Yêu Nhau, Rồi Cũng Về Với Nhau

Chương 19: Hà Niệm Sâm đen tối

Đầu óc Mặc Tô hoàn toàn rối loạn, mãi sau mới hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Phải là tôi hỏi cô chứ?" Hà Niệm Sâm nhướn mày, "Sao luật sư Đổng và bạn trai cãi nhau lại cứ chọn đúng chiếc xe của tôi?"

Mặc Tô vô thức nhìn sang mới thấy chiếc xe anh đang dựa vào, không phải chứ? Chiếc Benz sang chảnh lại thêm biển số giới hạn 6666, ban nãy sao cô không chú ý?

"Thật ngại quá, làm phiền chiếc xe sang, bây giờ tôi đi ngay đây." Dù dáng vẻ hiện nay của cô quá thảm nhưng cô vẫn không quên ban đầu là ai đã khiến cô khó chịu.

Bây giờ thì sao, ông trời cho cô một khởi đầu thảm hại, rồi lại cho cô một kết cuộc thê thảm hay sao?

Không biết vì sao mà thấy lòng bỗng chua xót, sự tủi thân và đau khổ tích lũy trong một ngày bỗng dâng lên, một mình đi trên con phố tối tăm, không ai nhìn thấy sự hèn mọn và yếu đuối của mình, cuối cùng cô không kìm nén được mà rơi nước mắt.

Đã bao lâu rồi không khóc? Chính cô cũng quên mất rồi. Cuộc sống của cô và Viên Mộ Tây không tới mức uyên ương quất quýt không chia lìa, thậm chí ngay từ đầu cô đã nghĩ tới ngày hôm nay, rồi anh ta cũng sẽ rời xa cô.

Anh ta giống như ánh nắng ở đầu ngón tay, tuy ấm áp rực rỡ nhưng không thể nắm bắt, giữ chặt.

Đúng lúc nước mắt cô nhòa nhạt, một chiếc Benz sang trọng chạy theo cô, cửa xe hạ xuống, để lộ gương mặt đẹp trai, nhìn thấy nước mắt đầm đìa trên mặt cô thì ngẩn người, sau đó bình thản nói một câu: "Lên xe."

Mặc Tô làm sao quan tâm tới anh, bây giờ chỉ muốn có vài trăm quả bom xuất hiện để cô cho nổ tung cái người đó mới hả cơn giận trong lòng.

Còn Hà Niệm Sâm? Ngay cả anh cũng không biết tại sao phải theo cô mãi, đến khi cô chịu lên xe mới thôi.

Ngồi trong chiếc Benz hào nhoáng, Mặc Tô thực sự chẳng có chút hình tượng nào, khóc tới mức nước mắt nước mũi cứ chảy xuống, trước khi anh đưa khăn giấy thì cô đã tự nhiên chùi hết vào ghế ngồi bằng da thật của anh. Sau đó nhìn anh khựng lại, đầu tiên là cướp lấy khăn giấy trên tay anh, hỉ mũi một cái, sau là nấc nghẹn nói: "Là anh bảo tôi lên xe mà!"

Liếc mắt nhìn cô, đường nét lạnh nhạt của Hà Niệm Sâm thoáng dịu lại, không nói gì, ngón tay thon dài lại đặt lên vô lăng, thuần thục chuyển động.

Trên đường đi, không ai nói gì, trong xe cũng chẳng có âm nhạc, trong sự im lặng đó, chỉ có tiếng nức nở vẳng tới, mãi không ngừng lại.

Không biết bao lâu sau, Mặc Tô mới dần dần bình tĩnh trở lại. Khi đã bình tĩnh, thái độ cũng chín chắn hơn, nhưng lại khiến cô ý thức được sự nông nổi của mình, liền dè dặt đưa khóe mắt liếc nhìn gương mặt của Hà Niệm Sâm.

Trời ạ! Cô lại lên xe của anh thật, cô nhất định là điên rồi.

"Luật sư Đổng, cô đang nhìn tôi đấy à?" Anh bỗng lên tiếng khiến cô giật nảy mình, nhìn trộm bị bắt quả tang, lại còn trong trạng thái này.

Dù sao đã mất mặt không chỉ một lần, cô liều mạng trừng anh bằng đôi mắt đỏ hoe như con thỏ: "Sao anh lại bảo tôi lên xe anh?"

Anh quay sang, nghiêm túc nhìn cô, sau đó bỗng xoay vô lăng, dừng xe bên lề đường rất vững vàng.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của cô, anh thong thả trả lời: "Vì tôi chưa từng nhìn thấy cô gái nào khóc xấu như cô."