Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 73: Nữ nhi phải tự mình cố gắng

Trải qua ba ngày tu dưỡng tinh thần, ổn định cảm xúc, dù sao chuyện này đối với nàng đả kích quá lớn, chưa rõ ràng gì thì đã xảy ra chuyện như vậy rồi, tất nhiên sẽ có cảm giác tan nát cõi lòng.

Không ra cửa thì có thể làm gì để kiếm tiền đây?

Hân Duyệt ngồi trong viện phơi nắng, nhìn Âu tẩu đang vội vàng phơi nắng một ít đệm chăn đã rất cũ, rõ ràng đệm chăn còn đủ dùng mà. Hỏi ra mới biết, những đồ cũ này là để đưa cho con gái của bà. Nhà chồng của con gái Hinh Hương điều kiện vốn không tốt, năm trước trượng phu* cùng cha chồng ra sông đánh cá, bất hạnh gặp bão làm lật thuyền, cả hai bỏ mạng. Từ ngày biết được tin dữ, mẹ chồng liền bệnh không dậy nổi, trong một năm này đã tiêu hết tiền dành dụm trong nhà, còn mượn không ít bạc. (*trượng phu: chồng, ý làm nổi bậc hình ảnh cao lớn của người đàn ông trong nhà)

Nhà của nàng rách nát xiêu vẹo, cũng sắp sụp xuống; Hai đứa con tuổi còn nhỏ, chỉ sợ nhiễm phong hàn, còn không mất mạng sao?

Hân Duyệt khó hiểu, biệt viện này có nhiều phòng lớn như vậy, sao lại không đưa bọn họ tới đây ở.

Âu tẩu đỏ mặt, đây là nhà của Tề gia, cũng không phải của mình. Hai ông bà cũng chỉ là ở trông nhà cho người ta, lấy tiền công, sao lại có thể đưa cả nhà con gái mình tới ở được.

Người trung hậu thật thà quá, Hân Duyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, bảo vợ chồng lão Âu mang cả nhà con gái đến ở.

Cũng là thiếu nãi nãi lên tiếng, bọn họ tự nhiên mừng rỡ nghe theo.

Thấy bà mẹ chồng si si ngốc ngốc kia, và hai đứa bé trai, Hân Duyệt âm thầm bội phục Hinh Hương thật kiên cường.

Hinh Hương đối với thiếu nãi nãi tốt bụng giúp mình vô cùng có hảo cảm, hai người nhất kiến như cố (vừa gặp đã quen), hỏi rõ cũng là cùng tuổi. Hân Duyệt không chịu để nàng gọi mình là thiếu nãi nãi, dứt khoát một hai bắt gọi tỷ tỷ. Hinh Hương làm sao cũng không lay chuyển được, đành phải xưng hô tỷ muội. Vì thế Hân Duyệt đổi giọng gọi Âu thúc, Âu thẩm, cũng nhận Đại Bảo làm con nuôi.

Bàn cơm đoàn viên chỉ vài món cơm canh nóng hổi, nhưng lại cũng ăn ra vài phần thân tình.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Hân Duyệt mới hiểu được nữ nhân ở thời đại này kiếm tiền rất khó, ở nông thôn chỉ có thể làm chút việc canh cửi (dệt vải), hoặc là nuôi tằm nhả tơ, nữ tử ở thành thị thì có một cách khác là ngồi trong phòng làm nữ công (thêu thùa may vá).

Như thế xem ra muốn kiếm tiền, chỉ có thể bỏ công. Cũng may lúc nghỉ hè rảnh rỗi nhàm chán, đã cùng hàng xóm học làm chuỗi hạt và kết Trung Quốc. Không nghĩ tới vô tình trồng liễu liễu lên xanh, nay lại trở thành nghề kiếm cơm.

Tìm một chút chỉ đỏ kết thành một cái, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Hinh Hương, có thể xác định thứ này có thị trường rồi.

Ngoài cửa đột nhiên ồn ào, Hân Duyệt nhanh chóng trốn vào phía sau bình phong. Yên lặng nghe một lát, thì ra là vài ngày trước, Hinh Hương nghe đại phu nói có một loại thuốc có thể trị được bệnh cho mẹ chồng, liền đi mượn tiền bọn cho vay nặng lãi, mua nhân sâm này nọ, kết quả bệnh của mẹ chồng không khỏi, người ta lại đuổi theo đến cửa đòi nợ.

Bốn lượng bạc, lãi mẹ đẻ lãi con, đã biến thành mười hai lượng.

Hai vợ chồng lão Âu đã sớm đem hết tiền dành dụm cho con gái, nay mót vét lắm cũng chỉ tìm ra mấy trăm văn tiền mà thôi.

Hân Duyệt yên lặng đưa ra mười hai lượng bạc giúp nàng trả sạch nợ, lại cho Âu thẩm ba lượng để chi tiêu hằng ngày. Một nhà bọn họ cảm động lệ nóng doanh tròng, chỉ cảm thấy không biết làm sao báo đáp.

Đêm đó, một tiểu cô nương lưng mang tay nải tìm đến Hinh Hương. Thì ra đó là tiểu muội nhà bên tên là Giang Lăng, trở mặt với đại ca đại tẩu nên rời nhà trốn đi. Hân Duyệt cười thầm tiểu cô nương cổ đại lại giống mình có gan rời nhà trốn đi, cô nương kia bộ dạng mày liễu mắt phượng, miệng anh đào nhỏ, cũng là một mỹ nhân, nhưng khóe mắt lông mày lại mang theo chút sắc bén, không giận tự uy.

Lăng Nhi đau lòng mắng ca ca cưới vợ quên mẹ, vốn phụ thân mất sớm, một mình mẹ nuôi lớn huynh muội bọn họ, đúng là không dễ. Ai ngờ sau ca ca sau khi thành thân đối với nàng dâu cũng là nói gì nghe nấy, khắp nơi làm trái ý mẹ. Làm mẹ tức giận sinh bệnh còn không bỏ tiền chữa trị, Lăng Nhi thông mình khéo tay mới mười bốn tuổi đã rời khuê phòng đi làm nữ công, mỗi tháng kiếm hai lượng bạc cho mẹ xem bệnh. Mùa hè năm nay, Lăng Nhi ngày càng trổ mã xinh đẹp bị đại tổng quản Lí Nhân coi trọng, thường hay bị đùa giỡn trêu ghẹo.

Hân Duyệt thầm giật mình, thì ra quấy rối tìиɧ ɖu͙© từ thời cổ đại đã có rồi.

Lăng Nhi tức giận náo loạn với Lí Nhân, xin nghỉ việc. Nhưng mà, lại không có tiền cho mẹ chữa bệnh, làm bệnh tình càng nghiêm trọng, sau đó mượn tiền hàng xóm láng giềng nhưng cũng không còn kịp nữa. Tháng trước, vì lo tang sự lại mượn chút tiền. Nay, mẹ già vừa mới xuống mồ, anh trai và chị dâu lại tính đem nàng bán vào Hoàng phủ làm nha hoàn. Nếu là nhà khác còn chưa tính, ai chẳng biết Hoàng lão gia là một kẻ háo sắc, trong phủ nha đầu hơi có chút tư sắc liền trốn không khỏi ma trảo của lão.

Vì mười lăm lượng bạc, có thể đem em gái ruột đi bán, đây còn là người sao?

Lăng Nhi từng thề, sau khi ra ngoài dù làm việc mệt đến chết cũng sẽ kiếm lại mười lăm lượng bạc này, không nợ người khác trong lòng mới yên tâm.

Hinh Hương rất lo lắng, một tiểu nha đầu trong veo như nước một mình ra ngoài, khó bảo đảm sẽ không gặp phải người xấu.

Hân Duyệt cười thở dài, ý trời mà, còn lại mười lăm lượng bạc, vừa khéo luôn. Đây không phải ông trời cố ý ban Lăng Nhi cho nàng hay sao?

Vì thế nàng bước ra, cho Lăng Nhi bạc, khuyên nàng ở lại chỗ này. Mới đầu Lăng Nhi không chịu nhận, sau đó Hân Duyệt nói bạc này cho nàng mượn, sau này phải trả, nàng mới miễn cưỡng nhận lấy.

Hân Duyệt cũng làm rõ, đây là tiền để dành cuối cùng của mình rồi. Về sau mọi người phải tự tay kiếm tiền, nàng nói kế hoạch làm đồ thủ công, Hinh Hương và Lăng Nhi đều rất tán thành. Vì thế, ba người ăn nhịp với nhau, quan hệ tam giác làm ăn thành lập.

Lúc bắt đầu chính thức làm việc, mới phát hiện Hinh Hương thận trọng, Lăng Nhi khéo tay, hơn nữa Hân Duyệt ý nghĩ linh hoạt giỏi biến đổi, làm đồ này nọ quả thật làm cho người ta yêu thích không buông tay.

Hân Duyệt dặn dò các nàng đến những nhà giàu tìm các phu nhân, tiểu thư đi đẩy mạnh tiêu thụ, những người này có tiền, có thể bán được, thứ hai sẽ không kinh động đến cửa hàng Tề gia.

Sau đó có một lần Lăng Nhi cười nói, khó trách lần đầu tiên gặp tỷ tỷ liền cảm thấy nhìn quen mắt, nguyên lai là người trên bước họa mọi người đang tìm kiếm.

Hân Duyệt cũng cười nói, phương pháp kiếm tiền nhanh nhất làm bán ta ra ngoài, một trăm lượng bạc vào tay.

Lăng Nhi làm ra vẻ mặt hận đời, mắng: Tề gia đại thiếu gia nhất định không phải cái gì thứ tốt, bằng không cũng sẽ không bức tỷ tỷ tốt như vậy phải bỏ đi. Hắn không đến thì thôi, nếu thật sự đến đây, tỷ tỷ cũng không cần sợ, ta liều mạng mạng nhỏ cũng muốn phế hắn.

Hân Duyệt bị chọc cười, Tề Vân Đình dễ dàng bị phế như vậy sao? Nghe hắn bị người ta mắng, trong lòng lại có chút không vui. Buổi tối, dưới ánh trắng nhìn hai tay mình bị ma sát đến bật máu, nếu bị hắn nhìn thấy không biết sẽ đau lòng đến mức nào.

Quên đi, đừng tự mình đa tình, có lẽ hắn căn bản sẽ không đau lòng.

Mười ngày trôi qua, kiếm được năm lượng bạc. Mọi người đều thật vui sướиɠ, ít nhất áo cơm không lo. Hơn nữa càng làm càng quen tay, chất lượng rất tốt, làm ra càng nhiều, hơn nữa cũng không có mệt mỏi như vậy.

Vào tháng mười thời tiết ngày càng lạnh, Âu thẩm đưa Hân Duyệt đến Noãn các ở, nàng mới biết được chỗ này lại có một nhà ấm thiên nhiên như vậy, chắc là phía dưới có suối nước nóng rồi.

Hân Duyệt không muốn ở, trái tim lạnh giá, có ở nhà ấm cũng vô dụng.

Đại thiếu nãi nãi không chịu ở, người khác liền càng không chịu.

Vì thế, Hân Duyệt đưa ra ý kiến đem một ít rau dưa trái cây từ vườn sau đến đó trồng, như vậy có thể đảm bảo bữa ăn cho mọi người, còn có thể đem những loại thức ăn mùa đông không có đem bán. Chỉ những thứ này, đã đủ chi tiêu hàng ngày của mấy người bọn họ. Hân Duyệt thấy bọn họ cũng chưa có quần áo dày, liền lấy tiền kiếm được đưa cho mỗi người làm hai bộ áo bông dày. Lại có dư tiền, để cho Hinh Hương mua thuốc cho mẹ chồng.

Cứ như vậy, tuy rằng không để dành được tiền, nhưng mức sống của họ nâng cao không ít. Nhìn già trẻ lớn bé vui vẻ, Hân Duyệt lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui khi chăm sóc người khác.

Đảo mắt một tháng trôi qua, việc làm ăn của các nàng ngày càng tốt, thậm chí có người đặt hàng.

Tề Vân Đình đã nâng tiền thưởng lên ngàn lượng bạc trắng, mọi người cười trừ.

Ngày sinh nhật của hắn, Hân Duyệt do dự thật lâu, cuối cùng vẫn bảo lão Âu mướn một chiếc xe ngựa, tỉ mỉ hóa trang thành một bà lão đưa thức ăn, từ cửa hông phòng bếp trà trộn vào Tề phủ.

Ở phía sau hoa viên, khi nhìn thấy bóng hình mình hằng nhớ thương, nàng gắt gao che miệng mình, chỉ sợ khóc thành tiếng. Hắn thần thái luôn sáng láng lại tiều tụy thành như vậy, Hân Duyệt cố nén ý nghĩ muốn từ sau núi giả lao ra. Âm thầm cảnh cáo chính mình: Lần này đến, là vì đã hứa với bé con sẽ mang cho cha nó một cái bánh sinh nhật, không thể nuốt lời hứa với bé cưng, thuận tiện liếc nhìn hắn một cái cũng đủ rồi.

Đem một cái bánh ngọt nhỏ lặng lẽ nhét vào trong núi giả, thừa dịp mọi người ở phòng bếp bận rộn nấu cơm lặng lẽ rời đi.