Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 58

Vào phòng nhìn thấy quản gia, Tôn mẫu không khỏi nhíu mày, bà hoàn toàn chưa từng gặp người này, không biết hắn chạy tới nhận thân thích là có ý đồ gì. Tôn mẫu không biết câu ‘nhận thân thích’ là do con gái mình thuận miệng nói, bà còn tưởng là thật, cho nên ấn tượng đầu tiên đối với quản gia cũng không tốt lắm.

“Làm phiền ngài nói một chút, ngài là vị nào, tới nhà chúng ta là có chuyện gì?” Cái kẻ ăn mặc tơ lụa, tay đeo nhẫn vàng chói mắt này rốt cuộc tới làm gì! Trong nhà tuy không phải quá nghèo, nhưng cũng chẳng có đồ vật gì đáng cho hắn phải ghi nhớ.

Tôn Huệ thấy mẹ nói vậy thì biết là hiểu lầm, nàng giành trước quản gia, mở miệng nói: “Mẹ à, vị này chính là quản gia của Trương lão gia gia ở trên trấn, mới vừa rồi nhờ người nhắn giúp, chắc đã nói không rõ ràng, cũng không nói tỉ mỉ. Bây giờ mẹ hãy làm quen một chút.”

Tôn mẫu cũng thông minh, lập tức biết mình nhầm, đại khái là lúc con gái nhờ người đến tìm mình, người khác hỏi đến, nhất thời không tiện giải thích nên mới tùy tiện ừ à mấy câu. Con bé nói như vậy, người khác không nghe rõ, lại tưởng là thật, chạy tới kể cho Tôn mẫu.

Nếu đã biết là hiểu lầm, Tôn mẫu liền nở nụ cười nói: “Hóa ra là các ngài, thực sự là đã ngưỡng mộ đại danh từ lâu! Ngài vừa đến đây, nhà ta giống như rộng rãi hơn hẳn.” Lời này mười phần nịnh hót, tuy nói hai nhà cách xa tám gậy, nhưng lời hay cũng không thể thiếu.

Nhà Trương Cử nhân gia thực sự trâu bò như thế.

Quản gia không hề có ý định tán gẫu, hắn không thích ở đây lâu mất thời gian, nhìn Tôn mẫu nói: “Nhà bà có cần kêu nam nhân tới một chút hay không?” Trước tiên hỏi một chút, đừng đến lúc nói giá tiền xong rồi, nam nhân trở về không đồng ý, lại mất công ra.

“Ta có thể làm chủ, ngài có chuyện gì thì cứ nói.” Tôn mẫu nói.

Quản gia liếc Tôn mẫu một chút, nghiêng đầu sang bên nói: “Chẳng phải nhà bà có la la đang sản sữa đó sao, ra cái giá, tiểu thư nhà ta muốn mua!” Hắn đang hoài nghi Tôn mẫu có thể làm chủ hay không, dù sao ở nông thôn này chuyện bán gia súc không phải chuyện nhỏ. Thế nhưng ngẫm lại cũng chẳng sao, chỉ cần bỏ tiền mua lại, nam nhân trở về cho dù không đáp ứng, cũng không dám tới Trương gia làm loạn.

Nghe bảo là muốn mua la la mẹ, Tôn mẫu từ chối không chút suy nghĩ: “Việc này không dễ làm, ta còn muốn giữ lại la la mẹ nữa, không thể bán. Chúng ta là người nhà quê, tiền thu vào tổng cộng chỉ có mấy thứ này, không so với người thành phố các ngài được, hi vọng ngài có thể lượng giải.” La la mẹ này còn có thể sinh con, sau này lại bán cũng không muộn.

Sắc mặt quản gia trở nên không dễ nhìn, đây vẫn là lần đầu tiên có người từ chối hắn, hắn bèn lạnh lùng nói: “Lão gia chúng ta hào phóng nhất rồi, la la này bà bán cho người khác cũng sẽ không được giá cao đâu, bà vẫn nên suy nghĩ thật kỹ đi.” Chuyện này nhất định phải thành, bằng không hắn biết ăn nói thế nào với lão gia đây, trước khi đi hắn đã bảo đảm trước mặt ngài ấy rồi.

Nghe lời này xong, trong lòng Tôn mẫu rất băn khoăn, xác thực như quản gia nói, người khác sẽ không ra giá cao như Trương gia được, qua cơ hội này, e rằng chỉ có thể làm thịt bán thịt. Nhưng nếu như giữ la la mẹ đến sang năm, sinh la la con xong, la la con cũng lớn, như vậy sẽ kiếm được cũng không ít. Xoắn xuýt hồi lâu, không biết phải quyết định thế nào mới có thể kiếm nhiều thêm một chút.

Khi biết là mua la la sản sữa, Tôn Huệ đã biết không phải bọn họ mua về ăn thịt, mà là vừa ý sữa la la, cho nên thời điểm mẹ nàng không quyết đoán, nàng tiến lên cười nói: “Hóa ra là mua con la la mẹ kia! Cháu mạo muội hỏi một câu, ngài mua la la mẹ về là để gϊếŧ ăn thịt, hay là muốn sữa của no.” Cho dù đã đoán được thì vẫn nên xác nhận một câu.

Quản gia nhìn tiểu nha đầu, có chút không kiên nhẫn nói: “Tiểu thư nhà ta mỗi ngày sẽ uống một cốc sữa, hiện tại chán sữa trâu, muốn đổi khẩu vị. Nghe người ta nói nơi này có la la sản sữa nên ta mới đến hỏi, chứ không ta cũng chẳng tới làm gì.”

“Thì ra là như vậy, nếu là vì sữa la la, cũng không nhất định phải mua la la đi.” Tôn Huệ có một kế hoạch, cười thương lượng với quản gia: “Ngài xem thế này có được không? Tiểu thư nhà ngài muốn uống sữa la la, không bằng cháu sẽ đem la la mẹ cho các ngài thuê, chờ tiểu thư uống ngán hoặc la la mẹ hết sữa, ngài trả nó về đây cho cháu. Như vậy cháu cũng có thể để la la mẹ sinh con, nếu như tiểu thư thật sự hài lòng sữa này thì còn có thể tiếp tục thuê nữa.” Nhìn quản gia, chờ hắn trả lời chắc chắn.

Sợ quản gia không đáp ứng, bổ sung một câu: “Nhà cháu không chỉ có một con la la mẹ đâu, sang năm la la cái sẽ trưởng thành, nếu như may mắn, hai con la la mẹ luân phiên sản sữa, vậy thì có thể cung cấp sữa cả năm rồi.”

Tiểu nha đầu, quản gia cũng đang suy nghĩ, nếu như tiểu thư yêu thích sữa la la này thì sẽ uống trong một thời gian dài, như vậy lời tiểu nha đầu trước mặt vừa nói rất là có lý, hai con la la luân phiên, mỗi ngày đều dư dả. Nếu suy nghĩ ổn thỏa thì cứ thế mà làm đi, dù sao chuyện này hắn vẫn có quyền xử trí.

“Sao, mày nói xem, cho thuê như thế nào?” Quản gia nhìn chằm chằm Tôn Huệ, hỏi. Hắn đã quyết định, cứ làm theo phương pháp của nha đầu này nói, dù sao lão gia cũng chỉ để ý tiểu thư có sữa la lauống hay không thôi, bất kể là thuê hay là mua, chú chuyện nhỏ thế này ngài ấy sẽ không quản . Còn tiểu thư, sẽ càng không hỏi, quản gia cứ theo biện pháp này mà làm thôi. Kỳ thực hai người này không hỏi đến mới là nguyên do lớn nhất tại sao quản gia lại được nắm giữ quyền xử trí.

Tôn Huệ thấy đề nghị của chính mình được tiếp nhận thì thầm vui vẻ, vội vàng giới thiệu: “Lúc nào ngài dắt la la đi thì ghi rõ ngày tháng, chờ lúc ngài trả lại sẽ kết toán sau, tiền cho thuê mỗi ngày là năm văn. Ngài xem có thể không?”

Mỗi ngày năm văn, giá tiền trong mắt quản gia cũng không tính là gì, thậm chí chẳng cần bẩm báo lão gia, chính mình đã có thể xử lý. Thế nhưng hắn cũng không định đáp ứng luôn, hắn thay lão gia xử lý rất nhiều chuyện làm ăn, am hiểu nhất chính là cò kè mặc cả, nếu như không hạ được giá xuống, quản gia cảm thấy thật mất mặt thay cho kẻ sành sỏi như hắn.

“Mỗi ngày năm văn? Thoạt nhìn cũng không nhiều, nhưng cẩn thận xem xét, la la này sản sữa không dưới hai trăm ngày đi đi, cho dù chỉ thuê một tháng, như vậy cuối cùng kết toán không dưới bảy, tám trăm văn. Mày cảm thấy bảy, tám trăm văn dễ kiếm như vậy sao?” Quản gia thong thả nói ra từng câu: “La la này, mỗi ngày đều do chúng ta cho ăn cho uống, tới khi hết sữa còn phải trả lại mày, đến lúc đó còn đưa thêm cho mày bảy, tám trăm văn, căn bản là không có lời. Ngẫm lại, không bằng ta dứt khoát mua lại, đắt lắm cũng chỉ tầm ba xâu tiền, mày nói xem?”

“Cũng không thể nói như vậy, bảy, tám trăm văn, nếu chỉ riêng tiền thuê mà nói, xác thực hơi đắt chút. Nhưng ngài thử ngẫm lại mà xem, đây là có điều kiện thêm vào, nếu như la la cái nhà ta sinh con, sản sữa sẽ trực tiếp cung cấp cho ngài. La la rất là hiếm thấy, muốn không hết sữa úng, cũng chỉ chỗ chúng cháu mới có thể cung cấp. Đã như thế, giá tiền này căn bản là không đắt.” Tôn Huệ không sợ hãi chút nào, cú thế nói ra quan điểm của mình, cố gắng tranh thủ thêm chút lợi ích nào thì tốt chút ấy.

Quản gia khẽ nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cho dù như vậy, giá cả cũng quá cao, bảy, tám trăm văn thuê đi, ta cũng không tiện bàn gia với lão gia. Mày vẫn nên nói một chút đi, nếu như ta mua lại la la này thì giá cả là bao nhiêu, ta nghe xong suy nghĩ một chút.” Nhắc nhở một câu: “Đúng như lời màu nói, la la thực sự hiếm thấy, nhưng cũng không tới mức không tồn tại, ta muốn tìm, mất khoảng một tuần là có thể tìm được. Vì lẽ đó, về mặt giá cả, mày đừng quá tham lam.”

Bị lời này bức ép, Tôn Huệ có chút do dự, nàng biết không phải mình nhà nàng mới có la la, nếu như Trương Cử nhân bằng lòng tiêu tốn chút thời gian, nhất định có thể tìm ra nhà khác. Đã như thế, Tôn Huệ liền đổi cách mặc cả, có chút buông lỏng: “Cháu thấy ngài vẫn lựa chọn thuê thì hơn, về mặt giá cả còn có thể thương lượng . Còn bán ra, rất xin lỗi, cháu sẽ không đáp ứng, thực sự không muốn thuê, cũng chỉ có thể quên đi, làm phiền ngài tới nơi khác tìm.”

Về mặt giá cả nàng đồng ý nhượng bộ, thế nhưng cũng nói rõ cho đối phương biết, muốn mua là không thể, chỉ có thể tìm nhà khác, nàng sẽ không bán ra.

Quản gia gõ gõ tay lên mặt bàn một lát, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Đối với việc thuê la la ta vẫn có hứng thú, chỉ cần giá cả thích hợp, cũng không phải là không có khả năng.” Hắn để lộ ra ý tứ, bảo nào hạ giá xuống, chỉ cần không cao hơn điểm mấu chốt trong lòng hắn, như vậy hắn hoàn toàn có thể chấp nhận.

Duỗi ra ba ngón tay, Tôn Huệ nói: “Như vậy đi, cháu lùi một bước, mỗi ngày ba văn, đã rất có lợi. Ngoài ra, cháu cũng đáp ứng ngài, nếu như yêu thích thịt la la, sang năm có la la đực, cháu sẽ ưu tiên cho ngài chọn trước tiên, thế nào?” Ba văn, cũng có thể kiếm lời trên bốn, năm trăm văn, xem như không tệ. Hơn nữa còn giảm thiểu không ít công việc, rất có lời.

Giá cả đặt ở ba văn, quản gia cũng không nói thêm nữa, đồng ý: “Được, như vậy ta sẽ thuê với giá ba văn một ngày.” Hắn còn có việc phải làm ngay, cũng không muốn ở lâu, bàn giá tiền xong xuôi, liền dặn dò: “Dắt la la tới đây đi, ta phải đi luôn rồi.”

Tôn Huệ cũng không nhúc nhích, mỉm cười nói: “Xin chờ một chút, la la này ngài có thể dắt đi, nhưng trước tiên cần phải đặt cọc một khoản tiền. Cũng không phải không tín nhiệm ngài, lão gia ngài Trương Cử nhân sẽ không để ý chút tiền nhỏ này, cháu chỉ lo ngộ nhỡ ngài không thuê nữa, sau này có người tới thuê, sẽ không dễ hỏi tiền đặt cọc của hắn.” Bài một cái thật sâu: “Làm phiền ngài.”

Móc từ trong lòng ra một nén bạc hai lượng, quản gia để lên bàn, hắn đã quen làm việc với đám thương nhân, mấy lời nói thẳng kiểu này hắn cũng không xa lạ.

“Chỗ bạc này là tiền thế chấp, như vậy có thể dắt la la lại đây hay không?”

Thu bạc xong, Tôn Huệ liên tục nói: “Đương nhiên, đương nhiên, lập tức dắt tới cho ngài.”

Mãi đến tận khi quản gia lên xe ngựa, la la được một tùy tùng dắt đi rồi, Tôn mẫu mới kịp phản ứng lại. Quay đầu nhìn con gái nói: “Nghĩ như thế nào thế, cho thuê gia súc cày ruộng thì ta biết rồi, nhưng cái này cũng có thể cho thuê?” Vốn cho rằng vụ làm ăn này sẽ không xong, không nghĩ tới lại phát triển thành ra thế này. Đã như thế, coi như không công nhận được năm trăm văn tiền rồi, còn không cần nuôi nấng, cực kỳ có lời.

“Có gì đâu ạ, đám tiểu thư các nàng chỉ cần ăn uống ngon miệng mà thôi, cũng không thèm chút tiền nhỏ ấy.” Tôn Huệ nói: “Có điều nếu như vậy, chúng ta không công cũng có lộc ăn, còn chuẩn bị cho bọn đệ đệ bồi bổ thân thể nữa đấy.” Năm nay coi như xong, sang năm la la mẹ trong nhà đại khái sẽ sinh con, đến lúc đó cho thuê đi một con, còn có một con thì giữ lại để nhà mình tự gϊếŧ ăn.

“Hiện tại vẫn là kiếm tiền quan trọng hơn, đệ đệ con sẽ hiểu.” Tôn mẫu nói.