Lưu Luyến

Chương 29

Chương 29

Trầm mặc chia cách giữa hai người. Ta không biết sau một khắc này nàng sẽ làm ra chuyện gì nữa. Cũng không biết mình có thể sau một khắc liền đem nàng ôm vào trong lòng nói ra lời hứa không thực tế hay không.

Nếu như sáng sớm ta quay đầu lại, e rằng mọi thứ đều sẽ khác với lúc trước a.

Giúp nàng mặc quần áo tử tế, ta quỳ một chân trên đất, ôm lấy hai chân của nàng, "Ngươi nhất định rất tức rất giận ta đi, đem ngươi vứt bỏ. Người của Vân gia, đều không phải là người tốt, đúng không? Ngư Hàn, ngươi không phải sợ ta. Ta sẽ không giống như ca ca ta."

Nói xong, trong lòng ta đau xót, ta làm nhiều như vậy, cũng không hoàn toàn là vì chính mình, vì sao người bên cạnh ta đều nghĩ đến sẽ phản bội ta? Phụ vương cũng không tiếp nhận ta. Đại ca cũng hận ta.

"Ngư Hàn, trong lòng ta đau quá. Thật sự rất đau. Ta không giúp được ngươi, ta thậm chí không bảo vệ được ngươi, ta muốn ngươi, thực sự rất muốn ngươi cả đời ở bên cạnh ta. Ta không biết ngươi ở bên cạnh ta còn có nhiều nguy hiểm như vậy, ta vẫn muốn cho ngươi những điều tốt nhất, ta vẫn muốn thay Phụ vương bồi thường cho ngươi. Thế nhưng bây giờ Phụ vương ta còn chưa bồi thường xong, ca ca ta lại với ngươi làm những chuyện không thể tha thứ được. Ngư Hàn nếu như ngươi nghe được lời của ta ngươi nói chuyện có được hay không? Ta thật sự sợ ngươi sẽ bởi vì Phụ vương ta và ca ca ta mà chán ghét ta. Ta hiện tại người duy nhất ta có thể tin tưởng chỉ có một mình ngươi. Ngư Hàn....."

Ta nhắm mắt thật chặt ôm chân của nàng, ngay cả ca ca ta cũng phải mất đi, người duy nhất ở bên cạnh ta chỉ còn Ngư Hàn. Nếu như Ngư Hàn cũng không còn, ta cũng không muốn một người sống trên thế giới này.

Tay nàng, ôn nhu mơn trớn gương mặt của ta. Ta ngẩng đầu, nàng thò tay lau đi nước mắt trên mặt ta, sau đó, nhẹ giọng nói,

"Từ trước tới nay ngươi luôn không thích khóc."

Ta cũng không biết nên khóc hay nên cười, chỉ đem mặt chôn ở giữa đầu gối của nàng.

"Ta hiện tại cũng chỉ có thể ở trước mặt ngươi khóc."

Nói xong, lại cảm giác có cái gì không đúng, Ngư Hàn làm sao có thể thanh tỉnh nói chuyện với ta như vậy?

Vội vàng nhảy dựng lên, bắt lấy nàng trái xem phải xem, nước mắt trong mắt còn chưa khô thì lại bắt đầu cuộn trào mãnh liệt.

"Ngư Hàn?"

"Ừm...." Nàng đã trở lại. Trong mắt cũng chứa đầy nước mắt.

"Ngươi. . . . Ngươi đã khỏe?" Ta không thể tin được nhìn chằm chằm nàng. Thẳng đến khi xác định nàng thực sự biểu hiện giống như người bình thường.

"Ta.... Không khỏe sao?" Nàng nhỏ giọng hỏi lại.

"Tốt. . . Tốt. . Tốt. . Tốt. ." Ta nói một hơi không biết bao nhiêu chữ "tốt". Trong lúc nhất thời căn bản giống như tức giận cũng giống mừng rỡ ở trong lòng, hai người áp sát, trong lòng mặc dù không còn đến mức hoảng sợ, nhưng vẫn còn có chút cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Nàng trầm mặc. Tựa hồ nghĩ tới chuyện khác. Ta gấp gáp vội vàng nắm lấy tay nàng để lên trên mặt mình. Cao hứng nói.

"Ngươi biết không? Ta chờ đợi ngày này chờ đã rất lâu rồi."

Ta biết nhất định là ca ca sở tác sở vi kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng nhớ lại tất cả.

"Là ta trốn tránh hiện thực, trốn tránh quá lâu." Nàng cắn môi, lại để cho ta đau lòng.

"Nếu như hiện thực làm cho ngươi quá thống khổ, ngươi có thể trốn trong thế giới của mình, ta sẽ phụ trách coi chừng ngươi." Ta hấp hấp mũi nói với nàng.

"Ngươi yêu ta sao?" Đột nhiên, Ngư Hàn hỏi ta. Hết sức thanh tỉnh. Ta nhìn nàng, hai mắt của nàng một mảnh trấn tĩnh.

"Yêu." Phảng phất giống như trúng một loại thần chú, ta ngay lập tức trả lời nàng.

"Ôm ta." Nàng lại mở miệng, giọt nước mắt lăn xuống.

Ta không kịp hỏi nàng, không thể làm gì khác hơn là dùng hai tay dùng sức ôm lấy nàng vào lòng.

Ta đã cái gì cũng không muốn hỏi, khí tức của nàng vây quanh chóp mũi ta, ấm áp mà tự tại.

"Ôm chặt một chút nữa được không nào?" Hai tay của nàng vòng qua cổ của ta, dốc sức liều mạng tới gần.

Ta gật đầu, đem nàng một mực ôm chặt.

"Ôm qua ta, liền thả ta được không?" Nàng đột nhiên ở bên tai ta nói xong. Sau đó, nhẹ nhàng đẩy ta ra.

Mà ta cũng choáng váng, căn bản không biết phải bắt lấy nàng. Nàng ngồi đối diện với ta, thần chí thanh tỉnh.

"Ca ca ngươi không có cường bạo ta. Nhưng những việc hắn làm lại làm cho ta nghĩ tới những chuyện trước kia. Hảo Ninh, ngươi đối với ta rất tốt, tất cả ta đều nhớ rõ. Trước đây ta chưa từng cảm thụ qua lòng tốt của ngươi, nhưng trong đoạn thời gian ta sinh bệnh này, ta triệt để cảm thấy ngươi thiện lương, cũng thấy tình ý của ngươi. Tha thứ cho ta không thể ở bên cạnh ngươi cả đời."

Nói xong, nàng đứng lên, có thể là muốn rời đi, ta cúi đầu, bắt được tay nàng, "Ta mặc kệ ngươi khỏi bệnh hay chưa khỏi bệnh. Là người điên hay là ngu ngốc, ta đều không ngại. Ta biết ngươi nhất định muốn trở lại bên người Tần Dạ. Thế nhưng chí ít ngươi mang bệnh, người ngươi thích là ta. Chẳng lẽ ngươi có thể vứt bỏ ta như vậy sao?"

"Hảo Ninh, ta yêu ngươi." Đột nhiên nàng xoay người lại ngồi chồm hổm xuống. Ở trên môi của ta hạ xuống một nụ hôn.

Sau đó, rời xa môi của ta nói, "Như vậy, đủ chưa? Lúc ta mang bệnh, chúng ta làm những chuyện như vậy cũng đủ bồi thường ngươi. Hảo Ninh, đã đủ rồi, được không nào? Chúng ta đừng có lại như vậy, vì một mình ta rối loạn toàn bộ thiên hạ, không đáng."

"Ta không biết cái gì đáng cái gì không đáng, ta chỉ biết là ai muốn cùng ta đoạt ngươi, ta nhất định phải gϊếŧ chết hắn. Ca ca ta cũng vậy. Tần Dạ cũng thế. Trầm Ngư Hàn, ngươi đừng hòng chạy trốn khỏi ta." Ta chợt kéo nàng một cái, đem nàng dắt đi ra, nửa nằm ở trong ngực của ta.

Giơ tay lên, câu lấy môi của nàng. Bá đạo hôn lên.

Là ngươi lúc bị bệnh cũng tốt, là ngươi khi bình thường cũng tốt. Ngươi tất cả tất cả, đều chỉ có thể thuộc về sở hữu của ta.

Ở giữa giường, nghe thấy nàng thở dài một tiếng.

"Trốn không thoát sao. . . ."