Edit + Beta: Y Nhã a.k.a Ryuu-chan
Thần sắc Dư Lộ khẽ biến, đón lấy ánh mắt của Tiêu Duệ, lắc đầu: “Không có.”
Tiêu Duệ bình tĩnh nhìn cô một lát, nói: “Các nàng làm sai thì phải bị phạt.” Thấy Dư Lộ vẫn đang khóc không ngừng, cuối cùng vẫn giải thích một câu: “Gia đã nể mặt ngươi mà phạt nhẹ rồi.”
Lúc này Dư Lộ lại rất cố chấp, loại cố chấp khi ở thế yếu, đó là không lên tiếng phản bác, không biểu thị bất mãn, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không ngừng rơi nước mắt.
Nếu Dư Lộ tranh cãi ầm ĩ hoặc ỷ vào được sủng ái mà phát giận, tất nhiên Tiêu Duệ sẽ không bỏ qua cô. Nhưng cô cứ kiểu như bị tủi thân mà không dán nói gì như thế, làm cho Tiêu Duệ có bực hơn nữa cũng không phát cáu được.
“Còn bất mãn cái gì không?” Hắn hỏi.
Dư Lộ chỉ nhẹ giọng hỏi: “Các nàng ấy phạm lỗi gì vậy?”
Tiêu Duệ nói: “Thân là hạ nhân, thời thời khắc khắc phải suy nghĩ cho chủ tử. Chủ tử nghĩ điều gì, mình phải nghĩ chu toàn hơn, chủ tử không nghĩ tới, mình phải nghĩ đến trước.Với tuổi của ngươi thì thân thể là quan trọng nhất, không ăn sáng sẽ bị thương thân, chẳng lẽ các nàng ấy không biết? Đã biết còn không nhắc nhở ngươi, chính là phạm sai lầm!”
Dư Lộ bất mãn, nhỏ giọng phản bác: “Nhưng mà, là ta bảo các nàng ấy không gọi ta dậy. Ta là chủ tử, chủ tử phân phó thì hạ nhân phải làm theo, nếu nói có lỗi, chẳng phải ta mới là người có lỗi lớn nhất sao?”
Hai tay Tiêu Duệ đang ôm hông cô bỗng dưng siết chặt, hơi cúi đầu xuống, đôi mắt đen nhánh lại gần Dư Lộ, nhìn cô đến mức khiến cô muốn trốn khỏi nó.
“Là có sai. Nhưng ta không nỡ phạt ngươi, cho nên khi chủ tử có lỗi, hạ nhân phải bị phạt.” Hắn dời ánh mắt, kéo đầu Dư Lộ đến trước ngực, hôn đỉnh đầu Dư Lộ, hơi thở thì ấm áp nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Cho nên, ngươi phải nhớ kĩ, tuyệt đối không được phạm sai lầm, nếu không, nếu hạ nhân bởi vì ngươi mà chết, thì ngươi sẽ dính đến mạng người.”
Mạng cái đầu ngươi!
Hai tay Dư Lộ siết chặt lại, căm tức mở miệng, lập tức cắn thịt ở ngực hắn. Trời mùa hạ nóng nên hắn mặt rất ít, một lớp vải mỏng manh căn bản là không ngăn được hàm răng sắc, trong nháy mắt Tiêu Duệ đau đến biến sắc.
“Chủ tử, chúng ta đến rồi. Nhưng mà…” Trần Chiêu đang nói chuyện ở bên ngoài, hắn hơi ngừng lại, do dự một lát mới nói: “Nhưng mà Lâm đại cô nương của Định Quốc Công phủ đã ở, nàng ấy muốn qua đây thỉnh an với ngài.”
Lâm đại cô nương, Định Quốc Công phủ, ồ, là Vương phi Lâm Thục của Tiêu Duệ à?!
Dư Lộ phân tâm, miệng hơi thả lỏng chút, thừa dịp này Tiêu Duệ cầm cằm cô, ném cô ra ngoài.
Lúc Dư Lộ bị ném đến đau nhức toàn thân mới nhớ đến hồi nãy mình đã làm gì khi bị Tiêu Duệ uy hϊếp. Sợ, đúng là sợ thật, nhưng không hối hận. Đồ Tiêu Duệ lãnh huyết vô tình, không biết xấu hổ. Cô chỉ hận chính mình ngu xuẩn, sao không cắn vào động mạch trên cổ hắn cho rồi.
Cắn cho hắn mất máu đến chết, xem hắn sau này còn dám uy hϊếp cô nữa không!
Tiêu Duệ không dám chạm vào ngực mình. Hôm nay hắn mặc trường bào màu đen, sẽ không nhìn ra bị dính máu hay nước miếng, nhưng hắn cảm giác, chắc chắn nơi đó đã bị Dư Lộ cắn chảy máu.
Cái đứa này!
“Ngươi là chó à?!” Hắn không để ý tới bên ngoài, đứng lên nhìn Dư Lộ từ trên cao, tức giận đến muốn hung hăng bóp Dư Lộ một cái.
Đều đi đến bước này, Dư Lộ còn sợ mà rút lui sao, sẽ không, sớm đã tức đến không còn lí trí.
Cô ngẩng cao đầu, nước mắt vẫn chảy xuống, trợn mắt giận dữ nhìn Tiêu Duệ: “Ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ!”
Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ?
Hắn đối tốt với nàng biết bao nhiêu, nàng không có tâm sao, không cảm nhận được sao?
Vừa tức giận vừa chua xót, Tiêu Duệ bóp cổ Dư Lộ, cứ bóp cô như vậy. Dư Lộ dứt khoát mặc kệ, đầu tiên là tỉnh táo bất động, đợi tìm được thời cơ, liền nhanh chóng ra chân, mục tiêu là giữa hai chân Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ hơi nghiêng người né tránh. Một đá của Dư Lộ rơi xuống đùi hắn, làm hắn nhịn không được kêu lên đau đớn.
Hắn cũng không kiềm chế bản thân nữa, ném Dư Lộ lên nhuyễn tháp, áp lên người Dư Lộ, xé xiêm y của cô, lấy chân chặn hai chân đang đá lung tung của Dư Lộ, hai tay thì cố định đầu cô, sau đó đè xuống, cắn ngực cô thật mạnh.
Thực sự là cái cắn rất mạnh. Dư Lộ đau đến nước mắt đều thật vài phần.
Ở ngực trái của Dư Lộ lưu lại vết cắn còn dính tia máu. Tiêu Duệ hài lòng thả tay ra, lạnh lùng nhìn Dư Lộ một cái rồi xốc rèm xe lên đi ra ngoài.
Trần Chiêu khom mình hành lễ: “Chủ tử, Lâm cô nương Định Quốc Công phủ đang ở trong Châu Thúy các.”
Châu Thúy các là cửa hàng đồ trang sức và châu báu lớn nhất kinh thành. Hôm nay Tiêu Duệ vốn muốn mang Dư Lộ tới đi dạo một chút, trước khi đi định an ủi nàng ấy bằng mấy món trang sức thượng hạng một phen. Ai ngờ được thứ nhất là sẽ gặp phải Vương phi tương lai là Lâm Thục, thứ hai là Dư Lộ lại to gan lớn mật như vậy, dám cắn hắn một cái!
Tiêu Duệ che ngực, lạnh giọng phân phó Trần Chiêu: “Đưa Dư di nương về phủ!”
Trần Chiêu vội vàng đáp: “Vâng!”
Nhìn Tiêu Duệ đi nhanh vào Châu Thúy các, Anh Đào vẫn đang đứng ngoài định tiến vô, rèm xe ngựa khẽ động, thấy Dư Lộ lớn tiếng nói: “Không được vào!”
Xiêm y đã bị hư, ngực vẫn đau, trên mặt vẫn còn dấu nước mắt. Sau khi tỉnh táo lại, Dư Lộ bắt đầu chỉnh đốn lại bản thân, cầm khăn lau sạch lệ trên mặt, lại cúi đầu nhìn vết thương trên ngực, trên là da trắng nõn thình lình lại có dấu răng, trông thế nào cũng khó coi.
Tên khốn kiếp này, đúng là nhận chút thua thiệt thôi cũng không chịu!
Cảm giác hình như xe ngựa đang đổi phương hướng, Dư Lộ mặc xong y phục rồi ngồi yên lặng suy nghĩ. Mọi chuyện ngày hôm nay đều rất bất ngờ, cô làm hơi quá trớn. Lúc nghe Tiêu Duệ nói hạ nhân có thể vì cô mà chết, cô thực sự có ý nghĩ không muốn sống nữa.
Thế nhưng, cô cũng phát hiện, hình như độ nhẫn nại của Tiêu Duệ đối với cô rất cao. Kiểu người con cháu của Thiên hoàng, có dòng dõi quý tộc như hắn, bị một nữ nhân cắn, lại còn là một nữ nhân không danh không phận. Theo cách xử lí thông thường, hẳn là phải bị siết đến chết mới đúng.
Nhưng hắn chỉ cắn lại cô một cái.
Dư Lộ không khỏi nghĩ, Tiêu Duệ nói không nỡ phạt mình, chắc do cái gương mặt này rồi. Vậy có phải là, chỉ cần gương mặt này không thay đổi, nếu cô gây ra chuyện gì quá đáng, thì cô cũng không bị sao hết?
Tốt, đầu tiên nghĩ cách bảo vệ hạ nhân, sau đó nghĩ biện pháp để cao chạy xa bay.
Dù cho thật sự dính phải một phần vạn khả năng là bị bắt lại, dựa vào gương mặt này, hẳn là cũng không có phiền toái gì. Hơn nữa, đây chính là cổ đại, không có máy theo dõi, không có điện thoại, không cần dấu vân tay để phân biệt, cô chỉ cần rời khỏi kinh thành, trốn vô góc nào đó, tránh đi mọi người, Tiêu Duệ dù có muốn cũng không thể tìm cô.
Xe ngựa một đường hướng đến Thành Vương phủ, Trần Chiêu cưỡi ngựa chậm rãi đi sau xe, cũng không biết hắn nghĩ đến cái gì, khóe miệng lúc thì mím lại, lúc thì nở nụ cười nhạo báng.
Rốt cuộc về Thành Vương phủ. Không đợi Anh Đào tiến lên, Trần Chiêu đã bước đến vén lên rèm xe, cúi đầu khom người nói “Dư chủ tử, đã đến rồi. Ngài ra đi, ty chức tiễn ngài về Tầm Phương viện.”
Dư Lộ vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu. Lời này nghe qua thì cung kính, nhưng sao cứ thấy lạ lạ vậy?
Tầm Phương viện là ở hậu viện, không có đi cùng Tiêu Duệ, Trần Chiêu không nên đến mới đúng. Nhưng hắn cũng không nói gì hết, hắn còn không cho cô thời gian phản ứng, xốc màn xe lên. Tiếp xúc với khoảng cách gần như vậy, hắn cũng không phải là thái giám, theo lý thì toàn bộ phủ này, trừ Tiêu Duệ, cũng chỉ có Thôi Tiến Trung dám làm vậy mới đúng.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Trần Chiêu ngẩng đầu nhìn sang, vừa lúc đối diện với đôi mắt mang theo ý hiếu kì, vừa trong suốt vừa linh động.
Trần Chiêu là thị vệ, bán mạng cho Tiêu Duệ, chân chính thị vệ lãnh huyết vô tình. Nhưng mà, bộ dạng hắn không máu lạnh chút nào, ngũ quan của hắn nhu hòa, màu da hơi trắng, ngược lại giống như người đọc sách vậy.
Ngay cả lúc hắn nhìn người khác, tựa hồ có tia dịu dàng trong mắt.
Dư Lộ nhìn, trong lòng không khỏi thấy khổ sở, vì sao không thể xuyên thành thê tử của Trần Chiêu vậy!
“Anh Đào, váy của ta hơi bẩn rồi, ngươi về cầm một bộ sạch sẽ qua đây.” Dư Lộ lên tiếng phân phó, nghe thấy Anh Đào đáp lại, liếc nhanh Trần Chiêu một cái rồi rũ mắt xuống.
Cô chưa yêu đương bao giờ, có thích ai thì người đó cũng là minh tinh, không biết làm sao để ‘dụ dỗ’ một người nam nhân hiệu quả. Nhưng ánh mắt này cũng đã bao hàm mọi thứ cô có thể nghĩ tới, tràn đầy tình cảm.
Cũng không biết, Trần Chiêu có cảm thụ được hay không.
Trần Chiêu bị Dư Lộ nhìn như vậy, lại thấy quần áo cô hình như không chỉnh tề, ngay lập tức hạ màn xe xuống.
Một lát sau, Dư Lộ nghe thấy tiếng Trần Chiêu gọi xa phu đến một bên để nghỉ ngơi, hình như Trần Chiêu cũng qua đấy. Nhưng rất nhanh, tiếng của hắn lại truyền đến từ một bên của xe ngựa.
“Dư chủ tử, ngài có gì phân phó không?”
Ta muốn ngươi dẫn ta đi, đi đâu cũng được hết.
Nhưng lời này trực tiếp quá, Dư Lộ không dám nói. Lúc lâu sau, cô thở ra thật sâu, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ hận, hận vì sao ta phải sinh thành thế này. Nếu tướng mạo ta bình thường, nếu ta chỉ là một nữ tử ở phố phường, có thể, ta sẽ trải qua một cuộc sống hoàn toàn khác.”
Bên ngoài trầm lặng một lúc lâu, sau đó có tiếng Trần Chiêu truyền đến: “Cuộc sống bình thản, chỉ sợ Dư chủ tử không quen.”