Cái mật ngữ này không đầu không đuôi, Diệp Từ cũng không quá mức lưu ý, giống như một game thủ nào đó gặp cô, muốn chào hỏi một chút.
Từ trước tới nay nếu gặp phải những mật ngữ như vậy cô sẽ không đáp lại, bất quá tâm tình bây giờ của cô không tệ, cho nên tiện tay trả lời: "Bây giờ thì chưa, nhưng chốc nữa sẽ có."
Không nghĩ tới đối phương rất nhanh lại hỏi tới: "Nếu như cô rảnh, chúng ta gặp mặt một chút có được không?"
Nhìn cái mật ngữ này, Diệp Từ thấy không đúng lắm, vì vậy lệnh cưỡng chế Lão Tứ dừng lại, tuy rằng ra lệnh như vậy khiến Lão Tứ mất hứng, nhưng nhìn thịt quay trước mũi, nó vẫn là hết sức phối hợp, dừng lại, ngoan ngoãn đứng một chỗ, ngửa đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo không ai bì nổi.
Đối phương là ai ni? Nếu muốn gặp mặt, 90% cái mật ngữ này không phải của game thủ bình thường gửi tới, có lẽ là của một người tiếp xúc với cô vài lần nhưng chưa thêm hảo hữu gửi tới.
Người như vậy rất nhiều, nhiều đến mức dù ngón tay ngón chân của Diệp Từ có đem ra dùng hết cũng không đếm xuể, rốt cuộc là ai a?
Suy nghĩ một hồi, Diệp Từ cảm thấy vẫn nên hỏi lại: "Anh là ai?"
"Gặp mặt đi, cô sẽ biết tôi là ai." Đối phương dường như rất để ý thân phận của mình, cũng không muốn nói cho Diệp Từ biết thân phận của mình.
Cho nên Diệp Từ nhìn câu trả lời như vậy cũng chỉ cười lạnh.
Gặp mặt thì biết anh là ai, nếu như là kẻ thù, ai biết lúc tôi tới gặp anh, anh có trực tiếp gϊếŧ tôi hay không? Cho tôi là kẻ ngốc à!
"Xin lỗi, lòng hiếu kỳ của tôi từ trước tới giờ vốn không mạnh, nếu như anh muốn chơi trò thần thần bí bí, để tôi giới thiệu người khác cho anh." Diệp Từ không chút khách khí trả lời lại, sau đó giục Lão Tứ tiếp tục chạy, không đáp lại bất cứ mật ngữ nào của đối phương nữa.
"Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn gặp mặt cô một lần, cho nên mới liên hệ với cô."
"Cô không cần lo lắng, cũng không cần để ý, tôi không có ác ý, tôi thực sự có chút chuyện muốn tự mình nói với cô."
Diệp Từ không trả lời đối phương, đối phương vẫn tiếp tục mật ngữ. Khiến cho Diệp Từ thực sự muốn chặn mật ngữ, bất quá hệ thống nhanh tay hơn cô một chút, trước mặt cô nhảy ra một hàng chữ, khiến cho cô hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ này.
"Công Tử U, tôi là Du Du Phi Vân, tôi thực sự không có ý gì khác, chỉ là có chút việc muốn gặp cô một lần."
Thấy những lời này, Diệp Từ sửng sốt một chút, lập tức ghìm Lão Tứ ngừng lại. Cô có chút kinh ngạc, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, người M cô lại là Du Du Phi Vân. Mà càng khiến cho cô kinh ngạc hơn là, bây giờ Du Du Phi Vân muốn gặp mặt cô là chuyện gì?
(M: mật ngữ.)
Lẽ nào Hắc Dạ Thanh Thiên đem chuyện mình ám chỉ cho anh ta nói cho Du Du Phi Vân rồi? Không thể nào, Hắc Dạ Thanh Thiên là hội trưởng một công hội lớn như vậy, nếu có thể đem một công hội nho nhỏ phát triển đến như bây giờ, chỉ số thông minh cũng không thấp đi, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy đi.
Như vậy cái tên Du Du Phi Vân này tìm đến mình làm cái gì, đừng nói với cô Du Du Phi Vân muốn hỏi thăm gia đình, cũng đừng nói với cô là Du Du Phi Vân muốn tán gẫu với cô. Bây giờ không giống kiếp trước, giữa bọn họ đã xảy ra rất nhiều xung đột, cô cũng không nghĩ Du Du Phi Vân có gan đánh cái chủ ý gì lên người cô.
Nếu cái gì cũng không phải, rốt cuộc tên Du Du Phi Vân này tìm mình làm cái gì? Suy nghĩ kỹ một hồi, Diệp Từ rốt cục đáp lời: "Tôi không cảm thấy giữa chúng ta có chuyện gì để nói với nhau." Tuy rằng Du Du Phi Vân vẫn là cục xương nghẹn ở cổ, thế nhưng, cô tạm thời chưa vội thu thập hắn, dù sao ở kiếp này, để cho Hắc Dạ Thanh Thiên đi thu thập hắn sẽ càng thêm thỏa đáng.
Tuy rằng cô thập phần hưởng thụ cái loại kɧoáı ©ảʍ trừng mắt tất báo này, thế nhưng, trả thù là một việc vô cùng hao tâm tổn trí, Diệp Từ không muốn lãng phí quá nhiều tinh lực lên một kẻ không liên quan, cho nên, trước khi Du Du Phi Vân chọc vào cô, cô vẫn muốn để cho Hắc Dạ Thanh Thiên thu thập hắn, cô sao có thể tùy tiện cướp đi lạc thú của người khác đây?
"Tôi nghĩ chúng ta lúc trước quả thật có chút hiểu lầm, cho nên dẫn đến mỗi lần gặp mặt chúng ta đều xung đột vũ trang, chúng ta đều là hội trưởng một công đoàn, nên biết kỳ thực loại hiểu lầm này ảnh hưởng không tốt tới sự phát triển của công đoàn không phải sao?" Du Du Phi Vân thấy không thể thuyết phục Diệp Từ, trực tiếp mang nghiệp đoàn ra làm cớ, hy vọng có thể áp chế Diệp Từ, tiếp đó thuyết phục cô.
Không nghĩ Diệp Từ lại cười lạnh nói: "Tôi vốn không phải người của Thiên Thiên Hướng Thượng , tôi chỉ là người qua đường Giáp, không giống anh , nếu như anh muốn hòa giải, không bằng trực tiếp tìm Mạch Thủy Thâm, anh ta bây giờ đang nhàn rỗi ở trụ sở công đoàn,sẽ rất vui vẻ được đàm phán với anh."
"Công Tử U, đừng như vậy, tôi thừa nhận cướp quái của cô là tôi sai, thế nhưng những lần xung đột sau đó tôi đều có ý hòa giải, tuy rằng sau cùng không thành công, thế nhưng cô nên biết, tôi chưa bao giờ muốn đối địch với cô, hôm nay tôi thực sự thành tâm thành ý, cô tội gì phải cự nhân ngàn dặm như vậy?"
(Cự nhân ngàn dặm: từ chối khi người ta còn chưa nhắc tới vấn đề, kiểu như cự tuyệt, không muốn giao tiếp ấy.
Nhìn Du Du Phi Vân phát tới cái mật ngữ này, Diệp Từ nhịn không được có chút buồn cười, nếu như hắn ta nói câu này với một người khác, nói không chừng người kia sẽ đáp ứng.
Ai kêu thế giới này lại kỳ quái như vậy? Da mặt thật dày nha.
Người có da mặt dày như Du Du Phi Vân, có thể nói ra những lời như vậy, cũng thực sự hiếm thấy.
Kỳ thực ngẫm lại, ở kiếp trước, Du Du Phi Vân dường như cũng không lộ liễu như vậy, vô luận làm chuyện gì cũng không quên vòng vo che chắn, thế nhưng vì sao bây giờ lại nói những lời như vậy? Đáp án duy nhất, hắn ta nhất định gặp phải một vấn đề không cách nào giải quyết được
Có muốn gặp hắn ta hay không, vô luận là chuyện gì, nếu không phải là tình huống vạn bất đắc dĩ, để lại một đường lui cho mình? Diệp Từ vẫn luôn nghĩ tới việc này, thế nhưng, miệng của cô quyết định nhanh hơn đầu óc.
"Bây giờ tôi không rảnh, chỉ sợ là không có cơ hội gặp mặt, để lần sau đi." Diệp Từ một câu cự tuyệt Du Du Phi Vân, hoàn hảo, miệng của cô coi như là thông minh, vẫn để lại đường lui cho cả hai.
"Thế nhưng, ta thực sự rất gấp..." Du Du Phi Vân trả lời theo bản năng, bất quá lúc nói những lời này, hắn ta hơi khựng một chút, thu liễm một chút tâm tình hiện tại, đổi lại một giọng gần như vân đạm phong khinh: "Tốt, hai ngày nữa tôi với cô hẹn gặp mặt vậy."
Quả nhiên là có chuyện cấp bách. Diệp Từ nheo mắt, tắt đối thoại cùng Du Du Phi Vân, sau đó trực tiếp liên hệ Nguyệt Thanh Khâu: "Có đó không?"
"Lão bản buổi sáng tốt lành, lão bản ăn cơm chưa?" Chỉ 3 giây sau, Nguyệt Thanh Khâu lập tức trả lời. Mặc dù chỉ là mật ngữ, nhưng là từ trong thanh âm cao hứng phấn chấn kia của anh ta Diệp Từ giống như có thể thấy một con chó nhỏ vui vẻ lao tới vẫy đuôi với mình, nịnh nọt tới cực điểm.
"Ăn rồi."
"Lão bản triệu hoán tôi sớm như vậy, nhất định là có việc đi, tôi chăm chú lắng nghe, nhất định sẽ giúp lão bản làm tốt!" Dáng vẻ Nguyệt Thanh Khâu vui sướиɠ thật là làm cho Diệp Từ bất đắc dĩ không thôi, tên kia cũng quá... Phỏng chừng hiện tại trong mắt Nguyệt Thanh Khâu, mình chính là một kẻ coi tiền như rác đi.
Chỉ cần mình gọi anh ta, nhất định sẽ liên quan đến tiền bạc, thảo nào lại khiến cho Nguyệt Thanh Khâu hưng phấn thành cái dạng này. "Tôi muốn tra một người." "Không thành vấn đề, bất quá, lão bản, tiền..." Nguyệt Thanh Khâu không hổ là người làm ăn, làm chuyện gì đều phải tính toán sau trước rõ ràng, bất quá, Diệp Từ rất thích điểm này. Dù sao có đôi khi có một số việc vẫn nên rành mạch là tốt nhất
"Mười vạn kim tệ."
"Xem ra người lần này không được cô coi trọng như lần trước nha."
"Coi trọng như nhau." Diệp Từ ngoài cười nhưng trong không cười: "Nếu như tôi nhớ không lầm, nếu như bây giờ tôi tố cáo anh tự mình điều tra tin tức của Thiên Sơn Tà Dương... Hắc hắc." Diệp Từ không nói hết câu, bất quá hai tiếng hắc hắc kia của cô thực sự khiến cho người ta phải suy nghĩ.
"Nếu như nhân vật lần này còn nguy hiểm như Thiên Sơn Tà Dương, đừng nói là mười vạn, dưới một trăm vạn tôi cũng sẽ không làm." Nguyệt Thanh Khâu nhíu mày một cái, anh không biết Diệp Từ muốn tra ai, thế nhưng cái giá này quả thật có chút thấp.
"Không có nghiêm trọng như vậy đâu." Diệp Từ chậm rãi nói ra một cái tên: "Du Du Phi Vân, phó hội trưởng Đại Đường, đi thăm dò hắn và Hắc Dạ Thanh Thiên gần đây cùng với..." Nói đến chỗ này, cô không nhịn cười được: "Anh đi tra đi, anh sẽ biết tôi muốn tra cái gì."
Nguyệt Thanh Khâu nhịn không được mắt trợn trắng, anh chỉ biết giao tiếp với loại phụ nữ vô cùng thông minh này, anh tuyệt đối không chiếm được một điểm tiện nghi nào. Bất quá, cũng được, Du Du Phi Vân quả thực không thể sánh bằng Thiên Sơn Tà Dương, chỉ mất tầm một, hai ngày là có thể kiếm được 2 vạn nhân dân tệ, vẫn có lời.
"Tốt, không thành vấn đề. Cô chờ tin tốt." Nguyệt Thanh Khâu sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Diệp Từ, nhanh chóng cắt tán gẫu.
Sau khi làm xong hết thảy, tâm tình Diệp Từ lúc này mới sung sướиɠ vỗ vỗ Lão Tứ tiếp tục lộ trình ban nãy.Cô muốn tới Hắc Nê Thành, một giây cũng không muốn dừng lại.
Ưu Thương Đàm Lan Đức cảng là một cảng phồn hoa, chẳng những có các thuyền hàng lui tới của các đại lục, bạn còn có thể thấy các game thủ vãng lai của đại lục khác. Nơi này là điểm chí bắc của Đông đại lục, thuộc về giải đất sát biên giới Đông đại lục, hơn nữa nơi này thành chủ Mole tuyên bố độc lập tại Vận Mệnh đã 374 năm. Cũng chính là ở một đoạn thời gian dài trước khi bạn đăng nhập trò chơi, ở đây đã trở thành một khối lãnh thổ trung lập, cho nên, ngoại trừ Hắc Nê Thành, ở Ưu Thương Đàm khắp nơi đều có thể phát sinh PVP.
Nếu PK, những game thủ trang bị không tốt, hoặc là cấp bậc không cao, vẫn không nên đặt chân tới map này.
Mặc dù có rất nhiều game thủ ở đại lục khác tới thám hiểm Ưu Thương Đàm, những game thủ Đông đại lục vẫn chiếm tối đa, bọn họ vì muốn đảm bảo an toàn nên đều tụm năm tụm ba tổ đội tìm nơi nhiều quái để luyện cấp, vừa không quấy rầy người khác, vừa đảm bảo an toàn của bản thân.
Cho nên, lúc Diệp Từ cưỡi Lão Tứ bước vào Ưu Thương Đàm, vừa nhìn đã là một mảnh xanh đổ hỗn độn.
Tuy rằng, trước đây ít có game thủ đơn độc tiến vào Ưu Thương Đàm, thế nhưng không có nghĩa là không có. Bất quá, nếu như bản thân không đủ cường hãn, rất dễ bị những game thủ của đại lục đối lập tàn sát, kết quả sẽ giống như những khung xương nằm rải rác trên đại lộ Hắc Nê Thành, xem ra nơi này chưa bao giờ ngừng cảnh gϊếŧ chóc.