Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 46: Địa Tinh chi hữu

Edit: An Hạ

“A…ôi”

Apsalom đang đi giữa đường rộng rãi của Thánh Quang thành, vừa đi vừa cùng Lưu Niên nói chuyện về tin tức của Bí Ngân Mạch Khoáng không biết từ đâu một tiếng nổ kinh thiên động địa vang đến. Sau đó là động đất kèm theo. Toàn bộ mặt đất rung động dữ dội, địa chấn cấp 10 chứ chẳng đùa. Apsalom không cách nào giữ thăng bằng được, trực tiếp lảo đảo ngã sấp trên mặt đất. Mà còn không phải là tư thế đẹp đẽ gì nữa chứ.

Lẽ dĩ nhiên khi động đất thì người trong Thánh Quang thành không ai là không ngã sấp. Đặc biệt là những người đang đi trên đường, tất cả đều giống Apsalom ngã rầm trên mặt đất. Mà còn là tư thế mặt úp xuống đất mông chổng lên trời.

Mặt đất rung dữ dội, địa chấn như vậy ảnh hưởng trực tiếp đến Thánh Quang thành không nói. Ảnh hưởng nhiều nhất có lẽ là Tiên Huyết Khoáng Dã. Những người nào ở bản đồ sát Tiên Huyết Khoáng Dã đều có thể cảm nhận được rung động của địa chấn vùng Tiên Huyết Khoáng Dã. Mà Thánh Quang thành ở gần với Tiên Huyết Khoáng Dã nhất, nên bị tàn phá dữ dội hơn.

Thánh Quang thành bị chấn động lớn như vậy ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Người chơi ngã trái ngã phải, có nhiều người xui xẻo bị người khác đạp dưới chân. Vô tội đi thẳng xuống Hoàng Tuyền sống lại. Mà NPC và nhiều cửa hàng thì khỏi nói. Không có gì tốt lành rồi. Dược phẩm trên quầy đều bị rơi xuống đất, nước thuốc cũng vỡ bình. Toàn bộ đều báo hỏng. Vũ khí thì rơi xuống, ông chủ cửa hàng đang rèn đập thép bị hư, toàn bộ cửa hàng lộn xộn không tả nổi. Phòng đấu giá còn tệ hơn, đồ đấu giá bị vỡ, bị văng xa. Trong phòng ngã rất nhiều, một mảnh la hét rầm trời kêu đâu. Nơi nơi là một mảnh phế tích.

Nói chung, Thánh Quang thành vốn là thành thị phồn hoa bậc nhất của Tây Đại Lục bởi vì trận động đất này biến thành tàn tạ. Khắp nơi nơi đều là tiếng khóc than của NPC và người chơi.

Nằm trên đất nửa ngày, Apsalom có cảm giác trận động đất kia dần dần dịu bớt. Khi này anh mới ngẩng đầu lên, nhìn khắp nơi bừa bộn tan hoang gương mặt lộ rõ vẻ khϊếp sợ cùng hoang mang.

“TMD! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Lắc lắc đầu, bụi bặm rơi xuống đầy đất. Apsalom nhìn lại trang bị cực phẩm toàn thân giờ dính đầy bùn đất cùng bụi bặm không nhìn ra được hào quang nữa. Cùng với một người ăn mày không khác gì nhau lắm. Anh hắt xì một cái, chà chà lau lau mặt lọ than để có thể quan sát kĩ xung quanh hơn.

Thế nhưng, khi anh đã nhìn được rõ ràng rồi lại kinh sợ hơn.

“Má ơi! Ôi trời ơi… cha mẹ ơi… tổ tông ơi… rốt cuộc đây là làm sao???”

***

[Chúc mừng bạn hoàn thành phó bản ẩn ‘Ốc Tác Khoa Biến Mất’ tiến độ thăm dò: 100, điều này sẽ ghi vào sử sách của Vận Mệnh. Bạn muốn công bố ID không?]

Lúc mặt đất vừa bình thường lại, Diệp Từ và Lưu Niên cũng nghe được hệ thống hỏi.

Lưu Niên ngẩng đầu lên, xung quanh mà một mảng phế tích hoang tàn. Nhìn thấy được Mitchell và Defeilai đang đứng đó. Hai người so với Diệp Từ và anh có vẻ trấn tĩnh hơn. Dù sao ngay từ khi khởi xướng họ đã biết kết quả rồi. Tuy rằng trên người họ cũng đầy tro bụi, giống như hai pho tượng thạch cao. Nhưng vẻ mặt họ ngoại trừ yên tĩnh chỉ còn tĩnh yên.

Nếu so sánh với họ, Lưu Niên và Diệp Từ không hiểu gì cả. Sợ hãi không thôi. Đặc biệt là Diệp Từ. Lúc tiếng nổ kia bắt đầu cô có cảm giác mình điếc rồi. Ngay lúc Lưu Niên đứng dậy kéo cô dậy, nói chuyện với cô trong tai cô vẫn như còn nghe tiếng nổ vang dội kia chứ không nghe được tiếng anh.

“Em có muốn công bố ID không?”

Lưu Niên gào gào với Diệp Từ. Anh đã nói câu này rất nhiều lần rồi, thế nhưng Diệp Từ đều không nghe được. Loáng thoáng đoán được anh nói gì, Diệp Từ lập tức lắc đầu.

“Không, tôi đến vùng Tây Đại Lục là bí mật. Công bố để tự tìm phiền phức sao?”

“Một mình em xông vào Tây Đại Lục, tôi còn tưởng em không sợ trời không sợ đất chứ”

Lưu Niên biết rằng cô sẽ từ chối, vì vậy anh cũng chọn ẩn ID.

Lưu Niên trêu ghẹo, Diệp Từ chỉ bĩu môi.

“Tôi không tìm phiền phức đâu, trước khi đi đến đây Hắc Thiết người lùn đang tìm Bí Ngân Mạch Khoáng. Nếu tôi về trễ, để người khác kiếm lợi không phải tức chết sao?”

Lưu Niên gật đầu biểu hiện đã hiểu cách làm của Diệp Từ. Việc này nếu là anh, anh cũng lựa chọn không công bố ID.

Hai người lựa chọn xong, hệ thống lập tức vang lên.

“Nhờ may mắn, người chơi X cùng người chơi Y trãi qua hành trình mạo hiểm phát hiện quốc gia Địa Tinh- Ốc Tác Khoa. Hoàn thành phó bản ‘Ốc Tác Khoa Biến Mất’, thưởng: danh vọng tộc Địa Tinh: Tôn Kính’

“Phó bản ẩn ‘Ốc Tác Khoa Biến Mất’ đã thăm dò xong, độ thăm dò 100. Mở ra phó bản mới ‘Điêu Tàn Ốc Tác Khoa’ phó bản cấp 60, số lượng 100 người. Độ khó: thường, khó khăn, tinh anh, ác mộng. Phó bản đổi mới mỗi tuần một lần. Hoan nghênh người chơi đến đây thám hiểm.”

Diệp Từ nghe xong hệ thống thông báo mà sững sờ. Hoàn thành phó bản ẩn thì mở ra phó bản mới? Chuyện này sao đời trước không có vậy? Cô nhớ rõ, một đời trước có người hoàn thành nhiệm vụ cấp sử thi này. Hoàn thành xong thì diễn đàn cũng chụp lại tin tức này đăng lên, thậm chí còn công bố phần thưởng của người đó nữa. Nhưng không nghe đến mở ra một phó bản khác!

Chẳng lẽ cô nhớ nhầm sao?

Diệp Từ cố gắng suy nghĩ, xác nhận mình không nhầm. Đời trước làm gì có phó bản ‘Điêu Tàn Ốc Tác Khoa’? Phó bản này 100 người, cấp 60 lận. Nó như vậy sao cô không nhớ được chứ? Vậy sao phó bản này lại mở ra?

Không lâu sau đó, Diệp Từ nhớ đến một vấn đề- Độ hoàn thành nhiệm vụ.

Cô với Lưu Niên đạt được 100. Mà người kia cũng không nói độ hoàn thành là bao nhiêu, nhưng cô có thể xác định là không đến 100 đâu. Nhất định độ hoàn thành nhiệm vụ có liên quan đến việc mở phó bản này. Mà 100… có lẽ có liên quan đến Mitchell đang đứng không xa kia.

Nghĩ thông suốt rồi, Diệp Từ không nhịn được mỉm cười. Xem ra cô trọng sinh, hiệu ứng cánh bướm thay đổi rất nhiều chuyện. Không thể nào đoán trước được những gì sẽ xảy ra ở đời này.

Diệp Từ vừa nghĩ thông suốt, một tin tức từ hệ thống lại khiến cô đen mặt.

***

“Ta là Mitchell, vương Địa Tinh. Ốc Tác Khoa từng là quê hương của chúng ta, luôn ở trong nơi bí mật, không ai phát hiện được, không ai tìm thấy”

Gợi ý của hệ thống giống như thơ ca, dùng âm thanh nhạc họa lên vừa cổ kính vừa uy nghiêm để giải trình.

“Vẫn cho rằng Quê hương Địa Tinh mãi mãi ẩn giấu với thế nhân, nhưng thiên ý trêu ngươi… vào một ngày. Hai người thần bí đã xông vào vùng đất lãng quên. Tiến vào cấm địa. Không sai, Ốc Tác Khoa là cấm địa. Bởi vì sau khi có người vào Ốc Tác Khoa, sẽ không thể sống sót trở ra. Ta đã nghĩ rằng, hai người mạo hiểm này cũng không sống sót được. Nhưng bọn họ kiên cường cùng mạnh mẽ hơn những gì ta tưởng tượng. Không chỉ tìm được Ốc Tác Khoa, còn tìm được hoàng cung của ta. Nơi này có ta, người yêu cùng Địa Tinh sinh sống. Nhưng họ xông vào, phá vỡ yên tĩnh của chúng ta. Có người nghĩ rằng yên tĩnh này là bệnh hoạn, nhưng ta vẫn ích kỉ sa vào nó mà trầm luân. Mặc kệ chìm sâu vào đó mà khiến cho con dân cùng quốc qua của ta một tai ương…”

“Mẹ nó! Đây là cái gì hả trời? Mitchell vương Địa Tinh là gì nữa?”

Apsalom đang đứng ở nơi bừa bãi nghe tin tức mà vò đầu bứt tai. Nửa ngày cũng không tìm được manh mối gì. Nhưng hệ thống đưa ra tin tức có liên quan đến Ốc Tác Khoa. Anh lập tức nhớ đến Lưu Niên. Vì vậy anh liên hệ Lưu Niên. Hệ thống không liên lạc được, bảo là số máy quý khách vừa gọi đang bận.

Điều này làm Apsalom rất buồn bực. Anh đành phát mật ngữ.

“Học cái gì không học, đi học di động TQ đúng là hố cha mà.”

Thế nhưng dù không liên lạc được Lưu Niên, anh vẫn nhanh chóng chạy về công hội của mình. Hiện tại Thánh Quang

thành như vậy, không biết trụ sở công hội có bị làm sao hay không nữa.

“Hai người mạo hiểm này đến hoàng cung của ta, cùng ta tranh chấp. Thế nhưng, bọn họ chính nghĩ, lòng tin của họ, thiện lương của họ khiến ta từ trong ngộ cảnh tỉnh lại. Lúc này đã quá muộn rồi, quê hương ta, hoàng cung của ta đã lâm vào vạn kiếp bất phục. Tương lai là gì? Ta cuối cùng đã tự động dùng quyền trượng hủy bỏ nơi kia -Ốc Tác Khoa. Động đất rất lớn, vì đây là nơi thần ở. Sau khi phá hủy, không thể tránh được trừng phạt. Ta nghĩ đây là trách nhiệm của ta, sau này ta sẽ dẫn dắt con dân ta tìm được quê hương tốt đẹp hơn…”

Hệ thống phát xong tin tức này, ngữ âm của Mitchell cũng dần dần lịm tắt rồi yên tĩnh.

Tiếp theo hệ thống lại tiếp tục vô sỉ nói với người chơi.

“Bởi người chơi X, Y đã hoàn thành phó bản ẩn ‘Ốc Tác Khoa Biến Mất’ làm Tây Đại Lục động đất lớn, thành Thánh Quang bị hư hao lớn. Hiện tại người chơi Tây đại Lục rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng. Phòng ngự đại lục cấp 1 mở ra ” =))

Diệp Từ nhìn Lưu Niên, bắt đầu cười gượng.

“Đây không phải là hệ thống không chu toàn mà kiếm cớ chứ?”

Lưu Niên cũng đen mặt. Đây không phải là hệ thống đổ hết trách nhiệm lên đầu họ. Anh gật gật đầu.

“Tôi không ngờ hệ thống vô sỉ đến vậy”

“Vậy giờ chúng ta làm sao đây?”

“Ẩn ID rồi, giả vờ không biết đi”

Lưu Niên híp mắt cười gian, sau đó là giả vờ bi thương.

“Phòng ngự đại lục cấp 1 mở ra tôi là người bị hại có được không!”

Diệp Từ nhìn mặt Lưu Niên biểu tình phong phú mà oán thầm. Tại sao không thấy biểu hiện người bị hại nên có trên mặt anh ta? Aiz..

Trong Vận Mệnh, hệ thống phòng ngự là để nhằm vào trong game có sự kiện gì đó trọng đại khiến thành thị bị phá hoại ảnh hưởng đến tình huống của toàn đại lục. Như vậy hệ thống sẽ mở phòng ngự. Toàn bộ lực phòng ngự của thành phố sẽ tăng, bù lại thủ thành sẽ giảm bớt binh lính.

Mà hệ thống cấp 1 phòng ngự luyện cấp, người chơi sẽ được kinh nghiệm nhiều hơn 25%. Thu được chiến lợi phẩm nhiều hơn 15%, nhưng lực phòng ngực của họ so với đối địch sẽ giảm 35%.

Kì thực những thứ này đều không quan trọng.

Quan trọng nhất là khi phòng ngự mở ra, có nghĩa là đại lục này đang bị tổn thương nghiêm trọng. Nghĩa là cấp mười động đất đã khiến thành Thánh Quang hư hao nghiêm trọng. Vì lẽ đó, khi mở phòng ngự. Tiền lời tại Thánh Quang thành giảm 50%, nhiệm vụ người chơi nhận được cũng bị giảm 50%, thậm chí có rất nhiều NPC mất tích. Điều này dẫn đến người chơi không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ được. Hoặc là chi ra một đống tiền đi tìm NPC khác. Cứ như vậy, khi mở ra phòng ngự, người chơi trăm hại không một lợi.

May mà hậu kì trò chơi tổn thương này không có phạm vi rộng. Không lâu sau, hệ thống chữa trị xong sẽ khôi phục lại như cũ. Dài nhất là một tháng. Vùng Tây Đại Lục sẽ bình thường như cũ. Thế nhưng trong một tháng này, đẳng cấp của người chơi Tây Đại Lục so với ba đại lục kia cao hơn, nhưng chiến lợi phẩm và sác xuất rơi trang bị tốt giảm nhiều so với đại lục khác. Sự thay đổi này ảnh hưởng rất lớn đến hàng hóa lưu thông. Dù sao Thành Thánh Quang bị hư, toàn bộ phòng đấu giá của đại lục sẽ rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng.

Ngoài ra, tiệm thuốc, vũ khí, hợp thành, phụ ma… các cửa hàng đều thu phí nhiều hơn so với ban đầu. Bởi vậy trong tình huống không đặc biệt, người chơi không bao giờ ham phòng ngự của hệ thống mở ra làm gì.

Ở đời trước, hệ thống phòng ngự mở ra đầu tiên tên là “Thiên địa hủy diệt”. Tư liệu kia thật sự là khủng bố trong trí nhớ của Diệp Từ. Thế nhưng không thể không nói, đây là toàn bộ hi vọng của thiên tài Vọng Giang Nam. Đem một chuyện đơn giản thành một tư liệu hãi hùng, quả là có bản lĩnh.

Bây giờ suy nghĩ một chút, cũng nhờ bức tư liệu kia mở ra, cô mới dần dần bên trong đó mà trưởng thành. Ban đầu không phải mạnh như bây giờ… thật ra người chơi có tố chất cũng không bằng hoàn cảnh tác động.

Diệp Từ khoanh tay nhìn Lưu Niên. Ngón tay tinh xảo nhúc nhích một chút, qua một hồi lâu. Cô mới trái lương tâm nói:

“Chỗ anh mở phòng ngự, cuộc sống tiếp theo chắc không tốt. Nếu như anh có thể đến được Đông Đại Lục, cứ tới tìm tôi. Tôi bao ăn ở đến khi Tây Đại Lục khôi phục bình thường”

Diệp Từ cảm thấy, dù cô rất muốn phủi sạch trách nhiệm của mình trong chuyện này nhưng cũng vì cô mà có trận động đất kia. Dù sao nếu cô không nảy lòng tham dẫn Mitchell đi, độ hoàn thành nhiệm vụ cũng không đến 100.

Cũng không có trận động đất này.

Từ phương diện này, cô vẫn thấy mình nên có trách nhiệm.

Người khác cũng vậy thôi, xưa nay Diệp Từ là người ai lo thân người đấy. Không quan tâm đến ai. Thế nhưng đối diện với Lưu Niên lại khác, có một chút xấu hổ. Tốt xấu gì ở Tây Đại Lục người này cũng quan tâm cô không ít. Tuy rằng cô không cần anh chăm sóc, nhưng sự thật chính là sự thật. Cô không thích nợ người khác ân tình. Do đó có thể trả lại Lưu Niên để cám ơn anh mấy ngày nay đã giúp đỡ… cả đời không cần qua lại nữa thì không còn gì tốt hơn.

Đương nhiên, đương nhiên… Diệp Từ tuyệt đối không phải thành tâm thành ý đưa ra đề nghị này! Người Trung Quốc thích nói khiêm tốn như vậy, chắc chắn họ chỉ mỉm cười rồi thôi. Lưu Niên có lẽ sẽ từ chối. Cô ngay lập tức không cho Lưu Niên đường lui, vậy là cô đã trả được ân tình này rồi. Cũng không cần gặp lại anh là chuyện tốt đẹp cỡ nào nha~

Chỉ là, hiện thực không đẹp như mộng tưởng.

Lưu Niên nhìn gương mặt tính toán của cô thì trong lòng âm thầm mỉm cười. Có thể làm cho Công Tử U không tự nhiên nói ra câu đó cũng không phải chuyện dễ dàng. Anh gật gật đầu, giả vờ như đang suy tính đề nghị của cô.

“Cũng hay nha, tương lai đúng là ở Tây Đại Lục khó sống. Để cho anh nghĩ một chút, nếu như anh có thể tìm được phương pháp đến Đông Đại Lục. Nhất định sẽ đến tìm em”

Diệp Từ nhíu nhíu mày, giật giật khóe miệng. Này này này… anh không biết khách khí viết sao à? Cô rõ ràng đang khách sáo mà. Có cần phải chăm chú suy nghĩ không? Tại sao không từ chối? Anh không thể khiêm tốn chút à? Anh có phải là người Trung Quốc hay không!!!

“Sao vậy? Tiểu Công Tử? Em không muốn? Lẽ nào lúc nãy em đề nghị chỉ để gạt anh?”

Lưu Niên nháy mắt một cái, bộ dáng vô tội.

Diệp Từ bị chắn lời khó chịu trợn tròn mắt.

“Không có, chỉ cần anh đến Đông Đại Lục tôi nhất định sẽ bảo vệ anh”

Bởi vì Diệp Từ đột nhiên nhớ một việc, lúc ở giải đấu PK toàn quốc có thông tin về Lưu Niên. Anh mang quốc tịch Mỹ… hèn gì da mặt dày như vậy.

Lưu Niên gật đầu, híp mắt cười.

“Anh rất cảm động”

Cảm động cái đầu anh! Cảm động mà mặt hồ ly vậy! Con mắt nào của tôi cũng không thấy anh cảm động! Diệp Từ thở hổn hển, thực sự không muốn cùng Lưu Niên nhiều lời. Người này… thật sự là một chút thiệt thòi cũng không chịu.

Defeilai cùng Mitchell vẫn còn đang cosplay pho tượng. Diệp Từ đến gần họ để xem nhiệm vụ phát triển ra sao. Nhiệm vụ cấp độ sử thi có vài điểm quan trọng, nhất là phải có kiên nhẫn. Đừng tưởng rằng một nhiệm vụ như thế NPC sẽ không có nhiệm vụ, bạn có thể đi giao nhiệm vụ rồi. Nếu chưa đến cuối cùng, chưa phải thời điểm cuối. Nếu nôn nóng sẽ mất nhiều hơn được.

Tuy rằng Mitchell vừa làm ra chuyện rất trâu bò, đủ để Lưu Niên và Diệp Từ đen mặt. Nhưng Diệp Từ không quên, cô không đến đây vì Mitchell, không vì Ốc Tác Khoa. Không vì địa tinh vương. Mà là vì Defeilai! Cô đến đây tìm NPC này, tốt nhất hộ tống người này đến trước mặt Orr Tucci. Vì vậy, chỉ cần Defeilai không nói gì, cô lại tiếp tục chờ.

Vừa rồi Diệp Từ muốn thử đối thoại với Defeilai, hệ thống nhắc nhở:

“Defeilai rơi vào trầm tư, ông giống pho tượng không nhúc nhích. Kiên nhẫn ngồi chờ đợi là một ý tưởng không tồi”

Sau khi có nhắc nhở như vậy, Diệp Từ quyết định ngồi xuống. Chờ đợi xem kết quả cuối cùng là gì.

Diệp Từ nhẫn nại, Lưu Niên càng kiên nhẫn hơn. Anh ngồi xuống, lục lọi ra một thực đơn. Lấy ra một ít vật liệu, đốt một đống lửa chuẩn bị nấu nướng. Diệp Từ thấy anh ở xa, suy nghĩ rằng thật sự anh là người sinh ra để chơi trò chơi này. Dù là thời điểm nào nhàm chán nào anh cũng có việc để làm, không để cho mình nhàm chán. Người như vậy lúc nào cũng làm việc rất hoàn hảo, khiến người khác lạnh lẽo mà…

***

Lúc Diệp Từ đợi cùng Lưu Niên. Apsalom đã chật vật tìm được truyền tống sư để đi trụ sở công hội. Cũng còn may, tuy Thánh Quang thành là một đống hoang tàn, nhưng NPC chưa có biến mất. Chỉ là đối chỗ một chút, khiến anh tốn một ít thời gian mới tìm được NPC này.

Trụ sở không khác Thánh Quang thành là mấy, nhưng nó không ở cùng một bản đồ với Thánh Quang thành nên không nứt đổ mấy. Công hội cấp 5 đến cấp 1 đều ở trong cùng một bản đồ, được hệ thống bảo vệ. Người ngoài muốn vào chỉ cần nộp tiền là được. Thế nhưng lên cấp 6 thì họ phải rời khỏi bản đồ này, mua lấy một thành thị để xây trụ sở của mình. Nếu lúc đó gặp đia chấn, như vậy trụ sở công hội là hư hỏng không nghi ngờ. Bởi vì không được hệ thống bảo vệ nữa.

Apsalom vui mừng vô cùng. Anh định nâng cấp công hội lên cấp 6, nhưng vì tìm Bí Ngân mà hoãn lại chưa làm. Nếu không Sáng Thế Kỉ chắc chắn chịu tổn thất nặng nề rồi. Thánh Quang thành tổn thất, cấp 1 đến 5 công hội không chịu thương tổn nhiều, nhưng bên trong cũng sụp lún và một vài khó khăn. Ví dụ như truyền tống thạch cần phải buộc định lần nữa, rất nhiều người sử dụng truyền tống thạch không được. Một đống chuyện vặt vãnh đều chất đống trước mặt.

Thế nhưng Apsalom vẫn nhớ đến lời Lưu Niên. Đi nhà kho lấy một quyển Ưng Nhãn Thuật. Anh muốn tự mình đưa cho Lưu Niên tiện thể cảm ơn Công Tử U luôn. Tính toán xong lại gặp tình huống này, ở cũng không được đi không xong. Mà Thiển Xướng Đê Ngâm không lo được nhiều việc vậy, đành phải tìm người khác đưa sách.

Nghĩ tới nghĩ lui, Apsalom quyết định hay là tìm Toan Bình Quả. Tuy rằng vợ mình và Bạch Sắc Đồng Thoại có giao tình. Nhưng chuyện đại sự xưa nay cô đều phân rõ ràng, chỉ cần anh chịu nói rõ với cô. Tin rằng cô sẽ tự biết cách làm sao. Thế nên, anh mật ngữ Toan Bình Quả.

“Lão bà (vợ), em ở đâu?”

“Em ở xưởng sinh hoạt thu đồ, lúc nãy động đất kiến trúc không hư nhưng đồ rơi xuống hết. Em đang giúp dọn bớt. Anh tới đây nhìn chút đi”

Toan Bình Quả nghe âm thanh mật ngữ, trong lòng biết rõ chắc Apsalom đã về tới trụ sở. Lần này động đất khiến công hội họ tổn thất khá nhiều, đều này khiến cô hơi lo. Không biết tương lai có gì ảnh hưởng không.

“Em đến nhà kho công hội, giúp anh chuyển đồ”

Apsalom biết vị trí của Toan Bình Quả liền triệu hoán cô đến cạnh mình.

“Đưa đồ gì vậy?”

“Em đến rồi biết”

Toan Bình Quả thấy Apsalom không nói rõ trong mật ngữ có thể là có chuyện quan trọng. Không thể nào nói qua mật ngữ được. Cô nghĩ vậy nên dừng tay lại, vội vàng chạy đến nhà kho công hội. Từ xa đã thấy Apsalom. Mặt mày đen lại, gương mặt lem nhem rất chật vật. Cô cười cười chạy đến.

“Em nói nha… anh vừa chui từ ổ chuột nào ra vậy?”

Apsalom nhìn Toan Bình Quả, bi phẫn đáp.

“Mới từ đường chính Thánh Quang thành đến”

“Đồ gì vậy anh?”

Toàn Bình Quả đến gần, vươn tay lau mặt cho Apsalom, ánh mắt dịu dàng.

Apsalom giao dịch với cô, dùng mật ngữ nói với cô.

“Em đến Tiên Huyết Khoáng Dã, tìm Lưu Niên rồi đưa quyển sách này cho cậu ấy”

Toan Bình Quả thấy Apsalom dùng mật ngữ, còn nhắc đến Lưu Niên nên hiểu rằng chuyện này càng ít người biết càng tốt. Cô nhận sách, ở trên có chữ nên hơi bất ngờ.

“Ưng Nhãn Thuật? Lưu Niên có kĩ năng rồi mà, còn muốn sách này làm gì nữa?”

“Không phải Lưu Niên, mà là người đang ở cạnh cậu ấy học”

Apsalom nghĩ một lát mới nói cho Toan Bình Quả.

“Người nào vậy?”

“Công Tử U”

“Hả?”

Toan Bình Quả cho rằng mình nghe nhầm, cô kinh ngạc kêu khẽ. Nếu không phải hai người đang dùng mật ngữ, âm thanh này chắc chắn kéo thêm một đống người nhìn qua.

Apsalom không hề bất ngờ tại sao Toan Bình Quả kinh ngạc vậy, anh chỉ bình tĩnh nói tiếp.

“Em chạy đến Tiên Huyết Khoáng Dã, mật Lưu Niên. Đảm bảo không ai theo em rồi đưa sách này cho cậu ấy”

Toan Bình Quả vẫn còn khϊếp sợ, đến khi anh nói hết cô mới xua xua tay.

"A... A...nhưng… em còn chưa hiểu”

“Làm sao?”

“Anh nói có phải là Công Tử U, người chơi Đông Đại Lục? Có phải Công Tử U- thợ săn. Đối thủ của Lưu Niên, gặp là đánh nhau một mất một còn, cũng là người thỉnh thoảng Lưu Niên lại đùa giỡn trên kênh thế giới?”

Toan Bình Quả cảm thấy mờ mịt. Cô có cảm giác mình đang mơ. Chồng của cô lại đem một quyển sách có giá trị không nhỏ cho đối địch của mình. Hay là chồng cô não úng nước rồi? Sao lại làm chuyện kì lạ như vậy?

“Vận mệnh không thể trùng tên”

Apsalom uyển chuyển thừa nhận vấn đề Toan Bình Quả hỏi.

“Sao cô ấy đến đây? Đã đến đây sao còn không chặn gϊếŧ mà anh cho cô ấy quyển sách này? Người kia là mĩ nữ sao? Đàn ông thấy cô ấy thì mất hết lập trường rồi?”

Chuyện như vậy Toan Bình Quả nghĩ sai cũng không có gì quá đáng, dù sao đây là chuyện không hợp logic. Apsalom suy nghĩ một hồi rồi mới thở dài một hơi.

“Được, anh nói em nghe. Nhưng em phải nhớ, biết nguyên nhân rồi không được nói ra một chữ. Nếu không với Sáng Thế Kỉ là họa ngập đầu. Nhớ kĩ, cho dù ai cũng không được nói. Bạch Sắc Đồng Thoại cũng không được! Nếu em nói một chữ, em chờ Sáng Thế Kỉ sụp đổ đi!”

Toan Bình Quả thấy Apsalom nói đáng sợ như vậy tim càng lúc đập càng nhanh, cô gật đầu liên tục.Rồi sau đó, Apsalom tóm tắt chuyện này đơn giản nói cho Toan Bình Quả. Có nhiều chi tiết anh không nói, dù sao nói càng nhiều càng nguy hiểm. Là một người đàn ông, anh không muốn cô gái của mình hãm sâu trong nguy hiểm. Sau khi biết rõ chuyện, Toan Bình Quả trợn tròn mắt thán phục.

“Trời ạ, em cảm thấy Công Tử U không phải nữ!”

“Cô ấy là nữ”

“Làm gì có cô gái nào nội tâm cường đại như vậy chứ. Em nghĩ tâm của em đã đủ lớn, cùng với cô ấy so sánh. Em thấy em thật nhỏ bé nha ~”

Toan Bình Quả vỗ vỗ lên Ưng Nhãn Thuật trong tay, ném vào bọc.

“Được rồi, em đi đưa sách. Đảm bảo không ai đi theo”

Apsalom gật đầu.

“Đi đường cẩn thận”

Toan Bình Quả nghĩ một lát lại hỏi.

“Lão công (chồng) à ~ Lưu Niên có phải là coi trọng Công Tử U không?”

Apsalom nhún vai một cái. Truyện bát quái như vậy con gái với con trai không khác gì cả. Vì vậy Apsalom không nói với cô về hai bát quái kia. Nếu không anh cũng không hậu quả là gì nữa.

“Em gặp được Lưu Niên hỏi cậu ấy đi, hỏi anh làm gì. Anh đâu phải con giun trong bụng cậu ta đâu mà biết cậu ta nghĩ gì”

Toan Bình Quả hừ mũi khinh thường. Xoay người rời đi.

“Anh đừng nghĩ dễ lừa em, đàn ông các anh xưa giờ cùng một ruột cả. Anh nhớ kĩ cho em, làm gì làm đừng để em biết được. Nếu không thì coi chừng em.”

Apsalom cảm thấy đúng là tai bay vạ gió mà. Anh đã nói cái gì nha? Anh không có nói gì hết mà! Tại sao đến cuối cùng, Toan Bình Quả lại đổ lên anh rồi? Toan Bình Quả đi rồi để lại anh nội tâm hết sức bi phẫn. Yên lặng đem nó tính lên đầu Lưu Niên. Đợi khi nào Lưu Niên về nước, nhất định phải lấy gậy đập Lưu Niên một trận, như vậy mới thỏa lòng. (***Đổ mồ hôi, anh nhắm làm được không)

***

Cũng không biết đợi bao lâu, Defeilai rốt cuộc tỉnh dậy. Ông ta xoay người nhìn Mitchell, cung kính hỏi.

“Bệ hạ, tiếp theo người định đi đâu?”

Mitchell chớp mắt một cái, xoay đầu nhìn Reis Kniffen.

“Ta sẽ đi khắp nơi, tìm nhiều tộc nhân hơn rồi đến nơi ở mới. Sau đó đến Long Tộc, tìm cách phục sinh Kniffen. Defeilai, còn ngươi?”

“Our Tuci còn đang chờ, thần muốn đến đó gặp nó”

“Our Tuci?”

Mitchell mê mang. Sau đó dường như nhớ đến gì.

“Chính là Địa Tinh thiên tài công trình học trong tộc Địa Tinh kia sao? Ta nhớ đó là đồ đệ của ngươi”

“Đúng vậy, bệ hạ. Người có trí nhớ thật tốt”

“Ta nhớ đã làm rất nhiều chuyện không tốt với Our Tuci”

Mitchell hơi áy náy, hiện tại Mitchell hòa ái, không thấy sự điên cuồng trong Địa cung nữa.

“Nếu gặp nó, cho ta gửi lời xin lỗi. Nếu như nó nguyện ý, hai người hãy về cạnh ta. Cùng ta xây dựng gia viên mới”

Mitchell nói xong lời này ông xoay người, bế Reis Kniffen lên. Xoay người hành lễ với Diệp Từ với Lưu Niên rồi đưa cho hai người hai huân chương. Không có thuộc tính đặc biệt gì, ở trên ghi là “Địa Tinh Chi Hữu”

“Các bằng hữu, chỉ cần đeo huân chương này. Bất luận ở đâu, Địa Tinh nào nhìn thấy cũng hết lòng trợ giúp hai người. Biểu thị lời chúc phúc cao nhất của Địa Tinh chúng tôi.”

Nói xong, Mitchell hướng hai người chào rồi ôm Reis Kniffen rời phó bản. Defeilai thấy Mitchell rời đi cũng đứng dậy, đến cạnh hai người.

“Dẫn tôi đến gặp Our Tuci đi. Tôi cảm thấy nhớ thằng bé rồi”

“Rất vinh hạnh”

Trả lời xong, Diệp Từ nghe thấy hệ thống nhắc nhở.

“Defeilai đi theo bạn, hãy đảm bảo ông ta an toàn”

Nhiệm vụ hộ tống.

Chỉ cần tìm đến trạm canh gác là có thể thấy Our Tuci rồi. Nếu không phải đưa ông ta xuyên qua Tây Đại Lục thì chẳng có gì gọi là nguy hiểm

“Được rồi, rời phó bản đi”

Lưu Niên thấy Diệp Từ nhận nhiệm vụ xong vỗ tay một cái. Diệp Từ gật đầu, hai người lững thững rời phó bản.

Mới ra khỏi phó bản, kênh mật ngữ của Lưu Niên suýt bị oanh tạc. Anh vội vã mở ra xem, toàn bộ đều là Toan Bình Quả gửi tới. Anh cảm thấy hơi kì lạ Toan Bình Quả tự nhiên tìm anh làm gì? Thế nhưng nghĩ gì thì nghĩ, anh cũng chấp nhận cuộc gọi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tớ nói cậu!!! cuối cùng là trốn đến nơi khỉ ho cò gáy nào vậy! Lão nương chạy vòng vòng quanh Tiên Huyết Khoáng Dã hai tiếng rồi! Mật cậu đến là bận! Cậu thấy tớ không có chuyên gì làm hả??”

Toan Bình Quả thấy Lưu Niên đối thoại lập tức rống giận. Vừa nãy động đất, Tiên Huyết Khoáng Dã không yên bình thì không nói. Nhưng cô ở đây hai giờ rồi, làm sao bình tĩnh nổi.

“Tìm tớ làm gì?”

“Tìm cậu đưa sách. Thánh Quang thành động đất xong còn chừa một đống gạch nát. Apsalom lo chuyện công hội rồi, chỉ có tớ đến đưa sách thôi”

Toan Bình Quả hừ mũi.

Lưu Niên thì lại nhíu mày. Toan Bình Quả tự mình đưa sách đến đây? Cô tự mình muốn hay lại có ý định khác? Anh quay đầu nhìn Công Tử U bên cạnh, không khỏi lo lắng. Công Tử U mang theo Defeilai không thể Tiềm Hành. Nếu cô nàng phát hiện Công Tử U thì làm sao đây? Toan Bình Quả nghe thấy Lưu Niên nửa ngày không lên tiếng, vì vậy đành tự nói.

“Được rồi, đừng đoán mò nữa. Tớ biết hết rồi, tuy rằng có lúc tớ không đúng nhưng việc gì lợi hại tớ vẫn hiểu. Tọa độ của cậu là bao nhiêu?”