Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 91: Tiền căn hậu quả

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

……

Thật vất vả gạt bỏ được dự tính đưa y đi bệnh viện của Hàn Chi Tân, Vệ Thư Tuân lấy cớ bị cảm nắng trở về nhà Chu Tuyền. Ói ra được cảm giác không khoẻ trong ngực liền tan mất, Vệ Thư Tuân đi vào phòng tắm, đang tắm nửa chừng nghe được tiếng cửa phòng mở ra và tiếng bước chân dồn dập.

“Thư Tuân!” Giọng Chu Tuyền vang lên ngoài cửa, cửa phòng tắm bị dùng sức đẩy ra, tư thế như lập tức phải phá cửa mà vào.

“Từ từ.” Vệ Thư Tuân giữ cửa mở ra một khe hở, Chu Tuyền đã xông tới, dùng sức ôm lấy y: “Cậu không sao chứ?”

“Chờ…. chờ một chút, em còn chưa mặc quần áo…” Trần trùi trụi bị người ôm vào ngực cũng không phải trải nghiệm thoải mái gì, vốn thầm nghĩ trò chuyện với Chu Tuyền, ai ngờ hắn lại xông tới. Vệ Thư Tuân thật không suy nghĩ tốt đẹp gì, trên người y còn bọt xà phòng không nè, y ra sức đẩy Chu Tuyền: “Có chuyện đi ra ngoài nói, để em tắm sạch sẽ trước… Ê!”

Chu Tuyền ôm xong còn chưa đủ, tay cư nhiên còn sờ tới sờ lui trên người y, tức giận đến Vệ Thư Tuân dùng chân đạp hắn, nhưng vì lòng bàn chân trượt, ngược lại còn thiếu chút nữa ngã oạch. Chu Tuyền đỡ lấy y, trên mặt lộ vẻ an tâm: “May quá, không bị thương.”

Biết được Thư Tuân suýt bị ám sát, Chu Tuyền sắp tức điên rồi, nhưng còn chưa nghĩ đến trả thù, phản ứng đầu tiên là chạy trở về xem xét an nguy của y.

“Yên tâm đi, em khỏe re, không bị gì hết.” Vệ Thư Tuân đẩy mạnh Chu Tuyền, lúc này y mới cảm giác không khí không đúng lắm, tư thế bị Chu Tuyền ôm vào trong ngực rất ái muội, hơn nữa y còn không mặc quần áo: “Anh buông em ra trước, em còn chưa tắm xong mà!”

Ánh mắt Chu Tuyền đảo qua cơ thể trần trụi của y, con ngươi hơi co lại. Vệ Thư Tuân che mắt hắn lại: “Ê, ánh mắt của anh là sao!” Loại ánh mắt tràn ngập xâm lược này… Không dám nhìn thẳng.

“Anh chờ cậu bên ngoài.” Giọng Chu Tuyền hơi khàn, chậm rãi buông Vệ Thư Tuân ra rời khỏi phòng tắm, đóng cửa, lại lo lắng quay đầu lại dặn: “Anh ở ngay bên ngoài, có việc lập tức kêu anh!”

“Trong phòng tắm có thể có chuyện gì!” Vệ Thư Tuân khóa trái cửa ngay, vội vàng tắm sạch sẽ, đi ra phòng tắm liền nhìn thấy Chu Tuyền bình tĩnh ngồi trên sô pha, trước mặt đặt một notebook. Trên màn hình, Hứa Nguyên Quân đang nói: “Tới chậm một bước, thi thể và camera theo dõi đều bị bên kia mang đi trước.” Tuy nói như vậy, hắn vẫn tươi cười đầy mặt, hiển nhiên cũng không cảm thấy chuyện này khó giải quyết.

“Không sao cả.” Tiếng Chu Tuyền lạnh như băng: “Biết sau màn là ai là được rồi.”

Vệ Thư Tuân thò đầu qua, ghé vào lưng sô pha hỏi: “Là chuyện thương trường Thịnh Dụ à?”

“Ừ, lại đây.” Chu Tuyền kéo y đến trên sô pha, tiếp nhận khăn mặt trên tay Vệ Thư Tuân rối lau tóc cho y. Hứa Nguyên Quân bên kia trừng to mắt.

Vệ Thư Tuân ở nhà được mẹ nuông chiều, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, đương nhiên mà thay thế vị trí của Chu Tuyền, hỏi Hứa Nguyên Quân: “Thế nào, thi thể và camera theo dõi đều bị cầm đi? Vậy các anh không phải chưa tra được gì à?” Kỳ thực đã sớm biết sẽ như vậy, việc này khẳng định có kẻ chờ ở bên cạnh giải quyết tốt hậu quả, chẳng qua vốn nghĩ muốn xử lý thi thể của Vệ Thư Tuân, hiện tại biến thành xử lý cho sát thủ thôi: “Độc thủ sau màn là Lâm gia phải không?”

Hứa Nguyên Quân nhìn cảnh tượng không tưởng bên kia màn hình, sửng sốt một lát mới lấy lại tinh thần, trên mặt rốt cuộc không còn duy trì nụ cười giả dĩ vãng nữa: “Đúng vậy, nhưng vẫn phải cẩn thận tra lại. Cho dù không có thi thể, theo manh mối giải quyết hậu quả cũng đủ rồi. Hiện tại phiền toái là chuyện của cậu, camera theo dõi bị lấy đi, tôi sợ bọn chúng kéo cậu theo thôi.”

Nếu bị đối phương lấy được đoạn phim gϊếŧ người hiện trường, chỉ sợ Vệ Thư Tuân sẽ bị đối phương cắn chết.

“Đừng sợ.” Chu Tuyền một bên lau tóc, một bên ghé vào lỗ tai y trấn an: “Anh sẽ hủy diệt tất cả chứng cứ.”

“Ồ, nếu là camera theo dõi, chắc không có vấn đề gì đâu.” Vệ Thư Tuân xua tay: “Em đã xóa hết hình ảnh của mình rồi, tuy không đảm bảo sạch 100%, nhưng hiện trường tử vong chắc chắn không bị quay được.” Tuy rằng tin tưởng kỹ thuật của mình, Vệ Thư Tuân vẫn tường thuật lại nội dung công việc của mình cho hai vị chuyên gia này, hỏi: “Đến cỡ vậy, chắc không thành vấn đề đâu ha?”

“…!” Im lặng.

“Sao, làm sao vậy?” Vệ Thư Tuân bất an nhìn trái nhìn phải: “Có chỗ nào làm sai rồi hả?”

“… Thư Tuân!” bên kia máy tính, Hứa Nguyên Quân đỡ trán, vẻ mặt vô lực hỏi: “Anh nhớ là, em mới 18 tuổi?”

“Đúng vậy!”

“Anh nhớ là, em là sinh viên bình thường?”

“Anh muốn nói gì?”

“… Vì cái gì mới tránh được đuổi gϊếŧ, em lại có thể suy nghĩ chu đáo như vậy, còn dựa vào… Dựa vào… kỹ thuật gì đó?”

“Hệ thống trí năng hóa chung cư.” Chu Tuyền đáp thay.

“Đúng.” Hứa Nguyên Quân gật đầu thật mạnh, thần tốc gõ bàn phím, một lát sau vẻ mặt khổ chát: “Hệ thống trí năng hóa chung cư thật là chuyên ngành bình thường, sao anh cảm thấy thuyết minh về nó không giống cách em dùng… Thư Tuân em thật là sinh viên bình thường à?”

Chu Tuyền và Hứa Nguyên Quân chưa đi qua hiện trường, nhưng theo bọn họ, Vệ Thư Tuân khẳng định là dựa vào đánh lén sau lưng mới gϊếŧ được tay súng bắn tỉa. Một sinh viên bình thường như y, đột nhiên bị tập kích, kinh hoảng quá gϊếŧ chết người là rất có thể, càng đừng nói xử lý hiện trường dọn dẹp vân tay, vết máu gì đó. Nói không chừng cảnh sát Lâm gia an bài đã trên đường đến bắt bớ rồi, đây cũng là nguyên nhân Chu Tuyền khẩn cấp trở về. Hai người lo lắng đầu tiên chính là làm sao xử lý dùm y, tuyệt đối không thể để y bị gán vào tội danh gϊếŧ người. Ai ngờ đến Vệ Thư Tuân còn lo lắng chu toàn hơn cả họ, hơn nữa còn trong tình huống khẩn cấp.

“Ừm, là sinh viên bình thường.” Vệ Thư Tuân gật đầu, vẻ mặt rất chân thành: “Tương lai cũng sẽ lấy thân phận sinh viên tốt nghiệp, đi làm, em tuyệt đối không để trên lưng mình mang tội danh ‘Tội phạm gϊếŧ người’.”

“Anh đảm bảo, sẽ không có chuyện này đâu!” Vốn đã làm tốt có thể phải trả cái giá nhất định trao đổi chuyện Thư Tuân gϊếŧ người, càng khỏi nói đến chuyện trả thù Lâm gia, an toàn của Thư Tuân mới là hàng đầu. Nhưng hiện tại nếu Lâm gia không có nhược điểm của Thư Tuân trong tay, mục tiêu sẽ sửa thành báo thù. Chu Tuyền sờ sờ mái tóc đã khô nhiều của y, chuyển hướng Hứa Nguyên Quân: “Sửa mục tiêu, kêu Lữ Hinh trở về.”

Thương trường Thịnh Dụ phát sinh vụ án gϊếŧ người, đội trưởng Phùng phe Lâm gia đã sớm âm thầm được lệnh, dẫn người khống chế hiện trường cũng dọn sạch manh mối sát thủ để lại trước.

Nhưng mà, người bị hại cũng không phải sinh viên trẻ tuổi như ông nghĩ. Kết quả không ai ngờ đến, nhìn theo thân hình và khẩu súng bên cạnh người chết, gã chính là sát thủ kia. Gϊếŧ người không được bị gϊếŧ còn chưa tính, kỳ dị nhất chính là, gã là bị điện giật chết!

Hướng lên trên xin chỉ thị, bị phân phó nhất định phải bắt được “Hung thủ”, tuy sớm biết hung thủ là ai, đội trưởng Phùng vẫn làm ra điệu bộ phái cấp dưới tra tìm manh mối.

Suy nghĩ của ông giống như những người khác, một sinh viên bình thường lỡ tay gϊếŧ người, manh mối trong cơn hoảng loạn để lại cũng đừng nhiều quá.

Nhưng mà…

“Đội trưởng, tầng lầu đó đã hỏi qua, đều nói không thấy người chết đi qua, cũng không thấy ai khác.”

“Cái gì?” đội trưởng Phùng vứt điếu thuốc trong tay xuống: “Tại sao có thể!”

“Văn phòng tầng đó đa số là dùng làm kho hàng, bình thường đều đóng cửa.” một nữ viên chức bị hỏi vẻ mặt vô tội nói: “Hơn nữa nơi này là thương trường, ai lại chú ý người từng đi qua cửa chứ.”

Không ngoại lệ đều là câu trả lời cùng loại, người xa lạ trong thương trường nhiều lắm, cho nên viên chức nơi này đã quen không trông cửa.

Mà quản lý thương trường còn liều mạng trốn tránh trách nhiệm: “Cửa cảm ứng và hàng rào điện phòng trộm đã sớm tắt rồi, tôi hoài nghi người này là trộm, muốn vào văn phòng trộm đồ đυ.ng chạm hệ thống cảnh báo mới bị điện giật chết. Hi vọng các anh mau chóng kết án, đừng làm ảnh hưởng việc làm ăn của thương trường chúng tôi. Nếu không, tôi chỉ có thể khiếu nại lên trên.”

Đội trưởng Phùng khó chịu, may mà cấp dưới mang về cái mà ông muốn: “Đội trưởng, tất cả camera theo dõi hôm nay đều đã lấy được.”

“Đội trưởng, anh tới xem một chút, tình trạng đội trưởng bảo an không đúng lắm.”

Đội trưởng bảo an lúc xảy ra chuyện là người duy nhất canh giữ ở phòng theo dõi cũng là nhân chứng quan trọng, phát hiện chết người, vị đội trưởng bảo an mập mạp này lấy tốc độ trước nay chưa từng có chạy tới hiện trường, khi nhìn thấy thi thể bị khóa bên trong cánh cửa, ông ta xụi lơ trên mặt đất.

“Kỳ quái, cánh cửa nơi này không phải đóng sao? Sao lại khởi động lại?” Bảo an bên cạnh hỏi.

Đội trưởng bảo an nhớ tới hình ảnh quỷ dị trong video, hoảng sợ gào to: “Quỷ, là quỷ đó, anh ta bị quỷ gϊếŧ chết đó!”

Thẳng đến cảnh sát đến hỏi, ông mới hơi trấn định một chút, nhưng vẫn kiên trì nói là quỷ làm.

Đội trưởng Phùng mặc kệ người nọ là tinh thần có vấn đề hay không, giờ ông chỉ muốn có được

chứng cứ trực tiếp Vệ Thư Tuân là hung thủ thôi.

Trực tiếp kéo đội trưởng bảo an vào văn phòng, đội trưởng Phùng lập tức xui khiến xưng tội: “Tôi hỏi ông, trong thời gian 16h đến 17h, ông có nhìn thấy một thanh niên chừng 17 18 tuổi trong camera theo dõi hay không?”

Đội trưởng bảo an mờ mịt lắc đầu: “Không có, tôi chỉ thấy được người chết thôi, chỉ có một mình anh ta.”

“Ông xác định?” Phùng đội trưởng bình tĩnh mà đe dọa.

“Xác định, xác định.” Đội trưởng bảo an khẳng định gật đầu: “Anh ta lúc ấy đang… đang đuổi theo cái gì đó, cứ chạy cứ chạy, sau đó quẹo đi rồi biến mất, tôi liền nghe được có người đã chết.” Đội trưởng bảo an run rẩy: “Hàng rào điện phòng trộm rõ ràng đã đóng, nhất định là quỷ làm.”

“Đủ rồi!” Đội trưởng Phùng vỗ bàn, gọi cấp dưới: “Mang ông ta về lấy lời khai.” Nhân chứng quan trọng đã không có, kế tiếp chỉ có thể dựa vào đoạn phim ghi hình.

Trong đoạn phim mặc dù có hơn trăm người, nhưng chỉ giữ lại những đoạn đường quan trọng. Cho nên cứ việc đội trưởng Phùng cố gắng muốn tìm ra Vệ Thư Tuân từ trong đó, nhìn đến mắt cộm cả tơ máu, cũng chỉ nhìn thấy mấy giây tắt hình ở mấy nơi mà đội trưởng bảo an nói có quỷ. thời gian tắt rất ngắn, giống như đường dây có vấn đề mà thôi.

Hiện trường vụ án thật sự rất sạch sẽ, không có dấu vết đánh nhau, mà từ mấy cảnh ngắt quãng của đoạn phim theo dõi, cũng chỉ có thể thấy người bị hại một mình chạy. Thật giống như chính gã chạy vào gian phòng trống kia, sau đó tự bị điện giật —— từ đầu tới đuôi, tìm không thấy có chỗ nào liên quan đến Vệ Thư Tuân, cho dù muốn gán tội cũng kéo không ra cái gì, xem ra không có cách nào lấy được chỗ tốt từ Lâm gia rồi.

Trong lòng tối tăm, đồng thời nhịn không được lại khinh bỉ Lâm gia. Không dám đối phó Chu gia, liền lấy thằng nhãi bạn bè ra trút giận. Kết quả không gϊếŧ thành, ngược lại người một nhà đã chết, đủ vô dụng. Xem ra tương lai của Lâm gia không trông cậy được rồi, vẫn là tìm một chỗ dựa vững chắc lần nữa đi.

Mặc kệ là Chu gia hay người biết được vụ án gϊếŧ người này, đều nghĩ là Lâm gia không đối phó được Chu gia, cho nên xuống tay với sinh viên vô tội. Tuy bên ngoài không ai nói gì, nhưng cũng đã âm thầm khinh thường, điều này khiến tương lai Lâm gia mất đi không ít minh hữu chính trị. Đương nhiên đây là nói sau.

Lâm gia đối phó Vệ Thư Tuân quả thật không biết xấu hổ, nhưng nguyên nhân là bởi vì con cháu tương lai nói cho bọn họ, Chu Tuyền chết năm 2016, cùng năm Chu lão nhân bi thương quá độ qua đời. Lâm gia thừa cơ phát triển, chiếm cứ mấy vị trí quan trọng vốn là của Chu gia, lúc sau nhờ uy thế của Lâm lão không ngừng chèn ép Chu gia, lúc tận thế đến, cuối cùng thống trị thành thị an toàn duy nhất của nhân loại —— thành phố Trên Không gọi tắt Không thành.

Nhưng Chu gia và mấy gia tộc lớn khác cứ luôn cướp đoạt quyền lực Không thành của Lâm gia, làm cho quyền thống trị của Lâm gia dần dần bị giới hạn. Cho nên bọn con cháu hi vọng tổ tiên có thể giành trước lợi dụng tin tức tương lai tăng mạnh tư bản chính trị, để khi mạt thế đến có thể đúng lúc cướp lấy quyền lực tuyệt đối của Không thành, đến lúc đó, đừng nói thống trị Không thành, làm hoàng đế cũng là đương nhiên.

Được tin của con cháu, Lâm gia chợt phát hiện, sự kiện Chu Tuyền tử vong chúng nó nói căn bản không xảy ra, hiện tại đã là năm 2017, Chu Tuyền còn khỏe phây phây, hơn nữa Chu lão vốn thân thể không tốt, sau khi trở về từ cố hương Thành phố Du, bệnh tình ngược lại càng ổn định, nhìn dáng vẻ sống thêm năm năm mười năm cũng không thành vấn đề. Cho nên Lâm gia nhất thời xúc động liền đi ám sát Chu Tuyền, nhưng vì hành động vội vàng, bị Chu gia tóm được nhược điểm vì thế không thể không rời khỏi một cuộc tranh đoạt chức vụ trọng yếu.

Lúc sau càng khỏi nói, Chu gia từng bước ép sát, chức vụ mà Lâm gia căn cứ chính sách tương lai làm điều chỉnh và an bài, đều bị Chu gia chiếm trước hoặc phá hỏng. Nếu không phải con cháu tương lai đảm bảo Chu gia tuyệt đối không có máy thời gian, bọn họ chắc còn hoài nghi Chu gia cũng biết chuyện tương lai.

Trước mắt Lâm gia còn chưa biết trong thế giới tương lai, có một phần tử khủng bố sớm kết thành đồng minh với Chu gia thời đại này, bọn họ muốn gϊếŧ Vệ Thư Tuân, chỉ đơn thuần là vì giận chó đánh mèo thôi —— bởi vì Lâm Bằng đi tù, cùng với chuyện y đã cứu Chu Tuyền.

Lữ Hinh nghe lệnh Chu Tuyền đi hủy chứng cứ, mới đưa đội trưởng bảo an ra thẩm vấn, liền nhận được điện thoại Chu Tuyền kết thúc công việc. Vệ Thư Tuân bởi vì ói hết cơm chiều ra, hiện tại đang đói khát khó nhịn mà nhào vào bàn ăn đồ ăn gọi bên ngoài, Chu Tuyền một bên làm việc, thỉnh thoảng dùng khăn chùi chùi khóe miệng cho y.

“Tôi đã về…” Lữ Hinh đi đến phía sau Hứa Nguyên Quân, nhìn thấy cảnh tượng trong video, kinh ngạc trừng lớn mắt: “Đây là tình huống gì?”

Tuy chỉ là một động tác chùi miệng, nhưng người này là Chu Tuyền! là Chu Tuyền nha!

“Khụ khụ…” Vệ Thư Tuân ăn quá gấp, bị sặc lên mũi, vội vàng uống thêm ngụm nước, hỏi Lữ Hinh: “Chị Hinh, tra thế nào? Có hình ảnh của em không?”

“Không có, em may quá.” Lữ

Hinh không rõ tình huống, chỉ nghĩ Vệ Thư Tuân may mắn không bị quay trúng, vừa nghi ngờ nói: “Nhưng rất kỳ quái, chị thẩm vấn đội trưởng bảo an kia, ông ta luôn nói có quỷ, là quỷ gϊếŧ. Ha ha, nếu không phải chị tiếp nhận việc này, còn tưởng rằng ông ta bị em mua chuộc, cố ý giả ngây giả dại giúp em đó chứ!”

“Em không có.” Vệ Thư Tuân nghiêng đầu khó hiểu: “Kỳ quái, chẳng lẽ tầng lầu kia thật sự có quỷ?”