Lưu Luyến

Chương 37: Lời cuối sách

Đứng ở trong viện bảo tàng, ta an tĩnh nghe đạo sư* giảng lịch sử. Giảng lịch sử cũng thôi đi, còn là một đoạn lịch sử trong sử sách căn bản cũng không có đề cập tới. Ta nghĩ nhất định hắn đang bịa chuyện đi.

*người hướng dẫn, thầy.

"Các học sinh, tất cả mọi người phải biết, lịch sử Trung quốc bắt nguồn từ xa xưa, bên trong nhất định sẽ có một chút văn minh thất lạc. Cái gì tiêu hủy văn hoá phẩm độc hại, cái gì đốt cung điện, cái gì cướp đoạt, đều làm cho những thứ quan trọng trong lịch sử bị thất lạc nha. Thế nhưng mọi người không phải sợ. Tuy văn tự trôi mất. Thế nhưng tôi chúng ta còn có hiện vật có thể xem..... Hiện tại, xin mọi người đi theo tôi xem...."

Ta đầu đầy mồ hôi chạy đuổi theo đạo sư, bởi vì ta đã ngẩn người rất lâu, cũng không biết mình đã nghe được cái đó rồi. Ta thật hận chính mình không có đôi chân dài để chạy thật nhanh. Đạo sư này đã già rồi mà còn chạy cũng nhanh như vậy.

"Các học sinh, địa phương dưới chân chúng ta bây giờ này, ở ngàn năm trước, là một ngôi mộ cổ. Thế nhưng khả năng đây là một đoạn thời kỳ nhạy cảm, cho nên cũng chẳng có bao nhiêu sách đề cập. Mấy năm trước khai quật, vô ý trong lúc đó, đã phát hiện ngôi mộ cổ này, thế nhưng bị tàn phá cũng cơ bản không còn nguyên vẹn nữa. Nhưng có một số văn vật vẫn rất tốt được bảo tồn."

Ta thở hổn hển tìm một địa phương nghỉ một lát, tiếp tục đợi người hướng dẫn đi nơi khác. Có thể là thường xuyên nằm dí ở nhà, thể lực đều theo không kịp lão đầu tử rồi. Leo núi trước không nói, ta ban nãy còn cõng hai cái bọc lớn, ba cái bao. Ba cái ấm nước.

Hai người bạn đi theo ta cứ như vậy đem đồ đạc vứt trên người ta, rồi đem ta bỏ rơi ở phía sau, theo người hướng dẫn đẹp trai nói chuyện phiếm rồi.

"Cái này đây, chính là chén ngọc từ trong mộ đào lên, cũng chớ xem thường cái chén này. Nó được làm bằng bạch ngọc thượng đẳng đó. Hơn nữa niên đại xa xưa, giá trị a..... Thực sự là."

Đạo sư cảm thán hai câu ngược lại không dây dưa râu ria. Lại tiếp tục đi đến phía trước.

Tiểu nữ sinh bên cạnh bỗng nhiên hét lớn lên.

"Cái này đây, là một thanh trường kiếm. Không nên nhìn nó dáng vẻ xấu xí một chút. Nếu như không phải là vì bảo trì nguyên dạng, nhất định đem nó mài bóng loáng một lần nữa. Nói không chừng là một một thanh kiếm rất sắc bén đó."

"Đạo sư. Cái này cái đây này. Cái này đây này." Một tiểu nữ sinh chỉ vào một hình người trong ảnh nói.

"Cái này a, cái này có thể rất khủng khϊếp. Trải qua thảo luận cùng kiểm tra của các chuyên gia, phát hiện bên trong pho tượng hình người này, có lẽ thật sự có xương người đấy. Nói không chừng là tiểu nữ sinh nào đó đắc tội chủ tử. Sống sờ sờ bị làm thành giống như....." Người hướng dẫn thở dài một cái.

Ta không giải thích được nhìn xem cái lão nhân này. Đều qua 50 tuổi còn khoa trương như vậy.

Tìm một cái ghế, ta ngồi xuống. Ta thực sự mệt mỏi không thể đi tiếp nữa.

Đến bây giờ còn không có cẩn thận quan sát qua cái chỗ này. Kỳ thực lần này là trường học để cho chúng ta đi tham quan. Nói là vì huyện nhà làm rạng rỡ, tăng nhân khí hay là cái gì đó. Nói chung chính là đem tất cả tiểu học, trung học, đại học, còn kém đem nhà trẻ trong huyện kéo tới nơi này.

Nghỉ ngơi một hồi, ta mới phát hiện tất cả bọn họ đã đi hết. Chỉ có một mình ta, còn có một du khách tản mạn đang nhìn.

Những thứ kia đích xác rất thú vị. Đứng ở chỗ này, có loại cảm giác đã từng quen biết.

Ta phất phất tóc dài, ngày nóng bức ta thật nên tìm cây kéo đem mớ tóc dài chết tiệt này cắt đi mới được.

Thanh trường kiếm kia thoạt nhìn thật quen thuộc, ta nhắm mắt lại, rõ ràng có thể nhớ tới dáng vẻ chính mình cầm lên nó. Nhưng quỷ dị chính là làm sao trên đầu ta dường như còn bọc lấy băng gạc chứ.

Lắc lắc đầu, ta theo như lời vừa rồi đạo sư nói xem qua một lần.

Cái chén bạch ngọc kia tuyệt đối đã từng gặp qua. Nhưng lại không chỉ một lần.

Đi về phía pho tượng hình người vừa rồi đạo sư giới thiệu đi tới.

Ta nhìn thấy đầu tiên, là chân của nàng, có lẽ là được bảo tồn tốt, gần như không có bị hư hỏng.

Không biết nàng một mực quỳ, có mệt hay không đây.

Ta nâng cằm lên suy tư, một chút cũng không có chú ý đến một người khác cũng đã đi tới bên cạnh ta. Nhìn chằm chằm pho tượng đồng này.

Tiếp tục hướng bên trên nhìn xem, ta mới phát hiện tay của người này rất kỳ quái, dường như vốn là đυ.ng thứ gì. Hiện tại thì trống không. Cho ta một loại cảm giác rất kỳ quái.

"Cái chén bạch ngọc kia hẳn là đặt ở trên tay người này."

Ta còn không có lên tiếng, sớm đã có người đem nghi vấn của ta nói ra khỏi miệng.

Ta quay đầu, chỉ thấy một người đeo mắt kính đen to, nữ sinh tóc dài thả trên vai, ở trên mặt kính thủy tinh nhìn chằm chằm vào bên trong.

Oa, tiểu thư, giữa ban ngày cô nghĩ mình diễn trinh tử* sao. Khuôn mặt trắng như vậy, tóc dài như vậy. Còn mặc quần áo màu trắng.

* hình như là ma nữ =))

Ta nhịn xuống chưa nói, tiếp tục nhìn lên.

"Tại sao con mắt lại là hai cái lỗ trống rỗng? Tròng mắt đâu?" Người bên cạnh lại đặt câu hỏi. Ta trước tiên nhìn sang bên cạnh, phát hiện không có người. Sau đó mới chuyển hướng nàng bên kia, xác định nàng chắc là đang hỏi ta.

Nhưng hỏi ta gì chứ, ta cũng không biết.

Đơn giản, ta liền không trả lời. Tiếp tục nhìn lên.

Cằm của nàng thật nhọn, trên gương mặt còn có chút thịt. Miệng hơi rủ xuống, dường như đang gặp chuyện gì đó mất hứng. Con mắt cúi thấp xuống, tựa hồ có hơi thẹn thùng. Khuyết điểm duy nhất chính là cặp mắt cư nhiên không có gì cả. Một lỗ đen. Thoạt nhìn thiếu linh khí.

Bộ dáng của nàng không tính là đẹp, thế nhưng lại có thể là cho người khác phải ngoái lại nhìn xem lần thứ hai. Ta thật muốn nhìn một chút, chén bạch ngọc đặt ở trong tay nàng là loại cảm giác gì.

"Cái này chắc là trản nhân đăng* đi." Ta thừa nhận giọng nói của người bên cạnh rất êm tai, thế nhưng cũng không thể lặp đi lặp lại nhiều lần nói ra lời ta muốn nói như vậy chứ.

*trản nhân đăng: đèn người

Còn câu nào cũng nói trúng ý ta nữa chứ. Quả thực hơi quá đáng.

Lúc này, ta không nhìn tượng người nữa, ngược lại rất chuyên tâm nhìn nàng, nghiên cứu nàng một cái, xem nàng rốt cuộc là loại người gì.

"Này. Cô làm gì mà nhìn chằm chằm tôi như vậy." Có lẽ bị ta nhìn quá lâu, mặt của nàng rõ ràng có chút đỏ lên.

Thời điểm toàn bộ khuôn mặt quay tới đối mặt với ta, ta lại càng hoảng sợ.

Người này, cùng bên người trong tượng, tối thiểu có tám phần tương tự. Ta vốn tưởng rằng nàng mang kính mắt con mắt nhất định rất khó coi. Không nghĩ tới vẫn rất có linh khí.

Ta lập tức liền nhớ lại, thời điểm người trong tượng có mắt hình dáng gì. .... ít nhất ... Cùng với nàng có chín tầng tương tự.

"Cô cùng bên trong.... Cái kia.... Có quan hệ gì?" Ta cũng không biết nên chỉ đâu. Nhìn xem nàng, rõ ràng có chút bối rối.

"Mới quen. Thế nào?" Nàng có chút phách lối nhìn ta.

Ta còn không có kiêu ngạo, ngươi một cái tiểu nữ sinh kiêu ngạo cái gì.

"Có người từng nói qua với cô, kỳ thực bộ dạng của cô rất giống nàng không?" Ta kiên nhẫn muốn tìm ra điểm bất đồng giữa hai người? Tương tự địa phương.

"Vừa rồi có một kẻ đần đã từng nói qua." Nàng cực kỳ chăm chú nhìn ta.

"Cái kia, cái kia kẻ đần kia còn nói gì với cô?” Ta vội vã khẩn trương nhìn nàng. Lại có chút tức giận người ta nói trước lời mà ta định nói.

"Không biết, tôi đang chờ nàng nói với tôi một câu đây." Nàng nghịch ngợm nở nụ cười. Sau đó đem kính mắt cầm xuống dưới, cất vào trong túi xách.

Ta nghĩ cả buổi, mới biết được nha đầu kia là đang nói ta khờ.

"Này..... Nói như vậy Đại tỷ tỷ ngốc không tốt sao?" Ta chỉ điểm nàng, làm như một nhân tài muốn ra xã hội. Ta cảm thấy được ta phải bảo vệ đóa hoa của tổ quốc.

"Cô? Đại tỷ tỷ? Tiểu muội em mấy tuổi nha." Nàng thay đổi đơn giản đeo kính mắt lên. Thoạt nhìn hết sức ưu nhã.

"Tôi.... 22....." Ta kiêu ngạo nói.

"Phốc. . . 22 liền dám xưng là Đại tỷ tỷ." Nàng nở nụ cười. Trong đầu ta bỗng chốc rối loạn.

Ta cảm thấy được, khả năng trước đây ta đã gặp qua nữ nhân này. Hơn nữa. Vẫn giống như hết sức quen thuộc.

Hơn nữa, ta cảm thấy được tính tình của nữ nhân này dường như hẳn là hơi chút ôn nhu, vì sao bá đạo như vậy đây. Tuy như vậy cũng rất khả ái.

Thế nhưng. Đây không phải là trọng điểm.

Lắc lắc đầu. Ta đến cùng đang suy nghĩ cái gì đây nha.

Bây giờ bị một tiểu nữ sinh thoạt nhìn chỉ có mười bảy, mười tám tuổi nói mình nhỏ tuổi hơn nàng. Ta có lẽ nên tức giận mới đúng.

Vì vậy, ta giả bộ ra vẻ tức giận, hướng về nàng phía kêu lên.

"Xem ra tôi liền lớn hơn cô... Làm sao. Cô không phục a? Không phục thử một chút xem cô nhiều hơn tôi mấy tuổi?"

"Tôi nói tôi 28 tuổi rồi, em tin không?" Nàng khoác túi xách tay cười như tên trộm nói.

"Không tin." Ta đơn giản trả lời. Không quên nhìn đồng hồ. Ngày hôm nay còn cùng mẹ hẹn nhau đi gặp một cái tiểu a di.

"Không tin a. Không tin coi như xong." Nàng vẫy vẫy tóc dài, muốn đi ra ngoài.

Ta rõ ràng không muốn để cho nàng đi, không thể làm gì khác hơn là chìa tay bắt lại cánh tay của nàng. Không nghĩ tới dưới chân trơn trượt, trực tiếp cả người đυ.ng tới.

Kết quả chính là, hai người đều co quắp trên mặt đất.

Xui xẻo hơn là... Trên mặt đất không biết người nào khạc một bãi nước miếng. Vừa vặn dính lên áo trắng của nàng.

Ta rất không may. Không ngừng muốn bồi thường nàng tiền giặt tẩy. Còn muốn thỉnh nàng uống trà.

"Có người đã từng nói qua... Ngươi đi ra ngoài kỳ thật trên người đều mang búa đấy." Ta nhíu nhíu mi. Nhìn xem trên người nàng mặc quần áo của ta có vẻ hơi lớn, đặc biệt bên trên còn có con thỏ lưu manh. Thoạt nhìn. Đặc biệt không cân xứng.

"Vì sao?" Nàng uống một ngụm trà, không ngại ánh mắt của người bên cạnh.

"Thời khắc nhớ kỹ trả giá a. Giặt phí cô đều có thể chém. Cái ly trà này cô chuẩn bị chém bao nhiêu à?" Ta cười đem chén trà của mình đưa cho nàng.

Nàng hừ một tiếng, "Tôi hôm nay xuất môn quên mang búa rồi. Tôi mà mang búa người thứ nhất tôi bổ trước tiên chính là em. Con nít 22 tuổi đem tôi làm hại ở mùa hè cảnh xuân tươi đẹp cư nhiên lại có thể ngâm nước ở chỗ này uống trà."

Cảm tình mời người ta uống trà tôi còn lãng phí thời gian của cô? Đây là cái loại người gì đây.

"Xin không cần đem tuổi của tôi và cô phát xuân đặt cùng một chỗ thảo luận có được hay không?"

"Em còn phát thu." Nàng hướng ta nói. Sau đó xì một tiếng bật cười.

Nụ cười của nàng, thật ấm áp. Ấm áp để cho ta không nghĩ nàng xem thấy người khác lại bật cười.

"Cô thường xuyên đối với người khác cười sao?" Ta hỏi nàng. Có chút không ngẩng đầu lên được. Cảm giác người bên cạnh đều đang nhìn mình.

"Tại sao phải keo kiệt nụ cười của mình." Trả của nàng có lẽ đắng, không thể làm gì khác hơn là cầm trà của ta chợt đổ một hớp lớn.

Ta nhìn nàng bưng qua cái chén của ta, trong lòng có chút khác thường.

"Được rồi. Tiểu nữ sinh, không cùng em chơi nữa. Tôi còn muốn đi gặp bằng hữu..... Bye bye."

Nàng lại muốn đi rồi. Trước mắt của ta nhoáng một cái, dường như thấy được một đạo bóng dáng cổ đại ở trước mặt ta đi qua. Trong lòng ta chợt lạnh, gấp gáp vội vươn tay kéo nàng qua. Không kiềm hãm được kêu lên.

"Ngư Nhi."

Nàng ngẩn người. Thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ánh mắt của ta. Sau đó mới nói, "Em biết tôi sao?"

Ta sao có thể nhận thức nữ nhân mới vừa gặp mặt không bao lâu đây? Nhưng cái tên vừa rồi bật thốt lên, là đã chứng minh trong trí nhớ tuyệt đối có người này tồn tại.

"Vậy cô nhận thức tôi sao?" Ta hỏi nàng. Đối mặt nhìn nhau.

"Tôi cảm giác nhìn em rất quen mắt, nhưng là, tôi chính là nghĩ không ra gặp qua em ở nơi nào." Nàng mơn trớn tóc dài mỉm cười nói.

"Cô..."

"Em..."

"Cô nói trước đi." Ta nhường cho nàng nói trước.

"Tôi đây đi trước." Nàng xách túi lên, muốn đi. Ta lần này không có tóm nàng. Tùy ý nàng chạy ra ngoài.

Kỳ thật trong lòng của ta cũng không an tĩnh. Tại sao phải đối với một nữ nhân lần đầu tiên gặp mặt làm loại chuyện này đây?

Huống chi, tự chính mình còn là một nữ hài tử á.

Một đường hoảng hốt về tới nhà, ta ngay cả ba lô bao đều quên không biết ném đi đến đâu rồi. Về nhà bị mẹ mắng cho một trận. Ở thời điểm may mắn không có rơi thứ gì. Đột nhiên từ trong phòng tắm đi ra một người.

Nàng một đường đi còn một đường dùng khăn tắm lau tóc. Vẫn còn nói.

"Tỷ. Là con gái của chị sao?"

Ta ngẩn ngơ, giọng nói này có chút quá quen thuộc a.

Quả nhiên, chỉ thấy mỹ nữ hất đầu một cái, lập tức lộ ra một cái vẻ mặt kinh ngạc.

" 22 tiểu mao đầu."

" 28 mặt con nít."

Lẽ nào mẹ nói tiểu a di chính là nàng?

"Mặt cô mới con nít." Nàng nắm khăn mặt ném qua.

Hai cái chân thon dài ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện. Hoàn hảo, người ta bên trong có mặc trường sam.

Kết quả nàng vẫn mặc bộ quần áo lưu manh thỏ cỡ lớn.

"Thì ra các ngươi quen nhau a? Ta đây sẽ không giúp các ngươi giới thiệu nữa. Con gái, trong nhà tiểu a di con đang lắp đặt thiết bị, muốn ở bên này một đoạn thời gian, hai người phải sống chung hòa bình đó. Nếu như ta phát hiện con dám đối với nàng không tốt, đừng trách ta.... Khụ." Mẹ bỏ lại vài câu ngoan thoại, đi ra ngoài bố trí đi.

Ta khi dễ nàng, ta xem là nàng khi dễ ta mới đúng chứ.

"Này. Mao đầu.... Đến bóc cho tôi quả quýt." Ta giả bộ thờ ơ xem tivi. Nha đầu kia thật sự là quá biết giày vò người rồi.

Từ khi bắt đầu xem tivi, đã thay đổi không dưới 20 tư thế rồi. Còn mỗi tư thế đều câu người tới trình độ nhất định.

Hiện tại rất tốt. Ngủ ở trước mặt của ta, rõ ràng dùng đầu ngón chân kẹp miếng quýt bảo ta ăn.

"Đại tỷ. Ta không có ưa thích chân." Ta tách chân nàng ra. Chỉ chốc lát sau nàng lại đưa chân qua đây.

"Vậy ăn miếng khoai tây chiên có thể chứ."

Vẫn là đầu ngón chân.

"Tôi đời trước không có thù oán với cô nha." Ta thập phần tốt tính tới gần nàng, hỏi.

"Ai biết được, tôi cảm thấy giống như đời trước em thiếu tôi." Nàng cười mị mị nói.

Sau đó vô cùng để cho ta cảm động, lấy tay cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào trong miệng ta. Ta còn một nửa không tới miệng, nàng liền đi trước một bước, dùng miệng đoạt đi nửa miếng khoai tây chiên của ta.

"Này.... Mặt con nít. Cô không nên quá phận." Ta tức thì nóng giận. Mới vừa không cẩn thận cọ đến. Đây tuyệt đối là nụ hôn đầu của ta, a nụ hôn đầu tiên.

"Vậy... Tôi trả lại cho em." Nàng nhai vài cái, không có nuốt vào. Ngược lại bắt lấy ta, đè lại môi của ta, một lần nữa đem khoai tây chiên đút tới trong miệng ta.

Mới vừa rồi cọ xát thoáng qua một cái, cái này thật đúng là một nụ hôn chân thực. Không chỉ hôn, nàng còn cắn ta.

"Tôi phải nói cho mẹ của tôi, cô không ngừng ăn đồ của tôi, ngủ trên bắp đùi của tôi, cô còn cắn miệng của tôi." Ta tâm hoảng ý loạn đem miếng khoai tây chiên nuốt xuống. Đột nhiên phát giác chính mình yêu loại cảm giác này.

Nhìn xem nàng lười biếng ở một bên xem tivi, thực sự có một loại xúc động dứt khoát đi lên lột sạch nàng. Nàng còn không để ý uy hϊếp của ta. Xem ta nói chuyện với nàng, còn nở nụ cười một tiếng.

Bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ. Ta nỗ lực nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Không nghĩ tới cư nhiên vừa nhắm mắt. Liền thấy hình ảnh hai nữ tử cổ đại hôn nhau.

Hơn nữa, hai người này, đều nhìn hết sức quen mắt. Như thế nào dường như là hai người chúng ta.

"Oa." Ta kinh ngạc vội vàng mở mắt ra. Cũng dọa nàng nhảy dựng.

Nàng lập tức bắt đầu nhảy. Theo đến trên người của ta.

"Oa. . ." Kêu to lên.

"Này....Uy..... Uy..... Đầu óc cô cháy hỏng à. Kêu la cái gì."

Nhìn nhìn lại trong TV. Thì ra là mở phim ma. Nhưng phim ma tại sao phải gọi như gϊếŧ lợn.

"Phim ma nha. . Tôi sợ. ." Nàng vùi ở đằng sau ta. Tiếp tục người nhát gan lại hưng phấn xem.

"Xin nhờ, là cô muốn xem đấy. Bây giờ cô nhìn thì sợ gì a." Một cái tiện tay nắm nàng qua, muốn đem nàng vứt xuống ghế sa lon bên cạnh. Nhưng nàng cầm lấy dây lưng của ta không buông tay.

"Này..... Đại tỷ. Nếu cô không buông tay tôi tố cáo cô quấy rối tìиɧ ɖu͙©."

Nàng tiếp tục kéo quần áo của ta không thả, thẳng đến cuối cùng cái dây lưng kia cũng thuận lợi rơi xuống.

"Kiếp trước cô đại khái chuyên trách xé y phục đi...." Ta tiếp tục nhướng mày nói, thuận tiện đem nàng đẩy ngã ở trên ghế sa lon.

"Vậy khẳng định cũng là xé của em." Nàng vẫn cười, khuôn mặt tươi cười rất tươi đẹp.

Tâm trạng của ta đột nhiên một hồi lo lắng, ta nghĩ muốn yên tĩnh một chút.

Nàng xuất hiện, liền lộn xộn rồi.

Lúc nửa đêm, một người ngủ. Đột nhiên mộng thấy chiến trường cổ đại, hoa viên cổ đại cùng sân nhỏ. Hết thảy tất cả, đều là cổ đại.

Nàng ngồi ở trên ghế Quý phi, có một nữ nhân đang nhìn nàng, vì nàng phiến cây quạt, thỉnh thoảng ở khóe miệng của nàng in dấu hôn.

Ta rõ ràng nghe nàng đang gọi, "Ngư Hàn."

Cũng tinh tường nghe thấy người được gọi là Ngư Hàn, nữ tử gọi người nọ, "Hảo Ninh."

Hảo Ninh quay đầu, ta một hồi choáng váng, lại chính là ta.

"Bảo bối, tỉnh lại đi..... Bảo bối. Tỉnh lại đi." Giọng nói của mẹ vang lên bên tai.

Ta lại không muốn tỉnh lại. Ở trong mơ, ta nhìn thấy Ngư Hàn cùng Hảo Ninh hết thảy. Trước đây, ta tựa hồ cũng đã mơ thấy giấc mộng này, nhưng mặt của hai người đều không chân thật, hiện tại, rốt cục chân thật rồi.

Ta đem mình coi như Hảo Ninh, nhìn chính mình cùng Ngư Hàn phát sinh tất cả. Thẳng đến cuối cùng, Hảo Ninh mất đi ký ức rơi xuống hồ.

Tất cả, như là con diều rối loạn.

"Tỉnh lại đi.... Tỉnh lại đi." Âm thanh của mặt con nít đang gọi ta. Ta đột nhiên run lên, lòng đau xót. Nước mắt liền rơi xuống dưới.

Cơ hồ là ngay lập tức sẽ tỉnh lại.

Nàng ngồi ở bên giường của ta, xem ta thút thít nỉ non mặt đột nhiên ôn nhu nói.

"Em vốn không thích khóc."

Nàng làm sao biết, ta vốn không thích khóc.

Mẹ ta hình như đi ngủ rồi. Chỉ nàng cùng ta.

Ta cùng nàng nói một đêm cố sự. Nói một cái Quận chúa Vân tộc và tiểu nha hoàn cố sự.

"Cô có cảm thấy tôi nói là lừa gạt ngươi sao?" Ta nhìn nàng. Hiện tại ta thật muốn tin tưởng nàng.

"Tôi tin tưởng lời em nói." Nàng sờ sờ đầu của ta, hình như có hơi buồn ngủ rồi.

"Tôi còn không biết cô tên là gì?" Ta hỏi nàng.

"Tôi tên Hàn Tiểu Ngư." Nàng nói. Ôn nhu như nước

"Tôi tên Ninh Như Thủy." Ta đáp lại nàng, hai người đều là hơi kinh ngạc.

Cá với nước, như thế tương ứng. Không khỏi nhìn nhau cười cười.

"Em tin mình trước thiếu tôi không?" Nàng đột nhiên hỏi như thế.

Ta lại như là sớm có chuẩn bị đáp "Không nợ cô, làm sao có thể đời này gặp cô."

Nàng là tiểu a di của ta, đồng nghiệp của mẹ. Vô tình trong lúc đó gặp nhau. Tạo ra duyên phận giữa hai người.

Về phần hai người về sau sẽ như thế nào. Ai lại sẽ biết đây.

Dù sao, tự mình sẽ không biết kết quả sau này.

Ta mang nàng lại một lần nữa du lịch viện bảo tàng này.

Đối mặt cảnh vật quen thuộc. Ta nói với nàng

"Có người đã từng nói qua với cô hay không... Cô như một ngọn đèn sáng, chỉ cần cô xuất hiện, sẽ có đường có thể đi?"

Nàng nghe vậy cười cười, "Có một kẻ đần vừa mới nói với tôi rồi."

"Vậy cô tình nguyện muốn kẻ đần hay là muốn thiên tài đây?" Ta lại hỏi nàng.

"Thiên tài vĩnh viễn chỉ thuộc về mọi người. Mà kẻ đần chỉ thuộc về một mình tôi." Nàng nở nụ cười, tươi đẹp như thế.

Đèn Khổng Minh trong viện bảo tàng, ở ban đêm, một lần nữa sáng lên.

Ta muốn, có lẽ là năm đó, chiếc đèn này tắt đi. Mới có thể làm cho Hảo Ninh tìm không được Ngư Hàn.

Bây giờ, đèn sáng lên rồi.

Lưu luyến..... Cũng nên bắt đầu rồi......

----------TOÀN VĂN HOÀN-----------