Cực Võ

Quyển 5 - Chương 26: Hoạt tử nhân mộ

Từ Đào Hoa Đảo về đất liền mất khoảng 7 ngày thời gian, vợ chồng Quách gia mang theo Dương Quá về đất liền cũng vừa vặn mất 7 ngày hơn nữa điểm dừng chân là Đông Độ Khẩu.

Vợ chồng hai người có việc gấp nhất định phải về triều đình nhận lệnh bởi theo tin tức hai người thu được thì đoàn sứ giả Mông Cổ thời điểm này đã vượt qua Bắc Địa.

Từ Đông Độ Khẩu, ngựa không dừng vó chạy về kinh thành Trường An ít nhất cũng phải mất thêm nửa tháng vì vậy hai vợ chồng lại chọn phương án đi đường thủy, đi ngược từ Đông Độ Khẩu lên Vô Tích Bến Cảnh, đến Vô Tích Thành.

Chăng đượng này đại khái mất của hai vợ chồng 5 ngày thời gian.

Tiếp theo từ Vô Tích Thành ngựa không dừng vó, dựa theo Hoài Nam Đại Đạo tiến thẳng về Tương Dương, lần này hai vợ chồng mất thêm 3 ngày thời gian.

Từ Đào Hoa Đảo về đến Tương Dương Thành đã mất nửa tháng.

Quách phu nhân ở lại Tương Dương Thành, thay chồng tiếp quản Tương Dương Thành, hai vợ chồng ở Tương Dương Thành nhiều năm, chưởng khống Tương Dương Thành nhiều năm đương nhiên không ít lần Quách phu nhân thay chồng quản thành, việc này cơ hồ không gây nên bất cứ sóng gió gì.

Quách Tĩnh vừa về đến Tương Dương Thành, cũng chẳng kịp nghỉ ngơi lại ngựa không dừng vò tới Chung Nam Sơn.

Từ Tương Dương Thành tới Chung Nam Sơn lại mất thời gian 3 ngày, sau đó Từ Chung Nam Sơn tới kinh đô Trường An lại mất 3 ngày, vậy sau khoảng 20 ngày Quách Tĩnh có mặt ở kinh đô Trường An.

Một chặng đường này, Quách Tĩnh không nghỉ lấy một giây một phút, dùng tốc độ nhanh nhất để trở về Trường An, đương nhiên chặng đường này với Quách Tĩnh không tính là gì, khổ chỉ có Dương Quá.

Tốc độ di chuyển như vậy, hết đi đường biển chịu sóng chịu gió lại ngồi chiến mã phi tốc trên đường không ngừng nghỉ, nhất lưu cao thủ bình thường còn không chịu nổi huống gì Dương Quá, chặng đường này tuy được Quách Tĩnh một mực truyền công lực giúp Dương Quá vượt qua nhưng sau khi theo Quách Tĩnh đến Toàn Chân Giáo, cả người Dương Quá lại gầy một vòng đến mức nhìn Dương Quá bản thân Quách Tĩnh còn cảm thấy áy náy.

Tính từ thời điểm Quách Tĩnh dong thuyền rời khỏi Đào Hoa Đảo đến được chân núi Chung Nam Sơn đã là 17 ngày, cho dù Quách Tĩnh dùng hết tốc lực di chuyển thì đây cũng là một khoảng thời gian rất dài, trong khi đó Cơ Vô Song đi từ Phủ Điền Nam Thiếu Lâm tới Chung Nam Sơn lại vẻn vẹn chỉ mất 10 ngày.

Cơ Vô Song đến Chung Nam Sơn nhanh hơn Quách Tĩnh tròn 1 tuần, vậy nàng ở Chung Nam Sơn làm gì?, Cơ Vô Song ngày đầu tiên đặt chân tới đây liền muốn đi tìm Hoạt Tử Nhân Mộ.

_ _ _ _ _ _ _ _ _

Chuyển xảy ra vào thời điểm 7 ngày trước.

Đây là lần đầu tiên Cơ Vô Song đến Chung Nam Sơn nhưng mà nàng đối với Hoạt Tử Nhân Mộ lại tương đối quen thuộc.

Tại sao lại có chuyện này xảy ra?, thứ nhất nàng kế thừa ký ức của Vô Song vì vậy dĩ nhiên biết được Cổ Mộ nằm trong cấm địa Toàn Chân Giáo vậy thì trực tiếp tới cấm địa Toàn Chân Giáo là được.

Thứ hai nàng biết có hai đường tiến vào Cổ Mộ, đường đầu tiên là một cánh cổng cơ quan bí mật nằm sâu trong rừng núi mà người thường gần như không thể nhìn ra, còn một đường liền từ hồ nước lớn bên trong cấm địa Toàn Chân Giáo bơi thẳng tới.

Việc thứ hai không phải đến từ ký ức xuyên không của Vô Song mà đến từ chính miệng Lâm Triều Anh, khoảng thời gian Vô Song còn ở thế giới kia, Lâm Triều Anh vì nàng giới thiệu về Hoạt Tử Nhân Mộ rất rõ ràng hơn nữa còn ngụ ý muốn mời Vô Song tới làm khách.

Tại thế giới kia, Lâm Triều Anh cùng Vương Trùng Dương là một cặp thần tiên quyến lữ, Cổ Mộ không gọi là Cổ Mộ mà gọi là Hoạt Tử Nhân Mộ, là nơi vợ chồng Vương Trùng Dương cùng Lâm Triều Anh ẩn cư đến cuối đời, trải qua những năm tháng hạnh phúc bên nhau.

Tại thế giới kia có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện phái Cổ Mộ còn tại thế giới này Hoạt Tử Nhân Mộ còn được biết dưới cái tên phái Cổ Mộ, là kết quả của việc yêu quá hóa thành hận thù, là kết quả của mối tình ngang trái giữa Lâm Triều Anh cùng Vương Trùng Dương.

Tại thế giới này Vương Trùng Dương hơn đám người ngũ tuyệt khoảng 10 tuổi, là tuổi tác chênh lệch tương đương giữa Kiều Phong và Quách Tĩnh.

Nếu Vương Trùng Dương hiện tại còn sống thì mới hơn 80 tuổi, tuổi tác cũng chỉ lớn hơn Lý Thu Thủy một chút, về phần Lâm Triều Anh nếu còn sống thì khoảng hơn 60 tuổi, bản thân Lâm Triều Anh kém Vương Trùng Dương khoảng 20 tuổi.

Con số 20 thật sự rất trùng hợp bởi đây cũng là số tuổi mà Quách Tương kém Dương Quá cũng 20 tuổi, đương nhiên nếu là những gì trong ký ức Vô Song còn thế giới này thay đổi thế nào Vô Song đương nhiên không biết.

Vô Song tới cấm địa của Toàn Chân Giáo, cũng không khó khăn gì liền có thể nhìn thấy hồ nước lớn, đây chính là con đường mà nàng chọn để đi vào Cổ Mộ.

Đương nhiên đường vào Cổ Mộ cũng không đơn giản chỉ như vậy, chỉ là theo mạch nước ngầm mà tiến vào bởi dưới hồ nước này gần như là một mê cung vậy, không biết có bao nhiêu mạch nước ngầm, chỉ cần nhảy xuống, chỉ cần dám bơi xuống dưới đấy hồ chỉ sợ chưa thấy Cổ Mộ đã thành tử thi, đã bị tiến vào loạn lưu mà chết bên dưới, bất kể khả năng bơi lội giỏi thế nào cũng không cách nào tiến được vào Cổ Mộ nếu không đường chỉ dẫn.

Lúc này Vô Song có hai lựa chọn, hoặc là dựa theo những lời mà Lâm Triều Anh nói ở thế giới trước để tìm ra mạch nước ngầm chính xác dẫn vào Cổ Mộ hoặc là tìm cơ quan bí mật theo cửa chính mà tiến vào.

Việc ở thế giới kia không phải lúc nào cũng có thể áp vào thế giới này nhưng vì một số lý do Vô Song vẫn lựa chọn phương án thứ nhất, theo đường thủy tiến vào bên trong Cổ Mộ, vẫn lựa chọn áp dụng lời nói của Lâm Triều Anh tại thế giới kia tiến vào Cổ Mộ tại thế giới này.

_ _ _ _ __ _ _

"Long nhi, Long nhi, ngươi lại đi đâu rồi ".

Trong Cổ Mộ vang lên một âm thanh già nua nhưng đầy ấm áp, trong cái không gian với thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo là một thân ảnh đang di chuyển rất nhanh.

Theo vài tiếng gọi của người này, rốt cuộc có âm thanh đáp lại, âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo thậm chí trong trẻo đến mức có chút băng lãnh.

"Bà bà, con ở đây ".

Theo âm thanh này, thân ảnh kia rất nhanh di chuyển đến, trước mặt người này là một bạch y thiếu nữ, một bạch y thiếu nữ ngồi xổm trên bờ nước hàn đàm, ánh mắt chăm chú nhìn xuống bên dưới.

Bà bà thấy tiểu thư nhà mình chăm chú liền chậm rãi tiến tới, ánh mắt rốt cuộc cũng phát hiện ra tiểu thư nhà mình nhìn thấy cái gì, trên hàn đàm vậy mà có mội đôi cá chép lớn đang bơi lội tung tăng.

"Không ngờ hôm nay lại có thể thấy sinh vật trong hàn đàm".

Hàn đàm có một đầu thông ra hồ nước bên ngoài, cái này bà bà biết nhưng mà việc cá có thể theo thông đạo này mà bơi ngược về phía hàn đàm rất ít khi xảy ra, có lẽ vài năm mới được thấy một lần.

Thiếu nữ ngồi trên bờ không nói gì, bàn tay nhẹ nhàng khuấy đảo hàn đàm, ngón tay của nàng như mang theo một loại ma lực kỳ dị, không hiểu tại sao lại khiến hai đầu cá chép chậm rãi bơi về phía này, hai đầu cá chép nhẹ chụm lại về phía ngón tay của nàng.

Thiếu nữ nhẹ mỉm cười, nàng cười rất nhạt, nụ cười chỉ là chút rung động trên khóe môi nhưng mà nụ cười của nàng thực sự rất đẹp, chỉ một chút rung động trên đôi môi mềm kia thôi như làm bừng sáng cả không gian này.

Bà bà đứng trên bờ, nhìn thấy bóng hình của cô chủ nhỏ in xuống bên dưới hàn đàm, ánh mắt liền lộ ra vẻ nhu hòa cùng yêu thương vô cùng, với bà bà mà nói tiểu thư nhà mình tất là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, cho dù bà bà sống đến từng tuổi này nhưng đối với sắc đẹp của tiểu thư cũng rung động không thôi.

Thiếu nữ đùa nghịch một chút, rốt cuộc cũng cảm thấy không hứng thú nữa, lúc này mới đứng lên mà nói với bà bà.

"Bà bà, người mang hai đầu cá chép này thả ra ngoài đi, phóng sinh chúng ra hồ lớn nếu không ở dưới hàn đàm chúng kiểu gì cũng không sống được lâu ".

Bà bà nghe vậy cười cười, vội gật đầu.

"Long nhi nói phải, hai con cá này ở dưới hàn đàm chỉ sợ vài phút sau cũng không sống được, để bà bà mang chúng ra ngoài ".

Bà bà nói xong liền rời đi, không bao lâu sau liền mang một cái thau đồng trở lại, động tác cực nhanh liền bắt hai đầu cá chép vào thau đồng.

Thiếu nữ nhìn động tác của bà bà, trong nội tâm không khỏi thầm khen.

"Bà bà thật lợi hại "

Thiếu nữ này thực sự rất đặc biệt, khi nàng thấy thân thủ của bà bà, suy nghĩ của nàng chỉ là "bà bà thật lợi hại" ngoài ra không còn vế nào nữa, trong đầu nàng không hề có những suy nghĩ như "ta khi nào mới bằng bà bà " hay "ta không bằng bằng "...

Bà bà rời đi thả hai đầu cá chép, nàng lại đứng trên hàn đàm, hai cánh mũi nhẹ hấp từng đợt hàn khí từ hàn đàm mang đến đồng thời bắt đầu vận nội công.

Nội công của nàng rất đặc biệt, nội công của nàng là Băng Tâm Ngọc Cốt Thần Công.

Nếu ai cảm thấy quen thuộc thì đây chính là nội công của Tiên Âm, chưởng môn Tiên Âm Động hiện tại, đương nhiên Băng Tâm Ngọc Cốt Thần Công của Tiên Âm đã bị phá từ rất nhiều năm trước, khiến nàng cả đời chỉ là đại tông sư, cả đời bị hãm ở rãnh trời.

Lại nói thiếu nữ, cánh mũi quỳnh hoa nhẹ rung động hấp lấy hàn khí, thân ảnh khoanh chân ngồi trên bờ hán đàm, nàng luyện công nhưng lại không tập trung tâm thần, nàng luyện công cũng không cần nhắm mắt, nàng cứ như vậy dùng đôi mắt quan sát mặt nước tĩnh lặng của hàn đàm.

Nàng từ trước tới nay luyện công chưa từng tập trung tâm thần, cứ một bên luyện công, một bên ngắm nhìn sự tĩnh lặng xung quanh, ngắm nhìn từng đợt hàn khí nhè nhẹ xuất hiện trên mặt nước phẳng lặng của hàn đàm.

Nàng thích nhìn mặt nước phẳng lặng kia, nàng không hiểu vì sao nhưng nàng có thể nhìn hàng giờ hàng giờ, đáng tiếc lúc này mặt nước hồ phẳng lặng đã không còn phẳng lặng bởi một vị khách không mời mà tới.

Nàng chăm chú nhìn hàn đàm vì vây nàng có thể thấy một bóng đen xuất hiện bên dưới hàn đàm, sau đó bóng đen nổi lên khỏi mặt nước.

Bóng đen là người, là một nữ nhân.

Nữ nhân này đưa thân thể lộ ra khỏi hàn đàm, cái cổ trắng ngần cùng khuôn mặt đều ngửa lên, để cho dòng nước lạnh của hàn đàm nhẹ lăn dài trên cổ, theo làn da mà nhè nhẹ chuyển động xuống dưới.

Một tà áo trắng mỏng dính chặt vào cơ thể lộ ra toàn bộ cơ thể hoàn mỹ, một mái tóc màu trắng yêu dị cắt ngán đến cổ, mái tóc dưới hàn khí của hàn đàm lại lộ ra vẻ thích hợp vô cùng, nữ nhân này xuất hiện như hút lấy toàn bộ hàn khí của hàn đàm tại thân mình, như trở thành trung tâm của hàn đàm.

Giây phút này, nữ tử kia mở mắt ra, nữ tử kia nhìn thấy thiếu nữ trên bờ hàn đàm.

Thiếu nữ trên bờ hàn đàm cũng dùng đôi mắt đen nhánh, trong trẻo còn hơn cả mặt nước hàn đàm nhìn nữ tử kia.

Khoảnh khắc này, thời gian cùng không gian như ngừng lại.