ thấy tường rào nhà nàng gần như lọt thỏm trên sông Lạc Mai. Trong tường rào được xây dọc theo bờ đê kia, lan can bệ cửa sổ trên lầu gỗ nhỏ hai tầng được tạo dáng như mỹ nhân tựa vào, nhìn giống như bay bổng trên sông Lạc Mai vậy —— Đó chính là tú lâu của nàng, Xuân Thâm Uyển.

Có lẽ thấy San Nương quay đầu lại nhìn xung quanh, Ngũ Phúc cũng theo đó quay đầu lại nhìn rồi cười nói: “Tú Lâu của cô nương đúng là nơi cao nhất xung quanh đấy.”

“Cao thì sao, cũng không phải đài báo cháy, chẳng lẽ muốn chúng ta báo cháy ư?” San Nương trêu.

“Lời này không thể nói vậy, mọi người đều nói ‘đứng trên cao nhìn ra xa’, Tú Lâu của cô nương cao hơn những nơi khác, tất nhiên phong cảnh nhìn thấy cũng nhiều hơn nơi khác.” Phương ma ma rất biết lấy lòng cười nói.

Cũng đúng. Sống lại một đời sẽ có điểm tốt, biết nhiều người hơn, điểm xuất phát tất nhiên cũng cao hơn người khác, càng có thể sớm nhìn rõ nguồn lửa ở chỗ nào để không thể tới gần.

San Nương âm thầm đắc ý cười cười, xoay đầu lại không nhìn phía sau nữa.

Chưa tới một canh giờ, San Nương liền hiểu rõ, lúc này nàng đắc ý có hơi nông cạn rồi —— Cho dù một người sống lại mười kiếp, nhưng chỉ cần sự lựa chọn của nàng khác với kiếp trước, thì kiếp này sẽ gặp phải người không giống kiếp trước, lời nói không giống kiếp trước, việc làm cũng không giống kiếp trước… Mọi chuyện đều thay đổi, chẳng có đạo lý nàng tự cho rằng mình nắm giữ ‘kiếp trước’ nhiều hơn người khác thì sẽ không biến hóa.

Cho nên, thực ra điểm xuất phát của ai cũng không cao hơn ai khác.

*·*·*

Qua cầu đá, trên trấn quả nhiên còn náo nhiệt hơn San Nương tưởng tượng.

Kiếp trước, San Nương chịu ảnh hưởng sâu sắc từ lão phu nhân, trong lòng luôn hướng tới sự náo nhiệt trên đường phố, nhưng vì những cái gọi là ‘quy củ’ mà lúc nào cũng đè nén bản thân…

“Trời ơi!” Tam Hòa ngồi đối diện với nàng đột nhiên che miệng kinh hô một tiếng, “Nguy rồi! Lúc này cô nương đang ở nhà 'dưỡng bệnh' mới đúng, nếu bị người ta nhìn thấy... vậy phải làm sao mới ổn đây?”

Lúc nãy hưng phấn vì có thể ra đường khiến Tam Hòa luôn suy nghĩ chu đáo lại quên mất điểm này.

Nàng mang theo sự kinh hoảng nhìn San Nương.

“Có gì không tốt,“ San Nương vẫn tràn đầy phấn khởi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đầu cũng không xoay cười nói: “Vốn dĩ ai cũng biết, ta đâu phải bệnh thật.”

“Nhưng...” Tam Hòa ngập ngừng một hồi, “Để Tây Viên biết... chung quy không tốt lắm...”

“Thì sao chứ? Dù gì ta cũng không muốn vào đó lại.” Nàng còn ước gì làm lão phu nhân tức điên không thèm để ý tới nàng nữa đấy!

“Đó là cái gì?” San Nương đột nhiên chỉ vào một người bán hàng rong bên đường hỏi.

Ngũ Phúc ló đầu ra nhìn, cười nói: “Đó là Thổi kẹo đường[1]. Dùng mạch nha làm. Lấy mạch nha cán, cuốn thành nước đường, thừa dịp còn nóng thổi lên, đợi nó nguội chính là một quả bóng đường rỗng ruột. Đệ đệ em thích chơi thứ này nhất...”

[1] Thổi kẹo đường: tức là dùng đường thổi thành nhiều hình dáng kẹo khác nhau. Loại hình nghệ thuật này đã có 400 đến 500 năm lịch sử, bắt nguồn ở Dương Châu sau đó mới được truyền đến Bắc Kinh.Được làm từ đường mía hoặc mạch nha đun chảy. Có 2 cách tạo hình, một là thổi: kẹo khá mỏng và bên trong rỗng,hai là đun chảy rồi vẽ.

Tam Hòa thấy Ngũ Phúc theo cô nương ghé vào cửa sổ xe, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất thoải mái.

Nàng khác với Ngũ Phúc, Ngũ Phúc không thích nghĩ ngợi, chỉ cần không gây sự với nàng ấy, thì nàng ấy có thể được ngày nào hay ngày ấy. Nhưng Tam Hòa lại muốn định rõ phương hướng mới tiến tới.

Lúc trước Tam Hòa tiến vào Tây Viên cũng không phải ý của nàng, bởi vì cả nhà nàng đều là nô bộc của Hầu phủ, từ thời tổ gia gia, trong nhà toàn là tôi tớ cấp cao cấp bậc quản sự, hiện cha mẹ nàng và các ca ca cũng rất được các chủ tử trọng dụng. Cho nên hầu như ai cũng cho rằng, làm con gái duy nhất trong nhà nếu nàng không thể vào Tây Viện hầu hạ, thì quả thực làm mất thể diện cả gia đình bọn họ… Do đó xuất phát từ sự bất đắc dĩ, Tam Hòa đành phải kiên trì vào Tây Viên.

Lúc nàng bảy, tám tuổi đi theo Thập tam cô nương, nàng đã biết rõ, cô nương nhà mình là một người ‘cầu tiến’. Đi theo một chủ tử ‘cầu tiến’, kỳ thật rất vất vả, huống chi trong Tây Viên lại là thế giới gϊếŧ người vô hình. Cho nên nàng ở Tây Viên sống hết sức cẩn thận, chỉ sợ sơ sảy một tí sẽ trở thành cá trong chậu bị vạ lây. Khi đó mặc dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng nàng một lòng ngóng trông nhanh chóng đến tuổi gả ra ngoài, thậm chí ngay cả gả cho ai nàng cũng mặc kệ, chỉ cần có thể thoát khỏi tháng ngày không dám lớn tiếng thở dốc kiểu này.

Nàng cho rằng, trước năm mười tám tuổi nàng chỉ có thể sống như thế, lại không ngờ cô nương nhà mình không biết vì sao đột nhiên ‘nghĩ thông suốt’, bỗng dưng lười nhác —— Lấy sự thông minh của Tam Hòa, tất nhiên nàng có thể nhìn ra cô nương nhà nàng một lòng cố tình muốn đi ra ngoài, nhưng nàng không nắm chắc sau khi cô nương rời khỏi đây, có thể vì sự mất mác của hoàn cảnh mà hối hận không, dù gì trong Tây Viên thứ có được, không phải bên ngoài có thể sánh bằng.

Vô cùng may mắn là, xem ra cô nương quyết tâm không muốn trở về.

Vì vậy nhìn cảnh phố xá ngoài cửa xe, Tam Hòa cũng đặc biệt thoải mái mãn nguyện. Bất kể thế nào, sự lựa chọn của nàng là đúng.

Về phần Phương ma ma thì nhịn không được quan sát San Nương. Đối với việc cô nương có chịu trở lại Tây Viên hay không, Phương ma ma chẳng quan tâm, bà chỉ quan tâm sự hiện diện của đại cô nương có thể rước thêm phiền toái cho bà không.

Mà hôm nay quan sát, xem ra vị này tuy còn nhỏ tuổi nhưng là một người xảo quyệt. Mặc dù xảo quyệt, nhưng lúc ‘nên ra tay vẫn ra tay’ —— Phương ma ma không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần cô nương không hồ đồ, không theo sau lưng Mã ma ma ở trong phủ làm loạn thêm, thì Phương ma ma cảm thấy thế nào cũng tốt hết.

Do đó tâm trạng Phương ma ma cũng rất tốt.

Vì vậy, trong xe ngựa kiểu dáng phương Tây, mặc dù mang theo đủ loại tâm tư khác nhau, nhưng vó ngựa kia lại lộ vẻ hết sức thoải mái.