Sau khi Phượng gia chủ rời nhà, Tô Lạc Y liền bắt đầu suy nghĩ đối với tình địch thế nào mới tốt.
Bởi vì Phượng Lạc Y nguyên tác chính là một đóa bạch liên hoa, cho nên Tô Lạc Y vẫn phải bắt chước tốt một chút.
Những gì liên quan tới tích phân, bất luận là sự tình gì cũng không thể qua loa.
Ngón trỏ gõ xuống mặt bàn, Tô Lạc Y tính toán vẫn nên chuẩn bị nâng cao chất lượng sinh hoạt cho Phượng Sơ Tầm.
Tiểu phá sân thật sự quá thê thảm!
Nghĩ là làm, Tô Lạc Y lập tức liền sai người an bài cho Phượng Sơ Tầm sang sân viện mới, hơn nữa cũng sai người đưa qua một đống lớn đồ mới.
Hệ thống buồn bã: “Ngươi không sợ tình địch nghi ngờ sao?”
Tô Lạc Y nói: “Nếu ta dám làm, chính là đã nắm chắc.”
Nói xong, Tô Lạc Y sai nha hoàn chọn chút trang sức, cười cười đi tìm Phượng Sơ Tầm.
Bây giờ Phượng Sơ Tầm mười bốn tuổi, Tô Lạc Y cũng mới mười sáu tuổi mà thôi, thế nhưng dù nàng lớn hơn hai tuổi, Tô Lạc Y so với Phượng Sơ Tầm lại cao hơn không ít.
Đứng ở trước cửa viện, Phượng Sơ Tầm nhìn vị đại tỷ đầu óc rõ ràng không bình thường này, lạnh lùng nói: “Chồn tới chúc tết gà sao?.”
Nha hoàn Tô Lạc Y không phục, tiến lên một bước, “Đại tiểu thư có ý tốt muốn tới thăm ngươi, ngươi xem ngươi bày ra thái độ gì?”
“Vân Thường, lui ra.” Tô Lạc Y nhíu mày.
Phượng Sơ Tầm châm chọc cười, “Một mình ta ăn ở
vẫn khá tốt, đại tỷ không cần lo lắng!”
Vân Thường muốn nói thêm gì đó, lại bị ánh mắt Tô Lạc Y ngăn lại.
Tô Lạc Y cười thật tươi, từ cái khay trang sức trên tay Vân Thường lấy ra một cây trâm, nói: “Nữ hài tử sao lại không trang điểm như vậy? Bảy ngày sau chính là kim thu yến hội, khi đó muội muội đừng ở trong yến hội ném người, nói Phượng gia khi dễ thứ nữ.”
Phượng Sơ Tầm lúc này mới nhớ tới, nguyên chủ vì muốn bày ra năng lực, còn tuyên bố muốn ở kim thu yến hội đánh thắng Tô Lạc Y.
Kim thu yến hội tỷ thí, nam có văn võ, nữ có văn vũ, mỗi ứng viên hạng nhất đều được hoàng đế ngợi khen.
Phượng Sơ Tầm cười cuồng vọng, “Vậy cứ đợi xem khi ấy là ai mất mặt!”
Tô Lạc Y đem cây trâm cắm ở trên đầu Phượng Sơ Tầm, nhàn nhạt nói: “Muội muội phải bồi dưỡng khí sắc thật tốt, đừng để cho người ta nói Phượng gia chúng ta ngược đãi ngươi.”
Phượng Sơ Tầm đem cây trâm bắt lấy, ném tới l*иg ngực Tô Lạc Y, “Loại kim trâm này vẫn là thích hợp với loại nữ nhân lớn tuổi như ngươi.”
Nói xong, Phượng Sơ Tầm quay đi.
Tô Lạc Y: “……”
Vân Thường tức giận, “Đại tiểu thư, tứ tiểu thư cũng quá không biết điều! Người đối với nàng ta tốt như vậy, nàng ta cư nhiên……”
Tô Lạc Y liếc nhìn Vân Thường, ngữ khí bình đạm ẩn hàm uy hϊếp, “Về sau ngươi không được tiếp tục nói ra những lời này!”
Vân Thường khó hiểu run run, “Thế nhưng...”
“Không có thế nhưng!”
Trong lòng Vân Thường vì tiểu thư nhà mình mà không phục, nhưng nàng vẫn cúi đầu, thanh âm như muỗi kêu: "Vâng."
Tô Lạc Y thở dài, xoay người rời đi, một bên cùng hệ thống nói chuyện phiếm, “Hệ thống, tình địch cư nhiên chê ta già!”
Hệ thống an ủi nói: “Không quan hệ, ngươi không chỉ già, hơn nữa còn béo!”
Trong lòng Tô Lạc Y đã tủi thân, lại tủi thân hơn.
Vì sao hệ thống không an ủi nàng, lại còn cho thêm dầu vào lửa?!
Tô Lạc Y làm lơ: “Độ hảo cảm của tình địch hiện tại nhiều hay ít?”
Hệ thống: “Vẫn như vậy.”
Tô Lạc Y bất đắc dĩ, nàng bị đánh không đánh lại, bị mắng không mắng lại, tình địch vẫn không hề thích nàng.
Hệ thống thực hiểu tâm tình của nàng, nói: “Không có biện pháp, Phượng Lạc Y từng muốn gϊếŧ chết nàng, không có hảo cảm cũng là bình thường.”
Tô Lạc Y nhớ tới khả năng kế tiếp sẽ phát sinh sự tình gì, sâu kín thở dài.
Cũng không biết bị tình địch vả mặt, tình địch có thể đối với nàng tốt hơn một chút hay không.
Vân Thường vẫn luôn đi theo phía sau Tô Lạc Y, nghe được Tô Lạc Y thở dài, thấp giọng nói: “Đại tiểu thư có phải lại đau đầu vì phế vật kia hay không?”
Tô Lạc Y chuyển mắt nhìn về phía nàng.