Mục Nam Đình duỗi tay sờ sờ, liền sờ được một tay nhão dính. Quan trọng là khi hắn sờ là đã đem chăn xốc lên...
Lục Duyên dùng một bộ mặt không thể tin nhìn hắn. Ánh mắt kia thật sự làm Mục Nam Đình cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, hận không thể ngất xỉu ngay.
Lục Duyên không nói gì, cố nhích nhích một chút, lại cùng Mục Nam Đình kéo ra một ít khoảng cách.
Mục Nam Đình tức giận, rất muốn giơ tay đánh Lục Duyên một cái. Bất quá trên tay nhão dính, hắn không thể làm vậy. Mục Nam Đình vội vàng kẹp chân, nhảy xuống giường. Sốt ruột hoảng hốt chạy đến cái tủ chứa túi hành lý, hắn cởi bỏ quần áo dơ, sau đó dùng khăn lau lau, rồi lấy ra một cái quần mới mặc vào.
Lục Duyên vẫn luôn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Mục Nam Đình, nhưng khi hắn cởϊ qυầи áo liền hướng tầm nhìn sang chỗ khác.
Mục Nam Đình đổi quần mới xong rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình xui xẻo tột đỉnh. Hắn vừa quay đầu liền phát hiện Lục Duyên đã ngồi dậy, tay che lại vết thương, đau đến lông mày cũng nhăn lại. Mục Nam Đình hoảng sợ, nói:
"Đêm qua mới vừa cầm máu cho ngươi, giờ ngươi lại muốn máu chảy thành sông? Sao lại ngồi dậy?"
Sắc mặt Lục Duyên thật ra so với đêm qua đã khá hơn rất nhiều, thoạt nhìn khôi phục cũng không tệ lắm.
Lục Duyên nói:
"Ta không thể tiếp tục ở lại nơi này."
"Ai u a."
Mục Nam Đình âm dương quái khí nói:
"Ngươi còn biết không thể liên lụy ta à. Ta có cần cảm ơn ngươi hay không."
Ánh mắt Lục Duyên như nhìn kẻ ngốc, nói:
"Ta là sợ ngươi liên lụy ta."
"Ta......"
Mục Nam Đình rống lên.
"Ta sao liên lụy ngươi?"
"Bởi vì ngươi quá ngốc."
"Ngươi......"
Mục Nam Đình tức giận muốn chết, nói:
"Ngươi là chó cắn Lã Động Tân. Đúng là không biết người tốt!"
Lục Duyên cười lạnh nói:
"Có quan hệ cùng Thạch gia mà là người tốt sao?"
Mục Nam Đình tức giận đến cả người run run, nói:
"Ngươi cũng là đệ tử Thạch gia đó. Ngươi cũng mắng chính mình rồi."
"Ta vốn dĩ không phải người tốt gì."
Mục Nam Đình cảm thấy mình nói không được, tức giận thật sự muốn nhào lên đánh Lục Duyên. Chỉ vì Lục Duyên có thương tích, hắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là quá không quang minh lỗi lạc.
Khi hai người còn đang cãi cọ, Nghê Diệp Tâm một chân đá văng cửa phòng.
Sáng sớm, Nghê Diệp Tâm còn chưa tỉnh ngủ, liền nghe được hai người cãi nhau ầm ĩ. Đặc biệt giọng Mục Nam Đình rất to, hận không thể làm toàn bộ Thạch gia nghe thấy.
Nghê Diệp Tâm không thể nhịn được nữa, bò dậy mặc quần áo, liền tới đây đá cửa.
Nghê Diệp Tâm đá mạnh, rồi đứng trước cửa nói:
"Hai người các ngươi đủ rồi đó. Mới sáng sớm liền ve vãn đánh yêu, còn lớn tiếng như vậy, muốn cho tất cả mọi người đều nghe được sao?"
Lục Duyên cùng Mục Nam Đình đều sửng sốt, nghe Nghê Diệp Tâm nói bốn chữ "ve vãn đánh yêu" đều xuất hiện biểu tình chinh lăng. Sau đó thực quỷ dị chính là Nghê Diệp Tâm phát hiện hai người kia thế nhưng đều...
Đỏ mặt......?
Nghê Diệp Tâm có điểm phát ngốc, tự nhủ.
Ta bất quá là nói đùa, sẽ không thật sự nói bậy thành trúng chứ?
Lại đánh giá tình trạng của Lục Duyên cùng Mục Nam Đình, Nghê Diệp Tâm tức khắc cảm thấy mắt bị chọc mù.
Lục Duyên cùng Mục Nam Đình đều đang suy nghĩ một ít sự tình xấu hổ.
Mục Nam Đình là chột dạ. Cả đêm hắn gặp ác mộng, mơ thấy Lục Duyên đem hắn ăn sạch, còn khiến hắn rất có cảm giác, ở trong mộng liền tiết.
Mà Lục Duyên không biết Mục Nam Đình có mộng gì. Chỉ biết là ngày hôm qua hắn hôn mê, kết quả bị gặm môi, đối phương còn duỗi lưỡi liếʍ lưỡi hắn. Lục Duyên từ nhỏ sống cùng sư muội, hai người đều rất ngây thơ, nhiều nhất chỉ là nắm tay, cũng chưa hôn bao giờ. Sau này Lục Duyên lại một lòng báo thù, căn bản không thời gian tìm người thành thân. Đây là lần đầu tiên cùng người khác hôn môi, đặc biệt còn hôn lưỡi.
Lục Duyên còn tưởng rằng mình đau đến hồ đồ nên mơ mơ màng màng. Khi vừa mở mắt, hắn liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Mục Nam Đình. Mục Nam Đình nhắm mắt, môi lại áp lên môi Lục Duyên vừa mυ'ŧ vừa gặm, còn phát ra âm thanh kỳ quái. Lục Duyên hoảng sợ, vội vàng dùng hết toàn lực nhắm vai Mục Nam Đình điểm huyệt.
Lời Nghê Diệp Tâm nói quả thực như ném pháo vào đầu Lục Duyên và Mục Nam Đình. Tiếng nổ bùm bùm, sức công phá đặc biệt lớn.
Mà thời điểm Lục Duyên cùng Mục Nam Đình xấu hổ, Nghê Diệp Tâm cũng trầm tư.
Nghê Diệp Tâm chỉ là đá cửa, liền thấy được hình ảnh làm người ta không thể bình tĩnh.
Đêm qua sau khi được bôi thuốc Lục Duyên rõ ràng quần áo mặc chỉnh tề. Nhưng bởi vì lúc đêm khuya Mục Nam Đình lại giúp hắn bôi thuốc cầm máu, cho nên quần áo đều cởi ra, căn bản không có mặc lại chỉnh tề. Lúc này hắn liền y sam không nghiêm chỉnh.
Mà Mục Nam Đình càng không xong. Hắn bởi vì phát tiết, cho nên nhảy xuống giường cởi bỏ quần áo dơ. Sau đó vì cãi cọ mà hắn mới mặc quần chưa mặc áo, hơn nữa dây lưng cũng chưa cột, đôi tay còn đang túm quần, một bộ như bị chà đạp.
Nghê Diệp Tâm phản ứng lại, lập tức xoay người, sau đó đem cửa đóng lại, nói:
"Các ngươi tiếp tục."
"Rầm"
Lục Duyên cùng Mục Nam Đình cố cãi nhau, hiện tại vừa thấy đối phương đều xấu hổ muốn chết, tựa hồ cũng cảm thấy tình huống không phải thực đứng đắn.
Mộ Dung Trường Tình cũng từ trong phòng đi ra. Hắn mới rời khỏi giường, bởi vì bị đánh thức nên tâm tình không xong.
Bên kia Lục Duyên cùng Mục Nam Đình vội vàng mặc quần áo, trong lúc đó người này cũng không liếc mắt nhìn người kia một cái, cũng không có nói gì nữa.
Mục Nam Đình mặc xong quần áo, mới mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này, mấy người Cừu Vô Tự cũng đều đi ra rồi.
Mục Nam Đình mở cửa, liền nhìn thấy bên ngoài ngồi một sân người. Tất cắt đều nhìn hắn bằng ánh mắt tương đối ý vị sâu xa.
Nghê Diệp Tâm đang ngồi ở bàn đá trong sân nói lại tình huống cho mọi người nghe. Nghê Diệp Tâm kể tình huống vừa rồi mình đá cửa đã nhìn thấy hình ảnh kỳ quái, hơn nữa còn nói mình ngửi thấy mùi hương lạ. Trong đó Nghê Diệp Tâm tất nhiên còn thêm mắm thêm muối, dùng rất nhiều từ ngữ khoa trương. Mọi người nghe đều kinh ngạc cảm thán không ngừng.
Mục Nam Đình vừa ra tới, liền cảm thấy ánh mắt những người này giống như bắt gian tại giường, làm trên mặt hắn liền đỏ hoàn toàn. Mục Nam Đình căng da đầu, nói:
"Các ngươi.... Các ngươi nhìn cái gì chứ. Còn không mau đem người trong phòng ta mang đi!"
Nghê Diệp Tâm nhìn hắn, nói:
"Mục thiếu hiệp, ngươi không thể mới vừa kéo quần lên liền không nhận người nha. Tốt xấu gì cũng là vừa từ quan hệ tình địch phát triển thành tình một đêm. Dù thế nào cũng phải thương tiếc con nhà người ta chứ."
Mục Nam Đình trừng mắt, chấn kinh nói:
"Ngươi nói bậy cái gì đó? Ta và hắn quan hệ gì cũng không có. Ta đối với hắn kéo quần không nhận người là cái gì?!"
Nghê Diệp Tâm nhướng mày, nói:
"Đừng có phủ nhận. Lục Duyên bị thương thành như vậy vẫn có bản lĩnh đè được ngươi? Mục thiếu hiệp chỉ là cái gối thêu hoa, đúng là vô dụng mà."
"......"
Mục Nam Đình nói không ra lời. Dù sao nghĩ tới ác mộng đêm qua, khiến cho sắc mặt hắn đỏ bừng.
Bọn họ nói chuyện, Lục Duyên cũng đi ra. Hắn một bàn tay đỡ vết thương, động tác thực cố hết sức, bất quá trên mặt so với hôm qua khá hơn rất nhiều.
Lục Duyên khách khí nói với mấy người Nghê Diệp Tâm.
"Đa tạ các vị cứu ta, Lục mỗ cũng nên rời đi."
Mục Nam Đình không phục. Rõ ràng hắn cũng cứu Lục Duyên, nhưng không được đa tạ còn bị nhục nhã.
Thật là càng nghĩ càng giận.
Nghê Diệp Tâm hỏi:
"Ngươi chuẩn bị đi nơi nào?"
"Trước tiên rời khỏi nơi này......"
Lục Duyên còn chưa có nghĩ ra, bất quá khẳng định muốn trước tiên rời khỏi Thạch gia, bằng không bị Thạch đại hiệp bắt thì thành chuyện xấu. Chỉ là Lục Duyên thương thế quá nặng, rời khỏi đây cũng không đi xa được, thực dễ dàng bị Thạch đại hiệp bắt lại.
Nghê Diệp Tâm nói:
"Ta thật ra cảm thấy ngươi nên ở lại nơi này."
"Ở lại nơi này?"
Mục Nam Đình mở miệng nói.
"Không bao lâu nữa Thạch đại hiệp sẽ phát hiện hắn biến mất, lập tức liền đi tìm người. Hắn ở lại nơi này chính là chờ chết đó."
"Ngươi thật ra rất quan tâm hắn nha."
Mục Nam Đình bị Nghê Diệp Tâm đùa giỡn, nhanh ngậm miệng không nói.
Lục Duyên nhìn Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm có vẻ nắm chắc, hơn nữa nhìn như đã có biện pháp.
"Nghê đại nhân có ý tứ gì?"
"Rời khỏi Thạch gia, ngươi cũng đi không xa, Thạch đại hiệp vẫn thực dễ dàng tìm được ngươi. Mà ngươi rời đi sau này khẳng định còn phải trở về, bởi vì ngươi còn muốn tiếp tục điều tra về chuyện hộp gỗ, không phải sao?"
Lục Duyên gật gật đầu, nói:
"Đúng vậy, ta sẽ không bỏ qua như vậy."
"Cho nên ngươi ở lại nơi này, thật ra là an toàn nhất."
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, nói:
"Ngươi lại có ý nghĩ xấu xa gì?"
"Đại hiệp đã quên sao? Thập Nữ dịch dung rất giỏi, Cừu Trưởng lão chính là sư phụ của Thập Nữ, khẳng định dịch dung càng giỏi hơn."
Cừu Vô Tự đột nhiên bị điểm danh, liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, nói:
"Ngươi muốn ta dịch dung cho Lục Duyên."
"Đúng vậy."
Nghê Diệp Tâm cười, nói:
"Liền dịch dung hắn thành bộ dáng của ngươi đi."
"Ta?"
Cừu Vô Tự sửng sốt, nói:
"Dịch dung thành ta?"
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói:
"Ngươi vốn dĩ thân thể không thoải mái, đang bệnh nặng. Lục Duyên dịch dung thành ngươi, tuyệt đối phù hợp nhất."
"Ta thì làm sao đây?"
"Ngươi đi ra bên ngoài trốn."
"......"
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Đó cũng là một biện pháp."
Bản thân Cừu Vô Tự cũng có thương tích, lúc này đến chỗ khác chờ bọn họ, cũng không cần bôn ba. Mà Lục Duyên cũng có thể an toàn.
Cừu Vô Tự thấy Mộ Dung Trường Tình đồng ý, cũng không có ý kiến, chuẩn bị dịch dung cho Lục Duyên. Có điều Cừu Vô Tự có điểm lo lắng, lỡ như Vô Chính lại tới nữa thì làm sao?
Cừu Vô Tự rối rắm muốn chết. Hắn tin tưởng kỹ thuật dịch dung của bản thân khó ai phát hiện. Nếu Vô Chính tới, thật sự xem Lục Duyên là hắn thì chẳng phải...
Thời gian không đợi người, Cừu Vô Tự tuy rằng rối rắm, nhưng vẫn cứ phải dịch dung cho Lục Duyên.
Mọi người về phòng Cừu Vô Tự thực hiện dịch dung, sau đó Cừu Vô Tự cũng chuẩn bị rời đi.
Kỹ thuật dịch dung của Cừu Vô Tự không cần phải nói, tốt đủ để lấy giả đánh tráo thật. Chỉ là Lục Duyên cao hơn Cừu Vô Tự một ít. Mọi người để Lục Duyên nằm ở trên giường, đem chăn đắp lên, như vậy thì không còn vấn đề rồi.
Mục Nam Đình cảm thấy rất thú vị. Hắn nhìn chằm chằm Lục Duyên, cảm thấy kỹ năng này thật là quá tuyệt vời, hoàn toàn nhìn không ra luôn.
Mấy người Cừu Vô Tự rời khỏi phòng. Cừu Vô Tự không thể ở lại Thạch gia, Cừu Vô Nhất phụ trách đưa Cừu Vô Tự đi đến chỗ an toàn sắp xếp ổn thỏa. Mà Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lại đi tuần tra một chút, nhìn xem người Thạch gia có phải đã phát hiện Lục Duyên bỏ trốn rồi hay không.
Trong phòng chỉ còn lại có Lục Duyên và Mục Nam Đình. Mục Nam Đình bị bắt ở lại chăm sóc Lục Duyên. Lục Duyên nằm ở trên giường, hắn liền ngồi ở bàn liên tiếp nhìn chằm chằm mặt người ta, nhìn tới nhìn lui.
Lục Duyên vốn dĩ muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng bị ánh mắt cực nóng của Mục Nam Đình chiếu vào cả người không thoải mái, rốt cuộc mở mắt, lãnh đạm nói:
"Nhìn cái gì?"
"Nhìn người đẹp a."
Mục Nam Đình làm bộ dạng hoa hoa công tử, cười nói:
"Gương mặt hiện tại này so với gương mặt ngươi trước kia đẹp hơn nhiều."
Diện mạo Cừu Vô Tự và Lục Duyên đều không tồi. Bất quá Lục Duyên gốc cạnh, Cừu Vô Tự lại nhu hòa. Đối với Mục Nam Đình mà nói, gương mặt Cừu Vô Tự hợp khẩu vị của hắn hơn. Dù sao hắn cho tới bây giờ chưa hề nghĩ sẽ nằm dưới nam nhân khác.
Lục Duyên cười lạnh một tiếng, nói:
"Phải không? Nhưng ngươi lại khiến người ta chán ghét."
"......"
Mục Nam Đình tức giận muốn chết.
"Ngươi hiện tại bị bệnh còn dám cùng ta đấu khẩu. Ngươi tin hay không, ta hiện tại sẽ đè ngươi, ngươi chắc chưa từng cùng nam nhân làm sự tình như vậy hả? Dù sao mặt ngươi hiện tại ta rất thích, ta không có e ngại."
Lục Duyên lại cười lạnh, nói:
"Ngươi cho rằng ngươi có bản lĩnh đó?"
Mục Nam Đình liền đứng lên, lập tức đi đến mép giường, vén áo lộ cánh tay, một bộ dạng muốn đánh lộn.
Chỉ là hắn quá mức sốt sắng, mới vừa cúi xuống liền cảm giác bị Lục Duyên điểm huyệt.
Lục Duyên chịu đựng đau, vươn tay điểm huyệt Mục Nam Đình. Thân thể Mục Nam Đình tức khắc liền tê mỏi, không dùng được sức lực. Hắn vội vàng duỗi tay chống đỡ miễn cho chính mình ngã vào trên người Lục Duyên.
Mục Nam Đình nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi... ngươi buông tay...!"
Hắn không chỉ là thân thể không có sức lực, giọng nói cũng yếu ớt, thì thào kéo dài.
"Đã nói ngươi ngốc mà."
Mục Nam Đình tức giận muốn chết, nhưng đã bị người khác điểm huyệt căn bản không cách gì phản kháng.
Nhưng mà ở ngay lúc này, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình vừa vặn đẩy cửa vào. Hai người liền nhìn thấy Mục Nam Đình trên người Lục Duyên. Hai người ở trên giường giống như đang hôn nhau. Bởi vì trong phòng có chút tối, cho nên nhìn không rõ thực hư dễ dàng liền hiểu lầm.
Nghê Diệp Tâm lập tức che lại đôi mắt, nói:
"Mù mắt rồi."
Mục Nam Đình cùng Lục Duyên cũng không nghĩ đến có người vào. Giật nảy mình, Lục Duyên vội vàng thả tay khỏi người Mục Nam Đình, còn đẩy hắn một phen.
Mục Nam Đình nhất thời không dùng được sức lực, kết quả đã bị quăng ngã một cái, mông nện xuống. Hắn kêu ai ô ô.
Khi Mục Nam Đình lấy lại sức lực liền nhảy dựng lên muốn liều mạng cùng Lục Duyên. Bất quá Mộ Dung Trường Tình đã nói:
"Đừng lên tiếng, có người tới."
Biểu tình Mục Nam Đình lập tức liền nghiêm túc, không dám tiếp tục quậy.
Mộ Dung Trường Tình lôi kéo Nghê Diệp Tâm nói:
"Chúng ta đi ra ngoài chắn một thời gian, các ngươi đừng lộ ra dấu vết."
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lập tức ra khỏi phòng. Mục Nam Đình vội vàng sửa sang lại trong phòng, cũng kéo chăn đắp cho Lục Duyên, sau đó vội vã trở lại phòng mình.
Bên ngoài quả nhiên có người tới, là Thạch đại hiệp cùng mấy đệ tử.
Thạch đại hiệp vội vã, càng sốt ruột hơn cả ngày hôm qua. Nghê Diệp Tâm làm bộ muốn đi ra ngoài.
"Thạch đại hiệp thức sớm vậy. Chúng ta đang muốn đi ăn sáng. Thạch đại hiệp là muốn đi đâu?"
T
hạch đại hiệp nhìn thấy hai người Nghê Diệp Tâm, nói:
"Đêm qua, Lục Duyên bị ta bắt về đã chạy mất. Ta đang cùng đệ tử tìm hắn."
Nghê Diệp Tâm giả bộ kinh ngạc.
"Hả? Cái gì? Lục Duyên bị Thạch đại hiệp bắt được rồi? Ta cũng chưa nghe nói. Nhưng sao lại chạy mất?"
Thạch đại hiệp sắc mặt khó coi muốn chết, nói:
"Hôm nay sáng sớm đã không thấy tăm hơi, cũng không biết làm như thế nào chạy trốn được."
Thạch đại hiệp chính là xuyên xương tỳ bà của Lục Duyên, căn bản không thể tưởng tượng được Lục Duyên còn có thể chạy trốn. Chuyện này chính là vịt nấu chín còn bay mất.
Thạch đại hiệp phi thường không cam lòng, nói:
"Hai vị thứ lỗi, xin cho chúng ta vào phòng tìm một chút. Lỡ như Lục Duyên chạy ra rồi ẩn nấp ở trong phòng hai vị. Vậy hai vị sẽ gặp bất lợi."
Nghê Diệp Tâm vội vàng tránh ra.
"Thạch đại hiệp xin tự tiện. Nơi này vốn dĩ chính là nhà của Thạch đại hiệp mà."
Thạch đại hiệp thấy bọn họ cũng không ngăn trở, cũng không có nghĩ nhiều, lệnh đệ tử đi vào lục soát.
Mục Nam Đình ngồi ở trong phòng, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Hắn biết thực mau phòng hắn cũng sẽ có người tới lục soát. Nhưng nghe được phòng bên cạnh có người đi lục soát tra xét, hắn cũng có chút khẩn trương.
Nhóm đệ tử lại lục soát kỹ càng trong sân.
Bọn họ vào phòng lại không biết "Cừu Vô Tự" nằm ở trên giường nghỉ ngơi chính là Lục Duyên, hoàn toàn nhìn không ra. Bọn họ chỉ là nhìn thoáng qua Lục Duyên, sau đó liền đi lục soát chỗ khác.
Cuối cùng nhóm người Thạch đại hiệp tất nhiên không có lục soát ra bất cứ thứ gì, phi thường ảo não rời khỏi.
Thạch đại hiệp đang muốn đi, Nghê Diệp Tâm liền gọi lại.
"Đúng rồi, Thạch đại hiệp, chúng ta ở chỗ này đã quấy rầy lâu rồi. Xin hỏi Thạch đại hiệp, dược liệu chúng ta cần bao nhiêu lâu nữa mới có thể có được?"
"Đừng có gấp, đệ tử đi lấy dược liệu kia đang trên đường trở về, rất mau sẽ đến."
"Vậy xin đa tạ Thạch đại hiệp."
Thạch đại hiệp nói xong vội vã đi ngay.
Khi đám người kia đã đi xa, Mộ Dung Trường Tình mới nói.
"Không có việc gì nữa."
Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra.
"Thấy chưa, biện pháp của ta quả nhiên là dùng được."
"Kế tiếp, chúng ta nhanh tìm được cái hộp gỗ của Thạch gia, sau đó mau chóng rời khỏi đây."
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói:
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Vốn dĩ Thạch gia có cái hộp gỗ, bất quá đã bị lấy mất rồi. Người lấy hộp gỗ không chỉ có thể là hung thủ gϊếŧ Thạch Mai Hinh, hơn nữa rất có khả năng là người trong Thạch gia.
"Người kia hẳn là biết Thạch Mai Hinh để chìa khóa ở nơi nào, không chừng là người bên cạnh Thạch Mai Hinh. Chúng ta phải cẩn thận dò hỏi một chút."