Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 292: Lỗ hổng lớn

Nha hoàn đau đến lăn lộn, sợ tới mức càng là kinh hồn táng đảm.

"Được rồi đại hiệp, chúng ta tiếp tục hỏi chuyện đi. Ta tin tưởng nàng là người thông minh, bằng không cũng không thể lấy được đồ vật tốt như vậy."

Nha hoàn mồ hôi đầy đầu, từ trên mặt đất bò dậy. Nàng nơm nớp lo sợ cũng không dám nói, càng không dám lớn tiếng kêu to, sợ đem người khác tới.

"Các...... Các ngươi không có chứng cứ, dựa vào cái gì đổ oan cho ta!"

Nghê Diệp Tâm cười, nói:

"Ngươi không làm thì sợ cái gì. Chúng ta đã tìm được người mà ngươi thuê rồi. Sao nói là không có chứng cứ, có muốn chúng ta đem thư sinh đưa tới trước mặt Thạch đại hiệp đối chứng không?"

"Đừng...... Đừng... đừng!"

Nha hoàn hiển nhiên cố giãy giụa, nhưng mà là phí công, không có kết quả. Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa liền quỳ mọp, nói:

"Ta...... Ta chỉ là lấy một ít trang sức, việc khác cái gì cũng không có làm! Tiểu thư cũng không phải ta gϊếŧ. Ta cũng không có cách nào mới như vậy!"

Nghê Diệp Tâm đương nhiên đã nghĩ tới hung thủ không phải là nha hoàn này, mà là người khác, nhưng hộp gỗ là nàng lấy đi. Bọn họ muốn lấy lại hộp gỗ.

Nha hoàn nói Thạch Mai Hinh năn nỉ nàng truyền tin tức cho Lục Duyên. Nhưng nha hoàn rất không muốn. Bởi vì Thạch đại hiệp không muốn Thạch tiểu thư cùng Lục Duyên lại có liên quan. Hơn nữa tiểu thư sắp phải thành thân. Chuyện này nếu để Thạch đại hiệp phát hiện, tuyệt đối sẽ trách phạt thật nặng.

Nha hoàn không tình nguyện. Thạch Mai Hinh liền nói sẽ cho nàng một cây trâm cài. Thạch Mai Hinh đúng là cho nha hoàn một trâm cài không tồi, hơn nữa để tránh hiềm nghi, hai người làm trò trước mặt những người khác, như vậy người khác sẽ không nói này nọ.

Nha hoàn chưa bao giờ có trang sức quý như vậy. Nàng rất thích, vì thế miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu của Thạch Mai Hinh.

Bất quá nha hoàn cầm đồ vật xong, vẫn không dám làm. Nàng là sợ Thạch đại hiệp trách phạt, hơn nữa nàng nhìn thấy Thạch Mai Hinh muốn mang rất nhiều trang sức cho Lục Duyên, còn đáng giá hơn trâm cài cho nàng rất nhiều, vì thế liền nổi lên lòng xấu xa.

Nha hoàn dứt khoát giữ trang sức làm của riêng. Ngày hôm sau nàng lại nói với Thạch Mai Hinh là mình đã đi gặp Lục Duyên, còn nói Lục Duyên rất nhớ mong Thạch Mai Hinh, trang sức Lục Duyên đều nhận lấy hết. Nha hoàn bịa đặt rất nhiều chuyện, lại nói Lục Duyên rất không tốt, không đủ ăn mặc không chỗ ở, sinh hoạt mỗi ngày thảm không chịu nổi. Nhưng mỗi ngày vào ban đêm hắn vẫn đánh đàn, trong lòng chỉ nghĩ về Thạch tiểu thư.

Thạch Mai Hinh rất cảm động, cảm thấy Lục Duyên kỳ thật đều bởi vì mình nên hiện tại mới bi thảm như vậy. Nàng muốn giúp hắn một tay, cho nên về sau mỗi ngày đều nhờ nha hoàn cầm trang sức đi cho Lục Duyên.

Nha hoàn thu giữ trang sức, cảm thấy mình tích cóp nhiều thì có thể không cần ở lại Thạch gia làm người hầu, cũng có thể có người hầu hạ, không chừng còn có thể gả vào nhà giàu, hưởng thụ cảm làm một phu nhân quý phái gì đó.

Vì thế nha hoàn liền mỗi ngày dùng các loại lời nói dối lừa gạt Thạch Mai Hinh. Thạch Mai Hinh vui sướиɠ vì nghĩ Lục Duyên qua nhiều năm vẫn ái mộ mình như vậy. Mặt khác, Thạch Mai Hinh lại thực lo lắng cho Lục Duyên, bởi vì nha hoàn nói Lục Duyên quá đáng thương, giống như sẽ chết bất cứ lúc nào.

Ngày vui luôn ngắn, nha hoàn còn chưa có đủ tiền, thì nghe nói Lục Duyên phải rời khỏi. Lần này nha hoàn liền nóng nảy. Ngày hôm trước nàng còn cùng Thạch Mai Hinh nói Lục Duyên tưởng niệm Thạch Mai Hinh các kiểu. Kết quả ngày hôm sau tiếng đàn không có thì Thạch Mai Hinh tuyệt đối sẽ sinh nghi ngờ.

Vì thế nha hoàn nảy ra ý tưởng, liền đi tìm người biết đánh đàn, thuê người kia đánh đàn vào ban đêm. Nàng dùng mấy thứ trang sức đáng giá trả công cho người kia.

Thư sinh cũng không biết nhiều, nhìn thấy đồ vật đáng giá, ngàn ân vạn tạ liền đáp ứng.

Nhưng bọn họ cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày tiếng đàn vẫn bị đứt. Thư sinh uống nhiều quá làm hỏng đàn, tiếng đàn lập tức liền bị đứt.

Nha hoàn lúc ấy còn chưa ngủ, không nghe được tiếng đàn có chút khϊếp sợ. Thạch Mai Hinh lúc ấy cũng chưa ngủ, biết được tiếng đàn bị ngừng, lập tức liền sốt ruột. Nàng muốn đi gặp Lục Duyên. Nàng nghĩ không chừng là xảy ra chuyện gì, hoặc là đột nhiên Lục Duyên phát bệnh té xỉu.

Thạch Mai Hinh một hai muốn rời đi, nữ đệ tử canh giữ tất nhiên là không cho. Thạch Mai Hinh đã dùng một vật trang trí trong phòng đánh nữ đệ tử ngất xỉu, sau đó liền chạy.

Nha hoàn nói:

"Ta chỉ biết tới đó, cái khác ta cũng không biết."

Nghê Diệp Tâm híp mắt nhìn nàng, nói:

"Ngươi như thế nào biết Thạch Mai Hinh lúc ấy là dùng vật trang trí trong phòng đánh nữ đệ tử ngất xỉu?"

"Ta...... Ta là nghe người khác nói."

Nghê Diệp Tâm cười, nói:

"Không phải là nghe nữ đệ tử kia nói đó chứ? Chúng ta cũng nghe nàng nói, nhưng nàng chỉ nói mình bị Thạch Mai Hinh đánh hôn mê, cũng không có nói dùng cái gì đánh nha."

Nha hoàn ậm ừ.

"Vậy có thể là ta......"

"Là ngươi tận mắt nhìn thấy."

"Ta...... Ta......"

Nha hoàn thân thể run rẩy, nói không ra lời.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Thời điểm Thạch Mai Hinh đánh nữ đệ tử kia, ngươi có ở đó, hơn nữa nhìn rất sự rõ ràng, có phải hay không?"

"Ta... Ta có nhìn thấy. Chỉ là nhìn trộm, nhưng mà ta không có gϊếŧ tiểu thư. Ta không gϊếŧ người."

"Không chỉ là nhìn thấy, còn sợ bị phát hiện mọi việc đúng chứ? Thạch Mai Hinh đem nữ đệ tử đánh hôn mê, liền chạy đi tìm Lục Duyên. Sau đó Thạch Mai Hinh không gặp được Lục Duyên, có lẽ sẽ phát hiện ngươi đã lừa nàng, tham lam lấy tất cả trang sức."

Nha hoàn hoảng sợ, hô hấp cũng hỗn loạn, không dám nhìn Nghê Diệp Tâm, ánh mắt không ngừng lập loè.

"Ngươi tuyệt đối không chỉ là trộm nhìn thấy Thạch Mai Hinh đánh nữ đệ tử ngất xỉu, cái gì cũng không làm. Ngươi đã làm cái gì?"

Nha hoàn cắn môi không nói lời nào. Nghê Diệp Tâm nói tiếp.

"Ngươi có phải chạy đi báo tin, đem việc Thạch Mai Hinh bỏ trốn nói cho Thạch đại hiệp phải không?"

Nha hoàn càng nghe Nghê Diệp Tâm nói càng hoảng sợ, cũng không dám cãi.

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nói:

"Nàng ta đem sự tình nói cho Thạch đại hiệp? Chuyện này không thích hợp."

"Đại hiệp cũng nhìn ra. Đương nhiên không thích hợp rồi. Hơn nữa ngay cả nàng ta cũng phát hiện chỗ không thích hợp."

Nha hoàn không muốn Thạch Mai Hinh đi tìm Lục Duyên, kỳ thật chính là không muốn việc xấu của mình bị bại lộ. Cho nên nha hoàn nhìn thấy Thạch Mai Hinh đánh nữ đệ tử ngất xỉu, lập tức liền chạy đi tìm Thạch đại hiệp. Nha hoàn biết mình ngăn cản không được Thạch Mai Hinh, nhưng Thạch đại hiệp nghe được chuyện này tuyệt đối sẽ lập tức đi ngăn cản Thạch Mai Hinh.

Nhưng nếu là như thế, Thạch đại hiệp lúc nửa đêm đã biết Thạch Mai Hinh biến mất mà không phải là sáng sớm tinh mơ mới thực kinh ngạc thực tức giận, sau đó dẫn người đi tìm Thạch Mai Hinh.

Xét về thời gian có một lỗ hổng rất lớn.

Nghê Diệp Tâm nhìn nha hoàn, nói:

"Ngươi cũng thật lớn mật. Ngươi không dám nói là sợ mình lỡ miệng, Thạch đại hiệp sẽ gϊếŧ ngươi diệt khẩu. Nhưng ngươi không biết làm chuyện trái với lương tâm đều thích nhổ cỏ tận gốc sao? Thạch đại hiệp muốn gϊếŧ ngươi diệt khẩu là sớm muộn thôi, ngươi thế nhưng còn bao che."

"Không... không có khả năng! Ngươi hù dọa để ta sợ!"

Nghê Diệp Tâm cười, nói:

"Ngươi cho rằng ông ta vì cái gì còn chưa có gϊếŧ ngươi. Chỉ là ông ta không muốn Thạch gia liên tiếp phát sinh việc kỳ quái, cho nên tạm hoãn lại mà thôi. Bất quá cũng chỉ là hoãn một chút thời gian, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ chết lặng yên không một tiếng động."

Nha hoàn thân thể lung lai, sợ tới mức tựa hồ đã thoát lực, liền ngã ngồi ở trên mặt đất.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ngươi còn không nói thật."

"Ta......"

Nghê Diệp Tâm đoán không sai. Nha hoàn lúc ấy thực sốt ruột, cho nên liền chạy đi tìm Thạch đại hiệp. Thạch đại hiệp nghe xong giận tím mặt, sau đó liền đi ra ngoài tìm Thạch Mai Hinh. Nha hoàn lúc ấy cảm thấy bí mật được bảo vệ, còn an ổn trở về phòng ngủ. Nhưng buổi sáng sự tình cùng nàng tưởng tượng căn bản không giống nhau.

Thạch đại hiệp giống như không biết Thạch Mai Hinh đã chạy trốn. Mà sau khi nữ đệ tử hôn mê tỉnh lại, mọi người mới biết Thạch Mai Hinh không ở Thạch gia.

Nha hoàn cả người đều ngốc. Lúc ấy nàng căn bản không biết rốt cuộc sao lại thế này, còn tưởng rằng mình nằm mộng lung tung rối loạn.

Bất quá thực mau, nàng liền biết là chuyện như thế nào. Nha hoàn cũng là người thông minh.

Thạch đại hiệp giận tím mặt đi tìm người, kết quả mang về thi thể Thạch Mai Hinh. Nha hoàn lúc ấy vừa nghe, trong đầu đã hóa ngốc. Nhưng sau đó nha hoàn liền minh bạch, vì cái gì Thạch đại hiệp qua một đêm giống như mất trí nhớ.

Nha hoàn nói:

"Ta thật sự...... Ta thật sự không biết! Không biết tiểu thư là chết như thế nào......"

Nha hoàn vẫn cứ không dám nói, chỉ là ngầm xác định lời Nghê Diệp Tâm nói.

Thạch đại hiệp đi ra ngoài tìm Thạch Mai Hinh, sau đó trở về làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh. Ngày hôm sau lại làm bộ mới vừa biết Thạch Mai Hinh mất tích, chạy đi tìm Thạch Mai Hinh, lúc về mang theo thi thể.

Ai là hung thủ, tựa hồ đã không cần nói.

Mộ Dung Trường Tình nghe xong Lục Duyên nói, chỉ biết Thạch đại hiệp là ngụy quân tử, thật tiểu nhân, không nghĩ tới cả con gái ruột cũng gϊếŧ, là người tàn nhẫn độc ác như vậy.

Nha hoàn ngồi dưới đất, run run nói:

"Các ngươi... cứu... cứu ta... Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ngươi đem hộp gỗ giấu ở nơi nào? Nói cho chúng ta biết, ít nhất chúng ta có thể bảo đảm không cho Thạch đại hiệp diệt khẩu."

"Ta nói cho các ngươi! Nói cho các ngươi!"

Nha hoàn lúc này không che giấu, đặc biệt tích cực nói cho bọn họ biết hộp gỗ ở chỗ nào.

Gần nửa đêm, Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình mới trở lại phòng, hơn nữa thuận lợi tìm được kẻ gϊếŧ chết Thạch Mai Hinh cùng người lấy hộp gỗ. Còn lại là việc tìm ra hộp gỗ, cùng đi tìm Thạch đại hiệp đối chứng.

Nghê Diệp Tâm để Cốc Triệu Kinh cùng Cừu Vô Nhất đi tìm hộp gỗ. Hộp gỗ chôn ở dưới gốc một cây đại thụ ngoài trấn, nghe nói cây đại thụ rất dễ phân biệt.

Mà Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình muốn đi tìm Thạch đại hiệp. Đương nhiên, Lục Duyên cũng muốn đi cùng bọn họ.

Lục Duyên nói:

"Thạch Mai Hinh tốt xấu gì cũng cùng ta lớn lên. Tuy rằng ta đối với nàng trong lòng có khúc mắc không qua được, nhưng nàng chết quá đáng thương, lại luôn quan tâm ta, cho nên ta muốn đi tìm công bằng cho nàng."

Mục Nam Đình vừa nghe, kiều chân cười lạnh nói:

"Nói thật hay, thì ra ngươi vẫn thích Thạch Mai Hinh nha."

Lục Duyên không nói lời nào. Mục Nam Đình cảm thấy không thú vị, trong lòng đột nhiên chua lòm, cũng không biết vì sao.

Nghê Diệp Tâm đồng ý.

"Chúng ta cùng đi. Để Thạch đại hiệp gặp Lục Duyên, không biết Thạch đại hiệp sẽ có khuôn mặt khó coi thế nào. Nghĩ thôi ta liền cảm thấy sảng khoái."

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nhìn Nghê Diệp Tâm. Đây chính là e sợ thiên hạ không loạn mà.

Dù sao có Mộ Dung Trường Tình ở đây, có mười Thạch đại hiệp cũng không cần sợ, cho nên bọn họ dứt khoát cùng đi.

Lúc này sắc trời tối đen, đã là thời gian nghỉ ngơi. Bọn họ đi hướng viện của Thạch đại hiệp.

Chỗ của Thạch đại hiệp thực trống trải, cũng không có đệ tử canh giữ, trong phòng không có đèn, một mảnh tối đen.

Bọn họ mới vừa đi đến cửa sân, đột nhiên Mục Nam Đình liền sửng sốt, nói:

"Chuyện gì xảy ra, còn có mùi máu."

"Mùi máu?"

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc.

Cái mũi của Mục Nam Đình thực thính.

Mộ Dung Trường Tình cẩn thận hít hít, lập tức nói.

"Không tốt."

Động tác của Mộ Dung Trường Tình thực mau.

"Xoạt"

Cửa phòng Thạch đại hiệp bị đá văng.

Cửa phòng mở ra, trong nháy mắt liền nhìn thấy đèn đột nhiên sáng lên.

Trong phòng có một thi thể, là Thạch đại hiệp. Hai mắt mở to, vẻ mặt thống khổ nhăn nhó, đầu thiếu chút nữa rơi ra, trên cổ có một vết kiếm thực nghiêm trọng.

Trên mặt đất rất nhiều máu. Cửa mở ra, mùi tanh càng đậm, quả thực là ập vào mặt.

Người chết sẽ không đốt đèn. Đèn tất nhiên không phải Thạch đại hiệp đốt, mà là một người khác.

Trong phòng còn có một người khác. Hắn ngồi ở bên bàn, ngồi thoải mái, bộ dáng nhàn nhã bình tĩnh.

Nghê Diệp Tâm liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

"Là ngươi!? Vô Chính?"

Người này bọn họ đã từng gặp qua, đại sư huynh Thương Đình Phái. Bất quá thân phận của hắn rất nhiều. Cừu Vô Tự nói hắn là đồ đệ của mình, gọi là Vô Chính. Hắn đã từng là hậu duệ danh môn, nhưng thực đáng tiếc, mười năm trước thiếu chút nữa đã chết, người nhà của hắn tất cả đều bị gϊếŧ.

Vô Chính đoan đoan chính chính ngồi ở bên thi thể, trên bàn còn có một cái hộp gỗ. Hộp gỗ đã mở ra, bất quá bên trong không thấy mảnh da.

Vô Chính cũng không có một chút hoảng loạn, cười nói:

"Chờ các ngươi thật lâu."

"Là ngươi gϊếŧ?"

Nghê Diệp Tâm nhíu mày nói.

"Là ta. Mặt thật của vị Thạch đại hiệp này có lẽ mấy vị cũng đều rành mạch. Ta gϊếŧ hắn cũng không có gì không thể."

Vô Chính lại thay đổi giọng điệu.

"Mà, ta cùng vị Thạch đại hiệp này oán hận chất chứa đã lâu. Ông ta hại chết người thân của ta. Ta cũng là thuận tiện tới báo thù."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Cho nên ngươi gϊếŧ người báo thù. Vậy còn lưu lại nơi này làm cái gì? Để khoe khoang với chúng ta sao?"

Vô Chính cười nói:

"Chỉ là ở chỗ này chờ mấy vị, để nói cùng mấy vị một tiếng là ta cầm mảnh da đi. Còn muốn khuyên mấy vị chuyện hộp gỗ tốt nhất đừng xen vào, miễn cho gây hoạ hại thân. Chuyện khác là thuốc giải cho Cừu Trưởng lão, ta sẽ mau chóng đưa đến tay các ngươi, cũng không cần các ngươi lo lắng. Cho nên về thuốc giải, các ngươi cũng không cần chịu khổ tìm kiếm."

Nghê Diệp Tâm vỗ tay một cái, nói:

"Ai nha nha, vừa nghe như vậy thấy ngươi quả thực như là Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn."

"Nghê đại nhân thật là cái gì cũng có thể nói."

Mộ Dung Trường Tình không vui nhìn chằm chằm Vô Chính, nói:

"Đừng tưởng rằng ngươi là đồ đệ của Cừu Vô Tự thì ta không dám gϊếŧ ngươi."

Vô Chính hiển nhiên không có sợ hãi.

"Võ công của Mộ Dung giáo chủ trong thiên hạ không có mấy người theo kịp. Ta tất nhiên là sợ rồi, bất quá ta cũng có chuẩn bị mới đến."

Vô Chính nói xong, đem một thứ đặt lên bàn.

Đồ vật hơi mỏng, nhìn như là một trang giấy, bất quá lại thực mềm mại. Bọn họ đều đã gặp qua thứ này, kỳ thật là một mặt nạ da dùng để dịch dung. Là Vô Chính từ trên mặt Cừu Vô Tự lấy xuống.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Thì ra ngươi tìm được Cừu trưởng lão."

"Đúng vậy, chuyện ta muốn nói đều đã nói xong, cho nên ta cũng nên đi. Chờ ta an toàn rời khỏi nơi này, Cừu trưởng lão tự nhiên cũng sẽ an toàn."