“Ngươi dưỡng thương cho tốt đi.”
Nghê Diệp Tâm nói xong vẫy vẫy tay, mấy người liền từ trong phòng Cốc thiếu hiệp đi ra ngoài.
Nghê Diệp Tâm cũng không cần mở miệng, Mộ Dung Trường Tình liền biết khẳng định là phải đi tìm Cốc Nhụy.
Quan Trang lúc này không có tâm trạng, có lẽ nghe Cốc thiếu hiệp nói cho nên trong lòng hỏng bét. Biết nguyên nhân cái chết của người trẻ tuổi kia, kỳ thật Quan Trang cũng hoàn toàn không thể thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cũng là hắn ngộ thương người ta, làm cho võ công người ta mất hết, cũng không thể báo thù nên tự sát. Quan Trang trong lòng hoàn toàn không thể có cảm giác dễ chịu.
Quan Trang đột nhiên thấy Nghê Diệp Tâm đi hướng nơi ở của Cốc Nhụy, chạy nhanh đi ngăn lại.
“Ân công, Cốc Nhụy tuy rằng làm có chút quá phận. Nhưng… Nhưng nàng tuổi còn nhỏ, có lẽ chúng ta……”
Quan Trang trong lòng hổ thẹn, cho nên có ý bảo vệ Cốc Nhụy, chỉ là hắn ăn nói vụng về, không biết nói cái gì mới đúng.
Cốc Nhụy đích xác bị thù hận làm u mê. Nàng hận người Thẩm gia, cũng hận người có quan hệ cùng Thẩm gia. Phụ mẫu Cốc thiếu hiệp đáng giận, nhưng Cốc thiếu hiệp không có liên quan. Cốc Nhụy bị thù hận làm đầu óc choáng váng, trong mắt nàng Cốc thiếu hiệp cũng không phải một người, mà xuyên thấu qua hắn nàng còn thấy được rất nhiều người, phụ mẫu còn có sư phụ hắn.
Năm đó Thẩm đại hiệp bởi vì một cái hộp gỗ không tiếc tính kế con rể, lấy cháu gái uy hϊếp con gái. Cốc Nhụy cảm thấy mình chỉ sợ còn không có một phần mười huyết thống với ông ta.
Cốc Nhụy trưởng thành trong thù hận. Nàng yên lặng ẩn nhẫn, lại không có nhìn thấy Thẩm đại hiệp bị trừng phạt đúng tội, không bị báo ứng, ngược lại nhìn thấy Thẩm đại hiệp thăng tiến rất nhanh, được người võ lâm khen tặng.
Nghê Diệp Tâm cũng biết một tiểu cô nương sống như vậy mười năm, thế giới quan không bị vặn vẹo u ám là một loại hy vọng xa vời. Nếu thật sự đối tốt với Cốc Nhụy, tuyệt đối không thể mặc kệ nàng như vậy.
Nghê Diệp Tâm nói:
“A Thập mang Quan đại ca trở về trước đi. Ta cùng đại hiệp đi gặp Cốc Nhụy. Yên tâm đi, chúng ta sẽ không đối với nàng làm cái gì.”
Quan Trang có chút không yên tâm, bất quá Thập Nữ đã đáp ứng rồi, duỗi tay giữ chặt Quan Trang, đem hắn lôi đi.
Quan Trang cùng Thập Nữ rời đi. Lúc này Nghê Diệp Tâm mới cùng Mộ Dung Trường Tình đi đến chỗ ở của mấy người Cốc Nhụy.
Chỉ là vừa đến sân, Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy một trận náo loạn, những sư huynh đệ đồng môn của Cốc Nhụy chạy vòng quanh. Nghê Diệp Tâm vội vàng chạy tới hỏi:
“Lại phát sinh sự tình gì?”
Đại sư huynh của Cốc Nhụy nói:
“Cốc Nhụy đã mất tích!”
“Mất tích?”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt. Điều đầu tiên nghĩ đến chính là Cốc Nhụy lo sợ bỏ chạy. Đại sư huynh lại nói:
“Tứ sư đệ nói nhìn thấy một người đem Cốc Nhụy đi rồi!”
“Cái gì?”
Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt.
“Có người đem Cốc Nhụy đi rồi?”
“Chúng ta đuổi theo nhưng không có theo kịp. Người kia võ công thực tốt, tứ sư đệ cũng không có nhìn thấy rõ mặt người kia trông như thế nào.”
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình chạy tới phòng Cốc Nhụy. Hành lý đều vẫn ở đó, nhưng người lại không có.
Buổi sáng đã thu dọn sẵn sàng, dù sao nàng cũng muốn đi theo sư huynh đệ rời đi, nhưng hiện tại nàng đã đi mất, tay nải lại đặt ở trên bàn không có lấy theo, hiển nhiên đi thực vội vàng, phải nói là bị ép đi thực vội vàng.
Sư huynh đệ đồng môn của Cốc Nhụy hoàn toàn không biết người kia là ai, đều cảm thấy thực xa lạ.
“Đúng rồi. Trong phòng Cốc Nhụy còn có một cái hộp, không biết để làm gì, thứ bên trong đã bị cầm đi.”
Đại sư huynh nói xong, liền đem một cái hộp đặt trên bàn, lại nói:
“Vừa rồi thứ này nằm trên mặt đất, ta đã nhặt lên.”
Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, lắp bắp kinh hãi.
“Là hộp gỗ này?”
Nghê Diệp Tâm đem hộp gỗ cầm lên, lại nhìn nhìn. Hộp gỗ này giống cái bọn họ lúc trước thấy ở Vô Danh Sơn Trang, mặt trên có khắc rất nhiều đôi mắt. Cảm giác làm người nhìn rùng mình nổi gai ốc. Đồ án đôi mắt khắc rất tinh xảo, chỉ là cảm giác cũng quá tùy ý, có lớn có bé. Hai cái hộp thoạt nhìn như là một cặp, nhưng cũng không phải giống nhau như đúc, bất quá đều có đôi mắt.
Hộp gỗ này cũng trống không, đồ vật bên trong bị cầm đi, khóa cũng bị mở ra, bất quá là dùng chìa khóa mở ra, cái hộp vẫn nguyên vẹn.
Nghê Diệp Tâm cầm hộp gỗ, đột nhiên liền nhớ tới cái vị đại sư huynh Thương Đình Phái, trong lòng xuất hiện một cảm giác cổ quái.
Mộ Dung Trường Tình chạm chạm Nghê Diệp Tâm, nói:
“Hiện tại làm sao đây?”
Nghê Diệp Tâm nhíu nhíu mày, thu lấy hộp gỗ. Nghê Diệp Tâm cảm giác mình giống như đang thu phế liệu. Lúc trước bọn họ đã nhặt một hộp gỗ trống không, hiện tại lại nhặt một cái trống không.
Nghê Diệp Tâm đến bên tai Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Đại hiệp làm ơn hỗ trợ đi dò xét ở phụ cận một chút.”
Nghê Diệp Tâm nhờ Mộ Dung Trường Tình tìm người hỏi thăm một chút phụ cận gần đây có ai thấy đại sư huynh Thương Đình Phái xuất hiện hay không. Không biết vì cái gì, Nghê Diệp Tâm cảm thấy có khả năng như vậy.
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên nghe nhắc tới người kia, còn có điểm giật mình, bất quá vẫn đáp ứng.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình tìm không thấy Cốc Nhụy, tạm thời rời khỏi viện.
Bên kia Cốc thiếu hiệp nghe nói Cốc Nhụy bị mất tích, lập tức liền che lại vết thương, giãy giụa từ giường bò dậy, chính là muốn đi đến chỗ Cốc Nhụy nhìn một cái.
Nhưng mà Cốc Nhụy thật sự đã mất tích. Vết thương của Cốc thiếu hiệp còn chưa có ổn định, mạnh mẽ từ giường bò xuống, làm miệng vết thương lại nứt, máu tươi cuồn cuộn tuôn ra. Mọi người lại gà bay chó sủa một lần nữa đi cầm máu.
Quan Trang nghe nói tin tức Cốc Nhụy bị người mang đi, lập tức đứng lên nói:
“Ta đi ra ngoài tìm xem.”
Thập Nữ vốn dĩ muốn ngăn hắn, bất quá Mộ Dung Trường Tình nâng tay một chút, Thập Nữ lập tức cứng đờ không có động.
Quan Trang rời đi, cầm đại đao lao đi như gió, nhanh chóng biến mất.
Mộ Dung Trường Tình lúc này mới nói:
“A Thập, có chuyện muốn giao cho ngươi đi làm.”
“Dạ, Giáo chủ.”
Mộ Dung Trường Tình để Thập Nữ đi tra về đại sư huynh Thương Đình Phái. Thập Nữ lập tức cũng rời đi. Nhưng trước khi đi, Thập Nữ đi đổi nam trang, cảm giác cả người đều thần thanh khí sảng hơn rất nhiều.
Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm tạm thời lưu lại nơi này chờ Thập Nữ đi tìm hiểu rõ ràng sẽ tính toán tiếp.
Thập Nữ vốn dĩ chính là phụ trách truyền tin tức, cho nên việc đi tìm hiểu tin tức không ai có thể làm tốt hơn hắn.
Thập Nữ đi đến trời tối mới trở về, hiển nhiên là đi rất lâu.
Thời điểm chạng vạng Quan Trang cũng đã trở lại, bất quá hắn cũng không tìm thấy gì, có điểm mất mát khi trở lại.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình mới vừa ăn cơm trở về. Giữa trưa đến giờ bọn họ cũng chưa ăn, Nghê Diệp Tâm đã đói đến da bụng sắp dính da lưng.
Vụ án này đã tra ra manh mối, thôn trang cũng không còn nhiều người lắm, thoạt nhìn rất quạnh quẽ. Bất quá Nghê Diệp Tâm lại cảm thấy an tĩnh không ít, ở cũng không tồi.
Bọn họ vừa trở về, liền nhìn thấy Quan Trang thất hồn ngồi ở trong sân. Quan Trang vừa thấy Nghê Diệp Tâm, lập tức nhảy dựng lên, nói:
“Ân công! Ta cho rằng các ngươi đều đi rồi.”
“Tốc độ của bọn ta đâu có nhanh như vậy.”
Quan Trang lại hỏi:
“Ân công, A Thập đâu? Sao không thấy hắn?”
“Đừng có gấp, A Thập đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, trong chốc lát khẳng định cũng sẽ trở lại.”
Thập Nữ quả nhiên liền về tới, bất quá lúc ấy cũng đã trời tối.
Thập Nữ mặc một thân y phục màu lam, đương nhiên là nam trang. Thời điểm hắn đi vào, Quan Trang nhìn đến choáng váng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Thập Nữ, đánh giá trên dưới trái phải, hận không thể xuyên thủng trên người Thập Nữ mấy cái lỗ.
Thập Nữ cảm giác được ánh mắt của Quan Trang, có chút lạnh sống lưng, bất quá không có để ý đến hắn, chỉ là đối với Mộ Dung Trường Tình nói:
“Ta đã hỏi được chiều nay có người ở phụ cận nhìn thấy một nam tử rời đi.”
Nghe nói người kia có diện mạo thật sự giống miêu tả về đại sư huynh Thương Đình Phái, quan trọng chính là nam tử kia không phải đi một mình, mà còn dẫn theo một cô nương tuổi không lớn.
Bất quá tiểu cô nương cũng không giống như là bị cường chế mang đi, hai người nhìn như là huynh muội, lúc ấy mọi người đều không có cảm thấy kỳ quái.
Nghê Diệp Tâm hỏi:
“Là hắn đem Cốc Nhụy mang đi?”
Quan Trang không biết đại sư huynh Thương Đình Phái là ai, chỉ là nôn nóng nói:
“Người kia là ai? Có thể bất lợi đối với Cốc Nhụy hay không?”
Nghê Diệp Tâm nghĩ nghĩ.
Đại sư huynh Thương Đình Phái hiển nhiên đối với hộp gỗ cũng có hứng thú, nhưng Cốc Nhụy sao lại đi theo hắn?
Nghê Diệp Tâm nghĩ tới thủ pháp mượn đao gϊếŧ người, đột nhiên cảm thấy nói không chừng căn bản không phải do một tiểu cô nương như Cốc Nhụy nghĩ ra được. Đó là kiệt tác của Đại sư huynh Thương Đình Phái kia mà thôi. Đại sư huynh Thương Đình Phái sao muốn giúp nàng? Tất nhiên là vì muốn giành được tín nhiệm, sau đó lấy vật trong hộp gỗ.
Nghê Diệp Tâm tò mò.
“Cái hộp gỗ rốt cuộc chứa gì?”
Tất cả mọi người đều biết chuyện cái hộp gỗ, nhưng không ai biết bên trong chính là cái gì.
Mộ Dung Trường Tình nói:
“Xem ra chúng ta phải nhanh chóng trở về mới có thể biết bên trong hộp gỗ rốt chính là cái gì.”
Dựa theo lời Mộ Dung Trường Tình đã nói, ở Ma giáo còn có một cái hộp gỗ, cái hộp gỗ kia hẳn là hoàn chỉnh. Mộ Dung Trường Tình lúc trước cũng không có nghe nói qua chuyện gì về cái hộp gỗ có đồ án kỳ lạ này, cho nên khi gặp lại không có mở ra xem.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình tính toán sáng sớm ngày mai liền rời khỏi đây tiếp tục lên đường. Lộ trình của bọn họ còn rất dài, ở chỗ này đã quá lâu rồi.
Thập Nữ nghe nói bọn họ phải đi, cũng lập tức nói:
“Thuộc hạ đi trước, lập tức đi chuẩn bị hành trình.”
Mộ Dung Trường Tình tốt xấu gì cũng là Giáo chủ, ngày thường đơn độc đi thì không cần có sắp xếp gì. Bất quá lúc này Thập Nữ ở bên cạnh, tất nhiên phải đi trước để chuẩn bị hành trình cho Giáo chủ. Hắn muốn đi trước một đoạn đường, thông báo cho giáo chúng dọc đường, sau đó an bài nơi ăn uống cùng nghỉ ngơi.
Ý tứ của Thập Nữ là muốn suốt đêm đi chuẩn bị hành trình, Nghê Diệp Tâm vừa nghe nhanh chóng nói:
“Không cần, không cần, A Thập ngươi nên làm gì thì làm cái đó, không cần phải xen vào chúng ta. Chúng ta một đường du sơn ngoạn thủy cũng muốn thoải mái.”
“Cái đó……”
Thập Nữ có chút khó xử.
Mộ Dung Trường Tình vẫy vẫy tay, nói:
“Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Thập Nữ lúc này mới gật gật đầu, sau đó về phòng.
Nội thương đã bình phục rất tốt, bất quá còn chưa có nhanh nhẹn như trước. Chạy một buổi trưa, hắn đã rất mệt, nghe Giáo chủ nói liền rời đi về phòng mình.
Bất quá Thập Nữ còn chưa có kịp đem cửa phòng đóng lại, Quan Trang đã chen vào.
“Rầm”
Quan Trang chen vào tay liền đυ.ng phải cánh cửa, còn tạo ra tiếng động rất vang.
Ánh mắt Thập Nữ lập loè, theo bản năng nhìn thoáng qua chính mình, có điểm không quá tự nhiên nói:
“Ngươi sao vào đây?”
Thập Nữ lúc trước ở trước mặt Quan Trang đều là mặc đồ nữ, nhưng hiện tại đã không cần phải như vậy. Hơn nữa hắn cũng không phải thật sự thích mặc đồ nữ, đương nhiên muốn đổi trở về. Chỉ là hắn cảm thấy có lẽ Quan Trang sẽ không thích, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nhưng Quan Trang cũng không phải bởi vì chuyện này mà tiến vào. Quan Trang tiến vào, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thập Nữ, sau đó nói:
“A Thập, ngươi cùng Mộ Dung huynh đệ là quan hệ gì?”
Thập Nữ sửng sốt, nói:
“Cái này…… Không thể nói cho ngươi biết.”
Nếu nói với Quan Trang thì thân phận Mộ Dung Trường Tình liền bị bại lộ. Không được Giáo chủ cho phép, Thập Nữ vô luận như thế nào cũng không thể nói.
Quan Trang nghe hắn nói như vậy tức khắc ghen tuông lan tràn. Hắn không biết Thập Nữ cùng Mộ Dung Trường Tình có quan hệ gì, nhưng Thập Nữ đối với Mộ Dung Trường Tình là nói gì nghe nấy, khiến Quan Trang thực không thoải mái.
Quan Trang ôm eo Thập Nữ, sau đó cúi đầu liền hôn môi Thập Nữ. Hôn hấp tấp, có điểm không có kết cấu.
Thập Nữ bị hắn làm cho sửng sốt, bất quá như thế lại làm Thập Nữ buông xuống một ít lo lắng. Bởi vì Quan Trang tựa hồ đối với chuyện hắn thay đổi ăn mặc cũng không có gì không thích ứng. Quan Trang đâu chỉ là không có không thích ứng, Thập Nữ cảm thấy hắn giống như càng hưng phấn.
Chỉ là hôn môi mà thôi, so với lúc trước còn muốn điên cuồng hơn, làm cho lưỡi Thập Nữ không chịu được. Nước bọt theo khóe môi chảy xuống, Quan Trang thuận thế dùng lưỡi liếʍ liếʍ khóe môi Thập Nữ, sau đó lại đi liếʍ cằm cùng cổ, làm cho Thập Nữ lập tức liền có cảm giác.
Quan Trang đem Thập Nữ ôm tới giường, hai ba cái liền đem quần áo Thập Nữ cởi hết, còn ngây ngô cười nói:
“A Thập, hắc hắc, là mặc nam trang.”
Thập Nữ mắt trợn trắng.
Cái này là đương nhiên, ta vốn dĩ chính là nam nhân mà!
Sau đó Thập Nữ lại nghe Quan Trang cười nói:
“Mặc quần áo cô nương cũng quá phiền toái, cũng không dễ cởi.”
“……”
Thập Nữ thật sự không nghĩ tới Quan Trang là bởi vì lý do này, tức khắc tức giận đến dở khóc dở cười.
Quan Trang ghen tị, cho nên so với lần trước lăn lộn hắn càng lợi hại. Vừa lăn lộn Thập Nữ, hắn vừa ép bức Thập Nữ nói cho hắn biết Thập Nữ cùng Mộ Dung Trường Tình là quan hệ gì.
Thập Nữ bị kɧoáı ©ảʍ làm cho muốn ngất xỉu, nhưng hắn lại không thể nói, chỉ nức nở nói thích Quan Trang.
Quan Trang nghe Thập Nữ thổ lộ, tức khắc lại hưng phấn, cũng không ăn giấm, bất quá đem Thập Nữ lăn lộn thảm hại hơn.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình về phòng đi ngủ. Vì ngày mai sáng sớm lên đường, cho nên Mộ Dung Trường Tình cũng không có làm cái gì, chỉ là đem người ôm vào trong ngực ngủ.
Bất quá Nghê Diệp Tâm không ngủ, liền nghe được Thập Nữ cùng Quan Trang làm vận động. Đánh giá có thể vì Quan Trang quá hung ác, cho nên Thập Nữ thật sự nhịn không được, âm thanh rêи ɾỉ quả thực nghe rất rõ ràng.
Nghê Diệp Tâm còn nghe được Quan Trang hung tợn hỏi Thập Nữ cùng Mộ Dung Trường Tình là quan hệ gì, tức khắc cười. Vừa mới bắt đầu còn cố chịu đựng, sau lại nhịn không được, Nghê Diệp Tâm dứt khoát ở trên giường cười lăn lộn.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy thực đau đầu, đem người kéo trở lại, đem chăn đắp cho cả hai người.
“Nhắm mắt, ngủ.”
Nghê Diệp Tâm không nhắm mắt, chọc quai hàm Mộ Dung Trường Tình, nói:
“Tiểu yêu tinh này cũng có một ngày bị làm pháo hôi nha, đúng là quá buồn cười, cười chết ta.”
Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:
“Lại không ngủ sẽ cho ngươi hối hận.”
Nghê Diệp Tâm không sợ hắn, duỗi tay ở trên cằm Mộ Dung Trường Tình ngoéo một cái, nói:
“Hừ hừ, cái đồ hồ ly tinh, đừng chạy đi ra ngoài gây họa cho thế gian, để anh hùng đây thu phục ngươi!”
Mộ Dung Trường Tình không biết mình lại chạm vào dây thần kinh nào của Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm lại bốc đồng lên, muốn thể hiện hùng tâm tráng chí.
Nghê Diệp Tâm vừa nói liền xoay người lật chăn lên, đi túm quần Mộ Dung Trường Tình đem lột xuống.
Mộ Dung Trường Tình thật sự đau đầu lợi hại. Hắn dứt khoát lấy đai lưng vừa bị kéo ra để bên cạnh, nhanh chóng đem đôi tay Nghê Diệp Tâm giơ lên cột sau gáy.
Nghê Diệp Tâm tức khắc liền trợn tròn mắt, phát hiện mình còn ngồi ở trên người Mộ Dung Trường Tình, nhưng đột nhiên vô lực còn bị buộc chặt.
Vừa rồi rõ ràng rất khí thế, nhưng hiện tại……
Nghê Diệp Tâm liền lúng túng, nhanh chân muốn từ trên người Mộ Dung Trường Tình bò xuống dưới.
“Không chơi nữa! Ta mệt rồi!”
Nghê Diệp Tâm liền muốn chạy. Mộ Dung Trường Tình tất nhiên sẽ không bỏ qua.
“Đừng có ngủ gấp, thời điểm lên đường của ngày mai ta sẽ ôm ngươi, để ngươi ngủ đủ.”
“Không, không, ta hiện tại phải ngủ.”
Nghê Diệp Tâm vội vàng nói.
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng làm khắp cả người Nghê Diệp Tâm phát lạnh.
Kết quả Nghê Diệp Tâm liền cảm giác Mộ Dung Trường Tình vỗ thật mạnh ở trên mông mình, âm thanh thật là thanh thúy dễ nghe. Cảm thấy thẹn, đôi mắt Nghê Diệp Tâm cũng trừng lớn.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được kêu lên.
“Ui... Lại đánh mông ta!”
Mộ Dung Trường Tình cười nói:
“Suỵt, ngươi muốn cạnh tranh với người ở phòng bên cạnh xem ai kêu to hơn sao?”