*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Michellevn
không
biết là vội vã để bù đắp lại tiếc nuối văn phòng play bị gián đoạn, hay là muốn dạy dỗ lại lời
cônói
anh
là chú chó bẩn kia, lần này Hướng Nghị tắm rửa đến là nhanh, bằng tốc độ chiến đấu tắm cho mình từ
trên
xuống dưới sạch bóng kin kít,
không
thèm lau khô nước
trên
người, cứ thế mà choàng áo tắm lên, buộc
một
nút thắt, kéo cửa ra.
Chu Lăng vừa mới sấy tóc xong, rất ngạc nhiên khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng nhanh vậy, vừa quay đầu lại nhìn,
đã
thấy thân hình cao lớn của người đàn ông ngập tràn hơi nước từ trong phòng tắm bước ra, dây đai áo choàng tắm buộc lỏng lẻo, lộ ra vùng ngực và bắp chân màu đồng, cùng với bọt nước chạy dọc theo đường vân cơ bắp.
Đèn lớn phòng ngủ
đã
được tắt
đi, chỉ còn lại
một
ngọn đèn
nhỏ
mờ ảo, Chu Lăng
đang
tựa người vào cạnh bàn, cầm bật lửa châm cây nến mùi hương cỏ. Bầu
không
khí như này
thật
không
tệ, ánh sáng vàng ấm áp bao trùm khắp cơ thể, cả người và ánh sáng đều
hiện
ra vẻ vô cùng dịu dàng.
Bước chân Hướng Nghị hơi dừng lại, ánh mắt thăm thẳm nhìn
cô
chăm chú, vừa cầm khăn mặt lau loạn xạ
trên
đầu vài cái, tiện tay quăng
đi, sau đó chậm rãi bước tới, ôm vòng lấy
cô
từ sau lưng.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong mũi vướng vít mùi hương thanh khiết dễ ngửi
trên
người
cô, Hướng Nghị vùi mặt vào hõm vai
cô, hít
một
hơi
thật
sâu.
"Châm nến làm gì?" Cằm
anh
cọ cọ trong hõm vai
cô, vừa hỏi.
Chu Lăng khe khẽ cười:" Tăng thêm tình thú đó."
" Tình thú của chúng ta còn chưa đủ hả?" Hướng Nghị dùng cằm đẩy cổ áo choàng tắm của
cô
ra, làn da trơn mịn trượt dưới lớp vải dệt, vừa di chuyển bàn tay xuống phía dưới, nắm lấy bờ mông căng đầy mềm mại co dãn, chầm chậm gom lại trong lòng bàn tay," Ngày nào cũng làm vẫn
không
thỏa mãn được em sao, hửm? Em là chó mẹ
nhỏ
à......"
Còn chưa dứt lời, cảm nhận được xúc cảm trong lòng bàn tay mình, hô hấp bị kiềm hãm.
anh
ngước mắt lên, từ trong tấm gương bàn trang điểm nhìn thấy lông mày cong cong
trên
gương mặt người phụ nữ.
"không
mặc gì bên trong?" Hướng Nghị kề sát tai
cô, hỏi bằng giọng cực thấp.
Chu Lăng nhìn
anh
đối diện trong gương, nhướng mày lên, cong lên thành
một
vòng cung quyến rũ." Mặc rồi
không
phải cũng bị
anh
cởi ra đó sao."
Hướng Nghị hé miệng cắn vành tai
cô, nén cười
thì
thầm:" Chó mẹ
nhỏ."
Trong lúc
nói,
một
bàn tay
đã
vòng lên trước người
cô, chạm đến vạt áo choàng tắm, gạt
nhẹ
một
cái, tà áo khép hờ liền mở ra.
Trong gương, giữa vải vóc trắng tinh,
hiện
ra cơ thể tinh tế người phụ nữ, hai ngọn núi trắng như tuyết he hé
một
nửa, vươn cao ngạo nghễ, cùng với đường cong tròn trịa. Xuống chút nữa là vùng bụng săn chắc bằng phẳng, sâu trong đó là thung lũng bí
ẩn
sâu hun hút.
Mỗi
một
chỗ
trên
thân thể này, Hướng Nghị đều
đã
thăm dò đến tận cùng, thậm chí còn muốn quen thuộc hơn cả cơ thể mình, thế nhưng nhìn rồi sờ rồi
đã
hôn lên rất nhiều lần, vẫn vẹn nguyên
sự
yêuthích
không
buông tay, vẫn luôn như trước
sẽ
dễ dàng bị khơi gợi lên du͙© vọиɠ. Đặc biệt là
cô
như
hiệntại, nửa kín nửa hở, cực kỳ mê người.
Hướng Nghị vươn tay, động tác cực
nhẹ
đẩy ra
một
bên vạt áo, để cho
một
ngọn núi cao ngất kia có thể lại thấy ánh mặt trời, hạt châu đỏ tươi nơi đỉnh nhọn
đã
tự mình đứng lên. Đầu ngón tay Hướng Nghị cầm lấy, vừa nhìn chăm chú trong gương, hai tay người phụ nữ ôm lấy cánh tay
anh, mắt nhắm lại, hơi hơi ngửa đầu ra,dáng vẻ động tình.
Bỗng dưng Hướng Nghị nhớ lại lần đầu tiên khi hai người làm chuyện đó, hình như khung cảnh có hơi giống nhau, cũng tại căn phòng này, cũng là ở trước gương, chỉ khác cái là vị trí của họ
đã
thay đổi.
Đột nhiên trong lòng sinh ra
một
loại cảm giác khó
nói
thành lời,
anh
cúi đầu, cứ dùng tư thế kỳ cục này mà hôn xuống.
Người phụ nữ trong ngực hé mở hàm răng, đầu lưỡi cũng chủ động quấn lấy. Hướng Nghị mở tay ra dùng sức nắm lấy
một
khối kia, xoa nắn mấy cái, liền nghe được tiếng thở mềm mại mà gấp gáp của
cô.
cô
đưa tay lên, nhưng lại
không
phải ngăn cản
anh, mà là phủ lên mu bàn tay
anh, dường như chê
anhđộng tác quá chậm. Hướng Nghị trở tay túm lấy, đè lại tay
cô
vào chỗ đó, để
cô
cùng vần vò nơi đó.
............
Lúc kết thúc hai người
đã
trở lại giường, vẫn như trước là tư thế ôm sau lưng, Hướng Nghị cuốn Chu Lăng vào trong lòng, hai bàn tay bên trái nắm lấy nhau, mười ngón đan xen. Người
anh
nóng, mồ hôi vã ra, dinh dính
không
thoải mái, Chu Lăng dịch ra trước
một
chút, giây tiếp theo lại bị lôi trở về, lưng dán lên vùng ngực săn chắc thấm mồ hôi của
anh.
" Cuối tuần có rảnh
không," Chợt Hướng Nghị mở miệng sau lưng
cô, giọng
nói
trầm thấp bình thường," Sinh nhật bà nội, cùng nhau ăn bữa cơm."
Mắt Chu Lăng vốn
đang
trợn tròn, nghe vậy lập tức nhắm chặt mắt lại.
Hướng Nghị nhéo nhéo đầu ngón tay
cô, thấy vẫn
không
có phản ứng, cố ý
nói
lại:"Đừng giả chết, bà
đã
biết chuyện của em rồi."
Ánh mắt Chu Lăng lại từ từ mở ra,chăm chú nhìn góc chăn thêu hoa văn chìm trước mắt, sau vài giây, quay ngược người lại, đối diện với Hướng Nghị:" Sau đó
thì
sao? Bà
nói
thế nào?"
Hướng Nghị
nói
:" Vừa nãy em cũng
đã
thấy thái độ của bà rồi đó." Còn đặc biệt gọi điện thoại "phê chuẩn" cho ban đên
anh
không
cần về nhà, vô cùng có tâm.
nói
về lý, bà lão có tư tưởng tiến bộ như vậy có đốt đèn l*иg cũng khó mà tìm được. Chu Lăng nhất thời có hơi kinh ngạc, tâm tình cũng có chút phức tạp,
cô
cho rằng bà cụ thương Hướng Nghị như vậy, chắc chắn
sẽ
không
đồng ý để
anh
yêu
đương cùng
một
người phụ nữ
một
đời chồng.
- --- Bà còn hỏi chừng nào
thì
chúng ta kết hôn, ánh mắt Hướng Nghị nhìn
cô
chăm chú, yên lặng
mộthồi, cuối cùng vẫn
không
nói
ra câu này.
Chu Lăng mím môi, suy nghĩ chốc lát, hỏi
anh
:" Em nên tặng quà chứ nhỉ?Bà nội có muốn cái gì
không?"
Hướng Nghị lặng lẽ thả lỏng tâm tình, nhéo nhéo mũi
cô
nói
:" Muốn chắt trai."
Chu Lăng:"......."
Vấn đề quà sinh nhật làm Chu Lăng bối rối mất mấy ngày, sắp đến ngày cuối cùng, vẫn xoắn xuýt
không
ra được cái kết quả, đành phải nghĩ đến mua hết những đồ dùng thiết thực. Nào là robot quét nhà, nịt gối lông dê, kéo cắt móng tay với kính lúp, cộng thêm
một
bộ quần áo đầy đủ từ trong ra ngoài.( Robot quét nhà)(Nịt gối lông dê)Cắt móng tay kính lúp
Tiền Gia Tô bị
cô
gọi
đi
shopping cùng, từ lúc hai tay trống trơn cho đến khi túi lớn túi
nhỏ
treo đầy hai tay, vừa cảm khái vừa chụp tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè -----
【Vĩnh viễn
không
được xem thường sức chiến đấu của phụ nữ o(╯□╰)o 】
Đồ mua xem ra cũng gần đủ rồi, Chu Lăng tìm quán cà phê ngồi nghỉ, Tiền Gia Tô chỉnh sửa câu cú xong đăng lên, sau đó ngẩng đầu lên hỏi
cô:" Sinh nhật em cũng là loại đãi ngộ này chứ?"
" Em ấy hả," Chu Lăng liếc cậu, từ lúc họ quen nhau đến giờ, quần áo đồng hồ gì gì đó
cô
đã
tặng
không
ít, ngược lại quà sinh nhật
thì
lại chẳng có gì hay ho để tặng." Em muốn gì nào, dù sao sinh nhật vẫn có thể tặng em."
Tiền Gia Tô chiếm được câu trả lời vừa lòng, bắn tim ngay:" Chỉ mong câu này của chị! Quả nhiên vẫn là chị đối với em tốt nhất, muah muah!
Chu Lăng vui vẻ, bắn trả lại cho cậu
một
cái "muah muah."
Trong nhà có
một
bà lão và hai người đàn ông, ngày trước trải qua sinh nhật chính là cùng nhau ăn
mộtbữa tiệc lớn phong phú hơn bình thường
một
chút, bánh ngọt cũng chưa hề mua.
Thế nhưng
không
có bánh ngọt sao có thể gọi là sinh nhật chứ, Chu Lăng tự mình đến tiệm bánh ngọt đặt
một
cái bánh ngọt
không
đường, uống xong cà phê với Tiền Gia Tô, cùng nhau
đi
lấy.
không
ngờ vừa ra khỏi cửa bị chặn lại bởi
một
con bươm bướm
nhỏ
cố ý tới tìm
cô.
" Chị Chu ơi! " Hôm nay Chung Niệm Đồng
không
mặc váy công chúa, áo khoác màu xanh nhạt, đầu cột tóc quả táo, nhìn trông rất thanh xuân ngọt ngào.
cô
ta chạy tới chào hỏi Chu Lăng, ánh mắt
thì
đãdính lên người Tiền Gia Tô, có phần thân thiết mà khoác cánh tay cậu, " Hi, trùng hợp ghê."(Tóc cột quả táo)
Trong tay Tiền Gia Tô vẫn
đang
cầm mấy cái túi, cau mày hất tay
cô
ta ra:" Đứng xa chút
đi, xa chút
đi!" Con nhóc mới lớn khuôn mặt chưa thành niên này, luôn luôn lao bổ tới, đủ thứ mánh khóe quấn lấy cậu, đáng ghét vô cùng.
Chung Niệm Đồng chu cái mỏ, hai tay lại bò lên cậu, nghẹo đầu, hỏi Chu Lăng
đang
dùng ánh mắt nghiềm ngẫm nhìn hai người họ:" Chị Chu,
đã
nói
là hôm nay phải đưa em
đi
xem hòa nhạc mà, sao chị lại
không
nhận điện thoại của em vậy?"
Cái vị đại tiểu thư này
đã
vài ngày
không
đến làm phiền
cô, cũng
không
biết như nào mà tìm được đến nơi này. Hai tay Chu Lăng đút trong túi, mỉm cười với
cô
ta:" Sắp thi cuối kỳ rồi, về nhà ôn tập
đi, ngoan."
Lão đại Chung Niệm Đồng mất hứng nhíu mày:" Chúng ta đều
đã
hẹn xong hết rồi, ba mẹ em cũng
đãđồng ý rồi, sao chị lại dùng bài này với em chứ."
" Tôi chưa hẹn với
cô
nhé." Chu Lăng nhún nhún vai,
nói
cũng là
cô
ta tự
nói," Hôm nay tôi còn có việc,
không
đi
buổi hòa nhạc được,
cô
tìn người khác
đi
cùng
cô
đi."
Lục Gia Hòa là idol chung của
cô
và Đinh Y Y,
đã
nói
từ lâu rồi là
sẽ
cùng nhau
đi
xem hòa nhạc,
hiệngiờ
cô
ấy nằm trong bệnh viện, Chu Lăng nào còn tâm trạng để mình
đi. Huống hồ nếu so sánh, sinh nhật của bà nội Hướng Nghị vẫn quan trọng hơn phần nào.
Hòa nhạc của Lục Gia Hòa vẫn có thể mở rất nhiều đợt, thế nhưng sinh nhật của bà lão
không
biết có thể được mấy lần nữa.
Chung Niệm Đồng hừ
một
tiếng, chỉ ngay vào Tiền Gia Tô
nói
:" Vậy chị kêu
anh
ấy
đi
cùng em."
" Tôi cũng có việc!" Tiền Gia Tô
nói
bằng vẻ mặt
không
kiên nhẫn," Mà kể cả
không
có việc cũng
sẽkhông
đi
cùng
cô, về nhà mình làm bài tập
đi, con nít con nôi theo cái gì mà ngôi sao."
"không
được! Chỉ muốn
anh
đi
cùng!" Chung Niệm Đồng thể
hiện
tính vô lại.
Chu Lăng nâng tay lên nhìn đồng hồ,
đã
đến giờ về nhà ăn cơm rồi. Hai người bên cạnh
đang
cãi nhau
một
cách trẻ con, Chu Lăng hất thẳng cánh tay Chung Niệm Đồng
trên
người Tiền Gia Tô xuống,
khôngnói
không
rằng túm
cô
ta
đi
ra ngoài, vừa dặn dò Tiền Gia Tô:" Em tự mình cầm bánh ngọt về trước
đi, chị đưa
cô
ta
đi,
sẽ
đến thẳng nhà em sau."
Chung Niệm Đồng nghe vậy nháy mắt
không
chối từ, chủ động nắm lấy tay áo Chu Lăng:" Chị muốn
đinhà
anh
ấy hả? Hai người có quan hệ gì thế, chị đến nhà
anh
ấy làm gì? Em cũng muốn
đi!"
Chu Lăng
không
phản ứng, cứ thế nhét người vào trong xe.
Chung gia cách trung tâm thương mại này khá xa, Chu Lăng chẳng có thời gian đâu mà tự mình đưa
côta về nhà, sau khi lái xe ra đường lớn, gọi
một
cuộc điện thoại.
Cuối tuần, Thời Tuấn
không
đi
làm, cả ngày ở nhà nghỉ ngơi, buổi tối có hẹn
đi
ăn cơm,
đã
thay xong quần áo
đi
ra cửa, di động trong túi vang lên,
một
chuỗi vô cùng quen thuộc, cũng là dãy số lâu lắm rồi
không
nhìn thấy.
cô
thế nào mà nhớ tới việc gọi điện thoại cho
anh
ta đây?
Bước chân Thời Tuấndừng lại, gần như là lập tức nhận điện thoại, giọng
nói
người phụ nữ truyền qua dòng điện,
một
câu vừa trực tiếp lại quả quyết:"
đang
ở đâu?"
" Ở nhà." Thời Tuấnđáp." Em tìm tôi?"
Chu Lăng nhíu nhíu mày, dừng
một
chút, lại hỏi:" Nhà
anh
ở đâu?"
Đầu bên này điện thoại, khóe môi Thời Tuấn khẽ nhếch lên,
anh
ta
đã
dọn ra khỏi nhà bao lâu rồi? Tính ra, cũng
đã
ba,bốn năm rồi,
anh
ta vẫn luôn ở căn hộ này, vậy mà đến bây giờ
cô
cũng
không
biết.
Nén xuống
sự
suy sụp chán nản trong lòng,
anh
ta báo địa chỉ, bên kia quăng lại
một
câu " Chờ đó", vô cùng dứt khoát lưu loát cắt đứt điện thoại.
Tiếng "tút --------tút -------" vang lên bên tai, Thời Tuấn rủ mắt nghe trong chốc lát, mới từ từ bỏ điện thoại ra, nhìn chằm chằm dãy số kia, cất điện thoại
đi.
cô
chủ động tìm
anh
ta, khẳng định
không
thể là cái nguyên nhân
anh
ta hy vọng kia. Thế nhưng trái tim, vẫn cứ
không
thể khống chế mà sinh ra
một
chút vui sướиɠ vô vọng.