Đại Thiếu Gia Ế Vợ

Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu

Hôm nay xuất phát

sớm, Tề Vân Đình liền căn dặn:" Phía trước là địa phận Bá Châu, núi cao

rừng rậm, sợ là có thổ phỉ. Mọi người cẩn thận một chút, nếu thật sự thổ phỉ thì tản ra, các ngươi tự tìm đường về nhà lớn ở Uyển Châu là được,

ta sẽ cùng thiếu nãi nãi trở về sau. Nếu tiền tiêu trên đường dùng hết,

thì đến các chi nhánh của Tề gia, tự nhiên sẽ có người giúp đỡ mọi

người."

" Dạ, đại thiếu gia."

Khu rừng này thật đúng là lớn, đi từ giữa trưa cho tới hoàng hôn vẫn không thấy lối ra.

Quả nhiên bị lời xui xẻo của Tề Vân Đình nói trúng, một đám thổ phỉ đèn

đuốt sáng rực từ núi lao xuống, mấy chục người bao vây đoàn người ngựa,

mặt khác có mấy người tiến đến kiệu hoa.

Hân Duyệt còn không chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị ném trên lưng ngựa, chạy lên núi.

Nàng bị trói hai tay sau lưng, bị xô xô đẩy đẩy đi lên phía trước, có hai

tên thổ phỉ vác đại đao đón lấy nàng, trong đó một tên đưa ma trảo tới

trước ngực Hân Duyệt giở trò sàm sỡ.

Nàng vội vàng lui lại phía sau trốn, rồi né tránh, nhưng tay bị trói, không có biện pháp phản kháng.

Lúc này người áp giải nàng đẩy người nọ một phen, "Đó là hàng tốt, Lam Đại

vương còn chưa nói là để cho mình, hay là thưởng cho các huynh đệ, ngươi cũng đừng có chủ ý gì với nàng."

Hân Duyệt bị trói hai tay dẫn

đến một căn phòng vừa tối vừa nhỏ, những tên ác ôn phía sau còn nói với

theo: "Các huynh đệ đã một tháng chưa khai huân, nói Đại vương thưởng

cho các huynh đệ đi."

Những lời này cứ lẫn quẩn chung quanh Hân Duyệt, rất lâu cũng không biến mất.

Nghĩ tới ánh mắt tham lam và khóe miệng chảy nước miếng của bọn thổ phi, nàng rất lo sợ.

Không được, không thể cứ ở đây chờ chết, phải nghĩ cách chạy trốn mới được.

Nàng cố gắng nhìn rõ mọi thứ trong phòng, bây giờ nàng đang ngồi trên một

cái kháng bằng đất (cái giường đất), cửa sổ đóng chặt, ngoài cửa có hai

tên thổ phỉ trấn giữ. Trong phòng chỉ có một cái bàn gỗ, chứ không còn

vật gì khác.

Nàng nhẹ nhàng di chuyển đến cái bàn bên cạnh, cố

gắng tách hai tay ra, mài dây thừng vào cạnh bàn, cũng may nàng là nữ

nhân, bọn thổ phỉ trói bằng dây thừng nhỏ, mệt đến đầu đầy mồ hôi cuối

cùng cũng mài đứt dây thừng.

Hân Duyệt trở về trên kháng, lặng lẽ suy tư, bây giờ là hoàng hôn, nếu buổi tối có người tiến vào thì sao,

có thể hay không dùng dây thừng siết cổ hắn, rồi nghĩ cách trốn ra

ngoài.

Nàng giữ nguyên tư thế bị trói ngồi trên kháng.

Ngoài cửa có tiếng trò chuyện tán gẫu của hai tên thổ phỉ.

Thổ phỉ giáp: A Kim bắt Tiểu nương tử này thật sự là tuyệt sắc nha, lúc bọn ta bắt nha đầu này, đưa tay rờ một cái, trước ngực thật đúng là đầy đặn mà, ha ha......

Thổ phỉ ất: Nếu Đại vương có thể thưởng cho huynh đệ chúng ta thì tốt rồi, một mình ta có thể làm nàng ba ngày ba đêm đó.

Thổ phỉ giáp: Nhảm! Con bà nó, ngươi làm như chỉ thưởng cho mình nhà ngươi, đàn bà đem về không biết sống được ba ngày hay không, người ta phải hầu hạ bọn người như hổ như sói đói, làm sao sống nổi. Hơn nữa người lần

này lại hấp dẫn như vậy, làm một đêm không biết có sống được không đã là một vấn đề rồi.

Thổ phỉ ất: Chỉ cần Đại vương hạ lệnh, ta sẽ là

người đầu tiên vọt vào, tưởng tượng đến tiểu nương tử mê người kia vặn

vẹo dưới thân ta, trong lòng ta liền nhộn nhạo không chịu nổi.

Hân Duyệt khóc tang thảm thiết, thậm chí còn nghe được tiếng nuốt nước

miếng của bọn thổ phỉ, lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi như vậy. Về

chút công phu mèo cào ba chân của nàng nếu đối phó một người thì còn có

cơ may, nếu một đám thổ phỉ vọt vào, thật sự nàng xong đời rồi.

Tự sát?

Hai từ này vừa lóe qua trong đầu nàng, trước kia trong từ điển của Hân

Duyệt vốn không có từ này đâu. Nàng luôn hô hào lạc quan: "Ta còn chưa

hưởng thụ vinh hoa phú quý, làm sao có thể chết được chứ."

Nhưng mà nếu thật sự bị đám thổ phỉ dày vò tới chết, còn không bằng tự sát cho rồi.

Một bóng hình cao lớn xuất hiện trong đầu nàng -- Tề Vân Đình. Hắn có thể tới cứu mình hay không?

Bên ngoài cũng không có tiếng đánh nhau, chắc là hắn không có đuổi theo đến đây. Nghĩ lại cũng đúng, sao hắn phải đến chứ, gia tài bạc vạn, muốn

cưới người vợ đâu có khó. Hai người bọn họ còn chưa có vợ chồng chi thân (động phòng đó pà kon), hắn không mạo hiểm đến đây cũng có thể hiểu

được.

Ai, đáng tiếc mình là người số khổ mà, còn chưa hưởng hết

niềm vui trong thiên hạ, đã phải chết. Sớm biết có hôm nay chi bằng nghe theo Tề Vân Đình rồi.

Nhảm! Nàng bị chính ý nghĩ của mình hù dọa, giờ phút nào rồi còn nghĩ tới chuyện đó nữa.

Ánh sáng hắt vào phòng yếu đi một chút, đám thổ phỉ dường như đều đi uống rượu, chỉ còn lại hai tên gác cửa mà thôi.

Có tiếng bước chân tới gần, có người thì thầm gì đó, hai tên thổ phỉ kia không tình nguyện rời đi.

Một bóng dáng khôi vĩ bước vào, quay lại đóng cửa.

Hân Duyệt vô cùng khẩn trương, tay nắm chặt dây thừng, bóng đen kia nương

theo ánh trăng ngoài cửa sổ tìm thấy vị trí của nàng, bước đến chỗ nàng

ngồi.

Thân ảnh mang theo hơi rượu nhào qua phía nàng, Hân Duyệt

nhanh chóng chộp lấy dây thừng choàng qua cổ hắn, nhưng hắn giống như

đoán được bèn túm lấy cổ tay của nàng.

Hân Duyệt đành phải lui về phía sau, không ngờ người nọ nắm chặt quá, theo quáng tính bị nàng kéo

theo luôn. Đầu trực tiếp ngã vào bộ ngực, tiếp xúc “thân mật” rồi lại

dội trở về. (đàn hồi tốt ghê ha :v)

Hân Duyệt đá một cước, người nọ lại nói:" Nàng làm gì đó?"

Giọng nói thật quen tai.

" Ngươi là ai?"

" Nàng nói ta là ai, ngay cả của giọng của ta cũng nghe không được?"

" Là...... Tề Vân Đình, ngươi...... Ngươi thật sự là Tề Vân Đình?"

Bóng đen đứng thẳng dậy," Lại đây, nhìn cho rõ."

Hân Duyệt ngước mặt lên, nương theo ánh trăng nhìn kỹ, vô cùng rõ ràng, quả nhiên là hắn.

" Ngươi cũng bị bắt vào đây?"

Tề Vân Đình tức giận nha, lên thác xuống ghềnh tới cứu nàng, lại có kết cục như vậy.

"Là ta tới cứu nàng."

" Vậy tại sao ngươi cũng bị bắt vào đây?"

" Ta không đến đây bảo vệ nàng, buổi tối bọn thổ phỉ còn không thừa dịp

lẻn vào mới lạ, nàng nghĩ ai cũng chính nhân quân tử giống ta sao, ngồi

một chỗ tâm không loạn."

"Biết rồi, ngươi nói tiếp đi."

Tề Vân Đình nghiêm mặt nói: "Ta đã thương lượng với Lam đại vương rồi, sáng mai hắn sẽ để chúng ta xuống núi."

"Sao hắn lại nghe lời ngươi?"

"Tình huống cụ thể nói vài câu cũng không hết được, hôm nay ta mệt, để ta nghỉ ngơi chút."

Tề Vân Đình ngồi xuống kháng đất, lấy một cái gối đầu nằm xuống.

"Sao lúc nãy vừa vào ngươi đã lao về phía sau lưng ta?"

"Đó là ta muốn cởi dây thừng phía sau nàng, đúng rồi, dây thừng sao lại thế này?"

Nói đến đây, Hân Duyệt cũng thả lỏng dây thần kinh đang căng như dây đàn,

mới phát hiện bản thân mình cũng mệt mỏi, ê ẩm, nên cầm một cái gối đầu

nằm bên cạnh Tề Vân Đình, "Ta đã sớm lén mài đứt dây thừng rồi, đang

nghĩ nếu có người tiến vào đây thì dùng dây thừng siết cổ hắn. Ai biết

là ngươi chứ?"

Tề Vân Đình cười nhẹ: "Tính ra nàng cũng có chút

can đảm, có điều may mắn đó là ta, bằng không nàng có thể đối phó được

bọn thổ phỉ bằng chiêu đó sao?"

Hân Duyệt vừa định nói chuyện, Tề Vân Đình đột nhiên xoay người lên trên người nàng, cũng lấy tay che

miệng của nàng, Hân Duyệt chưa kịp dãy dụa, đã thấy Tề Vân Đình nhìn cửa sổ ra dấu, nàng liếc mắt nhìn thấy, có hai bóng đen đang chụm đầu ngoài cửa sổ.

Tề Vân Đình nói: "Nương tử, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, nghỉ tạm một chút, vi phu sẽ canh cho nàng ngủ."

Hắn nắm tay nàng, Hân Duyệt nói: "Nhưng mà, lỡ như......"

" Nàng yên tâm đi, huynh đệ trên núi đều là người trượng nghĩa, nếu Lam

đại vương đã nói cho chúng ta xuống núi, sẽ không có huynh đệ nào làm

khó chúng ta đâu."

Hai bóng đen ngoài cửa sổ rời đi, Hân Duyệt

thở phào nhẹ nhõm, Tề Vân Đình ghé vào cửa sổ nhìn bọn họ đi xa, mới nằm xuống lần nữa.