Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 229: Thám thính trong đêm

Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt, nói:

“Cái này là cá?”

“Đương nhiên là cá.”

Cô nương đem trâm cài đưa cho Nghê Diệp Tâm, để nhìn cho rõ ràng.

“Ngươi xem đi, một con cá nhỏ thực đáng yêu mà.”

Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm đều cẩn thận xem cây trâm. Trâm cài có khắc đồ án thực tinh tế, nhưng vừa nhìn có chút trừu tượng, hình như là hoa văn cổ xưa.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy nhìn thế nào cũng giống như là đôi mắt. Tuy rằng tinh xảo nhưng cẩn thận nhìn kỹ tức khắc nổi gai ốc. Mà thay đổi góc nhìn liền biến hóa thành khác hẳn, liền cảm thấy đúng là có điểm giống như cá. Hình như cô nương nói cũng có lý.

Nghê Diệp Tâm nói:

“Cô nương, cây trâm này là mua ở đâu?”

“Không phải mua.”

Cô nương đột nhiên cười, nói:

“Chẳng lẽ ngươi cũng muốn mua cho ý trung nhân sao?”

“……”

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa không khống chế mà hô lên, nhưng liền nhìn về phía Mộ Dung Trường Tình, nhanh chóng cười cười, nói:

“Đúng vậy, vật này rất độc đáo.”

Cô nương có chút đắc ý, nhận trâm cài trở về, sau đó nói:

“Đây là bảo vật gia truyền. Phụ thân ta để lại cho ta, mua không được đâu. Ngươi rất biết nhìn hàng.”

“Tiểu Nhụy!”

Bọn họ đang nói chuyện, một người nam nhân vội vã chạy tới. Cũng không phải biểu ca của Cốc cô nương, mà là Cốc thiếu hiệp bọn họ đã gặp qua.

Nghê Diệp Tâm lúc này mới chú ý tới, cô nương này và Cốc thiếu hiệp hình như có cùng họ. Họ Cốc cũng không phải thực phổ biến.

Quả nhiên, Cốc Nhụy nhìn thấy người chạy tới liền nói:

“Ca ca sao lại tới đây?”

Cốc thiếu hiệp nhìn thấy nàng nhẹ nhàng thở ra, nói:

“Ta vừa rồi nói các ngươi chờ ta, các ngươi liền đi trước, kết quả thời điểm ta ra tới chỉ nhìn thấy biểu ca. Hắn nói để muội một mình, ta sao có thể yên tâm, xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?”

Thẩm đại hiệp triệu tập rất nhiều người võ lâm tới tham gia Đại Hội Anh Hùng, bất quá người nhiều sẽ ngư long hỗn tạp, khó tránh khỏi có mấy người tri nhân tri diện bất tri tâm.

Cốc Nhụy nói:

“Ta có thể có chuyện gì chứ.”

Nàng nói lại có chút chột dạ, liếc mắt nhìn người nằm trên mặt đất kia, lại nhìn Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, tựa hồ muốn Nghê Diệp Tâm giữ bí mật, không muốn ca ca lo lắng.

Hai huynh muội Cốc Nhụy cũng nói lời từ biệt Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình, liền rời đi.

Hai người kia chân trước mới vừa đi, Nghê Diệp Tâm đột nhiên đã bị túm lấy. Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, còn tưởng rằng cái người té xỉu đã tỉnh lại. Bất quá không phải, mà là Mộ Dung đại hiệp ghen.

Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm tới sau một thân cây. Lúc này cây đã sớm rụn hết lá, bất quá thân cây rất to, vừa vặn che chắn hai người bọn họ.

Mộ Dung Trường Tình nguy hiểm cúi đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:

“Anh hùng cứu mỹ nhân xong rồi còn học liếc mắt đưa tình?”

“……”

Nghê Diệp Tâm nói:

“Oan uổng quá đại hiệp, vừa rồi chỉ là trùng hợp, hơn nữa nàng ta cũng liếc nhìn đại hiệp mà.”

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.

Nghê Diệp Tâm liền nói:

“Đại hiệp, chính sự quan trọng, không bằng chúng ta nói chuyện đồ án trên cây trâm kia đi. Đồ án là cá hay đôi mắt, cái này thật sự là quá kỳ quái, đại …… ô……”

Mộ Dung Trường Tình tuy rằng đối với đồ án kia cũng có chút hứng thú, bất quá cây trâm kia cũng không có gì đáng thảo luận. Chủ yếu là bởi vì bọn họ cái gì cũng không biết, hắn mặc kệ đó là đôi mắt hay là cá. Bọn họ cũng không có nhìn ra. Cho nên Mộ Dung đại hiệp cảm thấy loại thời điểm này trừng phạt Nghê Diệp Tâm là quan trọng nhất.

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình đè ở trên thân cây hôn môi, cảm thấy lúc này có chút quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cũng lo lắng sẽ có người đi ngang qua. Hơn nữa bên kia còn có người ngất xỉu mà, lỡ như người kia tỉnh lại thì làm sao bây giờ?

Nghê Diệp Tâm tuy rằng thực lo lắng, nhưng kɧoáı ©ảʍ đặc biệt rõ ràng. Mộ Dung Trường Tình chỉ là nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cả người Nghê Diệp Tâm liền run lên, không tự chủ được ôm chặt Mộ Dung Trường Tình. Sau đó đầu óc nóng lên, Nghê Diệp Tâm bắt đầu hôn đáp lại Mộ Dung Trường Tình. Hai người hôn đến kịch liệt.

Khi Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị hôn đến hô hấp không thuận, cái người ngất xỉu kia đã tỉnh. Bất quá bởi vì bọn họ ở sau thân cây, hắn tỉnh lại cũng không có nhìn thấy bọn họ.

Nghê Diệp Tâm vẫn hoảng sợ, theo bản năng đẩy Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình không buông ra, ngược lại ở bên tai Nghê Diệp Tâm khẽ cười. Sau đó hắn đem bàn tay chui vào trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve eo sườn Nghê Diệp Tâm, hơn nữa càng sờ càng đi xuống. Cuối cùng ngón tay hắn trên mông Nghê Diệp Tâm ma xát qua lại.

Nghê Diệp Tâm sợ tới mức chân cũng mềm, nhưng đã bị Mộ Dung Trường Tình giữ chặt căn bản không động đậy được. Nghê Diệp Tâm chỉ có thể mở to hai mắt nhìn, cũng không thể nói chuyện, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến chóng mặt nhức đầu.

Nam nhân kia rốt cuộc tỉnh. Hắn từ trên mặt đất bò dậy, còn lảo đảo lắc lư, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, tức khắc hùng hùng hổ hổ.

Xem ra hắn bị Mộ Dung Trường Tình đánh quá độc ác, thời điểm rời đi tuy rằng hùng hùng hổ hổ, bất quá bước đi xiêu vẹo lung lay, bộ dáng có chút đứng không vững. Thật thực mau người kia liền rời khỏi.

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, cảm giác xương cốt cả người cùng gân đều bị rút hết, toàn thân đều là mồ hôi nóng, một chút sức lực cũng không có.

“Ở chỗ này tốt không?”

Mộ Dung Trường Tình hôn lỗ tai Nghê Diệp Tâm, thấp giọng nói.

“Không tốt!”

Nghê Diệp Tâm nhanh bổ sung.

“Lỡ người khác nhìn thấy thì làm sao?”

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

“Nhưng so với ngày thường ngươi lại hưng phấn hơn.”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy thẹn đến mặt đỏ bừng, nói:

“Cút, ta không phải biếи ŧɦái!”

Mộ Dung Trường Tình lại cười, cười Nghê Diệp Tâm rất muốn đánh hắn lại không đánh được.

Nghê Diệp Tâm sợ hắn thật sự ở chỗ này "rút kiếm xung trận", liền nhanh chóng nhận thua.

“Về, trở về…… Đại hiệp trở về lại nói.”

“Nghe theo ngươi.”

Mộ Dung Trường Tình cũng chỉ là hù dọa một chút mà thôi. Hắn tựa hồ thích xem bộ dáng Nghê Diệp Tâm bị hắn chọc ghẹo đến quẫn bách. Hắn cảm thấy đặc biệt rất thú vị.

Huống hồ Mộ Dung Trường Tình có tính chiếm hữu đáng sợ như vậy, sao có thể để cho người khác nhìn thấy bộ dáng Nghê Diệp Tâm hiện tại. Hắn lập tức liền ôm người về phòng.

Bọn họ chớp mắt liền về đến phòng. Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm đặt ở trên bàn, sau đó nói:

“Hiện tại được rồi chứ?”

Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói:

“Sao... sao…… không lên giường? Đem ta đặt ở trên bàn làm cái gì?”

“Ta thích trên bàn.”

Nghê Diệp Tâm phát hiện trình độ biếи ŧɦái của Mộ Dung Trường Tình thăng cấp quả thực đáng bạo động, thời điểm "ăn người" luôn biến đổi đa dạng.

Nghê Diệp Tâm không có biện pháp. Hơn nữa không chỉ là Mộ Dung Trường Tình, bản thân Nghê Diệp Tâm cũng bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ như tên đã trên dây, nhịn không được nói:

“Vậy, vậy nhanh lên…… Không phải trong chốc lát còn muốn đi thám thính sao?”

Nghê Diệp Tâm nói xong liền hét to một tiếng.

“A!”

Nghê Diệp Tâm gắt gao ôm vai lưng Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Cái đồ điên này, nói nhanh lên cũng không phải kêu hù dọa người ta.”

“Suỵt”

Mộ Dung Trường Tình thấp giọng nói:

“Quan Trang ở phòng bên cạnh đã trở về.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, nhanh chóng ngậm chặt miệng, lại thuận tiện ném cho Mộ Dung Trường Tình một cái liếc mắt.

Cái liếc mắt này ở trong mắt Mộ Dung Trường Tình là phong tình vạn chủng, không có khác gì mời gọi. Hắn càng thêm điên cuồng hung hăng chiếm đoạt Nghê Diệp Tâm.

Trên bàn tuy rằng tương đối mới lạ, nhưng tóm lại vẫn quá cứng, lại không rộng rãi. Nghê Diệp Tâm nằm không thực thoải mái. Đặc biệt thời điểm Mộ Dung Trường Tình đè lên, eo lưng bị cấn đau.

Sau một lúc, Mộ Dung Trường Tình ôm Nghê Diệp Tâm đến giường. Lúc này Nghê Diệp Tâm mới nhẹ nhàng thở ra.

Nghê Diệp Tâm còn có một phát hiện mới, chỉ cần mình kêu không thoải mái, Mộ Dung Trường Tình sẽ chiếu cố một chút. Thời điểm ở trên bàn, Nghê Diệp Tâm rên hai câu không thoải mái, Mộ Dung Trường Tình liền đem người ôm về giường rồi.

Trở lại giường, Mộ Dung Trường Tình lại phát bệnh cuồng ngược, bắt Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên. Nghê Diệp Tâm tức giận muốn chết, trong chốc lát chống đỡ không được, liền hô hai câu không thoải mái, Mộ Dung Trường Tình liền buông tha.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy kỳ thật Mộ Dung đại hiệp vẫn rất ôn nhu. Bất quá cũng chỉ tương đối mà thôi.

Mộ Dung Trường Tình bởi vì còn muốn đi thám thính ban đêm, cho nên cũng không có ép buộc Nghê Diệp Tâm nhiều. Hai phát tiết một lần liền buông tha Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy tuy rằng ít, nhưng cũng rất mệt. Mộ Dung Trường Tình càng ngày càng khó thỏa mãn.

Nghê Diệp Tâm ghé vào giường, duỗi tay ấn ấn eo, nói:

“Ta cảm thấy ta đã già rồi!”

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

“Tắm rồi ngủ đi.”

“Không ngủ. Muốn ta ngủ, sau đó bỏ lại ta sao? Ta không ngủ đâu, ta muốn đi theo đại hiệp.”

Mộ Dung Trường Tình thực bất đắc dĩ, nói:

“Vậy cũng phải tắm rửa. Thứ đồ vật ta còn lưu lại trong thân thể ngươi....”

“Câm!”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy thẹn đỏ mặt, nhưng đây là sự thật, cũng không dám động đậy, cảm giác vừa động thì sẽ có chất lỏng chảy ra từ phía sau.

Quả thực đáng sợ!

Hai người tắm rồi cũng không còn sớm, bên ngoài đã thực an tĩnh, cũng không có âm thanh gì. Người trong thôn trang hẳn là đều đã nghỉ ngơi.

Nghê Diệp Tâm ở trên giường nằm trong chốc lát, bởi vì chỉ làm một lần, cho nên Nghê Diệp Tâm vẫn rất có sức sống, cũng không có ngã đầu liền ngủ, nằm ở trên giường bắt chéo chân lắc qua lại.

Mộ Dung Trường Tình đã mặc xong y phục, quay đầu lại liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm chỉ mặc áo, phía dưới ngoại trừ khố cái gì cũng không có, chăn ở trên bụng che hờ. Nhưng do Nghê Diệp Tâm bắt chéo chân, hai cái chân trắng bóng lộ ra quả thực muốn mạng Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình đi qua, duỗi tay liền sờ soạng một phen, làm Nghê Diệp Tâm sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Mộ Dung Trường Tình cười nói:

“Mặc quần vào, bằng không hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ sẽ xuống giường.”

Nghê Diệp Tâm rất bất mãn hừ một tiếng, sau đó bắt đầu lấy một cái quần mặc vào. Bất quá Nghê Diệp Tâm vừa xỏ chân vào một ống quần, tròng mắt vừa xoay chuyển, nhìn thấy đã biết có suy nghĩ xấu.

Mộ Dung Trường Tình đã mặc xong rồi, áo ngoài màu trắng như tuyết, đai lưng cũng thắt xong, thật không chút cẩu thả.

Hiện tại canh giờ cũng không còn sớm, Mộ Dung Trường Tình còn phải đi thám thính ngay.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, tức khắc liền vui vẻ, vốn dĩ áo đã mặc đủ, bất quá quần còn chưa có mặc xong.

Đột nhiên Nghê Diệp Tâm từ trên giường phóng ra, liền hướng về phía Mộ Dung Trường Tình nhào tới.

Mộ Dung Trường Tình đứng ở gần mép giường, là đưa lưng về phía giường. Hắn đang sửa sang lại tay áo, nào nghĩ đến Nghê Diệp Tâm đột nhiên nhảy lại.

Hắn không kịp xoay người, liền cảm giác Nghê Diệp Tâm treo ở trên lưng, đôi tay luồn phía dưới nâng phần mông Nghê Diệp Tâm, miễn cho Nghê Diệp Tâm không ôm, lập tức lại bị ngả trên mặt đất, vậy thì không hay.

Nghê Diệp Tâm bổ nhào vào phía sau lưng Mộ Dung Trường Tình, sau đó đôi tay ôm cổ hắn, hai chân cũng kẹp ở eo hắn, lập tức cười hắc hắc.

Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, liền cảm giác được Nghê Diệp Tâm còn chưa có mặc quần, bàn tay chạm vào làn da trơn bóng. Tiếp xúc kia làm Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa liền xúc động. Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói:

“Lại hư?”

“Đúng vậy.”

Nghê Diệp Tâm thẳng thắn thừa nhận, nói:

“Không được sao? Dù sao đã không còn thời gian, cũng không thể đem ta làm thế nào.”

Mộ Dung Trường Tình nói muốn đi thám thính, lúc này là thời gian thích hợp. Nếu hắn muốn cùng Nghê Diệp Tâm làm nữa, chỉ sợ là không thể đi.

Nghê Diệp Tâm là đoán chắc như vậy cho nên mới không có sợ hãi.

Nghê Diệp Tâm ở sau lưng giống con lười ôm Mộ Dung Trường Tình, còn duỗi tay nắm cằm hắn, nói:

“Tiểu mỹ nhân, ngẩng đầu lên, để đại gia hôn ngươi.”

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nhưng cũng phối hợp, xoay đầu phía sau để Nghê Diệp Tâm hôn xuống.

Nghê Diệp Tâm thấy cảm giác này quá tuyệt vời. Ngày thường do Mộ Dung Trường Tình cao, bản thân Nghê Diệp Tâm phải ngửa đầu hôn môi. Hiện tại là Mộ Dung Trường Tình ngửa đầu, nháy mắt Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình đặc biệt cao lớn.

Bất quá chính là góc độ có chút vấn đề. Nghê Diệp Tâm cúi đầu, Mộ Dung Trường Tình ngẩng đầu, góc độ này có chút quỷ dị. Hơn nữa Nghê Diệp Tâm nhất thời kích động cho nên khi hôn liền làm môi của Mộ Dung Trường Tình bị thương.

Bất quá Mộ Dung Trường Tình không thèm để ý, vươn lưỡi tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nghê Diệp Tâm. Mùi máu nhàn nhạt lan tràn ở khoang miệng hai người. Nhưng thực mau mùi vị đó đã không thấy, chỉ còn lưu lại hương vị ngọt ngào.

Tay Mộ Dung Trường Tình bắt đầu có hạnh kiểm xấu, ở trên đùi trần trụi của Nghê Diệp Tâm vuốt ve qua lại. Nghê Diệp Tâm liền nhanh chóng kết thúc nụ hôn này.

“Không được sờ, thời gian không còn kịp rồi, chúng ta phải đi.”

Mộ Dung Trường Tình tức giận, đột nhiên trở tay bắt lấy eo Nghê Diệp Tâm, lập tức liền đem người từ phía sau lưng túm xuống dưới.

Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, còn tưởng rằng mình sẽ ngã trên mặt đất, bất quá chỉ là ngã ở trên giường. Mộ Dung Trường Tình đem người áp trở về giường, sau đó cúi người lại hôn môi một hồi.

Nghê Diệp Tâm bị hôn đến thở hồng hộc, kết quả không cẩn thận đã bị hôn ra cảm giác. Cảm thấy thẹn, Nghê Diệp Tâm kẹp hai chân, mặt đỏ tai hồng.

Mộ Dung Trường Tình cười nhẹ một tiếng, ở bên tai nói:

“Ngồi dậy mặc quần vào, chúng ta đi thôi.”

Nghê Diệp Tâm tức giận đến trừng mắt, cảm thấy Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối là đang trả thù mình. Hắn cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm mình xúc động liền nói phải đi.

Nghê Diệp Tâm tức giận đến không chịu được, nhanh đem chăn kéo qua, sau đó trốn trong chăn mặc quần. Chỉ là hiện tại đặc biệt có cảm giác, mặc xong quần áo cũng sợ bị người ta nhìn ra.

Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay ở bên cạnh nhìn, cười nói:

“Nếu ngươi ra mau một chút, ta có thể giúp ngươi.”

Nghê Diệp Tâm còn chưa trả lời, Mộ Dung Trường Tình lại vui sướиɠ cười, nói:

“Nghĩ lại thì mỗi lần ngươi đều ra rất nhanh.”

“……”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình liên tiếp bị Mộ Dung Trường Tình nhục nhã, liền nói:

“Sĩ khả sát bất khả nhục!”

“Rất có chí khí.”

Mộ Dung Trường Tình mỉm cười nói.

Cuối cùng Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình cũng ra khỏi phòng. Tuy rằng trì hoãn một chút, bất quá hiện tại cũng còn xem như vừa vặn đúng canh giờ.

Hai người không quá quen thuộc địa hình thôn trang, bất quá vừa rồi khi ăn cơm Nghê Diệp Tâm đã hỏi thăm qua. Thôn trang có một cái địa lao ở tận cùng bên trong, chỉ cần hướng thẳng vào trong đi là đến nơi.

Cửa địa lao vẫn luôn có đệ tử canh giữ.

Bọn họ cũng không biết Trưởng lão Ma giáo có bị nhốt ở địa lao hay không, nhưng vẫn đi xem để an tâm.

Hai người hướng bên trong thôn trang mà đi, tránh thủ vệ. Dọc theo đường đi có cái viện rất lớn, Nghê Diệp Tâm cảm thấy nơi đó là chỗ ở của Thẩm đại hiệp. Nhưng mà bọn họ không đi vào, bởi vì trong phòng Thẩm đại hiệp còn đèn sáng, giống như đã trễ thế này còn chưa có đi ngủ.

Bọn họ đành phải tiếp tục đi về phía trước, đi đến địa lao nhìn một cái.

Địa lao ở tận cùng bên trong thôn trang, cửa vào tại chỗ núi giả. Thiết kế vốn dĩ rất bí mật, nhưng ở cửa có tám đệ tử canh giữ. Nhiều người như vậy ở một chỗ thật sự là quá dễ gây chú ý.

Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình chỉ gật gật đầu, sau đó đột nhiên liền phi thân đi ra ngoài.

Nghê Diệp Tâm tức khắc đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm Mộ Dung đại hiệp cũng quá lộ liễu đi.

Mộ Dung Trường Tình không một tiếng động đi ra. Tám người kia cũng chưa nhìn thấy là người nào đến, nháy mắt tất cả đều té xỉu.

Nghê Diệp Tâm lúc này mới chạy tới, nói:

“Đại hiệp thật là lợi hại nha.”

Mộ Dung Trường Tình cười, nói:

“Trong chốc lát về phòng, ở trên giường ngươi lại nói lời này, ta sẽ càng thích nghe.”

Cơ mặt Nghê Diệp Tâm tức khắc co giật, nói:

“Đại hiệp càng ngày càng không biết xấu hổ, đã không còn là Mộ Dung đại hiệp mà ta biết trước kia.”

Mộ Dung Trường Tình túm lấy Nghê Diệp Tâm, nói:

“Đi vào rồi nói sau.”

Mộ Dung Trường Tình đem Nghê Diệp Tâm đến cửa, sau đó bọn họ liền mở cửa đi vào.

Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng địa lao không có khóa cửa. Kết quả vừa thấy đã biết ổ khóa đều bị Mộ Dung Trường Tình phá nát.

Mộ Dung đại hiệp thự sự là quá bạo lực mà!

Nghê Diệp Tâm vội vàng theo Mộ Dung Trường Tình tiến vào, sau đó còn cẩn thận đóng cửa lại.

Bước qua cửa, tiếp đến là cầu thang đá xoắn ốc đi xuống. Phía dưới rất sâu, bọn họ không có mang theo công cụ chiếu sáng, cơ hồ cái gì cũng nhìn không thấy.

Mộ Dung Trường Tình nắm lấy tay, mang theo Nghê Diệp Tâm một đường đi xuống.

“Cẩn thận dưới chân.”

Địa lao rất sâu, đôi mắt Nghê Diệp Tâm dần thích ứng với bóng tối, tầm nhìn cũng rõ hơn. Nghê Diệp Tâm vừa đi xuống vừa cố căn mắt nhìn.

Phía dưới thực rộng, có người bị xích ở trong góc.

Người kia có thể đã ngất xỉu. Nghê Diệp Tâm chăm chú nhìn, muốn nhìn rõ ràng người kia có bộ dáng gì.

Nhưng nhìn thấy rồi Nghê Diệp Tâm tức khắc kêu lên.

“Sao lại là hắn?”

Người này Nghê Diệp Tâm đã gặp một lần, nhưng có ấn tượng cực kỳ sâu. Chính là người trẻ tuổi xinh đẹp ngày đó đột nhiên xuất hiện ở trong phòng cùng Mộ Dung Trường Tình.