Sự Quyến Rũ Nam Tính

Chương 35

Edit: Michellevn

Hướng Nghị

đang

suy nghĩ, về người phụ nữ này mình vẫn chỉ hiểu được

một

phía mà thôi, dường như ở



có những thứ

anh

chưa từng thấy qua.

Ví như vừa rồi lúc hung hăng vênh váo dạy dỗ



ả kia ; lại ví như, kỹ thuật lái xe như bay

trên

đoạn đường tới đây.

Nghĩ tới

một

màn kia, động tác tay của Hướng Nghị

không

khỏi nặng thêm hai phần, tay Chu Lăng bị nắm đau, hít hà

một

tiếng, Hướng Nghị bình tĩnh lại, động tác xoa tay cho



liền

nhẹ

nhàng

đi.

Tối hôm qua tâm

sự

cùng bà nội thu được kết quả rất tốt, bà cụ quả thực

không

làm

anh

thất vọng, tuy trình độ

không

bao nhiêu, nhưng cách sống lại tiến bộ hơn rất nhiêu người.

Chỉ có điều, vấn đề bà cụ

đã

giải quyết thuận lợi, trong lòng

anh

vẫn có

một

tảng đá đè nặng.

- -------anh

biết, trong lòng Chu Lăng

không

chỉ vương vấn

một

chuyện này, dường như còn có chuyện khác mà

anh

không

biết, nhưng



không

muốn

nói,

anh

cũng

không

muốn ép

cô.

Thái độ của bà nội vẫn cứ phải

nói

cho



biết, những cái khác, để bản thân



tự quyết định.

Thuận lợi qua cửa của bà nội, quả thực trong lòng Hướng Nghị

nhẹ

nhõm

không

ít, đêm qua vô cùng nhớ

cô, sáng ra

không

đi

cửa hàng nữa, mà chạy thẳng đến biệt thự tìm

cô, lại từ chỗ dì Thu nghe được sáng sớm



đã

ra cửa

đi

công ty rồi.

Sau đó lại

một

mạch chạy tới tập đoàn Đại Nguyên, xe còn chưa dừng hẳn,

đã

thấy



trong bộ đồ vest lạnh lùng nhưng

không

mất vẻ tao nhã, thần thái sang chảnh

đi

ra từ cửa lớn toà cao ốc, lên chiếc xe thể thao màu trắng kia, lướt gió

trên

đường.

Thời điểm



tạo đủ kiểu dáng đợi người ở cửa, Hướng Nghị

đã

đứng quan sát từ cách đó

không

xa, vốn cũng

không

tính ra mặt, rất muốn xem coi



tràn đầy khí thế phóng xe như bay như vậy rốt cuộc là muốn làm gì.

Thế nhưng bảo vệ từ trong tòa nhà lao ra, mục đích



ràng là nhằm thẳng vào

cô,

anh

không

ngồi yên được nữa.

Xoa

nhẹ

tay



trong chốc lát, lại sưởi ấm trong lòng bàn tay, Hướng Nghị nhìn sang

cô, mở miệng với giọng

nói

lành lạnh:" Mới sáng ra

đã

hăng hái thế, đua xe đến đánh người? "

Phóng xe

thì

phóng bạt mạng, đánh người

thì

đánh cũng rất lưu loát.

anh

chưa hề biết



còn có thể có chiêu này.

Trong mắt Chu Lăng

hiện

lên tia kinh ngạc,

anh

còn nhìn thấy



đua xe à? Bị tầm mắt

anh

hờ hững quét qua nhìn, liền vội vàng che dấu nét mặt, làm ra dáng vẻ thành khẩn, trình bày



ràng:" Hôm nay là quá nóng vội mới lái nhanh như vậy, về sau

sẽ

không

có nữa đâu."

Hướng Nghị hừ lạnh

một

tiếng, hiển nhiên là

không

tin lời

nói

dối của

cô, vẫn giữ nguyên ánh mắt khiến



cảm thấy chột dạ

không

tự chủ:" Vì sao đánh người ta,

không

tính

nói

chút hả?"

Nhưng Chu Lăng lại dẩu môi, giọng điệu có phần chua xót:" Thế nào chứ,

anh

thấy người ta mảnh mai yếu đuối như vậy, có phải cũng đau lòng rồi

không

----- ái!"

đang

nói

ngon trớn

thì

bị Hướng Nghị vỗ đầu

một

cái,



kinh ngạc mở lớn mắt nhìn

anh.

anh

thế mà lại đánh



?

Hướng Nghị đánh xong cũng phản ứng lại liền, nhanh chóng xoa xoa lên chỗ vừa đánh kia.

" Ái,

không

phải," Bàn tay

anh

lớn, nhưng cái đập kia lại là

nhẹ, đau

thì

cũng

không

đau mấy, nhưng Chu Lăng

không

bỏ qua,"

anh





ta mà đánh em? Vừa thấy mặt

một

cái là

đã

che chở rồi??"

"

không

yên được có phải hay

không

?" Hướng Nghị có phần cạn lời, nhéo nhéo mặt



mang tính trừng phạt.

Chu Lăng túm cổ tay

anh

quăng

đi, quay cả nửa người lại, vòng tay trước ngực đưa lưng về phía

anh, làm như căm tức

nói

:" Tránh ra tránh ra, giận rồi!"

".........." Hướng Nghị có phần đầu hàng mà thở dài, phụ nữ đều là như này sao,



ràng là bản thân làm sai, lại còn kiếm cớ tức giận để quật ngược lại.

Cái kiểu làm bộ tức giận đưa nguyên cái ót bướng bỉnh về phía

anh, Hướng Nghị quét mắt nhìn phía ngoài cửa xe, chồm người qua, nắm lấy bả vai



xoay về phía bên này, nhắm ngay cái miệng

nhỏ

nhắn của



hôn xuống.

Chu Lăng tiếp tục rầm rì vờ vĩnh đẩy ra, sức lực

thì

như gãi ngữa, môi lưỡi

thì

lại hết sức chủ động nghênh đón

anh. Hướng Nghị có phần

không

thu lại được nữa, vốn dĩ chỉ nghĩ tùy tiện hôn hai cái dỗ dành

cô, thế nhưng nghe



mềm mại rêи ɾỉ, bị



cố ý cào cào nhè

nhẹ

ở l*иg ngực, cơ thể

không

chịu nổi

đã

có phản ứng.

Và thế là nụ hôn ngày càng sâu hơn, cũng càng ngày càng nồng nhiệt, Hướng Nghị dựa vào tia lý trí cuối cùng, lúc lấy bàn tay



từ

trên

người mình ra, hơi thở hai người đều

đã

trở nên bất ổn.

anh

vừa mới lui lại, Chu Lăng theo bản năng bám theo, vẫn muốn được tiếp tục. Hướng Nghị nắm cằm



ấn trở về, dùng bụng ngón tay xoa xoa nước miếng lấp lánh lưu lại

trên

môi

cô.

Chu Lăng mở mắt ra, ánh mắt nhìn

anh

ướt rười rượi, môi đỏ mọng he hé, hơi thở vẫn nóng rực. Hướng Nghị

không

nhịn được, lại cúi đầu hôn

một

cái, lúc này mới ngồi trở lại, thở ra

một

hơi dài

thậtdài.

Cửa sổ xe hạ xuống

một

khe

nhỏ, hơi lạnh tràn vào, nhanh chóng cuốn

đi

mùi hương kiều diễm, Hướng Nghị bình tĩnh trở lại, xoay đầu nhìn

cô:" Rồi đó, mục đích của em

đã

đạt rồi, bây giờ có thể

nói

đàng hoàng chưa?"

Chu Lăng liếʍ liếʍ đôi môi có chút tê dại, hơi hơi do dự, thành

thật

khai báo động cơ gây án của mình.

nói

cho cùng cũng là vì trút giận cho Đinh Y Y, đương nhiên, việc



làm

không

chỉ đuổi người ra khỏi công ty, thưởng cho



ta

một

cái tát là xong đâu.

Công ty là của gia đình nhà chồng Đinh Y Y, đuổi



ả kia cũng được đích thân cha đẻ của *oss truyền đạt mệnh lệnh xuống. Chu Lăng chỉ là đem câu chuyện vẻ vang của



ta công khai truyền

đi, giúp



ta nổi tiếng

một

lần ; Ngoài ra tạo áp lực đưa tư liệu xử phạt vào hồ sơ nhân

sự

của



ta.

Tất nhiên, những gì



làm là nhiều hơn, nhưng những cái khác,

không

muốn để Hướng Nghị biết lắm. Bởi vì những chuyện đó đều

không

quá phúc hậu,



không

biết có nằm trong phạm vi tiếp nhận của Hướng Nghị hay

không.



nói

sẽ

khiến



ả kia

không

thể lăn lộn ngoài đời được nữa,

không

phải là

nóichơi.

Về phần tên đàn ông khốn nạn kia, cứ để lại cho Đinh Y Y tự mình giải quyết.

Hướng Nghị nghe xong vậy mà lại

không

có phản ứng gì,

không

lên tiếng, thậm chí cũng chẳng có động tác gì. Hai người im lặng đối mặt, qua

một

lúc lâu,

anh

bỗng dưng nâng tay lên, vỗ

nhẹ

lên đầu Chu Lăng,

không

hiểu là ý gì.

Chu Lăng còn muốn

đi

bệnh viện, Hướng Nghị cũng cùng

đi

thăm Đinh Y Y.

" Hey,

anh

họ đến à nha." Đinh Y Y

đã

khôi phục được ít sức lực, để bảo mẫu đỡ mình ngồi lên, sắc mặt



ràng

đã

kém

đi

rất nhiều, vẫn

không

sửa được bản tính đáng khinh, tầm mắt càn rỡ

trên

cơ thể rắn chắc của Hướng Nghị," Đến đúng lúc

thật, mau cho tôi rửa mắt chút nào, ở đây nhìn đâu cũng chỉ thấy đàn bà bụng bự."

"

đã

như vậy rồi

thì

nghiêm túc tí

đi

." Chu Lăng tức giận mắng



ấy, xong rồi lại kéo tay



ân cần hỏi," Hôm nay có thoải mái hay

không

? Còn đau

không

? "

" Đau, đau chết được!" La lên đau, nhưng

trên

mặt lại hì hì cười, còn

nói

với Hướng Nghị,"

anh

họ,

anhnhìn tôi bây giờ nay, có thảm thương

không

?

anh

cần phản đối xử tốt với Lăng nhà chúng tôi đấy,

không

được để



ấy chịu loại đau khổ này."

- -----Ấn tượng về

một

người phụ nữ rất thẳng tính sôi nổi,

hiện

giờ lại yếu đuối ngồi đó, nét mặt tái nhợt tiều tụy, quả

thật

làm cho người ta thổn thức.

Song Hướng Nghị còn chưa trả lời, Chu Lăng

đã

túm cái miệng Đinh Y Y lại:"

nói

ít thôi mà giữ sức, ngoan."

Thời gian họ đến cũng là

một

sự

trùng hợp ngẫu nhiên,

không

có ai khác ở đó, chỉ có bảo mẫu ở trong phòng bệnh, trong lòng Chu Lăng có chút

không

vui, nhưng vẫn

không

nói

gì. Đinh Y Y cũng có tâm

sự, tán gẫu mấy câu, xoay đầu qua

nói

với bảo mẫu:"



đi

ra ngoài trước

đi, chị em tôi có chuyện riêng muốn

nói."

Bảo mẫu nghe lời lui ra ngoài, Hướng Nghị cũng thức thời

nói

với Chu Lăng:"

anh

ở ngoài chờ em."

Đinh Y Y cười hi hi

nói

với bóng lưng

anh:"

anh

họ đừng nghe lén nhé, chúng tôi muốn

nói

một

chút chuyện xấu hổ."

".............nói

đi." Hướng Nghị tri kỷ mà đóng cửa lại,

đi

ra xa xa hút điếu thuốc.

Cửa khép chặt lại, Đinh Y Y mới ra hiệu Chu Lăng lại gần,

thì

thầm cùng

cô.

"

không

phải cậu giúp tớ dạy dỗ con điếm kia rồi chứ? "



ấy kéo tay Chu Lăng, mang theo cảm giác có lỗi

nói

với

cô, " Là lỗi của tớ

không

nói

trước cùng cậu, hại cậu cũng lo lắng theo. Hôm qua họ đều ở đây,

không

có cơ hội

nói

với cậu, đứa bé là tự tớ làm hư."

Chu Lăng kinh ngạc há hốc miệng:" Cậu..........."

Đinh Y Y thở dài, ra hiệu



nhỏ

tiếng:" Ảnh chụp cũng là tớ dùng tên



ta gửi tới. Chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, tớ sợ cậu lo lắng vớ vẩn nên

nói

cho cậu biết đó, giữ bí mật á bí mật. Dù sao cậu đừng nhúng tay vào nữa, để tự tớ xử lý



ta, tớ có chừng mực, cậu yên tâm

đi."

" Cậu làm cái gì vậy hả?" Chu Lăng đè thấp giọng," Vì



ta mà bỏ đưa bé

đi

có đáng hay

không

hả?"

" Sao

không

đáng chứ," Đinh Y Y nhếch môi lên, ánh mắt tỏa ra hơi lạnh lẽo," Con điếm đấy cũng mang thai rồi, cậu biết

không,

đã

vậy còn mang trước cả tớ. Tớ nghi ngờ thằng chồng tớ khi đó đột nhiên

nóimuốn có con, chính là nguyên nhân này.

một

kẻ ngu xuẩn, lỗ tai nhu nhược, con điếm đó chỉ vừa khóc

một

tý thôi là

đã

không

nỡ bỏ cái thai rồi, tớ đoán là muốn để đến lúc tớ sinh, ôm loại điếm đó về nuôi dưỡng, đến lúc ấy sinh cũng sinh rồi, cha mẹ

hắn

ta chắc chắn

sẽ

giữ lại. Nuôi

một

đứa cũng là nuôi, nuôi

một

cặp cũng là nuôi, ài,

thật

sự



một

kẻ giỏi tính toán!"

Lông mày Chu Lăng nhíu chặt lại, im lặng

một

lúc lâu, mới hỏi:" Vậy giờ cậu tính làm gì?"

" Yên tâm, tớ

sẽ

không

để bản thân mình chịu thiệt," Đinh Y Y mỉm cười với

cô, đáy mắt lại ân

ẩn

mây mù,"

không

lấy đủ lời lãi, sao có thể xứng với bảo bối mà tớ

đã

hi sinh."

Chu Lăng lại im lặng

một

hồi lâu nữa, kéo



ấy lại ôm trong vòng tay." Còn có tớ mà, tự cậu mà

khônglàm được

thì

cứ đến tìm tớ."

Giữa trưa ông xã của Đinh Y Y tự mình đưa cơm đến, lúc nhìn thấy Chu Lăng

thì

thái độ có chút dè dặt. Chu Lăng

thì

lại chẳng có tâm tình mà để ý

hắn

ta, cả khách sáo cũng lười luôn, cứ thế mà ra khỏi phòng bệnh

đi

tìm Hướng Nghị.

Hai ngày này Tiền Gia Tô ở nhà nghỉ ngơi, Hướng Nghị

không

cần vội vã trỡ về làm cơm cho bà cụ, nguyên cả

một

ngày đều ở cùng Chu Lăng, ăn cơm trưa xong buổi chiều cùng



đi

đến công ty họp.

Tới bãi đỗ xe, Chu Lăng quay đầu xác nhận lại lần nữa với

anh

:"

anh

xác định là muốn cùng em

đi

lên hả?"

Hướng Nghị tắt máy, quét mắt nhìn



:" Sao,

anh

không

thể gặp người khác sao?"

" Đẹp trai quá chỉ sợ bị người khác nhìn thấy thôi." Chu Lăng cười hì hì

nói, tháo dây an toàn xuống xe, kéo Hướng Nghị cùng bước vào thang máy.

Cho rằng

không

có gì quan trọng, liền đưa người về thẳng văn phòng của mình, ấy vậy mà rất

khônghay là ở cửa phòng gặp ngay Thời Tuấn đến tìm

cô.

" Cuộc họp bắt đầu liền rồi, em chuẩn bị chút

đi." Thời Tuấn

nói

xong, lúc này mới chú ý đến người đàn ông phía sau

cô, mày nhíu chặt,lúc nhìn lại Chu Lăng giọng

nói

bỗng lạnh

đi," Đây là công ty, em đưa

anh

ta đến làm gì?"

Tiếng

nói

vừa dứt, trong phòng làm việc lập tức an tĩnh lại,

một

đám thư ký

nhỏ

thở mạnh cũng

khôngdám, cũng

không

dám liếc mắt nhìn, người nào người nấy cúi gằm đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại ---- Bầu

không

khí giữa chủ tịch và tổng tài vẫn luôn giương cung bạt kiếm, chẳng ai dại gì mà để xui xẻo vào lúc này. Trong nháy mắt chỉ còn tiếng máy đánh chữ vang lên rất

nhỏ

trong lúc làm việc.

" Vệ sĩ mới thuê đấy,

anh

có ý kiến hả?" Chu Lăng

nói

xong,

đi

thẳng đến mở ra cửa văn phòng, sau đó xoay đầu, ngoắc ngoắc ngón tay với Hướng Nghị, " Vệ sĩ, lại đây."

Hướng Nghị quét ánh mắt lên khuôn mặt

âm

u của Thời Tuấn, nhấc chân bước tới mà

không

hề do dự, chẳng cần chào hỏi gì cả, cứ thế mà lướt qua

anh

ta,

đi

theo Chu Lăng tiến vào phòng làm việc rộng rãi thoải mái.

Diện tích có thể chứa được cả căn nhà họ bên đó, ngược lại trang hoàng

thì

đơn giản ;

một

bộ sô pha tiếp khách,

một

giá sách,

một

bàn làm việc bằng gỗ vô cùng lớn.

Chu Lăng cởϊ áσ khoác, tìm phần tài liệu

trên

bàn, chuẩn bị

đi

họp."

anh

ở đây chờ em nhé,"



nhìn đồng hồ," Cuộc họp này chắc cũng phải hơn tiếng đồng hồ, bên trong có giường,

anh

có mệt

thì

ngủ

một

chút."

Hướng Nghị lên tiếng đáp lại, ngồi xuống ghế sô pha.

Chu Lăng nhìn nhìn

anh, bỗng dưng lại

đi

tới, ngồi lên đùi

anh, vòng tay ôm cổ

anh

:" Hôn

một

cái."

Hướng Nghị phối hợp chạm nhè

nhẹ

vào môi



.

Chu Lăng lại chê

không

đủ, giữ lấy đầu

anh

đang

định lui về, vói đầu lưỡi vào trong miệng

anh

khuấy đảo

một

hồi, sau đó ngay tại lúc

anh

nổi cơn thèm thuồng quấn lấy,

thì

lại buông

anh

ra đứng lên, liếʍ liếʍ môi vừa lòng.

"

anh

ngoan ngoãn

đi

ha."



nói

xong, cầm lấy tệp tài liệu bước nhanh ra khỏi khỏi làm việc.