Vô Song có một đêm ngủ tương đối ngon lành, có điều từ sáng sớm, Cô cô đã gọi hắn dậy.
Lúc này Vô Song mới biết, làm con gái thật sự rất khổ.
Theo Vô Song bấm ngón tay tính toán, hiện nay là khoảng 5h30 sáng. Giờ này căn bản sẽ không mấy ai tỉnh giấc, vậy mà Vô Song hắn phải tỉnh.
Tiếp theo phải làm gì? đương nhiên là làm vệ sinh cá nhân, sau đó ngồi.... ngồi vào bàn trang điểm.
Vô Song nằm mơ cũng không ngờ lại có một ngày này.
Cũng chẳng biết Cô Cô của hắn kiếm đâu ra cái bàn trang điểm nữa.
Vô Song chỉ biết im lặng cảm thụ, cắn răng ngồi một chỗ.
Rốt cuộc... Cô Cô giữ hắn ở bàn trang điểm gần 1 tiếng đồng hồ, mới để gọi người mang đồ ăn tới.
Sau khi ăn xong, Tiên Âm dẫn Vô Song đến Nga Mi Hậu Sơn.
Sáng sớm trên Nga Mi Sơn cũng đã thấp thoáng bóng dáng của không ít đệ tử, người luyện võ đúng là có thói quen dậy sớm cường kiện thân thể, cho dù là nữ tử cũng không ngoại lệ.
Trên con đường này, Vô Song cùng Tiên Âm được rất nhiều Nga Mi đệ tử cúi chào.
Không bao lâu, hai người đặt chân đến hậu sơn.
Ở trước hậu sơn của Nga Mi Phái hiện nay không có hai vị lão ni như ngày hôm qua, chào đón Vô Song chính là Lăng Phong Sư Thái cùng Viên Tĩnh.
Tiên Âm vừa mang Vô Song tiến đến, đã thấy Viên Tĩnh nhẹ tiến lên một bước, sau đó ôm lấy hắn đầy yêu thương cùng thân mật.
Vô Song là cái nam nhân, trên thực tế hắn phi thường ủng hộ có nữ nhân ôm ấp mình vì vậy hắn căn bản không hề phản kháng, vẻ mặt có chút hưởng thụ.
Cho dù Vô Song không có nhìn ra dung mạo của Viên Tĩnh, bất quá thân thể nàng rất đẹp, từ một điểm này có lẽ Viên Tĩnh tuyệt đối cũng không xấu đi đâu, như vậy liền là đủ.
“Song nhi muội muội, hôm nay còn đẹp hơn cả hôm nha, thực sự quá mức dễ thương”.
Ở đây cũng sẽ không ai trách Viên Tĩnh, cả Tiên Âm cũng sẽ không có ý kiến gì, nữ nhân bế một cô bé xinh đẹp thì có thể ý kiến cái gì?.
Phong Lăng Sư Thái thu tất cả vào trong mắt, cũng nhè nhẹ mỉm cười.
“Hai đứa, nhanh chân một chút, ta liền chân chính mở ra Tiên Âm Động”.
Tiên Âm nghe vậy liền mỉm cười với Phong Lăng Sư Thái.
“Sư thái vậy ta để song nhi ở chỗ người, Tiên Âm trở về Tiên Âm Các trước”.
Tất nhiên Phong Lăng Sư Thái không có lý do để giữ Tiên Âm lại, nàng nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu.
Rất nhanh, Phong Lăng Sư Thái liền vì Vô Song cùng Viên Tĩnh dẫn đường, đương nhiên ở đây là dẫn đường cho Vô Song.
Về phần Vô Song lúc này, hắn lại có chút hưởng thụ, căn bản không phải bước đi mà được Viên Tĩnh bế lên.
Một mạch đi theo Phong Lăng Sư Thái, Vô Song nhìn thấy một hang động.
Bên trong hang động không ngờ không có chút nào tối, dọc trên những bức tường toàn bộ đều là dạ minh châu.
Chỉ tính riêng con đường này đã là một bút tiền không hề nhỏ.
Hang động không quá sâu, chẳng mấy chốc trước mặt Vô Song đã xuất hiện một tấm cửa đá cực dày.
Trên cửa đá có một vòng bát quái bất quá lại xếp tương đối linh tinh.
Hình ảnh này Vô Song cảm thấy khá quen thuộc, giống trò chơi sắp xếp mảnh ghép của hắn ở thế giới trước.
Một hình vuông lớn diện tích 4x4, để lộ một ô trống để di chuyển.
Với người của thế giới này có thể gặp khó khăn nhưng với Vô Song, đây tuyệt đối là trò trẻ con.
Tất nhiên hắn sẽ không đứng ra thể hiện, chỉ im lặng xem Phong Lăng sắp xếp các mảnh ghép.
Phong Lăng Sư Thái quá nhiều lần đến đây, nàng liền có thể dễ dàng sắp xếp theo thứ tự bất quá cũng mất gần 10 phút đồng hồ, tốc độ này trong mắt Vô Song căn bản la quá chậm.
Khi đồ án bát quái hiện ra, Phong Lăng Sư Thái trực tiếp lấy ra một cây chìa khóa rồi cắm vàn hai hình hắc bạch ở trung tâm.
Cánh cửa đá từ từ di chuyển, sau đó tách ra làm hai phần.
Viên Tĩnh quá quen với cảnh này, nàng liền bế Vô Song vào bên trong.
Sau đó cánh cửa đá khổng lồ lại từ từ khép lại.
Khi Phong Lăng Sư Thái rút chìa khóa ra, những mảnh hình thái cực kia trực tiếp nhảy loạn lên, lại tiếp tục trở thành một mảnh ghép không hoàn thiện như lúc ban đầu.
Bên trong Tiên Âm Động... có một luồng hàn khí lành lạnh.
Ngoài ra Vô Song còn có thể cảm thấy một luồng thiên địa linh khí tươi mát chạy dọc l*иg ngực khiến hắn sảng khoái không thôi.
Viên Tĩnh chậm rãi đặt Vô Song xuống, rồi nhẹ chỉ về phía cửa đá.
Cửa đá bên trong cũng có một hình bát quái tương tự với cửa đá bên ngoài.
“Song nhi ngươi yên tâm, tỷ tỷ liền biết mở cửa. Đi vào cần chìa khóa 0GGn bất quá đi ra chỉ cần sắp xếp lại đồ án liền là đủ, ngươi không cần lo lắng nha”.
Vô Song nghe vậy cũng khẽ gật đầu.
“Đa tạ tỷ tỷ”.
Tiếp theo Viên Tĩnh nắm lấy tay Vô Song, giới thiệu một vòng Tiên Âm Động.
Nói trắng ra, Tiên Âm Động có diện tích không lớn, khoảng trên dưới 200m2.
Bên trong Tiên Âm Động có một dòng nước ngầm, một hồ nước tự nhiên có thể sử dụng để uống.
Ở trong Tiên Âm Động không có ánh sáng mặt trời chiều vào vì vậy toàn bộ đều dùng dạ minh châu thắp sáng, xa hoa vô cùng.
Tiên Âm Động thật sự giống một cái ngôi nhà ở hiện đại của Vô Song.
Trung tâm Tiên Âm Động có một võ đài để diễn luyện, trên võ đài là những hình nhân sắp xếp theo phương vị nhất định.
Theo lời Viên TĨnh những hình nhân này đều làm bằng Thái Kim Chúc. Tất nhiên Thái Kim Chúc là gì thì Vô Song chịu, hắn chỉ biết nếu như Viên Tĩnh nói đúng, những hình nhân kia không phải Đại Tông Sư toàn lực ra tay liền không có cách nào làm thương tổn.
Góc phải trên cùng là một căn phòng lớn, trong căn phòng này sắp xếp một số đồ sinh hoạt, cũng là phòng ngủ của Tiên Âm Động. Nếu Vô Song đoán không sai, đây cũng là phòng ngủ của Tiêu Dao Tử cùng Cầm Đế.
Góc phải bên trái là thư viến sách, thư viện sách nơi này ghi lại kỳ thư mà Tiêu Dao Tử gặp trên đời, bao hàm cả cầm kỳ thi họa, căn phòng này chính là làm hai mắt Vô Song tỏa sáng.
Đương nhiên Viên Tĩnh sẽ không quan tâm, đừng nói là Viên Tĩnh chỉ sợ phần lớn người tiến vào trong này sẽ không quan tâm, tu luyện chưa xong còn đi đọc sách?.
Càng đáng nói hơn trong thế giới này, tu luyện võ công vẫn là vương đạo, đọc sách chưa chắc đã có tác dụng gì.
Kể cả muốn vừa đọc sách vừa tu luyện cũng không có tinh lực mà theo.
Nếu không phải Vô Song là Cái Thế Thần Đồng thiên phú, hắn đúng là không nỡ chia ra một khoảng thời gian nghiên cứu kỳ nghệ cùng đọc sách.
Góc dưới cùng bên phải có thể coi như phòng ăn nhỏ, vì nơi đây tương đối lạnh, đồ ăn khô liền được bảo quản rất lâu, tương đối thích hợp cất chứa đồ ăn dành cho bế quan thời gian dài.
Cuối cùng là góc dưới cùng bên trái, nơi đây không hiểu vì sao, lại có thiên địa linh khí phi thường nồng đậm, gần như tạo thành những vòng xoáy lớn, Vô Song vừa nhìn đã khϊếp sợ không thôi.
Linh khí trong căn phòng này, chỉ sợ gấp 10 lần Tử Ngọc Sơn.
Chỉ cần nhìn vào căn phòng này, Vô Song rốt cuộc cũng hiểu tại sao Tiên Âm Động chính là thánh địa tu luyện trong thiên hạ, quá mức bá đạo.
Thật ra mà nói đây là trận pháp, thứ này Vô Song cũng không có biết.
Trận pháp trong thiên hạ thiên kỳ bách quái cộng thêm địa thế nơi đây, dẫn tới căn phòng này giống một cái tụ linh trận khổng lồ, lại còn là tụ linh trận tự nhiên hình thành.
Sơn động này dẫn xuống trong lòng núi Nga Mi Sơn.
Điều đáng nói là toàn bộ Tiên Âm Động như một cái mắt trận khổng lồ đè chặt linh khí của cả Nga Mi Sơn.
Linh khí bên trong một phần rất lớn bị mắt trận này khóa lại, sau đó chỉ có cách đi lên nhờ chính căn phòng tu luyện này.
Linh khí nồng đậm đến mức tạo thành những vòng xoáy nhỏ, thực sự là thông thiên thủ đoạn.
Đáng nói, linh khí ở đây là linh khí thuần âm từ dưới mặt đất đưa lên, ở trong này Tiên Thiên Chí Âm Thể của Vô Song, như diều gặp gió.
Đây chính là thánh địa của Tiên Thiên Chí Âm Thể.
Đương nhiên cũng không có việc phá hủy Tiên Âm Động thì linh khí trên Nga Mi Sơn sẽ mạnh hơn.
Đầu tiên tường sơn động này sức người phá không được, ít nhất Phong Lăng Sư Thái có cầm ỷ thiên kiếm cũng bất lực.
Thứ hai, địa mạch linh khí chính là bị Tiên Âm Động giữ lại, nếu Tiên Âm Động không có, địa mạch linh khí trực tiếp hướng thẳng lên trên sau đó tản ra bốn phương tám hướng, loại này mới là phí phạm, mới là không biết cách sử dụng linh khí.
Nếu dùng phương pháp này, số lượng nhị lưu thậm chí nhất lưu cao thủ của Nga Mi Phái liền có thể tăng vọt bất quá Tông Sư cùng Đại Tông Sư cảnh giới căn bản không có đủ linh khí mà tu luyện, tuyệt đối là cái được không bù nổi cái mất.
Nhìn thấy vẻ mặt háo hức của Vô Song, Viên TĨnh khẽ mỉm cười, nhè nhẹ vuốt đôi má hồng của hắn.
“Song nhi đừng vội, căn phòng này toàn bộ đều là địa mạch linh khí bất quá linh khí quá nhiều, ngươi chưa tu luyện qua bao giờ, cho dù là Tiên Thiên Chí Âm Thể cũng không dám mạnh mẽ hấp thu vào trong cơ thể, vẫn là ở xa xa một chút thử điều tức thì hơn”.
Viên Tĩnh nói cực kỳ có lý, ngoại trừ việc.... Vô Song chưa từng tu luyện.
Đương nhiên Vô Song sẽ không nói ra, hắn khẽ mỉm cười ánh mắt đầy biết ơn nhìn Viên Tĩnh.
“ Tỷ tỷ ta đã biết, tỷ tỷ cứ tu luyện trước đi, Vô Song muốn đi dạo chơi Tiên Âm Động một chút, được không tỷ tỷ? “
Muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
Muốn bao nhiêu dễ thương liền có bấy nhiêu dễ thương.
Viên Tĩnh nhẹ nhàng xoa đầu Vô Song đầy trìu mến.
“Song nhi, ngươi muốn đi chơi đương nhiên là được nha, bất quá võ giả như chúng ta vốn lấy tu luyện làm chủ, không được quá mức ham chơi, sẽ dẫn đến tu luyện chểnh mảng, Song nhi có hiểu không?”.
Vô Song ngàn không muốn, vạn không muốn giả vờ dễ thương bất quá hắn phóng lao liền phải theo lao.
“Vô Song hiểu, tỷ tỷ cứ yên tâm”.
Nhìn theo bóng lưng Vô Song đi xa, Viên Tĩnh trên khuôn mặt hiện lên một tia trìu mến.
Nữ nhân nào không thích trẻ con?, lại còn là bé gái xinh như hoa như nguyệt?.
Viên Tĩnh khẽ mỉm cười, sau đó như một thói quen, bắt đầu xếp bằng tu luyện.
..........
Tiểu Mục 1.
Cùng ngày Vô Song cùng Viên Tĩnh tiến vào Tiên Âm Động thì có một đôi nam nữ đặt chân đến Đông Độ Khẩu.
Nam ngọc thụ lâm phong, thân hình tương đối giống thư sinh, mái tóc búi cao thoạt nhìn giống một cái văn nhân hư nhược.
Nữ một thân áo xanh, nàng không mặc quần áo phụ nữ mà cũng lựa chọn một bộ trang phục thư sinh, hông đeo ngọc bội, tay phe phẩy quạt giấy thoạt nhìn cũng có vài phần phong phạm.
“Lâu lắm mới trở lại trung nguyên, nơi đây so với Bích Tiêu Đảo của chúng ta không đẹp bằng bất quá lại phồn hoa cùng náo nhiệt vô cùng, cảm giác này muội thật sự có chút nhớ”.
Nam tử kia nghe vậy mỉm cười.
“Thanh, lần này trở về trung nguyên chỉ sợ ở lại một khoảng thời gian dài, ta liền dẫn muội đi chơi thỏa thích được không?”.
Nữ nhân kia ngọt ngào mỉm cười.
“Tất cả liền theo huynh là được, nơi nào có huynh, muội đều thích”.
Nam nhân mỉm cười, nắm lấy tay nữ nhân bước về phía trước.
Hai người đi trên những con đường tấp nập của Đông Độ Khẩu, cả hai đều có chút choáng ngợp với sự phồn vinh nơi đây.
Đông Độ Khẩu có thể coi là một trong những thành thị giàu có bậc nhất Trung Nguyên.
Bỗng nhiên nam nhân lúc này đưa tay ra, ôm lấy cơ thể nữ nhân sát lại người mình, ánh mắt hắn nhẹ cau lại.
Trong một thoáng qua, có một cái nam nhân béo lướt qua hai người.
Nam tử khẽ mỉm cười, chỉ thấy tay hắn nhẹ rung lên, từ phần eo của nữ nhân lấy được một bức thư.
Nữ nhân tựa hồ không nhận ra cái gì đặc biệt, nàng còn tưởng nam nhân của mình muốn thân mật một chút, sắc mặt xinh đẹp liền đỏ lên.
Nam nhân cũng không giải thích, liền mỉm cười, hai người tiếp tục tay trong tay dạo phố.
Thiên Địa Hội hay Hồng Hoa Hội đều tương đối giống tổ chức tình báo của hậu thế, hoạt động cực kỳ cẩn thận cùng bí mật, chiến lực không cao nhưng mạng lưới thông tin rất lớn.
Nam nhân này đi trên thuyền cập bến Đông Độ Khẩu, trên thuyền kia liền đã có người của Trịnh gia cài vào.
Khi cả hai mới đặt chân đến Đông Độ Khẩu, người của Trịnh gia liền tản đi, sau đó bí mật liên hệ với thành viên Hồng Hoa Hội hoặc Thiên Địa Hội bằng ký hiệu riêng biệt.
Gã béo kia, gửi cho nam tử này một tấm mật hiêu, nếu năm tử đoán không nhầm đối phương liền muốn dùng mật hiệu này dẫn nam tử đi theo.
Đôi trai gái cứ một đường nhẹ bước đi, chẳng mấy chốc đã dừng lại ở Thiên Tùng Lâu.
Nhìn vào Thiên Tùng Lâu, nam tử khe khẽ mỉm cười, nắm tay nữ tử đi vào bên trong.
Hai người chậm rãi đi lên cầu thang, lúc này có một cái bạch y thư sinh đứng trên đầu cầu thang, lúc này vị thư sinh ánh mắt hướng về phía cửa sổ, nhìn về sông Tần Hoài xa xa.
Sông Tần Hoài rất đẹp, trên sông lúc này không thiếu thuyền hoa, không thiếu tiếng ngân nga hò đối đáp.
Đây chính là nét đặc sắc của miền phương nam sông nước.
“Nước L*иg Khói Tỏa, Trăng L*иg Cát
Thuyền Đậu Tần Hoài, Cạnh Tửu Gia “.
Lúc này đôi nam nữ kia cũng đi qua, chỉ thấy nam nhân nhè nhẹ mỉm cười.
“Con Hát Biết Chi Hờn Mất Nước
Bên Sông Còn Hát ‘Hậu Đình Hoa’ “.
Thư sinh lập tức quay đầu lại nhìn đôi nam nữ, sau đó ánh mắt lóe lên.
“Về Nhà Đêm Trước Mộng Mười Mươi
Vẫn Khách Phiêu Du Nẻo Cuối Trời”.
Thư sinh vừa ngâm xong, nam tử liền thản nhiên đáp.
“ Cửa Đóng Vườn Xưa Xuân Đã Cuối,
Cuốc Kêu Khắc Khoải Gió Hoa Rơi”.
Thư sinh liền ôm quyền mỉm cười.
“Vị tiên sinh này đại tài, gặp tiên sinh như gặp tri giao, tiểu sinh liền mời ngươi uống chén hồng trà, cùng nhau ngâm thơ đối đáp”.
Rất nhanh, ba người tiến vào một căn phòng cuối cầu thang, lưng dựa sông Tần Hoài.
Nam tử vừa bước vào, trong phòng đã có 4 người đứng lên.
“Tại hạ Thiên Địa Hội Trần Cận Nam”.
“Tại hạ Hồng Hoa Hội Trần Gia Lạc”
“Tại hạ Hồng Hoa Hội Triệu Bán Sơn”
“Tại hạ Hồng Hoa Hội Văn Thái Lai”.
“Tại hạ Hồng Hoa Hội Từ Thiên Hoành”.
Người cuối cùng nói liền là vị thư sinh kia.
Nam tử thần bí khẽ mỉm cười, khóe miệng cong lên.
“Khinh Huyền a, lần này vì tiểu cô nương ngươi ta mới quay lại trung nguyên, thật sự hoài niệm đại ca năm đó”.
Nam tử thần bí đưa hai tay lên, sau đó báo ra tên họ.
Điều đáng nói là, sau khi báo xong tên họ, toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ.
Bất kể là Trần Gia Lạc hay Trần Cận Nam đều run lên, ánh mắt nỏng bỏng vô cùng, nếu cẩn thận để ý, ở đuôi mắt Trần Cận Nam còn có một vệt nước mắt.
(Đoán được đây là ai, mai viết 4c tiếp)
.............
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan