Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 282: Không còn là Giáo chủ trước kia

Nghê Diệp Tâm kêu Mộ Dung Trường Tình nhanh đem cửa đóng lại. Sau đó Nghê Diệp Tâm liền từ trong chăn bò ra, vội vàng lấy quần áo mặc vào.

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, ôm cánh tay nhìn đối phương mặc quần áo, nhịn không được liền cười, nói:

“Ngươi tính cứ như vậy mà đi?”

“Chứ sao? Lục Duyên đã bị mang về, ta có chút tò mò, muốn đi xem.”

Mặc tốt quần áo, Nghê Diệp Tâm vội vàng liền từ giường nhảy xuống.

Chẳng qua nhảy xuống xong, Nghê Diệp Tâm liền cứng đờ. Bởi vì Nghê Diệp Tâm cảm giác được mông không chỉ có đau, lại còn có chất lỏng xuôi theo đùi chậm rãi chảy xuống.

Sắc mặt Nghê Diệp Tâm nháy mắt đỏ bừng, sau đó lộn nhào trốn trở về trong ổ chăn, dùng chăn đem chính mình bao kín.

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng.

Nghê Diệp Tâm dùng đôi mắt hung hăng trừng hắn, nói:

“Cười cái gì mà cười, đều là do ai.”

“Ngươi nói xem, ta làm cái gì?”

Mộ Dung Trường Tình vừa cười vừa đi qua, cúi xuống hôn trán Nghê Diệp Tâm một cái, nói:

“Lại đây, ta giúp ngươi rửa sạch.”

“Vẫn là ta tự mình……”

Mỗi lần đều là khi đã hôn mê Mộ Dung Trường Tình giúp rửa sạch, cơ bản Nghê Diệp Tâm không có cảm giác gì, cho nên cũng sẽ không thẹn thùng. Nhưng hiện tại bất đồng, Nghê Diệp Tâm tưởng tượng liền cảm thấy quá thẹn.

Mộ Dung Trường Tình tỏ ra dễ nói chuyện, hướng mép giường ngồi xuống, nói:

“Vậy ngươi làm đi, ta chờ.”

“Chờ cái quỷ gì.”

Nghê Diệp Tâm liếc trắng mắt, nói:

“Ra bên ngoài chờ đi.”

“Còn thẹn thùng gì? Thân thể ngươi chỗ nào ta chưa nhìn qua?”

Nghê Diệp Tâm bị hắn nói mặt càng đỏ hơn.

“Cái đồ lưu manh không biết xấu hổ.”

Mộ Dung Trường Tình liền tiến tới ôm cả chăn và người vào trong ngực. Hắn duỗi tay đến phía dưới, ở trên mông Nghê Diệp Tâm nhéo một chút, nói:

“Vẫn là ta giúp ngươi rửa sạch đi. Dù gì… ta cũng có kinh nghiệm, cũng có thể mau một chút. Bọn họ còn chờ ở bên ngoài.”

Nghê Diệp Tâm muốn phản kháng nhưng hoàn toàn làm không được, lúc này mới cảm giác được giá trị vũ lực có bao nhiêu đáng sợ. Nhưng mà muốn đối kháng với biếи ŧɦái võ công cao như Mộ Dung Trường Tình thật đúng là không dễ dàng.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy, tiếp theo vẫn là nên ngất xỉu sẽ tốt hơn……

Hai người ở trong phòng một hồi, ba người đứng ngoài cửa vốn dĩ gấp gáp, chờ đến không kiên nhẫn, đổi thành đến bàn đá ngồi chờ.

Cừu Vô Nhất lắc lư hai chân ngắn, nâng quai hàm nói:

“Sao còn không ra nha!”

Qua ngày mới, Nghê Diệp Tâm rốt cuộc cũng mặc xong quần áo, nhưng sắc mặt hồng hồng, hơn nữa cả người một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Mộ Dung Trường Tình phủ một kiện áo choàng, nói:

“Ngươi ra mồ hôi, đi ra ngoài đừng để cảm lạnh.”

Nghê Diệp Tâm là được Mộ Dung Trường Tình dìu đi ra ngoài, cảm giác hai chân run lên, đi đường có điểm khó khăn. Lúc này Nghê Diệp Tâm so với Cừu Trưởng lão thân thể không tốt còn có vẻ yếu hơn.

Cừu Vô Tự nhìn thấy bọn họ ra tới định cảm khái, nhưng rồi đột nhiên bật cười.

Cừu Vô Nhất nhìn thấy Cừu Vô Tự cười, hỏi.

“Ca ca cười cái gì nha?”

Cừu Vô Tự không dám nói, vì thế thực chính nghĩa lắc lắc đầu.

Hắn là nhìn sắc mặt Nghê Diệp Tâm, cảm thấy Nghê Diệp Tâm so với mình càng phóng túng quá độ hơn.

Bởi vì Nghê Diệp Tâm có hậu thuẫn lớn chống lưng, cho nên Cừu Vô Tự chỉ cười một mình, không tính toán nói ra.

Năm người rốt cuộc từ trong viện đi ra ngoài, định đi xem Lục Duyên trong truyền thuyết.

Bọn họ đi đến nửa đường liền thấy được Mục Nam Đình đã trở về.

Mục Nam Đình cau mày, cũng không có bộ dáng bất cần đời như bình thường, thoạt nhìn không được vui. Mục Nam Đình nhìn thấy bọn họ sửng sốt, nói:

“Đêm khuya, các ngươi sao không ngủ vậy.”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Cũng giống ngươi thôi.”

“Các ngươi nếu muốn đi xem náo nhiệt thì có thể trở về.”

“Lời này là sao?”

“Sư bá đã đem Lục Duyên đi rồi, nói là Lục Duyên không thừa nhận gϊếŧ chết Thạch tiểu thư, nên muốn nghiêm hình tra khảo. Ta vừa rồi đi qua, sư bá cũng không cho ta thấy Lục Duyên.”

Thạch đại hiệp tựa hồ đã nhận định là Lục Duyên gϊếŧ Thạch tiểu thư, cho nên đối với Lục Duyên hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bắt được hắn mang về, lại nghe Lục Duyên không thừa nhận gϊếŧ người, ông ta tức giận hạ lệnh đem Lục Duyên nhốt lại, còn muốn nghiêm hình tra khảo.

Nghê Diệp Tâm lập tức hỏi:

“Nhốt ở nơi nào?”

“Ta làm sao biết được. Sư bá không cho ta thấy Lục Duyên, sao nói cho ta biết nơi nhốt Lục Duyên.”

Tròng mắt Nghê Diệp Tâm lập tức đảo vài vòng, sau đó lặng lẽ lôi kéo tay áo Mộ Dung Trường Tình.

Mục Nam Đình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm lộ ra bộ dáng tính kế, liền lập tức nói:

“Các ngươi có định lén đi nhìn Lục Duyên không?”

Nghê Diệp Tâm liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

“Chúng ta là chúng ta, cùng ngươi không có quan hệ. Chúng ta không mang theo ngươi đi đâu.”

Mục Nam Đình bị Nghê Diệp Tâm nói một câu phá hỏng, thiếu chút nữa nghẹn chết.

Kỳ thật Mục Nam Đình cũng rất muốn biết rốt cuộc là chuyện như thế nào. Hắn vốn dĩ có tính toán lén đi xem Lục Duyên. Bất quá Mục Nam Đình võ công tuy rằng cũng khá, nhưng cũng không tính thực tốt, cho nên một mình đi lại ở Thạch gia rất nguy hiểm.

Cho nên Mục Nam Đình đã có dự tính đi theo mấy người Nghê Diệp Tâm tìm người. Ai ngờ Nghê Diệp Tâm nói một câu liền ngăn chặn hắn. Mục Nam Đình có tư thế muốn la lối khóc lóc chơi xấu.

“Được lắm, các ngươi cũng muốn lén đi xem mà không mang theo ta. Nếu không mang theo ta, hiện tại ta liền hô to đem mọi người qua đây, như vậy các ngươi cũng không thể đi....”

Nghê Diệp Tâm nhìn ra Mục thiếu hiệp bắt đầu cố ý chơi xấu.

Mộ Dung Trường Tình không sợ cái này. Hắn cười lạnh một tiếng, không đợi Mục Nam Đình nói xong đã vung tay một cái. Nháy mắt Mục Nam Đình liền há to miệng nói không ra lời.

Mục Nam Đình trợn tròn mắt, chỉ có tròng mắt liếc trái liếc phải. Hắn đã bị điểm huyệt, hoàn toàn không thể động đậy, còn không thể nói chuyện.

Nghê Diệp Tâm vui vẻ, nói:

“Mục thiếu hiệp, ngươi kêu đi.”

Cừu Vô Nhất đứng ở bên cạnh chính là e sợ thiên hạ không đủ loạn. Tiểu ác ma vừa thấy Mục Nam Đình bất động, còn vỗ tay nhảy qua nhảy lại, một bộ thực vui vẻ.

Cừu Vô Tự cảm giác mồ hôi chảy ròng ròng, cảm thấy Giáo chủ đã không phải là giáo chủ mà mình biết. Giáo chủ thế nhưng còn giúp đỡ Nghê Diệp Tâm khi dễ một vãn bối.

Nghê Diệp Tâm còn chỉ huy Mộ Dung Trường Tình.

“Đại hiệp đem hắn nhét sau thân cây, như vậy người khác sẽ không thấy hắn.”

Mộ Dung Trường Tình nghe theo, đem Mục Nam Đình đặt sau một cái cây. Mục Nam Đình quỳ chổng mông, mặt úp xuống, tư thế thực gian nan. Hắn cảm giác cái mũi sắp bị sụp, đáng tiếc không thể lên tiếng, có khổ nói không nên lời.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, nói:

“Không được, không được, cái tư thế này thật bất nhã. Hay là đem Mục thiếu hiệp lật lại đi. Hắn thích ngắm trăng, đem mặt hướng lên, thời điểm nhàm chán có thể ngắm trăng.”

Mộ Dung Trường Tình ôm tay cười lạnh, nói:

“Ngươi rất lo lắng cho hắn.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe lập tức liền đi lấy lòng Mộ Dung Trường Tình, ôm cánh tay hắn, nói:

“Đại hiệp không thích vậy thì không cần lật hắn lại, chúng ta đi thôi. Trong chốc lát chờ chúng ta tìm được Lục Duyên xong, trở về giúp hắn giải huyệt.”

Mục Nam Đình còn tưởng rằng cái mũi của mình được cứu, không nghĩ tới mấy người kia lại mặc kệ hắn, cứ thế liền đi rồi. Mục Nam Đình thở hổn hển, nhưng trừ cái đó ra cái gì cũng làm không được.

Năm người hoạt động trong bóng đêm, cũng may võ công đều không tệ, cho nên không có ai phát hiện.

Cừu Vô Nhất nhăn mặt, nói:

“Bọn họ đem người nhốt ở nơi nào chứ?”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Ai chà, Thạch gia căn bản không lớn, chúng ta tìm tòi thì được rồi, dù có lật ngược lên trời bất quá cũng nửa canh giờ thôi.”

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Phân công tìm.”

Hắn nói ba chữ xong lập tức vươn tay đem Nghê Diệp Tâm chặn ngang bế lên. Thân ảnh hai người nháy mắt biến mất không còn thấy bóng.

Cừu Vô Tự há miệng, lời cũng chưa kịp nói. Sau đó hắn liền cảm giác được Cừu Vô Nhất túm túm tay áo. Cừu Vô Tự cúi đầu. Cừu Vô Nhất ngửa đầu, một tay còn nắm tay Cốc Triệu Kinh.

“Ca ca, ta cùng Triệu Kinh ca ca qua bên kia tìm. Ca ca tìm bên còn lại!”

Cừu Vô Nhất nói xong lôi kéo Cốc Triệu Kinh rời đi thực mau, chỉ còn lại một mình Cừu Vô Tự.

Cừu Vô Tự không giận, chỉ cảm thấy mình thật cô đơn, thật là có chút thê lương.

Bọn họ đến cùng một phương hướng, trước mặt có ba phương hướng. Hai nhóm kia đi hai phương hướng rồi, còn lại một phương hướng, Cừu Vô Tự lập tức đi.

Nghê Diệp Tâm được Mộ Dung Trường Tình ôm, cả bước đi cũng không cần, thật sự tiết kiệm sức lực. Bất quá Nghê Diệp Tâm biết kỳ thật Mộ Dung Trường Tình đang âm thầm khinh bỉ mình. Hắn sợ Nghê Diệp Tâm đi liền lộ tiếng bước chân, sẽ bị người khác nghe được.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình là đi hướng bên trái. Bọn họ cũng không biết con đường này thông đến chỗ nào, lúc trước chưa có đi qua.

Lúc trước bọn họ cũng chỉ đi qua chỗ phòng dành cho khách, chủ viện cùng vài chỗ. Phương hướng bên tay trái này có một cái viện, cũng không khác chỗ phòng dành cho khách là mấy. Bên trong chỉ có ba cái phòng, cũng không có người, không hề có tiếng động.

Mộ Dung Trường Tình lắng nghe xong, liền nói:

“Nơi này không có ai.”

Hắn nói xong mới đem Nghê Diệp Tâm thả xuống, đặt ở trên mặt đất.

“Nơi này là dùng để chất hàng hóa sao?”

“Không biết, vào xem.”

Viện rất nhỏ, chỉ có ba gian phòng. Phòng chính giữa khá lớn, hai gian bên cạnh tương đối nhỏ, trong sân có rất nhiều cái rương.

Hai người trước tiên đi vào phòng chính giữa. Đẩy cửa ra, là có thể ngửi thấy mùi thảo dược, trong phòng cũng có rất nhiều cái rương giống trong sân.

Tuy rằng chất đống nhiều rương, bất quá tương đối chỉnh tề, hơn nữa thực sạch sẽ, có lẽ có người thường xuyên tới. Cái phòng này có lẽ được sử dụng thường xuyên.

Nghê Diệp Tâm đi qua, tùy tiện mở một cái rương, phát hiện bên trong là thảo dược.

Người Thạch gia đa phần đều biết y thuật, hơn nữa thường xuyên trị bệnh cứu người, cho nên trong nhà có nhiều dược liệu cũng là bình thường.

Hai người ở trong phòng tìm một vòng, không có phát hiện ra cái gì kỳ quái, cũng không có mật thất hay lối ngầm.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài, liền hướng phòng bên tay trái đi. Vừa đẩy mở cửa, Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị sặc, ho khan lên. Nghê Diệp Tâm vội vàng che miệng, miễn cho thật sự ho khan ra tiếng lại làm người bên ngoài nghe thấy.

Mộ Dung Trường Tình cũng ghét bỏ phất phất tay, cảm giác trong phòng đầy bụi bặm. Một mùi vị ẩm mốc tràn lan không dễ ngửi.

Phòng này nhỏ hơn phòng kia gần một nửa, bất quá bên trong đồ vật tràn đầy, có rất nhiều cái rương lớn. Bất quá thoạt nhìn đã thật lâu không có ai dùng qua. Mặt trên của rương đều là bụi bặm, trên mặt đất cũng đều là bụi bặm, một cái dấu chân cũng không có.

Mộ Dung Trường Tình dùng tay phất phất, nói:

“Nơi này thật lâu không ai dùng, chúng ta cũng không cần đi vào.”

Nghê Diệp Tâm giữ chặt Mộ Dung Trường Tình muốn đi, nói:

“Đại hiệp, cái phòng này vừa thấy là biết có vấn đề nha, sao có thể không đi vào chứ.”

“Có vấn đề?”

Mộ Dung Trường Tình kỳ quái hỏi.

Trong phòng một cái dấu chân cũng không có. Lục Duyên mới vừa bị bắt tới, nếu hắn bị nhốt ở trong phòng này, như vậy trên mặt đất hẳn là phải có dấu chân mới đúng.

Nghê Diệp Tâm che miệng, nói:

“Đại hiệp nhìn kỹ đi, trong phòng bụi bặm đến không thành bộ dáng. Đại hiệp cũng sẽ không thật sự nghĩ phòng này đã thật lâu chưa dùng qua? Thạch gia không phải ở tại sa mạc, bao nhiêu năm mới có thể tích bụi đầy như vậy. Quả thực chính là lạy ông tôi ở bụi này.”

Nghê Diệp Tâm vừa nói như vậy, Mộ Dung Trường Tình đột nhiên cảm thấy cũng có lý.

Trong phòng này bụi bặm có chút kỳ quái, hơn nữa mỗi một chỗ đều xám xịt. Tuy rằng bụi rất dày, nhưng ở góc phòng cũng không có mạng nhện linh tinh. Vách tường thậm chí không có chỗ loang lổ, căn bản không giống như là nhiều năm không ai quét tước.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Khẳng định là có người cố ý làm ra bụi bặm này, nhằm che giấu tai mắt. Cho nên chúng ta cần phải đi vào nhìn một cái a.”

Mộ Dung Trường Tình có vẻ ghét bỏ, đi vào thì quần áo trắng của hắn liền không xong.

Bất quá hai người vẫn đi vào, trên mặt đất lập tức để lại dấu chân.

Nghê Diệp Tâm đi đến những cái rương trước mặt mở ra xem, phát hiện bên trong đều là trống không, căn bản cái gì cũng không có. Toàn là rương rỗng mà thôi.

Nghê Diệp Tâm tiếp tục mở những cái rương khác. Ở thời điểm mở đến có chút mỏi mệt, đột nhiên kinh hô.

“Ô”

Mộ Dung Trường Tình lập tức đi tới nhìn. Cái rương mở ra, trong rương là trống không. Nhưng mà cái rương này không có đế, phía dưới là một lối đi đặc biệt sâu.

Nghê Diệp Tâm chỉ vào phía dưới, nói:

“Có phải ở phía dưới hay không?”

Trong phòng này quả nhiên có huyền cơ, ở phía dưới một cái rương có mật đạo.

Mộ Dung Trường Tình cũng không biết Lục Duyên có phải bị nhốt ở phía dưới hay không, bất quá lập tức liền mang theo Nghê Diệp Tâm đi xuống.

Mật đạo tối đen, rất sâu, Nghê Diệp Tâm đi một chút liền cảm thấy có chút giật mình. Nghê Diệp Tâm vội vàng kéo tay Mộ Dung Trường Tình, sau đó ghé vào bên tai hắn, nói:

“Đại hiệp, không thích hợp. Có phải cảm thấy rất quen thuộc?”

Mộ Dung Trường Tình cũng cau mày, thoạt nhìn đồng cảm cùng Nghê Diệp Tâm.

Nơi này thực sâu, có bậc thang luôn đi xuống.

Mộ Dung Trường Tình cũng phát hiện bố trí của mật đạo này rất quen. Quả thực giống như đúc mật đạo ở chỗ Thẩm đại hiệp.

Nghê Diệp Tâm hoài nghi mình có phải xuyên qua không gian tới chỗ đị lao của Thẩm đại hiệp hay không.

Lúc trước bọn họ ở chỗ Thẩm đại hiệp, từ trong địa lao cứu ra Thập Nữ. Lúc ấy mật đạo là phát hiện ở chỗ núi giả. Tuy rằng không phải phía dưới một cái rương, nhưng bước vào mật đạo thì cách bố trí rất giống nơi này.

Khi mắt Nghê Diệp Tâm thích ứng với bóng tối, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy phía dưới có người nằm trên mặt đất. Bởi vì quá xa, lại quá tối, Nghê Diệp Tâm thấy không rõ lắm.

Đó là một người nam nhân, dáng người cao lớn. Người kia hình như đã ngất xỉu, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.

Nghê Diệp Tâm túm túm tay áo Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình liền mang theo Nghê Diệp Tâm đi xuống.

Khi đến gần, Nghê Diệp Tâm liền thấy rõ đó là một nam nhân hơn hai mươi tuổi, bị xích tay chân.

Sắc mặt nam nhân có chút tái nhợt, quần áo rất đơn bạc. Vóc dáng hắn cao ráo, diện mạo tuy rằng văn nhã, bất quá không nhu nhược, thoạt nhìn rất là anh tuấn. Cổ tay phải của hắn có vết sẹo rất sâu, dài thoạt nhìn thực dữ tợn.

Người nam nhân này có lẽ chính là Lục Duyên mà mọi người thường nhắc đến.

Nghê Diệp Tâm vừa thấy tay phải liền đoán được thân phận người này.

Nghê Diệp Tâm muốn chạy qua nhìn Lục Duyên xem thế nào. Địa lao này lạnh đến thấu xương, sắc mặt Lục Duyên thoạt nhìn kém cực kỳ, hô hấp cũng mỏng manh, không biết có phải sắp tắt thở rồi hay không.

Nghê Diệp Tâm vừa muốn tiếp cận đối phương, đã bị Mộ Dung Trường Tình dùng một tay túm chặt. Hắn thấp giọng nói ở bên tai Nghê Diệp Tâm.

“Đừng nhúc nhích, hắn không có ngất xỉu, đang tỉnh.”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, vì nghe không ra Lục Duyên tỉnh hay là ngất xỉu. Nghê Diệp Tâm cảm thấy âm thanh hô hấp giống nhau, bất quá Mộ Dung Trường Tình rất khẳng định.

Tuy rằng trên người Lục Duyên có xích sắt, bất quá xích sắt chỉ có thể trói buộc phạm vi hoạt động. Một khi tiếp cận quá gần, cho dù xích sắt cũng không thế nào dùng được.

Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, nghĩ thầm.

Lục Duyên là đang giả bộ bất tỉnh?

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay bảo hộ Nghê Diệp Tâm, vỗ một cái ý bảo đừng cử động.

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, liền im lặng nhìn Mộ Dung Trường Tình đi qua.

Bước chân Mộ Dung Trường Tình không ngắn, hai bước liền đi tới. Sau đó hắn ngồi xổm xuống, hình như là muốn xem xét tình hình của Lục Duyên.

Nháy mắt khi Mộ Dung Trường Tình ngồi xổm xuống, Lục Duyên vẫn nằm im không nhúc nhích trên mặt đất đột nhiên đánh ra một chưởng. Xích sắt phát ra một tiếng leng keng giòn vang.