Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 139: Toàn là mắng chửi

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Vệ Thư Tuân và Giáo sư Quan Trình tốn thời gian hai ngày, đều chuẩn bị tốt tài liệu và dụng cụ nên mang theo, mới đón xe đi đến

Trung tâm hàng không Tân Lâm. Vẫn phải đi qua trạm kiểm soát xét duyệt chặt chẽ mới có thể đi vào, nhưng hai người đều có giấy thông hành của

Trung tâm hàng không Tân Lâm, chỉ là quét hình một cái, xác nhận không sai sót gì là được đi, vẫn không chậm trễ thời gian.

“Thầy có xin mấy trợ lý trong đó qua giúp, bọn họ đều là tiền bối của em đó Thư Tuân, em phải khiêm tốn chút, cố gắng học tập ở bọn họ.” khi chuẩn bị tới Trung tâm hàng không, Giáo sư Quan Trình nhắc nhở Vệ Thư Tuân, để tránh người trẻ tuổi ngựa non háu đá, không hợp với các trợ lý khác. Nhưng thầy cũng chỉ nhắc nhở một tiếng, ấn tượng của thầy dành cho Vệ Thư Tuân vẫn luôn bao gồm thuộc tính “mọt sách” này, cũng không cảm thấy Vệ Thư Tuân là dạng sẽ tranh chấp với người khác.

Sau khi tiến vào

Trung tâm hàng không, xuống xe lập tức có binh lính tiếp đón, sau đó dẫn họ đến phòng ở đã được sắp xếp. phòng Nghiên cứu viên không giống với ký túc xá lần trước Vệ Thư Tuân đến tham quan, ngoài vật dụng sinh hoạt đã chuẩn bị sẵn, còn có phòng sách riêng, phòng thí nghiệm loại nhỏ, cũng có cả network với bên ngoài, nhưng dựa theo máy học tập quét hình, toàn bộ internet đều có theo dõi nghiêm mật. Trong phòng thí nghiệm chỉ có dụng cụ thường dùng như giá kẹp, kính hiển vi, lò nung điện, đài hàn vân vân, nhưng thật ra trong phòng sách, có rất nhiều tư liệu cùng tạp chí luận văn Vệ Thư Tuân chưa thấy qua. Vệ Thư Tuân hỏi Giáo sư Quan Trình, mới biết đây là một ít tư liệu, sách vở mà các lão giáo sư trước kia ở phòng này mang đến, có đôi khi lười lấy đi, liền để lại trên giá sách.

“Từng phòng đều có tư liệu tạp chí, đều là mọi người khi rảnh lấy đến xem, không phải bí mật gì, em có thể tùy tiện xem, đừng truyền ra ngoài là được.”

Sắp xếp cho Vệ Thư Tuân xong, Giáo sư Quan Trình tiếp tục đi họp, Vệ Thư Tuân ở lại trong phòng đọc sách. thật ra cái gì y cũng muốn học, nhưng không nhiều thời gian và sức lực như vậy, chỉ kêu máy học tập quét hình thu nhận tất cả tư liệu trên giá sách để sử dụng, y thì tìm được một phần tư liệu nghiên cứu Hàng không để xem.

Đây là một phần ghi chép của dự án

Hàng không có người lái

năm năm trước, bên trong cũng không có bao nhiêu nội dung chủ chốt, chỉ là ghi lại một ít tâm đắc công việc thực nghiệm không gian, khi nào thì làm thực nghiệm gì đó, lấy được thành quả gì, bước tiếp theo phải thí nghiệm kỹ thuật phương diện nào vân vân. Giáo sư Quan Trình phụ trách chính là thực nghiệm không gian, cái này làm Vệ Thư Tuân biết được một chút về những công việc mình làm trợ lý, không đến mức hai mắt như nhang muỗi.

Một bên nhìn, Vệ Thư Tuân một bên lấy sổ ra ghi nhớ kỹ thuật trên đó có nhắc tới, đồng thời nhờ máy học tập cung cấp tư liệu kỹ thuật tương ứng. Tuy chỉ xem tư liệu cũng chưa chắc có thể làm được, nhưng học lý thuyết trước luôn đúng mà.

Vệ Thư Tuân đang tập trung, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang: “Vệ Thư Tuân, em ở đâu?”

Đây là tiếng của Trịnh Lặc, Vệ Thư Tuân lập tức mở cửa. trước cửa là Trịnh Lặc đang mặc áo blouse trắng, anh nhìn thấy Vệ Thư Tuân, đầu tiên là lộ ra một nụ cười vui vẻ, sau đó biến sắc, bóp lấy cổ Vệ Thư Tuân: “Thằng nhãi ranh!”

Vệ Thư Tuân theo bản năng quật mạnh Trịnh Lặc ra ngoài, mới phát hiện Trịnh Lặc căn bản không dùng sức, độ mạnh vừa rồi chỉ có thể coi là vui đùa, kết quả là y phản ứng quá khích.

“Xin lỗi, Trịnh Lặc, anh không sao chứ?” Vệ Thư Tuân vội đỡ anh chàng đang nằm bẹp trên hành lang dậy.

“Thằng nhãi… Muốn gϊếŧ người hả…” Trịnh Lặc xoa thắt lưng, nhăn nhó mà đứng lên, mới nhớ tới Vệ Thư Tuân là người có thể đánh đôi với sĩ quan, không giống với nghiên cứu viên tay trói gà không chặt như mình, anh càng uất nghẹn.

“Xin lỗi xin lỗi…”

Vệ Thư Tuân đang nói xin lỗi, trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một sĩ quan nâng cây súng lục trên lưng đi tới: “Các anh sao vậy?”

Hắn từ camera thấy tình huống chỗ này không đúng, lập tức tới hỏi.

“A, không có gì, hai chúng tôi đang giỡn thôi.” Trịnh Lặc vội xua tay: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ không giỡn nữa.”

“Ừm, đừng lại làm ra hành vi kỳ quái.”

Sĩ quan kia biết Trịnh Lặc, lại thấy bộ dáng Vệ Thư Tuân cũng không giống nhân vật khả nghi, vì thế chỉ nhắc nhở một tiếng liền đi. Sau chuyện như vậy, Vệ Thư Tuân và Trịnh Lặc cũng không thể tiếp tục đùa nữa, nhìn nhau cười, Trịnh Lặc ôm lấy cổ Vệ Thư Tuân: “Nhóc con, quá đáng thật chứ, lại đi tham quan một vòng là vào rồi, còn không nói cho anh chú một tiếng, tức chết anh mà, em biết lúc trước anh gian nan mấy mới thi vào được không?!”

Hèn chi hồi này còn đòi bóp cổ mình, Vệ Thư Tuân bật cười: “Em không muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh thôi, dù sao em đi tham quan một vòng là vào rồi.”

“… Không khoe khoang bộ chết hả!” Trịnh Lặc cắn răng: “Không được, em phải bồi thường cho anh.”

“Bồi thường thế nào, mời anh đi ăn?”

“Không không, đi theo anh. Lúc biết em tới, anh đã chuẩn bị hết rồi.” Trịnh Lặc cố ý lộ ra nụ cười âm hiểm: “Anh muốn chú thể nghiệm nỗi khổ hồi đó của anh chú.”

Theo lời Trịnh Lặc, lúc trước anh vào được

Trung tâm hàng không Tân Lâm, là trải qua cửa ải xét duyệt nghiêm ngặt. Trừ được giáo sư hướng dẫn đề cử, bản thân phải

trình lên hơn mười luận văn, còn có các loại thi viết, phỏng vấn, nhiệm vụ thực nghiệm vân vân, trải qua một loạt cuộc đua, cuối cùng mới trở thành nghiên cứu viên trong đây được.

“Anh chú không cần chú trình luận văn gì, làm thực nghiệm gì, anh biết chú lợi hại. Nhưng cuộc thi địa ngục thì nhất định phải làm một lần như tụi anh từng trải qua.” Trịnh Lặc đặt laptop lên bàn cho Vệ Thư Tuân: “Làm cho anh, thi không qua không cho ăn cơm!”

Văn phòng của Trịnh Lặc xài chung với các nghiên cứu viên khác, đều là mấy thanh niên cỡ tuổi anh, thấy Trịnh Lặc mở một bài thi từ trong máy tính, đều ha ha cười rộ lên.

“Bài thi đó không dễ đâu, Trịnh Lặc, đừng ăn hϊếp bạn nhỏ nha!”

“Cậu ta không phải bạn nhỏ gì sất, là nghiên cứu viên như chúng ta.” Trịnh Lặc dùng sức vỗ lưng Vệ Thư Tuân: “Vệ Thư Tuân, viết cho bọn họ xem!”

Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ di chuột xem xét, bài thi trong máy có một trăm câu, trừ 30 câu đầu là dạng điền vào chỗ trống, 70 câu sau đều là câu bài tập. Tỷ như “Xin căn cứ hoàn cảnh không gian bên dưới tiến hành mô hình chống phân mảnh và thiết kế bản vẽ kỹ thuật” “Thí nghiệm động cơ tên lửa siêu thanh trên mặt đất làm sao để bỏ nhiễu” vân vân, câu hỏi phạm vi rất rộng, nhưng cơ bản đều có liên quan đến Hàng không.

Đây là nội dung cuộc thi nhằm vào nghiên cứu sinh, các môn trong trường mà Vệ Thư Tuân học không có nhắc đến. Nhưng y từng xem rất nhiều tư liệu của máy học tập, lần trước khi tham quan, có xin các nghiên cứu viên khác chỉ dạy và được Giáo sư Quan Trình hướng dẫn, tri thức thu hoạch được cùng tham dự thực nghiệm cũng không ít hơn các nghiên cứu sinh. Giờ không phải cuộc thi chính thức, kỳ thực hoàn toàn có thể xin giúp đỡ máy học tập, nhưng Vệ Thư Tuân cũng có ý thử trình độ của mình, bắt đầu dựa vào trí nhớ của bản thân mà làm bài.

Ba giờ sau, Vệ Thư Tuân thuận lợi làm xong, trừ một vài nội dung kỹ thuật cao về đài phóng ra không biết làm, có thể trả lời, y đều lấy sự hiểu biết của mình tiến hành giải đáp.

“Anh coi coi.” Trịnh Lặc chồm qua ghế của Vệ Thư Tuân, ngồi vào trước máy tính kiểm tra, một bên xem một bên hừ hừ: “Bức xạ nhiệt độ sóng vệ tinh

không biết,

kiểm tra đo lường kết nối bệ phóng

không biết, hừ, a đáng giận, vì sao em biết

thực nghiệm sức chịu đựng tối thiểu của tàu bay, đại học không có dạy cái này.”

Vệ Thư Tuân ngồi một bên uống trà: “Em có tham gia thực nghiệm của giáo sư Quan Trình.”

“Tức chết anh, vì cái gì thực nghiệm hạ cánh em cũng trả lời được?”

Vệ Thư Tuân nghiêng đầu nghĩ nghĩ, y đã phân không rõ tri thức của mình đến từ ai, bất đắc dĩ trả lời: “Chắc là phía trước có hỏi nghiên cứu viên nào đó, em không nhớ.”

“Đáng giận, lúc trước anh thi chết ở mấy câu này!” Trịnh Lặc mài răng.

“Thế nào, cho tôi coi với nào?”

Nghiên cứu viên bên cạnh thấy Trịnh Lặc nghiến răng nghiến lợi, đều cảm thấy hứng thú bu lại xem.

“Phép đo quỹ đạo khí quyển

sai rồi, ha ha, lúc trước anh cũng sai câu này.”

“Nhưng mà

quan sát, đo lường và điều khiển thông tín

đúng rồi, trước kia anh làm không có câu này, rất giỏi.”

Kiểm tra hết mấy câu Vệ Thư Tuân đáp, đám nghiên cứu viên kia cười nói với Vệ Thư Tuân: “Ghê nha nhóc, mặc dù có chút sai lầm, nhưng lấy trình độ của em, hoàn toàn có thể tham gia khảo hạch nghiên cứu viên năm sau.”

“Cậu ta còn khảo hạch làm gì.” Trịnh Lặc hừ hừ: “Các anh nghĩ cậu ta ở đây làm gì, cậu ta như chúng ta tới tham gia dự án

Hàng không có người lái

đó, chính là cái tên nhỏ nhất trong hồ sơ nhân tài dự bị ấy.”

“Hả? Là sinh viên năm 2 đại học A đó sao?”

“Giờ là năm ba.” Vệ Thư Tuân khiêm tốn đẩy đẩy kính, nghiêm trang trả lời.

Y phát hiện ở chung với nghiên cứu viên, duy trì trạng thái mọt sách là tốt nhất, bởi vì nghiên cứu viên có cảm giác thân cận bẩm sinh với người có hơi thở “mọt sách”. Nhưng lại không cần giả bộ trước mặt Trịnh Lặc đã biết bản tính của y.

“Thiệt hay giả? Tôi còn nghĩ là lời đồn.” Có người không tin hỏi: “Em học trường nào?”

“Đại học A.”

“Khó trách…”

Đại học A xuất hiện thiên tài không đáng để ngạc nhiên, hơn nữa khảo hạch vừa rồi cũng chứng minh Vệ Thư Tuân có tư cách và năng lực này, nghiên cứu viên rất nhanh liền hòa hợp với y, cũng chỉ điểm sai lầm trong bài thi và mấy câu y không trả lời được.

Vệ Thư Tuân từ trước đến nay rất biết cách ở chung với người “nghĩa khí hợp nhau”, nói chuyện phiếm không bao lâu, các nghiên cứu viên liền sinh ra cảm giác tri kỷ với Vệ Thư Tuân, cảm thấy nhóc mới tới này thật tốt a, giống như đúc ý tưởng trong phương diện nào đó của mình, vì thế nghiên cứu viên hưng phấn lôi kéo Vệ Thư Tuân nói chuyện phiếm, thẳng đến gần cơm chiều mới lưu luyến không rời mà chia tay.

Làm nghiên cứu viên tầng dưới cùng của

Trung tâm hàng không Tân Lâm, bọn họ đã thật lâu chưa thấy người khác lộ ra vẻ mặt thán phục lý luận của bọn họ, má ơi lòng hư vinh cuộn trào thỏa mãn, thật muốn lôi kéo hậu bối này lại tán gẫu mấy ngày mấy đêm.

Trên đường trở về, Vệ Thư Tuân quàng tay lên vai Trịnh Lặc, chân thành nói: “Cảm ơn anh, Trịnh Lặc.”

Y có thể cảm giác được, ban đầu nhắc tới ” sinh viên năm hai nhân tài dự bị “, có người mang theo địch ý. ngay cả người bạn Trịnh Lặc y quen biết này cũng cảm thấy không cam lòng, những người khác có địch ý với y là rất bình thường. Nhưng xem qua khảo hạch của y xong, những người này cũng thừa nhận y có tư cách tiến vào

Trung tâm hàng không Tân Lâm, lúc này mới có thể hòa hợp ở chung.

Bằng không sau này công việc trợ lý này của y chắc sẽ rất khó triển khai, các trợ lý trình độ ngang y sẽ không đơn thuần coi y thành hậu bối.

“Hừ, cảm ơn cái gì, anh đang nghiêm túc kiểm tra em đó, nhưng biểu hiện của em cũng cho anh cam phục.” Trịnh Lặc vươn tay với Vệ Thư Tuân: “Như vậy, về sau chiếu cố thêm cho nhau nha, đồng nghiệp.”

Vệ Thư Tuân mỉm cười, vươn tay bắt tay với anh: “Ừm, đồng nghiệp.”

Dự án

Hàng không có người lái

không phải nói bắt đầu là bắt đầu, cần phối hợp và kế hoạch các phương diện, vài ngày sau,

Trung tâm hàng không Tân Lâm

lục tục lại tới mấy trăm người, nghiên cứu viên không ngừng mở họp, kế hoạch, tranh chấp, Vệ Thư Tuân thân là trợ lý cá nhân của Giáo sư Quan Trình, được thầy mang theo làm thư ký hội nghị, còn muốn phải ghi âm lại hội nghị, mỗi buổi tối sửa sang lại cho Giáo sư Quan Trình xem.

Rất nhiều kế hoạch thường xuyên là quyết định rồi lại phủ định, phủ định rồi lại thông qua, Vệ Thư Tuân mỗi ngày bận bận rộn rộn, thấy dự án

Hàng không có người lái

từng chút từng chút thành hình, cảm giác thỏa mãn và tràn đầy trong lòng trước nay chưa có. Tuy y chỉ là một trợ lý nhỏ trong mấy ngàn người, trong hồ sơ nghiên cứu thậm chí sẽ không xuất hiện tên y, nhưng có thể tham dự thực nghiệm khổng lồ như thế, y đã cảm thấy mỹ mãn.

Vệ Thư Tuân thì vui vẻ khoái chí trong

Trung tâm hàng không Tân Lâm, bên ngoài lại sớm vì y mà nhốn nháo ầm trời.

Phim thần tượng lúc trước y tham dự tuy không phải chế tác gì lớn, đạo diễn cũng không tính là nổi danh, nhưng diễn viên chính có hậu trường đến mấy, càn quấy đến mấy, cũng không có lý nào trước ngày bắt đầu quay lại bỏ chạy, thả bồ câu cả tổ phim như thế.

Tuy còn chưa chính thức ký hợp đồng, người đại diện cứ đến cửa xin lỗi, bên đầu tư cũng tỏ vẻ chấp nhận tăng lớn đầu tư làm bồi thường, nam hai ban đầu may mắn trực tiếp được đề bạt lên diễn chính, không ảnh hưởng gì lớn tiến độ quay. Nhưng mà, đạo diễn Vương Thành Vĩ vẫn sâu sắc cảm thấy mình bị nhục nhã.

Không muốn quay thì từ đầu đừng hứa, chẳng lẽ tôi tìm không thấy diễn viên chính? Được rồi, hứa hẹn hết rồi, cũng vào tổ phim rồi, kết quả hôm sau chuẩn bị quay lại chạy! Cái này là ý gì? Là xem thường tổ phim hay xem thường đạo diễn?

Chuyện này bộ xin lỗi là giải quyết được à, bộ tăng lớn đầu tư có thể đè xuống được à? Có tiền giỏi lắm hả? Có hậu trường giỏi lắm hả?

Bên trên chính là tiếng lòng của đạo diễn Vương Thành Vĩ dành cho Vệ Thư Tuân, nhưng mà, có tiền có hậu trường thật sự giỏi thiệt, ít nhất cầm đầu tư mới ông không có cách nào chỉ tên nói họ mắng Vệ Thư Tuân. Chỉ là nghĩ thế nào cũng không cam tâm, vì thế ôm tâm tình phẫn nộ post một Weibo: Mấy năm quay phim, lần đầu tiên nhìn thấy diễn viên chính càn quấy như vậy, hôm sau tổ phim bắt đầu quay rồi lại đột nhiên chơi trò mất tích, chỉ một câu, có việc không quay. Tôi chỉ muốn nói, sau này phim của tôi, tuyệt đối tuyệt đối không tìm diễn viên này nữa, bộ dạng bảnh tỏn đến đâu, được hậu trường lăng xê nổi tiếng tới đâu, tôi không cần loại diễn viên không có đạo đức nghề nghiệp như vậy!

Việc này quả thật rất thất đức, đưa tới không ít quan tâm cùng nghi vấn, vốn Vương Thành Vĩ cũng không tính nói ra tên Vệ Thư Tuân, chỉ là không biết người nào hữu tâm mà khoác áo choàng up Weibo.

“Đạo diễn Vương không cần giận quá, người kia tất cả mọi người biết, hậu trường cứng, quen càn quấy. Lúc trước quay 《Thiếu gia bá đạo yêu phải tôi 》, cả tổ phim chỉ chờ mình cậu ta, đạo diễn Lý cũng chưa dám hừ một tiếng, diễn viên chính Trịnh Kỳ bị cậu ta đánh cho đầy người trầy trụa cũng không dám trách, chút chuyện nhỏ như ông thì là gì.”

Hắn không chỉ nói vậy, còn có Trịnh Kỳ và rất nhiều diễn viên khác.

Tuy không chỉ tên nói họ, nhưng kỳ thực cũng không khác có gì nói huỵch toẹt ra. Trịnh Kỳ tuy không phải tiểu sinh nổi tiếng, cũng có không ít fan, vừa thấy tin như vậy, lập tức thật sự về nghiên cứu bộ phim《Thiếu gia bá đạo yêu phải tôi 》.

Trong bộ phim này, vì tăng đất diễn đẹp cho Vệ Thư Tuân, cảnh đánh giữa y và Trịnh Kỳ rất nhiều. Vệ Thư Tuân không phải dạng khoa chân múa tay như Trịnh Kỳ, y đánh là thật, tuy đã khống chế lực, nhưng như vậy đấu với Trịnh Kỳ, xem nhẹ nhân tố nhân vật chính tất thắng, ai nấy đều thấy được Vệ Thư Tuân mạnh hơn Trịnh Kỳ nhiều.

Vì thế fan của Trịnh Kỳ nổ tung, thật sự nghĩ thần tượng của mình bị đánh âm thầm lúc quay phim, sôi nổi nhắn hỏi. Trịnh Kỳ cũng có mấy phần bất mãn với Vệ Thư Tuân, hoàn toàn không ngại đạp một đạp, vì thế nửa thật nửa giả up Weibo: Lúc quay đánh võ lỡ tay bị đánh vài cái là bình thường, tuy “lỡ tay” của tôi nhiều chút, nhưng cũng có thể là tôi quá yếu. Vệ Thư Tuân rất lợi hại, cả chỉ đạo võ thuật cũng đánh không lại cậu ta.

Weibo này giống như thừa nhận mình lúc quay phim bị Vệ Thư Tuân lấy việc công làm việc tư hành hung, vì thế fan Trịnh Kỳ bùng nổ, sôi nổi mà khiển trách Vệ Thư Tuân.

Không biết thế nào, lại có rất nhiều thuỷ quân tung ra tin đồn Vệ Thư Tuân ở phim trường càn quấy phách lối ra sao, trợ lý nào đó thực đáng thương, mỗi ngày bị mắng đến khóc, nhân viên công tác đưa nước chậm bị hất nước vào mặt, quay phim thường xuyên đến trễ, ỷ vào hậu trường ức hϊếp diễn viên khác linh tinh.

Vệ Thư Tuân trong nháy mắt bị đắp nặn thành một diễn viên có hậu trường, càn quấy tùy hứng, không có đạo đức nghề.

Phim Vệ Thư Tuân quay rất nhiều, tuy đều là vai phụ, nhưng nếu ra sức gầy dựng, kỳ thực có thể gầy dựng các mối quan hệ không tồi. Nhưng y chưa từng dự tính vào nghề giải trí, lúc nói chuyện với người khác, hoặc chỉ cười khách sáo, kẻ bụng dạ hẹp hòi còn thể hiện ra thái độ khinh khi, đặc biệt chờ y đến lấy lòng, Vệ Thư Tuân trực tiếp ngó lơ hết. Không phải không thể làm bạn với họ, mà chỉ là rất tốn tâm tư, Vệ Thư Tuân không hứng.

Thái độ như vậy nhiều ít cũng đắc tội người ta, chỉ là Vệ Thư Tuân thật sự không có điểm đen gì có thể nói, y không làm chuyện xấu, không có đề tại, khi quay phim đều vội vàng tới, quay xong vội vàng đi, không chắp nối, cũng không đi nịnh bợ ai, muốn hắc cũng không có cách hắc.

Đột nhiên phát hiện Vệ Thư Tuân có chuyện sai trái, có vài người liền giả ngây giả dại mà nhắn vào Weibo đạo diễn Vương: “Không thể tin được giới giải trí lại có thứ diễn viên này, hiện tại một vài người trừ ỷ vào hậu trường có được nhờ quy tắc ngầm ra, cũng không biết nghiêm túc mà quay phim à?”

Bọn họ lên tiếng như vậy, tự nhiên lại khiến fan tò mò, vì thế càng ngày càng nhiều người biết được Vệ Thư Tuân “Càn quấy ương ngạnh, ỷ vào hậu trường muốn làm gì thì làm” này.

Kỳ thực chuyện này càng ngày càng ồn, Hoàn Vũ đang muốn đè xuống, Nữ sĩ Tưởng đột nhiên lại nhận được điện thoại của Chu Tuyền.

“Không sao, cứ để chuyện này càng ngày càng nổi lên.”

“Con muốn làm gì? Như vậy không tốt cho thanh danh của Vệ Thư Tuân.” Nữ sĩ Tưởng khó hiểu hỏi.

“Không sao, con có chừng mực.” Chu Tuyền nhìn sâu vào ảnh của Vệ Thư Tuân, cong khóe môi: “Con đang giúp Thư Tuân hoàn thành nhiệm vụ.”

“Hả? Cái gì?” Nữ sĩ Tưởng khó hiểu, nhưng Chu Tuyền đã yêu cầu như vậy, cô cũng phái người phát huy thuỷ quân của tập đoàn, xông vào dư luận về Vệ Thư Tuân.

Vì không để thanh danh của Vệ Thư Tuân nghiêng về phía cáng tệ hơn, thuỷ quân chia làm hai phái, một phái tán dương Vệ Thư Tuân, khen y đẹp trai, hành động tốt, thái độ làm người khiêm tốn, xử sự lễ phép, nội dung trên mạng chỉ do nói xấu.

Một bên phản bác lại, tất nhiên như thế, vì cái gì y lại bỏ xuống vai diễn chuẩn bị quay, trên đời có người minh tinh nào lại làm chuyện không đạo đức như vậy?

Vì thế bên tán thành tỏ vẻ, Vệ Thư Tuân nhất định có lý do, nhất định là có chuyện quan trọng hơn khiến y tình nguyện buông tha quay diễn cũng phải đi làm.

“Có chuyện gì quan trọng hơn so với một diễn viên làm hết trách nhiệm đi quay phim chứ?”

“Nhưng mà, Vệ Thư Tuân không phải diễn viên a!”

Cuộc chiến mắng nhau muốn nói lại thôi dừng ở đây, dẫn đến rất nhiều người nghi vấn, đến tột cùng có chuyện gì quan trọng làm Vệ Thư Tuân bỏ quay cũng phải đi làm, Vệ Thư Tuân hiện tại ở nơi nào?

Đây là Chu Tuyền thao túng sau lưng, Hàn An phụ trách thực thi, hắn ngay từ đầu muốn phát động thuỷ quân giúp Vệ Thư Tuân dẫn dắt rời đi ánh mắt dư luận, sau khi nghe được thông tin Chu Tuyền báo, nói câu “đậu má”, lập tức chỉ đạo thuỷ quân mắng Vệ Thư Tuân, cũng dẫn đến cuộc đối thoại bên trên.

Vệ Thư Tuân Vốn cũng không phải nổi tiếng mấy đột nhiên nổi lên rần rần, người không biết y đều sôi nổi chạy tới tra tìm thông tin, xem vai diễn của y. Cộng thêm bộ phim 《 Thiếu gia bá đạo yêu tôi 》, nghe nói Vệ Thư Tuân lúc diễn đánh nhân vật chính, vì thế người chạy tới nghiên cứu càng nhiều.

Vì thế trên diễn đàn có đủ bài đăng thảo luận Vệ Thư Tuân:

A lê: “Tui cứ nghĩ phim thần tượng chỉ có tình tình yêu yêu, không ngờ đánh đẹp dữ vậy, Vệ Thư Tuân là đánh thật, cái thế đó, tui nhìn còn thấy đau, nhưng thấy đã mắt thật á.”

Vành đai Kỷ Phấn trắng: “Well, Vệ Thư Tuân đẹp trai thiệt, nghe nói còn là sinh viên tài cao. Đáng tiếc nhân phẩm không tốt, bằng không tui thành fan liền, khó được nhìn thấy một diễn viên đẹp trai vậy, trọng điểm là không ẻo lả.”

Mặc ý: “Tui có mời một người bạn hội võ thuật đến xem, anh ta nói Vệ Thư Tuân thế đánh là thật, nhưng hoàn toàn không dùng lực, cho nên Trịnh Kỳ không có khả năng bị thương, mọi người đừng mắng Tiểu Tuân Tuân nữa.”

Đáng tiếc fan của Vệ Thư Tuân không nhiều lắm, giúp y nói chuyện chỉ đưa tới một mảnh tiếng mắng.

Trong đợt thảo luận tăng vọt này, các diễn viên từng quay chung với Vệ Thư Tuân đều bị cuốn vào. Người lý trí sẽ không nói xấu gì Vệ Thư Tuân, chỉ nhắn một câu “Quay phim rất nghiêm túc, còn lại không biết”, kẻ mang ác ý liền lên tiếng phê bình, chỉ trích y không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp vân vân, thậm chí ám chỉ Vệ Thư Tuân là con nuôi do Nữ sĩ Tưởng nuôi.

Weibo ảnh Tiểu Tuân Tuân mà Hàn An mở, vốn chỉ có không đến năm vạn người theo dõi, cư nhiên trong vài ngày ngắn ngủn tăng đến hơn hai trăm vạn. Người đại diện Trương Khải cũng từng giúp Vệ Thư Tuân mở một Weibo, nhưng bởi vì không có đề tài đặc biệt gì, fan của Vệ Thư Tuân chỉ có hơn tám mươi vạn. chỉ trong mấy ngày này, Weibo của Vệ Thư Tuân tăng lên gấp mười lần, thậm chí có khả năng phá ngàn vạn lần. Tuy trong đó đều là mắng Vệ Thư Tuân, còn có fan tan nát cõi lòng mà hỏi “Tiểu Tuân Tuân hãy nói đi cậu không phải người như thế”, nhưng tay già đời của giới giải trí Trương Khải hoàn toàn không bị đả kích.

Thao tác tốt, sai lầm Vệ Thư Tuân phạm phải không đáng kể chút nào, mở cái hội chiêu đãi, kiếm cái cớ bị bệnh, lại nói xin lỗi là ok. Minh tinh muốn là cái gì, chính là đề tài! Lo chi mắng hay khen, xem đi, ngay cả một ít show trước kia không có tư cách tham gia, đều sôi nổi phát thư mời Vệ Thư Tuân lên đài tiếp thu phỏng vấn. Không có tiếng mắng trên internet, Vệ Thư Tuân không biết còn phải lăn lộn bao lâu mới có cơ hội này!

Trương Khải quả thực hưng phấn đến nhảy dựng lên, xoay vòng trong văn phòng, thật vất vả áp chế tâm tình kích động, ông cầm thư mời đi tìm Nữ sĩ Tưởng.

Nữ sĩ Tưởng cũng rất muốn để Vệ Thư Tuân tham gia show, thuận tiện đè đợt mắng chửi này xuống. Hơi dẫn đường đề tài chút là tốt rồi, nếu quá độ, thanh danh của Vệ Thư Tuân thật sự sẽ thối. Đáng tiếc, Vệ Thư Tuân chỉ giải thích với bà phải tham gia một thực nghiệm, không thể đóng phim, còn lại không có nhiều lời, Chu Tuyền cũng không nói cho bà vì sao, bà chỉ có thể bất đắc dĩ giao cho Chu Tuyền tự thao tác. Tin tưởng đối với ân nhân cứu mạng, Chu Tuyền sẽ không đến mức hại y.

Tuy không thể được thông tin của Vệ Thư Tuân, nhưng từ thái độ của sếp, bà cũng không tính toán đóng băng Vệ Thư Tuân, cái này như cho Trương Khải một liều thuốc an thần. Ông sau khi trở lại văn phòng, lập tức tìm mấy tiểu minh tinh dưới tay mình, kêu bọn họ up Weibo giúp Vệ Thư Tuân nói tốt.

“Tôi không làm.” Trong các minh tinh Trương Khải mang, Viên Viện nổi tiếng nhất, tự nhiên quyền lên tiếng cũng lớn nhất. Nghe được Trương Khải yêu cầu, cô lập tức phản đối: “Vệ Thư Tuân giờ thanh danh thối như vậy, ai giúp cậu ta là bị mắng, tôi không cần bị cậu ta liên lụy. Trương Khải ông đừng lợi dụng tôi đi lăng xê người khác, bằng không tôi lập tức xin công ty đổi người đại diện.”

Viên Viện dám đi, những người khác không dám, bọn họ không nổi bằng Viên Viện, không dám đắc tội người đại diện, lại nghe Trương Khải phân tích một ít lý do Vệ Thư Tuân sẽ nổi, đành không cam lòng mà up Weibo giúp Vệ Thư Tuân nói tốt.

Nhưng bọn họ không quen Vệ Thư Tuân, chỉ có thể không đến nơi đến chốn mà nói: Vệ Thư Tuân là sinh viên Đại học A, có thể là bận học, không có thời gian quay phim! Bình thường cậu ta rất tốt.

Lời này lập tức gây nên một mảnh tiếng mắng, hiện tại cả nước đang nghỉ hè, y học cái gì? Y bình thường tốt lắm? Là tốt với cô đúng không, hay cô là đối tượng quy tắc ngầm của y đúng không?

Lập tức mắng khóc nữ minh tinh lên tiếng kia.

Giới giải trí đã rất lâu không có chuyện mới mẻ gì, đám phóng viên như lên máu gà mà đưa tin về Vệ Thư Tuân, vì thế quá khứ của y lập tự bị đào ra.

Cha Vệ Mẹ Vệ đã được Chu Tuyền lấy danh nghĩa Vệ Thư Tuân đưa đi Thailand du lịch, phóng viên tìm được đám bạn quá khứ của Vệ Thư Tuân. Theo bạn bè Vệ Thư Tuân nói, Vệ Thư Tuân từ nhỏ đã là côn đồ, trốn học cúp tiết, đánh nhau ẩu đả, điểm số nát bét, Dựa vào một lần ngẫu nhiên cứu người được đặc biệt chiêu sinh vào Đại học, vào Đại học A là cắt đứt quan hệ với bạn bè. Câu cuối cùng là, Vệ Thư Tuân căn bản không phải sinh viên tài cao gì, y là thứ thấy lợi quên nghĩa dựa vào đi cửa sau để vào Đại học A liền ghét bỏ bạn bè mà thôi.

Các phóng viên không chỉ moi ra quá khứ của Vệ Thư Tuân, còn đăng ảnh chụp bọn họ mua được từ tay những người đó.

Hồi cấp hai Vệ Thư Tuân đã rất đẹp trai, chỉ là lại mang khí thế càn quấy trung nhị, trên tay làm động tác ngậm điếu thuốc, không một tấm nào không tỏ rõ thân phận côn đồ của y.

Trương Khải không ngờ Vệ Thư Tuân còn có quá khứ như vậy, nháy mắt liền hiểu cơ hội Vệ Thư Tuân xoay người xa vời, trừ phi có kỳ tích xuất hiện. Quả nhiên, những show kia toàn bộ hủy lời mời dành cho Vệ Thư Tuân.

Ngay lúc Trương Khải gấp đến độ vò đầu, tin tức về Vệ Thư Tuân nháy mắt bị đè xuống.

Không có người ra tay, đơn giản là nhà nước mời dự họp họp báo, tuyên bố dự án

Phi hành Hàng không có người lái

lại khởi động.

Tin tức này lập tức khiến cả nước chú ý và thảo luận nhiệt liệt, tất cả bài đăng về Vệ Thư Tuân đều bị chen xuống, trang đầu diễn đàn giải trí tất cả đều là thảo luận và ảnh chụp của các phi hành gia tham gia dự án

Hàng không có người lái. Giới giải trí còn như thế, càng khỏi bàn khối thời sự chính thức, lấy ra từng bài báo đưa tin chúc mừng bốn phía trên mạng.

“Dự án

Hàng không có người lái

là sao, có liên quan gì đến chúng ta?” Thật vất vả quậy ra chút mưa gió, liền vì thông tin dự án

Hàng không có người lái

mà vắng vẻ, một phóng viên nhàm chán nhìn hình ảnh tin tức trên mạng. Đột nhiên tay hắn dừng một chút, phóng đại một tấm ảnh.

Đó là một tấm ảnh các khoa học gia họp trong lễ đường, nội dung tương quan thuyết minh là: Các khoa học gia đang nghiên cứu và thảo luận kế hoạch phi hành.

Tấm hình này chỉ là một góc trong lễ đường, tuy tất cả mọi người thống nhất mặc áo blouse, cúi đầu ghi chép trên giấy, nhưng vẫn có thể thấy rõ gương mặt bọn họ.

Vì thế tên phóng viên kia nhìn một nghiên cứu viên đeo kính đen trẻ tuổi trong ảnh mà ngây ngẩn cả người: “Người này, nhìn qua… sao quen mặt vậy?”