Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 157

Trong phòng khách quả nhiên rất náo nhiệt. Nhậm Vân Kiệt và vợ Nguỵ Quyên ngồi một bên xem diễn, Nhậm Vân Lăng vẻ mặt chính khí duỗi ngón tay chỉ thẳng mặt Bách Húc Dương mắng to bại hoại, Nhậm Xảo tránh ở chỗ cách Bách Húc Dương xa nhất mà khóc thê thảm, còn mẹ Nhậm Xảo – bà hai Dụ Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Chi Châu bước vào, ánh mắt cừu hận.

Diệp Chi Châu cảm thấy người phụ nữ này rất khó hiểu, con gái mình mang thai bị người ta tới cửa gây chuyện, bà ta cũng không hề kích động chút nào, còn có tâm trí đi mở cổng nhà, hiện tại cũng không đi an ủi con gái mình khóc thút thít, ngược lại nhìn chằm chằm vào cậu... Chờ đã, ánh mắt cừu hận? Trong cốt truyện, Dụ Tuyết là vị hôn thê của Nhậm Vân Lăng, trước khi kết hôn đã từng làm trong viện nghiên cứu nhà họ Nhậm một thời gian...

"Cậu là ai?" Nhậm Vân Kiệt nghi hoặc nhìn Diệp Chi Châu đi tới, gọi người hầu hỏi: "Không phải nói là không tiếp khách hay sao, sao còn để người ta đi vào?"

Người hầu khom người nhỏ giọng trả lời: "Là khách của bà hai."

Nhậm Vân Lăng mắng Bách Húc Dương nửa ngày, đối phương đến nửa cái phản ứng cũng không có, trong lòng nghẹn thở, nghe vậy cũng không nhìn kỹ bộ dáng Diệp Chi Châu, quay đầu quát Dụ Tuyết: "Xảo Xảo đã như thế này, bà còn có tâm tình đãi khách, bà còn coi mình là người nhà họ Nhậm không? Còn không đi lo cho Xảo Xảo đi!"

Dụ Tuyết cười lạnh: "Vị khách này là tôi đãi cho nhà họ Nhậm đấy, chính ông quay đầu nhìn kỹ đi, xem người tới rốt cuộc là ai."

Nhậm Vân Lăng bị ánh mắt bà ta làm tức giận, biểu tình bất thiện nhìn hai người Diệp Chi Châu, sau đó kinh sợ: "Cậu... cậu là Diệp... Diệp Chi..."

Diệp Chi Châu nhìn Nhậm Vân Kiệt nghi hoặc và Nhậm Vân Lăng kinh sợ, khoé miệng cong lên, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: "Một người biết tôi, một người lại không biết, cho nên tai nạn của tôi... Là do ông làm sao, ông Nhậm Vân Lăng?"

"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì." Nhậm Vân Lăng nhanh chóng phủ định, hô to với người hầu bên ngoài: "Người đâu, mau đuổi cái đứa không biết từ đâu này đi ngay! Sau này đừng tuỳ tiện để con chó con mèo vào trong nhà, đen đủi!"

Nhậm Xảo rụt một góc khóc thút thít cũng chú ý tới Diệp Chi Châu tồn tại, kinh ngạc đứng dậy: "Đàn anh Diệp, anh sao lại tới nhà em? Em... em..."

"Đừng có gọi đàn anh Diệp, chuyện cô cố ý huỷ dung dịch cải tạo của tôi, tôi chưa quên đâu." Diệp Chi Châu đại khái biết rõ cục diện rối rắm hiện nay của nhà họ Nhậm rốt cuộc là như thế nào, quyết đoán làm lơ Nhậm Vân Lăng, nhìn Nhậm Vân Kiệt nói: "Ông Nhậm, tôi tên là Diệp Chi Châu, là con trai của Nhậm Hạo Nam và Diệp Văn Tú. Về độc quyền dung dịch ổn định tinh thần lực của cha tôi, tôi muốn cùng ông nói chuyện một chút."

Nhậm Vân Kiệt khϊếp sợ: "Con trai của Hạo Nam và Diệp Văn Tú? Hạo Nam từ lúc nào lại có một đứa con trai lớn thế này..." Nói đến đây ông ta khựng lại, nhìn Nhậm Vân Lăng quát: "Vân Lăng, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Diệp Văn Tú và Hạo Nam là quan hệ gì?"

"Cậu ta nói hươu nói vượn!" Nhậm Vân Lăng vội giải thích: "Hạo Nam có con trai hay không chẳng lẽ bản thân nó không biết? Cũng chưa từng nghe nó nhắc tới đâu! Người này nhất định là tới gạt tiền chúng ta, năm đó Diệp Văn Tú từng có một đoạn thời gian làm trợ thủ cho Hạo Nam, nhưng không quá lâu thì cô ta mắc lỗi nên rời đi, căn bản là không có quan hệ gì với Hạo Nam."

Giữa em trai và người xa lạ, Nhậm Vân Kiệt vẫn chọn tin tưởng người nhà mình, nghe giải thích xong biểu tình cũng nhẹ đi không ít, nhìn Diệp Chi Châu nói: "Anh bạn nhỏ, cậu có phải hiểu lầm gì không, em trai tôi Nhậm Hạo Nam không có con cái, Diệp Văn Tú tuy rằng từng cộng sự với Hạo Nam, nhưng quan hệ hai người là trong sạch."

Diệp Chi Châu thầm đặt cho Nhậm Vân Kiệt biệt danh thiếu tâm nhãn, đơn giản đổi đề tài: "Vậy khoảng thời gian trước, chuyện Nhậm Xảo bị cảnh sát bắt đi chắc ông biết đến, cô ta huỷ đi thành quả nghiên cứu dung dịch cải tạo của tôi, vì cô ta, mà hiện nay tôi đang bị tạm thời cách chức."

"Bác... bác cả..." Nhậm Xảo nhịn không được gọi một tiếng, đáng thương hề hề biện giải: "Lúc đấy thật sự là cháu không cẩn thận thôi..." Dứt lời liền nhìn Diệp Chi Châu, lại bắt đầu khóc: "Đàn anh, em biết anh trách em, nhưng cục

cảnh sát em cũng phải vào rồi, cũng đã xin lỗi với anh, anh có thể buông tha cho em được không... Em không nghĩ đến, sự việc đã qua lâu như vậy rồi mà anh còn tới tận nhà em, anh muốn bao nhiêu tiền em đều đền bù cho anh, chỉ là em cầu xin anh, đừng quấy rầy em nữa."

Nhậm Vân Kiệt nghe vậy biểu tình thay đổi, ánh mắt nhìn Diệp Chi Châu mất đi thiện ý: "Cậu Diệp, chuyện dung dịch cải tạo chỉ là hiểu lầm, Xảo Xảo đã chịu trừng phạt rồi, cậu nên biết tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, xin cậu không nên ép người quá đáng."

Bách Húc Dương vẫn luôn ngồi yên xem diễn, hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Diệp Chi Châu, dường như đang suy tư chuyện gì đó. Tiền Nguyên là lần đầu tiên nghe đến chuyện này, hơi ngốc ra, nhưng cuối cùng vẫn là quen biết Nhậm Xảo nhiều năm, cảm tình vẫn còn có cơ sở, thấy thế có chút không đành lòng nhìn đối phương rơi vào thế yếu, bước tới một bước muốn mở miệng khuyên can.

"Đều ngừng đi." Tinh thần lực khổng lồ tràn ra, sau đó thực chất hoá thành nhà giam buộc định từng người một. Diệp Chi Châu làm một động tác ngăn Nhậm Vân Lăng đang muốn mở miệng, lại quét mắt cảnh cáo Nhậm Xảo một cái, nhìn Nhậm Vân Kiệt nói: "Thứ cho tôi đã thất lễ, nhưng nếu không làm như vậy, lỡ như có người nào đó lại xen vào đánh gãy lời tôi nói, vẫn hôm nay tôi khó có thể giải quyết xong mọi chuyện."

Tinh thần lực cấp SSS tản ra lực áp chế quả thực đáng sợ, Nhậm Vân Lăng và Nhậm Xảo bị cố ý nhắm tới đều cảm thấy yết hầu bị chặn lại, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, cả người không thể phát ra tiếng động gì.

Bách Húc Dương lạnh lùng mở miệng: "Cậu bạn này, xin đừng làm hại tới đứa nhỏ trong bụng Nhậm Xảo."

Diệp Chi Châu nhìn gã một cái, bước tới đút cho Nhậm Xảo một viên thuốc, trả lời: "Yên tâm, đứa nhỏ của anh rất an toàn."

Bách Húc Dương thấy sắc mặt Nhậm Xảo khá hơn nhiều, vừa lòng gật đầu, an tĩnh trở thành khán giả.

"Ông... ông chủ..." Tiền Nguyên bị sự tình diễn ra đến nay doạ sợ, vô cùng sốt ruột: "Ông chủ, cậu buông bọn họ ra đi, thế này là phạm pháp..."

"Bọn họ có thể báo cảnh sát tới bắt tôi." Diệp Chi Châu cũng bắn một viên khác vào miệng cậu ta, trấn an: "Yên tâm, tôi chỉ muốn được yên tĩnh nói chuyện cùng với ông Nhậm Vân Kiệt, sẽ không làm gì bọn họ."

Bà cả Nguỵ Quyên từ đầu đến giờ vẫn trầm mặc nhìn Dụ Tuyết luôn treo nụ cười lạnh trên môi, nhíu nhíu mày.

"Tôi nghĩ đã, sự tình nên nói từ đâu mới tốt..." Diệp Chi Châu ngồi xuống chiếc ghế sofa trước mặt Nhậm Vân Kiệt, gõ gõ máy truyền tin rồi búng tay một cái, lấy ra một phần chứng sinh đặt lên bàn trà: "Vẫn là xác nhận thân thể của tôi đi đã. Ông Nhậm, ông xem kĩ đi." Đầu tiên là một phần chứng sinh, sau đó là kết quả xét nghiệm gen và kết quả giám định huyết thống với Nhậm Hạo Nam.

Ba phần tư liệu bị đặt trước mặt Nhậm Vân Kiệt, khiến lời ông ta định nói buộc phải nuốt xuống.

"Mẹ tôi mất quá sớm, tôi không thể tìm thấy được mẫu gen của bà, cho nên không thể làm giám định gen và giám định huyết thống, nhưng phần chứng sinh kia hẳn có thể nói rõ vấn đề rồi." Cậu thu tay lại, nghiêm túc nhìn Nhậm Vân Kiệt: "Hiện tại, đồng ý nói chuyện với tôi không?"

Nhậm Vân Kiệt cầm tư liệu lên nhìn, lại ngẩng đầu đánh giá diện mạo của cậu, sau đó quét mắt nhìn thoáng qua Nhậm Vân Lăng lộ vẻ kinh hoảng, trầm mặt gật đầu.

Diệp Chi Châu cảm thấy ông ta không giống giả vờ, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, thái độ hữu hảo hơn, hỏi: "Vấn đề đầu tiên, mẹ tôi năm đó tại sao lại rời khỏi viện nghiên cứu nhà ông?"

Năm đó xảy ra quá nhiều chuyện, Nhậm Vân Kiệt vẫn nhớ rõ tất cả mọi chuyện và người có liên quan năm đó, hơi nhớ lại rồi trả lời: "Cô ấy trộm một phần báo cáo thực nghiệm quan trọng, bị chúng tôi phát hiện ra, sau đó sợ bị chúng tôi tố cáo nên đã chạy trốn trước, không biết tung tích."

Diệp Chi Châu cười lạnh: "Vậy thái độ của Nhậm Hạo Nam năm đó là gì?" Đây là điều cậu tò mò nhất sau khi Đông Phương Thư đưa tư liệu tới. Nhậm Hạo Nam cả đời ngây người ở nhà họ Nhậm, năm ngoái vừa mất, trong khoảng thời gian đó ông ấy có rất nhiều cơ hội đi tìm Diệp Văn Tú, nhưng tại sao lại không làm?

"Hạo Nam lúc đó bị thương nặng, hôn mê nằm viện." Nhậm Vân Kiệt nhìn ra được cậu có bất mãn với Nhậm Hạo Nam, giải thích: "Hạo Nam cũng không biết em ấy có đứa con trai là cậu, tất cả mọi người đều không biết em ấy và Diệp Văn Tú đến với nhau, hơn nữa năm đó em ấy không cẩn thận bị ngã cầu thang từ trên cao xuống, tổn thương đến não bộ, tỉnh lại thì mất đi ký ức. Nếu em ấy biết cậu tồn tại, khẳng định sẽ không bỏ mặc cậu nhiều năm như vậy."

Mất ký ức? Diệp Chi Châu suy đoán nhiều loại khả năng, lại hoàn toàn không tính tới tình huống máu chó là mất ký ức. Cậu đột nhiên nhớ tới chuyện mình cũng mất trí nhớ sau tai nạn giao thông, giật mình, nghiêng đầu nhìn Nhậm Vân Lăng: "Xem ra, trong tay ông có vài thứ tôi không biết đến." Trước đó cậu cảm thấy mất trí nhớ là do hồn kỳ quấy phá, nhưng hiện giờ...

Nhậm Vân Lăng bị ánh mắt mang đầy sát khí của cậu đâm thẳng vào mặt khiến sống lưng lạnh toát, giãy dụa ôm yết hầu, dùng sức lắc đầu với Nhậm Vân Kiệt.

Nhậm Vân Kiệt cũng phát hiện sự kỳ quặc, ánh mắt trở nên ngưng trọng: "Trước đó cậu nói Diệp Văn Tú qua đời sớm là như thế nào? Năm đó tôi báo cảnh sát nhưng vẫn luôn không tìm được tung tích Diệp Văn Tú, tôi còn cho rằng cô ấy đã chạy sang tinh cầu khác rồi."

"Mười mấy năm trước, bà ấy đã mất ngoài ý muốn." Diệp Chi Châu trả lời đơn giản, sau đó đẩy tới một phần văn kiện, nhìn chằm chằm mắt ông ta, hỏi: "Vấn đề thứ hai, sau khi Nhậm Hạo Nam chết, các người xử lý độc quyền của ông ấy như thế nào?"

Nhậm Vân Kiệt bị cậu hỏi đến ngốc: "Còn có thể xử lý thế nào, Hạo Nam không có con cái, độc quyền tự nhiên là truyền lại cho gia tộc, đây chính là tài nguyên của gia tộc chúng..." Nói đến đây ông ta dừng lại, rốt cuộc ý thức được hậu quả xảy ra khi Diệp Chi Châu xuất hiện, trên trán đầy mồ hôi lạnh.

"Hiện tại, Nhậm Hạo Nam đã có con cái." Sự tình năm đó hỏi Nhậm Vân Kiệt không ra cái gì, cậu nghiêng đầu, nhìn Nhậm Vân Lăng: "Để tôi đoán, năm đó ông hại cha tôi... chắc là bởi vì ghen ghét đi? Rõ ràng chỉ là một đứa con riêng không lên được mặt bàn, nhưng lại trở thành đại công thần của gia tộc, còn trộm được một phần tình yêu hạnh phúc."

Hô hấp Nhậm Vân Lăng trở nên thô nặng, mắt trừng lớn gắt gao nhìn cậu.

"Nhưng còn ông, bên trên có một anh trai đè đầu cưỡi cổ, dưới còn có một đứa con riêng làm dao động địa vị. Bản thân tư chất thì thường thường, năng lực cũng thường thường, cái duy nhất so ra hơn đứa con riêng chính là vị hôn thê ưu tú. Nhưng cố tình, vị hôn thê này không yêu ông, ngược lại yêu đứa con riêng kia."

Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng khách đột ngột thay đổi.

Nhậm Vân Lăng không tiếng động gào rống, đột nhiên bước lên một bước, rục rịch muốn công kích. Nụ cười lạnh trên mặt Dụ Tuyết biến mất, âm trầm nhìn Diệp Chi Châu. Nhậm Xảo mờ mịt nhìn cha mẹ mình, hơi ngơ ngẩn: "Có... có ý gì? Mẹ không yêu cha? Sao có thể!"

Diệp Chi Châu đứng lên, thu hết phản ứng khác nhau của họ vào trong mắt, lạnh lùng nói: "Nhậm Vân Lăng, ông ghen ghét năng lực của cha tôi, cho nên đẩy ông ấy xuống cầu thang. Dụ Tuyết, bà ghen tị mẹ tôi, nên đã hãm hại bà ấy, ép bà ấy phải rời đi, cuối cùng gϊếŧ chết bà ấy. Nhậm Xảo, còn cô nữa, cô nghĩ muốn có thứ gì?" Trong cốt truyện, Nhậm Xảo tranh đấu với phòng lớn, đạp đổ Nhậm Vân Lăng trở thành người cầm quyền mới của nhà họ Nhậm, này quá kỳ quái, dù sao hiện tại cũng có thể thấy cô ta chỉ là một đứa con gái hư vinh não tàn, không giống một người có dã tâm lớn.

.........