Cực Võ

Quyển 2 - Chương 39: Bình Minh (1)

.......

Đêm dài, đêm tàn, hừng đông lên rồi bình minh đến.

.......

Với thực lực của Vô Song, rất khó có ai đủ sức thoát được khỏi cảm giác lực của hắn, cho dù đám người Cự Môn thân là tông sư cường giả cũng là quan sát từ xa, căn bản không cách nào đến gần Vô Song.

Cao thủ vốn không phải chỉ dùng mắt nhìn, tai nghe hay mũi ngửi, cao thủ thật ra rất trọng cảm giác, cảm giác lực, khả năng cảm nhận sự vật sự việc xung quanh.

Nếu muốn vượt qua được cảm giác lực của Vô Song mà lại gần hắn chỉ sợ ít nhất phải là tông sư cường giả có thủ đoạn đặc thù nếu không thì phải là đại tông sư cảnh giới.

Đây là Vô Song tự tin tuy nhiên cái tự tin đó hoàn toàn bị giọng nói nữ tử kia đánh vỡ.

Nàng rất yếu, nàng chỉ là tam lưu cao thủ nhưng Vô Song căn bản không phát hiện được ra nàng xuất hiện, nếu không phải âm thanh của nàng vang lên chỉ sợ nàng thật sự có thể lại gần được Vô Song, thật sự có thể tiến vào phạm vi công kích nguy hiểm đối với Vô Song.

Nàng có thể làm được những việc cho dù rất nhiều tông sư đều không làm được.

Nàng một thân áo xanh, tóc dài đen mượt tung bay trong gió, cơ thể nàng có chút mềm mại yếu đuối, nàng đứng đó toàn bộ thân thể như hòa vào với tự nhiên, nếu không dùng mắt mà nhìn, không dùng tai mà nghe thì Vô Song thậm chí cảm thấy nàng như vô hình vậy, cả người hòa quyện một cách hoàn hảo với không gian xung quanh.

Người khác làm không được nhưng nàng làm được chỉ bởi nàng có Thần Nông Dược Thể, nàng trời sinh đã được thương thiên chiếu cố, được nữ thần sinh mệnh ưu đãi.

Có nàng ở đây, Mộc Tang chỉ sợ thật sự gặp phải khắc tinh, Thần Nông Dược Thể tuy không thể gọi là bách độc bất xâm như Ách Nan Độc Thể nhưng khả năng kháng độc của Thần Nông Dược Thể cũng là kinh người, bằng vào trình độ độc thuật của Mộc Tang căn bản không có cách nào vượt qua nổi ‘kháng độc thuộc tính’ của Thần Nông Dược Thể.

Quan trọng là, nàng ở đây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vô Song.

Giọng nói kia, đã rất lâu rồi hắn không nghe.

Nhẹ quay đầu lại, cho dù khuôn mặt kia bị một tấm mạng che lại, nhưng Vô Song chắc chắn phải nhận ra nữ tử này.

Bất kể là hình dáng, khí chất, ánh mắt, giọng nói... đều quen thuộc với Vô Song.

Đã lâu không gặp... cô bé trên Tử Ngọc Sơn năm đó - Thẩm Tương Vân.

Thẩm Tương Vân xuất hiện nằm ngoài dự đoán của Vô Song, với một cô gái như Thẩm Tương Vân mà nói, nàng sao có thể xuất hiện ở Thiên Ý Thành?.

Thẩm Tương Vân bản thân cực kỳ thiện lương cùng trong sáng, là một cô bé tấm lòng mềm yếu vô cùng, một người như Thẩm Tương Vân, một đóa hoa mang vẻ trắng ngần tinh khôi như nàng không nên bị máu huyết của Thiên Ý Thành vầy bẩn.

Thiên Ý Thành cùng Thẩm Tương Vân không nên đi cùng một đường.

Vô Song năm nay 11 tuổi, Thẩm Tương Vân thì đã là một thiếu nữ 13 tuổi, so với năm đó tại Tử Ngọc Sơn cô bé này thay đổi nhiều lắm mà cũng trưởng thành nhiều lắm, ít nhất nhìn nàng không còn là cô bé dễ thương hồn nhiên như xưa, nàng đã bắt đầu xuất hiện phong vận của thiếu nữ đang lớn, một bông hoa mới nhũ ngát hương trước dòng đời.

Vô Song nhìn Tương Vân, thì Tương Vân cũng đang nhìn hắn.

Nếu tính ra Vô Song cùng Tương Vân cũng 3 năm rồi không gặp nhau, cả hai đều không ngờ gặp nhau trong tình trạng này.

Tương Vân nắm lấy châm vàng của Vô Song trong tay, cổ tay trắng ngần có chút run rẩy, khi nàng thấy Vô Song quay đầu lại nhìn mình, chính Tương Vân cũng không biết nói gì mới đúng.

Ba năm là quãng thời gian không ngắn mà cũng chẳng dài nhưng ba năm đã đủ để làm một thiếu nữ như Tương Vân hiểu rất nhiều rất nhiều việc, năm đó đóa hoa trên Tử Ngọc Sơn đã trưởng thành rồi, đã trở thành một trong những mỹ nhân đẹp nhất Ba Thục, trở thành Thần Nông Cốc truyền nhân.

Ba năm đã đủ để Thẩm Tương Vân học thêm rất nhiều thứ, đã đủ để thiên phú Thần Nông Dược Thể của nàng càng thêm đáng sợ, đối với Thẩm Tương Vân ba năm qua với nàng là một khoảng thời gian lột xác.

Nàng đã nghĩ, mình thay đổi rất nhiều, trưởng thành rất nhiều.

Tương Vân có ai theo đuổi không?, cái này không thể không có, ít nhất Đường Quan Nam cùng Phong Nhất Trận không phải đều theo đuổi nàng sao?.

Khuôn mặt xinh đẹp, khí chất tựa như đóa hoa ban mai trắng ngây thơ thuần khiết, bản thân lại sở hữu Thần Nông Dược Thể đồng thời xuất thân của nàng có thể khiến toàn bộ nam võ lâm hâm mộ, loại nữ nhân như Thẩm Tương Vân tuyệt đối sẽ được rất nhiều rất nhiều người theo đuổi.

Thần Nông Dược Thể không lợi hại trong chiến lực nhưng lại cực kỳ khủng bố trong việc trồng thảo dược cùng luyện đan, lại thêm Thần Nông Cốc sau lưng người nào cưới được nàng tuyệt đối là đào được bảo, cho dù thiên phú kém đến mấy mà dùng đan dược bù vào cũng có cơ hội đột phá đại tông sư cảnh giới trong tầm tay, huống gì là đám thiên tài phương nam này?.

Cuộc sống của Thẩm Tương Vân tại phương nam vốn là như vậy, nàng cảm thấy bị nam tử theo đuổi là một việc rất phiền phức, nàng chỉ muốn luyện đan, dành hết thời gian của bản thân luyện y thuật mà thôi, nàng không cầu hơn.

Chỉ đến hôm nay, Thẩm Tương Vân mới cảm thấy rung động, nàng thậm chí không cách nào bình tĩnh nổi.

Nàng nhìn thấy châm vàng kia... nàng nhìn cũng có thể nhìn ra đây là một chiếc châm vàng tinh xảo tuy nhiên châm vàng trong thiên hạ này không thiếu.... chỉ là châm vàng dùng làm vũ khí nàng chỉ nghĩ ra Vô Song mà thôi.

Ba năm trước cũng là như vậy, Vô Song chính là sử dụng châm vàng dạng này, một trận chiến ở Ngưu Gia Thôn, một trận chiến thay đổi nhận thức của Tương Vân rất nhiều.

Vô Song từng cảm thấy không hiểu, Tương Vân tại sao lại rời đi gấp rút như vậy, cho dù vài lời để lại cũng không có nhưng Vô Song nào biết Tương Vân rời khỏi Tử Ngọc Sơn... chính là vì không muốn ở lại gặp hắn.

Ba năm trước, nàng chỉ là một cô bé 9-10 tuổi, một cô bé hồn nhiên chưa trải sự đời, cũng chính ngày hôm đó nàng thấy ‘tiểu sư thúc’ đứng ra bảo vệ mình.

Vô Song tóc trắng tung bay, châm vàng nơi tay lấy sức một người chống lại ba cái nhất lưu cao thủ.

Nàng biết nếu không phải nàng ở đó, Vô Song hoàn toàn có thể rời đi, hoàn toàn có thể không bị thương mà lùi lại, hắn chiến đấu là bảo vệ nàng, cũng như bảo vệ Thích Phương thì đã không có việc ngày hôm đó xảy ra.

Ngày hôm đó khi thấy Vô Song ngã xuống, Tương Vân chỉ biết khóc, nàng chỉ biết khóc trong bất lực, chỉ biết sợ hãi không nói ra lời... nàng chỉ làm gánh nặng của hắn.

Tiếp theo Vô Song tất nhiên không sao, trận chiến đó với Vô Song mà nói không tính là gì dù sao chủ coi là ‘miếu ngập nước long vương ‘, Vô Song còn có thể nhân dịp mà gặp lại Khinh Huyền cùng cả Lý Mạc Sầu, với Vô Song lần đó là một hồi kỳ ngộ.

Với Tương Vân lại khác, nàng... đứng bên cạnh Khinh Huyền cùng Lý Mạc Sầu hoàn toàn bị biến thành nhân vật phụ.

Không phải Tương Vân không đủ xinh đẹp, cũng chẳng phải là Vô Song có mới nới cũ, ngày đó Vô Song đã làm gì ‘ có’ mà đã ‘nới’?.

Tương Vân bản thân nàng chính là cảm thấy tự ti, nhan sắc của nàng không bằng Khinh Huyền, nàng nấu ăn cũng không ngon bằng Mạc Sầu nàng cảm thấy mình kém xa hai vị ‘tỷ tỷ’ này.

Cuối cùng khi cả hai trở về Tử Ngọc Sơn, cũng là lúc Tương Vân trái tim nhỏ bé cảm thấy khó chịu.

Nàng quá bé, nàng sao biết cái gọi là tình yêu hơn nữa một đứa bé gái 10 tuổi thì hiểu gì là tình yêu mà biết?. Nàng chỉ đơn giản cảm thấy trái tim không thoải mái, trái tim của nàng mang theo vẻ mất mát mà chỉ có chính nàng biết.

Trước Vong Ưu Thôn, là Linh Tố lao vào lòng Vô Song, Linh Tố tỷ tỷ khóc rất thương tâm.

Dưới ánh hoàng hôn ngày đó, Tương Vân cảm thấy một lần nữa mình như người thừa vậy, tiểu sư thúc từ đầu đến cuối chưa từng nhìn lấy nàng, trong lòng tiểu sư thúc thật sự chưa bao giờ có nàng.

Nàng muốn... thay đổi bản thân mình một chút, thậm chí lần đầu tiên muốn vào bếp muốn chân chính có thể học nấu ăn.

Linh Tố tỷ tỷ không xinh đẹp bằng nàng, cũng chỉ chạc tuổi nàng, bản thân Linh Tố không có cái gì hơn nàng, chỉ hơn duy nhất khả năng nấu nướng mà thôi.

Tương Vân nghĩ rất đơn giản, nếu được... nàng sẽ học nấu ăn, nàng sẽ nấu ăn thật ngon, sau đó nàng sẽ được tiểu sư thúc chú ý, có thể không tiếp tục đứng xa xa mà nhìn lén tiểu sư thúc, có thể như Linh Tố tỷ tỷ ở bên tiểu sư thúc, cùng khóc cùng cười.

Suy nghĩ của nàng.... có chút vớ vẩn có chút ngờ nghệch nhưng với một đứa bé gái 10 tuổi thì lại trở nên quá bình thường.

Ngày hôm đó, nàng nhìn thấy cảnh tượng mà nàng đến bây giờ vẫn không quên.

Lúc đó cũng là nụ hôn đầu tiên của Vô Song tại thế giới này, nụ hôn đầu dành tặng Linh Tố.

Linh Tố không sai, Vô Song hắn đương nhiên cũng không sai về phần Tương Vân nàng cũng không sai.

Chỉ là Tương Vân cảm thấy trái tim có chút đau nhói, nàng không thích tiếp tục ở lại Tử Ngọc Sơn, lại nhìn tiểu sư thúc cùng Linh Tố tỷ tỷ, vì vậy nàng trở về Thần Nông Cốc.

Khi nàng rời đi nàng cũng không biết, nàng cùng Vô Song xa cách lâu như vậy, nàng về Thần Nông Cốc thì Vô Song lại đến Nga Mi Sơn, nàng cho dù có muốn về gặp tiểu sư thúc cũng là không thể.

Thời gian qua đi, chính Thẩm Tương Vân cũng nghĩ rằng ngày đó chỉ là chút gì đó thoáng qua, của một Thẩm Tương Vân 10 tuổi không hiểu sự đời, không hơn.

Ở Thần Nông Cốc còn có rất nhiều việc để nàng làm, sau đó thậm chí nàng còn tiến vào Thiên Ý Thành tất nhiên là theo con đường đặc biệt, có thể coi là ‘cửa sau’ cũng được.

Toàn bộ thời gian của Tương Vân đều dùng dể lĩnh ngộ y thuật, hình bóng của Vô Song cùng chút kỷ niệm quá khứ kia, biến mất trong lòng nàng lúc nào không hay.

..........

Lúc này, một lần nữa nhìn thấy Vô Song, Tương Vân bản thân mới biết... nàng thật ra không phải là quên chỉ là cố gắng muốn giấu hình bóng kia đi mà thôi.

Hắn vẫn như vậy, vẫn cậy mạnh.

Mái tóc trắng tung bay trong làn gió đêm, thân hình có chút gầy yếu trong gió, từ đầu đến chân đều bị máu nhuộm đỏ, tạo nên một cảnh tượng gần như chỉ thuộc về Vô Song.

Ba năm trước như vậy, ba năm sau cũng là như vậy.

..........

Vô Song lần này nhìn thấy Thẩm Tương Vân, hoàn toàn là giật mình, sau đó khi mà Vô Song còn chưa hiểu cái gì xảy ra đã thấy Tương Vân lao vào trong lòng hắn, để lại một Vô Song ngỡ ngàng.

“Tiểu sư thúc... tiểu sư thúc... ô ô”.

Tương Vân vậy mà lại khóc, khác biệt hoàn toàn bới một Tương Vân mạnh mẽ vừa nói ra mấy lời kinh người vừa rồi.

Vô Song hiện nay không biết làm gì nhưng xuất phát từ hành động bình thường đến không thể bình thường hơn của nam nhân, Vô Song ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Tương Vân, nhẹ xoa mái tóc màu đen óng mượt của nàng, giọng nói mang theo vài phần cưng chiều.

“Tiểu Tương Vân ngoan, lớn rồi không ngờ vẫn còn mít ướt, nói cho sư thúc biết ai bắt nạ người?, sư thúc liền vì ngươi đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ”.

Sự xuất hiện của Tương Vân cũng phá hủy hoàn toàn không khí chiến trường này, trực tiếp biến luôn Mộc Tang thành người thừa.

Mộc Tang đứng đó trong gió khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, hắn thậm chí cảm thấy mình vậy mà hoàn toàn bị Vô Song bỏ qua.

Trong l*иg ngực của Vô Song, dưới lớp khăn che mặt kia Thẩm Tương Vân khẽ đỏ mặt, đây vốn là cảm xúc nhất thời của nàng, bây giờ chính nàng lại cảm thấy ngượng ngùng, đồng thời dùng sức cố gắng cựa quậy cơ thể, rời khỏi l*иg ngực Vô Song.

“Tiểu sư thúc, ngươi vẫn coi ta là là đứa bé mãi, Tương Vân còn lớn tuổi hơn tiểu sư thúc nha, hơn nữa Tương Vân còn cao hơn tiểu sư thúc một chút này”.

Nàng vậy mà thật sự đứng đó ‘đo chiều cao’ với Vô Song, ánh mắt mười phần vui vẻ.

Vô Song cũng triệt để không biết nói gì với nàng, bản thân Vô Song cũng có chút xấu hổ, hắn cũng cảm thấy mình hơi ‘lùn’ rồi.

Thấy vẻ mặt của Vô Song lúc này, Tương Vân lại càng thêm vui vẻ tuy nhiên nàng cũng biết ở nơi đây không chỉ có mình nàng cùng Vô Song, nơi đây còn có người ngoài.

Không chỉ Mộc Tang đứng ở cách đó không xa đang nhìn hai người mà ở đằng sau còn có thêm ba cái siêu nhất lưu cao thủ đi tới.

Ba người này vốn là người bảo vệ của Tương Vân, theo lý thuyết bọn họ phải xuất hiện ở đây sớm hơn Tương Vân dù sao siêu nhất lưu cao thủ sao có thể chậm hơn một cô bé tam lưu cao thủ?, tuy nhiên địa điểm chiến đấu của đám người Vô Song lại là ở trên núi.

Tương Vân nàng có thể không mạnh mẽ gì nhưng đi lại trên núi cao đối với nàng căn bản là không khó, ngoại trừ việc nàng thường xuyên lên núi hái thuốc ra thì nàng còn có thêm Kim Nhạn Công.

Kim Nhạn Công thứ này không chỉ mình Vô Song có, dù sao trong mắt Vô Hà Tử năm đó lão nhân này vốn muốn tặng Kim Nhạn Công cho Tương Vân, giúp cô bé này dễ dàng hơn trong công việc hái dược của mình, bằng vào Kim Nhạn Công trợ giúp thì Tương Vân xuất hiện ở trên này sớm hơn đám cao thủ đằng sau cũng là bình thường.

Khi ba người kia xuất hiện, đập vào mắt họ chỉ là hình ảnh Vô Song đang ôm Tương Vân trong lòng mà thôi, nhìn thấy hình ảnh này cả ba người sắc mặt đều trở nên cổ quái.

Đầu tiên... bọn họ căn bản không rõ Vô Song là nam hay nữ.

Thứ hai cũng là quan trọng nhất, ba người lần đầu tiên thấy một mặt này của Thẩm Tương Vân, trong Thiên Ý Thành vãn còn chưa có bất cứ ai có diễm phúc ôm mỹ nhân này vào lòng.

Cuối cùng khi ánh mắt hướng ra chiến trường cả đám ba người không rét mà run.

Trong mắt ba người này, khi Cự Môn xuất thủ liền đại diện cho sự hủy diệt, cao thủ đứng thứ 14 trên Huyền Bảng ra tay thì sao đám tân sinh năm nay có thể làm đối thủ?, đáng tiếc hình ảnh trước mặt như một cái tát đánh nát sự tự tin này của bọn họ.

Cự Môn cùng Thiên Tướng đều đã gục ngã, xa xa hơn một chút Thiên Phủ thậm chí đã chết, cộng thêm Thiên Lương lúc trước toàn bộ bốn cao thru trên Huyền Bảng của Thiên Ý Thành đều đã bị toàn diệt.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Thiên Ý Thành có nhiều tông sư như vậy tham dự một kỳ Tu La Thí Luyện và đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử Thiên Ý Thành có huyền cấp sát thủ... chết trong một kỳ Tu La Thí Luyện hơn nữa không phải là một người.

.........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.