Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 51-2

Mười năm Diêu Bảo Châu sinh hoạt ngày qua ngày nghiên cứu ở chỗ sâu trong sa mạc, cho đến khi hạng mục bỗng nhiên bị ngừng.

Tuy nghiên cứu hạng mục mười năm, còn không có đột phá lớn đã bị gọi ngừng khẳng định khó tránh khỏi mất mát, nhưng mười năm này tổ hạng mục cũng trải qua không ít lần hi vọng tan thành mây khói, cho nên Diêu Bảo Châu có thể đương đầu với loại cảm xúc này.

Bốn mươi không lầm lạc, Diêu Bảo Châu sống đến bốn mươi tuổi, tuy không đến mức đều thấy rõ mọi thứ, nhưng dù sao cũng không còn thứ gì có thể vặn ngã được cô.

Toàn bộ tổ nghiên cứu đều rút lui khỏi sa mạc, mọi người được sắp xếp đến những nơi khác nhau tiếp tục công việc sinh hoạt, có người lựa chọn đi thành phố lớn, có người lựa chọn về quê nhà, còn Diêu Bảo Châu lựa chọn đi Bắc Kinh.

Tuy cô chỉ dừng lại ngắn ngủi ở thành phố kia, ấn tượng đối với nó chỉ có không khí đυ.c ngầu, gió lạnh lùng, ban đêm không có sao, nhưng có lẽ bởi vì trên thế giới này chỗ đó là nơi duy nhất có người liên quan với cô, cho nên cô gần như không chút do dự đã tiếp nhận công tác ở Bắc Kinh.

Mới tới Bắc Kinh, Diêu Bảo Châu trước tiên muốn thu xếp một chút, rất nhiều năm không sinh hoạt ở thành phố lớn, Diêu Bảo Châu đột nhiên còn có chút không thích ứng.

Mười năm này cô nghiên cứu đều là khoa học tuyến ngoài, bình thường cũng lên mạng, đối với thành quả khoa học kỹ thuật mới nhất đều hiểu rất rõ, nhưng vừa tới nơi này, Diêu Bảo Châu vẫn có một loại cảm giác lạc lõng với thế giới.

Cô có một loại cảm giác kì lạ, như thể là người trong núi, một ngày trong núi ngàn năm trên đời, mình ở chỗ sâu trong sa mạc mười năm, vừa nhấc tay thế giới đã biến ảo mấy vòng, cô cố gắng hiểu rõ một chút vũ trụ, lại hoàn toàn không biết về thế giới này.

Thời trang hiện tại, thuật ngữ thịnh hành của những người trẻ tuổi kia, thần tượng mọi người thích, phương thức giải trí Diêu Bảo Châu cũng không biết, trên người cô có một loại cảm giác không hợp nhau.

Có lẽ là loại cảm giác độc lập với thế giới này, lại làm Diêu Bảo Châu trở nên càng thêm không giống người thường, mặc dù ở trong trường học danh tiếng này, có đủ loại người trâu bò, cô vẫn như cũ là giáo sư được mọi người hoan nghênh nhất trong trường học, số lượng sinh viên muốn theo cô nghiên cứu không ít, mỗi lần cô đi dạy cũng có rất nhiều sinh viên khoa khác thậm chí trường khác cũng đến chiêm ngưỡng phong thái của vị nữ thần vật lý này.

Trên người cô có một loại cảm giác hoàn toàn trái ngược với sự biến hóa khó lường của thế giới này, loại cảm giác thần bí làm tất cả mọi người hiếu kỳ.

Rất nhanh Diêu Bảo Châu được coi là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong trường học, cô càng muốn biểu hiện ít lại càng làm người ta muốn tìm tòi đến tột cùng. Tuy mỗi lần Diêu Bảo Châu đều dùng một chiếc nhẫn kim cương trong tay ngăn cản người theo đuổi ở ngoài cửa, nhưng chưa từng có người nào gặp được chồng của giáo sư Diêu, một mình cô ở trong kí túc xá trường học, độc lai độc vãng cũng không nhìn thấy có đàn ông từng xuất hiện, bởi vậy xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, người theo đuổi bên cạnh Diêu Bảo Châu ngược lại thật sự không gián đoạn.

Suy nghĩ kĩ càng, Diêu Bảo Châu quyết định dứt khoát chuyển ra khỏi ký túc xá trường học, tránh cho thỉnh thoảng có người gõ cửa mang cái này cái kia cho cô, không được yên tĩnh, hơn nữa cũng có thể che giấu lời nói dối.

Bởi vì tài chính có hạn, Diêu Bảo Châu chỉ mua được môt biệt thự ở ngoại thành, giá phòng ở đây khá thấp, biệt thự còn có thể hoàn chỉnh, chỉ là đến đêm khuya tối đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có thể nghe được vài tiếng chó sủa, xung quanh cũng không có bất kỳ cửa hàng và siêu thị, sinh hoạt không quá thuận tiện.

Nhưng mà cũng có lợi, ban đêm ở đây có thể ngắm được vì sao.

Dọn đi hơn nửa năm, Diêu Bảo Châu trải qua sinh hoạt xâm nhập trốn tránh, trong trường học vẫn xuất hiện ít như trước, sinh hoạt cũng chầm chậm trở lại tình trạng quỹ đạo yên tĩnh.

Chỉ có một lần mấy sinh viên đến bên này chơi, trong đêm mọi người cùng uống rượu, bọn họ tò mò hỏi đời sống tình cảm của Diêu Bảo Châu.

"Giáo sư Diêu, rốt cuộc chồng cô là ai thế, sao chưa từng thấy qua lần nào?"

"Đúng vậy, dù sao cũng coi là thầy của bọn em, không cho chúng em gặp được môt lần sao."

Diêu Bảo Châu sờ lên chiếc nhẫn trên tay, đó là một chiếc nhẫn kim cương tục khí, bị cô sờ nhiều đến mức đã không còn sáng bóng.

"Thân phận của anh ấy đặc biêt, chúng tôi là ẩn hôn."

Mọi người tò mò, thế nhưng hỏi lại Diêu Bảo Châu cái gì cũng đều không trả lời, đơn giản chỉ thay đổi chủ đề, hỏi gần đây thích ngôi sao nào.

Diêu Bảo Châu cẩn thận lắng nghe, cũng không có nghe được cái tên cô mong muốn.

Các sinh viên hỏi Diêu Bảo Châu có thích ngôi sao nào không, Diêu Bảo Châu uống một hớp rượu, cười nói: "Sợ là người trẻ tuổi các em không biết đâu."

"Ai vậy ạ?"

"Lý Thương Mạc."

Có hai người ngẩn người, nhưng là hai người kia lại biết rõ, bừng tỉnh đại ngộ nói đó là thần tượng của bọn họ khi còn bé, đã nhiều năm không thấy xuất hiện rồi.

"Hoá ra rất nổi tiếng sao?"

Hàn huyên hai câu, mọi người rất nhanh trò chuyện sang cái khác, đối với ngôi sao hết thời Lý Thương Mạc này nửa phần hứng thú cũng không có.

Diêu Bảo Châu nhìn các sinh viên vô cùng náo nhiệt nói chuyện với nhau, trong nháy mắt có một loại cảm giác thế giới rời xa mình, tất cả đều đang điên cuồng mà rút lui, trở lại thời hoàng kim của cô.

Khi đó cô còn trẻ, còn có một trái tim vô cùng mẫn cảm thống khổ, có một linh hồn vỡ vụn.

Cô lái xe việt dã màu vàng, trên đường nhựa cực nóng gặp được tình cảm chân thành, bọn họ cùng rong ruổi trên đường lớn, cùng ngắm mặt trời lặn trên sa mạc, làʍ t̠ìиɦ trong sa mạc, chưa từng thề non hẹn biển cũng đã sinh tử gắn bó.

Cả đời này Diêu Bảo Châu tạo ra rất nhiều thành tích huy hoàng, nhưng kết quả lại phát hiện huy hoàng đều là thoáng qua tức thì, cái gọi là thành tựu cũng sẽ không ngừng bị phủ định, mà vĩnh viễn ở bên trong tính mạng cô chỉ có trí nhớ mười ngày kia mà thôi.

Sau khi tiễn các sinh viên rời đi, Diêu Bảo Châu bật máy tính lên lần đầu tiên tìm kiếm tên Lý Thương Mạc.

Hôm nay là lần đầu tiên cô mới có dũng khí tìm cái tên này.

Cô cũng đã từng nghĩ, đợi có một ngày hạng mục xong cô có thể trở về tìm anh, nhưng thật sự đợi đến ngày hôm nay Diêu Bảo Châu lại cũng không dám rồi.

Cô nên đối mặt với anh như thế nào đây?

Anh còn hận cô sao? Hoặc là anh đã quên cô chăng?

Anh hi vọng cô xuất hiện ở trước mặt anh sao?

Anh còn độc thân, hay là đã sớm có một nửa khác, hoặc là anh đã có con của mình?

Diêu Bảo Châu không phải không thể đối mặt, chỉ là còn chưa nghĩ ra lúc nào đi đối mặt, có lẽ hôm nay là thời điểm thích hợp chăng?

Nhưng mà lại khiến cho Diêu Bảo Châu thất vọng chính là, cô căn bản không tìm thấy tin tức mới nhất của Lý Thương Mạc, sáu năm trước anh rời khỏi ngành giải trí sau đó hoàn toàn mai danh ẩn tích, gần đây có một tấm hình anh đi chợ mua thức ăn bị chụp lai.

Trong tấm ảnh anh ăn mặc rất tùy ý, ngậm một điếu thuốc, cau mày chọn rau cải trắng, vẫn là dáng vẻ lưu manh vô lại kia, không sai chút nào trong trí nhớ của cô.

Diêu Bảo Châu phụt một tiếng bật cười, sau đó lại rơi nước mắt.

Đến giờ phút này, Diêu Bảo Châu mới nhận ra tình cảm trong lòng mình đối với người đàn ông này vậy mà vẫn nóng hổi như vậy, mười ngày ở với Lý Thương Mạc quá ngắn ngủi, nhưng mười ngày đó đã bảo vệ cho tính mang của cô.

Cô yêu anh sâu đậm như thế, cho dù mặt trời chói chang, bão cát và thời gian đều không thể phai mờ.