Edit + Beta: Vịt
Điện thoại của nhân viên y tế tập trung sạc điện ở trong một cái lều không thấy đâu. Bác sĩ thu nhập không thấp, dùng toàn là điện thoại xịn, toàn giá 5-6 nghìn, chắc là có người thấy tiền mờ mắt. Một hơi mất hơn 20 cái điện thoại, còn có 2 cái laptop, cái này đặt vào bình thường coi như đại án.
Tình nguyện viên phụ trách quản lý lều cất vật phẩm riêng tư là một em gái sinh viên đại học, vừa lên năm nhất, chưa từng gặp phải loại chuyện này. Cô ra ngoài đi toilet quay về phát hiện không thấy đồ, vừa gấp vừa tức, khóc suýt ngất. Điện thoại của Trịnh Chí Khanh cũng trong số đồ mất trộm, mới thay, cái lúc trước uống nhiều quá không biết quẳng đâu.
Anh đưa điện thoại của Hà Quyền cho chó Dublin nhìn, hai tay khép lại rũ xuống, lại mở ra, điện thoại không thấy đâu. Hai con chó cảnh giác vểnh tai, ghé lên trước ngửi ngửi tay Trịnh Chí Khanh, sau khi nhận được lệnh tìm kiếm chạy ra khỏi lều.
Hà Quyền kinh ngạc hỏi: "Điện thoại em đâu?"
Trịnh Chí Khanh từ trong túi áo khoác lấy điện thoại ra trả lại cho cậu — ảo thuật nhỏ đơn giản, ở Mỹ học với bạn học của sở nghiên cứu, đối phương suốt ngày mang chiêu này ra tán gái — cười xấu xa hỏi: "Có phải lại mê anh hơn chút không?"
"Sao anh làm được?" Hà Quyền không để ý vụ này, mà kéo kéo tay áo anh, lục lục túi anh, định tìm ra kẽ hở.
"Hôn anh một cái sẽ nói cho em biết." Trịnh Chí Khanh ghé mặt tới.
"Dính người cũng không phân trường hợp!" Hà Quyền ghét bỏ đẩy mặt anh ra, "Mau nói."
Trịnh Chí Khanh cười ôm eo Hà Quyền kéo vào trong ngực, kéo tay cậu đặt chung với với mình — Tay anh lớn hơn tay Hà Quyền một đốt.
"Hiện tại màn hình điện thoại ít nhất 5-6 inch, tay em không bọc lại được. Bất quá khuyên tai nhẫn gì đó được, chờ về thành phố, rảnh rỗi từ từ dạy em."
Gập ngón tay giữ lấy bàn tay có thể một tay cầm bóng rổ của Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền không phục ngẩng đầu lên: "Không cao được, em nếu không phải bị gen kéo chân, lớn lên cao 1m85 không thành vấn đề."
Trịnh Chí Khanh nhân cơ hội cúi đầu hôn trộm cậu, thấy Hà Quyền không cự tuyệt liền yên tâm lớn mật làm sâu hơn phần triền miên này.Trong mấy ngày cứu tế nhìn qua quá nhiều sinh ly tử biệt, bọn họ hiện tại ai cũng không muốn buông đối phương ra.
Nói không quan tâm thiên trường địa cửu chỉ để ý cái đã có, đó là tình yêu không thật sự.
Nghe thấy tiếng chó sủa có tiết tấu vang lên, Trịnh Chí Khanh buông đôi môi ướŧ áŧ của Hà Quyền ra, cười cười nói: "Đi thôi, cảnh sát Hà, bắt trộm đi."
Tên trộm bị đám chó Dublin đuổi theo đến ven vùng đất bởi vì động đất mà đứt gãy, lùi thêm về sau một bước thì phải rơi xuống mặt cắt cao so với mặt biển 40-50 mét. Trước có chó dữ sau không đường lui, xung quanh lại dần dần tụ tập người từng trải, tên trộm run rẩy quỳ trên mặt đất, lấy bao trên vai xuống ném tới dưới chân Trịnh Chí Khanh.
Mở balo ra, điện thoại và laptop đều ở đây.
Trịnh Chí Khanh búng tay triệu hồi Dublin, đi tới bên cạnh tên trộm kéo người từ trên mặt đất dậy, kéo tới trước lều cảnh sát làm việc đẩy vào.
"Thất đức không chứ? Lúc nào rồi còn dám trộm!"
"Người như vậy nên chặt tay!"
"Nhà các người không có người chết phải không?"
"Không có lương tâm, chết không tử tế!"
Nghe bên ngoài lều truyền đến tiếng chửi, tên trộm ôm cánh tay đứng đó lạnh run. Cảnh sát đánh tên trộm tới bên cạnh bàn, cầm balo ra ngoài cho những người mất đồ xác nhận, đồng thời trấn an cảm xúc mọi người bảo bọn họ không nên mắng nữa, còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Cầm lại điện thoại của mình, Trịnh Chí Khanh vỗ vỗ đầu chó Dublin, cho bọn nó tiếng khen ngợi.
"Thế là được?" Hà Quyền nhìn đuôi chó cũng không lắc lư một cái.
"Ừa, nếu không còn muốn làm gì?" Trịnh Chí Khanh hỏi ngược lại.
"Dù gì cũng cho chút thực thế chứ." Hà Quyền suy nghĩ một chút, hỏi chỗ phân phát vật tư xin hai cây xúc xích, xé vỏ đưa tới bên miệng Dublin, "Nào, thưởng cho bọn mày, ăn đi."
Dublin vững như bàn thạch ngồi xổm ở đó, ngửi cũng không ngửi một cái. Trịnh Chí Khanh từ trong tay Hà Quyền cầm xúc xích qua, mình vừa ăn vừa nói: "Khỏi quan tâm, bọn nó không ăn cái này."
Hà Quyền đầy mặt không thể tin: "Đây là chó anh nuôi sao?"
"Không liên quan tới anh, anh trai anh nuôi, chỉ ăn thức ăn cho chó đặc biệt và thịt bò tươi." Nuốt đồ trong miệng xuống, Trịnh Chí Khanh bóc cây xúc xích khác, đưa tới bên miệng Hà Quyền: "Em ăn không?"
"Biến biến biến, em ngửi mùi xúc xích đã muốn nôn." Hà Quyền cau mày đẩy ra.
Thấy Hà Quyền không ăn, Trịnh Chí Khanh đành phải hiếu kính chính mình: "Anh thấy em lúc tăng ca không phải ăn suốt sao?"
"Chính là nguyên nhân tăng ca ăn quá nhiều."
Bịt mũi lui về sau nửa bước, Hà Quyền ho nhẹ một tiếng. Xem ra DaXi (*) hôm qua xin bác sĩ Đàm của khoa nội tiêu hóa bệnh viện Phụ Chúc không có tác dụng, axit dạ dày vẫn trào lên. Còn có eo, giống như quấn bao cát 10kg bên trên càng ngủ càng mỏi.
((*) DaXi: một loại thuốc dạ dày bên Trung)
Nếu không phải thuốc tránh thai tan chậm chôn trên cánh tay còn chưa quá hạn, Hà Quyền thực sự nghi ngờ mình mang thai.
Chuyện đám Dublin bắt trộm rất nhanh lan truyền khắp nơi đóng quân, buổi chiều liền có chó đội tìm kiếm cứu nạn nhận về được nhân viên chăn nuôi dẫn đến tìm bọn nó chơi. Sân cỏ bên ngoài lều trở thành công viên tạm thời của lũ cún, còn có rất nhiều tình nguyện viên vây tới chụp hình bọn nó. Trạm cơ sở tạm thời đã dựng lên, truyền tin không có vấn đề, rất nhanh ảnh chó đã được đăng lên mạng, nhận được vô số like và comment.
Có người nhà đưa người yêu đến chỗ Hà Quyền đề nghị để đám chó cách xa lều khám chữa bệnh chút, sợ bọn nó làm bị thương trẻ sơ sinh. Chó tìm kiếm cứu nạn là Becgie thuần, miệng mọc răng nhọn giống Dublin, mặc dù bọn nó đều từng được huấn luyện sẽ không tùy ý phát động công kích, nhưng người lớn dắt trẻ con nhìn thấy vẫn sẽ đi vòng qua.
Suy nghĩ đến lo lắng của quần chúng, Hà Quyền bảo Trịnh Chí Khanh dẫn chó đến ngoài lều làm việc của anh và người phụ trách mấy bệnh viện khác, bên kia cũng có mảng cỏ lớn. Mặc dù tuyết rơi, nhưng nhiệt độ vừa ấm lại lại có cỏ xanh mượt nhú đầu ra.
Chó tìm kiếm cứu nạn đều là một trụ sở huấn luyện ra, quen nhau. Chó Dublin là bạn mới, đáng tiếc lạnh nhạt bọn nó. Một khi có Becgie tới gần muốn bắt chuyện, Dublin liền nhăn mũi lại lộ ra răng nanh nhọn hoắt, bày ra tư thái "Mày tới thử xem?".
"Người thế nào nuôi ra chó thế đó." Lúc Hà Quyền đến lều làm việc tìm Trịnh Chí Khanh ký nhận thuốc của Đại Chính nhìn thấy cảnh này, không nhịn được thổ tào chó Trịnh Chí Kiệt nuôi giống chủ nhân.
"Đại Chí tiểu Chí là vậy, bình thường ở với ba mẹ anh cũng không chơi với chó hàng xóm." Trịnh Chí Khanh thẩm tra đối chiếu đơn nhận và tồn kho, ký xuống, "Để anh trai anh nuôi ích kỷ, chướng mắt chó khác."
Hà Quyền bĩu môi: "Nhà các anh ngay cả chó cũng đệm chữ "Chí"?"
"Anh trai anh đặt, nếu như nuôi như con, thật ra nên là đệm chữ "Vũ"."
"Đúng thế, con gái của Hòa Vũ đã tên là Hòa Vũ Tịch."
Giao danh sách cho tình nguyện viên đi nhận thuốc, Trịnh Chí Khanh thấy bên cạnh không có ai để ý, hạ giọng hỏi: "A Quyền, em nói tương lai chúng ta có con tên là gì?"
Hà Quyền nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Hà Vũ Bạch?"
Mặc dù Hà Quyền nghiêm túc suy nghĩ chuyện này khiến Trịnh Chí Khanh rất vui, nhưng vừa nghe tên lại hơi không vui nổi, dẹt miệng hỏi: "Sao không phải họ Trịnh chứ......"
"Anh sinh thì theo họ nhà anh." Hà Quyền vỗ vỗ ngực anh, "Nhắc sớm với anh, dù sao phải có một đứa theo họ Hà của em."
Chân mày Trịnh Chí Khanh nhảy lên: "Vậy...... đứa lớn họ Hà, đứa sau đều họ Trịnh?"
Tay Hà Quyền vỗ ngực Trịnh Chí Khanh gập lên 4 ngón, chỉ để lại ngón giữa chỉ thẳng vào cằm anh.
(Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com humat3 và Sweek humat170893)
Ngày thứ tám sau thảm họa, Cảnh Tiêu và Tiền Việt đến khu thảm họa, thay Hà Quyền và Triệu Nguyệt. Vừa nghe Tiền Việt hợp tác với Cảnh Tiêu, Tần Phong cứ làm ồn muốn đến, nhưng bởi vì hắn lúc trước bị súng bắn thương thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, Trịnh Chí Khanh không phê chuẩn đơn xin của hắn.
Thấy Cảnh Tiêu đến, Hà Quyền cũng không kiên trì nữa, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Trịnh Chí Khanh lái xe đưa cậu và Triệu Nguyệt đến điểm rút lui, kết quả vừa lái được một nửa xảy ra dư chấn, mặt đường dựng tạm thời lại bị phá, bất đắc dĩ đành phải tạm thời về nơi đóng quân.
Trịnh Chí Khanh sau khi xem qua bảng kế hoạch vận chuyển vật tư nói với bọn họ: "Ngày mai có chuyến trực thăng đưa máy đào, em và Triệu Nguyệt có thể bắt chuyến đó về, anh nói với trung tâm chỉ huy một tiếng, để lại 2 chỗ cho bọn em."
"Không sao đâu, sớm một ngày muộn một ngày." Hà Quyền cũng không lo lắng cho mình, "Chỗ không đủ, thì để Triệu Nguyệt về trước, em chờ thêm."
Trịnh Chí Khanh gật gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho trung tâm chỉ huy, xem có thể xin được chỗ không.
"Anh cũng về sớm chút đi, một tuần không gặp, tôi suýt nữa không nhận ra anh." Tiền Việt tiếp lời, "Anh gầy quá."
Triệu Nguyệt ở bên cạnh thở dài: "Chủ nhiệm Hà cả ngày chỉ uống nước để sống, nhất định phải gầy rồi."
"Sao không ăn cơm?" Tiền Việt kinh ngạc hỏi.
"Mì ăn liền và xúc xích anh ấy cũng không ăn, bánh quy ngại rắn, khó hầu."
Tiền Việt nhìn chằm chằm Hà Quyền đang cười mỉa, hơi cau mày. Hà Quyền không chỉ gầy, nhìn cảm giác cũng hơi kỳ lạ — Chờ chút, ria mép của anh ấy đâu?
"Chủ nhiệm Hà." Tiền Việt đưa tay sờ sờ cằm Hà Quyền, "Anh cạo râu à?"
"Không, tôi đã 1 tuần không cạo rồi —"
Tiếng Hà Quyền im bặt, gập ngón tay ở trên mặt sờ sờ, kinh ngạc phát hiện chỗ râu cố ý giữ lại lại cắt sửa tỉ mỉ không thấy nữa. Từ lúc đến đây cậu chưa từng soi gương, căn bản không để ý chuyện râu ria.
"Gương! Triệu Nguyệt, em mang theo gương không!?"
Triệu Nguyệt từ trong túi lấy gương trang điểm nhỏ ra đưa cho Hà Quyền. Hà Quyền mở gương ra vừa nhìn, quả thực không thể tin được vào hai mắt mình — Râu đi đâu rồi? Cậu căn bản không cạo mà!
Không phải, chờ chút.
Hà Quyền nhét gương vào trong tay Triệu Nguyệt, che cằm vội vã đi ra khỏi lều. Cậu tìm góc không có ai đứng lại, che vị trí chôn ống trên cánh tay trái, đầu óc hỗn loạn một mảnh.
Sản khoa nam thỉnh thoảng gặp phải tình huống như vậy, bởi vì ảnh hưởng của hoóc-môn thời gian mang thai, râu sẽ trong lúc HCG và progesterone tăng nhanh rụng đi. Tổng hợp lại đủ loại khó chịu gần đây, đây không phải...... Chỗ đổ nát này cũng không có dụng cụ có thể thử máu, giấy thử mang thai cũng không ở trong danh sách vật tư chữa bệnh cần thiết, mà làm bác sĩ chỉ dựa vào triệu chứng không thể chẩn đoán bệnh.
Nhưng đó là đối với Tây y.
Hà Quyền nhắm mắt lại, cố gắng hít sâu ổn định nhịp tim cuồng loạn. Đợi nhịp tim dần phẳng lại, cậu dùng ngón tay phải giữ trên mạch cạnh cổ tay trái, bình tĩnh cảm nhận nhịp đập của máu, không lâu lắm liền lại lần nữa mở to hai mắt.
Ngọc bàn cổn châu, là mạch trượt.