Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 271: Tiếng đàn

Nghê Diệp Tâm nhìn mấy người phía trước, nói:

"So với họ, đại hiệp có cảm thấy ta cao lớn cũng thành thục hơn hay không?"

Mộ Dung Trường Tình cúi đầu nhìn vẻ mặt đắc chí của ai kia, nhịn không được liền cười cười, sau đó giục ngựa đi về phía trước.

Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình không trả lời mình cũng không yên, xoay người sang phía khác, duỗi tay nắm cằm Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Còn ghét bỏ ta thế sao?"

Mộ Dung Trường Tình lúc này mới nói chuyện:

"Làm sao dám. Nhưng chuyện ngươi cao lớn thành thục, ta không biết nói cái gì cho phải."

Cừu Vô Tự thân thể còn quá suy yếu, căn bản đuổi không kịp Cốc Triệu Kinh và Cừu Vô Nhất. Đuổi theo một thời gian liền dừng lại, sau đó hắn chờ Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm đến cùng nhau đi.

Bất quá Cừu Vô Tự đợi thật lâu, chờ mãi chờ mãi lại không thấy Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình tới. Hắn sợ hai người xảy ra chuyện gì, cho nên đành phải giục ngựa trở về tìm.

Đi không bao lâu Cừu Vô Tự liền nhìn thấy ngựa của hai người kia bị buộc vào một thân cây. Vùng hoang vu dã ngoại mà chỉ nhìn thấy ngựa không thấy được người, không biết bọn họ chạy đi nơi đâu.

Cừu Vô Tự không biết tác phong của Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm là dạng gì, còn sốt ruột khắp nơi tìm kiếm. Kết quả liền nghe được trong lùm cây gần đó có âm thanh kỳ quái.

Mộ Dung Trường Tình bị Nghê Diệp Tâm quấy rối không chịu được, dứt khoát liền bắt lấy Nghê Diệp Tâm, đem ngựa buộc ở thân cây, hai người vào trong một lùm cây thảo luận một chút về vấn đề thành thục.

Mà Nghê Diệp Tâm một chút cũng không muốn cùng Mộ Dung Trường Tình màn trời chiếu đất thảo luận vấn đề thành thục gì đó.

Nghê Diệp Tâm phát hiện nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của Mộ Dung đại hiệp thật sự rất mạnh, đặc biệt thích hoàn cảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cho nên mỗi lần đều có thể chơi đến cao hứng. Mộ Dung đại hiệp gần đây giống như thích dã chiến, thật là làm Nghê Diệp Tâm không thể chịu nổi.

Tuy hoàn cảnh này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng cũng cảm thấy thẹn quá mức.

Cừu Vô Tự bất giác phát hiện hai người đang làm cái gì, thiếu chút nữa đã nhìn rõ hiện trường. Hắn chạy nhanh rời đi một khoảng, biến thành người canh gác.

Tuy rằng chỗ này là vùng hoang vu, hẳn là rất ít có người đi lại, bất quá vạn nhất có người gặp được, vậy chính là......

Thực mau Cừu Vô Nhất cùng Cốc Triệu Kinh cũng đều chạy về. Vì nhìn không thấy ai tới trong lòng có chút lo lắng.

Chờ Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình ôm từ trong lùm cây đi ra, cả người hôn hôn trầm trầm, đặc biệt buồn ngủ. Vốn dĩ muốn ngủ lại cảm giác có người, nhưng vừa mở mắt ra Nghê Diệp Tâm liền thấy được tất cả mọi người......

Nghê Diệp Tâm trừng lớn mắt, nói:

"Các ngươi... không phải đi rồi sao.... như thế nào đã trở lại."

Bởi vì thời gian quá lâu, Cừu Vô Nhất đã đói bụng. Nó cầm một cái bánh bột ngô nướng to tướng gặm cắn. Cái bánh so với mặt nó còn lớn hơn. Ăn bánh bột ngô làm hai má Cừu Vô Nhất phình phình, nói chuyện không rõ:

"Mẫu thân.... phụ thân làm gì... ca ca không cho ta đi nhìn."

"......"

Có một đoạn thời gian không nghe Cừu Vô Nhất xưng hô như vậy, Nghê Diệp Tâm cũng không biết nói cái gì cho phải.

Mà Cừu Vô Tự lại bị choáng váng.

Vì sao Cừu Vô Nhất gọi Mộ Dung Trường Tình là phụ thân?

Vấn đề này Cừu Vô Tự kỳ thật không muốn biết, nhưng Cừu Vô Tự chính là ca ca của Cừu Vô Nhất. Vậy chẳng phải hắn cũng phải kêu Mộ Dung Trường Tình là phụ thân?

Nháy mắt bối phận liền hạ xuống một bậc. Hơn nữa Cừu Vô Tự còn lớn tuổi hơn Mộ Dung Trường Tình không ít nha!

Mộ Dung Trường Tình thật ra vẫn bình tĩnh, đã chỉnh sửa quần áo cho Nghê Diệp Tâm tốt rồi. Tốt xấu gì cũng đã lau thân thể, bất quá nơi này không có nước, cho nên không thể tắm rửa, chỉ có thể tạm chấp nhận.

Mộ Dung Trường Tình cẩn thận bế Nghê Diệp Tâm lên ngựa, nói:

"Có thể lên đường."

Mộ Dung đại hiệp không hề thấy thẹn, nói một câu thật bình thản, sau đó liền lên đường.

Cũng chỉ có Cừu Vô Nhất không rõ đã xảy ra sự tình gì, còn ôm bánh nướng to gặm cắn.

Bọn họ vốn dĩ chuẩn bị lập tức về giáo, đi một ngày đường là tới. Bất quá ngồi ngựa một ngày, đến chạng vạng Cừu Vô Tự liền suy yếu, cơ hồ không thể đi tiếp, vài lần thiếu chút nữa từ trên ngựa rơi xuống.

Mộ Dung Trường Tình quyết định không cần suốt đêm lên đường, hắn cũng sợ Nghê Diệp Tâm chịu không nổi. Nghê Diệp Tâm ngồi trên lưng ngựa cả ngày, bởi vì mông đau cho nên vẫn luôn xoay trở ở trong lòng Mộ Dung Trường Tình. Tư thế thay đổi liên tục, vặn tới vặn lui không yên. Mộ Dung Trường Tình cảm thấy dù Nghê Diệp Tâm chịu được, chính hắn cũng sẽ bị cọ cọ mà không chịu nổi.

Cho nên cuối cùng mọi người vẫn là tìm khách điếm ở lại, ăn uống tốt, sau đó ngủ một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường.

Nghê Diệp Tâm từ trên ngựa nhảy xuống, xoa mông, nói:

"Cưỡi ngựa đúng là mệt nha."

Cừu Vô Nhất thật ra sức sống vô hạn, rốt cuộc trẻ con thích chơi, dọc theo đường đi chỉ là như du sơn ngoạn thủy.

Thảm nhất chính là Cừu Vô Tự, mệt đến sắc mặt trắng bệch, một chút huyết sắc cũng không có.

Nghê Diệp Tâm nhìn Cừu Vô Tự, nói:

"Hay là ngươi lên phòng nghỉ ngơi trước. Đợi một chút chúng ta nói tiểu nhị mang đồ ăn lên phòng cho ngươi ăn được không?"

Cừu Vô Tự gật gật đầu. Kỳ thật hắn cũng không muốn ăn cơm, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi.

Ngày mùa đông, Cừu Vô Tự một đường cưỡi ngựa, cũng không biết có phải quá cố sức hay không thế nhưng ra một thân mồ hôi, bị gió thổi qua thật đúng là lạnh không chịu được.

Bọn họ tổng cộng thuê ba gian phòng. Cừu Vô Nhất quấn lấy Cốc Triệu Kinh, muốn ở cùng một phòng. Nghê Diệp Tâm tất nhiên ở cùng Mộ Dung Trường Tình. Chỉ có Cừu Vô Tự là người cô đơn một phòng.

Cừu Vô Tự có chút cảm khái, nhìn bọn họ bốn người ở dưới lầu ngồi chung một cái bàn ăn cơm, hắn liền hướng trên lầu đi.

Khách điếm tuy rằng thoạt nhìn có chút cũ, bất quá bên trong vẫn không tồi. Cừu Vô Tự vào phòng, cởϊ áσ ngoài liền nằm lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó sẽ dậy ăn cơm tắm rửa.

Nhưng Cừu Vô Tự mới vừa nằm xuống, đột nhiên liền nhìn thấy trong góc phòng thế nhưng ngồi một người.

Cừu Vô Tự lập tức xoay người ngồi dậy, trong lòng lộp bộp. Chỉ vì thân thể quá yếu, nên tính cảnh giác cũng trở nên kém, hắn không phát hiện được có người ở trong phòng.

Người kia không chút hoang mang, trong phòng tối đen không có đốt đèn, cũng thấy không rõ lắm người kia diện mạo thế nào, nhưng mà Cừu Vô Tự có thể mông lung nhìn thấy hình dáng.

Chỉ là liếc mắt một cái, Cừu Vô Tự liền từ giường nhảy xuống, bước đi qua bắt lấy tay áo người kia, nói:

"Vô Chính? Là ngươi sao?"

"Cừu tiền bối."

Nam nhân thấp giọng kêu hắn một tiếng, trong giọng nói rất là ôn nhu.

"Ngươi sao ở chỗ này?"

"Ta vừa rồi ở dưới nghe được vị trí phòng của tiền bối, cho nên liền tới nơi này chờ ngươi."

Cừu Vô Tự có chút vui mừng. Hắn còn tưởng rằng không gặp được Vô Chính nữa. Cả ngày nay trên đường đầu óc hắn rối rắm, trong đầu đều suy nghĩ về Vô Chính, cảm giác lung tung rối loạn, trong lòng cũng lung tung rối loạn.

Cừu Vô Tự muốn đi đốt đèn. Mỗi lần hắn đều thấy không rõ mặt Vô Chính. Nhiều năm như vậy, Vô Chính đã lớn, so với hắn còn muốn cao hơn, nhưng Cừu Vô Tự cũng không biết hắn biến thành bộ dáng gì.

Vô Chính duỗi tay ôm Cừu Vô Tự, không cho Cừu Vô Tự rời đi, nói:

"Cừu tiền bối, thân thể hình như tốt hơn một chút rồi."

Cừu Vô Tự vẫn cứ cảm thấy rất mệt, bất quá so với trước tình huống tốt lên một ít.

Vô Chính đích xác cao hơn Cừu Vô Tự. Mười năm trước, Vô Chính chỉ là đứa bé mười tuổi mà thôi. Cừu Vô Tự nhớ rõ, lúc ấy Vô Chính gầy yếu, còn giống như bị ngược đãi, thân thể chỉ cao hơn eo hắn một chút, so với bạn cùng tuổi thấp bé hơn nhiều.

Nhưng hiện tại, cánh tay Vô Chính ôm Cừu Vô Tự rất có lực. Cừu Vô Tự có thể cảm giác được cơ bắp trên cánh tay đó. Hai người gắt gao kề sát, cơ bắp rắn chắc cũng phập phồng.

Cừu Vô Tự nhất thời có chút ngây người, nghĩ tới rất nhiều chuyện quá khứ. Trước kia hắn thích nhất chính là trêu chọc đồ đệ này, bởi vì đồ đệ vẻ mặt ngốc ngốc cũng luôn thực nghe lời. Nhưng mà hiện tại nhớ tới, hắn nhịn không được liền có chút chua xót.

Cừu Vô Tự còn nhớ rõ thời điểm mới vừa cứu Vô Chính mang ra, Vô Chính rất gầy yếu. Cừu Vô Tự liền dẫn hắn đi ăn cá thịt. Nhưng Vô Chính nhiều năm đều không được ăn thịt, cơm cũng ăn thiếu, ăn nhiều thịt còn bị ói đều phun ra.

Hiện tại nhớ tới, Cừu Vô Tự liền nhịn không được đau lòng. Cừu Vô Tự bắt lấy tay Vô Chính, nói:

"Vô Chính, là sư phụ có lỗi với ngươi. Ngươi muốn báo thù, ta có thể giúp ngươi báo thù. Ngươi muốn làm gì, ta đều có thể giúp ngươi."

"Cái gì cũng được sao?"

Vô Chính thấp giọng hỏi.

Cừu Vô Tự còn chưa có trả lời, Vô Chính đã nắm cằm, hôn lên bờ môi của hắn.

Cừu Vô Tự sửng sốt, cũng chưa phản ứng kịp. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn môi. Lần kia Cừu Vô Tự thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi Vô Chính.

Thân thể Cừu Vô Tự run lên một chút, hắn theo bản năng có phản kháng, bất quá bị Vô Chính giữ hàm dưới, căn bản phản kháng không được. Mà ánh mắt hoảng loạn lắc lư một phen, cũng không có lại cắn Vô Chính.

Vô Chính thấp giọng cười, sau đó đem lưỡi chui vào trong khoang miệng Cừu Vô Tự, bắt đầu động tác xâm chiếm.

Tay chân Cừu Vô Tự luống cuống. Hắn bị Vô Chính ôm gắt gao, đè ở trên vách. Sau lưng là vách tường làm hắn muốn lui cũng không thể lui. Mà Vô Chính hôn môi thế nhưng lại làm hắn nổi lên từng đợt run rẩy.

Có lẽ là thân thể quá hư nhược rồi, hắn cảm giác một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ cũng có thể làm hắn phản ứng quá mức. Thân thể không ngừng run lên, hai chân vốn dĩ cũng đã không đứng được, hiện tại mềm không thành bộ dáng.

Hai tay của hắn vốn dĩ bắt lấy tay áo, nhưng dần dần cũng lực bất tòng tâm, chỉ nỗ lực bám lấy Vô Chính, nỗ lực duy trì, không muốn phải quỳ trên mặt đất.

Vô Chính từ từ nhấm nháp môi lưỡi Cừu Vô Tự, còn có khoang miệng cực nóng mềm mại. Hắn nhẹ nhàng khuấy đảo làm cho Cừu Vô Tự nhịn không được muốn rêи ɾỉ ra tiếng.

Cừu Vô Tự ngây ngốc, cảm giác thở không thông. Sau đó có một luồng không khí mạnh mẽ lướt qua l*иg ngực. Hắn hình như bị Vô Chính bế lên đi đến bên giường.

Cừu Vô Tự thở hổn hển, trên trán đều là mồ hôi mỏng. Vô Chính duỗi tay lau mồ hôi trên trán Cừu Vô Tự, giọng khàn khàn nói:

"Sư phụ, ngươi biết ta muốn làm cái gì không?"

Cừu Vô Tự còn chưa có nói được, chỉ là dồn dập thở dốc.

Cừu Vô Tự cảm giác được hai chân bị tách ra, sau đó lại có vật gì đó cứng cáp cách lớp vải cọ vào phần mông một chút.

Cừu Vô Tự mở to hai mắt. Hắn thấy không rõ mặt Vô Chính, dù Vô Chính gần trong gang tấc.

Vô Chính đem mặt chôn ở bên gáy Cừu Vô Tự, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn làn da bên gáy, giọng trầm thấp ẩn nhẫn nói:

"Ta muốn hôn ngươi, muốn toàn bộ thân thể ngươi, muốn tiến vào ngươi, sau đó làm ngươi khóc lóc cầu ta."

Cừu Vô Tự nhất thời không phản ứng lại. Hắn chỉ nghĩ tới lần trước mình ở trong tay Vô Chính phát tiết.

Đầu Cừu Vô Tự hỏng bét, thân thể không khỏi run rẩy một chút. Vô Chính cảm giác được, cười nói:

"Cừu tiền bối, đừng sợ, yên tâm đi, ta cái gì cũng sẽ không làm."

Cừu Vô Tự cũng không biết chính mình là sợ hãi run rẩy, hay là vì cái gì, dù sao thân thể còn đang run rẩy. Hắn không nói gì, trợn tròn mắt, cảm giác trọng lượng đè trên người nhẹ đi. Vô Chính nâng thân thể, tựa hồ là phải rời khỏi. Cừu Vô Tự vội vàng bắt lấy tay hắn, nhất thời sốt ruột liền nói:

"Ta có thể......"

Vô Chính đứng ở mép giường nhìn Cừu Vô Tự, qua một hồi không nói chuyện, sau đó nhẹ nhàng kéo bàn tay kia ra. Vô Chính nói:

"Cừu tiền bối, ta phải đi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đúng hạn."

Hắn vừa nói, khom lưng liền đem một cái bình thuốc nhỏ đặt ở bên gối Cừu Vô Tự.

"Vô Chính!"

Cừu Vô Tự lại bắt lấy tay áo hắn, nói:

"Ngươi muốn đi đâu? Vì cái gì lại phải đi? Không thể lưu lại sao? Ngươi nói ngươi muốn báo thù, ta có thể giúp ngươi. Ta không muốn ngươi đi."

Vô Chính nghe xong nhịn không được thở dài, nói:

"Mười năm phía trước, ta cũng là nghĩ như vậy, nhưng sư phụ vẫn đi, không phải sao?"

Cừu Vô Tự nói:

"Đó là bởi vì......"

Vô Chính cắt ngang.

"Sư phụ, chúng ta đã không phải chung đường. Ta đích xác muốn báo thù, ngươi căn bản không giúp được ta."

Vô Chính nói xong cúi đầu, lại nhẹ nhàng hôn môi Cừu Vô Tự.

"Ta đi đây, Cừu tiền bối."

Cừu Vô Tự muốn ngăn hắn, nhưng Vô Chính không cần tốn nhiều sức liền hóa giải động tác, sau đó trực tiếp từ cửa sổ rời đi. Thời điểm đi còn giúp Cừu Vô Tự đem cửa sổ đóng kín.

Cừu Vô Tự đuổi không kịp hắn, bước xuống giường đi đẩy cửa sổ ra nhìn lại không thấy người.

Cừu Vô Tự không cam lòng, dứt khoát cũng nhảy ra ngoài, chạy đi tìm.

Mấy người ăn cơm ở dưới căn bản không biết trên lầu đã xảy ra sự tình gì, còn ăn uống thỏa thích.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ta đói bụng cả ngày."

Cừu Vô Nhất cùng Nghê Diệp Tâm đều rất đói bụng, không có nghỉ ngợi gì ăn cơm ăn đặc biệt sảng khoái, miệng đều bóng loáng.

Mộ Dung Trường Tình thật sự bất đắc dĩ, nói:

"Ăn từ từ. Hiện tại là buổi tối, ngươi ăn nhiều ngủ sẽ không thoải mái."

Nghê Diệp Tâm không để ý tới hắn, một hơi liền ăn vài khối thịt kho tàu. Cừu Vô Nhất vừa ăn vời nói:

"Trong chốc lát chờ ta ăn xong rồi sẽ đưa cơm cho ca ca, để hắn ngủ một lát."

Bốn người ăn cơm cũng không có phí bao nhiêu thời gian. Quả thực chính là gió cuốn mây tan, tư thế ong vàng tìm mật, nháy mắt liền ăn xong rồi.

Nghê Diệp Tâm ăn no căng, còn bưng cái ly tới uống một ngụm trà, mới thở phào một tiếng, nói:

"Thật no quá."

Nghê Diệp Tâm sờ sờ bụng, cảm giác thức ăn đã lên đến cổ, thật là no muốn chết.

Mộ Dung Trường Tình còn thong thả ung dung ăn cơm, thoạt nhìn mới vừa ăn một nửa.

Nghê Diệp Tâm ngồi ở bên cạnh chờ hắn, nói:

"Sao không ăn thịt, ta gắp cho nha."

Mộ Dung Trường Tình nhìn thịt mỡ liền đau đầu, chỉ là nghiêng đầu ở bên tai Nghê Diệp Tâm thấp giọng nói:

"Buổi sáng ăn thịt quá nhiều rồi, hiện tại không muốn ăn."

"Ăn thịt khi nào?"

Nghê Diệp Tâm khó hiểu hỏi. Bọn họ đi đường cả ngày, ăn đều là lương khô.

Mộ Dung Trường Tình không nói, chỉ là dùng tay trái nhéo mông Nghê Diệp Tâm một chút.

Nghê Diệp Tâm tức khắc mặt đỏ tai hồng, không nghĩ cùng Mộ Dung Trường Tình nói chuyện.

Cốc Triệu Kinh ngồi đối diện làm bộ cái gì cũng không nghe được. Mà Cừu Vô Nhất quá đơn thuần, một hai phải truy hỏi Mộ Dung Trường Tình.

Buổi sáng ăn thịt khi nào? Có phải đem thịt rồi ăn sạch một mình hay không?

Nghê Diệp Tâm quả thực không chỗ dung thân, đứng lên muốn về phòng ngay, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình kéo lại.

Mộ Dung Trường Tình ăn cơm, ba người còn lại nói chuyện phiếm.

Nghê Diệp Tâm chưa từng đến Tổng đàn Ma giáo, cũng không biết nơi đó là cái dạng gì. Mà Cốc Triệu Kinh căn bản không biết đích đến là Tổng đàn Ma giáo.

Cừu Vô Nhất kể cho bọn họ nghe thật sinh động. Nó giảng giải nơi mình ở có bao nhiêu xinh đẹp, có tuyết có hoa, còn có thể nhìn thấy rất nhiều động vật nhỏ đáng yêu, có hồ ly lông mịn như nhung gì đó....

Cốc Triệu Kinh tựa hồ rất là hứng thú, Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh nghe liền cười trộm.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Nghê Diệp Tâm cười đê tiện hề hề, liền hỏi:

"Cười cái gì?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Chờ Cốc thiếu hiệp tới rồi khẳng định sẽ chấn kinh đến há hốc mồm."

Cốc thiếu hiệp tốt xấu gì ở trên giang hồ cũng có chút danh tiếng. Thiếu hiệp võ công tuy rằng kém xa Mộ Dung Trường Tình, bất quá cũng coi như là khá tốt trên giang hồ.

Cốc thiếu hiệp hoàn toàn không biết mình thế nhưng đi theo Giáo chủ Ma giáo, mà còn đi đến Tổng đàn Ma giáo.

Nghê Diệp Tâm suy nghĩ một chút liền cảm thấy sảng khoái, đặc biệt muốn nhìn thấy bộ mặt Cốc thiếu hiệp kinh hồn đến cằm trật khớp.

Nghê Diệp Tâm đang cười trộm, liền nghe được bên ngoài loáng thoáng có tiếng đàn, nghe có chút réo rắt thảm thiết, từng tiếng từng tiếng liền truyền tới.

Bởi vì bên ngoài gió lớn, hơn nữa tựa hồ khá xa, tiếng đàn có chút du dương cùng tiếng gió hòa quyện nghe có vẻ như là quỷ khóc.

Nghê Diệp Tâm ra bên ngoài nhìn nhìn. Đã nửa đêm, người ăn cơm cũng không phải nhiều, sao có người trời lạnh lại ở bên ngoài đánh đàn. Thật sự là có chút quỷ dị.

Tiểu nhị lau bàn bên cạnh tựa hồ cũng nghe thấy tiếng đàn, hướng ngoài cửa nhìn thoáng qua, trong miệng lầm bầm lầu bầu lải nhải một câu:

"Lại đến rồi, thật là đen đủi."

Nghê Diệp Tâm tò mò lại hướng ngoài cửa nhìn thoáng qua, bất quá cũng không có nhìn thấy người đánh đàn, ngược lại thấy được Cừu Vô Tự từ bên ngoài đi vào.

Cừu Vô Tự mặc rất ít, quả thực chính là chỉ có áo đơn, gương mặt đều ửng đỏ, cau mày từ bên ngoài đi vào.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy liền trợn tròn mắt.

Cừu Vô Tự vừa rồi không phải lên lầu nghỉ ngơi sao? Thế nào lại từ bên ngoài đi trở về?