Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 200: Đồ Lưu manh làm cái gì

Đừng nhìn Nghê Diệp Tâm khi mặc quần áo có vẻ cao lớn anh khí, bất quá cởϊ qυầи áo ra thân thể liền có vẻ không đủ thịt. Hai chân dài cơ bắp lại không đủ.

Dù bản thân không tính quá trắng, bất quá bởi vì uống rượu làn da nổi lên màu hồng phấn. Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy hỏa khí lập tức liền nổi lên.

Phần eo Nghê Diệp Tâm còn bị băng bó, thân thể lại trơn bóng, có loại cảm giác nói không nên lời. Dù sao làm Mộ Dung Trường Tình càng nhìn càng bị lửa đốt.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đã trở lại, còn tự hào nói:

"Đại hiệp, có thể tắm rồi, xem ta đã chuẩn bị xong!"

Vừa nói vừa vỗ vỗ ngực, bàn tay quơ qua quơ lại giống như là mời gọi.

Mộ Dung Trường Tình lập tức bước qua, liền đem Nghê Diệp Tâm gắt gao ôm lấy, sau đó cúi đầu hôn lên bờ môi kia.

Lúc đầu Nghê Diệp Tâm có chút phản ứng không kịp, bất quá thực mau đã bị kɧoáı ©ảʍ thay thế. Nghê Diệp Tâm liền si ngốc nở nụ cười, sau đó cũng ôm lấy Mộ Dung Trường Tình hôn đáp lại.

Mộ Dung Trường Tình không chỉ một lần phát hiện, khi Nghê Diệp Tâm uống say đặc biệt kỳ quái, nhưng hắn thích như vậy. Bởi vì so với ngày thường Nghê Diệp Tâm ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều.

Nghê Diệp Tâm muốn tắm rửa, bất quá miệng vết thương còn chưa có lành hẳn, Mộ Dung Trường Tình liền ôm người ngồi ở trên thùng gỗ, cũng chỉ có hai chân bỏ vào trong nước.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy không thoải mái, loại tư thế này mông bị đau không nói, lại còn dễ dàng té ngửa.

Mộ Dung Trường Tình để cho Nghê Diệp Tâm ôm cổ mình, để tránh cho Nghê Diệp Tâm từ thùng tắm rớt ra ngoài.

Nghê Diệp Tâm nghe Mộ Dung Trường Tình nói cái gì liền làm cái đó. Nhưng khi được Mộ Dung Trường Tình lau người, Nghê Diệp Tâm cũng không thành thật, luôn đá nước, làm cho tóc cả hai người đều ướt.

Mộ Dung Trường Tình tức giận muốn chết, dứt khoát không cho nghịch nước. Nhưng Nghê Diệp Tâm không chịu, ôm hắn không buông tay còn nói muốn tắm rửa.

Mộ Dung Trường Tình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đã không còn nhẫn nhịn được nữa, dứt khoát cho Nghê Diệp Tâm ghé vào thành thùng, sau đó liền quyết định đem người ăn sạch sẽ.

Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, vô cùng dịu dàng, khiến cho Nghê Diệp Tâm không cảm thấy quá đau đớn. Nhưng bởi vì vật kia khá lớn khiến cho tiểu cúc có chút áp lực. Không đau nhưng khó chịu.

Mật huyệt nhỏ hẹp, nóng bỏng làm người ta say mê. Lực hấp dẫn lớn như vậy thật sự khiến cho người ta phải mất hồn, hận không thể đâm sâu vào, hung hăng làm một trận.

Nghê Diệp Tâm uống say nên rất phối hợp, thời điểm thoải mái miệng còn rầm rì, khi đau liền lớn tiếng kêu to.

Mộ Dung Trường Tình sợ người ngoài nghe được, vẫn luôn dùng miệng bịt miệng Nghê Diệp Tâm. Sau khi hắn buôn ra, môi Nghê Diệp Tâm cũng đã sưng lên. Một bộ dạng đáng thương hề hề.

Nghê Diệp Tâm bị lăn lộn có chút thảm, bất quá hơn phân nửa là do tự tìm.

Sau nửa đêm tỉnh rượu, Nghê Diệp Tâm liền cảm giác eo đau lưng đau. Nháy mắt liền nhớ tới chuyện gì đã xảy ra, Nghê Diệp Tâm tức giận không chịu được.

Mộ Dung Trường Tình thật quá đáng, thời điểm người ta say rượu liền làm ra chuyện đồϊ ҍạϊ !

Nghê Diệp Tâm tức giận không muốn buồn ngủ nữa, bò dậy lay động Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Cái đồ đê tiện tiểu nhân, không được ngủ, trả lại sự thanh bạch cho ta."

Mộ Dung Trường Tình mới vừa ngủ không bao lâu, nghe được Nghê Diệp Tâm kêu, thật sự là đau đầu, duỗi tay kéo người nằm xuống.

"Nhắm mắt ngủ, bằng không ta lại làm ngươi."

"......"

Lời này của Mộ Dung đại hiệp quá khí thế, làm Nghê Diệp Tâm sợ tới mức nháy mắt liền ngậm miệng.

Kỳ thật Nghê Diệp Tâm là nói mê mà thôi, cũng mệt mỏi, bị Mộ Dung Trường Tình đè lại ôm vào trong ngực, bất mãn lẩm bẩm hai tiếng, sau đó liền ngủ.

Giấc ngủ này cũng không an ổn, bởi vì Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình mới nhắm mắt không bao lâu đã bị lạnh làm tỉnh.

Mở mắt liền nhìn thấy khoảng không đen như mực.

Thật sự là khoảng không?

Nghê Diệp Tâm cho rằng mình bị mộng du, trừng lớn đôi mắt, lập tức liền tỉnh táo. Sau đó liền nghe được một giọng nói.

"Tỉnh rồi?"

Quay đầu lại nhìn, Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình ngồi ở bên cạnh ôm mình.

Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, vẻ mặt ngốc nói:

"Đại hiệp, hơn nửa đêm chúng ta vì sao lên nóc nhà?"

Thật sự bọn họ đang ở trên nóc nhà.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy không phải mình mộng du, mà là Mộ Dung đại hiệp mộng du.

Mà Mộ Dung đại hiệp mộng du sao còn khiêng ta lên đây?

Mộ Dung Trường Tình chỉ chỉ về phía chân trời lúc này căn bản không có một chút sáng, nói:

"Xem mặt trời mọc, lập tức liền có."

"......"

Nghê Diệp Tâm không chống đỡ nổi, đầu nghiêng qua thiếu chút nữa lại ngủ, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình mạnh mẽ ôm lên.

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa đã khóc, nói:

"Đại hiệp tha cho ta đi được không?"

"Là ai muốn cùng ta xem mặt trời mọc?"

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày.

"Ta sai rồi, ta sai rồi, buông tha ta đi, ta đã nói đùa với đại hiệp."

Nghê Diệp Tâm đúng là mệt muốn chết, thật không mở mắt ra nổi, sao xem mặt trời mọc.

Trời còn tối như vậy chẳng lẽ không được ngủ sao?

Lúc này trời tối thui, trăng cũng không biết đã chạy đi nơi đâu, ngôi sao cũng nhìn không thấy, phía dưới nhà đều tắt đèn. Quả thực chính là yên tĩnh, rất thích hợp để ngủ.

Mộ Dung Trường Tình không cho ngủ, còn đem người ôm lấy, sau đó liền hôn môi Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm cảm giác miệng mình đã sưng lên biến thành mõm heo rồi. Tuyệt đối đêm qua đã bị chà đạp, nhưng hiện tại Mộ Dung Trường Tình còn không buông tha.

Quả thực muốn mạng người mà!

Nghê Diệp Tâm giãy giụa, bất quá một chút tác dụng cũng không có. Sức lực không đủ, chỉ càng khiến cho Mộ Dung Trường Tình ngứa ngáy. Hơn nữa đêm qua bị dày vò, eo Nghê Diệp Tâm đau càng vô lực giãy giụa.

Mộ Dung Trường Tình tùy ý đoạt lấy. Hôn trong chốc lát, Nghê Diệp Tâm cũng không còn giãy giụa. Mộ Dung đại hiệp thật là càng ngày càng có kinh nghiệm, biết phải làm thế nào mới có thể khiến Nghê Diệp Tâm thoải mái.

Nghê Diệp Tâm thoải mái, dứt khoát duỗi tay ôm lấy Mộ Dung Trường Tình, chủ động đáp lại.

Hai người hôn quá hăng hái, Nghê Diệp Tâm híp mắt. Rồi đột nhiên liền phát hiện một tia sáng. Mặt trời đã lên.

Mộ Dung Trường Tình cũng phát hiện, lại dùng ngữ khí đáng tiếc, nói:

"Hay là hôm nay không đúng ngày có mặt trời."

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa tức giận đem hắn từ nóc nhà đá xuống, nói:

"Đại hiệp nhìn xem mây nhiều như vậy, dù nhìn chằm chằm cũng nhìn không thấy mặt trời mọc đâu. Không phải mỗi ngày đều có thể xem được mặt trời mọc, phải xem thời tiết."

Hôm nay tuy rằng không phải trời đầy mây, nhưng cũng là nhiều mây, loại thời tiết này mà nói xem mặt trời mọc thì thật ngượng ngùng.

Mộ Dung Trường Tình lúc này mới bừng tỉnh, nói:

"Trước kia ta không chú ý."

Nghê Diệp Tâm dứt khoát dựa vào trên vai hắn, liền nói:

"Đại hiệp, chúng ta về phòng ngủ đi, ta mệt chết."

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên không mệt nhọc, hơn nữa tinh thần đặc biệt tốt, đem người bế lên, liền nói:

"Được."

Nghê Diệp Tâm được Mộ Dung Trường Tình ôm nhảy khỏi nóc nhà, trở về phòng. Vào phòng Mộ Dung Trường Tình liền đem Nghê Diệp Tâm đặt lên giường, sau đó đè lên.

Đầu Nghê Diệp Tâm chạm gối liền ngủ, nhưng thực mau liền phát hiện không thích hợp.

Mộ Dung Trường Tình đang cởϊ qυầи....

Nghê Diệp Tâm nháy mắt liền tỉnh, nắm quần của mình nói:

"Đồ lưu manh, định làm cái gì?"

"Ha ha......"

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, bất quá nghe ra không có ý tốt, nói:

"Ngươi nói đồ lưu manh nên làm cái gì?"

Vừa rồi hai người hôn quá mức kịch liệt, Mộ Dung Trường Tình hơi có chút cảm giác. Đặc biệt là buổi sáng tương đối dễ dàng xúc động, cho nên Mộ Dung Trường Tình cảm thấy lúc này còn có thể làm thêm một lần.

Nghê Diệp Tâm không chịu được.

Ngày hôm qua thừa dịp ta uống say, Mộ Dung Trường Tình đã đem ta ăn sạch, hiện tại còn muốn?

Nghê Diệp Tâm đánh hắn đá hắn, bất quá Mộ Dung Trường Tình duỗi tay áp đảo, liền đem Nghê Diệp Tâm chế trụ. Hắn cúi đầu hôn lên cổ Nghê Diệp Tâm, nói:

"Thành thật một chút, bằng không trong chốc lát có đau ngươi đừng kêu."

Nghê Diệp Tâm nằm bò không động đậy nổi, liền la to:

"Mộ Dung Trường Tình không biết xấu hổ kia, đã thỏa thuận mỗi người làm một lần! Sao...... ui....."

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng mím môi, tức khắc liền cảm giác Mộ Dung Trường Tình lập tức tiến vào, sợ tới mức thiếu chút nữa chết ngất đi.

Đêm qua Mộ Dung Trường Tình đã rửa sạch, cũng bôi chút thuốc cho Nghê Diệp Tâm rồi mới ngủ. Nghê Diệp Tâm lúc ấy đã ngất xỉu, đương nhiên là không biết.

Hiện tại rất thuận tiện, Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy thuốc mỡ còn chưa có tan hết, bên trong cũng không cần khuếch trương, trực tiếp có thể đi vào.

Nghê Diệp Tâm sợ muốn chết, bất quá lập tức liền cảm giác được một trận kɧoáı ©ảʍ thật lớn bao phủ.

Nghê Diệp Tâm cũng không dám nói chuyện, ôm gối đầu, cắn răng. Bị kɧoáı ©ảʍ chiếm lấy, nhịn không được run run không ngừng.

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói.

"Thích sao?"

Nghê Diệp Tâm muốn trợn mắt, nhưng động tác này cũng làm không được, chỉ có thể run run theo động tác của Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường tiến vào không đau đớn lại khiến cho kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt. Tiểu cúc bị ma sát làm cho tần số kɧoáı ©ảʍ nhảy lên như sóng điện. Đôi môi mím chặt lại không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ.....Đi với việc này Nghê Diệp Tâm không còn cảm giác sợ hãi, chỉ có mê mẩn.

Cũng may Mộ Dung Trường Tình tương đối ôn nhu, biết đêm qua Nghê Diệp Tâm mệt mỏi, cũng không có lăn lộn quá nhiều, phát tiết một lần liền thả người.

Mặt Nghê Diệp Tâm nhăn lại, nằm ở trong chăn không chịu cho Mộ Dung Trường Tình giúp mình rửa sạch, cũng không chịu bò ra mặc quần áo.

Mộ Dung Trường Tình rửa mặt xong, nói:

"Thẹn thùng à?"

"Cút!"

Nghê Diệp Tâm nghiến răng nói.

Mộ Dung Trường Tình thực xấu xa cười một tiếng, nói:

"Ngươi thật là lá gan càng lúc càng lớn."

Nghê Diệp Tâm tránh ở trong chăn nghiến răng nghiến lợi. Hai lần trước đều uống say, cuối cùng cũng không còn tri giác, cho nên để cho Mộ Dung Trường Tình rửa sạch. Nhưng hiện tại đã khác, Nghê Diệp Tâm rất tỉnh táo.

Loại chuyện cảm thấy thẹn này, Nghê Diệp Tâm đánh chết cũng không cho Mộ Dung Trường Tình làm.

Mà làm Nghê Diệp Tâm càng cảm thấy thẹn chính là mình rõ ràng anh hùng tiêu sái cao lớn vạm vỡ như vậy, rõ ràng chính là bộ dáng cường công, nhưng lại bị một mỹ nhân đè hết lần này đến lần khác, còn bị đè đến có kɧoáı ©ảʍ.

Nếu không phải Nghê Diệp Tâm cắn răng chịu đựng, thiếu chút nữa đã kêu ra tiếng. Hơn nữa thiếu chút nữa bị Mộ Dung Trường Tình làm ngất xỉu.

Thẹn quá mà!

Nghê Diệp Tâm tránh ở trong chăn kiểm điểm chính mình, chờ Mộ Dung Trường Tình đi ra ngoài lấy bữa sáng mới nhanh chóng bò dậy đi rửa sạch.

Bất quá Nghê Diệp Tâm quá sốt ruột, thiếu chút nữa làm mình bị thương. Mông đau muốn chết, khập khiễng từ trong phòng đi ra.

Hôm nay Nghê Diệp Tâm còn rất nhiều việc phải làm, không thích hợp lười trên giường.

Trước tiên phải đi tìm Bao đại nhân một chuyến, nói về quân lệnh, sau đó cùng Bao đại nhân tiến cung đi diện thánh.

Quân lệnh vẫn phải xử lý xớm mới được, bằng không sẽ như củ khoai nướng để ở trong tay.

Mộ Dung Trường Tình không có tiện đi theo vào cung. Nhưng Mộ Dung đại hiệp muốn đi nơi nào thì ai cũng ngăn không được.

Nghê Diệp Tâm thay đổi quan phục, tức khắc liền anh tuấn tiêu sái, thật giống như là một người khác.

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, thiếu chút nữa không nhịn xuống. Hắn rất muốn đem Nghê Diệp Tâm bộ dạng chỉnh tề kia lột trần, sau đó lại đem Nghê Diệp Tâm ăn sạch sẽ một lần nữa.

Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không biết hắn nghĩ cái gì, còn ở trước mặt hắn xoay hai vòng, nói:

"Ta phỏng chừng giữa trưa là có thể trở lại, ở chỗ này chờ ta, không được đi nơi nào cả."

Mộ Dung Trường Tình gật đầu, không nói chuyện.

Nghê Diệp Tâm thật thực vừa lòng khi hắn nghe lời, đi tìm Bao đại nhân tiến cung.

Mộ Dung Trường Tình đương nhiên sẽ không thành thật ở chỗ này chờ Nghê Diệp Tâm trở về. Nghê Diệp Tâm tiến cung, hắn đương nhiên liền đi theo vào cung. Vì thế Nghê Diệp Tâm chân trước đi, Mộ Dung Trường Tình cũng đi rồi. Hắn trực tiếp vào cung, có thể so với mấy người Nghê Diệp Tâm còn đến hoàng cung sớm hơn.

Mộ Dung Trường Tình tìm một chỗ an vị ngồi chờ, thực mau liền nhìn thấy bóng dáng Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm cho rằng đến giữa trưa là có thể trở về. Bất quá thực không khéo, đến giữa trưa cũng không có biện pháp trở về.

Quân lệnh trình lên cho Hoàng Đế, chuyện còn lại không cần Nghê Diệp Tâm tiếp tục tra xét. Hoàng Đế đem chuyện này giao cho Triệu Nguyên Kính xử lý.

Hoàng Đế cũng muốn thừa cơ hội này, đem bọn người muốn tạo phản bắt gọn. Thân phận Triệu Nguyên Kính cùng phẩm cấp đều thực thích hợp làm chuyện này.

Dù Nghê Diệp Tâm không làm gì vẫn xem như có công, Hoàng Thượng tất nhiên muốn khen thưởng, còn hỏi Nghê Diệp Tâm muốn làm quan gì.

Kỳ thật quan lớn Nghê Diệp Tâm làm không nổi, hơn nữa quan càng lớn cũng càng bận rộn, sẽ không thể mang theo Mộ Dung đại hiệp đi chơi nơi nơi.

Nghê Diệp Tâm không cầu thăng quan, chỉ cầu được nghỉ phép mấy ngày. Nếu không mỗi lần nghỉ tắm gội chỉ một ngày, thật sự không có biện pháp đi ra ngoài chơi.

Hoàng Thượng vừa nghe liền cảm thấy thú vị, thật sự cho nghỉ phép ba tháng. Nghê Diệp Tâm tức khắc vui vẻ vô cùng, cảm giác Hoàng Đế rất hào phóng.

Còn tưởng rằng chỉ nghỉ một tuần, không nghĩ tới thế nhưng là ba tháng, du lịch thế giới cũng đủ!

Cuối cùng Nghê Diệp Tâm vẫn thăng quan, từ Giáo Úy lục phẩm lên tới tứ phẩm Đới Đao Thị Vệ.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe đôi mắt liền sáng. Nghe nói Triển Chiêu chính là chức quan như vậy.

Thật sự là uy phong nha!

Tuy rằng Thị Vệ Tứ phẩm cũng không tính là quan to, bất quá có thể tùy tiện ra vào hoàng cung, còn có thể mang theo binh khí tiến vào hoàng cung. Thật sự cũng không có mấy người được đặc quyền này. Đó cũng coi như là ân sủng vô thượng.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy nếu Hoàng Thượng có thể cho mình một cái phong hào như Ngự Miêu gì đó thì càng hoàn mỹ. Bất quá Hoàng Đế hình như không biết Ngự Miêu là thứ gì. Chuyện này đương nhiên là không có khả năng.

Thời điểm giữa trưa, Nghê Diệp Tâm muốn trở về, nhưng Hoàng Đế lưu bọn họ ở trong cung dùng bữa.

Tuy rằng dùng bữa trưa trong cung khá tốt, bất quá Nghê Diệp Tâm ăn không yên ổn. Dù sao cũng đã đáp ứng với Mộ Dung Trường Tình giữa trưa sẽ trở về, kết quả hiện tại đã lỡ hẹn. Nghê Diệp Tâm suy nghĩ một chút là có thể đoán được mặt Mộ Dung đại hiệp có bao nhiêu khó coi.

Nghê Diệp Tâm cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể căng da đầu cùng Hoàng Thượng dùng bữa.

Mộ Dung đại hiệp sắc mặt đúng là không tốt, bởi vì Mộ Dung đại hiệp đang ở trên đỉnh đầu bọn họ. Nếu Nghê Diệp Tâm lúc này mà ngẩng đầu, không chừng có thể nhìn thấy hắn.

Mộ Dung Trường Tình ra vào hoàng cung không bị ngăn cản, cũng không ai phát hiện. Hắn ở trên xà nhà đen mặt nhìn Nghê Diệp Tâm dùng bữa phía dưới.

Mộ Dung Trường Tình cũng đói bụng, lại không thể đi ra ngoài, tức khắc bụng đầy oán khí. Nghê Diệp Tâm còn cùng người khác dùng bữa, tưởng tượng liền tức giận.

Thật vất vả dùng xong cơm trưa, Nghê Diệp Tâm rốt cuộc có thể về phủ Khai Phong. Bất quá chưa kịp về phủ Khai Phong phiền toái lại tới nữa.

Nguyên do là tứ phẩm Đới Đao Hộ Vệ cũng không phải chỉ là tăng phẩm quan, mà là thị vệ bên cạnh Hoàng Đế. Tuy vẫn ở phủ Khai Phong, nhưng Nghê Diệp Tâm sau này ngoài công tác ở phủ Khai Phong cách mấy ngày vẫn phải vào hoàng cung một ngày.

Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền trợn tròn mắt. Đây không phải là gia tăng công việc sao?

Nghê Diệp Tâm chủ yếu là phụ trách tuần tra hoàng cung ban đêm. Thật ra cũng không phải tự mình tuần tra, sẽ có thị vệ làm công việc này, Nghê Diệp Tâm chỉ ngẫu nhiên vào cung đi tuần tra cùng nhóm thị vệ.

Nghe có vẻ như là nhà thầu đi giám sát công trình.

Quan cũng đã thăng, hiện tại nói không làm cũng đã muộn, Nghê Diệp Tâm đành phải đáp ứng, sau đó liền đi ra khỏi cung.