Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Chú Phùng là một thương nhân khôn khéo, từ khi nhìn thấy tên lửa đồ chơi kia, liền xác định giá trị thị trường của nó. Phụ nữ, trẻ con là người tiêu thụ lớn nhất của thị trường này, tên lửa kỹ thuật đầy đủ này hoàn toàn có thể làm thành một series sản phẩm đầy lợi nhuận. Chỉ thay đổi màu sắc và vỏ ngoài plastic là có thể biến thành bản nâng cấp một, hai, ba; từ màu trắng biến thành đủ bảy sắc cầu vòng; plastic trong suốt đến vật liệu cao cấp. Lại ra một cái hoạt họa vốn thấp, căn cứ màu sắc làm thành một hạm đội tên lửa bán nguyên bộ, quả thực không có gì lời hơn.
Chú Phùng ban đầu còn tưởng tên lửa đồ chơi này là sản phẩm công ty nhà ai mới đưa ra thị trường, đang suy ngẫm coi nên đầu tư vào không, lại nghe Phùng Vĩ nói là bạn mình làm ra, phản ứng đầu tiên là mua xuống người kia.
Mua một bản vẽ đồ chơi tính cái gì, mua luôn người không phải càng có lời?
Đương nhiên, mặt ngoài chú sẽ không nói vậy: “Gần đây chú đang định đầu tư một công ty đồ chơi, vừa vặn liền nhìn thấy cái con thiết kế, chú cho rằng con rất thích hợp. Chú đầu tư, để con làm chủ, đương nhiên, cháu chú Phùng Vĩ cũng làm cùng, hai con cùng nhau kinh doanh công ty, tiêu thụ là đồ chơi con chế tạo, con cảm thấy thế nào?”
Vệ Thư Tuân lắc đầu: “Không cần, con…”
“Xây dựng công ty, khai thác thị trường, quan hệ xã hội, con đều không cần lo, trong công ty chú có nhân tài chuyên môn làm việc đó. Con chỉ cần làm thiết kế mình thích thì tốt rồi, rất nhàn.”
Vệ Thư Tuân vẫn lắc đầu: “Con bận học lắm, không có thời gian.”
“Học tính cái gì.” Chú Phùng lộ ra vẻ mặt hận sắt không thành thép: “Học ra không phải vì tìm việc làm tốt, sự nghiệp vẻ vang à? Giờ con mà chấp nhận, con chính là ông chủ! Hiện tại sinh viên lưu hành startup, trường học cũng rất cổ vũ, con ít học mấy tiết, thầy con nhất định cũng không có ý kiến!”
Huống chi làm ông chủ được rồi, ba cái bằng cấp kia còn tất yếu sao?
Vệ Thư Tuân nâng tay, ngăn lại lời khuyên kích động của chú: “Chú Phùng, chú bình tĩnh lại đã.”
“Ách…” Chú Phùng không rõ Vệ Thư Tuân vì sao không hề phản ứng, theo kinh nghiệm của chú, nếu có người đầu tư cho một sinh viên đang ngồi ở ghế nhà trường, chỉ sợ không ai không kích động mà chịu ngay?
Hơn nữa chú cũng không tính bóc lột Vệ Thư Tuân, chú không rảnh quản lý công ty đồ chơi, đến lúc đó sẽ giao cho Phùng Vĩ và Vệ Thư Tuân sắp xếp, chú làm cổ đông lớn là đủ rồi, Vệ Thư Tuân vẫn là một trong các ông chủ mà… Cho dù bất mãn, ít nhất cũng phải bàn trước chứ, nào có chuyện không thèm nghe đã từ chối rồi?
“Đối với đề nghị của chú, con có ý kiến gì không, Vệ Thư Tuân?”
“Thật có lỗi, ý tốt của chú con nhận.” Vệ Thư Tuân nói.
Tự mình mở công ty làm chủ gì gì đó, nói thật y thực rung động.
Đây là một trong các mục tiêu nhân sinh trước kia của y, lúc ấy muốn chính là trước ba mươi tuổi kiếm đủ tiền, tự mở một công ty nhỏ làm ông chủ, lại chậm rãi phát triển —— tuy lúc ấy ngay cả mở công ty gì cũng không biết.
Hiện giờ mục tiêu đã ở ngay trước mắt, nhìn phong cách của Chú Phùng, chỉ sợ mở không phải công ty nhỏ gì, quả thực là đi hết gần phân nửa con đường mục tiêu nhân sinh mà. Về phần bao nữ diễn viên gì đó, giờ thật sự không có ý tưởng kia, cho nên chỉ cần y gật đầu cái rụp, mục tiêu đồi y chẳng khác nào đã hoàn thành hết?
Nhưng rung động cũng chỉ là nhất thời. Nếu thật muốn tìm nhà đầu tư, y tìm Chu Tuyền không phải được rồi, có thể lấy số lớn cổ phần, Chu Tuyền cũng sẽ không vung tay múa chân trong công ty của y.
“Xin lỗi, mục tiêu đời con bây giờ là trở thành một kỹ sư hàng không.”
“A?” Chú Phùng sửng sốt.
Nói những lời này cứ cảm thấy mắc cỡ sao ấy, cứ có cảm giác như học sinh tiểu học nói “Con lớn lên sẽ làm khoa học gia” vậy…
Vệ Thư Tuân quay mặt đi: “Tóm lại, con chỉ bán bản vẽ, cũng không tính mở công ty gì. Chú Phùng nhìn ra giá là được, cái khác không cần bàn lại.”
“Được rồi…” Chú Phùng cũng không phải không có Vệ Thư Tuân là không được, chỉ là khó tránh khỏi kinh ngạc, nhịn không được lại xác nhận: “Con thật sự không cần tự mở công ty?”
“Không cần, con có kế hoạch của mình.” Vệ Thư Tuân kiên định nói.
Chú Phùng và Phùng Vĩ liếc nhau, thấy anh gật đầu, đứng dậy gọi điện thoại: “Được rồi, chú thông báo thư ký chuẩn bị hợp đồng.”
Phùng Vĩ lại hỏi: “Thư Tuân, em thật sự không cần sao? Nếu sợ trễ nãi học hành, em có thể chỉ phụ trách kỹ thuật là được, đây là cơ hội hiếm có.”
Gia đình Phùng Vĩ đã sớm chuẩn bị chút sự nghiệp cho anh sau khi tốt nghiệp đại học, công ty đồ chơi mà chú hai đề nghị anh cũng thực vừa lòng, nếu đối tượng hợp tác là Vệ Thư Tuân, anh không chút ý kiến. Vệ Thư Tuân vốn đã bạn tốt tâm đầu ý hợp với anh, tính cách ngay thẳng lại không tham lam, tuy tuổi còn nhỏ làm việc cũng rất đáng tin, có một đối tác như vậy, Phùng Vĩ cảm thấy không thể an tâm hơn, hai người cùng nhau khai sáng thị trường nhất định cũng rất thú vị, không ngờ Vệ Thư Tuân lại từ chối.
“Sau này em thật sự tính làm kỹ sư hàng không à?”
“Vâng.” Vệ Thư Tuân không được tự nhiên gật gật đầu.
Tuy đây quả thật là mục tiêu nhân sinh trước mắt của y, nhưng hai lựa chọn “Tôi lớn lên sẽ làm ông chủ” và “Tôi lớn lên sẽ làm khoa học gia”, cái sau cứ làm Vệ Thư Tuân cảm thấy thực xấu hổ đỏ mặt.
Dù sao lý tưởng này ít nhất một nửa học sinh tiểu học cả nước đều nói qua.
“Không biết có thể đạt thành mục tiêu không, nhưng em muốn thử.”
Phùng Vĩ cười rộ lên: “Yên tâm đi, nếu là em thì nhất định không thành vấn đề.”
Ngày hôm sau, thư ký và luật sư của chú Phùng tới, mang đến một phần hợp đồng coi như ưu đãi. Hai mươi vạn bán đứt kỹ thuật, sau này Vệ Thư Tuân không được dùng lại kỹ thuật này, cũng không được tiết lộ cho bất kỳ ai, nếu tương lai Vệ Thư Tuân có cải tiến nhằm vào kỹ thuật này, phải ưu tiên bán cho công ty của chú Phùng. Đương nhiên, công ty cũng phải cho thù lao tương ứng.
Hợp đồng cơ bản coi như hợp lý, hai mươi vạn đối với một món đồ chơi chỉ có vài bản thiết kế mà nói, đã coi là khá cao. Lúc Vệ Thư Tuân xác nhận hợp đồng, máy học tập còn vừa quét hình, vừa lấy ra các điều khoản pháp luật hiện giờ để tham khảo, xác nhận không có cạm bẫy ngôn ngữ rồi mới đồng ý ký.
Vừa khai giảng đã lời được hai mươi mốt vạn rưỡi, còn đúng lúc Vệ Thư Tuân đang phiền não kiếm tiền như thế nào, đột nhiên được món lời như vậy, thật sự cảm giác như chưa kiếm á!
Vệ Thư Tuân vốn muốn nói cho cha mẹ, nhưng suy xét đến tính cách của họ, tuy cha mẹ ủng hộ y học tiếp, nhưng tư tưởng của họ là người thường, giá trị quan cũng tương đương với chú Phùng. Nghe y làm một phát minh nhỏ đã kiếm được hai mươi vạn, tuyệt đối sẽ yêu cầu y phát minh nhiều thêm, trực tiếp đi mở công ty, chuyện trường học có thể bỏ qua một bên.
Nhưng đối với Vệ Thư Tuân hiện tại mà nói, học hành lại quan trọng hơn sự nghiệp bên ngoài. Để tránh tranh cãi với cha mẹ, Vệ Thư Tuân dứt khoát diếm luôn hai mươi vạn, chỉ nói với cha mẹ giúp người ta sửa máy kiếm được một vạn rưỡi, kêu họ học kỳ này không cần gửi tiền qua.
Cha Vệ Mẹ Vệ không thèm ham một vạn rưỡi này, chỉ mừng là con mình có khả năng kiếm tiền. Mới về trường không bao lâu có thể kiếm được một vạn rưỡi, tương lai có thể tự nuôi sống bản thân rồi.
Sau khi bán ra bản vẽ, Vệ Thư Tuân liền đưa quà cho Hàn Chi Tân. Vốn nên đưa lúc khai giảng rồi, kéo thêm cả tuần đã hơi trễ, vừa không phải quà khai giảng cũng không phải sinh nhật, lúc này tặng quà có cảm giác chẳng ra cái gì cả.
May mà Hàn Chi Tân không ghét bỏ, cậu liếc một cái đã bị mô hình tên lửa có bệ phóng này hấp dẫn, hơn nữa sau khi xem qua cảnh tên lửa bay lên, hưng phấn đến mỗi ngày đều ra mái nhà ký túc xá phóng mấy lần.
Cuộc sống của Vệ Thư Tuân lại khôi phục quy luật vốn có, tuy mấy môn bình thường của
Công trình cơ học
vẫn còn buồn tẻ, nhưng bốn môn bên ngành đầu tiên đều là tiết thực nghiệm, thời gian ngồi yên trong phòng rất ít, đa số đều thực hành trong phòng thí nghiệm, hơn nữa nội dung dạy học cơ bản đều là làm xong thí nghiệm giáo viên yêu cầu là có thể về trước. Trong thoáng chốc, tất cả mọi người thoải mái đến có cảm giác trở lại hồi năm nhất.
Hôm nay, học xong tiết thực hành
《 Thống kê số liệu
》, Vệ Thư Tuân và đám Khổng Bình cùng lớp vẫn hoàn thành thực nghiệm trước, tan học sớm. Trên đường ôm sách tập về ký túc xá, đυ.ng phải đàn anh Diệp Thành Thiên đang ôm cặp văn kiện vội vàng đi qua, Vệ Thư Tuân chạy nhanh tiến lên chào hỏi: “Anh Diệp, anh đi đâu vậy?”
“Thư Tuân, xin lỗi giờ anh có chút việc, quay lại nói sau…” Diệp Thành Thiên vội vàng chào hỏi một cái là đi, đi chưa được mấy bước lại đột nhiên quay lại, nói: “Đúng rồi Thư Tuân, buổi tối em có thời gian không?”
Vệ Thư Tuân suy nghĩ thời khoá biểu hôm nay, gật đầu: “Buổi tối không có tiết.”
“Tốt lắm, buổi tối em theo giúp anh tham gia một tiệc tối đi, nhớ phải mặc đồ nghiêm túc, em có áo vest không, anh đi mượn giúp em?”
Diệp Thành Thiên vừa mở miệng là tạch tạch tạch nói một lèo, nhanh như súng máy, Vệ Thư Tuân hơi sửng sốt nhưng vẫn vội gật đầu: “A, em có…”
“Vậy là tốt rồi, buổi tối anh tới đón em!” Diệp Thành Thiên khoát tay một cái lại vội vội vàng vàng bỏ đi.
“… Đây là làm sao?”
Cứ việc không hiểu gì cả nhưng Vệ Thư Tuân vẫn nghiêm túc mà ăn vận tây trang tối đó. Làm một sinh viên, bản thân y đương nhiên chưa mua tây trang, đây là trước kia Chu Tuyền đặt may cho y, nghe nói là do nhà thiết kế quốc tế thủ công may vá, bao nhiêu tiền Vệ Thư Tuân chưa hỏi, tóm lại nếu đi mua y cũng mua không nổi bộ tây trang này.
Học lên năm ba, cơ bản đã rất ít nam sinh viên khoa học còn đặc biệt chú ý hình tượng. Dù sao gái muốn cưa giờ cũng cưa được rồi, cưa không được thì trực tiếp tìm tình duyên trên mạng, có móc chân cạy răng cũng không ai thấy, thứ hình tượng này đối với nam sinh ngành tự nhiên mà nói, đã vô ích.
Ngay cả Vệ Thư Tuân cũng rất lâu không chú ý đến ăn mặc, mới trước đó còn bị người ta gọi thằng là tử trạch nam. Cho nên y đột nhiên diện đồ lên, quả thực làm người ta có cảm giác soái đến banh nóc.