Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 150: Quay về trường học

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Giống như vô ý nói ra chuyện khó lường, các sinh viên đến tham quan đối với Vệ Thư Tuân mà nói quả thực thành tai nạn.

Đương nhiên, bọn họ thực nghe lời, so với đoàn tham quan của Vệ Thư Tuân lúc trước nghe lời hơn nhiều, không hề cãi nhau như tham quan du lịch bình thường, cũng sẽ không hết nhìn đông tới nhìn tây —— bọn họ đều nhìn chằm chằm Vệ Thư Tuân.

Tỷ như:

“Nơi này là đại sảnh tổng điều khiển, bình thường khi có hội nghị lớn hoặc phóng tên lửa vệ tinh, theo dõi và phụ trợ đều tiến hành trong này.”

Vệ Thư Tuân đưa các sinh viên đến đại sảnh tổng điều khiển, giới thiệu như thế. Lúc trước các cán bộ “ồ” một tiếng là xong rồi, tới các sinh viên lại không được như vậy.

“Thầy Vệ, phóng tên lửa là tiến hành khống chế ờ đây sao?”

“Không phải, nơi này chỉ là khu phụ trợ, tất cả số liệu sẽ tập hợp đến đài tổng điều khiển.”

“Đài tổng điều khiển ở nơi nào? Chúng tôi có thể đến không?” Các sinh viên hưng phấn hỏi.

“Không được, nơi đó là khu vực cấm.”

“Ồ…” Các sinh viên lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, lập tức lại tò mò hỏi: “Thầy Vệ, máy tính nơi này chia làm nhiều khu vực như vậy, bên ngoài khu vực viết công, tiếp, không vân vân là có ý gì?”

“Đó là tên gọi tắt các ngành…”

Quả nhiên vừa nói, lập tức có sinh viên hỏi: “Không là gì, bộ hàng không hả thầy?”

Phiền chết, cho dù biết thì có ý nghĩa gì a!

Đây là tiếng lòng của Vệ Thư Tuân, lúc trước khi y tham quan cũng phiền phức hỏi đông hỏi tây như vậy sao. Nhưng y hiện tại là “Thầy” phụ trách mang đội, không những không thể không bình tĩnh, còn phải thân thiết cổ vũ mọi người: “Cụ thể là có ý gì, chờ mọi người tương lai gia nhập

Hàng không Tây Lâm

có thể biết rồi!”

Vệ Thư Tuân từng được huấn luyện diễn xuất nở một nụ cười nghề nghiệp, trong đám sinh viên truyền đến tiếng thét nhỏ của nữ sinh. Nụ cười dịu dàng đẹp bá cháy, tràn ngập ngôn ngữ cổ vũ, làm cho các sinh viên tinh thần càng thêm phấn chấn, vấn đề hỏi cũng nhiều hết mức.

Vệ Thư Tuân mỉm cười, nội tâm là như vậy: QAQ!!

Chuyến đi kế tiếp cũng tương tự lúc trước, mang các sinh viên đến một ít ngành cho phép tham quan, đặt các câu hỏi cho sinh viên rồi thưởng món quà nhỏ cho các sinh viên đáp đúng. Tuy rằng lúc trước Vệ Thư Tuân không tham gia hết, nhưng cũng nghe Hàn Chi Tân nói qua. Cứ việc chính y cũng chỉ là sinh viên năm tư, nhưng tốt xấu làm nửa năm nghiên cứu trong trung tâm hàng không, đều rất quen thuộc các ngành, đặt câu hỏi liên quan vẫn không thành vấn đề.

Phiền phức duy nhất chính là, các sinh viên rất tích cực, câu hỏi và giành trà lời nhiều không kể xiết, làm cho Vệ Thư Tuân thiếu chút nữa chống đỡ không nổi.

Hơn nữa phiền toái nhất chính là trong đó có vài sinh viên đặc biệt thích thể hiện, không biết nhìn vài luận văn ở đâu, liền nghĩ mình hiểu rất nhiều, không thể không thêm giờ hỏi thêm nhiều vấn đề ngoài rìa để kéo dài thời gian.

Lúc trước Vệ Thư Tuân còn bởi vậy đánh hỏng thiết bị, nhưng giờ y là thầy hướng dẫn, không những không thể chỉ trích đối phương, còn phải dùng sức khích lệ: “Bạn sinh viên này giải thích không sai, xem ra bình thường có cố gắng nghiên cứu kiến thức ngoài sách rồi!”

Sinh viên kia mặt lộ vẻ đắc ý: “Em có rất nhiều tạp chí khoa học.”

Mắt thấy sinh viên này có vẻ đã để lại ấn tượng không tồi cho Vệ Thư Tuân, các sinh viên càng hăng hái. Cho dù là vấn đề không cần hỏi, cũng có người cố ý quấn quít lấy Vệ Thư Tuân hỏi đông hỏi tây.

Vệ Thư Tuân mỉm cười, nội tâm là như vậy: (╯‵□′)╯︵┻━┻ miệng khô lưỡi đắng tốn ba ngày làm người tốt thân thiết, cuối cùng tiễn bước đám sinh viên, không ít người lúc gần đi đều tỏ vẻ với Vệ Thư Tuân về sau nhất định cố gắng thi vào

Trung tâm hàng không Tây Lâm, cuối cùng giúp Vệ Thư Tuân trong lòng an ủi chút, không uổng công y mặt cũng cười cứng cả hàm.

Sau khi tiễn bước nhóm sinh viên, bộ trưởng Lý lại đưa cho Vệ Thư Tuân một phần tư liệu. Hai đơn xin tham quan, một cái là cán bộ về hưu, một cái là lãnh đạo mấy tập đoàn nhà nước, đều tỏ vẻ muốn đến hiểu biết và duy trì sự nghiệp vũ trụ.

Lông tóc Vệ Thư Tuân xù hết lên “Tôi mặc kệ, tôi phải về trường!”

“Thật sự không cần à? Bất kì người nào trong đó chỉ cần chấp nối một chút, cũng có thể giúp cậu một bước lên mây sự nghiệp thành công đó!” Bộ trưởng Lý dùng giọng dụ dỗ nói.

“Vậy thầy đi đi! nếu tôi thi không qua tôi sẽ không vào Tây Lâm đâu!”

Bộ trưởng Lý: “…”

Cách nói này nó đâm đâm tai sao á, bình thường phải là thi không qua vào không được Tây Lâm mới đúng đúng không?

Nhưng thấy Vệ Thư Tuân thật sự tức giận, bộ trưởng Lý không chọc y nữa: “Được rồi được rồi, không chọc cậu, đã sớm từ chối, xe cũng đặt sẵn cho cậu, cậu có thể dọn hành lý về trường.” Nói tới đây, bộ trưởng Lý dừng một chút: “Cố gắng thi nha.”

Ở trung tâm hàng không nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên đυ.ng tới có hậu bối phải thi lại, bộ trưởng Lý nói cố lên cũng cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng Vệ Thư Tuân là vì công tác mới bỏ lỡ cuộc thi của trường, nghĩ đến lấy tuổi này có thể tham dự nghiên cứu

Hàng không có người lái, tuyệt đối thuộc về hàng ngũ thiên tài, thi không qua gì đó, chắc chỉ là thanh niên cáu kỉnh nói vậy thôi!

Người trong nhà Vệ Thư Tuân biết chuyện của y, bởi vì nửa năm nay vẫn ngâm mình trong nghiên cứu dự án Hàng không có người lái, trong đầu y bây giờ cũng chỉ còn lại cái này.

Tỷ như khi Lục Bân tiễn y về trường, Vệ Thư Tuân khen tốc độ xe của hắn lại hỏi: “Chiếc xe này khi

phi hành

(*)tốc độ là bao nhiêu?”

(*) Chỗ này đáng ra là tốc độ chạy, nhưng Vệ Thư Tuân nói nhầm thành tốc độ bay.

Ở trung tâm hàng không mở miệng ngậm miệng đều là thuật ngữ chuyên nghiệp, giờ đại não và miệng đều còn chưa tỉnh lại được. Mấy ngày hôm trước Ngũ Phong gửi một cái bản vẽ cho y, Vệ Thư Tuân xem qua rồi hỏi: “Đây là bản vẽ vị trí nào của tên lửa?”

Ngũ Phong gửi qua một cái icon khóc lớn: “Đây là bản vẽ cuộc thi thực nghiệm CPLD, người anh em, cấp bậc cách quá xa, tớ cũng không dám nói chuyện với cậu nữa!”

Nếu là bình thường, Vệ Thư Tuân sớm nên nhận ra ròi, nhưng giờ y nhìn thấy bản vẽ điện tử cũng chỉ nghĩ đến tên lửa, làm thế nào cũng chưa thoát ra được. Y luôn nói mình thi không qua không phải cáu kỉnh, đây là điều có thể dự đoán được.

Lục Bân cũng thực lo lắng, hắn đưa Vệ Thư Tuân đến trước cửa ký túc xá, hỏi: “Thư Tuân, cậu có khỏe không?”

“Cái gì?”

“Ý tôi là cuộc thi, có thể đạt tiêu chuẩn không?”

“Không biết.”

“Thất bại thật sự không vào Tây Lâm?”

Vệ Thư Tuân ngẩn người, mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ vào.”

Hiện tại đã là học kỳ hai năm tư, khai giảng đã lâu, lúc này mới có người kéo vali vào ký túc xá vốn đã gây chú ý cho người ta, hơn nữa người kia còn bảnh trai dễ nhìn như vậy. Rất nhanh có người kêu lên: “Là Vệ Thư Tuân! Vệ Thư Tuân đã trở lại!”

Vệ Thư Tuân nhanh chóng bị vây quanh, các nam sinh không nhiệt tình thét chói tai như nữ sinh, nhưng vẫn ồn ào nhốn nháo, tò mò hỏi: “Vệ Thư Tuân, anh thật sự tham gia dự án Hàng không có người lái à?”

“Anh sao tham gia được vậy?”

“Cậu có ảnh chụp tên lửa không? Có thể chia sẻ không?”

Thẳng đến bạn bè cùng lớp đến đây giải vây, Vệ Thư Tuân mới có thể thuận lợi trở lại ký túc xá.

Buổi tối Vệ Thư Tuân và bạn cùng phòng vừa đi căn tin ăn cơm, nóc nhà căn tin thiếu chút nữa bị nữ sinh thét nứt: “Là Vệ Thư Tuân! Vệ Thư Tuân ăn cơm ở căn tin trường!”

Cảm xúc của ngữ điệu kia rất rõ ràng, nhìn thấy Vệ Thư Tuân thật cao hứng, đau lòng Vệ Thư Tuân cư nhiên ăn cơm ở căn tin trường!

Có tới mấy nữ sinh nói với Vệ Thư Tuân: “Tiểu Tuân Tuân đừng ăn ở căn tin, tụi em mời anh!”

Vệ Thư Tuân vội vàng bại lui.

Trở lại trường học đã lâu không thấy, vốn tưởng rằng sẽ thích ứng không được chương trình học hiện tại, ai ngờ là thích ứng không được nhiệt tình đến từ đám bạn, mấy ngày hôm vừa về tới ngay cả tòa ký túc xá cũng không ra được, ngoài ký túc xá nam không biết khi nào thì tụ tập rất nhiều fan. Sau đó là trường học ra thông cáo cấm làm ảnh hưởng Vệ Thư Tuân lên lớp, các sinh viên cùng trường mới tém tém lại. Về phần fan bên ngoài, may mà người đại diện Trương Khải đúng lúc chạy tới, dứt khoát gọn gàng thuê phòng của trường làm một hội gặp mặt nhỏ cho fan, cuối cùng mới làm các fan vừa lòng rời đi.

Tuy khôi phục lên lớp bình thường, nhưng học kỳ hai năm tư cũng không có môn gì nhiều, hiện tại cả lớp cơ bản đã phân tán, có năng lực thì đã tìm được công việc, còn ở lại trường học thì vùi đầu chuẩn bị luận văn tốt nghiệp và thi lên thạc sĩ.

Vệ Thư Tuân cơ bản đã được ngầm thừa nhận là sinh viên miễn xét tuyển, chỉ chờ y tốt nghiệp khoa chính quy trực tiếp tiến vào phòng thí nghiệm của Giáo sư Quan Trình. Nhưng trước đó, y còn cần hoàn thành luận văn tốt nghiệp, cùng với, thi lại.

Bởi vì tình huống đặc thù, trường cho phép Vệ Thư Tuân có thể thi lại bất cứ lúc nào, không có thời gian hạn chế. Nhưng bây giờ trong đầu Vệ Thư Tuân toàn là nội dung về tên lửa, để làm trống đầu óc, y tiết nào cũng không học, chỉ nằm trên giường mau mau thanh lọc não. Vài ngày sau hình như có chút hiệu quả, ít nhất sẽ không vừa thấy bản vẽ liền suy nghĩ đến tên lửa. Chỉ là y có tới hai ngành phải thi lại, đợi não thực sự trống lại tiếp thu tri thức mới… Cứ cảm giác đạt tiêu chuẩn không nắm chắc chút nào hết á!

Tác giả có lời cần nói: truyện viết về câu chuyện một tên côn đồ trở thành học bá.

Vệ Thư Tuân đã lớn dần thành một học bá ưu tú, nội dung muốn biểu đạt nhất đã hoàn thành. Về phần Không thành, là thật lâu về sau mới có thể nghiên cứu ra, tận thế là chuyện sau khi y mất mới phát sinh.

Nói cách khác, tốt nghiệp đại học sẽ nhảy năm, nói cách khác, truyện này sắp kết thúc.

Về phần tình cảm? Ờm, cuối cùng Chu Tuyền sẽ ra sân…