Thực ra suy đoán của San Nương rất có đạo lý.
Mấy câu lão phu nhân nói rõ ràng đang ám chỉ nàng, nếu nàng còn có lòng ‘vươn lên’, vậy sáng sớm hôm nay, dù cho nàng ‘bệnh’ đến mức chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, cũng sẽ lăn lê bò lết đến vấn an lão phu nhân —— đương nhiên, lão phu nhân có thể tha thứ cho nàng hay không còn chưa biết, nhưng trước tiên đó là vấn đề thái độ.
Mà rõ ràng thái độ của San Nương cực kỳ không nghiêm chỉnh.
Kỳ thực mãi tới gần đây Hầu San Nương mới phát hiện, cách làm việc ở kiếp trước của nàng quả thực sao in từ lão phu nhân. Do đó hẳn có thể nói là biết địch biết ta —— lão phu nhân này nói dễ nghe một chút, chính là ‘Thích tiếng tăm’, còn khó nghe hơn, là tội danh con gái nàng lên án nàng: “Nghiện hư danh.”
Vì vậy, cho dù lão phu nhân thực sự chán ghét mà vứt bỏ nàng, chắc chắn sẽ không chính miệng nói đuổi nàng đi. Tất nhiên, chuyện kiểu này căn bản không cần lão phu nhân tự mình đứng ra. Do đó San Nương mới nói, mẫu thân nàng sẽ tới đón nàng về.
Nếu nàng đoán không sai, thì có lẽ chẳng mấy chốc nữa mẹ cả nàng sẽ nhận được tin tức, sau đó sẽ phái người hoặc tự mình đến nói với lão phu nhân: “Cô nương quấy rầy lão phu nhân đã lâu, người nhà nhớ nhung da diết, muốn đón cô nương về ở một thời gian…”
Được rồi, trước đó nàng còn chính miệng nói bản thân ‘không đủ tinh thần’, nếu mẹ cả nàng đủ cơ trí, thực ra còn có thể thêm một câu, “Thân thể cô nương không nhanh nhẹn, đợi về dưỡng tốt rồi sẽ trở lại phụng dưỡng lão phu nhân.”
Bất quá, có lẽ mẹ cả của nàng không cơ trí thế.
Ăn bữa sáng xong, San nương ngồi trên ghế bành ở tiền đường, vừa chống trán mỉm cười một cách khó hiểu, vừa nhìn đám nha hoàn nhanh tay lẹ chân dọn dẹp gian phòng.
Phải nói rằng kỳ thực San Nương cũng không thân với phụ thân và mẹ cả nàng lắm. Tuy nói cha San Nương, Ngũ lão gia Hầu phủ còn là con trai ruột của lão phu nhân, nhưng có lẽ tính tình đôi phu thê này thực sự quá dị hợm giữa những người Hầu gia, không thích tranh danh tiếng cũng không thích trục lợi, bởi vậy toàn bộ Ngũ phòng ở trước mặt người khác gần như đều không có cảm giác tồn tại.
San Nương được đón vào Tây Viên khi mới bảy tuổi, mặc dù trước đó, nàng ở nhà cũng rất khó gặp được phụ thân và mẹ cả nàng, bởi cả đời cha đều si mê hội họa, mà mẹ cả nàng thì chung tình với thêu thùa, nghe nói hai người có thể mười ngày nửa tháng tự giam mình trong khuê phòng vẽ tranh, thêu thùa không gặp ai. Cũng vì thế, trong các phòng của Hầu gia phát triển xum xuê, chỉ có nhân khẩu Ngũ phòng bọn họ là đơn giản nhất —— mẹ cả chưa từng sinh dưỡng, dưới gối phụ thân San Nương tổng cộng có hai trai một gái đều do thϊếp sinh.
Kiếp trước, San Nương từ Tây Viên gả ra ngoài, do đó bất kể là nhị vị đối với nàng, hay nàng đối với nhị vị, thực ra đều rất xa lạ…
Có lẽ nghĩ tới cha mẹ, nàng không thể không nhớ tới con gái. Nghĩ tới con gái, cái tay chống trán của San Nương chợt trượt một cái.
Tuy trong ‘giấc mộng’ kiếp trước kia, nàng là mẫu thân của người khác, nhưng kỳ quái là, từ sau khi tỉnh lại, nàng có thể nhớ rõ rất nhiều chuyện xảy ra trong ‘giấc mộng’, lại không thể nhớ nỗi hai người con của nàng rốt cuộc có hình dáng thế nào, thậm chí cũng không nhớ ra tên bọn chúng… Nhưng rõ ràng nàng chẳng nhớ gì cả, lại nhớ rất kỹ hai đứa bé kia hận nàng…
Trên đời này sẽ không có người nào bằng lòng nghĩ tới những sai lầm mình từng mắc phải, cho dù là lúc sám hối. Huống chi hiện tại, nàng vẫn chưa mắc sai lầm như thế. Hơn nữa cuộc đời này nàng cũng không có ý định gả cho Viên Trường Khanh nữa, tất nhiên đời này cũng sẽ không thể có hai đứa bé hận nàng…
Chống trán, San Nương ôm tâm tình kỳ quái khó mà miêu tả nghĩ một hồi tới ‘đôi trai gái’ của nàng, cho đến khi nhũ mẫu đến kéo tay nàng, cầm khăn nóng giúp nàng lau tay và mặt, nàng mới hoảng hốt hoàn hồn.
Lúc này gian phòng đã được thu dọn mới hoàn toàn, bốn nha hoàn dưới tên nàng đang nín thở cung kính đứng ở tiền đường, đợi chỉ thị của nàng.
—— San Nương cũng không biết, ở trong mắt bốn nha hoàn, nàng lọt thõm trong chiếc ghế bành to đùng, tuy rằng vóc người chưa phát triển, còn mang theo vẻ trẻ con, song nụ cười đọng trên môi lại không khỏi khiến sống lưng người ta rét lạnh một trận.
Thấy mấy nha hoàn đều dè dặt nhìn nàng, San Nương cười cười, lần nữa đề cập đề tài vừa nãy gác lại: “Trước đây, khi ta dọn tới Tây Viên, chỉ dẫn theo một nhũ mẫu, bắt đầu từ đó các ngươi cũng đi theo ta. Mấy năm nay may nhờ có các ngươi chiếu cố ta, chỉ là chủ tử ta đây vô năng, rốt cuộc không thể cho các ngươi một tương lai tốt đẹp dài lâu. Trong Tây Viên này, ai cũng không dễ dàng gì, các ngươi đi đến bước này đều trải qua đủ loại đau khổ, nếu vẫn theo ta, đừng nói gì khác, chỉ sợ sau này sẽ không nở mày nở mặt như hôm nay. Ta không phải loại chủ tử ích kỷ, bản thân xảy ra chuyện còn muốn liên lụy mọi người, do đó ta sẽ không ép các ngươi tiếp tục theo ta. Nếu từng người các ngươi có tương lai gì đó tốt hơn, hoặc có dự định khác ta sẽ không trách các ngươi, cũng sẽ không ngăn cản con đường của các ngươi, tốt xấu gì chúng ta từng là chủ tớ, dễ hợp dễ tan đi.”
San Nương dứt lời, trong phòng một mảng yên tĩnh. Tay nàng vốn chống trán chuyển qua chống cằm, cứ như vậy mang theo một loại hứng thú khó phân biệt, giương mắt quét gương mặt từng người một.
Lại thấy nhũ mẫu nàng khoanh hai tay, mặc dù luôn cố gắng duy trì bình tĩnh, song rõ ràng trong lòng rất bất an. Đại nha hoàn nhất đẳng Song Nguyên đỏ mặt, cắn chặt môi, hình như sợ mình sẽ thốt ra lời gì đó nghiêm trọng lắm vậy. Tam Hòa vẫn giống như tên, chỉ bình thản rũ mắt, ai cũng không nhìn ra rốt cuộc nàng ấy nghĩ gì. Tứ Hỉ thì ánh mắt lơ lửng, dáng vẻ giống như rất sợ đối mặt với bất kỳ kẻ nào. Thú vị nhất là Ngũ Phúc.
Ngũ Phúc tựa như con chó nhỏ, trừng một đôi mắt to tròn hơn cả người bên cạnh, bỗng nhiên há miệng nhìn nàng, dáng vẻ như muốn nói điều gì, lại sợ lời nói không xuôi tai sẽ dẫn tới sự chỉ trích.
Vì vậy San Nương nhìn Ngũ Phúc một cách khích lệ rồi nhướng mày, “Hửm?”
Ngũ Phúc vội quỳ gối nói: “Xem cô nương nói kìa! Đâu đến nỗi tới bước ấy? Ý lão phu nhân chỉ muốn thức tỉnh cô nương thôi, đâu định chuyển cô nương đi! Hiện nay điều cô nương nên tính chính là, mau chóng nghĩ ra một cách nhận lỗi với lão phu nhân, lão phu nhân luôn rộng lượng, chắc chắn không trách tội cô nương.”
San Nương vốn hơi vểnh khóe môi nhịn không được càng vểnh hơn. Ý Ngũ Phúc nàng lại quá rõ ràng, nha đầu kia luôn có chút lười biếng —— không phải là lười làm việc, mà là lười xã giao phức tạp —— Bảo nàng ấy đổi một chủ tử mới, tranh thủ tình cảm gì đó với người mới, có lẽ nha đầu kia sẽ kêu to: “Có thể vui vẻ làm người hầu hay không?!”
“Đáng tiếc,” San Nương lắc đầu, nhìn Ngũ Phúc cười, “Chỉ e cho dù ta đi nhận lỗi, lão phu nhân cũng đã cực kỳ thất vọng với ta rồi.”
Tuy mùng một và mười lăm mỗi tháng lão phu nhân đều ăn chay, nhưng cũng không phải người thích ăn chay. Làm đương gia nhiều năm thế, bà ta có thể khoan dung chút khinh thường của người khác ư? Huống chi trước đây biểu hiện của San nương quá mức xuất sắc, đột nhiên lười nhác khác thường vậy, trong mắt lão phu nhân, mặc dù không được tính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy của bà ta, song ít ra cũng là một loại cố tình thất lễ.
Mà lão phu nhân thường nói: “Cốc ba chân không dễ thấy, người hai chân lại rất nhiều”, nghĩa là không còn Thập tam cô nương bùn loãng không thể trét tường này, bên dưới chung quy còn có Thập tứ cô nương, Thập ngũ cô nương, Thập lục cô nương… Hôm trước Thất thúc trong tộc mới tới báo hỉ, nói rằng trong nhà lại có thêm một nha đầu, đứa nhỏ này xem như đứng hàng hai mươi ba rồi. Hơn nữa nhìn ra, mấy thúc bá kia của nàng đang cố gắng sinh đẻ. Không chỉ vậy, đám huynh đệ phía sau của nàng cũng rất cố gắng bắt kịp tình thế. Gần đây chẳng phải lão phu nhân liên tục sai người ôm đại nha đầu của nhà đại ca tới nhìn sao? Nói không chừng tiểu nha đầu mới năm tuổi kia chính là người đầu tiên trong thế hệ có chữ lót Vũ được đưa vào Tây Viên dạy dỗ.
San Nương nhịn không được nở nụ cười chế nhạo. Kiếp trước nàng có bao nhiêu mù quáng, mới không thấy rõ lão phu nhân chỉ nuôi đám con cháu các nàng như quân cờ. Chẳng qua bắt bọn họ thay gia tộc đổi chút lợi ích tốt hơn thôi. Ai bảo Hầu gia bọn họ hôm nay nghèo tới mức chỉ còn lại tiền chứ?
Nói đến Hầu gia, thực ra tổ tiên cũng từng đại phú quý, thậm chí còn là đại công thần khai quốc. Bất quá công lao tổ tiên Hầu gia tuy lớn, lại không thể lớn đến nỗi vớt được một tước vị cha truyền con nối. Tước vị nhà nàng đã truyền năm đời, tới đời ông sơ của San Nương lại kết thúc. Trong năm đời này, Hầu gia không thể có một tài năng kinh thiên động địa nào, lại có không ít người biết kiếm tiền, bởi vậy, đến thế hệ tổ phụ nàng, trong nhà có thể coi như ruộng tốt mênh mông, sản nghiệp vô số, lại không có chút thành tích nào ở quan trường.
Mà nhà mẹ đẻ lão phu nhân, tình huống Mạnh thị vốn tương tự Hầu gia, tước vị cũng chỉ truyền tới mấy đời đầu. Nhưng Mạnh gia khác với Hầu gia, Mạnh gia rất biết dạy dỗ cô nương, trên thì có nương nương trong cung, dưới thì có phu nhân đại quan, rốt cuộc tất cả đều gả cho gia đình có phẩm cấp, bởi vậy tước vị kia miễn cưỡng truyền thêm hai đời.
Năm đó phu nhân đương gia Hầu phủ (lúc này đã không còn là Hầu tước phủ nữa, mà chỉ là phủ đệ gia đình họ Hầu) vẫn là lão lão lão thái quân. Sau khi lão lão lão thái quân thấy kỳ tích vùng dậy của Mạnh thị, lại phúc chí tâm linh [1], quyết định học tập ‘kinh nghiệm đi trước’ này, vì thế lão lão lão thái quân trực tiếp lướt qua lão lão thái quân trung hậu hiền lành, cho đứa cháu trai duy nhất của mình (Đó là lão thái gia hiện nay) cưới một vị thiên kim của Mạnh thị làm vợ (Đây là lão phu nhân rồi). Đồng thời năm đầu tiên sau khi thiên kim Mạnh thị gả vào Hầu phủ, lại lướt qua lão lão thái quân giao quyền quản gia vào tay lão phu nhân năm đó còn rất trẻ tuổi. Cho nên, Hầu phủ mới có ‘hình thức Tây Viên’.
[1]Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra
Trải qua năm mươi năm vun đắp, Hầu phủ hôm nay tuy vẫn chưa bằng Mạnh gia, song rốt cuộc cũng đến thời kỳ thu hoạch. Trong các cô nương gả đi, phẩm cấp cao nhất là một vị cô cô của San Nương, làm trắc phi của Hoài Dương vương phủ; thứ hai là một vị đường cô mẫu (cô họ) suýt chút nữa đã làm phu nhân Thủ phụ —— nguyên nhân nói suýt chút nữa, là vì số mạng của cô mẫu kia không tốt lắm, trước khi trượng phu được bổ nhiệm làm Thủ phụ đã bệnh chết, cho nên vị hôn phu thượng đẳng này rốt cuộc để người khác được lợi.
Lại nói kém cõi nhất có lẽ là Lục đường tỷ năm ngoái mới xuất giá của San Nương. Vị ấy gả cho một tri phủ, ngũ phẩm, lại làm vợ kế —— hết cách rồi, muốn ăn đồ được ưa chuộng, chỉ có thể ăn thứ còn dư lại của người khác. Muốn ăn đồ tươi mới, phải tự mình từ từ câu cá. Mà xét thấy vị kia được Hầu gia vun đắp hơn hai mươi năm, cuối cùng con rể Thủ phụ lại cho người khác được lợi, đặc biệt người Hầu gia biết tính toán đương nhiên cảm thấy, có thể đúng lúc nắm trong tay mới là tốt nhất.
Chống trán, San Nương lại lặng lẽ cười một hồi, cũng cười đến mức mấy nha hoàn bên dưới nàng tất cả đều sởn gai ốc một trận.
“Cô nương…”
Song Nguyên do dự thấp giọng kêu một tiếng.
San Nương chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn Song Nguyên cười nói: “Nào, nói đi, các ngươi có tính toán gì không. Nếu cần ta giúp gì, cứ nói thẳng. Cho dù các ngươi đã nhìn trúng ai, muốn đi theo người nào, chỉ cần ta có thể nói được, lập tức giúp các ngươi hỏi một câu cũng chẳng sao.”
Trước mặt nàng, bốn nha hoàn đối diện nhau một lúc lâu, hồi lâu sau, Song Nguyên mới đỏ mặt nói: “Việc này… chỉ sợ không phải do bọn em làm chủ.”
Do đó San Nương đoán được, Song Nguyên này chắc đã liên lạc với ai đó ở chỗ lão phu nhân nơi đi rồi. Vì vậy nàng cười nói: “Cũng đúng, chỗ nào cũng không bằng lão phu nhân. Có điều, phép tắc trong nhà, bên cạnh mỗi cô nương chỉ có một đại nha hoàn nhất đẳng, tỷ tỷ là nha hoàn nhất đẳng duy nhất bên cạnh ta…”
Ngụ ý ấy, nhất thời khiến Song Nguyên đỏ mặt lập tức lui xuống.
San Nương nhìn nàng ta một cái, trong lòng lại len lén cười khinh bỉ. Từ sau khi sống lại, nàng bèn phát hiện, tính nàng dường như có thêm chút xảo quyệt, cứ thích xem trò cười của người khác.
Mà tính tình Song Nguyên, thực ra nàng vẫn biết rất rõ. Nha đầu kia mặc dù có tư tâm, nhưng chỉ cần không ngăn cản con đường của nàng ta, tóm lại vẫn tính là một người trung hậu —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đừng cản đường nàng ta.
Do đó San Nương cười nói: “Bất quá việc này cũng chưa chắc. Trước đó ngươi và Vương ma ma đều từ phòng lão phu nhân qua đây, trong lòng lão phu nhân vẫn luyến tiếc đó.” Thậm chí nàng có thể tưởng tượng được lão phu nhân sẽ nói thế nào.
Lão phu nhân đại khái sẽ nói: “Trong nhà ngươi nhất định đã thay ngươi chuẩn bị người hầu hạ ngươi tốt hơn, mấy nha đầu tay chân vụng về lỗ mãng này để lại đi.”
San Nương mỉm cười ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy Vương ma ma cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng đang lặng lẽ nép ngoài cửa.
Nàng coi như không thấy, mà buông tha Song Nguyên đang bứt rứt bất an, xoay đầu lại nhìn chằm chằm đôi mắt lửng lơ kia của Tứ Hỉ cười nói: “Còn ngươi? Ngươi có tính toán gì không?”
Tứ Hỉ nắm vạt áo lầm bầm nửa ngày cũng không chịu nói ra một câu nói thật.
San Nương cong đôi mắt lá liễu thành hai vầng trăng khuyết, khóe môi càng vểnh thêm, vừa định trêu chọc Tứ Hỉ một phen, chợt nghe Ngũ Phúc thích làm Bao Công hừ lạnh một tiếng:
“Mấy ngày nay Tứ Hỉ tỷ tỷ rất chịu khó chạy tới chỗ Thất cô nương nhỉ! Em đoán, nhất định Thất cô nương đã chọn trúng tay nghề chải đầu của Tứ Hỉ tỷ tỷ rồi!”
“Thật à? Đây là chuyện tốt,” San Nương nhìn Tứ Hỉ cười nói: “Vậy ngươi mau đi nói với Thất tỷ tỷ, bảo tỷ ấy phái người tới dẫn ngươi đi, còn đợi nữa sẽ muộn mất, không chắc có xảy ra biến cố gì không đấy.”
Rốt cuộc nhìn trúng chỗ Thất tỷ tỷ rồi?!!
Nhìn Tứ Hỉ, đôi mắt San Nương cong đến mức càng giống hai vầng trăng khuyết.
Cô nương trong Tây Viên không ai đơn giản cả, cũng chẳng có người nào không học được công phu thật của lão phu nhân. Hai bên ở sau lưng hận tới nghiến răng nghiến lợi, song ở trước mặt người khác vẫn duy trì sự tao nhã dịu dàng. San Nương nghĩ, cho dù lão Thất thực sự nhìn trúng Tứ Hỉ, nhưng chỉ cần Tứ Hỉ từng là nha hoàn của nàng, Thất tỷ cao ngạo có bị đánh chết cũng sẽ không dùng nàng ta.
Bất quá, việc này không loại trừ tình huống Tứ Hỉ chủ động qua đó. Nha hoàn bên người ở sau lưng bắt nối với chủ khác, cao ngạo như lão Thất, ắt hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội làm mất mặt người khác này. Huống chi nàng ấy cũng đâu muốn thu Tứ Hỉ thật, đương nhiên sẽ không để bản thân rước lấy những lời thị phi gì đó…
Tứ Hỉ này cũng thật là, ánh mắt tinh tường gì?! Chọn Thập nhất nương còn đáng tin hơn Thất nương… Tất nhiên, Thập nhất nương càng gian xảo không nương tay hơn lão Thất rồi, loại chuyện chọc người ta liếc xáo nàng ta sẽ không dính vào… Như vậy có lẽ, sau khi Tứ Hỉ đắc tội Thập nhất nương, mới chuyển hướng qua Thất nương…
Thực ra nếu nàng là Tứ Hỉ, lựa chọn tốt nhất chính là Thập tứ nương. Thập tứ nương đang một lòng muốn vào Tây Viên, hẳn sẽ rất vui lòng thu nhận nàng ta…
Ưm, có cần nàng hỗ trợ Tứ Hỉ một chút không? Hay đề cử thử?
Thôi, Thập tứ cũng không dễ đối phó. Hơn nữa nha đầu Tứ Hỉ kia luôn ôm tâm tư to lớn, lại tự cảm thấy mình thông minh hơn người khác, con đường nếu đã do nàng ta tự chọn, thì cứ để nàng ta đi đi thôi. Huống chi trước đó nói rồi, dễ hợp dễ tan, về sau tốt hay xấu, chỉ xem duyên phận của mỗi người.
San Nương chống trán, cười híp mắt nhìn mấy nha hoàn, cũng không biết, ngoại trừ nhũ mẫu của nàng ra, mấy nha hoàn, bà tử sớm bị nụ cười của nàng làm cho chân, bụng đều rút gân.
—— Nửa tháng trước cô nương nhà nàng không thích cười như thế! Hơn nữa còn cười kinh dị tới vậy…
Một phòng nha hoàn, bà tử đang bị nét mặt tươi cười của cô nương nhà mình lặng lẽ nghiền ép, bỗng nhiên lại nghe tiểu nha hoàn bên ngoài báo: “Thất cô nương và Thập nhất cô nương, Thập tứ cô nương tới.”
Ối chà, nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay!
“Mau mời, mau mời vào!” San Nương lập tức buông tay chống trán, bật dậy từ ghế bành, vội vàng ra ngoài đón. Lúc đi tới cánh cửa, nàng lại đứng lại, xoay đầu cười nói với bốn nha hoàn và một bà tử: “Các ngươi tự suy nghĩ cho kỹ đi, muộn nhất là ngày mai nói cho ta biết, còn muộn nữa, ta sự ta không lo nổi cho các ngươi đâu.”
Lông mày cong cong tuyệt đẹp kia của nàng hơi nhướng lên, “Vẫn là câu nói kia, chúng ta dễ hợp dễ tan.”