Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 2: Bi thương là chuyện của mình

Bạch Mạch kinh ngạc nhìn Diệp Từ, trong lòng anh Diệp Từ chỉ là một cô bé. Lúc nào cô đã biết nói đến vấn đề triết lý kiểu này?

Đàm Phá Lãng nghe thấy được câu nói đó, tay cầm chiếc đũa run lên. Sau đó ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt bi phẫn nhìn Diệp Từ, sự tuyệt vọng trong ánh mắt ấy không giống thông thường, nó thậm chí còn bộc lộ ra sự phẫn nộ.

Diệp Từ thấy dáng vẻ của cậu, nhớ đến mình ở kiếp trước khi mất đi bố mẹ, lúc đó cũng là bộ dáng muốn đi tìm chết. Khóe miệng của cô lại giật, gắp đồ ăn vào trong bát cậu: “Ăn đi, có khí lực mới có thể khốc, có thể bi thương. Nếu ăn không no lấy đâu ra khí lực.”

Đàm Phá Lãng nghe vậy, bật dậy, thân thể run lên, thoạt nhìn đã giận đến cực hạn. Có điều cậu vẫn không đáp trả, chỉ dùng cặp mắt phẫn nộ sung huyết trừng Diệp Từ, cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

“Nhìn tôi làm gì.” Diệp Từ nheo mắt, tựa tiếu phi tiếu nói.

Nam sinh tựa hồ đã chịu không được thêm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào nữa, đặt đũa xuống, đẩy ghế ra, mở cửa bỏ chạy.

“Phá Lãng! Phá Lãng!” Tả Lan kêu to. “Bạch Mạch, mau đuổi theo.”

Bạch Mạch cũng bị ngây người bở sự tình đột nhiên xuất hiện. Tả Lan vừa nói mới kịp lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.

“Nha đầy chết tiệt, sao lại nói thế! Con không biết tình huống trong nhà thằng bé à.” Tả Lan đánh Diệp Từ hai cú, xem ra giận thật rồi: “Có người làm chị như con sao? Sát muối vào vết thương của người khác rất vui sao?”

Diệp Nam Thiên thấy Tả Lan tức giận quá mức, lập tức giữ chặt bà: “Bà xã, bà xã, bà bớt giận.” Không quên nháy mắt với Diệp Từ: “Nha đầu chết tiệt, còn không mau đuổi theo. Nếu thằng bé đi lạc làm sao giờ!”

Diệp Từ a một tiếng, không nhanh không chậm đứng dậy mang giày. Căn bản không hề quan tâm đến tiếng la của Tả Lan, cô thở dài, nam sinh coi trọng tự tôn a.

Đàm Phá Lãng ăn uống không tốt đã nhiều ngày. Điều này Diệp Từ nghe từ miệng Bạch Mạch, đúng bởi vì nguyên nhân đó Diệp Từ mới không sợ Đàm Phá Lãng chạy đi xa, hơn nữa còn có Bạch Mạch theo sau.

Cô chậm rãi xuống lầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Mạch. Nghe Bạch Mạch xác nhận, anh đã bắt được tiểu tự nọ, hai người đang ngồi ở tâm đường hoa viên (*khu vực nhô lên ở giữa đường, có trồng cây, chia giao thông thành hai đường*). Từ xa, cô đã thấy hai người ngồi trên ghế gỗ, Bạch Mạch chẳng khác gì anh cả tri tâm đang khai đạo em trai. Có điều không có tác dụng, tiểu tử kia căn bản không để tâm đến anh.

Diệp Từ đến tiệm mỳ thịt bò ven đường, gọi hai tô, bảo người ta mang sang đó. Thế này mới đi về phía hai người họ. Chưa tới gần, Bạch Mạch đã nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu ra xem, thấy cô liền mỉm cười: “Bạch Mạch, anh về trước đi.”

“Hả?” Bạch Mạch kì quái: “Sao em lại tới?”

“Em không thể đến à? Anh về đi, nếu không về sẽ không còn đồ ăn đâu.” Diệp Từ đứng trước mặt Bạch Mạch, sắc mặt điềm tĩnh.

Bạch Mạch còn muốn nói gì đó, có điều Diệp Từ lại lắc đầu, anh hiểu ý Diệp Từ, có một số việc người buộc dây mới tháo được dây. Vì thế anh không chần chờ nữa, vỗ đầu Đàm Phá Lãng xong liền đi.

Bạch Mạch vừa đi, Diệp Từ ngồi vào chỗ của anh. Cô không nói gì, chỉ nhìn bầu trời, thời tiết hôm nay không tồi, chỉ là lạnh lẽo chút, cơn gió chỉ nhẹ nhàng thổi qua lại chẳng khát gì dao nhỏ cứa ngay vào mặt.

Đàm Phá Lãng liếc Diệp Từ một cái, lập tức đứng lên, đột nhiên nghe Diệp Từ nói một câu: “Cái thân tàn kia của cậu, chạy đi thử xem chạy được bao xa. Đến tận đâu thì ngã.”

Đàm Phá Lãng run run, không biết vì tức giận hay vì lạnh. Bởi vì vừa mới có một cơn gió lạnh thổi qua. Ngay cả người bọc trong lớp áo lông như Diệp Từ cũng cứng còng, lại càng đừng nói người chỉ mặc một cái áo mỏng nọ. Cậu rốt cuộc nhịn không được bộc phát ra: “Tôi có cừu với chị à?”

“Không có.”

“Tôi trêu chọc chị à?”

Diệp Từ liếc cậu: “Tạm thời thì không.”

“Vậy sao chị cứ châm chọc tôi! Tôi không còn cha mẹ thì rất dễ khi dễ à?” Cậu đã tức giận triệt để, vốn cậu đã giận sự quở trách của Diệp Từ, nay lại giận cái cách nói không mặn không nhạt ấy. Cuối cùng vì thái độ của Diệp Từ, cậu bạo phát.

Diệp Từ không lên tiếng, chỉ nhìn Đàm Phá Lãng.

Bản thân tức giận lại phát ra ở một người không hề quan tâm chính mình, thực giống như nện một quyền vào lớp bong mềm. Trong lòng Đàm Phá Lãng càng nghẹn, cậu hét to: “Tôi đã không có cha mẹ! Còn muốn tôi sao nữa? Tôi không làm gì cả! Tôi không có cha mẹ! Có phải chị không thích tôi đến nhà chị không? Có phải tôi đến nhà chị đoạt đi của chị thứ gì không? Tôi nói với chị, không cần nghĩ nhiều, vì ngay từ đầu tôi đã không muốn đến. Chỉ vì mẹ chị nhiều chuyện, muốn làm người giám hộ của tôi thôi. Cô nghĩ tôi thích như vậy à? Đi ăn nhờ ở đậu.”

Thanh âm cao vυ't đã chuyển sang khàn khàn, thậm chí có chút nức nở. Cậu tuy là nam, nhưng lại khóc đầy nước mắt.

Diệp Từ vẫn không nói, chỉ nhìn cậu không biểu hiện gì. Cậu tiếp tục mắng, sau đó lại khóc, ép buộc đến chảy cả mồ hôi, thoạt nhìn cứ như tự ngược bản thân ấy. Vừa lúc, chủ quán mang hai tô mỳ lại đây. Mỳ bò nóng hổi, nước canh đầy đủ vị.

Diệp Từ tiếp nhận, lấy tiền trả cho chủ quán. Sau đó để đũa xuống bưng tô lên húp một hơi. Một tô khác được đặt trên ghế, gần vị trí của Đàm Phá Lãng.

Đàm Phá Lãng đã ăn uống không đàng hoàng mấy ngày nay, mới phát tính tình xong, khóc như mưa xong, cũng bị đói bụng. Nhìn Diệp Từ ăn mỳ sợi, không khỏi nuốt nước miếng. Nhưng vẫn nhớ lập trường hiện tại của mình với Diệp Từ, bọn họ là kẻ địch, tuyệt đối không thể khuất phục.

Cậu nghĩ như vậy nhưng bụng không chịu thua kém, cứ thế kêu lên. Cậu quá quẫn bách, nghĩ Diệp Từ sẽ cười nhạo mình, nào ngờ Diệp Từ ngay cả đầu cũng không nâng, thản nhiên nói: “Tiệm mỳ bò này mùi vị không tồi, nấu tốt hơn mẹ chị nhiều, không ăn cũng phí.”

Đàm Phá Lãng nghe thế rất muốn bưng lên ăn nhưng vì ngại mặt mũi, đành hừ một tiếng ngồi đó. Cơn gió lại thổi qua, cậu lại run run tiếp.

“Con trai làm việc không được hấp tấp, muốn ăn liền ăn, ăn xong tự trả tiền.” Diệp Từ cúi đầu ăn mỳ, không nhìn Đàm Phá Lãng, có điều mỗi câu mỗi chữ đều nói về cậu.

Đàm Phá Lãng còn muốn kiên trì nhưng chịu không nổi sự kháng nghị của lục phủ ngũ tạng. Cắn nhẹ môi, bắt chước Diệp Từ, hồng hộc ăn.

Trong lúc nhất thời, cả hoa viên chỉ còn tiếng ăn mỳ sột soạt, nghe qua tạo cảm giác thèm ăn ghê gớm.

“Ba mẹ mất là việc bi thương.” Diệp Từ ăn mỳ, nhìn lướt qua Đàm Phá Lãng thấy cậu run rẩy một chút, nói tiếp: “Chẳng qua, đó là việc bi thương của cậu, không liên quan đến người khác.”

Lúc này đến phiên Đàm Phá Lãng không nói, chỉ vùi đầu ăn mỳ.

“Người trên thế giới này không ai không gặp chuyện đau lòng, cần đem việc đó đi tuyên dương sao? Đó chẳng phải tìm kiếm sự đồng tình à?” Diệp Từ ngẩng đầu nhìn ra xa, gần như lại thấy cô của năm xưa: “Kỳ thật căn bản không tìm được sự đồng tình, không ai cảm thụ được nổi đau cậu đang mang trên người. Dù cậu càng thảm, trong mắt người khác đó là chỉ là chuyện của người khác. Bọn họ có thể đồng tình, có thể cảm thán, thậm chí có thể xem náo nhiệt, nhưng không ai sẽ lưu lại trong lòng.”

“Tôi không đi tuyên dương nó.” Đàm Phá Lãng cúi đầu, cho mỳ vào miệng, nhỏ giọng phản bác.

“Bây giờ cậu không phải à?” Diệp Từ cười cười: “Không phải không thể đau lòng, nhưng phải vừa phải, hơn nữa sẽ chết lặng.”

“Tôi không phải con nít, loại đạo lý này tôi biết.” Đàm Phá Lãng bướng bĩnh, vẫn cảm thấy Diệp Từ trêu chọc mình: “Không cần chị nói dạy đời tôi.”

Diệp Từ không giận, tâm tình của cậu, cô hiểu.

“Có đôi khi đau thương muốn lắng đọng lại trong tim. Bởi vì đó là một loại cảm xúc quý giá. Cả đời này mấy ai gặp gỡ mừng hỉ đại bi, cho nên cậu phải học được thu liểm.” Ăn xong miếng mỳ cuối cùng, cô bắt đầu húp canh: “Mỗi người trên thế giới này đều bề bộn nhiều việc, bọn họ không có thời gian và tinh lực đi vui vè hay bi thương cùng người khác. Vì thế cho nên cậu không cần không cần làm phiền người khác vì loại chuyện này nữa.”

“Đã là người thì phải lớn lên.” Diệp Từ thở dài, cô lại nhìn đến thời khắc chính mình mang đầy vết thương, chính cô càng ngày càng đánh trách: “Làm người phải lạc quan chút.”

“Sau này tôi chỉ có một mình.” Qua một lúc lâu Đàm Phá Lãnh mới rầu rĩ nói, nghe được cậu không còn mâu thuẫn với Diệp Từ như trước, ít nhất cách dùng từ bình thản hơn rất nhiều.

Diệp Từ không muốn nói lời phiến tình nhưng cuối cùng vẫn sờ sờ đầu cậu: “Không phải còn có bọn tôi à.”

Mỳ bò thật cay còn nóng nữa. Khiến cậu rất không thoải mái, nước mắt nước mũi cứ rơi ra. Đàm Phá Lãng cảm thấy ánh mắt đều hoa rồi, cái gì cũng nhìn không thấy, vươn tay lau một chút. Rồi lại cúi đầu hờn dỗi nói: “Tôi không có tiền trả.”

“Tôi cho cậu mượn, sau này nhớ trả.”

“Chị thật phiền.”

“Cậu cũng không khiến người thích.”