Nghê Diệp Tâm rất muốn ngất xỉu, nhưng trước khi quyết định ngất xỉu phải đem Mộ Dung Trường Tình gϊếŧ chết mới được, bằng không thanh danh một đời liền hủy trong một sớm một chiều.
Mộ Dung Trường Tình nhìn biểu tình kia nhịn không được liền đem người ôm vào lòng, dùng chăn quấn kín mít, rồi đặt một nụ lên môi.
“Mới dậy đã rất có tinh thần. Sớm biết vậy làm ngươi thêm một lần.”
“Mộ Dung Trường Tình!”
Nghê Diệp Tâm mặt đỏ tai hồng, thiếu chút nữa từ trong chăn nhảy ra.
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, cũng không có một chút ngượng ngùng.
Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đồ lưu manh.”
“Sao nào? Còn ngượng ngùng à?”
Mộ Dung Trường Tình thấy bộ dáng mặt đỏ tai hồng liền muốn cười, tiến đến bên tai Nghê Diệp Tâm thì thầm:
“Vừa rồi ngươi cũng không phải là như vậy, còn nói ta ngốc, vẫn luôn dạy ta làm như thế nào mới đúng.”
Nghê Diệp Tâm cũng không có quên, hết thảy đều nhớ rõ ràng rành mạch. Nghe Mộ Dung Trường Tình nói, nhịn không được liền hồi tưởng, thiếu chút nữa xấu hổ cộng thêm giận dữ mà ngất đi.
Nghê Diệp Tâm không muốn cùng Mộ Dung Trường Tình nói nữa, nhanh chóng nằm xuống, đem chăn kéo qua đỉnh đầu, che kín mít, không nói, bắt đầu giả chết.
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, vỗ vỗ vào người Nghê Diệp Tâm.
“Trời đã tối, có đói bụng không?”
Nghê Diệp Tâm không để ý tới hắn, bất quá thật sự đói muốn chết. Cả buổi chiều vận động kịch liệt, Mộ Dung Trường Tình quả thực vô nhân tính, lợi dụng khi người ta say rượu, không chỉ ăn sạch, còn lừa gạt nạn nhân ngồi lên hung khí.
Nghê Diệp Tâm hối hận, rầu thối ruột.
Mộ Dung Trường Tình yêu tinh. Sớm muộn gì cũng sẽ đem ngươi làm đến khóc la kêu trời gọi đất!
Mộ Dung Trường Tình cũng không có dây dưa, dứt khoát đứng lên, sau đó liền lặng lẽ đi ra cửa.
Nghê Diệp Tâm trốn trong chăn thiếu chút nữa ngộp chết. Sau đó nghe được bên ngoài không có động tĩnh, lúc này mới đem chăn kéo xuống một chút, thật cẩn thận quay đầu nhìn.
Không có ai……
Nghê Diệp Tâm trừng thiếu chút nữa rớt tròng mắt ra.
Vừa rồi Mộ Dung Trường Tình còn da mặt dày nói mấy câu làm người ta cảm thấy thẹn, sao đảo mắt liền không thấy đâu? Không phải tự mình đi ra ngoài ăn cơm rồi chứ?
Nghê Diệp Tâm tưởng tượng như vậy thiếu chút nữa tự mình làm mình tức chết.
Bất quá trong phòng không có ai, Nghê Diệp Tâm lập tức ngồi dậy. Eo đau muốn chết, vừa động thì thấy như sắp đứt. Chân cũng mỏi tê dại, căn bản như không phải chân mình, nơi nơi đều là dấu hôn, từ trên xuống dưới đều không sót chỗ nào.
Nghê Diệp Tâm lấy quần áo mặc vào trên người che lại, kết quả trên cổ vẫn lộ ra một đống dấu hôn, căn bản che không được.
Nghê Diệp Tâm đã sớm biết Mộ Dung tiểu cẩu thích nhất là cắn người, tuyệt đối có khuynh hướng bạo lực. Nhưng không nghĩ tới lần này hắn lại cắn mình thảm như vậy.
Nghê Diệp Tâm kéo cổ áo nửa ngày, cuối cùng đành phải bịt tai trộm chuông, làm bộ cái gì cũng không có thấy được.
Mặc quần áo xong, Nghê Diệp Tâm lại chạy đến bàn, rót một chén nước, ngửi ngửi thấy không có vấn đề, lập tức liền uống, sau đó lại rót chén thứ hai.
Bởi vì quá nhiệt tình, vẫn luôn kêu thoải mái, còn rầm rì rêи ɾỉ, cho nên khó tránh khỏi cổ họng đặc biệt khô khốc. Uống một chén nước cũng không giảm bớt khô cổ.
Nghê Diệp Tâm uống đến sắp trào ra khỏi miệng, lúc này mới cảm thấy cổ họng thoải mái một chút. Nhưng dạ dày liền không thoải mái, nước đầy bụng, nhất thời có chút căng. Uống nước đến no cảm giác cũng không phải là tốt.
Mở cửa liền đi ra ngoài, trong sân không có ai, mọi người phỏng chừng còn đang đi tra án, đều chưa có trở về. Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra.
May mắn kêu lớn tiếng cũng không bị nghe rành mạch, mặt mũi cũng không bị mất!
Nghê Diệp Tâm vốn dĩ muốn đi ăn cái gì đó, nhưng suy nghĩ lại muốn đi hù dọa Mộ Dung Trường Tình. Vì thế không có đi ra khỏi ký túc xá mà muốn leo lên nóc nhà trốn.
Tưởng tượng trong chốc lát Mộ Dung Trường Tình trở lại, không nhìn thấy ta thì sẽ có biểu cảm gì?!
Tuy rằng tưởng tượng ấu trĩ nhưng Nghê Diệp Tâm đã buồn cười, nhưng lại không dám cười, bởi vì cười cả người đều đau.
Ngày bình thường với võ công của Nghê Diệp Tâm mà nói, nóc nhà phủ Khai Phong tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng mà hôm nay thì khác, Nghê Diệp Tâm nhìn nóc nhà, đỡ eo liền phát sầu, lông mày cũng nhíu chặt.
Nghê Diệp Tâm tức giận, cũng nghẹn một hơi. Vận hết nội lực nhún chân phóng lên...
Xuất sắc. Lên rồi!
Nhưng hai chân lại run run.
“Lộc cộc... cộc...”
Chân đạp trên mái ngói đứng không vững, lảo đảo trượt chân, thiếu chút nữa liền ngã lăn trên nóc nhà.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng vươn tay bám vào mái ngói. Lực quá mạnh, móng tay thiếu chút nữa bị bong ra, bất quá tốt xấu gì cũng coi như còn treo ở trên nóc nhà.
“Thẩm hộ vệ, ngươi nghe được âm thanh gì không?”
Nghê Diệp Tâm đang thấy may mắn, đột nhiên lại nghe có tiếng người nói chuyện. Âm thanh không xa, hẳn là lập tức sẽ tiến vào trong viện.
Nghê Diệp Tâm bất chấp móng tay, nhảy lên trên, té ngã lộn nhào, bò ra phía sau ẩn núp, trốn ở sau sườn dốc nóc nhà để người phía dưới không thấy mình.
Thực mau có hai người chạy vào, là Thẩm hộ vệ cùng một hộ vệ khác.
Thẩm hộ vệ gãi gãi đầu, nói:
“Ta cũng nghe có động tĩnh, không phải có người vào phủ Khai Phong ăn trộm chứ?”
Hộ vệ kia cười, nói:
“Nào có ăn trộm dám tới phủ Khai Phong lấy đồ, không phải tự chui đầu vô lưới à?”
“Ồ? Tôn tiên sinh cũng tới?”
Thẩm hộ vệ kinh ngạc nói.
Nghê Diệp Tâm không dám ló mặt ra thăm dò, sợ bị nhìn thấy. Kết quả nghe được mấy chữ Tôn tiên sinh, thiếu chút nữa bị dọa mất hồn.
Tôn tiên sinh nói:
“Ta đi ngang qua, nghe được âm thanh kỳ quái liền tới đây nhìn xem.”
Thẩm hộ vệ nói:
“Thì ra Tôn tiên sinh cũng nghe thấy. Ta còn tưởng rằng chỉ mình ta nghe lầm. Nhưng nơi này cũng không có người.”
Nghê Diệp Tâm sợ tới mức rụt cổ, tức khắc thầm nghĩ không ổn.
Tôn tiên sinh nhìn khắp nơi, sau đó liền ngẩng đầu nhìn nóc nhà. Có một mảng ngói bị lệch. Đó tuyệt đối là kiệt tác của Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm tức khắc đổ mồ hôi hột, nghĩ thầm đã xong đời. Mắt Tôn tiên sinh sáng như đuốc.
Thẩm hộ vệ còn lớn tiếng nói:
“Hay có người ở trên nóc nhà, ngói nơi đó bị loạn. Ta đi xem.”
Hắn đang nói, đột nhiên một người đi đến.
Mộ Dung Trường Tình bưng một cái khay, là cơm của hắn cùng Nghê Diệp Tâm. Từ thật xa hắn đã nghe đối thoại của mấy người này. Đương nhiên hắn cũng đoán được trên nóc nhà không phải là ăn trộm, mà là Nghê Diệp Tâm chân tay vụng về. Mộ Dung Trường Tình nói:
“Không cần đi. Vừa rồi do Bắp Rang quấy rầy, bị ta để ở trên đó chơi, có lẽ nó nhảy xuống.”
“Thì ra là Bắp Rang à.”
Thẩm hộ vệ như bừng tỉnh.
Lông mày Nghê Diệp Tâm giật giật.
Ngươi mới là Bắp Rang, ngươi mới là chó ngốc!
Cũng may lúc này Bắp Rang cùng Bắp đã đi ra ngoài chơi, bằng không nó đột nhiên xuất hiện phá đám, chỉ sợ cũng không ai có thể cứu Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, liền nghe Tôn tiên sinh nói:
“Xem ra lại phải thêm một quy định, không thể để chó lên nóc nhà.”
Tôn tiên sinh nói xong liền đi. Thẩm hộ vệ cùng hộ vệ kia cũng trở về phòng.
Mộ Dung Trường Tình cười cười, giương mắt nhìn nóc nhà.
Nghê Diệp Tâm ló đầu ra nhìn, đúng lúc chạm vào ánh mắt Mộ Dung Trường Tình. Nghê Diệp Tâm tức khắc liền trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Vụt”
Chỉ một tiếng vang nhỏ, Mộ Dung Trường Tình đã ở trên nóc nhà, trong tay còn bưng khay thức ăn. Quả thực tiêu sái không lời gì để nói.
“Ngồi ngốc ở nơi này làm cái gì?”
Mộ Dung Trường Tình đứng ở bên cạnh, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống người nào đó.
“Cơm đã chuẩn bị xong, đều là món ngươi thích ăn, chẳng lẽ muốn ăn ở chỗ này?”
Nghê Diệp Tâm trừng hắn. Bất quá không có đứng lên. Vốn dĩ chân mềm nhũn, ngồi xổm nơi này không đứng lên được. Chân bị như vậy, đầu sỏ gây tội còn ở bên cạnh nói điên khùng.
Mộ Dung Trường Tình tựa như nhìn thấu ý nghĩ Nghê Diệp Tâm. Hắn dứt khoát ngồi xổm xuống, nhịn không được liền cắn chóp mũi Nghê Diệp Tâm một ngụm, nói:
“Rốt cuộc ai mới ngốc?”
“Ngươi ngươi ngươi!”
Mộ Dung Trường Tình vui vẻ đồng ý, nói:
“Ta thích một người ngốc, hiển nhiên cũng không thế nào thông minh.”
“……”
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát đem khay nhét ở trong tay Nghê Diệp Tâm.
“Cầm cho chắc.”
Sau đó hắn chặn ngang, ôm Nghê Diệp Tâm lên, vững vàng nhảy xuống. Trước khi đi còn nhấc chân đá một cái, mái ngói lập tức được dọn xong.
Mộ Dung Trường Tình mang Nghê Diệp Tâm trở về phòng, đem đặt ở trên giường. Hắn xoay người đi đóng cửa, lúc quay lại liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm đem khay đặt trên bàn đầu giường, bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Bất quá thời điểm Nghê Diệp Tâm gắp đồ ăn, đôi đũa luôn run run, mặt Nghê Diệp Tâm cũng xanh.
Mộ Dung Trường Tình ngồi xuống ở đối diện, nói:
“Ta đút cho ngươi?”
Nghê Diệp Tâm trừng hắn, nói:
“Sớm muộn gì cũng để cho ngươi trải nghiệm một lần.”
Mộ Dung Trường Tình muốn đút cơm, Nghê Diệp Tâm dứt khoát để hắn đút, ngồi dựa vào giường, sau đó nâng cằm há miệng ăn từng ngụm một.
Mộ Dung Trường Tình gắp rau xanh đưa tới, Nghê Diệp Tâm liền ngậm miệng, gắp một miếng thịt thì há mồm ra ăn luôn.
Mộ Dung Trường Tình rất là bất đắc dĩ, bất quá hôm nay Nghê Diệp Tâm là lớn nhất. Thấy Nghê Diệp Tâm yếu ớt thành như vậy, Mộ Dung Trường Tình cũng liền cho ăn mấy khối thịt.
Nghê Diệp Tâm ăn no, mắt liền bắt đầu láo liên, vừa thấy liền biết không có ý gì tốt.
Mộ Dung Trường Tình cũng ăn cơm, sau đó thu dọn tất cả đi ra ngoài, liền chuẩn bị nước tắm.
Nghê Diệp Tâm không thể tắm rửa, chỉ có thể lau mình, sau đó liền chui vào trong ổ chăn nhìn mỹ nam Mộ Dung tắm gội.
Mộ Dung Trường Tình cũng không e lệ, cởi sạch sẽ mới đi vào thùng tắm. Trước khi bước vào thùng gỗ còn ở trước mắt Nghê Diệp Tâm lượn lờ vài vòng. Máu mũi Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa chảy xuống.
Nghê Diệp Tâm xoa xoa cái mũi, trong lòng nghĩ sớm muộn gì cũng bắt Mộ Dung Trường Tình ngồi lên người mình.
Tuy rằng có hùng tâm tráng chí, bất quá lúc này thật sự đã mệt mỏi, ăn đến no căng, nhìn mỹ nhân tắm gội, Nghê Diệp Tâm liền buồn ngủ.
Nghê Diệp Tâm ngủ tới hừng đông.
Thời điểm tỉnh lại, Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình nằm bên cạnh, còn duỗi tay ôm mình, nhìn giống như còn đang ngủ, một bộ dạng chưa có tỉnh.
Nghê Diệp Tâm nháy mắt liền tỉnh, cảm thấy hiện tại là thời cơ tốt, lập tức xoay người ngồi dậy. Lặng lẽ đem chăn mở ra, lập tức Nghê Diệp Tâm thấy được một mảnh xuân tình. Mộ Dung Trường Tình mặc áσ ɭóŧ trắng, phần cổ mở rộng lộ ra phần ngực trắng nõn, còn có xương quai xanh. Thiếu chút nữa nước miếng nhỏ xuống.
Nghê Diệp Tâm gấp không chờ nổi liền túm túm áo Mộ Dung Trường Tình cởi ra, sau đó cởϊ qυầи của mình, chuẩn bị rút vũ khí, bằng không hậu hoạn vô cùng.
Kỳ thật Mộ Dung Trường Tình đã sớm tỉnh, chỉ là Nghê Diệp Tâm không biết, cho nên hắn cũng không nhúc nhích. Nghê Diệp Tâm đột nhiên liền nhảy dựng lên, Mộ Dung Trường Tình còn tưởng xảy ra chuyện gì. Kết quả Nghê Diệp Tâm định làm chuyện xấu, thời điểm giở trò còn cười xấu xa ra tiếng.
Nghê Diệp Tâm mới vừa cởϊ qυầи, đột nhiên liền nghe một tiếng.
“Bốp”
Mông bị ăn một cái tát.
“A....”
Nghê Diệp Tâm hét to một tiếng, giật mình, lập tức trừng mắt, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình híp híp mắt. Ánh mắt có điểm không tốt.
Mộ Dung Trường Tình đưa tay ôm eo Nghê Diệp Tâm. Một bàn tay khác đánh thêm một cái vào mông Nghê Diệp Tâm, nói:
“Sáng sớm liền đưa tới cửa?”
“A, cái tay đang làm gì? Sờ nơi nào vậy?”
Nghê Diệp Tâm lại kêu lớn, quả thực sợ tới mức hồn. Mộ Dung Trường Tình thế nhưng đem ngón tay hướng tới nơi đó. Nơi đó ngày hôm qua làm việc vất vả quá độ, hiện tại còn sưng, chạm vào liền khó chịu.
Mộ Dung Trường Tình cũng chỉ là muốn hù dọa một chút, lại đem quần kéo lên, nói:
“Thành thật chút đi.”
Nghê Diệp Tâm không chịu, đẩy hắn một cái, lập tức liền cưỡi ở trên người hắn, nói:
“Mộ Dung tiểu cẩu, làm người tốt một lần đi, nhanh để ta làm.”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nhéo cằm nói:
“Ngươi cũng kêu ta tiểu cẩu bao nhiêu lần? Ta có đổi ý cũng đừng có trách?”
“Ngươi ngươi ngươi!”
Nghê Diệp Tâm tức giận đến trừng mắt, nói:
“Đồ chơi xấu!”
Mộ Dung Trường Tình cười mà không nói.
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị hắn làm tức chết. Nhưng sức lực không đủ, hoàn toàn đánh không lại Mộ Dung Trường Tình. Căn bản không có biện pháp đem Mộ Dung Trường Tình xử ngay tại chỗ.
Nghê Diệp Tâm tức giận liền rời khỏi giường, sau đó muốn đi Bành phủ nhìn một cái. Bành nhị thiếu gia đã chết, bọn họ còn chưa có đi đến chỗ Bành nhị thiếu gia ở xem xét.
Hai người thay quần áo xong liền đi ra ngoài ăn sáng. Bởi vì bữa sáng phong phú, tâm tình của Nghê Diệp Tâm liền trở nên tốt, không chấp nhất chuyện Mộ Dung Trường Tình nữa.
Bọn họ muốn đi Bành phủ, tuy rằng không xa, bất quá cũng không tính gần. Hai người cứ thong thả đi trên phố. Buổi sáng đúng là náo nhiệt, cửa hàng hai bên đường cái đều mở, còn có một ít sạp bán hàng rong, thoạt nhìn rất nhộn nhịp, địa phương khác không thể so sánh.
Trước kia khi đi tuần phố, Nghê Diệp Tâm thích đi dạo mọi nơi, cảm giác đặc biệt thú vị.
Bọn họ đang đi, Nghê Diệp Tâm đột nhiên đã kêu dừng lại, nói:
“Ở tại đây chờ, ta qua bên kia một chút.”
“Đi làm cái gì?”
Nghê Diệp Tâm không nói cho hắn, chỉ xụ mặt.
“Dù sao cứ ở chỗ này chờ đi, đừng đi theo ta, bằng không ta... hừ hừ.”
Mộ Dung Trường Tình thấy bị uy hϊếp, nhịn không được muốn cười, bất quá vẫn đáp ứng. Nghê Diệp Tâm chạy tới một cửa hàng bán trang sức châu báu ngọc thạch.
Nghê Diệp Tâm vào cửa hàng, thực mau liền chạy ra, tốc độ mau đến khó tin.
Mộ Dung Trường Tình kinh ngạc nói:
“Sao nhanh như vậy?”
Nghê Diệp Tâm đột nhiên đỏ mặt ho khan một tiếng, nói:
“Có…… bạc không?”
“……”
Mộ Dung Trường Tình rất muốn hỏi bổng lộc của một Giáo úy lục phẩm phủ Khai Phong là bao nhiêu.
“Muốn bao nhiêu?”
Mộ Dung Trường Tình tuy rằng là hỏi, vẫn từ trong lòng ngực lấy ra mấy ngân phiếu, đặt ở trong lòng bàn tay Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm cúi đầu nhìn ngân phiếu thầm nghĩ. Đại hiệp không hổ là người có tiền, thì ra làm Giáo chủ giàu có như vậy. Tuy rằng chỉ là một sấp ngân phiếu mỏng nhưng có hơn một ngàn lượng.
Nghê Diệp Tâm trước kia cũng chưa gặp qua nhiều tiền như vậy, tuy rằng không phải vàng, nhưng cũng đã nhiều. Nghê Diệp Tâm đột nhiên có một loại cảm giác là người giàu có.
Mộ Dung Trường Tình còn muốn hỏi có đủ hay không. Hắn vừa rồi nhìn thấy Nghê Diệp Tâm vào cửa hàng bán châu báu ngọc thạch, đồ vật ở đây hẳn là không rẻ tiền.
Bất quá Mộ Dung Trường Tình còn chưa có hỏi, Nghê Diệp Tâm đã quay đầu chạy đi rồi.
Mộ Dung Trường Tình một trận bất đắc dĩ, ôm cánh tay đứng ở tại chỗ chờ Nghê Diệp Tâm ra.
Nghê Diệp Tâm lại dùng tốc độ như vừa rồi, lấy tốc độ kinh người quay trở lại.
Mộ Dung Trường Tình nhướng mày nói:
“Ngân phiếu không đủ à?”
“Sao có thể? Mau mau chúng ta đi thôi.”
Nghê Diệp Tâm mặt mày hớn hở liền lôi kéo Mộ Dung Trường Tình đi về phía trước.
Mộ Dung Trường Tình quay đầu lại nhìn thoáng qua, cảm thấy thật sự rất kỳ quái. Nghê Diệp Tâm chạy nhanh như vậy, nhìn như là có người ở phía sau truy đuổi.
Bất quá cũng không có ai ở phía sau truy đuổi bọn họ.
Nghê Diệp Tâm lôi kéo Mộ Dung Trường Tình đi một hồi, nhìn thấy sắp đến Bành phủ, lập tức liền quẹo vào ngõ nhỏ bên cạnh.
Ngõ nhỏ tương đối hẻo lánh, không có người, thoạt nhìn là cái ngõ cụt, phỏng chừng sẽ không có người vào.
Hai người đứng ở chỗ này, còn có thể nghe được âm thanh ở trên đường cái vọng vào.
Nghê Diệp Tâm nhìn trái nhìn phải. Quả nhiên không có ai, lúc này mới lén lút như là ăn trộm lấy ra một thứ. Giống như là dâng bảo vật quý hiếm, Nghê Diệp Tâm giơ ra cho Mộ Dung Trường Tình nhìn.
Là một chiếc nhẫn. Khẳng định là vừa mới mua từ cửa hàng trang sức châu báu ngọc thạch kia. Bất quá nói thật, vật này không phải đồ quý giá. Chỉ là một chiếc nhẫn bạc mà thôi, cũng không có khảm ngọc hay đá quý. Chỉ là hàng rẻ tiền.
Mộ Dung Trường Tình cười, nói:
“Ngươi vừa rồi đi mua cái này?”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói:
“Đúng vậy, đẹp không?”
Mộ Dung Trường Tình trầm ngâm một chút.
“Cũng không tệ lắm.”
Mộ Dung giáo chủ có bảo bối nào chưa thấy qua, câu này nói ra như nước chảy mây trôi.
Nghê Diệp Tâm đem chiếc nhẫn để ở trước mắt quơ qua quơ lại, đến khi Mộ Dung Trường Tình chóng mặt mới nói:
“Đại hiệp đoán xem nhẫn bạc này quý hay không quý?”
Lông mày Mộ Dung Trường Tình dựng đứng. Hắn nhịn không được tự hỏi, Nghê Diệp Tâm sẽ không thật sự coi chiếc nhẫn này là bảo bối chứ. Dùng một ngàn lượng ngân phiếu của hắn đi mua một chiếc nhẫn rẻ tiền chơi?
Nếu thật là như vậy……
Mộ Dung Trường Tình có chút đau đầu, nói:
“Quý, tất nhiên là quý.”
Mộ Dung Trường Tình vừa nói ra, Nghê Diệp Tâm đột nhiên liền quỳ xuống. Đương nhiên là quỳ một gối xuống đất, sau đó nâng tay Mộ Dung Trường Tình lên, liền đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay. Động tác liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi.
Mộ Dung Trường Tình phát ngốc, nói:
“Ngươi làm cái gì?”
Nghê Diệp Tâm cười ha ha, cười đến chảy nước mắt. Kỳ thật đây là một hình thức phổ biến ở hiện đại. Bất quá Mộ Dung Trường Tình là người thời Tống, đương nhiên sẽ không hiểu cái này.
Nghê Diệp Tâm đắc ý nói:
“Không có gì. Chỉ là tập tục nơi ta ở trước kia. Phải quỳ xuống khi cầu hôn. Đại hiệp là người ta muốn ta liền quỳ. Được rồi, đã mang nhẫn của ta, hiện tại đại hiệp là người của ta.”