Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 331: Kế trong kế

Nghê Diệp Tâm thật sự quá hư nhược rồi, nhưng vẫn cứ giơ tay nói:

"Lấy lại đây cho ta xem."

Cừu Vô Tự vội vàng đem những bản sao chép qua cho Nghê Diệp Tâm nhìn.

Nghê Diệp Tâm nhìn, sau đó lại đếm đếm số lượng, nói:

"Đại hiệp...... mau đem mấy tờ của chúng ta nhập vào đếm xem có phải vừa đúng chín tờ hay không?"

Mộ Dung Trường Tình đem những bản sao chép mang theo bên mình lấy ra, đặt ở cùng nhau vừa đúng chín phần.

Bất quá hộp gỗ xuất hiện không chỉ chín cái, trong đó tuyệt đối có hộp gỗ giả, mà bọn họ căn bản phân biệt không ra thật giả. Thật hay bọn họ hiện tại trong tay cũng chỉ có chín bản, không dư cũng không thiếu.

Nghê Diệp Tâm nhìn những phần bản đồ, muốn ghép lại xem có thể hợp lại được không, nhưng thiếu chút nữa lại ngất đi. Việc này làm Mộ Dung Trường Tình sợ hãi, những tờ giấy cũng bị ném ở một bên. Hắn đem người ôm chặt trong lòng ngực.

Cốc Nhụy ở bên cạnh nhìn, nói:

"Các ngươi còn do dự cái gì, mau đem thuốc cho hắn uống, chậm một chút nữa thần tiên cũng cứu không được đâu."

Nói thật ra, hiện tại mọi người đã không biết có nên tin hay không. Đó là thuốc Vô Chính đưa Cốc Nhụy mang đến, Mộ Dung Trường Tình thật sự là không dám cho Nghê Diệp Tâm uống. Tình trạng Nghê Diệp Tâm đã thực không xong.

Nghê Diệp Tâm ổn một chút lại nói:

"Đại hiệp đưa cho ta đi."

Mộ Dung Trường Tình có chút do dự, nhưng chỉ có một viên, bọn họ căn bản không có biện pháp thử, nếu đem thử lỡ như dược lượng không đủ thì sao.

Mộ Dung Trường Tình cầm viên thuốc lên, do dự một chút, vẫn là đưa tới bên môi Nghê Diệp Tâm.

Cừu Vô Tự vội vàng rót một chén nước đưa cho Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình đỡ Nghê Diệp Tâm, cho uống thuốc.

Cốc Nhụy nói:

"Yên tâm đi, hắn sẽ mau hồi phục."

Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua Cốc Nhụy, nhàn nhạt nói:

"Nếu hắn không khỏe, người thứ nhất chết chính là ngươi."

Cốc Nhụy không vui trợn trắng, bất quá nàng biết mình đánh không lại Mộ Dung Trường Tình, cho nên nghẹn không dám nói cái gì.

Nghê Diệp Tâm uống thuốc, Mộ Dung Trường Tình liền hỏi:

"Ngươi cảm giác thế nào?"

Nghê Diệp Tâm miễn cưỡng cười cười, nói:

"Lại không phải linh đan diệu dược, sao có tác dụng nhanh như vậy."

Nghê Diệp Tâm nói xong, liền nhìn Cốc Nhụy, nói:

"Cốc Nhụy, ngươi có thể nói cho ta biết là có chuyện gì không? Đây là... kế hoạch của Vô Chính?"

Cốc Nhụy nhìn Nghê Diệp Tâm, vốn dĩ muốn chạy qua, nhưng lại nhìn đến Mộ Dung Trường Tình nên không dám đi qua, chỉ là gật gật đầu, nói:

"Mộ Dung Chẩn đã phát hiện hắn giúp các ngươi, cho nên không thể không làm như vậy."

Cốc Nhụy nói xong, trong lúc nhất thời không có người nào nói gì. Cốc Nhụy sốt ruột, nói:

"Hắn là người tốt. Những gì hắn nói với các ngươi đều là thật, chỉ là..... chỉ là có lời chưa nói mà thôi. Hắn thật sự là người tốt......"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Vô Chính tốt thế nào ngươi có thể nói cho chúng ta biết không?"

Cốc Nhụy chần chờ gật gật đầu, nói:

"Vô Chính không muốn ta nói cho các ngươi, đặc biệt là hắn."

Cốc Nhụy nhấc tay chỉ hướng Cừu Vô Tự.

Từ khi rời khỏi Thẩm phủ, mấy người Nghê Diệp Tâm không có gặp lại Cốc Nhụy. Cốc Nhụy vốn dĩ muốn gϊếŧ Cốc Triệu Kinh, nhưng không có thành công, được Vô Chính mang đi.

Vô Chính thấy nàng đáng thương, cảm thấy hai người là đồng bệnh tương liên, nên mang theo Cốc Nhụy lên đường. Chỉ là Vô Chính cùng Cốc Nhụy bất đồng. Cốc Nhụy bị thù hận che đôi mắt, cả Cốc Triệu Kinh vô tội cũng muốn gϊếŧ. Vô Chính biết mình muốn gϊếŧ ai, muốn tìm ai báo thù, đi một bước đều tính toán chu đáo, chậm rãi thi hành.

Cốc Nhụy đi theo Vô Chính một thời gian, dần dần cũng không phải còn như trước. Vô Chính đã nói với nàng là Cốc Triệu Kinh vẫn luôn tìm nàng, hỏi nàng muốn gặp Cốc Triệu Kinh hay không. Nhưng Cốc Nhụy không tính toán gặp Cốc Triệu Kinh.

Là nàng không có mặt mũi gặp Cốc Triệu Kinh. Cốc Triệu Kinh tuy rằng không phải ca ca ruột, lại là con kẻ thù. Nhưng hắn đối với nàng vẫn luôn thực tốt. Cốc Nhụy vì thù hận, muốn gϊếŧ Cốc Triệu Kinh, cũng may không có đắc thủ. Tuy rằng Cốc Triệu Kinh không có chết, nhưng Cốc Nhụy thật sự áy náy, không tính toán gặp lại Cốc Triệu Kinh.

Nhưng sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vô Chính muốn nàng làm một việc, nói chuyện này có khả năng vạn phần hung hiểm. Cốc Nhụy đương nhiên đạo nghĩa không hề chối từ, liền đáp ứng yêu cầu của Vô Chính.

Vô Chính có tín nhiệm của Mộ Dung Chẩn, nhưng Vô Chính lại nhiều lần ra tay cứu Cừu Vô Tự, Mộ Dung chẩn không có khả năng không nghi ngờ.

Mộ Dung Chẩn kỳ thật cũng không có làm khó dễ, dù mấy lần thử Vô Chính. Vô Chính biết nếu không phá phủ chìm thuyền, chỉ sợ sự tình sẽ khó khống chế. Cho nên Vô Chính bất đắc dĩ dùng kế trong kế.

Vô Chính muốn Cốc Nhụy làm bộ phản bội, để Cốc Nhụy đến trước mặt Mộ Dung Chẩn mật báo. Mộ Dung Chẩn biết được, vốn dĩ muốn gϊếŧ Vô Chính, nhưng Vô Chính nói với Mộ Dung Chẩn một bí mật, đó chính là về hộp gỗ.

Vô Chính nói hắn tiếp cận mấy người bọn họ là bởi vì hộp gỗ, cũng đã phát hiện bí mật hộp gỗ không ở mảnh da, mà là ở bản thân hộp gỗ. Nhưng mà Mộ Dung Chẩn trăm phương nghìn kế chỉ lấy mảnh da, ngược lại đem hộp gỗ đưa đến trong tay mấy người Nghê Diệp Tâm. Vô Chính nói bởi vì như vậy cho nên hắn mới làm bộ tiếp cận Cừu Vô Tự. Mộ Dung Chẩn nửa tin nửa ngờ, không có khả năng hoàn toàn tin tưởng lời Vô Chính nói. Cho nên Vô Chính đưa ra một kế sách. Mộ Dung Chẩn đả thương hắn, sau đó để hắn rời đi. Hắn sẽ mang theo thương tích đi tìm Cừu Vô Tự, đến lúc đó là có thể lấy được tín nhiệm, sau đó nhân cơ hội lấy hộp gỗ đi.

Trách không được Vô Chính bị trọng thương mà có thể thoát khỏi tay Mộ Dung Chẩn. Kỳ thật Mộ Dung Chẩn đánh hắn thành trọng thương, sau đó thả hắn đi.

Sau khi Vô Chính tới Ma giáo, những câu nói đích xác là thật, nhưng hắn có không ít lời chưa nói.

Nghê Diệp Tâm trúng độc cũng là Vô Chính hạ, vì để Mộ Dung Chẩn tin tưởng không nghi ngờ.

Mộ Dung Trường Tình mang theo Nghê Diệp Tâm từ Ma giáo xuống thị trấn. Nghê Diệp Tâm trúng độc bị thương nặng, Mộ Dung Trường Tình vội vàng mang người về. Việc này hẳn là Mộ Dung Chẩn đều đã biết. Đây kỳ thật cũng là trong kế hoạch của Vô Chính.

Phần khác chính là Cốc Nhụy.

Cốc Nhụy lúc trước cũng là cố ý đi lung tung một vòng, để Quan Trang thấy được. Như vậy Cốc Triệu Kinh sẽ nghe được tin tức, sẽ tìm đến.

Cốc Nhụy bởi vì mật báo, lấy được một ít tin cậy của Mộ Dung Chẩn, hành động cũng dễ dàng một ít. Nàng dựa theo lời Vô Chính nói, tránh đi chờ Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh tới tìm, sau đó cùng đi đến Ma giáo.

Cốc Nhụy luôn mang theo thuốc giải, tới Ma giáo lại đưa cho Nghê Diệp Tâm, như vậy liền thần không biết quỷ không hay.

Vô Chính đích xác đem đồ án trên hộp gỗ trong tay Mộ Dung Chẩn sao chép lại hết, cũng để Cốc Nhụy mang theo. Cứ như vậy, Vô Chính cầm hộp gỗ đi, có thể giao cho Mộ Dung Chẩn báo cáo kết quả, đồng thời vẫn để lại những phần bản đồ cho mấy người Nghê Diệp Tâm. Đúng là một công đôi việc.

Nghe Cốc Nhụy giải thích, sắc mặt Mộ Dung Trường Tình vẫn cứ khó coi. Vô Chính rốt cuộc lại tính kế bọn họ, hơn nữa lúc này đây người bị thương là Nghê Diệp Tâm. Quả thực chính là chọc gan Mộ Dung Trường Tình rồi.

Nghê Diệp Tâm cảm giác uống viên thuốc giải độc, lại nghe một đoạn chuyện cũng tiêu hóa một chút, cảm giác thân thể cũng không còn khó chịu, ít nhất bụng không còn đau. Nghê Diệp Tâm liền hỏi:

"Vậy Vô Chính làm sao? Hắn bị trọng thương, lại trở về chỗ Mộ Dung Chẩn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Cừu Vô Tự cũng lo lắng muốn chết, hiển nhiên thực khẩn trương.

Mộ Dung Trường Tình cúi đầu nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm trong lòng ngực, sắc mặt rốt cuộc có điểm hồng nhuận, nhịn không được thở dài. Hắn hôn trên trán Nghê Diệp Tâm một chút, nói:

"Ngươi còn có hơi sức lo lắng cho người khác."

Nghê Diệp Tâm thình lình bị hôn, hoảng sợ, cũng may những người khác đều không có để ý, nhịn không được dùng khuỷu tay đυ.ng ngực Mộ Dung Trường Tình.

Cốc Nhụy cũng thực lo lắng, nói:

"Hắn nói không cần lo lắng, nhưng ta hỏi hắn phải làm sao, hắn cũng không nói."

Nghê Diệp Tâm nghẹn lời không dám nói. Tuy rằng chưa thấy qua gương mặt thật của Mộ Dung Chẩn nhưng Nghê Diệp Tâm nghĩ người này tâm tư thực sâu, hơn nữa làm người tàn nhẫn. Vô Chính đơn giản là một quân cờ, hiện giờ tất cả hộp gỗ đã về tay, quân cờ cũng không còn tác dụng, Nghê Diệp Tâm sợ Mộ Dung Chẩn sẽ hạ độc thủ đối với Vô Chính.

Bất quá lời này Nghê Diệp Tâm không dám nói ra, dù sao hiện tại tất cả mọi người đều đã đủ lo lắng. Thấy Cừu Vô Tự thất hồn, Nghê Diệp Tâm an ủi.

"Cừu Trưởng lão trước đừng có gấp. Vô Chính thông minh hẳn là có thể nghĩ ra phương pháp tự bảo vệ mình. Dù sao hiện tại hộp gỗ không chỉ là chín cái, còn có thật giả xen lẫn, Mộ Dung Chẩn cũng không biết cái nào là thật sự."

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Nghê Diệp Tâm cần nghỉ ngơi, ta dẫn hắn trở về trước.”

“Đại hiệp, ta không có việc gì……”

Nghê Diệp Tâm mới vừa mở miệng, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái. Nghê Diệp Tâm tức khắc không dám nói tiếp nữa.

Cừu Vô Nhất nhìn thấy bộ dạng của Nghê Diệp Tâm, cũng nói:

“Phụ thân nên nghỉ ngơi, đã bị thương nghiêm trọng phải dưỡng thân thể.”

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn thoáng qua Cốc Nhụy, nói:

“Canh giữ nàng cẩn thận.”

“Ngươi……”

Cốc Nhụy không phục, nói:

“Ta là có ý tốt, ngươi xem ta như tội phạm sao?”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, không có nói nữa. Cốc Triệu Kinh vội vàng nói:

“Ta sẽ canh chừng Tiểu Nhuỵ, xin Mộ Dung Giáo chủ yên tâm.”

Cốc Triệu Kinh mở miệng, Cốc Nhụy liền câm miệng, dứt khoát trốn đến một bên không nói.

Mộ Dung Trường Tình phân phó xong rồi, lúc này mới đem Nghê Diệp Tâm quấn chặt ở trong chăn, sau đó chặn ngang bế lên đi trở về.

Nơi này là phòng Cừu Vô Tự, Nghê Diệp Tâm cũng xem như không quen giường, nằm ở trên giường người khác, còn bị một đám người vây xem, thật sự là không thoải mái. Mộ Dung Trường Tình đương nhiên nhìn ra, thấy Nghê Diệp Tâm vừa vặn đã khá lên một chút, liền giống dưới mông có cái đinh, lập tức đi ngay.

Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm ôm đi ra ngoài, bên ngoài còn tuyết rơi, sắc trời cũng hôn hôn trầm trầm. Vốn dĩ đã trời sáng rồi, nhưng ánh nắng còn chưa có, ngẩng đầu nhìn bầu trời hình như còn âm u.

Mộ Dung Trường Tình đem người gắt gao ôm vào trong ngực, còn truyền nội lực cho, hắn nói:

“Lạnh hay không?”

Nghê Diệp Tâm lắc đầu, nói:

“Nóng đến sắp ra mồ hôi rồi đại hiệp.”

Nghê Diệp Tâm đích xác không nói dối. Mộ Dung Trường Tình truyền chân khí nên cả người ấm dào dạt, thoải mái nói không nên lời, dù trời lạnh cảm giác lại giống như mùa xuân.

Mộ Dung Trường Tình nghe nói như vậy mới yên tâm, nhanh chóng ôm người, triển khai khinh công liền trở về.

Lúc trở về vào phòng xong, Mộ Dung Trường Tình liền nhanh đóng lại cửa sổ, nói Nghê Diệp Tâm nằm ở trên giường đừng cử động.

Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình bận rộn đi tới đi lui, liền muốn cởi bớt quần áo, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình ngăn lại. Mộ Dung Trường Tình nói:

“Ngươi bị thương, đừng cử động, ta làm là được.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Ta chỉ là trúng độc, hiện tại đã uống thuốc giải, đã tốt rồi.”

Mộ Dung Trường Tình muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, chỉ là cúi đầu, cẩn thận giúp Nghê Diệp Tâm đem quần áo cởi xuống. Sau đó Nghê Diệp Tâm chỉ mặc áo trong, như vậy cũng thoải mái một ít, sẽ không bị quần áo dày nặng làm không thoải mái.

Đối với kế trong kế của Vô Chính, Mộ Dung Trường Tình là nghiến răng nghiến lợi. Tuy rằng nghe tới như là nhất tiễn hạ song điêu, đối với bọn họ cũng không có uy hϊếp, bất quá chỉ bị lợi dụng một chút. Nhưng Nghê Diệp Tâm căn bản không có nội công, còn trúng độc bá đạo như thế, độc tính xâm lấn thực mau, đả thương tới lục phủ ngủ tạng Nghê Diệp Tâm, bằng không cũng sẽ không nhanh như vậy liền hộc máu.

Mộ Dung Trường Tình tuy rằng kịp thời dùng chân khí bảo vệ kinh mạch, nhưng khó tránh tổn thương. Dù độc tính đã giải, nhưng đã ngấm vào thân thể một ít. Nếu muốn dưỡng tốt chỉ sợ một tháng là không có khả năng.

Ngoại thương còn dễ, nội thương nhìn không tới lại rất nguy hiểm. Mộ Dung Trường Tình lại không dám nói cùng Nghê Diệp Tâm, sợ Nghê Diệp Tâm lo lắng, nên dứt khoát cái gì cũng không nói.

Nghê Diệp Tâm nhìn Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt không cao hứng, thiếu chút nữa bị chọc cười, thừa dịp Mộ Dung Trường Tình cởϊ qυầи áo không rảnh rỗi, giơ tay nựng gương mặt Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy liền biết Nghê Diệp Tâm muốn chơi xấu, vốn dĩ muốn né tránh, nhưng nghĩ đến Nghê Diệp Tâm bị thương nặng như vậy, cũng liền để cho hồ nháo, dứt khoát không có né tránh.

Nghê Diệp Tâm véo véo má Mộ Dung Trường Tình, tức khắc cười như nở hoa, nói:

“Đại hiệp, khuôn mặt thật săn chắc không nghĩ tới còn có một ít thịt nha!”

Mộ Dung Trường Tình trợn mắt, nói:

“Ta lại không phải bộ xương khô.”

Nghê Diệp Tâm nhéo má Mộ Dung Trường Tình không nghĩ buông tay, nói:

“Đại hiệp biết không? Trong phim thần tượng, nữ chính đều thích được nam chính véo má đó.”

“……”

Mộ Dung Trường Tình không biết phim thần tượng là gì, nam chính cùng nữ chính cũng không rõ là có ý tứ gì. Bất quá ai lại thích bị véo khuôn mặt? Đây là có bệnh rồi.

Nghê Diệp Tâm thấy hắn vẻ mặt ghét bỏ, nói:

“Đại hiệp không hiểu rồi, mấy cô nương cảm thấy cái này là lãng mạn a. Vừa thân mật vừa lãng mạn, hiểu hay không?”

“……”

Mộ Dung Trường Tình thực thành thật lắc đầu. Hắn thật là không hiểu. Sau đó hắn duỗi tay đem tay Nghê Diệp Tâm đang bóp gương mặt mình lấy ra, nói:

“Còn muốn véo tới khi nào.”

Nghê Diệp Tâm cười hì hì nói:

“Ta chính là muốn nhìn xem đại hiệp có chảy nước miếng hay không. Nghe nói trẻ con bị chọc khuôn mặt liền sẽ chảy nước miếng.”

Mộ Dung Trường Tình càng là bất đắc dĩ. Nghê Diệp Tâm trong chốc lát đem mình so với cô nương, trong chốc lát lại so với trẻ con.

Kỳ thật Nghê Diệp Tâm cố ý cùng Mộ Dung Trường Tình làm ầm ĩ, chính vì thấy Mộ Dung Trường Tình không vui, muốn chọc hắn để hắn đừng lo lắng. Nghê Diệp Tâm lại thao thao bất tuyệt nói:

“Đại hiệp đó, chính là người không lãng mạn.”

Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm nói “lãng mạn” “lãng mạn”, mới đầu không biết là có ý tứ gì, bất quá hiện tại đã sớm biết. Mộ Dung Trường Tình vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng duỗi tay véo véo má Nghê Diệp Tâm, nói:

“Bây giờ lãng mạn chưa?”

Nghê Diệp Tâm bị hắn chọc nở nụ cười, nước mắt thiếu chút nữa cũng chảy ra. Cười đến lục phủ ngũ tạng cũng có điểm đau, duỗi tay ôm bụng.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm lại giơ tay che bụng, thật là sợ hãi, nói:

“Bụng lại đau? Để ta nhìn xem.”

“Chỉ là cười đau. Năng lực học tập của đại hiệp thật sự là quá tốt, muốn ta dạy thêm mấy chiêu hay không?”

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày. Nghê Diệp Tâm nói:

“Nghe ta nói nè, cô nương còn thích hôn cái trán nha, hôn mu bàn tay linh tinh.”

Mộ Dung Trường Tình nghe xong lại nhướng mày, vừa lúc hắn đang nắm tay phải Nghê Diệp Tâm, liền đem tay nâng lên đặt ở bên môi, hôn một chút trên mu bàn tay, nói:

“Cô nương thích, ngươi cũng thích sao?”

Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt. Nào nghĩ đến Mộ Dung Trường Tình học đến đâu dùng đến đó, hơn nữa hôn tương đối ôn nhu. Nghê Diệp Tâm là lần đầu được hôn mu bàn tay, tức khắc mặt đỏ thẫm, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ là trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy, tuy rằng Nghê Diệp Tâm không nói lời nào, bất quá vừa rồi sắc mặt trắng bệch, hiện tại liền đỏ bừng, xem ra không chán ghét, xác suất thích phi thường cao. Mộ Dung Trường Tình dứt khoát lại hôn mu bàn tay, sau đó lại cúi đầu hôn cái trán.

Nghê Diệp Tâm cảm giác mình có thể là mới vừa giải độc cho nên năng lực thừa nhận không tốt lắm, cả người mơ mơ hồ hồ, thiếu chút nữa liền xấu hổ chết.

Mộ Dung Trường Tình hôn cái trán xong lại nói:

“Còn muốn hôn nơi nào?”

Thời điểm Nghê Diệp Tâm phản ứng lại sắc mặt càng đỏ, vội vàng đẩy hắn, tận lực làm chính mình tự tin mười phần nói:

“Ta lại không phải cô nương, ta không thích mấy trò đó!”

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe liền bật cười, cúi đầu ở bên tai Nghê Diệp Tâm, nói:

“Nhưng ngươi hiện tại thân thể quá hư nhược rồi, dù tính muốn trò khác ta cũng không thể cho ngươi.”

Mộ Dung Trường Tình cố ý đè thấp giọng, nói lại ôn nhu cực kỳ, âm thanh khàn khàn lại có tính xuyên thấu cao. Tai Nghê Diệp Tâm lại đỏ, cảm thấy thẹn vạn phần, tức đến không chịu được. Nghê Diệp Tâm đẩy hắn nói:

“Tránh xa ta một chút, ai nói muốn! Đừng cố ý xuyên tạc!”

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Ngươi nói không thích trò này, ta cho rằng ngươi thích……”

Nghê Diệp Tâm nhanh che lại miệng Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Đại hiệp, ta sai rồi, đừng nói nữa.”

Mộ Dung Trường Tình dứt khoát hôn lòng bàn tay bịt miệng mình một chút, làm cho Nghê Diệp Tâm giống chim sợ cành cong, lúc kinh lúc rống.

Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm náo loạn trong chốc lát, sau đó liền nói:

“Có mệt hay không? Nhắm mắt ngủ một lát? Ta ở chỗ này nhìn ngươi.”

Nghê Diệp Tâm đích xác mệt mỏi, bất quá cũng không cảm thấy khó chịu, gật gật đầu, nói:

“Đại hiệp cũng nằm xuống đi.”

Mộ Dung Trường Tình tuy rằng có chút mệt mỏi, nhưng cũng không có ý định ngủ. Hắn là ngủ không được.

Mộ Dung Trường Tình một đêm chưa chợp mắt, ôm Nghê Diệp Tâm xuống núi lại lên núi, thể lực tiêu hao không ít. Hắn lại còn lo lắng hãi hùng. Nghê Diệp Tâm biết hắn tuy rằng ngủ không được, nhưng tuyệt đối phi thường mỏi mệt. Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nói:

“Mau tới đây gối ôm lớn, không ôm gối ta ngủ không được.”

Mộ Dung Trường Tình dứt khoát cũng không cởϊ qυầи áo, trực tiếp nằm xuống. Nghê Diệp Tâm không thể nghiêng người, vì nội tạng bị thương nhúc nhích vẫn là sẽ đau. Mộ Dung Trường Tình liền duỗi tay đem người hướng vào trong lòng ngực ôm, đem người khoanh lại, nói:

“Như vậy được rồi chưa?”

“Miễn cưỡng chấp nhận.”

“Mau nhắm mắt, nghỉ ngơi.”

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như mới vừa nhắm mắt lại liền ngủ rồi, thoạt nhìn thật là quá mỏi mệt.

Mộ Dung Trường Tình không có nhắm mắt, nghe hô hấp của Nghê Diệp Tâm vững vàng, nhẹ nhàng thở ra. Bất quá hắn vẫn không dám nhắm mắt, vẫn luôn nhìn Nghê Diệp Tâm ngủ.