Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 238: Sai lầm quá khứ

Quan Trang nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm nói:

"Chúng ta lúc trước cũng đã gặp qua một cái hộp gỗ có khắc những đôi mắt, hơn nữa còn có vài người chết."

Quan Trang vừa nghe liền có chút giật mình. Hắn nhìn về phía Nghê Diệp Tâm, ánh mắt có chút tìm tòi, nói:

"Ta trước kia cũng đã gặp qua...... một cái hộp gỗ có khắc đôi mắt. Đồ án đó cơ hồ giống như đúc đồ án của trâm cài này."

"Thì ra Quan đại ca cũng đã gặp qua cái hộp kia."

Quan Trang trầm mặc trong chốc lát, lại nói:

"Ta chính là vì cái hộp kia mà đến."

"Hả? Ngươi đã sớm biết Thẩm đại hiệp có cái hộp sao?"

Quan Trang lắc đầu.

"Không biết, nhưng ta nghe được một chút sự tình cho nên mới muốn đến đây thử thời vận."

Thì ra Quan Trang cũng không phải tới nơi này để xem náo nhiệt, mà là lấy danh nghĩa tham gia Đại Hội Võ Lâm đến nơi đây tìm kiếm đồ vật.

Quan Trang đem trâm cài bỏ vào trong lòng ngực.

"Việc này trở về nói sau. Chúng ta nhanh tìm kiếm rồi rời khỏi chỗ này."

Ba người ở trong phòng lại tìm kiếm một lần.

Nghê Diệp Tâm phát hiện Thẩm đại hiệp đúng là thật nhiều bí mật. Trong phòng nơi nơi đều có cơ quan, còn có lối đi bí mật. Tuy thiết kế đều không đặc biệt tinh tế nhưng cũng làm người ta kinh ngạc.

Gian thư phòng có một lối đi bí mật thông đến phòng ngủ của Thẩm đại hiệp. Cánh cửa ở sau kệ sách, đem kệ sách dịch chuyển là có thể nhìn thấy. Bất quá bởi vì Thẩm đại hiệp cũng có võ công không tầm thường, nên bọn họ không dám tùy tiện đi vào phòng ngủ. Làm như vậy nói không chừng thực dễ dàng bị phát hiện.

Trừ cái đó ra, Nghê Diệp Tâm lại phát hiện một chỗ bí mật khác, bất quá cái này rất kỳ quái. Đó là một hầm bí mật ở phía dưới án thư, nhấc miếng gạch lên là có thể nhìn thấy. Nếu không phải Nghê Diệp Tâm thấy mặt đất không bằng phẳng thì tuyệt đối sẽ không phát hiện.

Bọn họ moi gạch lên phát hiện phía dưới thật sự có một hầm ngầm. Chỉ là cái hầm này cũng không phải chứa vàng bạc châu báu gì, mà là một cái chậu kim loại rất to.

Thời điểm Nghê Diệp Tâm nhìn thấy cái chậu to cũng ngây ngẩn cả người. Cái chậu đen tuyền, có thật nhiều thứ cháy đen bên trong, hơn nữa bản thân nó cũng bị đốt đen thui.

Nghê Diệp Tâm nhìn kỹ liền biết cái chậu hẳn là chuyên môn dùng để đốt vàng mã linh tinh. Bởi vì đốt đồ vật ở bên trong lâu ngày cho nên nhìn không ra dáng vẻ vốn có, chỉ có thể nhìn thấy một màu đen.

Ở bên trong đốt thứ gì bọn họ không thể biết. Nghê Diệp Tâm sờ sờ tro than màu đen. Ở trong đống tro kia tìm được một thứ màu trắng.

Đó là một mẫu giấy rất rất nhỏ. Nếu không phải bởi vì mẫu giấy màu trắng nằm trong tro than màu đen khá nổi bật, thì tuyệt đối nhìn không ra.

Bọn họ nhìn cái chậu thật lâu, nhìn không ra cái gì đành phải đem nó thả lại chỗ cũ.

Thời gian không nhiều lắm, chỉ cho phép bọn họ ở thư phòng lục lọi một vòng, sau đó phải đi ra. Bằng không nếu bị đệ tử dậy sớm luyện võ phát hiện thì sẽ khó khăn.

Ba người đem đồ vật trong thư phòng phục hồi như cũ, sau đó lập tức rời khỏi viện của Thẩm đại hiệp. Bọn họ trở về phòng dành cho khách. Tất cả đều vào phòng Nghê Diệp Tâm, vốn là muốn tiếp tục nói chuyện.

Bước vào phòng, Nghê Diệp Tâm liền nhìn thấy Thập Nữ. Thập Nữ cũng không có ngủ. Nhìn thấy bọn họ, hắn chạy nhanh ra đón, thoạt nhìn có chút nôn nóng. Hắn vừa muốn nói chuyện lại thấy một người bịt mặt đi theo sau Giáo chủ cùng Giáo chủ phu nhân.

Thập Nữ sửng sốt. Hắn cẩn thận nhìn mới phát hiện người bịt mặt là Quan Trang, nhịn không được liếc mắt một cái. Giống như thật sự buồn bực vì sao Quan Trang cải trang thành cái dạng này.

Ba người vào phòng, sau đó đóng kín cửa lại, Mộ Dung Trường Tình liền ôm cánh tay đứng ở bên cạnh bàn.

Quan Trang đem mảnh vải ở trên mặt kéo xuống, khó có được bộ dạng không cười ha hả.

Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, nói:

"Ngồi đi, xem ra đến hừng đông còn một chút thời gian, chúng ta nói một chút về đôi mắt."

Thập Nữ không biết bọn họ muốn nói cái gì. Hơn nữa Mộ Dung Trường Tình đứng ở bên cạnh, hắn cũng không dám ngồi xuống, liền đứng xa một chút.

Nghê Diệp Tâm cùng Quan Trang đều đã ngồi xuống. Nghê Diệp Tâm quay đầu lại nhìn, nói:

"A Thập, ngươi chưa ngủ sao?"

Thập Nữ sửng sốt, rồi nhanh chóng lắc đầu.

Bởi vì Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài rất lâu chưa có trở về, cho nên Thập Nữ lo lắng. Nào biết bọn họ trở về còn mang theo một hắc y nhân. Hắc y nhân lại là Quan Trang. Chuyện này làm Thập Nữ hồ đồ, hắn thật sự rất muốn biết rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Vậy ngươi cũng ngồi xuống đi."

Thập Nữ nhìn Nghê Diệp Tâm, rồi mới chậm rãi ngồi xuống. Bất quá hắn vừa muốn ngồi xuống, Nghê Diệp Tâm liền ngăn cản.

"Chờ một chút, vị trí này là của đại hiệp, ngươi đi ngồi bên kia đi."

Thập Nữ lại sửng sốt, nhưng đành phải đi qua, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh Quan Trang.

Lúc này Mộ Dung Trường Tình cũng ngồi xuống, mở miệng nói:

"Ngươi làm thế nào biết cái hộp gỗ kia?"

Quan Trang đem cây trâm trong lòng ngực ra, đặt lên bàn, dùng một ngón tay sờ sờ đồ án trên trâm cài một chút, nói:

"Bởi vì rất nhiều năm trước ta đã từng gặp qua cái đồ án này."

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc.

"Rất nhiều năm trước?"

Quan Trang gật gật đầu, nói:

"Đúng vậy, hồi tưởng một chút cũng đã là chuyện mười mấy năm trước rồi."

Thập Nữ nghe được là mười mấy năm trước, nhịn không được liền nhìn qua Quan Trang.

Quan Trang cũng không có già. Hắn hiển nhiên cũng không phải nhỏ gì. Mười năm trước là thời điểm Quan Trang vang danh tứ hải, khí phách hơn người. Hắn là đại hiệp trẻ tuổi khiến người ta sùng bái.

"Lúc ấy bởi vì cái hộp gỗ kia mà ta bị kẻ gian xúi giục làm một việc sai nhất trong cuộc đời này."

Thập Nữ nghe đến đó trong lòng run lên, cảm thấy Quan Trang nói khẳng định chính là chuyện kia.

Mà Nghê Diệp Tâm cũng đã nghe Thập Nữ nói về chuyện của Quan Trang, cho nên cũng lập tức liền nghĩ tới chuyện đó.

Quan Trang thở dài, nói:

"Đó là chuyện hơn mười năm trước, khi đó ta tuổi trẻ cao ngạo, ở trên giang hồ thích hành hiệp trượng nghĩa. Ta thật sự thích nghe người khác tán dương, thích uống rượu, tính tình cũng không trầm ổn. Có một ngày......"

Đừng nhìn Quan đại hiệp nghiêm mặt sẽ có một bộ dạng ổn trọng, kỳ thật hắn cũng không phải người ổn trọng, chỉ là có một gương mặt chữ điền tương đối nghiêm túc có thể lừa gạt người mà thôi.

Lúc ấy tuổi trẻ tất nhiên thích nghe người khác khen ngợi. Mỗi khi hành hiệp trượng nghĩa sẽ có một đoạn giai thoại vô cùng ly kì lưu truyền ở trên giang hồ. Mà bản thân Quan Trang cũng thực hưởng thụ cảm giác như vậy, cho nên lúc ấy cơ hồ có người tới nhờ hắn làm chuyện gì, trên cơ bản đều sẽ đáp ứng.<

Vào một ngày, có mấy người tới tìm Quan Trang nhờ giúp một việc. Những người đó mời Quan Trang uống rượu. Khi cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, Quan Trang hiển nhiên uống nhiều. Sau đó vừa nghe nói đi giáo huấn kẻ đại gian đại ác, hắn lập tức liền đáp ứng.

Ngày thứ hai Quan Trang liền lên đường tìm người kia. Hắn hỏi người kia có biết một cô nương tên Thẩm Lâm Châu hay không. Người kia nói biết. Quan Trang lập tức không nghi ngờ, liền hoàn toàn tin lời những người đó.

Quan Trang nhìn nhìn tay mình, nói:

"Người kia võ công cũng không tồi, ta cùng hắn so qua mấy chiêu, cuối cùng vẫn là ta thắng. Ta phế đi võ công của hắn......"

Quan Trang nói việc này trên mặt lộ ra thần sắc ảo não, nhịn không được dùng đôi tay chà xát mặt mấy cái, nói:

"Nhưng sau đó ta mới biết được... ta làm chuyện sai lầm......"

Mấy người đó đã lừa Quan Trang. Người kia căn bản chưa làm qua chuyện gì đại gian đại ác, hắn chẳng qua có biết Thẩm Lâm Châu cô nương mà thôi.

Người kia bị phế võ công, không gượng dậy nổi, sau đó tự sát, chỉ để lại một tiểu đệ rất nhỏ. Thời điểm Quan Trang nghe nói việc này đã rất chấn động. Hắn đi tìm người đệ đệ kia hy vọng có thể chuộc tội.

Quan Trang còn nhớ rõ, người đệ đệ kia khi đó có lẽ cũng mới sáu bảy tuổi nhưng mặt vô biểu tình, ánh mắt bình tĩnh như nước.

Đứa bé đó chặt đứt gân tay của Quan Trang, sau đó để hắn đi.

Quan Trang cũng không biết đứa bé đi nơi nào, rốt cuộc không nghe nói qua.

Quan Trang lúc ấy thiếu chút nữa cũng bị mấy tên ngụy quân tử gϊếŧ, may mắn có Thập Nữ đi qua cứu.

Sau này Quan Trang nghĩ thông suốt. Hắn mai danh ẩn tích chữa trị thương thế, một lần nữa luyện tập võ công. Hắn để râu xồm che khuất dung mạo hành tẩu giang hồ.

Hắn đã không còn là đại hiệp danh môn chính phái. Hắn tựa hồ đã sớm nhìn thấu cái gì là danh môn chính phái. Bất quá chỉ là ngoài miệng nói lời tốt đẹp vậy thôi. Lòng người cách một lớp da, cũng không phải ai mang danh là chính phái thì có thể nhìn thấu.

Quan Trang muốn đem chuyện năm đó làm rõ ràng. Hắn còn muốn đi tìm đứa bé năm xưa. Cũng không biết nó đi nơi nào, một đứa bé nhỏ như vậy đã lẻ loi hiu quạnh.

Quan Trang một lần nữa luyện võ, qua rất nhiều năm lại xuất hiện trên giang hồ. Đi lại trên giang hồ, hắn không ngừng hỏi thăm sự tình năm đó.

Kết quả nhoáng một cái đã qua mười năm. Cũng may tuy rằng qua mười năm, nhưng danh tiếng của Quan Trang vẫn còn. Hắn rốt cuộc tìm hiểu được Thẩm Lâm Châu cô nương năm đó cũng là nữ hiệp tiếng tăm lừng lẫy.

Mà người năm đó nhờ Quan Trang cũng là bằng hữu không tồi của Thẩm đại hiệp. Lúc ấy những người đó căn bản đánh không lại người kia cho nên liền nghĩ ra biện pháp mượn đao gϊếŧ người.

Quan Trang nói:

"Nguyên do bọn họ làm như vậy đều là vì một cái hộp gỗ. Hộp gỗ kia có khắc rất nhiều đôi mắt. Ta nhớ rõ trước kia đã gặp qua."

Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói:

"Vì cái hộp kia?"

Quan Trang gật đầu, nói:

"Ta đã thấy cái hộp kia, lúc ấy chính là đứa bé trai ôm trong ngực. Lần cuối cùng ta nhìn thấy nó, nó cũng mang theo cái hộp, nhưng ta không biết nó đi nơi nào. Ta cũng không biết...... cái hộp rốt cuộc là thứ gì."

Quan Trang cũng mơ hồ. Hắn tra xét thật lâu về cái hộp gỗ kia, nhưng đều không thu hoạch được gì. Bất quá hắn lần theo Thẩm Lâm Châu liền tra được đến Thẩm đại hiệp.

Thật vất vả mới có cơ hội khi Thẩm đại hiệp mở Đại Hội Võ Lâm. Quan Trang đang lo không biết làm như thế nào tiếp cận Thẩm đại hiệp, đương nhiên liền tới tham gia.

Quan Trang nhìn đôi mắt trên cây trâm, nói:

"Ta nhất định phải đem chuyện này điều tra rõ, bằng không...... Ta chết cũng không nhắm mắt."

Nghê Diệp Tâm sờ sờ cằm, nói:

"Xem ra Thẩm đại hiệp đích xác thực khả nghi. Nhưng cây trâm này là của Cốc Nhụy cô nương. Vì sao Cốc Nhụy cô nương lại có cây trâm này chứ?"

"Đây là của Cốc cô nương?"

Quan Trang kỳ quái nói.

"Đúng vậy, Cốc cô nương nói đồ án của trâm cài không phải đôi mắt, mà là cá."

"Không phải đôi mắt? Là cá?"

Quan Trang có điểm phát ngốc, nhanh cầm lấy cây trâm dựng đứng lên xem. Bất quá hắn nhìn thế nào cũng không ra.

Thập Nữ cũng cảm thấy tò mò, duỗi cổ nhìn thoáng qua. Đồ án trên cây trâm thật sự là quá trừu tượng, Thập Nữ cảm thấy không giống đôi mắt cũng không giống như là cá, căn bản là mấy cái đường cong mà thôi.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Ngươi có đi tìm nữ nhân tên Thẩm Lâm Châu chưa?"

Quan Trang gật gật đầu, nói:

"Đã... đã chết... đã chết nhiều năm trước."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Xem ra chúng ta chỉ có thể từ chỗ Thẩm đại hiệp xuống tay. Vừa rồi chúng ta đi lục lọi thư phòng, có lẽ trời sáng ông ta vào thư phòng là có thể phát hiện có người đã tới."

Nói tới đây, Quan Trang có điểm ngượng ngùng, là hắn quá sơ ý, không phát hiện trong sách có đánh dấu.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Kỳ thật rút dây động rừng cũng không phải không tốt. Ít nhất so với chúng ta cái gì cũng chưa phát hiện đã khá hơn nhiều. Kế tiếp phải chờ xem sau khi rút dây động rừng, Thẩm đại hiệp sẽ có phản ứng gì."

Quan Trang gật gật đầu, nói:

"Cũng chỉ có thể như vậy."

Nghê Diệp Tâm ngáp một cái, nói:

"Trời sắp sáng, ta mệt mỏi, chúng ta đi ngủ một chút đi."

Mộ Dung Trường Tình cười cười, nói:

"Chỉ có ngươi là ngủ nhiều nhất."

Nghê Diệp Tâm không phục. Tuy rằng hai ngày này đích xác Nghê Diệp Tâm ngủ thật sự nhiều, bất quá đều là hôn mê. Tất cả đều là vì bị Mộ Dung Trường Tình làm ngất xỉu, hoàn toàn không cảm thấy ngủ đủ.

Bên ngoài sắc trời đã tờ mờ sáng, Quan Trang tạm thời đem trâm cài để lại cho Nghê Diệp Tâm bảo quản, sau đó liền về phòng. Hắn lặng lẽ trở về thay đổi quần áo, bất quá hắn hoàn toàn ngủ không được, thay đổi quần áo xong liền đi ra ngoài.

Hắn vừa đi ra liền nhìn thấy Thập Nữ ngồi ở ngoài sân, đang ngẩng đầu nhìn trời.

Sắc trời sắp sáng, nhưng hôm nay thời tiết không tốt cho nên không có khả năng nhìn thấy mặt trời mọc. Bầu trời xám xịt, cơ hồ cái gì cũng nhìn không tới.

Quan Trang đứng ở cách đó không xa nhìn Thập Nữ, nhìn thật sự nghiêm túc, cũng không có đi lại gần.

Thập Nữ thực mau liền cảm giác được có ánh mắt. Hắn nghiêng đầu nhìn liền đối diện ánh mắt của Quan Trang. Thập Nữ cảm giác cái loại ánh mắt này vừa nóng lại sắc bén, giống như có thể nhìn thấu mình. Thật sự làm Thập Nữ có điểm hoảng hốt.

Thập Nữ nhanh chóng đem tầm mắt sang một bên. Quan Trang đi tới, ngồi ở bên cạnh Thập Nữ, nói:

"A Thập cô nương, hiện tại thời tiết lạnh sao không mặc thêm một kiện quần áo."

Thập Nữ không trả lời, chỉ nhìn hắn một cái, sau đó nói.

"Không nghĩ tới ngươi có nhiều chuyện cũ như vậy......"

Kỳ thật Thập Nữ đã sớm biết những sự tình đó, so với người khác hắn biết rõ ràng hơn.

Quan Trang ngượng ngùng cười, nói:

"A Thập cô nương xin đừng chê cười ta nha."

Thập Nữ lắc lắc đầu, nói:

"Ta chỉ là suy nghĩ...... tiểu bằng hữu đã cứu ngươi......"

Thập Nữ hoàn toàn không biết chính mình rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ là muốn cùng Quan Trang trò chuyện mà thôi, nói về sự tình năm đó.

"Đứa bé kia a...... Ta chưa từng gặp lại. Bất quá hắn cùng A Thập cô nương có vài phần giống nhau."

Quan Trang nói, ánh mắt sáng quắc nhìn Thập Nữ. Thập Nữ thiếu chút nữa bị hắn dọa, di chuyển ánh mắt nói:

"Vậy sao?"

Quan Trang nói:

"Lần đầu tiên nhìn thấy A Thập cô nương, ta liền cảm thấy các ngươi rất giống, đặc biệt là đôi mắt."

Trái tim Thập Nữ đột nhiên nhảy dựng, đôi mắt không tự chủ được mở to vài phần.

Quan Trang ngồi ở bên cạnh rõ ràng thấy được ảnh phản chiếu của mình trong mắt Thập Nữ.

Rất rõ ràng.

Chính là thế này, thật sự là quá giống.

Tuy rằng đã qua mười năm, nhưng ký ức của Quan Trang vẫn còn mới nguyên. Thiếu niên tuy rằng vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng đôi mắt rất trong sáng. Nhìn vào mắt thiếu niên cũng thấy được hình ảnh của chính mình, giống như là bị hút vào.

Nghê Diệp Tâm nằm ở trên giường, dựng lỗ tai nghe ngóng, nói:

“Ai nha nha, Thập Nữ cùng Quan Trang bắt đầu yêu đương sao?”

“Cái gì?”

Mộ Dung Trường Tình đang cởϊ áσ ngoài, nói:

“Ngươi không phải buồn ngủ sao? Có tinh thần quá.”

“Hóng hớt bát quái mà thôi, hiện tại lại mệt muốn chết luôn đây.”

Mộ Dung Trường Tình cũng nằm xuống, nghiêng người với tay đem Nghê Diệp Tâm ôm vào trong ngực, nói:

“Vậy mau nhắm mắt ngủ, bằng không sẽ không cho ngươi ngủ.”

Nghê Diệp Tâm thật sự là mệt, Mộ Dung Trường Tình mới vừa nói xong liền nhắm hai mắt lại, không quá hai phút cũng đã ngủ rồi.

Mộ Dung Trường Tình cúi đầu hôn một cái lên trán Nghê Diệp Tâm, lúc này mới nhắm mắt ngủ.