Sự Quyến Rũ Nam Tính

Chương 19

Edit: Michellevn

Tối mờ đến độ như

không

nhìn



người trong xe, Chu Lăng vòng tay ra sau lưng cố gắng mấy lần,

không

làm được, thế là tức giận đẩy vai Hướng Nghị

một

cái," Kéo trả lại cho em!"

Dây khóa váy sau lưng của



đã

bị thằng cha

không

dằn nổi này kéo mở ra rồi, ỷ có áo khoác che chắn muốn làm gì

thì

làm.

đã

được hưởng thụ phúc lợi đương nhiên phải phụ trách khắc phục hậu quả, lúc này tâm tình Hướng Nghị thực

không

tệ, nghe vậy rất thuận theo mà lấy tay luồn vào sau lưng

cô, lần mò kéo dây khóa lên,

không

nhân cơ hội chấm mυ'ŧ thêm nữa.

anh

kéo xong rút tay lại, chỉ vào mình, quần áo bên trong gần như

đã

hở ra hết, " Tới phiên em."

Chu Lăng cúi đầu liền thấy

anh

áo quần tán loạn, nhất thời lại bắt đầu

một

trận vui vẻ. Hướng Nghị cũng cười, may mắn là

đã

dừng xe, trường hợp nếu

không

dừng

thì

một

khi xảy ra là

không

thể ngăn lại. Chu Lăng từng nút từng nút cài lại cho

anh

xong, lúc này mới từ

trên

đùi

anh

xuống.

So với cảnh náo nhiệt khác thường ở nhà Đinh Y Y, nhà mình lại hết sức yên tĩnh, mọi khi Chu Lăng chắc chắn

sẽ

chê quá quạnh quẽ, hôm nay ngược lại hài lòng vô cùng. Xuống xe,

một

tay xách làn váy,

một

tay kéo Hướng Nghị vào cửa.

"Sao em gấp vậy chứ?" Hướng Nghị còn

đang

ở phía sau cười

cô.

Chu Lăng quay đầu lườm

anh

một

cái, tầm mắt cố ý chăm chú nhìn về thân dưới của

anh

vừa nãy còn phản ứng kịch liệt, cũng

không

biết ai kia gấp hơn.

" Thế nào mà trở về sớm vậy, ăn cơm gì chưa?" Dì Thu vẫn chưa

đi

nghỉ, trông thấy Chu Lăng kéo

mộtngười đàn ông xa lạ, ngẩn người ra.

Chu Lăng khoát khoát tay:" Dì

đi

tắm rửa nghỉ ngơi

đi,

không

cần để ý cháu."

Dứt lời

thì

kéo Hướng Nghị lên lầu.

"



chủ!" Dì Thu ngược lại có phần sốt ruột mà gọi



lại," Thời tiên sinh.........."

Lời nhắc mới

nói

ra được nửa, hai người Chu Lăng và Hướng Nghị

đã

đứng ở chỗ rẽ cầu thang.

trên

mấy bậc thang phía

trên, Thời Tuấn cùng bộ tây trang tối màu vạn năm

không

thay đổi

đã

dừng bước lại,

một

tay đút túi,

một

tay cầm

một

phần giấy tờ, ánh mắt sâu thẳm nhìn về bên này.

Lúc Chu Lăng nhìn thấy gương mặt kia của Thời Tuấn, mới giật mình phát giác, số lần gặp mặt của hai người gần đây hình như

thật

sự

ít, có thể nhận thấy trạng thái



vẫn luôn rất tốt

đã

nói

lên điều đó. Suy cho cùng gặp mặt là đối chọi gay gắt, tuy rằng phần lớn thời gian đều là



cố tình chọc Thời Tuấn nổi điên, tâm tình của mình cũng

sẽ

trở nên rất tồi tệ.

không

biết có phải do ánh đèn ấm áp quá hay

không, khuôn mặt người chết kia của Thời Tuấn hiếm khi có được tia ôn hòa, nhưng ngay sau đó tầm mắt đảo qua cái áo đàn ông

trên

người

cô, tiếp đó chạm đến người đàn ông phía sau

cô, lập tức

âm

u lại.

Phía sau Chu Lăng, Hướng Nghị lẳng lặng đối diện

anh

ta, nét mặt bình tĩnh.

Lần thứ hai gặp mặt, bầu

không

khí giữa hai người cũng

không

có gì cải thiện so với lần trước.

- -------Cuộc đối đầu

không

thể giải thích, như

sự

thù địch theo bản năng giữa giống đực.

Ý cười ngập tràn trong mắt Chu Lăng

đã

được thu lại, nhìn Thời Tuấn hỏi:" Sao

anh

lại đến nữa?" Có lẽ trước đó tâm trạng quá tốt, giọng điệu của



vẫn còn được gọi là nhã nhẵn,

không

có thiếu kiên nhẫn như bình thường.

" Lấy chút đồ." Thời Tuấn

nói



.

Chu Lăng nhìn lướt qua cặp tài liệu trong tay

anh

ta,

không

lưu tâm.

đang

muốn tiếp tục lên lầu,bỗng dưng nhớ đến cái gì, nghiêng người qua nhìn Hướng Nghị,"À, tuy rằng lúc trước hai người

đã

từng gặp mặt, hôm nay chính thức giới thiệu

một

chút nhé,"



qua loa chỉ tay vào Thời Tuấn

đang

đứng bên kia, trịnh trọng

nói

:" Đây là con riêng của em."

Lời vừa

nói

ra,

thì

Hướng Nghị trông thấy cặp lông mày của "Con riêng" nhăn tít lại,



ràng là

không

hề muốn tiếp nhận mối quan hệ này, hoặc là thừa nhận.

không

biết có phải

đã

đoán ra từ trước, hay là năng lực tâm lý tiêu hóa quá mạnh,

anh

không

tỏ ra bất ngờ, nhàn nhạt gật đật đầu:" Rất vui được gặp

anh."

Từ

trên

gương mặt Chu Lăng, Thời Tuấn thu lại ánh mắt mờ mịt, liếc nhìn

anh," Khách khí."

Màn giới thiệu này

đã

tiêu hết kiên nhẫn vốn có của Chu Lăng, việc đứng đắn hôm nay vẫn còn, những cái linh tinh khác để sau này có cơ hội

sẽ

nói

sau.



kéo Hướng Nghị lên lầu, quăng lại

một

câu:" Lấy xong rồi

thì

đi

đi,

không

tiễn."

Hai người

đi

qua bên cạnh, Thời Tuấn

không

nhìn theo, cũng

không

động đậy,

một

lát sau, cuối cùng

không

nhịn được quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Chu Lăng kéo người đàn ông kia vào phòng, khoảnh khắc trước lúc cửa phòng khép lại, trong khe hở lộ ra sườn mặt của

cô, cố ý dùng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ người đàn ông, vẻ mặt mê mị quyến rũ người ta.

Vào giờ này, đưa

một

người đàn ông về nhà, vội vã chui vào phòng, chuyện gì sắp phát sinh

đã



rành rành.

anh

ta xoay người

đi

xuống dưới, ngực như bị chẹn lại,

không

có cách nào tháo gỡ được.

anh

ta có phần suy nghĩ châm chọc, hôm nay

không

phải sinh nhật chị em tốt của



sao, lên giường cùng đàn ông lại quan trọng hơn tình cảm chị em sao.

Dì Thu vẫn luôn thấp thỏm đứng trong phòng khách, nhìn thấy

anh

ta từng bước

một

bước xuống dưới, có hơi đau lòng mà mở miệng:" Thời tiên sinh,

đã

muộn vậy rồi còn muốn ra ngoài sao?"

Thời Tuấn liếc nhìn bà, khóe miệng kéo xuống tự giễu,

không

phải muốn ra ngoài, mà là chủ nhà

hiệngiờ

không

cho phép

anh

ta ở lại. Huống chi, nếu

không

đi

ngay bây giờ, có thể

anh

ta

sẽ

không

nhịn được mà làm ra

một

số việc quá giới hạn.

Thời Tuấn vẫn

không

nói

gì, chỉ vỗ vỗ vai của bà, bước nhanh rời

đi. Tới huyền quan kéo mở cửa, dừng lại

một

chút, vẫn cứ quay đầu lại bổ sung

một

câu," Dì chú ý sức khỏe, chăm sóc tốt cho



ấy."

Dì Thu lập tức rơi nước mắt, vội vàng quay lưng lại che mắt. Bà

không

hiểu người

một

nhà tốt như vậy, cớ sao lại biến thành cục diện ngày hôm nay.

Trong phòng ngủ lầu hai, Chu Lăng

đã

cởϊ áσ khoác ngoài của nam ra, rót

một

ly nước tựa bên bàn uống, dù bận rộn vẫn ung dung mà nhìn Hướng Nghị

đang

quan sát phòng của

cô.

Đây là lần thứ hai

anh

đến tòa biệt thự này, cũng là lần thứ hai

anh

vào căn phòng này.

Bố trí bên trong cũng

không

có gì thay đổi, chân dung để trần thân

trên

của thiên vương giới ca sĩ vẫn để bên

trên

tủ

nhỏ

đầu giường của

cô, cơ bắp sáng bóng như được thoa

một

lớp dầu, đặt song song bên cạnh là bức ảnh của chính

cô.

Phòng rất lớn, trang hoàng lại hết sức đơn giản, ngoại trừ vật dụng cần thiết trong nhà, các loại gối ôm và đệm lót lông mịn, cũng

không

trang trí gì nhiều. Chiếc giường kia xem ra mềm mại vô cùng, lần trước hình ảnh



đổ xuống suýt nữa nảy lên khiến Hướng Nghị ấn tượng rất sâu sắc.

Đại khái là con mồi

đã

chui vào l*иg có chắp cánh cũng khó mà chạy thoát, về đến nhà, rồi vào phòng, Chu Lăng ngược lại

không

gấp rút nữa, chầm chậm uống hết ly nước, mở tủ quần áo ra, từ trong

mộthàng áo ngủ kiểu dáng khác nhau cầm lấy

một

cái áo dài tay bình thường mặc ở nhà ---- chỉ có áo.

Hướng Nghị nghe thấy

âm

thanh dây khóa kéo quay đầu lại, đúng lúc nhìn được chiếc váy đỏ có thể cản trở giao tiếp của con người

một

cách hiệu quả

đang

rơi từ

trên

người Chu Lăng xuống mắt cá chân,

côđưa lưng về phía

anh, dưới ánh sáng ấm áp của đèn chùm phòng ngủ phơi bày ra mảng lớn da thịt trắng như ngọc, đường cong lả lướt cân xứng, mỗi

một

chỗ đều đẹp đúng mức.

Tựa như

không

phát

hiện

ra tầm mắt nóng rực phía sau,



giũ giũ tóc, vừa

đi

về hướng phòng tắm, vừa đưa tay lên quấn tóc lại, đường cong duyên dáng của cơ thể càng trở nên nổi bật hơn.

Yết hầu Hướng Nghị lăn lộn, yên lặng dời tầm mắt sang chỗ khác.

" Em tắm trước nhé." Chu Lăng vào phòng tắm rồi lại thò đầu ra, rói



với

anh.

Hướng Nghị

không

nhìn sang bên đó, trầm thấp đáp lại

một

tiếng.

anh

càng trốn tránh,

thì

Chu Lăng ngược lại càng muốn trêu chọc

anh, làm như cố ý trưng cầu ý kiến mà hỏi:" Muốn tắm cùng nhau

không?" Giọng

nói

phát ra lại chậm rãi kɧıêυ ҡɧí©ɧ và trêu đùa.

"Từ chối." Hướng Nghị ngồi xuống ghế dài hoa văn trạm trổ phía cuối giường, vô cùng lạnh lùng mà đáp trả hai chữ.

Chu Lăng hừ

một

tiếng.

Căn cứ vào điệu bộ hận

không

thể xé nát nhau ra lúc ở vườn hoa, còn có lúc ở trong xe kia, vẻ gấp rút chỉ cần

một

chút nữa thôi là có thể làm trọn vẹn quá trình chăm sóc sức khỏe, Hướng Nghị sao cũng

không

nghĩ tới, thời điểm thực

sự

cần làm, nhịp điệu của họ lại thong dong nhàn nhã như vậy.

anh

nhàm chán ngồi ở cuối giường, đợi mãi Chu Lăng mới chậm rãi tắm rửa xong

đi

ra, chỉ mặc

mộtchiếc áo màu hồng sâm banh khó khăn lắm mơi dài đến ngang mông cùng với cặp chân trần, chất liệu tơ tằm, vô cùng trơn mịn, hình dạng xương bướm

trên

vai cũng

hiện

ra



ràng.



đứng ở đó sấy tóc, Hướng Nghị híp mắt nhìn

đi

vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong

đi

ra,

không

thấy người nữa.

Quấn khăn tắm

đi

một

vòng trong căn phòng rộng lớn như vậy, vẫn

không

thấy người,

anh

cầm khăn mặt đứng trước gương.

Lau tóc được

một

nửa, phía sau vang lên tiếng bước chân rón rén,

anh

không

dừng động tác, cũng

không

quay đầu lại, vài giây sau, có

một

thứ mềm mại, trơn trượt dán sát vào lưng

anh,

một

cánh tay trắng

nhỏ

chầm chậm lướt từ mạn sườn lần mò đến vuốt ve cơ bụng

anh.

Nhè

nhẹ

vân vê xoay tròn kɧıêυ ҡɧí©ɧ............

" Tắm xong rồi hả?" Giọng

nói

Chu Lăng từ phía sau truyền tới, trong mềm mại mang theo hai phần ướŧ áŧ.

Hướng Nghị ừm

một

tiếng, hỏi

cô:"

đi

đâu vậy?"

anh

bỏ khăn mặt xuống,

đang

định xoay người, bị Chu Lăng đẩy trở lại, bờ môi dán lên lưng

anh, mở ra khép vào tựa như lông chim quét qua làn da.

"

anh

đừng động."



khẽ

nói

.

Hướng Nghị phối hợp dừng lại, tư thế này chỉ có thể nhìn chính mình trong gương, đường cong cơ thể cường tráng cùng hình dáng cơ bắp



nét, tương phản

trên

làn da màu lúa mạch là cánh tay trắng như tuyết.

Hình ảnh đó phần nào

đã

gây lực sát thương, hơi thở

anh

nặng nề, nhưng hoàn toàn

không

có gì giảm bớt

đi, tiếp theo

thì

thấy cánh tay kia đột nhiên hướng xuống dưới, gảy mép khăn tắm ra, chiếc khăn tuột xuống.