Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 192: Thói quen của Mộ Dung đại hiệp

Dư thiếu gia đã rất mệt, đêm qua hắn ngủ không ngon. Vừa rồi nghe Trương công tử nói chuyện, thiếu chút nữa hắn ngủ thật rồi. Trương công tử là thư sinh mặt trắng, nói chuyện cũng dễ nghe, quả thực như là thôi miên.

Lúc này Trương công tử cũng đã đi rồi, mà Dư thiếu gia không có phát hiện. Bành đại nhân nhìn Dư thiếu gia ngủ gật như vậy liền nói:

"Ta mang hắn đi về trước."

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, ngáp một cái. Cũng may buổi chiều có ngủ một lát, bằng không tuyệt đối không mở mắt được.

Dư thiếu gia bị Bành đại nhân ôm ra khỏi thanh lâu. Bên ngoài gió lạnh, lúc này Dư thiếu gia bị lạnh làm tỉnh. Thiếu chút nữa hắn từ trong lòng ngực Bành đại nhân bậc dậy, không còn một chút buồn ngủ, thật tỉnh táo.

Chờ hắn phát hiện thì đã không còn thấy Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đâu nữa.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình trở về phủ Khai Phong. Trong ký túc xá Phủ Khai Phong im ắng, Bắp Rang cùng Bắp đều đã ngủ, chúng cùng chui vào trong một góc phòng.

Hai người đương nhiên là nhảy qua tường tiến vào. Nghê Diệp Tâm cố cẩn thận, không giẫm đạp mạnh lên mái ngói.

Hôm nay gió đêm đặc biệt lớn, trên trời gần như không có đám mây nào. Ánh trăng có vẻ đặc biệt sáng. Tuy rằng cũng không phải trăng tròn, nhưng cũng thật đẹp.

Nghê Diệp Tâm ở trên nóc nhà, dứt khoát không xuống, tìm một chỗ đặt mông ngồi. Mộ Dung Trường Tình cúi đầu nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:

"Sao lại không trở về phòng ngủ?"

Nghê Diệp Tâm vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ý bảo Mộ Dung Trường Tình cũng ngồi xuống. Nghê Diệp Tâm nói:

"Ánh trăng đẹp như vậy, ngẫu nhiên cũng muốn tận hưởng không khí lãng mạn một chút."

Mộ Dung Trường Tình ngẩng đầu nhìn nhìn. Ánh trăng tuy rằng khá tốt, bất quá thời tiết lạnh, gió đêm thổi trúng sẽ có chút tê buốt. Hắn hoàn toàn không cảm giác được có cái gì lãng mạn.

Hai người ngồi ở trên nóc nhà. Bởi vì đã hơn nửa đêm, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, ngồi một lát liền lạnh như khối băng. Đặc biệt là Nghê Diệp Tâm, hai hàm răng va vào nhau lộc cộc, cả người đều lạnh phát run.

Mộ Dung Trường Tình thật sự bất đắc dĩ, duỗi tay ôm Nghê Diệp Tâm, nói:

"Còn không chịu đi xuống?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Mặt trời sắp mọc."

"Còn lâu......"

Mộ Dung Trường Tình nói.

Tuy rằng trời sắp sáng, bất quá sắc trời còn tối. Nếu Nghê Diệp Tâm muốn đợi đến khi mặt trời mọc, phỏng chừng thật sự có thể bị đông lạnh thành khối băng.

Nghê Diệp Tâm kiên trì muốn ở nóc nhà xem mặt trời mọc, nhưng vì quá lạnh, kết quả liền dựa vào Mộ Dung Trường Tình ngủ.

Mộ Dung Trường Tình duỗi tay sờ sờ mặt Nghê Diệp Tâm một chút. Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình dùng nội lực chống đỡ, bất quá gió thổi một hồi cũng lạnh cóng.

Chờ Nghê Diệp Tâm ngủ say rồi, Mộ Dung Trường Tình ôm người nhảy xuống đất, đem vào trong phòng.

Cho nên việc lãng mạn ngắm cảnh mặt trời mọc của Nghê Diệp Tâm không thực hiện được. Chờ khi Nghê Diệp Tâm tỉnh dậy mở to mắt, mặt trời đã lên cao. Mùa đông có ánh nắng tốt như vậy cũng rất hiếm hoi.

Nghê Diệp Tâm lập tức xoay người liền ngồi dậy, nói:

"Canh giờ nào rồi? Ta sao lại ngủ chứ."

Mộ Dung Trường Tình mới vừa ngủ một chút, mắt cũng không mở. Hắn duỗi tay liền đem Nghê Diệp Tâm kéo trở lại, đem người đè ở trong lòng ngực, nói:

"Suỵt, đừng lên tiếng, trong chốc lát mang ngươi đi ngắm sao."

Nghê Diệp Tâm thật sự không biết đã giờ này rồi mà đại hiệp còn nói ngắm trăng sao cái quỷ gì.

Đại hiệp nói chuyện cũng quá có lệ đi!

Bất quá nhìn lại hình như Mộ Dung đại hiệp có bộ dáng này chỉ sợ là mới vừa ngủ không bao lâu. Nghê Diệp Tâm cũng không đành lòng đánh thức hắn. Phía dưới mắt đại hiệp có quần thâm, nhìn mà đau lòng.

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình ôm vào trong ngực, cái tư thế này không điều chỉnh tốt, có chút không thoải mái.

Nghê Diệp Tâm hơi chút giật giật, Mộ Dung Trường Tình liền không vui nhíu mi. Nghê Diệp Tâm cũng không dám động, sợ lại đánh thức Mộ Dung đại hiệp.

Tuy rằng còn có chút không thoải mái, nhưng mà sắc đẹp ở trước mắt, Nghê Diệp Tâm có điểm luyến tiếc nhắm mắt. Miệng cười hết cỡ nhìn Mộ Dung Trường Tình, Nghê Diệp Tâm bắt đầu tỉ mỉ đếm lông mi của Mộ Dung đại hiệp.

Một sợi, hai sợi, ba sợi......

Lông mi của Đại hiệp thật là dài, nhìn thôi lòng của Nghê Diệp Tâm đã ngứa ngáy. Nghê Diệp Tâm đang ngắm lông mi của Mộ Dung Trường Tình, bỗng nhiên Mộ Dung Trường Tình mở mắt ra. Trong ánh mắt còn có chút hỗn độn, còn có chút ngái ngủ, thậm chí còn có chút hơi nước.

Nghê Diệp Tâm cảm giác tim đập như nổi trống, thiếu chút nữa âm thanh đó làm cho màng tai bị phá, thiếu chút nữa đôi mắt nhỏ nhìn đến đứng tròng, không thể nháy mắt.

Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, vừa muốn nói chuyện, Mộ Dung Trường Tình đã thò đầu qua rồi. Hắn ôm eo Nghê Diệp Tâm, hôn lên bờ môi của đối phương.

Một nụ hôn ngái ngủ, bất quá hôn đến kịch liệt.

Sắc đẹp trước mặt, Nghê Diệp Tâm đã sớm thèm nhỏ dãi. Trong đầu Nghê Diệp Tâm nghĩ thầm Mộ Dung đại hiệp phỏng chừng còn buồn ngủ nên hồ đồ. Rõ ràng hắn tự mình đưa môi tới dâng lên, mình cũng không cần khách khí.

Nghê Diệp Tâm muốn mở ra hùng phong nghiền áp nhuệ khí của Mộ Dung Trường Tình một chút. Đôi tay Nghê Diệp Tâm lập tức ôm lại eo Mộ Dung Trường Tình, chủ động liền hôn trở lại.

Cậy mở cánh môi Mộ Dung Trường Tình ra, Nghê Diệp Tâm đem đầu lưỡi vói vào trong. Bắt chước giống như Mộ Dung đại hiệp mọi lần, Nghê Diệp Tâm càn quét qua lại trong khoang miệng Mộ Dung Trường Tình.

Bất quá Nghê Diệp Tâm có chút gấp gáp, cho nên có vẻ không được suôn sẻ, vài lần đυ.ng phải hàm răng của Mộ Dung Trường Tình, đều âm thầm hít sâu mấy hơi.

Nghê Diệp Tâm biết Mộ Dung đại hiệp ngày thường tương đối thích ăn chay, nhưng đại hiệp tuyệt đối là hổ khoác da dê. Trong miệng toàn răng nanh bén ngót, so với bản thân Nghê Diệp Tâm còn muốn bén hơn. Rất nhiều lần lưỡi Nghê Diệp Tâm bị những cái răng bén kia cắt phải, lưỡi cũng chảy ra máu.

Quả nhiên, Nghê Diệp Tâm gấp gáp hôn môi, lưỡi bị rách chảy máu ra, khoang miệng tràn ngập một vị mặn nhàn nhạt.

Mà Mộ Dung đại hiệp không hổ là dã thú, cảm nhận được mùi vị nhàn nhạt của máu hô hấp liền tăng nhanh. Tay ôm eo Nghê Diệp Tâm cũng càng thêm dùng lực.

Nghê Diệp Tâm cảm giác có chút không chịu nổi, eo sắp bị cắt đứt, mà Mộ Dung Trường Tình không buông tay.

Lưỡi Mộ Dung Trường Tình bị Nghê Diệp Tâm quấy rối, sau đó hắn liền mυ'ŧ thật mạnh hai cái, rồi đâm chọc tiến vào khoang miệng Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm lập tức hừ một tiếng. Vốn đang giãy giụa, hiện tại Nghê Diệp Tâm một chút phản ứng cũng không có, tức khắc liền thành thật để Mộ Dung Trường Tình ôm mình, một chút cũng không động đậy nổi.

Lưỡi Nghê Diệp Tâm bị thương nhưng không nghiêm trọng, không đυ.ng chạm thì không đau, rất nhanh sẽ không sao cả. Nhưng mà lưỡi Mộ Dung Trường Tình vẫn luôn ma sát chỗ đó làm Nghê Diệp Tâm có chút đau đớn còn có chút tê dại. Cảm giác này cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não, làm Nghê Diệp Tâm vô cùng hưng phấn.

Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Trường Tình chiếm vị trí chủ đạo. Hắn đem Nghê Diệp Tâm làm cho đầu óc choáng váng, khi nào bị buông ra Nghê Diệp Tâm cũng không biết.

Chờ thời điểm Nghê Diệp Tâm bình thường hô hấp, liền đối diện với ánh mắt sáng quắc của Mộ Dung Trường Tình. Đôi mắt vừa rồi mê mang buồn ngủ của đại hiệp đã không thấy khiến Nghê Diệp Tâm cảm thấy thật đáng tiếc.

Nghê Diệp Tâm quả thực bóp cổ tay. Thời cổ đại không có di động hoặc là camera, cũng không thể chụp hình. Bản thân Nghê Diệp Tâm cũng lỡ mất dịp tốt, không thể ghi lại khoảnh khắc tốt đẹp trong nháy mắt kia, cũng không thể hồi ức một chút.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Đại hiệp không phải đang ngủ sao? Làm như thế nào lại đánh lén người ta?"

Mộ Dung Trường Tình thực thong thả nói:

"Ngươi ở bên cạnh quấy rối ta thì có. Ta ngủ làm như thế nào được."

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình bị oan uổng, nói:

"Đại hiệp không thể vu oan cho ta như vậy. Ta không có quấy rối nha, ta một câu cũng chưa nói."

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Ngươi ở bên cạnh, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, trong chốc lát cũng không yên ổn, quấy rầy đến ta."

Nghê Diệp Tâm câm nín.

"......"

Cái quỷ gì chứ, còn không cho hô hấp!

Nghê Diệp Tâm lúc ấy nhìn mặt Mộ Dung Trường Tình nên có chút kích động, đương nhiên hô hấp lúc nhanh lúc chậm. Nhưng chỉ là hô hấp thôi, cũng không có nói cái gì.

Mộ Dung Trường Tình võ công quá cao, thế cho nên âm thanh hô hấp đều nghe rất rõ ràng. Hắn lại luôn luôn cảnh giác, cho nên một chút âm thanh dù nhỏ cũng có thể quấy rầy hắn ngủ.

Nghê Diệp Tâm xoay người ngồi dậy, nói:

"Đại hiệp nghe ta nói này, cái này gọi là bị bệnh mất ngủ. Mất ngủ là triệu chứng của người già, đã bị lão hóa đó nha."

"Ngươi nói cái gì đó?"

Mộ Dung Trường Tình liền vươn tay nắm cổ áo Nghê Diệp Tâm từ phía sau, đem người túm trở lại, nói:

"Ngươi nói ai già?"

Mộ Dung Trường Tình chính là Giáo chủ trẻ nhất của Ma giáo, cũng là nhân vật tuổi còn trẻ đã nổi danh ở võ lâm. Có ai nghe được tên của hắn mà không thấy kinh sợ. Tuy rằng không phải một thiếu niên anh hào, nhưng cũng còn rất trẻ tuổi.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Ta nói đây không phải tuổi thực tế, là tuổi thân thể."

Mộ Dung Trường Tình kéo Nghê Diệp Tâm nằm trở về giường, sau đó liền xoay người đè ép lên, nói:

"Giỏi lắm, ta xem ra ngươi đã không còn có gì đáng ngại. Miệng vết thương chắc cũng không còn có việc gì đáng lo phải không? Ta đây sẽ khiến cho ngươi nhìn rõ ràng, xem ta rốt cuộc có già không."

"Đại hiệp tha mạng!"

Nghê Diệp Tâm thay đổi thái độ thực mau, vừa thấy tình thế không đúng liền bắt đầu xin tha.

"Đại hiệp, hay là chúng ta đi tra án trước. Nhìn xem mặt trời đã lên cao, cũng đã trễ rồi, chúng ta trốn ở trong phòng làm loại chuyện này không tốt đâu a."

Mộ Dung Trường Tình không để ý tới những lời Nghê Diệp Tâm nói, hắn bắt đầu cởϊ áσ.

Nghê Diệp Tâm sốt ruột, túm chặt quần áo, liền bắt đầu vừa loạn đá đạp lung tung, vừa la to:

"Mộ Dung tiểu cẩu mau tránh ra. Đã nói một người một lần, lần trước ta bị đè, lần này ta nên được nằm trên!"

Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:

"Cái chữ tiểu cẩu này ngươi đã kêu đi kêu lại rất nhiều lần, về sau ngươi liền thành thật ở phía dưới thân thể ta ngốc dài dài đi."

"......"

Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng nụ cúc nhỏ của mình khó giữ được, lại sắp bị ép phải nở hoa. Bất quá đúng lúc này có người tới gõ cửa.

Là Trì Long ở ngoài cửa. Hắn gõ gõ, thấp giọng nói:

"Nghê đại nhân, Mộ Dung giáo chủ, phòng không có cách âm......"

Nghê Diệp Tâm ngẩn ra.

"......"

Giọng Nghê Diệp Tâm kêu lên quá lớn. Lúc này nghe được Trì Long nhắc nhở mới nhớ tới, Nghê Diệp Tâm lập tức mặt đỏ tai hồng.

Hiện tại chính là ban ngày, hơn nữa sắp tới giờ cơm, bên ngoài người đến người đi, thật nhiều hộ vệ có mặt. Bọn họ ít nhiều cũng nghe thấy tiếng la của Nghê Diệp Tâm. Trì Long cũng là người từng trải, nhưng thật sự là nghe không nổi nữa, cho nên mới tới gõ cửa nhắc nhở.

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Thanh danh một đời của ta vậy là toi."

Mộ Dung Trường Tình lại hoàn toàn không thèm để ý. Hắn hận không thể cho toàn bộ người trong phủ Khai Phong đều biết Nghê Diệp Tâm cùng mình là quan hệ gì, để khỏi phải mệt mỏi giấu đầu giấu đuôi.

Nghê Diệp Tâm rốt cuộc cũng được thả, sửa sang lại quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài.

Trong sân quả nhiên có không ít người, Nghê Diệp Tâm vừa ra tới thật nhiều người đều quay đầu nhìn, khiến cho mặt Nghê Diệp Tâm nóng sắp bốc cháy.

Thẩm hộ vệ cũng ở đây. Hắn đang cho Bắp Rang ăn. Cũng không biết Bắp đã trốn đi đâu.

Thẩm hộ vệ nhìn thấy Nghê Diệp Tâm đi ra tới, liền cười nói:

"Nghê đại nhân cùng Mộ Dung công tử tình cảm thật là tốt nha."

"......"

Nghê Diệp Tâm cố gắng bình tĩnh cười cười, sau đó chạy nhanh đi ăn cơm.

Mộ Dung Trường Tình không có đi ra. Nghê Diệp Tâm đi rồi hắn lại tiếp tục ngủ trong chốc lát. Ngày hôm qua hắn gần như không ngủ, hiện tại buồn ngủ lợi hại.

Nghê Diệp Tâm ăn xong trở về, Mộ Dung Trường Tình còn chưa có dậy. Nghê Diệp Tâm cũng không dám vào phòng, sợ lại quấy rầy Mộ Dung đại hiệp nghỉ ngơi, vì thế ở trong sân, lấy thức ăn đã trộm được cho Bắp ăn.

Bắp là đối tượng không có hộ khẩu thường trú. Người ở phủ Khai Phong ngoài Trì Long và Triệu Doãn cũng không ai biết về Bắp. Nó vẫn luôn trốn khi có người, cho nên đương nhiên sẽ không ai cho nó ăn.

Bắp Rang lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh. Các hộ vệ đôi khi sẽ cầm đồ ăn cho Bắp Rang ăn, cho nên gần đây nó lớn lên đặc biệt mau, lập tức liền cường tráng.

Đáng thương cho Bắp, vẫn nhỏ như vậy. Trước kia còn có thể hù dọa Bắp Rang, hiện tại khi ở cùng Bắp Rang, Bắp liền thành nhóc con.

Nghê Diệp Tâm vẫn có chút sợ Bắp, bất quá cũng không thể bỏ đói Bắp. Tốt xấu gì nó cũng là sủng vật của Mộ Dung đại hiệp.

Nghê Diệp Tâm đang cho Bắp ăn, thì Mộ Dung Trường Tình liền đi ra tới. Nghê Diệp Tâm nhìn lên nói:

"A, đại hiệp sao đã dậy rồi. Ta không có quấy rầy mà."

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, nói:

"Đã nghỉ ngơi đủ."

Nghê Diệp Tâm vừa nghe, nhịn không được liền cười, nói:

"Giống như là đèn điện bật công tác là sáng, nghỉ ngơi ít như vậy là đủ rồi."

Mộ Dung Trường Tình tất nhiên là nghe không hiểu Nghê Diệp Tâm nói cái gì. Bất quá hắn cảm giác biểu tình kia của Nghê Diệp Tâm là tràn đầy ý xấu.

Chỉ là do Mộ Dung Trường Tình ngủ trong chốc lát, bỗng nhiên tỉnh lại phát hiện Nghê Diệp Tâm không ở bên cạnh, sau đó liền không ngủ được, nên dứt khoát rời khỏi giường.

Bất quá lời này Mộ Dung Trường Tình cũng sẽ không nói với Nghê Diệp Tâm, rốt cuộc cũng quá kỳ quái.

Trước kia hơn hai mươi năm, Mộ Dung Trường Tình đều quen sống một mình. Chỉ từ khi quen biết Nghê Diệp Tâm, trải qua một khoảng thời gian ngắn mà hắn đã bắt đầu có thói quen khi ngủ phải có một người nằm bên cạnh. Thời điểm Nghê Diệp Tâm không ở bên hắn ngủ không yên ổn.

Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm chuẩn bị đi đến nhà Dương công tử một chuyến. Vừa lúc Mộ Dung Trường Tình không muốn ăn cơm trong phủ Khai Phong, muốn ra tửu lầu bên ngoài ăn.

Nghê Diệp Tâm cũng biết đại hiệp rất kén chọn, tuy rằng thích ăn đồ ăn chay, bất quá so với đồ ăn mặn còn muốn chú ý hơn. Món ăn ở nhà bếp phủ Khai Phong đều là nấu nồi to ăn chung nhiều người, hắn vẫn ăn không quen.

Hai người liền đi ra cửa, trước tiên ghé tửu lâu cho Mộ Dung đại hiệp ăn, sau đó sẽ tiếp tục đi đến nhà Dương công tử.