Edit: An Hạ
Trong Vận Mệnh tốc độ nhanh nhất là đạo tặc, tiếp theo là thợ săn.
Thế nhưng với thợ săn kiểu Lưu Niên thì tìm khắp Vận Mệnh có mấy đạo tặc có tốc độ nhanh hơn anh chứ? Lưu Niên phản ứng nhanh, tên trong tay anh càng nhanh. Diệp Từ chỉ kịp thấy loáng thoáng bóng lưng của anh, anh đã lao đến cạnh Thu Thủy Bất Nhiễm Trần rồi.
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần cũng không ngồi không, tuy rằng mãi tới bây giờ anh cũng không biết mình đắc tội ai. Nhưng không phải không hiểu chuyện gì xảy ra không có nghĩa anh sẽ ngồi yên để người ta đập, nếu thật anh không đánh trả, người đó không phải Thu Thủy Bất Nhiễm Trần nữa.
Sau khi Lưu Niên công kích, trước hết Thu Thủy Bất Nhiễm Trần tự buff cho mình ma pháp phòng hộ, l*иg này duy trì được mười phút. Kĩ năng chỉ mới cấp ba, nên hấp thụ được tầm 30000 điểm sát thương sẽ tự động vỡ. Thời gian CD của nó là một phút.
Căn cứ vào đặc tính này, chỉ cần Thu Thủy Bất Nhiễm Trần cam đoan mình chịu dưới 30000 điểm sát thương thì anh coi như ở trạng thái vô địch không bao giờ chết. Ý nghĩ này đối với người khác thì làm được tốt, nhưng với một tên vừa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng mà nói thì có chút khó khăn.
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần dùng toàn bộ kĩ năng băng hệ của mình để làm Lưu Niên chậm lại. Vừa làm vừa chạy vị, thật sự không xê dịch mấy với một thợ săn đỉnh cấp. Vì vậy liều mạng uống thêm thuốc, lần này kĩ năng tăng cao hơn, đối phó với Lưu Niên cũng không cực mấy, chạy vẫn có thể.
Thật tiếc, những kĩ năng trong tay không ngừng đánh về phía Lưu Niên, chín mươi chín đều bị Lưu Niên né được, cho dù có đánh trúng Lưu Niên cũng tổn thương rất ít. Mà debuff mà Thu Thủy Bất Nhiễm Trần chờ đợi- chậm chạp lại không xuất hiện. Anh không khỏi nhíu mày, không hay rồi, người này nhất định là đã tăng cấp lên tối đa. Mình đánh với anh ta nhất định là thua thiệt.
Nhưng cho dù như vậy, trong từ điển của Thu Thủy Bất Nhiễm Trần không có từ bỏ hay chịu thua. Anh tiếp tục sử dụng kĩ năng liên tục, vừa làm vừa chạy. Anh lợi dụng cây Tử Đằng trong hành lang cản bớt đường đi của Lưu Niên. Trong hành lang lúc này cây cối nhiều, NPC với người chơi cũng nhiều. Tuy rằng cấp bậc không bằng đối phương thì trong thời gian ngắn cũng không có cách nào đến gần được.
Chỉ là người này thật sự rất mạnh, anh ta là ai?
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần thường xuyên ẩn đi toàn bộ kênh, vì vậy khi người kia công kích kênh hệ thống cũng không xem, anh không biết ai là người công kích mình cả. Nhân lúc chạy vào góc nhiều NPC và người chơi, anh nhân cơ hội này cài đặt lại kênh hệ thống.
Mới vừa mở kênh hệ thống lên, Thu Thủy Bất Nhiễm Trần lập tức nghe hệ thống nhắc nhở:
Người chơi Tây Bộ Đại Lục Lưu niên công kích bạn, bạn có thể phản kích hoặc từ bỏ”
Vừa nghe đến danh tự này, lông mày của Thu Thủy Bất Nhiễm Trần nhíu lại thành một đường. Dựa vào! Lại là Lưu Niên!!!!
Anh còn nghĩ, người này sao mạnh vậy… nếu không phải vì anh chạy trốn nhanh, hướng đến đám người chạy đến sợ l*иg trứng gà (ma pháp phòng hộ) của mình đã bị người này phá rồi. Còn mình chắc chằn là nằm sấp dưới sàn, quả thật anh không hợp phong thủy với thợ săn mà! Anh mỗi ngày trốn chui trốn lủi trốn Lưu Niên. Rõ ràng đã không đυ.ng phải, cái gì mà ở đây chó ngáp phải ruồi chứ!!!
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần gào thét một lúc, anh bỗng nghĩ đến một vấn đề khác. Vừa nãy người tựa lên người Công Tử U hình như là Lưu Niên nha…
Như vậy bọn họ đang làm gì sao? Sờ sờ chạm chạm thảo luận một chút về cơ thể người à? Này này… hình như anh vừa phá chuyện tốt của người khác phải không? (Còn hỏi nữa, mặc niệm cho anh… ._. )
Lưu Niên chỉ cảm thấy trên người rất đau.
Đây là đau đớn rất khó hình dung.
Anh xưa nay đều cảm giác mình có phần lãnh cảm, đối với các loại du͙© vọиɠ đều là trạng thái lãnh đạm không quan tâm. Trong hai mươi năm sống trên đời, anh chưa từng cảm thấy hứng thú với ai. Hoặc người nào có thể khơi dậy du͙© vọиɠ trong anh càng không có. Tuy rằng cách đối nhân xử thế của anh có phần khác người, giảm thiểu được thì giảm, làm nhiều người hiểu lầm chán ghét nhiều. Nhưng cũng có được những người anh em tốt cũng không ít. Như vậy là đủ rồi.
Tuy rằng bọn họ đều hiểu tính anh, nhưng mỗi khi đêm tối, Lưu Niên tự nằm suy nghĩ cũng thấy mình đạmk bạc quá mức, Đối với chuyện gì cũng không hề hứng thú, hình như về phương diện tình cảm quá mức thiếu hụt. Thậm chí anh còn muốn đến bác sĩ tâm lí kiểm tra xem sao.
Công Tử U lại là một ngoại lệ.
Sự xuất hiện của cô ấy khiến anh không kịp chuẩn bị, giống như từ trên trời rơi xuống, không giải thích không nhắc nhở rơi thẳng xuống trong lòng anh. Dùng cách riêng của cô hoa lệ mà sắc bén xé toang lớp vỏ của anh, rồi từ đó biến mất không thấy tăm hơi.
Tiếp theo khi anh đã dần quên mất người này, một lần nữa cô lại xuất hiện trước mặt mình, dường như đã hạ quyết tâm, xé lỗ hổng kia ra thêm. Để anh muốn cũng không quên dễ dàng như vậy.
Họ gặp gỡ cũng không nhiều, Lưu Niên lại là người không giỏi nhớ người khác. Chỉ là một người xa lạ như vậy lại để trong lòng anh một vết tích sâu đậm. Cho đến bây giờ nhìn lại, anh không phân biệt nổi đâu là ấn tượng đầu tiên, đâu là ấn tượng gần đây.
Không thể phủ nhận, Lưu Niên với Công Tử U là cảm giác hứng thú.
Loại cảm giác này, đầu tiên là vì mình và cô ấy cùng là người chơi đỉnh cấp, sau đó là dã tâm của cô, cô không chịu thua, không từ bỏ. Nhắc đến cũng kì lạ, trước mặt mình, Công Tử U chưa bao giờ quan tâm đến anh ra sao, nhất là vẻ ngoài của anh, cũng khiến anh dần quên mất mình ra sao trước mặt cô.
Đây là một việc thật lạ lùng.
Hơn hai mươi năm qua, những việc thế này mang đến cho anh quá nhiều phiền phức. Từ nhỏ Lưu Niên biết gương mặt của mình quá mức xinh đẹp, khuôn mặt này mang đến cho anh rất nhiều phiền phức. Điều này làm Lưu Niên ghét nhất việc phải xuất đầu lộ diện ra ngoài bàn bạc. Thậm chí đi đâu làm gì anh cũng che mặt mình lại. Hình như chỉ có làm như vậy mọi người mới chú ý đến tài năng của anh, chứ không phải gương mặt này.
Về phần tình cảm, khuôn mặt này càng phiền toái. Lớn nhất không phải là một người tên Bạch Sắc Đồng Thoại sao.
Lưu Niên thậm chí nghĩ đến, nếu như nhiều năm trước lần đầu tiên gặp Bạch Sắc Đồng Thoại anh không vô tình đi tắm rửa cắt tóc, người phụ nữ kia có hay không đừng dây dưa anh nữa? Anh cứ nên là một người lôi thôi mới tốt.
Khuôn mặt này không chỉ mang đến phiền phức trong hiện thực, mà trong game cũng vậy. Nói đến, anh cảm thấy rất hối hận. Lúc chỉnh gương mặt anh điều chỉnh chọn là gương mặt thật vì mong mau trải nghiệm trò chơi. Đối với những lựa chọn vẻ ngoài đều chọn nhanh. Những người không quen biết đều vì diện mạo của anh mà xem thường năng lực của anh.
Chỉ có Công Tử U là ngoại lệ.
Anh sẽ vĩnh viễn không quên được lần đầu tiên gặp, anh đã hỏi cô: “Sáng Thế Kỷ có nhiều thợ săn như vậy, tại sao nhất định phải là tôi?”
Kì thực, lúc đó anh khinh thường cô, cho rằng cô hướng đến mình cũng chỉ vì khuôn mặt này. Nhưng câu trả lời của cô khiến anh rung động rất lâu, cô nói: “Bởi vì những người khác, đều không phải Lưu Niên”
Đây là người đầu tiên chú ý đến bản thân anh không bởi vì khuôn mặt của anh. Mà đó lại là một người xa lạ.
Chính vì câu nói này, người không bao giờ tiếp nhận pk với người khác lựa chọn chấp thận. Anh chỉ muốn xem thử nữ thợ săn này có đàng hoàng như lời nói của cô hay không. Kết quả, anh hài lòng, đúng như vậy. Tuy rằng lúc đó thao tác so với hiện tại còn non, nhưng từ đầu tới cuối cô không biểu lộ ra một phần của con gái. Trong giao chiến, cô quyết đoán, càng mãnh liệt. Khiến cho Lưu Niên quên mất cô là ai, trước đó nghĩ thế nào. Chỉ nhớ kĩ, đây là một thợ săn lợi hại.
Ấn tượng như vậy cứ lưu giữ thêm tinh nhuần qua mỗi lần giao chiến. Mỗi khi cô xuất hiện, cả hai sẽ đối chiến. Xưa nay đều không khiến anh thất vọng. Thậm chí cùng cô đấu, vượt qua PK thắng thua, đó là một loại hưởng thụ quá trình giao chiến.
Loại hưởng thụ này như ma túy, càng hít càng nghiện, càng ngày càng không thể cai được.
Bất tri bất giác, anh bắt đầu chú ý đến những chuyện liên quan đến cô. Vừa bắt đầu, anh chỉ yên lặng xem, nhưng khi nhìn nhiều anh chợt muốn tham dự vào một cái. Vì vậy, anh sẽ nói năng đùa bỡn, mà khi anh trêu ghẹo, cô lại tức điên lên mà lỗ mãng, khác với cô hàng ngày. Biểu hiện này không hiểu sao khiến anh vui vẻ, không biết sao lại ngày càng hãm sâu vào loại chuyện nhàm chán này. Đối với biểu hiện này, Apsalom chỉ nhận xét anh là “ấu trĩ”
Không sai, quả thật rất trẻ con. Ngay cả Lưu Niên cũng cảm thấy như vậy.
Thế nhưng ấu trĩ thì đã sao? Chỉ cần anh vui vẻ, coi như trẻ con một chút thì anh cũng chấp nhận.
Huống chi, Công Tử U với sự ấu trĩ của mình không hẳn là phản cảm. Nhiều nhất là ngượng ngùng phát điên thôi. (Yên Hoa: Lưu Niên, ngươi thật ngây thơ, da mặt còn dày nữa, lời không biết xấu hổ như thế mà cũng nói được)
Loại vui vẻ này qua đi, đột nhiên biến thành du͙© vọиɠ mạnh mẽ.
Chỉ là nó không biểu lộ ra, cho đến khi nãy…
Anh biết cách làm của mình là không được, nhưng anh không thể kiểm soát được khi ôm cô. Lí trí không mạnh mẽ như anh tưởng tượng, trong nháy mắt dâng lên du͙© vọиɠ, lí trí của như vậy yếu ớt, như vậy mỏng manh bị thứ khao khát kia đánh tơi bời… Anh nghĩ, nếu hệ thống không ngăn cản, sau đó phát sinh cái gì, chính anh cũng không rõ.
Cứ như vậy, lòng anh uất ức đến khó chịu, cơ thể như có lửa đốt mà không có biện pháp dập đi. Cảm giác xa lạ này khiến tay chân anh luống cuống, mà anh chỉ có thể yên lặng, liều mạng mà áp xuống. Ngoài ra cũng không có biện pháp nào khác.
Thế nhưng ông Trời lại không tệ với anh, đang khi anh không biết áp chế bằng cách nào thì mang đến cho anh một cái bia đỡ đạn.
Trong khoảnh khắc đó, Lưu Niên thấy từng tế bào trong người mình đều bốc cháy rừng rực. Mỗi mạch máu kêu gào, anh cần phát tiết, hoàn toàn phát tiết. Về đối phương là ai, anh cũng không quan tâm.
Đó là một pháp sư, thao tác tốt lắm.
Có thể khiến anh xưng pháp sư thao tác tốt cũng không nhiều lắm. Ở đây bắt gặp một người.
Tuy rằng pháp sư vốn chân ngắn, nhưng người này không hề cho chậm chạp thành yếu điểm của mình. Trái lại lại trở thành ưu thế, các loại kĩ năng khống chế, toàn bộ đều đánh lên người anh. Tuy rằng đẳng cấp có trừng phạt, người kia không được lợi bao nhiều. Nên mới hướng đến nơi mà Lưu Niên không công kích nhanh được, để cho anh trong khoảng thời gian ngắn khó tìm được biện pháp xử lí.
Lưu Niên cong cong khóe môi, đây là một đối tượng thú vị.
Đúng rồi, người kia tên gọi là gì.
Lưu Niên vừa đuổi theo vừa mở màn hình hệ thống ra, sau đó ánh mắt híp lại.
Thì ra người này là Thu Thủy Bất Nhiễm Trần, bằng lí do này thôi… hôm nay tuyệt đối phải chết.
Thu Thủy Bất Nhiễm Trần thở không ra hơi, tiếp tục uống một bình thuốc sau đó phát cho Diệp Từ một tin nhắn.
“Công Tử U, chị hai à, bà cô à, tôi sai rồi. Lúc nãy tôi không nên phá hoại sự tình của hai người, cô kêu nam nhân của ngươi buông tha tôi đi”
Diệp Từ tựa ở cây Tử Đằng, nhìn Lưu Niên đuổi theo Thu Thủy Bất Nhiễm Trần không xa đó. Đến giờ phút này cô mới có thể thở dài một hơi. Cô cúi người xuống, hai tay chống gối, trên má rất nóng. Mà khi tin nhắn đến, so với gương mặt ửng đỏ càng thêm hỏng là… chân cô mềm nhũn!
Trời ạ! Cô có cần vô dụng đến mức này không!!
Diệp Từ trong lòng âm thầm mắng mình một tiếng, không phải là chỉ hôn một cái thôi à, có cần bánh bèo như vậy không! Cô dùng sức cắn môi, hít một hơi sâu. Lúc này mới đứng dậy, nhìn về phương hướng hai người kia biến mất cũng quay đầu chạy ra cửa.
Cô không biết tại sao, nhưng trong đầu chỉ còn ý niệm duy nhất, là nhanh chóng chạy khỏi đây.
“Có chụp được hết không đó?”
Nhìn Công Tử U vừa đứng dậy đã chạy đi, một người khác nhô đầu khỏi bụi cỏ đằng xa, lén lén lút lút hỏi người bên cạnh.