Năm người Nghê Diệp Tâm đến một tửu lâu nhỏ sạch sẽ trong trấn ăn cơm. Bọn họ tìm một bàn ở cạnh cửa ngồi xuống bắt đầu chuẩn bị gọi món ăn.
Ngồi xuống không có bao lâu, Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy một bóng người đi ngang qua, đương nhiên chính là Mục thiếu hiệp Mục Nam Đình bị bọn họ vứt bỏ.
Rốt cuộc trấn này rất nhỏ, đường trở về chỉ có một. Mục Nam Đình bị bọn họ bỏ lại, nhưng cũng phải về Thạch gia, cho nên cũng không xem như đi theo bọn họ. Bọn họ một trước một sau đi, đều đi con đường này, cho nên hắn đi ngang qua tửu lầu.
Mục Nam Đình cũng không có chú ý tới tửu lầu, cho nên cũng không có nhìn thấy mấy người Nghê Diệp Tâm. Bất quá Nghê Diệp Tâm xấu xa hô to.
"Mục thiếu hiệp."
Mục Nam Đình nghe được liền nghiêng đầu nhìn. Thấy được bọn họ ngồi ở tửu lầu chờ ăn cơm, hắn tức khắc cảm thấy có chút muốn trợn trắng mắt.
Nghê Diệp Tâm cũng chỉ là chào hỏi một cái, vì muốn chọc ghẹo Mục Nam Đình mà thôi.
Mục Thiếu Hiệp thở dài, lại tiếp tục đi về phía trước, chuẩn bị về Thạch gia ăn cơm. Hắn hy vọng Thạch gia vẫn còn thức ăn.
Nghê Diệp Tâm vui vẻ uống trà, chọc ghẹo một người, cảm giác thần thanh khí sảng, đặc biệt thoải mái.
Mộ Dung Trường Tình kêu tiểu nhị tới gọi món ăn, đều là món Nghê Diệp Tâm thích.
Thực mau đồ ăn liền lên bàn.
Nghê Diệp Tâm nhân lúc này cùng tiểu nhị hỏi thăm một chút về Thạch tiểu thư.
Hỏi đến Thạch tiểu thư Thạch Mai Hinh, tiểu nhị liền nói.
"Hơi, nghe nói là đã chết. Một cô nương đang khỏe mạnh như vậy. Thật là đáng tiếc. Thạch tiểu thư tâm địa rất tốt nha, y thuật cũng giỏi nha, khám bệnh cho mọi người cũng không lấy tiền. Nàng lại đẹp, có lẽ trong trấn này không có ai không thích nàng nha. Hơn nữa Thạch tiểu thư có võ công, còn đánh bọn lưu manh nha."
Tiểu nhị nói một đống lớn chữ nha, đều là vì khen Thạch Mai Hinh tốt như thế nào, giỏi như thế nào, cũng chưa nói có ai không thích Thạch Mai Hinh.
Nghê Diệp Tâm hỏi hắn là Thạch Mai Hinh có cùng ai quan hệ rất kém hay không. Vẻ mặt tiểu nhị mờ mịt lắc đầu, nói chưa từng gặp qua.
Tiểu nhị lui xuống, tất cả mọi người bắt đầu ăn cơm.
Nghê Diệp Tâm miệng đầy thức ăn, hai má phình phình, vừa nhai vừa nói:
"Ai... thật là kỳ quái... Các ngươi nói xem... ai có thù oán cùng Thạch tiểu thư? Đột nhiên gϊếŧ nàng."
Cừu Vô Tự nói:
"Ai có thù oán không biết, bất quá ai đã đánh đàn mới rất kỳ quái."
Đích xác như thế. Người đánh đàn kỳ thật liên quan rất lớn đến cái chết của Thạch tiểu thư.
Mộ Dung Trường Tình chọc chọc má phình phình của Nghê Diệp Tâm, nói:
"Ăn cơm."
Cừu Vô Nhất rất đói, bất quá bởi vì vóc dáng quá lùn, cho nên không có biện pháp gắp đồ ăn. Nó dứt khoát đứng ở trên ghế bắt đầu càn quét như gió cuốn mây tan.
Mấy người Nghê Diệp Tâm ăn xong, vẫn phải về Thạch gia. Cũng không biết dược liệu khi nào có thể đưa đến đây, mà Thạch gia còn xảy ra sự tình, có điểm làm người ta đau đầu.
Thời điểm bọn họ trở về Thạch gia thật an tĩnh, ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy mấy hạ nhân cùng đệ tử đi qua. Những người đó đều là cúi đầu, một câu cũng không nói, cảm xúc đều rất thấp.
Thoạt nhìn Thạch đại hiệp còn chưa có dẫn người trở về. Thạch lão đại hiệp cũng đã đi nghỉ ngơi. Toàn bộ Thạch gia không có một chút sinh khí.
Mấy người Nghê Diệp Tâm trở về phòng, liền nhìn thấy Mục Nam Đình ngồi ở bàn đá trong sân, không biết đang làm cái gì.
Mục Nam Đình nhìn thấy bọn họ, chào hỏi.
"Ây u, mấy vị đã trở lại."
Nghê Diệp Tâm đánh giá hắn vài lần, nói:
"Sao vị hôn thê chết mà ngươi không một chút thương tâm vậy?"
Mục Nam Đình cười, nói:
"Ta là rất khổ sở tiếc hận. Bất quá ta cùng Thạch Mai Hinh tổng cộng gặp qua chỉ hai lần. Lần thứ nhất là khi ta vài tuổi. Mà nàng lại không bằng lòng cùng ta nói chuyện, có khác nào người xa lạ. Ta muốn thương tâm cũng thương tâm không được. Chẳng lẽ muốn ta giả mù sa mưa ở chỗ này gạt lệ sao?"
Mục Nam Đình nói có chút khó nghe, bất quá cũng là lời nói thật.
Mục Nam Đình lại nói:
"Thật là đau đầu, sớm biết rằng như vậy ta nên vùn vằn với phụ thân, nên kéo dài thời gian đến cầu hôn mới phải."
Mục Nam Đình vẻ mặt hối hận, sau đó thở dài.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm lại cùng Mục Nam Đình nói chuyện, phi thường không vui lôi kéo Nghê Diệp Tâm trực tiếp đi về phòng.
Mọi người đều trở về phòng, trong sân liền dư lại một mình Mục Nam Đình.
Cừu Vô Tự đi ra ngoài một vòng sắc mặt có chút không tốt, liền chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi trong chốc lát. Cừu Vô Nhất cũng muốn ngủ trưa.
Cừu Vô Tự nằm ở trên giường buồng trong, Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh nằm trên tràng kỷ ở gian ngoài.
Uống thuốc xong, Cừu Vô Tự mơ mơ màng màng liền ngủ. Chỉ là ngủ rồi hắn liền bắt đầu gặp quái mộng. Gần đây mộng đều là Vô Chính. Ban ngày hắn đều là nghĩ về Vô Chính, cho nên nghĩ gì liền mơ thấy cái đó.
Cừu Vô Tự ngủ trong chốc lát, tỉnh lại cảm giác mình ra một thân mồ hôi, hơn nữa tệ nhất chính là phía dưới có phản ứng.
Hắn chẳng qua là nằm mộng mà thôi, đã bao nhiêu tuổi rồi mà lại giống thiếu niên mới lớn dễ dàng động tình. Cừu Vô Tự cảm thấy mình thật là quá mất mặt. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi áp chế xao động.
Cừu Vô Tự cảm thấy ở trong phòng có chút ngột ngạt, muốn đi ra ngoài.
Hắn đi tới gian ngoài mới kinh ngạc phát hiện Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh đều không ở đây, không biết đi nơi nào.
Cừu Vô Tự ra cửa dạo qua một vòng, phát hiện Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng không ở trong phòng. Thật kỳ quái, tất cả đều biến mất, ngay cả Mục thiếu hiệp cũng không ở trong phòng.
Cừu Vô Tự có chút sốt ruột, không biết có phải lại xảy ra chuyện gì hay không. Hắn chỉ là ngủ trong chốc lát, còn chưa có bao lâu thời gian, sao những người khác đều không thấy.
Cừu Vô Tự đi vào phòng lấy vũ khí, muốn đi tìm mấy người Mộ Dung Trường Tình. Nhưng hắn bước chân vào phòng, liền nghe được một tiếng "kẽo kẹt" sau lưng, có người lặng lẽ đem cửa đóng lại.
Cừu Vô Tự kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy có một người duỗi tay đóng cửa. Người này thân hình cao lớn, bởi vì mặt bị che khuất, Cừu Vô Tự căn bản thấy không rõ lắm, bất quá có thể xác định tuyệt đối là Vô Chính.
"Ngươi sao ở chỗ này?"
Vô Chính đóng cửa, không có sốt ruột đi tới, nói:
"Ta có chút nhớ sư phụ."
Vô Chính hôm qua mới tới, cũng là thừa dịp Cừu Vô Tự có một mình mới tới, không có bị ai khác phát hiện.
Nhưng Cừu Vô Tự nhìn thấy hắn, tức khắc liền có chút đỏ mặt, nhớ tới sự tình xấu hổ hôm qua. Rồi Cừu Vô Tự nghiến răng nghiến lợi khi nhớ đến Vô Chính khi đi cũng không biết đem đai lưng cột cho tốt.
Vô Chính đóng cửa, tay vung lên, còn đem mành bên cửa sổ đánh rơi xuống.
"Phạch"
Trong phòng lập tức liền trở nên thực u ám, ánh mặt trời đều bị chặn.
Vô Chính lúc này mới chậm rãi đi tới, nói:
"Sư phụ đừng lo lắng, bọn họ là đi phòng Thạch tiểu thư."
"Đi phòng Thạch tiểu thư?"
Cừu Vô Tự có điểm kinh ngạc, chẳng lẽ là phát hiện manh mối?
Cừu Vô Tự đang tự hỏi, Vô Chính đã đi tới, duỗi tay ôm Cừu Vô Tự. Đem người ôm vào trong ngực, hắn cúi đầu dùng môi chậm rãi vuốt ve bên gáy Cừu Vô Tự.
Cừu Vô Tự bị hắn làm cho có chút không thoải mái, hừ một tiếng. Cũng là vì mới vừa có giấc mộng kỳ quái, cho nên thân thể còn thực xao động, bị Vô Chính kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy Cừu Vô Tự lại nổi lên phản ứng.
Cừu Vô Tự muốn duỗi tay đẩy hắn, bất quá Vô Chính ôm thật sự chặt, nên không đẩy được.
Vô Chính đột nhiên thấp giọng nói:
"Sư phụ, thuốc giải ta sẽ cho ngươi. Ngươi phải tin tưởng ta. Nơi này không thể ở lâu, sư phụ vẫn là mau chút rời khỏi đi, bằng không sẽ gây hoạ vào thân."
Cừu Vô Tự sửng sốt, nói:
"Có ý tứ gì?"
Có lẽ ngày mai hoặc là ngày kia, người của Thạch lão đại hiệp sẽ lấy dược liệu về tới rồi. Bọn họ lập tức có thể đem điều chế thuốc giải, nhưng Vô Chính lại muốn bọn họ nhanh rời khỏi.
"Sư phụ làm theo lời ta nói thì được rồi, ta sẽ không hại ngươi."
"Vậy cũng phải có lý do chứ, con người của ta không thích mơ màng hồ đồ."
Vô Chính cười cười, nói:
"Sư phụ vẫn là như vậy."
Cừu Vô Tự nhíu nhíu mày, nói:
"Ta chính là như vậy."
Vô Chính lại cười, nói:
"Ta thích sư phụ như vậy."
Cừu Vô Tự đột nhiên nghe hắn thổ lộ, tức khắc có chút ngượng ngùng, duỗi tay đẩy đẩy hắn, nói:
"Ngươi còn không đi nhanh lên, trong chốc lát mấy người Giáo chủ sẽ trở lại."
Vô Chính cười nhẹ, nói:
"Sư phụ lo lắng cho ta sao?"
Cừu Vô Tự còn chưa có kịp nói chuyện, Vô Chính đã cúi đầu hôn. Hắn cẩn thận nhắm nháp, sau đó vươn lưỡi đi liếʍ cánh môi Cừu Vô Tự. Hắn hôn tương đối ôn nhu.
Cừu Vô Tự cảm thấy nụ hôn này so với trong mộng còn thoải mái hơn nhiều. Thoải mái làm người ta muốn ngừng mà không được. Hắn nhịn không được cũng ôm lấy Vô Chính, còn vươn lưỡi tới đáp lại.
Vô Chính hô hấp nhanh hơn, hôn cũng trở nên kịch liệt không ít.
Hai người hôn một hồi lâu, Cừu Vô Tự cơ hồ sắp tắt thở, dựa vào trong lòng ngực Vô Chính, nói:
"Nói thật ra, ta càng hy vọng ngươi có thể lưu lại."
Vô Chính bất đắc dĩ nói:
"Xin lỗi sư phụ, ta không thể lưu lại. Nếu ta lưu lại, ngươi sẽ hối hận......"
Cừu Vô Tự thở dài nói:
"Ta đời này đã làm việc hối hận quá nhiều, cũng không để ý làm thêm một lần."
Vô Chính lại hôn hôn trán Cừu Vô Tự, nói:
"Sư phụ, ngươi đột nhiên nói như vậy, làm ta rất muốn yêu thương ngươi."
Cừu Vô Tự đột nhiên liền đỏ mặt, vội vàng đẩy hắn, cảm thấy Vô Chính thật sự là quá không biết xấu hổ, làm người ta cảm thấy thẹn không chịu được.
Thân thể Cừu Vô Tự không có sức, còn dùng lực đẩy Vô Chính. Thật hay rồi, Vô Chính không có bị đẩy, chính Cừu Vô Tự ngược lại tự ngã.
Vô Chính vội vàng tiếp được hắn, đem người ôm vào trong ngực, sau đó đem đến giường.
"Sư phụ, ngươi thân thể không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều đi."
Cừu Vô Tự không nói chuyện. Hắn không muốn thừa nhận mình là bởi vì hôn môi mà thân thể nhũn ra, cũng quá xấu hổ.
Vô Chính đem người đặt lên giường, sau đó liền đứng lên, nói:
"Sư phụ nghỉ ngơi, ta......"
"Ngươi phải đi sao?"
Cừu Vô Tự hỏi. Bất quá hắn tuy rằng hỏi như vậy, cũng lập tức duỗi tay kéo Vô Chính lại. Ý tứ là không muốn cho đi.
Vô Chính cúi đầu nhìn nhìn Cừu Vô Tự lôi kéo tay mình, nói:
"Đúng vậy, hẳn là phải đi rồi, không thể ở lâu."
Cừu Vô Tự không buông tay. Trong bóng tối, tròng mắt Cừu Vô Tự còn xoay chuyển. Hắn đột nhiên từ giường bò dậy, sau đó giữ chặt Vô Chính, kéo người tới giường.
Vô Chính thấy Cừu Vô Tự dùng lực, sợ hắn lại ngã, vội vàng theo ý hắn, còn ôm eo hắn. Hai người lập tức đều ngã xuống giường. Vô Chính xoay người làm đệm lưng cho Cừu Vô Tự.
Cừu Vô Tự đè ở trên người Vô Chính, không nói hai lời, đột nhiên liền hôn xuống. Vừa hôn, hắn còn duỗi tay tháo đai lưng.
Vô Chính sửng sốt một chút, không nghĩ tới Cừu Vô Tự đột nhiên làm loại chuyện này. Hắn ôn nhu hôn trả Cừu Vô Tự, bất quá đè lại tay Cừu Vô Tự đang cởi đai lưng của mình.
Cừu Vô Tự ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói:
"Ngươi...... Ngươi không muốn... cùng ta làm chuyện thân mật sao?"
Vô Chính nhìn hắn, nhìn một hồi mới nói:
"Đương nhiên muốn. Ta thích sư phụ, đã sớm muốn cùng ngươi làm loại chuyện này."
"Vậy sao......"
Cừu Vô Tự quả thực là căng da đầu để nói. Hắn cảm giác da mặt sắp cháy rụi!
"Chính là ta không muốn miễn cưỡng ngươi......"
Cừu Vô Tự sửng sốt, thật là vừa tức vừa buồn cười. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới mình mấy ngày này cơ hồ mỗi ngày đều mộng xuân, việc này là tuyệt đối không thể nói cùng Vô Chính.
Cừu Vô Tự dứt khoát cười cười, nói:
"Vậy sao? Hay là ngươi ngoan ngoãn nằm xuống, để vi sư thương yêu ngươi?"
Vô Chính nghe xong nhịn không được cười.
"Sư phụ, ta cũng đã không còn là đứa nhỏ luôn nghe lời năm đó."
Vô Chính nói xong, xoay eo một cái, đem Cừu Vô Tự đè ở dưới.
Cừu Vô Tự cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó đôi tay bị đè ở trên đỉnh đầu, muốn động cũng không thể động.
Vô Chính hôn ở trên trán, sau đó là đôi mắt, trên má, trên cổ, trên lỗ tai Cừu Vô Tự làm hô hấp của Cừu Vô Tự có chút không xong. Hắn vội vàng muốn bình ổn hô hấp hỗn độn, nhưng nhất thời khắc chế không được.
Vô Chính hôn còn kề lỗ tai Cừu Vô Tự thổi khí, thấp giọng nói:
"Sư phụ, ngươi đâm trúng ta."
Trong đầu Cừu Vô Tự "ầm vang" một tiếng, quả thực không chỗ dung thân. Hắn vẫn luôn nỗ lực khắc chế, nhưng vẫn có phản ứng, còn bị Vô Chính phát hiện. Cừu Vô Tự cảm thấy thẹn đến gương mặt đỏ bừng. Suy nghĩ một chút về tình cảnh hiện tại, đôi tay bị áp chế đặt trên đỉnh đầu, hình như là cá nằm trên thớt, Cừu Vô Tự càng cảm thấy thẹn chết. Hắn cắn răng nói:
"Đã nói vi sư muốn thương ngươi, ngươi còn không mau buông ta ra."
"Sư phụ, muốn ta giúp ngươi không?"
Cừu Vô Tự nghiến răng nghiến lợi nói:
"Không cần, ngươi đi mau đi, ngươi không phải... muốn đi sao?"
Vô Chính cười, nói:
"Nếu chỉ ở lại một lát, có lẽ cũng không có vấn đề gì."
Cừu Vô Tự tức giận nói:
"Vậy thì nếu ngươi bị người khác phát hiện, ta không chịu trách nhiệm đâu."
Vô Chính duỗi tay đẩy đai lưng ra, cười nói:
"Ta không muốn bị người khác phát hiện...... Sư phụ y phục không chỉnh tề, nếu như bị người khác nhìn thấy... ta sẽ ghen."
Cừu Vô Tự phát giác mình bị tiểu đồ đệ trêu chọc, thẹn đến không biết nói như thế nào.
Vô Chính giúp hắn phát tiết, Cừu Vô Tự cảm giác mình nhịn đã lâu, đặc biệt phối hợp đĩnh eo. Chỉ là Cừu Vô Tự không nghĩ tới, Vô Chính thế nhưng dùng miệng giúp hắn phát tiết. Cừu Vô Tự một chút chuẩn bị cũng không có, thiếu chút nữa liền quăng vũ khí đầu hàng.
Cừu Vô Tự thoải mái đến phát khóc, thở phì phò.
Sau khi phát tiết, Cừu Vô Tự liền cảm giác có vật cứng vẫn luôn đỉnh vào mông mình. Cừu Vô Tự tất nhiên biết đó là cái gì, nhịn không được ôm bả vai Vô Chính, đem mặt chôn ở trên vai hắn, thở hổn hển nói:
"Ngươi...... ngươi tiến vào......"
Vô Chính sửng sốt, nói:
"Sư phụ, thân thể......"
Cừu Vô Tự không đợi hắn nói xong, hung ác nói:
"Nói ngươi tiến vào thì làm đi. Ngươi còn cọ tới cọ lui, lại nói lời vô nghĩa, ta liền đá ngươi từ giường xuống đất."
Tuy rằng Cừu Vô Tự nói giống như đặc biệt có khí thế, bất quá vào lỗ tai Vô Chính hình như là làm nũng. Vô Chính nhịn không được cười, nói:
"Sư phụ, đây là tự ngươi nói."
Cừu Vô Tự vừa muốn mắng hắn, bất quá lời nói lập tức liền biến thành rêи ɾỉ, cái gì cũng không nói ra được.
Thân thể Cừu Vô Tự quá yếu, thực mau liền chịu không nổi kɧoáı ©ảʍ mà ngất đi.
Chờ hắn tỉnh lại đã không còn Vô Chính ở bên cạnh.
Cừu Vô Tự vừa mở mắt, bên ngoài trời đã tối, trong phòng đã thắp đèn, Cừu Vô Nhất ngồi ở mép giường, vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Cừu Vô Tự hoảng sợ. Trước khi hắn hôn mê là ở cùng Vô Chính làm loại chuyện kia. Sau khi tỉnh lại, hắn liền thấy được đệ đệ, dọa hắn sốc.
Cừu Vô Tự khẩn trương nhìn nhìn bốn phía, phát hiện tất cả mọi người đều ở đây, bất quá duy nhất không có Vô Chính, có lẽ đã sớm chạy.
Nghê Diệp Tâm ngồi ở bên cạnh bàn, uống trà nói:
"Ai nha Cừu Trưởng lão, ngươi tỉnh rồi. Ngươi xem ngươi làm Nhất Nhất sợ muốn chết."
Cừu Vô Tự xấu hổ muốn ngồi dậy, nhưng eo thật sự là quá đau, mông cũng đau muốn chết. Rõ ràng Vô Chính một bộ săn sóc nhưng khi làm loại chuyện kia, thế nhưng lại dã man.
Cừu Vô Tự không dám miên man suy nghĩ, sắc mặt đều đỏ, hắn sợ người khác nhìn ra.
Cừu Vô Nhất lo lắng nói:
"Ca ca, thời điểm chúng ta trở về, ngươi lại đột nhiên ngất xỉu. Có phải thân thể lại khó chịu hay không?"
Cừu Vô Tự cười gượng hai tiếng, nói:
"Không có việc gì... không có việc gì. Ta chỉ là ngủ một giấc mà thôi, hiện tại thần thanh khí sảng."
Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh chuyên nghiệp phóng ám khí.
"Nhưng Cừu trưởng lão à, ta sao không thấy ngươi thần thanh khí sảng. Vẻ mặt ngươi như phóng túng quá độ. Hơn nữa hai hàng lông mày đều thành dựng đứng, ngươi hẳn là nên soi gương đi."
"......"
Cừu Vô Tự xấu hổ muốn chết. Nhưng mà Nghê Diệp Tâm có Mộ Dung Trường Tình che chở, Cừu Vô Tự thật sự không có biện pháp. Hắn đành phải chuyển đề tài, nói:
"Các ngươi vừa rồi đi nơi nào? Sao đột nhiên ta không thấy?"