Vô Song thật sự không mấy thiện cảm với Lý Thu Thủy thậm chí hắn rất sợ người phụ nữ này, hắn thật sự sợ có một ngày hắn không chịu được mị hoặc của Lý Thu Thủy liền đẩy ngã người đàn bà này, Vô Song còn sợ hơn nếu ngày đó chính Hoàng Dung lại nhìn thấy việc này, đây là lý do làm Vô Song muốn rời khỏi Hắc Phong Trại càng nhanh càng tốt.
Lý do thứ hai là vì Vô Song cũng có chút nghĩ đến A Thanh, đến tận bây giờ hắn vẫn không nhìn thấy A Thanh đâu trong khi nàng lại là người gọi Vô Song đến Dã Tam Pha này, điều này làm Vô Song mang theo một loại không hiểu, so với ở lại cùng Lý Thu Thủy hắn thà rời khỏi đây, thà cố gắng nghe ngóng tin tức của A Thanh thì hơn.
Tất nhiên đây là suy nghĩ của Vô Song trước khi nghe Hoàng Dung nói, nếu Lý Thu Thủy muốn nhận Vô Song làm truyền nhân Tiêu Dao Phái thì lại khác.
Thân là người đam mê tiểu thuyết Kim Dung ai có thể không thực sự cảm thấy động dung với tuyệt học Tiêu Dao Phái, cho dù là Vô Song cũng không ngoại lệ.
Võ học của Tiêu Dao Phái thậm chí đã đứng ngoài hết võ học trong thiên hạ, nó còn không bị giới hạn trong phạm trù nguyên lý tự nhiên nữa, nó gần giống như thứ võ công... của thế giới cũ mà Vô Song từng sống vậy.
Trong cái thế giới cũ của Vô Song có rất nhiều môn võ công siêu việt phạm trù lý giải của con người, chính Vô Song còn nắm giữ một bộ võ học đẳng cấp này, chỉ tính riêng việc tạo ra phân thân cho chủ nhân trong Quỳ Hoa Bảo Điển đã quá đủ để nói đây là thứ võ học không thuộc về nhân loại.
Võ công của Tiêu Dao Phái cũng thế, đặt trong thế giới Kim Dung mà nói đây cũng là thứ võ học không nằm trong phạm trù hiểu biết của nhân loại, làm gì có môn phái nào chỉ cần 3 người cũng đủ hùng cứ Trung Nguyên? lại càng không có loại võ công bình thường nào có thể làm người khác phản lão hoàn đồng, vĩnh trú thanh xuân.
Nếu Lý Thu Thủy thật sự muốn nhận Vô Song làm Tiêu Dao đệ tử thì Vô Song tất nhiên nguyện ý, cho dù Vô Song từ trước đến nay vẫn luôn cứ đề phòng Lý Thu Thủy thì hắn cũng vẫn cam tâm tình nguyện đi vào hang cọp một lần.
Nghĩ đến võ công Tiêu Dao Phái bản thân Vô Song cũng cảm thấy có chút thú vị, hắn đọc rất nhiều sách, có thể coi là tinh thông cầm kỳ thi họa cũng một phần là vì Tiêu Dao Phái, bản thân hắn thật sự muốn đến Tu Di Sơn như lời Vô Hà Tử nói, muốn gia nhập Tiêu Dao Phái, đối với một môn phái có võ công thuộc hàng vô địch thiên hạ lại thêm không phân chính tà làm việc tại tâm thì Vô Song căn bản không tìm ra bất cứ điểm trừ nào của nó.
Sau khi học được Quỳ Hoa Bảo Điển từ chỗ Vô Hà Tử thì ý niệm của Vô Song với Tiêu Dao Phái cũng dần dần nhạt đi bởi hắn biết tham qua tất loạn nhất là khi chứng kiến sự bá đạo của Quỳ Hoa Bảo Điển lại thêm vào khắc chế lẫn nhau do công thể khác nhau dẫn tới Vô Song cũng không còn muốn đến Tu Di Sơn hoặc ít nhất thì Tu Di Sơn không còn là lựa chọn hàng đầu của Vô Song.
Đến khi Vô Song xuyên không đến một thế giới mới, đến khi Quỳ Hoa Bảo Điển không có cách nào tấn cấp thì Vô Song mới gặp phải vấn đề thật sự, nếu Vô Song hiện nay có thể tấn cấp Quỳ Hoa Bảo Điển thì hắn dám chắc mình mạnh hơn hiện nay rất nhiều rất nhiều đáng tiếc Quỳ Hoa Bảo Điển tấn cấp đối với Vô Song hiện nay là việc nói dễ hơn làm rất nhiều.
Trong khi Vô Song đang không biết làm sao tăng cương thực lực thì việc được Lý Thu Thủy nhận làm truyền nhân Tiêu Dao Phái liền không khác gì tia sáng mở đường cho Vô Song, đây cũng là lần đầu tiên Vô Song cảm thấy... Lý Thu Thủy cũng không có đáng ghét như hắn tưởng tượng.
“À đúng rồi, muội nói cả Quách Tĩnh cũng bị mang đến đây?”.
Đang suy nghĩ về việc Tiêu Dao Phái đột nhiên Vô Song lại cảm thấy có gì đó không đúng, việc Lý Thu Thủy mang Hoàng Dung đến đây có thể dễ nói nhưng lý do nào làm nàng mang theo cả Quách Tĩnh?.
Hoàng Dung đang ngồi trong ngực Vô Song, đầu nhẹ dựa vào ngực hắn, khi nàng nghe Vô Song hỏi ánh mắt liền chớp động một chút rồi gật đầu.
“Đúng vậy, Quách Tĩnh cũng bị mang đến Hắc Phong Trại cùng với muội, bản thân Quách Tĩnh không thể di chuyển vì vậy cũng không có cách nào bỏ chạy được, giống như muội bị bọn họ một đường mang đến Hắc Phong Trại, huynh có muốn đến thăm hắn một chút không?, cũng nửa ngày trôi qua rồi không biết tên ngốc đó bị sao rồi?”.
Vô Song nghe Hoàng Dung nói trong mắt liền hiện lên hai tia sáng kỳ dị, hắn cảm thấy việc này có chút không đúng, thông thường mà nói với cách làm người của Lý Thu Thủy tuyệt đối sẽ không làm mấy việc dỗi hơi này, Lý Thu Thủy mang Hoàng Dung lên Hắc Phong Trại còn có thể hiểu được nhưng thêm vào Quách Tĩnh lại bắt đầu trở nên không hợp lý.
Trong đầu Vô Song rốt cuộc hiện ra hai chữ ‘ A Thanh’.
Quách Tĩnh hiện nay không tiền cũng không sắc, không phải tuyệt thế cao thủ cũng chẳng có tư chất siêu phàm, một bệnh nhân gãy chân nằm trên giường thì ai mà quan tâm?, thiên hạ này ngoại trừ Vô Song cùng A Thanh ra tuyệt không có ai biết được Quách Tĩnh sau này có thể đạt được độ cao cỡ nào.
Nghĩ đến đây Vô Song cũng lập tức đưa một tay ra vỗ lên đầu mình, hắn vậy mà không nghĩ ra việc trên Dã Tam Pha lần này có sự nhúng tay của A Thanh, nếu A Thanh đã gọi Vô Song đến nơi này đương nhiên sẽ có mục đích, sự xuất hiện của Lý Thu Thủy tuyệt đối là do A Thanh sắp đặt nếu không bằng vào thực lực của A Thanh thì cho dù 10 cái Lý Thu Thủy cũng đừng hòng ảnh hưởng đến việc mà A Thanh sắp đặt.
“Dung nhi, muội biết Quách Tĩnh đang ở đâu không, huynh đi thăm hắn một chút, chân của hắn còn chưa lành hẳn, bị người ta mang đi một đoạn đường dài như vậy chỉ sợ có biến tướng”.
Hoàng Dung cũng không hề nghi ngờ lời Vô Song nói, nàng khẽ lắc đầu nhưng cái miệng xinh đẹp thì hơi hơi cong lên.
“Muội không biết Quách Tĩnh bị đưa đến đâu bất quá nơi này là địa bàn của Lý tiền bối, huynh thân là đệ tử của tiền bối muốn hỏi gì không phải dễ dàng sao?. Đi sớm về sớm đi, muội giúp huynh chuẩn bị nước tắm”.
Nghe Hoàng Dung nói khiến Vô Song cảm thấy ấm áp trong lòng, trên đời này nếu có một nữ nhân như Hoàng Dung làm vợ thì còn gì tuyệt vời hơn?, bản thân Hoàng Dung không phải dạng nữ nhân lấn áp nam nhân của mình, sự tồn tại của nàng như một cái giá đỡ, càng làm nam nhân tỏa ra ánh hào quang, nàng cũng không cần cái gọi là danh vọng, không quản nhân gian thiện ác, không quản cái nhìn thiên hạ, trong mắt nàng chỉ có nam nhân của mình, một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh tài trí siêu phàm lại nhất mực lui về phía sau làm hậu phương chon am nhân, nữ nhân dạng này... thực sự cầu còn không được.
Một lần nữa nhẹ hôn lên trán Hoàng Dung, Vô Song rất nhanh đi ra ngoài.
Theo Vô Song suy nghĩ thì hiện nay A Thanh có lẽ cũng đang ở chỗ Quách Tĩnh đợi hắn bất quá lần này Vô Song đoán sai rồi, Vô Song vừa mới bước ra khỏi cửa thì đã giật mình đứng lại, ngay cạnh cửa ra vào của hắn là một nữ đồng buộc tóc hai bên, tay cầm một thanh mộc kiếm, hai mắt đang nhè nhẹ nhắm lại.
Nàng cũng không cần mở mắt ra, cũng chẳng mở miệng nhưng Vô Song thậm chí cảm giác được nàng đang cùng hắn nói chuyện.
“Theo ta”.
A Thanh lập tức bước ra một bước, chân đạp hư không rồi lướt đi như một bóng ma vậy, tốc độ của nàng cũng không quá nhanh nhưng thân pháp cực kỳ quỷ mị, quỷ mị đến mức Vô Song có cảm giác... sau này Quỳ Hoa Bảo Điển của hắn cũng chỉ đến thế mà thôi, nhìn vào A Thanh không cách nào liên tưởng đến con người đang di chuyển cả, nàng cứ như bóng ma vậy.
Tất nhiên đây không phải là tốc độ toàn lực của A Thanh, nàng rõ ràng đang giới hạn tốc độ của mình cho Vô Song đuổi theo.
Vô Song cũng không dám chần chừ gì nữa, vận lên toàn bộ Quỷ Ảnh Thân Pháp cùng Nhạn Hành Công một đường bám theo cái bóng của A Thanh.
Hai người một chạy một bám theo, cũng chẳng mất bao lâu liền xuất hiện ở đỉnh Dã Tam Pha.
Trên đỉnh Dã Tam Pha là một mảnh đất tương đối bằng phẳng, ở trung tâm có một tấm đại kỳ có ký hiệu của Hắc Phong Trại, bên cạnh bệ đá cắm tấm đại kỳ và vài viên đá tương đối lớn, xa xa hơn một chút thì là ngôi nhà gỗ nhỏ nằm cô quạnh nơi đỉnh núi.
Vô Song cũng biết sẽ không có ai thực sự xây nhà trên đỉnh núi Dã Tam Pha này, có lẽ đây là nơi A Thanh tạm thời ở lại, khi nhìn thấy ngôi nhà gỗ này Vô Song lại càng tin tưởng A Thanh thật sự muốn ở lại Dã Tam Pha một đoạn thời gian, điều này đồng nghĩa với việc nàng thực sự muốn Vô Song dành thời gian nghiền tập Tiêu Dao Phái võ công.
.......
Bây giờ trời vẫn vào đông, cái rét cắt da cắt thịt bất quá đây là đối với người bình thường còn đối với cao thủ như Vô Song hay A Thanh mà nói thì không tính là bao, cả hai đều bất chấp cái rét kia mà đứng đối mặt nhìn nhau hay nói đúng hơn là A Thanh đang nhìn chăm chú vào Vô Song.
Vô Song cũng không biết nàng đang muốn nhìn gì mình nhưng hắn cũng không phá đi sự yên tĩnh này, trời mới biết người như A Thanh đang có cái dụng ý gì, nàng thích quan sát thì để nàng quan sát đi, dẫu sao nhìn nhiều một chút cũng không mất miếng thịt nào>
Thế là Vô Song cứ như vậy đứng im suốt gần 10 phút đồng hồ, đến khi hắn bị A Thanh nhìn đến mức cảm giác cả người toàn thân bắt đầu trở nên không tự nhiên thì A Thanh mới mở miệng.
“Ta hỏi ngươi, ngươi đã nghe đến Cửu Âm Chân Kinh chưa?”.
A Thanh nói tới Cửu Âm Chân Kinh làm Vô Song tương đối bất ngờ nhưng hắn cũng rất nhanh gật đầu.
“Đã nghe, Cửu Âm Chân Kinh tuyệt đối là một trong những tuyệt học cao thâm nhất thiên hạ, mạnh mẽ nhất thiên hạ”.
Lời nói của Vô Song tất nhiên là thực bất quá... hắn còn chưa nói hết, Vô Song vẫn thường nghe Cửu Âm cùng Cửu Dương là hai đại diện mạnh mẽ nhất cho hai trường phái võ học, Cửu Âm là tuyệt học đứng đầu của âm nhu lộ tuyến còn Cửu Dương là tuyệt học đứng đầu cho con đường dương cương bất quá trong mắt Vô Song thì Cửu Dương vẫn luôn cao hơn Cửu Âm một chút.
Cửu Âm Chân Kinh đương nhiên đáng sợ, có rất nhiều người từng tiếp xúc với Cửu Âm như Hoàng Dược Sư, Vương Trùng Dương, Chu Bá Thông, Dương Quá, Âu Dương Phong và đặc biệt nhất là Quách Tĩnh. Trong Kim Dung thế giới đúng là chỉ có duy nhất Quách Tĩnh tiếp xúc hoàn chỉnh với Cửu Âm Chân Kinh đồng thời lại lấy Cửu Âm Chân Kinh làm gốc, thành tựu võ học của Quách Tĩnh lại càng kinh người bất quá chung quy Vô Song luôn cảm thấy Cửu Âm Chân Kinh có chút không đủ.
Không phải Vô Song coi thường Cửu Âm Chân Kinh mà hoàn toàn là theo cái nhìn của hắn, Quách Tĩnh cho dù thật sự học xong Cửu Âm Chân Kinh nhưng nội lực của Quách Tĩnh không phải là xuất phát tử Cửu Âm, võ học lấy nội lực làm gốc, so với Cửu Âm thì Cửu Dương làm quá tốt việc này.
Giác Viễn Đại Sư, Trương Tam Phong, Quách Tương, Trương Vô Kỵ... hàng loạt những cái tên này người thì học xong toàn bộ Cửuu Dương, người thì chỉ học được một phần của Cửu Dương nhưng ai không phải là thiên hạ chí cường nội lực, nếu lấy nội lực kinh khủng làm gốc thì việc có thể dùng nội lực diễn hóa võ công lại càng dễ dàng, từ đó trong mắt Vô Song bản thân Cửu Dương liền hơn Cửu Âm một bậc.
Đây chỉ là suy nghĩ của riêng cá nhân Vô Song, trong cái thế giới cũ của Vô Song nói đến Cửu Âm là nói tới Hoàng Thường còn nói tới Cửu Dương thì đặt Giác Viễn đại sư lên hàng đầu, Vô Song cũng không dám chắc hai cường giả ngũ đế này quyết đấu thì ai thắng ai bại vì vậy cái suy nghĩ so sánh hai môn tuyệt học này từ trước đến nay Vô Song chưa dám nói cùng ai.
Cũng chẳng rõ là A Thanh có đang đọc suy nghĩ của Vô Song hay không, sau khi nghe Vô Song trả lời nàng liền hỏi tiếp.
“Vậy ngươi có nghe về Cửu Dương Thần Công?”.
Vô Song hơi nghi hoặc một chút sau đó cũng chậm rãi gật đầu.
“Cửu Dương Thần Công cái này ta cũng biết, Cửu Dương Thần Công hay còn được gọi là Cửu Dương Chân Kinh, cùng với Cửu Âm Chân Kinh trở thành hai cực của võ học trong thiên hạ ”.
Vô Song cũng không ngờ sau khi A Thanh nghe thấy hắn trả lời liền lập tức lắc đầu.
“Ngây thơ, ta nói nó là Cửu Dương Thần Công chứ không phải là Cửu Dương Chân Kinh”.
Lần này đến phiên Vô Song nghi hoặc, hắn cũng không hiểu rõ lắm hai cách gọi này có gì khác nhau, dù sao nhắc đến Cửu Dương thì cũng chỉ có duy nhất một loại mà thôi, ai quan tâm nó là thần công hay chân kinh dẫu sao chỉ là tên gọi.
“A Thanh, Cửu Dương Thần Công và Cửu Dương Chân Kinh có gì khác nhau?, đơn giản chỉ là tên gọi mà thôi”.
A Thanh nghe Vô Song nói liền bật cười, nàng nhìn Vô Song như nhìn kẻ ngốc vậy sau đó thản nhiên chỉ tay về một tảng đá gần cột cờ.
“Ngồi đi, để ta giải thích cho ngươi thế nào là Thần Công, thế nào là Chân Kinh”.
A Thanh chính là nhân vật cực cảnh hơn nữa nàng là nhân vật sống qua ngàn năm tuế nguyệt, chỉ cần nàng mở miệng liền là lời vàng ý ngọc, chỉ cần nàng chịu chia sẽ một chút võ học thường thức thì cũng đủ để bất cứ ai mở mang tầm mắt, Vô Song cũng là không ngoại lệ.
Vô Song cũng lập tức ngồi xuống bên cạnh A Thanh, hắn cực kỳ cảm thấy hứng thú, đây... là lần đầu tiên hắn được A Thanh giảng thuật.
A Thanh giọng nói cực kỳ bình thản nhưng trong lời nói lại mang theo một loại tự nhiên đại đạo, lời nói của nàng mang theo một loại uy thế khiến người khác gần như hoàn toàn bị uy thế này trấn nhϊếp mà toàn tâm toàn ý đầu nhập vào lời nói của nàng.
Nàng ngồi thản nhiên nơi đó, khi nàng mở miệng có cảm giác thiên đại ngừng chuyển động, gió tuyết thôi thét gào.
“Thế nào là Kinh?, nếu nói kinh liền phải nói đến thế nhân kinh thư, cái gì gọi là Tam Tự Kinh, cái gì gọi là Đạo Đức Kinh?. Kinh căn bản chỉ là một loại sách, nếu so sánh Tam Tự Kinh với Tứ Khố Toàn Thư thì ngươi nghĩ cái gì cái gì thấp?”.
“Tam Tự Kinh đương nhiên không có cách nào so sánh với Tứ Khố Toàn Thư, không có bất cứ một ai sẽ cảm thấy Tam Tự Kinh thâm ảo hơn Tứ Khố Toàn Thư hay Tam Tự Kinh có nhiều thông tin hơn Tứ Khố Toàn Thư bất quá Tứ Khố Toàn Thư mãi mãi không thể gọi là Kinh thư “.
“Tứ Khố Toàn Thư bất quá kéo dài một triều đại, kéo dài trăm năm nhưng Tam Tự Kinh lại xuất phát từ thời kỳ chiến quốc, sau đó kéo dài đến thời kỳ Thủy Hoàng Đế - Tần Thủy Hoàng, xuyên suốt lịch sử phát triển của nho giáo Tam Tự Kinh vẫn sừng sững không ngã bởi nó là ‘Kinh thư’ “.
“Kinh thư là cái cốt lõi, là cái bản nền, nhà không nền sao có thể xây thành, không có Tam Tự Kinh liệu mấy ai biết chữ, mấy ai có thể suy diễn ra những thứ cao hơn, cái gì mà trị quốc bình thiên hạ cũng không còn tồn tại, Kinh thư là thứ đơn giản nhất nhưng lại là nền móng vững chắc nhất, đây là kinh thư”.
“Thần công thì sao?, nếu so Cửu Âm Chân Kinh với Tam Tự Kinh thì thần công chính là Tứ Khố Toàn Thư, bản thân thần công có thể vô địch một đời, vô địch một thế hệ... nhưng chỉ thế mà thôi, trong mắt ta mà nói Cửu Dương chỉ là thần công, nó không có cách nào đặt hai chữ ‘Chân Kinh’ ở đằng sau”.
“Cửu Âm Chân Kinh là một bản tổng cương võ học, lấy toàn bộ võ công trong thiên hạ, dùng kinh người đạo học tổng kết mà thành một bản tổng cương, nhìn vào Cửu Âm Chân Kinh có thể thấy toàn bộ võ công trong thiên hạ còn nhìn vào Cửu Dương Thần Công... ta căn bản không nhìn thấy cái gì, vì vậy một cái gọi là Chân Kinh, một cái gọi là Thần Công”.
“Xuyên suốt cuộc đời của ta chỉ có 4 pho võ học đáng được thêm hai chữ ‘kinh thư’ vào đằng sau, đầu tiên là Bạch Thủ Thái Huyền Kinh, tiếp theo là Dịch Cân Kinh, Tẩy Tủy Kinh và cuối cùng là Cửu Âm Chân Kinh, ngươi hiểu?”.
Lời nói của A Thanh tất nhiên rất dễ hiểu nhưng lại mở ra cho Vô Song một định nghĩa mới.
Nếu nói Cửu Dương Thần Công giống như sách dành cho học sinh giỏi thì Cửu Âm Chân Kinh lại giống sách giáo khoa, cái trong sách giáo khoa là tinh túy nhất, là cốt lõi nhất, là mở đầu, là nền móng cho con đường sau này bất quá cũng không có nghĩa là sách nâng cao không có tác dụng, chí ít... theo Vô Song thấy nếu muốn vượt qua người khác liền phải tự mình tìm tòi, tự mình tìm đến những cái gọi là ‘nâng cao’.
A Thanh rõ ràng nâng Cửu Âm Chân Kinh lên cao hơn Cửu Dương Thần Công nhưng đây là nàng, Vô Song lại không dám gật bừa, bản thân A Thanh đã vô địch thiên hạ, cái gọi là nội công trong mắt nàng căn bản có cũng được mà không có cũng được, nàng lại càng hứng thú với cái bản nguyên, cái cơ bản nhất kia bất quá Vô Song còn xa cái cảnh giới của A Thanh nhiều lắm.
Nếu lấy một ví dụ ra so sánh, Vô Song chỉ sợ là học sinh còn đang đi học còn A Thanh thì đã thuộc vào hàng giáo sư viết sách giáo khoa, cái nhìn của mỗi người đương nhiên khác nhau nhưng Vô Song cũng không thể không công nhận, nếu Cửu Dương Thần Công quan trọng với chỉ một người thì Cửu Âm Chân Kinh có tầm ảnh hưởng hơn nhiều, bộ võ học này thậm chí có thể thay đổi căn cơ của cả thiên hạ.
Cửu Âm Chân Kinh cùng Cửu Dương Thần Công ai cao ai thấp... có lẽ tùy vào tầm mắt của mỗi người, cao thấp là khác nhau, đây là đáp án cuối cùng của Vô Song lúc này.
A Thanh vẫn thản nhiên ngồi trên ghế đá, nàng một lần nữa nhìn Vô Song, giọng nói thản nhiên lại vang lên.
“Vậy ta hỏi ngươi, nếu ngươi được chọn giữa Cửu Âm Chân Kinh cùng Cửu Dương Thần Công, ngươi chọn cái gì?”.
Nói xong A Thanh hơi ngừng lại một chút, nhìn nhìn từ trên xuống dưới Vô Song một lần rồi nàng lại nhếch miệng.
“Ta quên mất, bỏ qua cả vấn đề thể chất cùng tuyệt học ngươi đang tu luyện, dựa vào cái nhìn đơn thuần của ngươi thì ngươi chọn Cửu Dương hay là Cửu Âm?”.
A Thanh tất nhiên nhìn không ra Vô Song là Tiên Thiên Chí Âm Thể, tại cái thế giới này làm gì có ‘thuyết thiên phú’ nhưng nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được thể chất của Vô Song đi theo thiên hướng nào đồng thời nàng cũng có thể dễ dàng nhìn ra Quỳ Hoa Bảo Điển của Vô Song đi theo thiên hướng nào.
Nếu là Vô Song hiện nay hắn tất nhiên sẽ chọn Cửu Âm Chân Kinh bởi Cửu Âm Chân Kinh đi rất gần cùng Tiên Thiên Chí Âm Thể thậm chí là cả Quỳ Hoa Bảo Điển, còn Cửu Dương thì lại hoàn toàn đi ngược lại với bản chất võ công của Vô Song, nếu hắn luyện Cửu Dương chỉ sợ cách ngày tàn phế không xa, tất nhiên nếu chỉ dựa trên suy nghĩ đơn thuần của Vô Song về Cửu Âm hay Cửu Dương thì đáp án lại là khác.
Có chút ngập ngừng, Vô Song rốt cuộc lên tiếng.
“Ta chọn, Cửu Dương Thần Công”.
Vô Song vẫn giữ cái quan điểm cũ của bản thân mình, võ học xuất phát từ nội lực, Cửu Dương Thần Công trong thực chiến mạnh hơn Cửu Âm Chân Kinh nhiều lắm, tất nhiên chỗ đứng khác nhau thì cách nghĩ cũng khác nhau.
Sau khi được A Thanh giảng về ‘Chân Kinh’ cùng ‘ Thần Công’ thì Vô Song rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao Ngũ Tuyệt năm đó lại luận võ trên Hoa Sơn vì Cửu Âm Chân Kinh.
Bọn họ là ngũ tuyệt cao thủ, bọn họ gần như đã vô địch đương thế, con đường của bọn họ đã không có cách nào sửa lại, nếu đổi lại là Cửu Dương Thần Công thì tuyệt không có Hoa Sơn đại chiến dù sao đến độ cao của bọn họ thì Cửu Dương Thần Công đã không còn quan trọng, mỗi người đã có con đường riêng của mình sao có thể sửa lại?.
Cửu Âm Chân Kinh thì lại khác, Cửu Âm Chân Kinh không bắt bọn họ sửa lại con đường đã đi mà lại khiến con đường đó càng trở nên rộng lớn hơn, càng dễ đi hơn, càng đi được xa hơn.
Đâu phải ngẫu nhiên mà Vương Trùng Dương hay Hoàng Dược Sư đạt được Cửu Âm lâu như vậy nhưng không hề tu luyện võ học trong Cửu Âm Chân Kinh?, bọn họ cần là cần sự bác đại tinh thâm của Cửu Âm, cần tham ngộ cái căn bản, cái tinh túy của Cửu Âm chứ không phải là võ công của cửu âm.
Vô Song còn chưa thể đạt được độ cao của ngũ tuyệt, hắn không có được tầm mắt của ngũ tuyệt vì vậy... hắn vẫn sẽ lựa chọn Cửu Dương.
A Thanh như cũng biết được câu trả lời của Vô Song từ trước, nàng không mấy bất ngờ với đáp án của hắn chỉ là ngón tay nhẹ đưa ra chỉ vào đầu Vô Song.
“Đáp án của ngươi ta cũng hiểu, độ cao khác nhau thì nhìn thế giới khác nhau ta cũng hiểu chỉ là nếu ta nói... Cửu Âm Chân Kinh đối với ngươi là Cửu Âm Thần Công thì sao?”.
“Cả đời A Thanh ta tung hoành vô địch chính vì vậy ta rất ít phục người bất quá xuyên suốt dòng chảy lịch sử vẫn có 4 người khiến A Thanh ta mang theo vài phần kính trọng, Hoàng Thường có thể viết ra Cửu Âm Chân Kinh liền là một trong số đó, thế nhân chỉ biết Cửu Âm là ‘Chân Kinh’ nhưng không biết có người có thể biến Cửu Âm Chân Kinh thành Thần Công’.
“Cửu Âm Chân Kinh không chỉ là một đời học thức của Hoàng Thường mà còn là ước mơ của Hoàng Thường, ước mơ về một thứ không tồn tại trên thế gian, thứ mà từ cổ chí kim không ai làm được, cũng chính vì nó không tồn tại nên Cửu Âm Chân Kinh... trạng thái mạnh nhất cũng không phải cho con người học, thiên hạ này căn bản không có ai mở ra được cái khát vọng đó của Hoàng Thường”.
“Trong 4 người mà ta kính phục chỉ có duy nhất Hoàng Thường là còn dang dở trên con đường của mình, ông ta đến chết vẫn không nhìn được cảnh giới tối cao của Cửu Âm Chân Kinh, hôm nay ta liền giúp Hoàng Thường nhìn một chút, cái mộng tưởng điên rồ của ông ta là như thế nào “.
“Từ cổ chí kim đến giờ chỉ có duy nhất... ngươi là kẻ có hai đan điền, ngươi có lẽ là người trong mộng tưởng của Hoàng Thường, ngươi có muốn nhìn một chút, thế nào là Cửu Âm Chân Kinh chân chính không?”.
Vô Song tuyệt đối không ngờ được, Cửu Âm Chân Kinh còn có một mặt này, hắn càng không biết... Cửu Âm Chân Kinh vốn không dành cho người học, ít nhất chỉ có ‘loại người’ trong mộng tưởng của Hoàng Thường mới có thể khai phát hết Cửu Âm Chân Kinh tinh túy, khiến nó không thua Cửu Dương Thần Công.
Lời nói của A Thanh làm Vô Song nhớ lại ngày đó trên Tử Ngọc Sơn, khi mà Vô Hà Tử cũng muốn gửi gắm ước mơ về một vị truyền nhân đích thực của Quỳ Hoa Lão Tổ với Vô Song.
Đối với ánh mắt của A Thanh, Vô Song cũng thản nhiên nhìn nàng, hắn đơn giản đầy tự tin mà gật đầu.
“Đương nhiên muốn, ta nhất định muốn nhìn một chút cái gì gọi là Cửu Âm Thần Công”.
..........
Tiểu Mục: Thần Võ cùng Quái Nhân.
Vô Song gặp rất nhiều việc từ khi xuyên không đến thế giới mới nhưng ở thế giới cũ cũng chỉ mới có gần 1 tuần trôi qua mà thôi, sự mất tích của Vô Song cũng không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn, quá nghiêm trọng.
Lúc này ở Nam Phương tiết trời tương đối ấm áp, trên đường lớn tấp nập ngựa xe đi lại.
Không ai rõ con đường này tên gì dù sao trong thời cổ đại cũng không có mấy ai nghĩ đến việc đặt tên đường, trên đường lớn có một khách điếm không to mà cũng chẳng nhỏ, đến cả tên khách điếm là gì cũng ít người chú ý, người ta chỉ quan tâm đến chỗ này có thể cho ngựa ăn cỏ, có thể nghỉ chân mua vài bình rượu ngon, tám chút truyện về thế nhân về giang hồ, ăn vài cái bánh bao cho ấm bụng rổi sau đó lại lên đường tiếp tục những công việc còn dang dở.
Đến giữa trưa, tiết trời càng ngày càng trở nên nóng bức, cái nóng chiếu thẳng xuống bên dưới như muốn đốt cháy toàn bộ đại địa, ông mặt trời cứ như muốn trợ giúp cho cái khách điếm kia thêm phần đắt khách, trong cái tiết trời này mấy ai có thể cưỡng lại một bình rượu ngon cùng mái che đầu mát mẻ?.
Tiếp theo có những âm thanh ‘keng keng’ của xích sắt vang lên, cái âm thanh này cùng với hình ảnh tiếp theo liền trở nên phi thường đáng chú ý nhất là với những khách nhân trong khách điếm, những người căn bản không muốn đi tiếp giữa cái trời nắng gắt kia, những người đang khẽ nhấp rượu ngon cùng nhau nói những câu chuyên trên trời dưới biển.
Dưới cái ánh nắng gay gắt đến đáng ghét kia, hai thân ảnh từ từ đi vào khách điếm, kẻ đi trước hai tay hai chân đều bị xích lại, người này thân hình dong dỏng cao, khuôn mặt có vài phần tuấn lãng nhưng không hiểu sao khi nhìn vào khuôn mặt hắn liền dễ dàng cho người ta nhận thấy hai từ ‘bỉ ổi’ kết hợp với cái ánh mắt cực kỳ dâʍ đãиɠ mà nói thì kẻ này có lẽ tuyệt không phải người tốt.
Kẻ không phải người tốt này rõ ràng đang bị áp giải, áp giải kẻ xấu thì tất nhiên sẽ là người tốt, chỉ là khi nhìn ‘người tốt’ kia thì rất nhiều người trong tửu điếm đều cảm thấy ngộp thở.
Đây là một nam nhân rất cao, thân hình khoảng 1m85 – 1m87, làn da ánh lên màu cổ đồng, nửa thân trên cởi trần lộ ra những đườn cơ bắp hoàn mỹ lại thêm mồ hôi dưới cái tiết trời nóng nực càng làm những đường cơ bắp kia thêm phần nổi bật.
Người này mái tóc đen dài buông thõng có chút tung bay theo những làn gió nhẹ, khuôn mặt nghiêm nghị toát lên anh khí, ánh mắt mang theo uy áp bức người, nhìn vào người này gần như cho mọi người một loại ảo giác, trước mặt không phải là người... mà là rồng.
Người này đi đến đâu như bóp nghẹt toàn bộ xung quanh, từng bước đi đều lộ ra bá khí đường đường, loại bá khí này thậm chí làm người khác không xuất hiện nổi chiến ý.
Trong tửu điếm này có rất nhiều người là dân giang hồ, khi nhìn thấy nhân vật kia đi đến trong đầu bọn họ đều không hẹn mà cùng xuất hiện một câu hỏi.
“Phương nam khi nào xuất hiện nhân vật này?”.
Nam tử mới xuất hiện kia như không quan tâm đến ánh mắt của người khác, hắn thản nhiên chọn một chiếc bàn trống sau đó một tay xách luôn kẻ cao gày đang đi đằng trước rồi ném xuống gầm bàn, một chiếc chân bàn đặt lên xiềng xích, ánh mắt hiện lên hai tia thần uy.
“Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn một chút, nếu ngươi muốn chạy liền cẩn thận cái mạng của mình “.
“Tiểu nhị, lấy 50 cân rượu, lần này ta phải uống thống thống khoái khoái”.
Người này mở miệng tiếng như lôi đình, trong âm thanh mang theo sức nặng khôn cùng, kết hợp với bá ý trên cơ thể hắn khiến tiểu nhị đứng cách đó không xa lập tức cúi rập đầu xuống, đến thở mạnh cũng không dám.
“Khách quan đợi chút, 50 cân rượu có ngay đây ạ”.
50 cân rượu vốn là một con số thiên văn, một người giỏi lắm uống được 3 cân rượu liền đã bắt đầu say, 50 cân rượu chính là 15 người điên cuồng uống cũng chưa chắc đã uống hết, vậy mà một mình nam tử này dám gọi?.
Uống rượu luận anh hùng, trong cái thời đại này mà nói nam nhân nhất định phải uống được rượu, uống được nhiều rượu liền là hán tử, uống được rất rất nhiều rượu liền là anh hùng, về phần một người uống 50 cân rượu... liền tính là đại anh hùng.
“Kiều đại nhân, Kiều đại gia... đại gia có thể tha cho ta được không, đừng... đừng mang ta về Cái Bang tổng đà, chỉ cần đại gia tha cho ta, sau này ta nhất định không dám làm việc ác hơn nữa ta liền gọi ngươi làm gia gia được không, khi thấy Kiều gia gia ta liền cúi đầu ba cái mà đi đường vòng, chỉ xin người đừng mang ta về Cái Bang”.
Việc làm rất nhiều người chú ý tiếp theo là lời nói của kẻ bị bắt kia, kẻ này rõ ràng là đang van xin, trong miệng liền nhắc đến hai chữ ‘Cái Bang’ đồng thời nhắc đến một nam nhân họ ‘Kiều’.
Nam tử một tay đỡ lấy bình rượu lớn, chỉ dùng một tay liền tu ừng ực, hắn uống rượu như uống nước vậy, trực tiếp uống cạn nguyên một vò rượu 5 cân trong một hơi, uống xong mặt không đỏ tim cũng không đập, một tay thả ra khiến bình rượu rơi xuống nền đất vỡ toang, hương rượu theo đó liền tỏa lên ngập tràn xung quanh.
Ánh mắt mang theo bá khí nhìn thẳng xuống kẻ đang bị xích lại kia, giọng nói mang theo vài phần khinh thường.
“Vân Trung Hạc, ngươi làm ô uế thanh bạch của bao nhiêu nữ tử trong giang hồ?, nếu không phải lần này Khang Mẫn muốn đích thân gϊếŧ chết ngươi ta liền đã gϊếŧ chết ngươi ngay trên đường đi, việc gì phải mất công cho ngươi sống đến bây giờ, loại người như ngươi Kiều mỗ liền muốn một tay bóp chết”.
Vân Trung Hạc nghe nam tử này nói thế lập tức run như cầy sấy bất quá chẳng rõ hắn tại sao gan đột nhiên lớn hơn, lập tức cứng giọng.
“Kiều Phong, ngươi cũng không phải là vô địch, tốt nhất ngươi thả ta ra nếu không đợi đại ca ta đến chúng ta bốn người liên thủ lúc đó cho dù ngươi là Bắc Kiều Phong cũng khó sống”.
Âm thanh của Vân Trung Hạc khi truyền đến tai mọi người lập tức như tiếng sấm, đây là nam phương võ lâm nơi mà Nam Mộ Dung như mặt trời ban trưa bất quá khi nghe cái tên Bắc Kiều Phong cũng làm không ít người kinh ngạc thậm chí hoảng hốt, nếu Nam Mộ Dung là mặt trời thì Bắc Kiều Phong chính là tiếng sầm gầm vang giữa thiên địa, người mà cho dù ở phương bắc xa xôi thì phương nam vẫn ngày ngày nghe thấy.
Cái Bang là thiên hạ đế nhất bang, Kiều Phong chính là người có tư cách ngồi vào ghế bang chủ nhất trong thế hệ này của Cái Bang thậm chí rất nhiều người còn biết Kiều Phong đang trong quá trình thử thách, hắn hiện nay đã sớm là ‘dự bị bang chủ’ của Cái Bang.
Không cần biết Bắc Kiều Phong là mạnh hay là yếu chỉ cần hắn được tề danh cùng Nam Mộ Dung thì ở Phương Nam đã không có bất cứ cao thủ thế hệ trẻ nào dám coi thường Bắc Kiều Phong hơn nữa trong cái khách điếm này trước cái bá khí của Kiều Phong lại càng có nhiều người nhìn hắn mang theo vài phần kính nể.
Bá khí như thế, bá uy như thế không kính không được, không nể cũng không xong.
Về phần Vân Trung Hạc?, kẻ này được mệnh danh là Cùng Hung Cực Ác – Vân Trung Hạc, danh tiếng của hắn cực kỳ ‘thối’, phải biết có câu Bắc Thần Hành Nam Cực Hung chính là để chỉ hai tên hái hoa tặc Điền Bá Quang cùng Vân Trung Hạc, hai người này cậy khinh công siêu phàm đã khiến không ít nữ tử chịu khổ bất quá Vân Trung Hạc thì sao?, Vân Trung Hạc so với Kiều Phong căn bản chỉ là kiến hôi.
Kiều Phong một tay cầm lấy một vò rượu 5 cân khác, một hơi cạn sạch rồi mới nhìn xuống Vân Trung Hạc bên dưới, miệng cười đầy ngạo nghễ.
“Cho dù đại ca ngươi đến, cho dù tứ đại ác nhân cùng lên ta cùng lắm chỉ cần chuẩn bị thêm ba cái xích, bằng vào tứ đại ác nhân các ngươi muốn dọa sợ Kiều mỗ?, ngươi quá mức tự đề cao mình rồi”.
Tứ đại ác nhân có thể dọa không ít người nhưng phải xem người đó là ai, muốn dọa Kiều Phong?, còn chưa đủ tư cách.
Vân Trung Hạc nghe Kiều Phong nói vậy sắc mặt liền đỏ lên bất quá hắn hiện nay cũng không thể làm gì chỉ biết im lặng cúi đầu, chính Vân Trung Hạc cũng biết... hắn thật sự có thể sẽ phải chết, đối thủ chính là Bắc Kiều Phong, loại nhân vật như Kiều Phong hắn không gây nổi.
Tâm Vân Trung Hạc đang xám như trò tàn thì bỗng nhiên ở bàn gần Kiều Phong có một người đứng lên.
Người này so với Kiều Phong thì không cao lớn bằng, thân cao khoảng 1m77, đầu đôi một cái mũ rơm rộng vành che đi toàn bộ khuôn mặt, trên người mặc một cái áo cộc để lộ hai bắp tay cũng tràn đầy cơ bắp ra ngoài.
Nam tử này vậy mà dám làm một việc mà không mấy ai dám làm, hắn dám tiến về phía bàn của Kiều Phong thậm chí còn không hề che đi chiến ý.
Đứng trước mặt Bắc Kiều Phong vẫn có thể lộ ra chiến ý đủ nói lên, nam tử này không phải vật trong ao, tuyệt đối là một cái nhân vật.
Kiều Phong lúc này cũng nhìn về phía nam tử đang lại gần kia, trên khuôn mặt cũng xuất hiện một nụ cười ngạo nghễ.
“Là đến uống rượu cùng Kiều mỗ hay là làm kẻ địch của Kiều mỗ? “.
Nam tử kia nghe Kiều Phong nói vậy thản nhiên ngồi xuống đối mặt với Kiều Phong, hắn vậy mà không bị khí thế của Kiều Phong trấn áp, một tay cầm lấy bình rượu 5 cân một hơi cạn sạch.
Kiều Phong nhìn thấy vậy ánh mắt liền sáng lên, không khỏi gật đầu.
“Tửu lượng tốt, tửu lượng tốt”.
Nam tử kia dùng một tay lau miệng, một tay chỉ về phía Vân Trung Hạc, giọng nói của hắn rốt cuộc vang lên.
Giọng nói người này cũng rất giống Kiều Phong, giọng nói rất trầm mà cũng rất nặng nhưng trong giọng nói thiếu đi vài phần bá ý nhưng thêm vào vài phần cuồng ý.
“Thả người”.
Kiều Phong ánh mắt khẽ híp lại, rồi lập tức đáp lại.
“Tứ đại ác nhân không có nhân vật như ngươi, ngươi vì sao phải đến cứu kẻ này?”.
Kiều Phong vốn tưởng sẽ nhận được một câu trả lời hợp lý nhưng hắn thật sự không ngờ đáp án của quái nhân kia cực kỳ... cực kỳ... không hợp lý.
“Ngươi bắt hắn vậy ta liền thả hắn, ta thả hắn vậy ta là kẻ thù của ngươi, khi đó ngươi cùng ta có thể thỏa sức mà đánh”.
Người này nói xong bàn tay vậy mà chuyển sang màu đỏ, một cái ấn tay khiến bàn gỗ nát vụn, cũng chẳng để Kiều Phong kịp làm gì một quyền đánh thẳng về phía Kiều Phong.
Kiều Phong bị bất ngờ nhưng đương nhiên cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chiến lực của hắn, một quyền cũng thản nhiên rung ra, một quyền bá đạo mười phần.
Hai người đυ.ng quyền vào nhau trực tiếp trấn nát luôn hai cái ghế gỗ bên dưới nhưng cả hai không ngờ vẫn ngồi bất động, cơ thể chỉ là nhè nhẹ rung lên.
Hai người xuất thủ quá nhanh, nhanh đến mức cái bàn lúc này mới bắt đầu sụp xuống, mấy bình rượu lớn liền rơi theo, bất quá cả hai cùng lúc ra tay mỗi người đón lấy một bình rượu, hai người đồng thời đứng lên một hơi cạn sạch.
Quái nhân này không ngờ cực kỳ giống Kiều Phong hơn nữa quái nhân này mạnh đến mức phi lý.
Kiều Phong cũng không còn quan tâm đến Vân Trung Hạc có chạy hay không dù sao Vân Trung Hạc chạy thì bắt lại, không có gì quá khó khăn, cái làm Kiều Phong quan tâm là quái nhân trước mặt.
“Một quyền chí dương chí cương, so với hàng long khí của ta còn cương mãnh hơn vài phần, ngoại trừ Thần Chiếu Kinh ra Kiều Phong thật sự không nghĩ ra loại quyền thuật nào bá đạo hơn, người có thể nắm giữu Thần Chiếu Kinh ngoại trừ Mai Niệm Sanh tiền bối ra... cũng chỉ có quái nhân như ngươi”.
Kẻ kia không đáp lời Kiều Phong, một tay tháo cái mũ che đầu ra, ánh mắt đầy cuồng ngạo nhìn Kiều Phong.
“Ngươi so với Nam Mộ Dung còn mạnh hơn, còn xứng đáng làm đối thủ của Đinh Điền này hơn”.
“Ta vừa mới bước vào ngũ tuyệt cảnh giới không ngờ lại gặp ngươi, một kẻ vừa bước vào ngũ tuyệt cảnh giới, thiên hạ nói Hàng Long Thập Bát Chưởng của Kiều Phong là Hàng Long đệ nhất trong lịch sử của Cái Bang, so với Hồng Thất Công còn cương mãnh hơn vô số lần, hôm nay ta cũng muốn nhìn một chút xem Thần Chiếu Thiên Hạ hay Hàng Long Chưởng Pháp mạnh mẽ hơn”.
Một cuộc gặp gỡ không ai ngờ, tại một khách điếm vô danh.
Cuộc gặp gỡ của hai vị tân tấn ngũ tuyệt trong thiên hạ, cuộc gặp gỡ cứ như là định mệnh.
Một người là Bắc Kiều Phong với Hàng Long Chưởng Pháp uy mãnh vô địch.
Một người là Quái Nhân Đinh Điền với Thần Chiếu Kinh có thể đốt cháy cả thiên địa.
Cuộc chiến này chỉ có hai cái đáng tiếc duy nhất.
Đáng tiếc đầu tiên là Vân Trung Hạc thừa dịp chạy thoát.
Đáng tiếc thứ hai là tại khách điếm này không có cao thủ thứ ba, không có người có thể đi theo Kiều Phong cùng Đinh Điền, không có người có thể chứng kiến xem rốt cuộc Thần Võ Kiều Phong hay Quái Nhân Đinh Điền ai là người chiến thắng.
.........
P/s 1: 1 cân = 0.5 kg nhé, 3 cân rượu = 1.5 lít.
P/s 2: Mình khỏi ốm rồi cơ mà hôm qua ông công ông táo nên cũng không xếp thời gian được, bận quá.
.............
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.