Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 146: Trẻ tuổi quá mức

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Thời gian nghiên cứu dự tính của giáo sư Lâm là ba tháng, nhưng dưới sự đẩy mạnh của Vệ Thư Tuân, hai tháng rưỡi là hoàn thành nghiên cứu tàu vũ trụ kiểu mới. Nhưng vì đảm bảo an toàn tuyệt đối, cả phòng thí nghiệm vẫn tiến hành các kiểm tra đo lường lặp lại, bảo đảm hoàn toàn tìm không thấy vấn đề gì mới thôi.

Vệ Thư Tuân có máy học tập hỗ trợ quét hình, đã sớm xác định kiểu tàu này không thành vấn đề, hơn nữa hình thái cuối cùng cũng giống như đúc bản vẽ của máy học tập. Nhưng y cũng không thể nói gì, vẫn thành thành thật thật đi theo không ngừng kiểm tra.

Cũng không phải chỗ Giáo sư Lâm nói xong là có thể trang bị vào tên lửa, còn phải trải qua xét duyệt của người phụ trách các ngành khác.

Hình thức xét duyệt trừ tư liệu kỹ thuật ra, còn có mô hình hoạt họa 3D, đồ hình vân vân. chứng minh.

“A, còn phải mở hội thảo à?” Vệ Thư Tuân nghe Trịnh Lặc nói phải mở hội thảo, ghét bỏ bĩu môi. Mấy người trẻ tuổi như y ghét nhất chính là chữ “hội thảo” này.

“Các anh cố lên đi, em phải đi ngủ nướng.”

Trịnh Lặc giữ chặt y: “Anh nói cho em biết, em phải đi họp a!”

“Đừng nói giỡn, em không đi!”

“Được rồi được rồi, đừng mắc cỡ.” Trịnh Lặc cùng một nghiên cứu viên một trái một phải kẹp lấy Vệ Thư Tuân đi về hướng phòng họp bên cạnh. Vệ Thư Tuân giãy dụa: “Giờ mới nói, em căn bản không kịp chuẩn bị!”

“Yên tâm, mấy ngày hôm trước lúc làm tài liệu thuyết trình không phải đều hỏi em hết sao? Em làm như bình thường là được rồi.”

“Hơn nữa tất cả kỹ thuật trừ hai giáo sư ra thì em là rõ ràng nhất, tụi anh chỉ hiểu một phần trong đó, em không đi còn có thể tìm ai?”

Nghe nói thế, Vệ Thư Tuân ngừng giãy dụa, không cam lòng mà vươn tay: “Tư liệu.”

Tiếp nhận đĩa CD Trịnh Lặc đưa tới, Vệ Thư Tuân nhịn không được nói thầm: “Sao không báo sớm chứ, đâu ra chuyện bắt đầu họp mới không trâu bắt chó đi cày như vầy.”

Trịnh Lặc cười hì hì: “Nói trước em chạy thì sao!”

Vệ Thư Tuân tuy lúc họp thì nghiêm túc nghe, thành thật ghi chép, nhưng kỳ thực y rất ghét họp, có mấy lần giáo sư Lâm muốn làm biếng kêu y chủ trì hội nghị, y chối đây đẩy hết, điểm ấy hoàn toàn lộ ra dáng vẻ của người còn trẻ. Nhưng cũng may ý thức trách nhiệm của y rất mạnh, sẽ không đùn đẩy việc của mình, nghe Trịnh Lặc nói vậy, vẫn ngoan ngoãn đi tham gia hội nghị đáng ghét.

Vệ Thư Tuân kiên trì đi vào phòng họp, trong phòng có hơn mười vị tiến sĩ tóc hoa râm, đang lẳng lặng ngồi ở chỗ mình tự xem tư liệu. Bọn họ nói chuyện với nhau rất nhỏ, thậm chí không cần cất lời, gật gật đầu là hiểu được ý đối phương. trên mặt người nào cũng mang theo khí thế địa vị cao và thông thái nhìn thấu lòng người.

Cho dù là Giáo sư Lâm hay giáo sư Kim cũng chỉ có thể ngồi phía sau bọn họ, thấy Vệ Thư Tuân tiến vào, Giáo sư Lâm hơi đứng dậy, chỉ chỉ bục giảng. Vệ Thư Tuân gật gật đầu, để đĩa CD vào máy tính trên bục, thở sâu, bắt đầu thuyết trình.

Không có người nào lại hiểu kỹ thuật tàu vũ trụ kiểu mới hơn Vệ Thư Tuân, tuy rằng ban đầu y là dựa vào học thuộc lòng, nhưng sau đó tự mình tham dự quá trình nghiên cứu các hạng mục kỹ thuật, vì không để lộ dấu vết, không ngừng ghi nhớ lặp đi lặp lại, tìm ra lý thuyết có thể giải thích, có thể nói là học tài liệu mấy chục lần, cho dù là Giáo sư Lâm, cũng sẽ không thể quen thuộc hơn y, y gần như có thể đọc chính xác từng số lẻ giá trị.

Thuyết trình về tàu vũ trụ kiểu mới tốn cả một ngày, giảng giải chỉ là một phần, sau còn đó phải tiếp nhận câu hỏi đến từ người phụ trách các bộ phận khác, giả thiết các loại vấn đề hàng không. Nhưng đó không phải là những vấn đề Vệ Thư Tuân trước mắt có thể trả lời, Giáo sư Lâm và giáo sư Kim trả lời tất cả câu hỏi, Vệ Thư Tuân yên lặng lui về sau lắng nghe, ghi nhớ những nội dung trong sách và tư liệu đều không có.

Sau khi kết thúc hội thảo, tàu vũ trụ kiểu mới đạt được bước đầu tán thành, nhưng còn cần nghiệm chứng thực tế, vì thế trước khi lắp đặt vào tên lửa, Trung tâm hàng không Tây Lâm quyết định dùng nó để phóng ra một vệ tinh khí tượng loại nhỏ.

Vệ tinh khí tượng là điều tới từ

Trung tâm hàng không Bắc Hoa, tới theo còn có hơn mười kỹ thuật viên, bọn họ phụ trách giúp Vệ Thư Tuân trang bị tàu vũ trụ kiểu mới.

Đúng vậy, giúp Vệ Thư Tuân.

Vốn khi vệ tinh khí tượng chuyển đến, Vệ Thư Tuân phụ trách tiến đến xử lý, kết quả người phụ trách bên đối phương vừa thấy y đã nói: “Nhóc, qua một bên đi, đừng tùy tiện đυ.ng vào.”

Vốn cũng không có gì, nhưng

khi nghe nghiên cứu viên khác nói việc này chính là người trẻ tuổi trước mắt phụ trách, đối phương lộ ra vẻ mặt hoàn toàn không tin: “Đừng nói giỡn, dựa vào tiểu quỷ này á? Anh cho là Bắc Hoa chúng tôi à? Lớp trẻ của hàng không Tây Lâm căn bản không dựa vào được!”

Hàng không Bắc Hoa

là trung tâm hàng không thành lập cuối cùng trong tứ đại hàng không, chỉ có thâm niên hơn mười năm, khoa học gia nơi đó gần như đều là học giả nổi bật nhất mấy năm gần đây, rất nhiều Hoa Kiều về nước đa số đều đến bên đó. Độ tuổi trung bình của các khoa học gia toàn bộ hàng không Bắc Hoa là bốn mươi, có thể nói là rất trẻ.

Cũng bởi vậy

Hàng không Bắc Hoa

có một câu nói, chính là tinh anh tuổi trẻ toàn bộ ở Bắc Hoa, trung tâm hàng không khác đều dựa vào khoa học gia già để chống.

Lời này thật sự rất gợi đòn, nhưng các khoa học gia khi tranh hơn thua có thể so nghiên cứu kỹ thuật thôi, đáng tiếc lớp trẻ Tây Lâm số lượng ít hơn bên Bắc Hoa quá nhiều, ai kêu khoa học gia trẻ cơ bản đều ở Bắc Hoa, chỉ số lượng đã đè chết Tây Lâm.

Thuận tiện nói một câu, tuổi của giáo sư Lâm cũng thuộc về “lớp trẻ” đó.

Vốn Giáo sư Lâm là tính tự mình phụ trách, nghe câu nói đó, lập tức tức sôi máu, vỗ vỗ lưng Vệ Thư Tuân: “Đừng có xem thường lớp trẻ của

Hàng không Tây Lâm, để cậu ta phụ trách hoàn toàn không có vấn đề.”

Vệ Thư Tuân Vẫn nghĩ mình là trợ lý: “Haaả?!!!”

Lời này của giáo sư Lâm thật sự không phải cạnh tranh thuần túy, lấy biểu hiện của Vệ Thư Tuân, để y phụ trách trang bị tàu vũ trụ kiểu mới hoàn toàn không thành vấn đề. Chẳng qua y thật sự quá trẻ, Giáo sư Lâm và giáo sư Kim không dám buông tay mà thôi.

“Đừng nói đùa, dựa vào thằng nhóc này?” Người phụ trách Bắc Hoa lắc đầu: “CỨ cho là tôi chấp nhận, Lâm Viễn anh thật sự dám dùng cậu ta sao?”

“Tôi dám!” Giáo sư Lâm gật đầu, thuận tiện đưa tư liệu tàu vũ trụ kiểu mới qua: “Anh làm quen tên của người phụ trách trước đi.”

“Tên? Anh và Kim Hoài…” người phụ trách Bắc Hoa đều rất quen thuộc Giáo sư Lâm và giáo sư Kim, thấy cái tên lạ cuối cùng hơi khựng lại: “Vệ Thư Tuân, là ai?”

Giáo sư Lâm vỗ vỗ đầu Vệ Thư Tuân: “Ngại quá a, là anh bạn nhỏ này.”

“Anh bạn nhỏ” Vệ Thư Tuân từ đầu tới đuôi không có quyền lên tiếng: “…?”

Được rồi, kỳ thực Vệ Thư Tuân vốn là một trong những “Người phụ trách”, tuy rằng công việc của y vẫn là trợ lý, nhưng lúc hai vị giáo sư không có mặt, mọi người có vấn đề gì đều trực tiếp tìm Vệ Thư Tuân, việc của y đã sớm vượt qua phạm trù “Trợ lý”, chỉ là bản thân y còn chưa phát hiện thôi.

Giáo sư Lâm mặt ngoài nói với tiến sĩ Hạ của Bắc Hoa như vậy: “Trang bị tàu vũ trụ kiểu mới do Vệ Thư Tuân phụ trách.” Sau lưng lại trấn an Vệ Thư Tuân: “Làm như bình thường là được rồi.”

Vệ Thư Tuân nhẹ nhàng thở ra, hên quá, y cũng không dám gánh trách nhiệm lớn như vậy.

Tàu vũ trụ kiểu mới được tiến hành lắp trên bệ phóng, bởi vì đẩy vệ tinh khí tượng vào quỹ đạo đặt trước cần ba cấp tên lửa chuyển tải, bởi vậy tàu vũ trụ cần trang bị ba giai đoạn, căn cứ các nhân tố sức nặng, áp khí vân vân… còn phải điều chỉnh chi tiết động lực, tốc độ, hao tổn nhiên liệu của tàu. Hơn nữa bởi vì tên lửa chuyển tải cấp một hai sử dụng là nhiên liệu lỏng, cấp ba sử dụng là nhiên liệu rắn, tàu vũ trụ cấp ba còn phải trọng chế một lần.

Tuy những điều này cũng không cần Vệ Thư Tuân tự làm, y chỉ cần tập hợp công việc của mọi người, tìm ra chỗ có vấn đề là được, nhưng vẫn mệt muốn chết.

Lắp đặt thực tế và mô phỏng máy tính hoàn toàn không giống nhau, một con đinh ốc hơi lỏng chút cũng có thể gây ra vấn đề lớn, thần kinh Vệ Thư Tuân quá căng thẳng. May mà y có máy học tập hỗ trợ quét hình kiểm tra, một ít vấn đề ẩn nhìn không ra cũng bị tìm ra giải quyết từng cái.

Tiến sĩ Hạ vốn xem thường Vệ Thư Tuân nhanh chóng đổi cách nhìn, giáo sư Lâm vốn không tính buông tay, dần dần chuyển hết mấy việc quan trọng cho Vệ Thư Tuân.

Vệ Thư Tuân thật sự rất có thiên phú, bây giờ cái y thiếu chỉ là thời gian và kinh nghiệm, mà giáo sư Lâm nguyện ý làm người dẫn đường đó. Giao cho Vệ Thư Tuân nhiều công việc chút, tích lũy nhiều kinh nghiệm chút, xem y đến tột cùng có thể đi được bao xa.

Thời gian bất tri bất giác qua hết một tháng, ba tàu đều đã trang bị xong, Vệ Thư Tuân bận choáng váng đầu óc ngồi dưới đất, hận không thể trực tiếp nằm bẹp ngủ khò.

Việc của y càng về sau càng nhiều, Giáo sư Lâm ban đầu còn giúp một chút, tỷ như: “Kết cấu giảm dần cần điều chỉnh, nếu không động lực quá cao.”

“Đúng vậy.” Có máy học tập trong tay, Vệ Thư Tuân đã sớm phát hiện vấn đề thì quá mức tẫn trách, đáp: “Đã điều chỉnh, áp trở chỉnh tới 72. 5po, qua nghiệm chứng xác định đã không có vấn đề.”

Giáo sư Lâm tốn chút thời gian mới tính ra: “…”

Lúc sau vấn đề của giáo sư Lâm biến thành: “Hệ thống hiệp đồng chỉnh chưa?”

“Công suất mạch xung ngắn bây giờ là bao nhiêu?”

“Đúng, tiến hành điều chỉnh tần số kép rồi, từ tần số đơn ban đầu là 965rm chỉnh thành tần số kép 1275rm, đã chỉnh xong.” Vệ Thư Tuân nhất nhất trả lời.

Lại sau đó, Giáo sư Lâm kiểm tra đã biến thành: ” Tần số kép xoay màng cần chỉnh lại lần nữa.”

“Chú ý cảm biến truyền xạ một chút.”

Vệ Thư Tuân: “…!!”

Kỳ thực mấy vấn đề này máy học tập đều đã phát hiện, Vệ Thư Tuân cũng đã bảo mọi người điều chỉnh rồi, nhưng giáo sư Lâm làm biếng vậy vẫn làm y cảm thấy mệt quá không yêu thương nổi.

Cái đáng an ủi duy nhất là y chụp được không ít hình dưới bệ phóng, năm trước lúc y đến tham quan, ngay cả tới gần cũng không được phép, hiện tại mỗi ngày cứ ngồi ì dưới đài phóng đi ra cũng không được, đang làm việc bị đồng nghiệp chụp rất nhiều hình, lại có thể cầm về nhà để cha mẹ khoe ra.

Bên cạnh là tiếng hoan hô của mọi người, cả một tháng bận rộn không ngủ ngon giấc, tất cả mọi người mệt muốn chết, lúc này đều thở phào, lại tiếp tục cười đùa.

Tiến sĩ Hạ kéo Vệ Thư Tuân ngồi dưới đất, cười hỏi: “Mệt muốn chết hả?”

“Đúng vậy, tôi hận không thể ngủ đủ ba ngày ba đêm.”

“Chỉ sợ còn chưa được, ngày mai lại kiểm tra một lần, ngày mốt tiến hành phóng.”

“Vâng, tôi biết.”

Vệ Thư Tuân cũng chỉ suy nghĩ thôi, chuyện quan trọng như phóng vệ tinh y cũng không dám lơi lỏng.

Tiến sĩ Hạ nhìn gương mặt trẻ măng của Vệ Thư Tuân, đột nhiên hỏi: “Vệ Thư Tuân, cậu muốn đến

Trung tâm hàng không Bắc Hoa

không.”

“A?”

“Trung tâm hàng không Bắc Hoa

chúng tôi chủ yếu là người trẻ tuổi thôi, coi trọng sức sống và sáng tạo, không bị mấy lão già lên mặt mà chèn ép, tôi thấy nơi đó càng thích hợp để cậu phát triển.”

“Hạ Thế Kỳ, anh nói bậy bạ gì đó, chúng tôi chèn ép Vệ Thư Tuân hồi nào, cẩn thận tôi kiện anh phỉ báng đó!”

“Vậy cũng không có sức trẻ với sáng tạo bằng Bắc Hoa!”

Giáo sư Lâm chán nản: “Các anh trẻ cỡ nào, trẻ hơn Vệ Thư Tuân không? Cậu ta chính là

Hàng không Tây Lâm

chúng tôi bồi dưỡng ra.”

Vệ Thư Tuân yên lặng: “…”

Tiến sĩ Hạ và Giáo sư Lâm như thường lệ khắc khẩu một trận, thuận tiện định ra công việc ngày mai, trước khi đi tiến sĩ Hạ lại phát lời mời: “Vệ Thư Tuân, nếu ngày nào nghĩ đến Bắc Hoa, có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, không cần xét duyệt thi hay luận văn, tôi sẽ trực tiếp làm người đề cử cậu.”

Giáo sư Lâm lập tức giận sôi máu, ông rất xem trọng Vệ Thư Tuân, đang định tập trung bồi dưỡng y mà, Hạ Thế Kỳ dám làm trò trước mặt ông mà đào nhân tài: “Vệ Thư Tuân, không được nghe ông ta, tài nguyên của Bắc Hoa không bằng Tây Lâm. Sau khi kết thúc công việc lần này, tôi muốn điều cậu đến phòng thí nghiệm của tôi, đi theo tôi học tập được chứ?”

“Cái kia, cảm ơn Giáo sư Lâm, nhưng mà…”

“Nhưng cái gì? Sợ Quan Trình không vui?”

“Đây là một trong những nguyên nhân…”

“Còn có nguyên nhân gì?”

“Cái kia, tôi phải về trường đi thi…” Đại học A đã sớm khai giảng, bởi vì tình huống của y đặc thù, trường đặc biệt phê duyệt y không cần lên lớp, nhưng thi thì vẫn phải thi.

Đợi dự án

Hàng không có người lái

hoàn thành, Vệ Thư Tuân còn phải về trường để thi đó!

Giáo sư Lâm cuối cùng đã nhớ tới Vệ Thư Tuân là sinh viên, lập tức câm nín.

“Quên đi, học thì cũng phải học xong, nhưng minh tinh thì cậu đừng làm nữa, quá lãng phí thiên phú của cậu.”

“Vâng.”

Ngày hôm sau, mọi người lại tiến hành một lần kiểm tra toàn diện tên lửa chuyển tải, sau khi xác định hoàn toàn không thành vấn đề, chính thức bắt đầu chuẩn bị phóng.

Thời gian phóng là chín giờ sáng ngày thứ ba, dự báo thời tiết ngày đó trời trong không gió.

Vệ Thư Tuân đứng sau bàn điều khiển phóng, nhìn Giáo sư Lâm thuần thục điều chỉnh khống chế, phóng ra, giúp tên lửa đầu tiên sau khi bay vào tầng khí quyển thành công phân tách, tên lửa cấp thứ hai thuận lợi khởi động, khi sắp vượt qua tầng khí quyển thuận lợi tắt lửa, thoát ly. tên lửa cấp thứ ba thuận lợi đẩy vệ tinh khí tượng vào quỹ đạo đã cài đặt.

Sau khi bàn điều khiển thể hiện rõ vệ tinh khí tượng phóng thành công, tất cả mọi người lập tức phát ra tiếng hoan hô.

Bốn tháng không ngủ ngon giấc, bọn họ cuối cùng thành công nghiên cứu ra tàu vũ trụ kiểu mới. Từ Địa Cầu đến vũ trụ tổng cộng chỉ cần 15 giây, các loại máy bay kiểu cũ thời gian lên không là 20 giây, tuy chỉ là tăng lên 5 giây, nhưng tên lửa lên không một khi vượt qua 20 giây, cũng rất dễ dàng bị lực hấp dẫn của Địa Cầu làm rơi mất, tàu vũ trụ kiểu mới hoàn toàn ngăn chặn nan đề này.

Vệ Thư Tuân cũng rất kích động, tuy khi nghiên cứu bận đến mệt chết, nhưng cảm giác thành tựu khi nhìn tên lửa bay lên tràn ngập trong lòng, chỉ cảm thấy mọi vất vả khổ sở vì giờ khắc này đều là đáng giá.

Thực nghiệm phóng tàu vũ trụ kiểu mới đã thành công, mọi người sau chúc mừng ngắn ngủi, bắt đầu lao vào công việc càng bận rộn, bắt đầu lắp đặt vào tên lửa có người lái.

Vệ Thư Tuân bên này đang bận xù đầu, huấn luyện phi hành gia cũng đã cho ra kết quả, ba nhà du hành vũ trụ cũ, bao gồm Viên Vĩnh từng chụp ảnh chung với Vệ Thư Tuân trở thành phi hành gia dự án

Hàng không có người lái

lần này. Mà Nghiêm Chu Vệ Thư Tuân từng giúp chỉ có thể làm dự bị, may mà hắn trải qua cố gắng đã đứng vững gót chân ở trung tâm hàng không, không còn là người mới có thể tùy tiện thay đổi nữa.

Sau khi Vệ Thư Tuân biết, dành chút thời giờ kéo hai người chụp ảnh chung, còn muốn bọn họ ký tên.

Nghiêm Chu có điểm kháng cự: “Tôi cũng không tham gia dự án

Hàng không có người lái, cậu lấy chữ ký cũng không có tác dụng gì.”

“Sao lại không tác dụng, lần sau anh khẳng định được tham gia, tôi lấy chữ ký của anh trước đến lúc đó dễ bán hơn.” Vệ Thư Tuân nghiêm trang nói.

Vì thế Nghiêm Chu cười rộ lên, nghiêm túc mà ký tên cho Vệ Thư Tuân.

Hai tháng sau, cũng là nửa năm sau khi công bố nghiên cứu dự án

Hàng không có người lái, tàu vũ trụ có người lái cuối cùng cũng chế tạo xong.