Nếu đã quyết định bắt đầu để Vô Song học tập Quỳ Hoa thì hai người Vô Hà Tử cùng Dược Vương phải lập tức hành động.
Cả hai người đều là giang hồ lão tiền bối, người thì thực lực thông thiên, người lại hiểu biết hơn người đương nhiên cũng thừa hiểu đâu là độ tuổi tốt nhất dành cho luyện võ công.
Võ công trong thiên hạ căn bản không phải muốn học là học, muốn luyện là luyện, tất cả đều phải lấy căn cơ làm trọng, đây là lý do chính khiến nhiều kẻ cho dù thiên phú cao đến mấy nhưng bắt đầu đi trên con đường võ đạo quá muộn liền tự chặt đứt tiền đồ của bản thân.
Vô Song năm nay mới 6 tuổi, đây chính là độ tuổi thích hợp nhất đề rèn luyện căn cơ, giúp hắn tồi thân kiện cốt.
Trước khi để Vô Song học được Quỳ Hoa tất phải giúp hắn rèn luyện căn cơ một phen, bản thân Quỳ Hoa không yêu cầu nội lực hung mãnh cũng không yêu cầu tiên thiên thể chất đặc dị nhưng cũng có khảo nghiệm rất lớn với cơ thể người sử dụng.
Quỳ Hoa bản thân không phải là tuyệt đỉnh tâm pháp, người tu luyện Quỳ Hoa đương nhiên sẽ không thiên về nội lực một đường, nếu chỉ xét về tinh thuần nội lực Quỳ Hoa Bảo Điển chỉ có thể coi là cao minh hơn Tử Hà Thần Công của Hoa Sơn mà thôi, so với thiên hạ tuyệt học liền thua kém rất nhiều.
Bù lại một điểm này Quỳ Hoa lại đi theo đường võ, trọng tâm đặt vào chiêu thức, cực kỳ đáng sợ.
Không phải ngẫu nhiên loại mèo ba chân như Lâm Bình Chi sau khi học được Tịch Tà Kiếm Phổ liền đủ sức gϊếŧ chết nhất lưu cao thủ thậm chí tông sư hắn cũng có khả năng đánh một trận hơn nữa chưa chắc đã thua.
Điểm đáng sợ nhất của Quỳ Hoa Bảo Điển là trọng công không trọng thủ, dùng siêu phàm tốc độ làm điểm mạnh, bù khuyết cho nội lực thiếu xót, cho dù nội lực không cao nhưng vượt cấp gϊếŧ địch vẫn là dễ như trở bàn tay.
Tất nhiên muốn luyện theo thuần tốc độ một đường cũng là không dễ, điều này cần căn cốt tố chất thân thể rất lớn, hơn nữa lại cần bản thân chủ nhân thủy chung tồn tại âm nhu lực lượng, cho dù nam tử bản thân cũng mềm mại không xương, không khác nữ tử là bao.
Tự cung là một cửa ải bắt buộc gặp phải trong Quỳ Hoa Bảo Điển bởi kẻ tự cung không còn coi là nam nhân, làn da càng ngày càng trắng, da dẻ cũng trở nên mềm mại thậm chí cơ thể không còn dương cương khí liền dần dần biến ảo thành thuần âm nhu thể chất, tiếp tục lấy thân thể mềm dẻo gia trì khinh linh bản thân, lúc này mới có thể bắt đầu tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển võ học.
Đây có thể coi là một loại đánh đổi, sau khi tự cung toàn bộ dương cương khí sẽ trở thành âm nhu khí, lúc này tiên thiên thể chất lập tức chuyển về thuần âm thân thể, nếu lấy loại thể chất này tu luyện Quỳnh Hoa Bảo Điển liền làm ít công to, thực lực điên cuồng tăng trưởng.
Tất nhiên lại nói về thuần âm thể, thuần âm thể chất có một loại thể chất được gọi là Tiên Thiên Chí Âm Thể, bản thân Tiên Thiên Chí Âm Thể còn mạnh mẽ hơn thuần âm thể rất nhiều lần bất quá muốn tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển vẫn không cách nào tránh được một cửa ‘tự cung’.
Muốn tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển thật ra bản thân phải sở hữu hậu thiên thuần âm thể, hoặc hậu thiên chí âm thể, cả hai loại hậu thiên thể chất này muốn có được cũng chỉ có thể tự cung mà ra, một cửa chuyển hóa toàn bộ dương cương thành âm nhu vốn không thể tránh khỏi.
Động Huyền Kim Đan của Dược Vương được coi là một loại thủ đoạn lấy xảo vượt qua ‘tự cung’ cửa ải, sau khi dùng thuốc liền loại bỏ toàn bộ dương cương trong cơ thể, lập tức thân thể tạm thời sẽ biến thành hậu thiên thuần âm thể có điều lại thiếu đi một cửa chuyển hóa toàn bộ dương cương thành âm nhu của tự cung, từ đó dẫn đến căn cốt thân thể không cách nào đạt được lột xác như ‘tự cung’.
Muốn bỏ qua thứ thiết hụt này, liền chỉ có dùng dược vật, dùng dược vật cải thiện thể chất của Vô Song, đến mức độ sánh ngang với ‘tự cung’ con đường.
Động Huyền Kim Đan cùng dùng dược vật cải thiện thể chất, cả hai điểm này chỉ sợ thiên hạ không ai làm tốt hơn Dược Vương, nếu không có tự cải thiện thể chất của Vô Song, cho dù có Động Huyền Kim Đan trợ giúp, Vô Song sử dụng Quỳ Hoa Bảo Điển cũng không thể bằng những kẻ trải qua tự cung, chiêu thức luôn thiếu đi 5 phần âm nhu, thiếu đi 5 phần tốc độ thậm chí có thể dẫn đến kinh mạch tổn thương.
Nếu Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay Vô Song chỉ có như thế, Vô Hà Tử tuyệt không hướng Vô Song tu luyện loại tuyệt học này.
Sau khi hai vị lão nhân cùng đưa ra quyết định, đương nhiên phải bắt tay vào thực hành, cũng may Vô Hà Tử bản thân liền đã chuẩn bị đầy đủ, trong thời gian mấy tháng đợi Dược Vương tiến đến Vong Ưu Thôn liền đã yêu cầu Thần Y chuẩn bị trân quý dược thảo.
Thần Y bản thân thuật luyện đan đương nhiên không so nổi với Vô Hà Tử nhưng y thuật một đường liền không kém hơn bao nhiêu, thân là một đời thần y muốn tập hợp vài loại dược vật quý hiếm cũng không khó, huống hồ Vong Ưu Thôn lại tương đối gần kinh thành, muốn tập hợp trân quý dược liệu liền đơn giản hơn rất nhiều.
...........
Khi trời bắt đầu sẩm tối, Vô Song cùng Linh Tố bắt đầu vì ba người Mẫn Mẫn, Vô Hà Tử cùng Dược Vương bầy biện đồ ăn.
Lúc này Vô Song cùng Linh Tố liền trở nên thân thiết hơn rất nhiều, cả hai đều ‘trưởng thành’ hơn những đứa trẻ cùng lứa tuổi, hơn nữa Linh Tố sau nửa ngày ở bên Vô Song liền phải dùng ánh mắt khác nhìn hắn, thậm chí chính bản thân nàng còn bị rung động thật sâu.
Về mặt trù nghệ Linh Tố liền thua Vô Song một khoảng cách rất xa, về mặt y thuật thứ mà nàng tự tin nhất cũng không hơn được Vô Song bao nhiêu, điều này khiến Linh Tố mơ hồ có một loại cảm giác không bằng người, mơ hồ có cảm giác kính phục từ bên trong.
Thấy Linh Tố cùng Vô Song tạo thành một loại ăn ý nhất định, ở trên bàn tiệc cả Dược Vương cùng Vô Hà Tử đều hiếm có một lần nhìn nhau mỉm cười, về phần Mẫn Mẫn đương nhiên không nhìn ra cái gì kỳ quái, lúc này nàng toàn bộ lực chú ý đều nhìn vào từng đĩa đồ ăn được bày lên bàn.
Đây là một bàn tiệc rất lớn, nếu không có Trình Linh Tố trợ giúp bản thân Vô Song cũng khó khăn hoàn thành kịp giờ ăn tối.
Hắn cùng Trình Linh Tố từng người mang từng đĩa đồ ăn thơm phức đặt lên bàn.
“Ông ngoại, sư phụ, lục sư tỷ, đây là công sức cả chiều nay của ta cùng Linh Tố, ba người tuyệt đối không được để thừa lại nha”.
“Đây là Chân Hưu Nướng, Lư Ngư Kho Tàu, Hương Xốp Giòn Nem Rán, Đậu Hũ Ma Bà, Hoàng Kim Cơm Chiên, Gà Chưng Hoa Sen...”.
“Còn có đây là 30 năm Trúc Diệp Thanh, ta lén lấy của đại sư huynh, sau này đại sư huynh có hỏi sư phụ người nhất định phải bảo vệ ta a”.
Vô Song vừa dứt lời Dược Vương đã trìu mến nhìn hắn.
“Hừ, là Tưu Điên tiểu tử đó?, nếu tiểu tử đó dám có ý kiến với cháu ngoại ta, ta liền khiến hắn cả đời không thể uống rượu”.
Mẫn Mẫn ở bên cạnh cũng cực kỳ trượng nghĩa vỗ bộ ngực sữa của mình, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn vào từng đĩa đồ ăn trên bàn.
“Thất sư đệ yên tâm, nếu đại sư ca tức giận liền đến tìm lục sư tỷ, sư tỷ liền bảo vệ ngươi”.
Vô Hà Tử ở bên cạnh nhìn hai người liền trực tiếp im lặng, căn bản không biết nói gì mới tốt.
Bữa cơm tối hôm nay thật sự ăn rất ngon, bởi nó mang theo thứ ấm áp mà Vô Song chửa từng đương trải nghiệm trước đây, cảm giác ấm áp của gia đình.
Thứ cảm giác Dược Vương Thôn các sư huynh sư tỷ cho Vô Song cũng là một loại gia đình nhưng lại không giống cảm giác Dược Vương mang lại cho hắn, loại cảm giác này được gọi là ‘thân tình’.
Ngày hôm nay Dược Vương cũng phá lệ uống nhiều, mặt cười ửng đỏ, cùng Vô Song trò chuyện thiên nam địa bắc, Vô Song đương nhiên cũng không chối từ, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt ấm áp đến từ ông ngoại, loại cảm giác này hắn mong đợi thật lâu thật lâu.
Về phần Trình Linh Tố lại có chút nhu thuận, nàng ở bên cạnh Dược Vương, chỉ lặng lẽ mỉm cười rót rượu cho sư phụ, cả cuộc đời nàng ở Dược Vương Cốc cũng chưa bao giờ nhìn thấy Dược Vương cười nhiều như hôm nay.
Trên bàn ăn Mẫn Mẫn đương nhiên vẫn làm tốt nhiệm vụ ‘diệt mồi đại sư’ cảu mình, cái bụng cũng đã có chút căng lên vì no, Vô Hà Tử thì lại mỉm cười vuốt râu chậm rãi uống rượu.
Chỉ cần nhìn vào việc Vô Hà Tử biết Động Huyền Kim Đan từng được Dược Vương luyện ra liền có thể thấy giao tình của Vô Hà Tử với vị Dược Vương này thế nào, bản thân ông ta cũng chính là muốn nhìn thấy loại hình ảnh này từ rất lâu rồi, 6 năm qua kể từ cái thể của Thiên Vương, Vô Hà Tử liền biết vị bằng hữu này của mình dường như biến thành một loại người khác, đã vô tâm sống tiếp.
Vô Hà Tử còn có một loại cảm giác, chỉ cần Dược Vương truyền lại hết y bát cho Trình Linh Tố liền triệt để không còn gì quấn thân, liền muốn rời khỏi thế gian này.
Sự xuất hiện của Vô Song chính là một loại thuốc khởi tử hồi sinh với vị bằng hữu này, cho dù Dược Vương cùng Vô Hà Tử vốn đi trên hai con đường khác nhau nhưng cả hai người đều coi đối phương là chân tri kỷ. Nhìn thấy bằng hữu tốt của mình cười cười nói nói bên cạnh Vô Song, Vô Hà Tử sao có thể không mừng?.
.........
Ba ngày sau, tại Vong Ưu Thôn, nhà Thần Y.
Nhà của Thần Y là ngôi nhà lớn nhất Vong Ưu Thôn, lúc này cũng là nơi sinh sống của Trình Linh Tố cùng Dược Vương, không thể không nói nhà của Thần Y cũng thực sự tương đối giống ngôi nhà mà hai người sống trong Dược Vương Cốc, xung quanh toàn là dược thảo cùng sách cổ, ở bên ngoài có một khoảng sân tương đối rộng cùng rất nhiều thảo dược đang trồng.
Ở giữa sân có một khoảng trống, giữa khoảng trống lúc này là Vô Song, Dược Vương cùng Vô Hà Tử.
Vô Song lúc này trên người không có lấy một mảnh vải che thân, đối mặt cùng ông ngoại cùng Vô Hà Tử liền có chút bối rối.
Hắn thân là một nam nhân 30 tuổi, nếu là một đứa bé 6 tuổi bình thường sẽ không có cảm giác gì, nhưng với nam tử trưởng thành như hắn lại cực kỳ không tiện.
Tiện tay lấy áo ngoài che đi ‘chỗ đó’ vẻ mặt có chút không tự nhiên nhìn về phía Dược Vương cùng Vô Hà Tử.
Hai người thấy biểu hiện của Vô Song liền bật cười.
“Tiểu tử này dĩ nhiên còn biết ngượng”.
Vô Song lập tức liền khẽ lườm Vô Hà Tử nhưng cũng không lên tiếng, ánh mắt cầu cứu nhìn ông ngoại.
Dược Vương nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng bật cười, có điều cũng không tiếp tục làm Vô Song phải chờ.
Ngón tay Dược Vương chỉ về phía lu nước lớn ở bên cạnh, ánh mắt hiền từ nhìn Vô Song.
“Vô Song, lần này ta cùng lão già kia liền chuẩn bị bỏ ra rất nhiều tâm huyết, ngươi nhất định phải chịu khó một chút, thứ nước bên trong liền dễ chịu nhưng nhất định phải cố gắng vượt qua, được không?”.
Nghe ông ngoại nói, Vô Song mới lại gần cái lu nước kia nhìn một chút, khi hắn đến đây cũng chú ý đến cái lu này bất quá hiện nay mới có thể nhìn rõ, nước trong lu không ngờ lại đen ngòm thậm chí còn sánh lại, tuy không có mùi gì nhưng lại cho Vô Song cảm giác tương đối kinh khủng.
Vô Song đương nhiên cũng sẽ không sợ, hắn hướng về phía ông ngoại gật đầu.
“Ông ngoại, cháu liền phải vào trong cái lu này đúng không?”.
Dược Vương gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Vô Hà Tử.
Vô Hà Tử cũng mỉm cười.
“Nước trong này là Ngạc Huyết Hắc Tuyền Thủy, tiến vào trong này liền có đại công dụng, có thể giúp ngươi rèn luyện căn cốt, bắt đầu đạp vào con đường luyện võ, mới có thể đạt điều kiện tất yếu tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển”.
Nghe Vô Hà Tử nói đến đây, Vô Song lập tức gật đầu, hai mắt tỏa sáng.
Hắn liền có cảm giác, bản thân mình sắp được luyện võ công, được cảm nhận thế giới này thần kỳ đến mức nào, chỉ có nắm giữ võ công, Vô Song mới có thể trải nghiệm thế giới, trải nghiệm thiên hạ này rộng lớn đến mức nào.
Hắn liền không nói hai lời, thân hình nhỏ nhắn chậm rãi tiến vào bên trong lu nước.
..........
Ngay sau khi thân thể của Vô Song tiến vào bên trong, ánh mắt của hắn liền trợn lên, thân hình lập tức run rẩy, có điều hai hàm răng lại cắn chặt, không có kêu lên một tiếng nào.
Đau.
Rất đau.
Thứ Ngạc Huyết Hắc Tuyền Thủy này bám vào da thịt sau đó liền khiến Vô Song có cảm giác như bị dao cắt qua, tất nhiên nếu chỉ là đau đớn thì đã không đáng sợ đến thế, sau khi cảm giác đau đớn đó qua đi liền lập tức cảm thấy ngứa ngáy như có kiến bò qua người hắn vậy.
Thứ cảm giác này đến cũng nhanh rồi qua cũng nhanh nhưng lại lập tức tiếp tục một đợt đau đớn mới.
Cả người Vô Song bị Ngạc Huyết Hắc Tuyền Thủy bao phủ, cảm giác khó chịu này liền bao phủ toàn thân, liên miên bất tuyệt.
Nhìn thấy sắc mặt của vô Song dần dần trở thành trắng bạch, Dược Vương trong mắt có chút không đành lòng có điều rất nhanh cầm lấy một cái nắp đυ.c thủng ở giữa, đậy lên trên lu nước.
Lúc này cũng chỉ có đầu của Vô Song lộ ra ngoài, giúp hắn hít thở không khí, cả cơ thể Vô Song liền hoàn toàn bị Ngạc Huyết Hắc Tuyền Thủ bao phủ.
“Cố gắng một chút, đừng làm tâm ý của ông ngoại ngươi đổ sông đổ bể”.
Vô Hà Tử ở bên cạnh Vô Song, khẽ mỉm cười với hắn.
Loại hắc tuyền thủy này phi thường đáng sợ có điều Vô Hà Tử liền tin tưởng Vô Song sẽ vượt qua, ông ta quá hiểu tính đứa bé này, Vô Song trong mắt Vô Hà Tử liền có tâm trí hơn người, căn bản không giống một đứa bé 6 tuổi.
Vô Song cắn răng gật đầu với Vô Hà Tử, hắn cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ lên tiếng xong hắn không kìm được mà rêи ɾỉ đau đớn.
Hai người Dược Vương cùng Vô Hà Tử nhìn nhau rồi lại nhìn Vô Song, ánh mắt cả hai có một loại cổ vũ sau đó liền rời khỏi sân nhỏ.