Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không có ý muốn nghe Dư thiếu gia khuyên bảo, vui vẻ tung tăng đi trở về bàn. Sau đó, Nghê Diệp Tâm ngồi xuống bưng chén trà lên uống.
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn một cái, nói:
“Làm cái gì đó?”
“Cái gì cũng không có, chỉ là cùng Dư thiếu gia trò chuyện.”
Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên không tin, vì không nghe rõ hai người kia nói cái gì, chỉ có thể hồ nghi nhìn Nghê Diệp Tâm vài lần, cuối cùng liền từ bỏ.
Dư thiếu gia cùng Bành đại nhân tựa hồ cũng không có tâm tình ăn cơm, cho nên ăn một chút liền no. Dù tới trước nhưng họ đi còn nhanh hơn mấy người Nghê Diệp Tâm.
Mới vừa đi đến thang lầu, Dư thiếu gia đột nhiên lảo đảo. Bành đại nhân nhanh tay lẹ mắt liền ôm lấy hắn, đem người kéo lại, hoảng sợ nói:
“Ngươi làm sao vậy?”
Dư thiếu gia chớp chớp mắt, cảm thấy đầu có chút choáng váng. Bành đại nhân nhìn thấy mặt hắn đỏ lên, duỗi tay sờ má một cái. Bành đại nhân lập tức nói:
“Ngươi phát sốt.”
Dư thiếu gia lắc lắc đầu, nói:
“Không có gì, ta không có việc gì.”
Đêm hôm qua hai người làm điên cuồng. Bành đại nhân cũng không có chiếu cố Dư thiếu gia, thật sự là không ôn nhu. Dư thiếu gia khó tránh khỏi sẽ bị thương. Thứ Bành đại nhân còn lưu lại trong thân thể Dư thiếu gia chưa lấy ra.
Dư thiếu gia lại không có kinh nghiệm, nên không rửa sạch, căn bản là không để ý đến. Sáng sớm còn chạy ra vùng ngoại ô đi xem thi thể, thân thể lập tức chịu đựng không nổi. Trách không được vừa rồi ăn cơm lại hoàn toàn không đói bụng.
Dư thiếu gia hồn nhiên không biết chính mình bị bệnh, Bành đại nhân lập tức nói.
“Đi, theo ta.”
“Đi…… Đi nơi nào?”
Dư thiếu gia kỳ quái hỏi.
Bọn họ vốn dĩ rời khỏi Thụy Phúc Lâu, kết quả lại thay đổi chủ ý. Nơi này về khách điếm hoặc là Bành phủ đều khá xa, Bành đại nhân dứt khoát gọi tiểu nhị chuẩn bị cho họ một gian phòng, đồng thời nhờ tiểu nhị lập tức đi tìm đại phu tới khám bệnh cho Dư thiếu gia.
Nghê Diệp Tâm nâng quai hàm nhìn bọn họ, nói:
“Ai nha, hai người họ vốn dĩ phải về nhà, kết quả lại đi thuê phòng rồi.”
Ba người bên cạnh cũng chưa hiểu Nghê Diệp Tâm đang nói cái gì, bất quá đều cảm thấy chỉ qua một buổi tối, mà quan hệ của Dư thiếu gia cùng Bành đại nhân lại tiến triển thật tốt. Đúng là không thể tin.
Mộ Dung Tạ nhướng mày, nói:
“Xem ra nhiệm vụ lấy tin tức chỗ Bành đại nhân có thể giao cho Dư thiếu gia làm. Không nghĩ tới Dư thiếu gia còn có chút thủ đoạn.”
Nghê Diệp Tâm nâng quai hàm tiếp tục nói:
“Mỹ nhân kế của Dư thiếu gia có thể so cùng ngươi được rồi.”
Nghê Diệp Tâm tuyệt đối là cố ý nhắc tới mỹ nhân kế. Bởi vì Nghê Diệp Tâm biết tuy rằng Kính Vương gia mặt ngoài nhìn hiền lành, ôn nhu săn sóc, nhưng sau lưng tuyệt đối đặc biệt thích ăn dấm.
Triệu Nguyên Kính cười cười, cũng không tỏ vẻ gì.
Mộ Dung Tạ nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, ánh mắt không xem như thân thiện.
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:
“Cũng không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.”
Nghê Diệp Tâm đã ăn no, cũng đã trêu người, lại lấy được thuốc mình muốn, đương nhiên liền vui vẻ đáp ứng.
Người bị sói cắn hẳn là đã được đưa đến phủ Khai Phong chữa trị, cho nên bọn họ chỉ cần về phủ Khai Phong là gặp.
Mộ Dung Tạ vốn dĩ cũng muốn đi xem, bất quá Triệu Nguyên Kính duỗi tay kéo lại.
“Tiểu Tạ, ngươi có thương tích trong người, hay là đi về nghỉ ngơi một chút đi.”
Mộ Dung Tạ liếc mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy ôn nhu của Triệu Nguyên Kính. Trong lòng hắn lại cảm thấy Triệu Nguyên Kính tuyệt đối là bởi vì lời vừa rồi của Nghê Diệp Tâm cho nên đã giận dỗi rồi.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình liền đi.
Bởi vì ăn quá nhiều, cho nên Nghê Diệp Tâm muốn đi để tiêu hóa một chút, không để Mộ Dung Trường Tình ôm trở về. Hai người đi chậm rãi trở về phủ Khai Phong.
Lúc đến cổng phủ Khai Phong thì gặp Trì Long cùng Triệu Doãn đi ra. Nghê Diệp Tâm hỏi.
“Các ngươi lại muốn đi ra ngoài sao?”
Triệu Doãn gật gật đầu, nói:
“Đi ra ngoài tìm người kia.”
“Người bị thương tỉnh chưa?”
Triệu Doãn lắc lắc đầu, nói:
“Còn chưa có tỉnh, bị thương quá nặng, Tôn tiên sinh cùng đại phu đều tới xem qua, nói không biết có thể chuyển biến tốt đẹp hay không. Hiện tại không cho quá nhiều người đi nhìn, nói là nếu bị nhiễm cảm sẽ tương đối khó bình phục.”
Người nọ tình huống thật sự không tốt, chỉ còn một hơi thở. Lúc được khiêng về thật giống như đã chết, căn bản không mở mắt. Đại phu băng bó miệng vết thương cho hắn quả thực như bọc thành xác ướp. Toàn thân đều là vết cào cùng dấu cắn, đặc biệt trên mặt không có một chỗ nguyên vẹn, đến bây giờ còn hôn mê.
Nghê Diệp Tâm thấy bọn họ cũng tạm thời không cần đi xem, đi qua cũng không tìm hiểu được cái gì, đành phải về phòng.
Hai người về phòng, Nghê Diệp Tâm ngồi ở trên giường, nâng nâng cằm nói với Mộ Dung Trường Tình:
“Đại hiệp đi lấy chút nước ấm tới đây, ta muốn lau mình. Chúng ta chạy cả một buổi sáng, ta cảm thấy cả người đều là bụi đất.”
Mộ Dung Trường Tình kỳ quái nhìn một cái. Nghê Diệp Tâm đột nhiên thích sạch sẽ, thật sự là không thể tưởng tượng.
Bất quá Mộ Dung đại hiệp cũng có thói ở sạch, hẳn là thích sạch sẽ một chút. Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, nói:
“Ngươi nghỉ ngơi, ta đi nấu nước.”
Nghê Diệp Tâm lập tức đặc biệt ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường, dùng lực gật đầu.
Mộ Dung Trường Tình xoay người đi ra ngoài.
Nghê Diệp Tâm nhìn theo, tức khắc hưng phấn thiếu chút nữa nhảy lên động vết thương trên eo. Cũng không phải Nghê Diệp Tâm đột nhiên thích sạch sẽ, mà là đang tính toán ý đồ xấu.
Nghê Diệp Tâm mới lấy được thuốc từ chỗ Dư thiếu gia, quả thực thấy hưng phấn đứng ngồi không yên. Nghê Diệp Tâm cảm thấy đây là cơ hội cuối cùng. Bằng không cả đời cũng đừng nghĩ đẩy ngã Mộ Dung Trường Tình.
Nghê Diệp Tâm đã tính toán tốt, tuyệt đối không sai lầm.
Lừa Mộ Dung Trường Tình đi rồi, lập tức lén lút đứng lên, mở cửa ló đầu ra ngó nghiêng bên ngoài, phát hiện Mộ Dung đại hiệp đã đi, hơn nữa đã đi rất xa.
Mộ Dung đại hiệp nấu nước phải mất một thời gian mới xong được, Nghê Diệp Tâm cảm thấy đã đủ thời gian.
Mở cửa chạy tới gõ cửa phòng Thẩm hộ vệ. Thẩm hộ vệ cũng không ở trong phòng, gõ cửa thật lâu cũng không ai mở cửa.
Nghê Diệp Tâm sốt ruột, lén lút quay đầu nhìn cửa viện, sợ Mộ Dung đại hiệp trở lại. Bất quá Mộ Dung Trường Tình cũng không có nhanh như vậy đâu. Đặc biệt hiện tại là thời gian ăn cơm, phòng bếp rất bận rộn, Mộ Dung Trường Tình muốn nấu nước cũng không dễ dàng, còn phải đợi rất lâu.
Bất quá có một người đi vào trong viện, Nghê Diệp Tâm nhìn thấy, thiếu chút nữa liền nhào lên. Đó chính là Thẩm hộ vệ.
Thẩm hộ vệ mới vừa ăn cơm trưa xong đang chuẩn bị trở về đổi quần áo, để tiếp tục đi ra ngoài tra án. Bỗng nhiên thiếu chút nữa đυ.ng phải Nghê đại nhân, dọa hắn giật mình.
Thẩm hộ vệ nhanh lui về phía sau một bước, nói:
“Nghê đại nhân làm ta sợ muốn chết.”
“Không dọa ngươi, không dọa ngươi.”
Nghê Diệp Tâm tỏ vẻ ân cần lại càng làm Thẩm hộ vệ sợ hãi. Thẩm hộ vệ đổ mồ hôi lạnh, nói:
“Nghê đại nhân có chuyện gì?”
“Ta nghe nói trong phòng ngươi có giấu mấy bình rượu.”
Thẩm hộ vệ lập tức trừng lớn mắt, lắc lắc đầu nói:
“Không có... không có...”
“Ta cũng sẽ không mách lẻo Tôn tiên sinh, ngươi sợ cái gì.”
Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:
“Ngươi có thể cho ta một chút rượu không?”
Thẩm hộ vệ nhẹ nhàng thở ra, nói:
“Thì ra Nghê đại nhân cũng thèm rượu. Đương nhiên có thể, Nghê đại nhân cùng ta vào lấy, nhưng cũng không thể để Tôn tiên sinh biết.”
“Đó là đương nhiên, mà ngươi chờ một chút.”
Nghê Diệp Tâm nói xong liền chạy về phòng mình. Chạy như bay, vết thương trên eo tựa hồ đột nhiên khỏi rồi, căn bản không có đáng ngại.
Nghê Diệp Tâm trở về phòng mình, nhìn một vòng, liền thấy ngay ấm trà trên bàn. Khi cầm lên, Nghê Diệp Tâm mới phát hiện bên trong còn một ít nước. Nghê đại nhân rót ra chén, phần còn lại liền uống sạch, sau đó ôm ấm trà không chạy đi ra ngoài.
Thẩm hộ vệ ở trong phòng chờ, nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn, liền thấy Nghê Diệp Tâm ôm một cái ấm trà tới. Thẩm hộ vệ cười ngây ngô, nói:
“Sao Nghê đại nhân so với ta còn có kinh nghiệm hơn vậy? Nếu đem rượu để ở trong ấm trà, Tôn tiên sinh khẳng định sẽ không phát hiện.”
Nghê Diệp Tâm cười gật đầu. Đâu chỉ Tôn tiên sinh phát hiện không được, Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối cũng phát hiện không được.
Thẩm hộ vệ đem một vò rượu ngon mà mình đã cất giấu ra, rót cho Nghê Diệp Tâm non nửa bình, nói:
“Nghê đại nhân còn có thương tích trong người, đừng uống quá nhiều.”
Nghê Diệp Tâm chỉ là muốn lấy rượu để hạ dược, cho nên một chút cũng đã đủ dùng, cảm thấy mỹ mãn ôm ấm trà trở về phòng.
Lúc này Mộ Dung Trường Tình vẫn chưa có trở về. Nghê Diệp Tâm nhanh chóng đổ hết bao thuốc vào trong ấm trà, sau đó quấy đều. Cảm thấy thật là hoàn hảo, một chút sơ hở cũng không có, một lát sẽ cho Mộ Dung Trường Tình uống một chén “nước”……
Nghê Diệp Tâm tưởng tượng, tức khắc cười khanh khách, thiếu chút nữa động đến miệng vết thương. Thật vui vẻ vô cùng.
Đem cái nắp đậy lên ấm trà, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn chưa yên tâm. Đem chén nước nguội đã rót ra lúc nãy đổ vào, để cho giống ấm trà có nhiều nước, tránh việc Mộ Dung Trường Tình đoán được “nước” trong ấm có vấn đề.
Nghê Diệp Tâm vui vẻ ghé vào trên bàn ôm cái ấm trà, tưởng tượng trong chốc lát Mộ Dung đại hiệp sẽ trở lại, mình sẽ rót cho hắn một chén nước. Đại hiệp sẽ không hề phòng bị uống vào, sau đó……
Nghê Diệp Tâm chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy Mộ Dung Trường Tình về, nghĩ thầm nấu nước sao khó khăn như vậy. Quá lâu rồi vậy mà còn chưa có trở về.
Đúng là thực khó khăn, Mộ Dung đại hiệp vì để nấu nước phải ở phòng bếp đợi nửa ngày. Đúng lúc củi lại hết, Mộ Dung đại hiệp lần đầu tiên đảm đương công việc cu li, đi hỗ trợ bổ củi, lúc này mới nấu được nước nóng mang về.
Nghê Diệp Tâm mới đầu thực hưng phấn, nhưng bởi vì quá hưng phấn cho nên tiêu hao không ít thể lực, ngồi ôm ấm trà một hồi liền ngủ rồi.
Thời điểm Mộ Dung Trường Tình đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm ghé vào trên bàn, còn ngái khò khò.
Mộ Dung Trường Tình có điểm dở khóc dở cười, căn bản không chú ý ấm trà, đem nước nóng đặt xuống, sau đó cẩn thận bế Nghê Diệp Tâm đặt lên giường.
Nghê Diệp Tâm căn bản không tỉnh, ăn uống no đủ liền buồn ngủ. Trong mộng đẹp còn thấy mình đem Mộ Dung đại hiệp làm đến khóc khan, cũng cười thực vui vẻ.
Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm ngủ rồi, cũng không có gọi dậy tắm rửa. Dù sao mấy ngày gần đây thói ở sạch của Mộ Dung đại hiệp cũng biến thành mây bay. Hắn chỉ lau mặt cho Nghê Diệp Tâm, rồi để người ngủ một lát.
Nghê Diệp Tâm ngủ đến trời đen kịt.
Tuy rằng miệng vết thương đã không còn đau, nhưng bị thương ra máu rất nhiều, nguyên khí cũng bị hao tổn, không thể một hai ngày là có thể tốt, cần chậm rãi tĩnh dưỡng. Ngủ là biện pháp tốt nhất bổ sung nguyên khí.
Nghê Diệp Tâm có một giấc mộng đẹp, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt, còn mỹ mãn nở nụ cười.
Mộ Dung Trường Tình không có ngủ, ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy Nghê Diệp Tâm mở mắt, liền nói:
“Dậy rồi? Muốn uống miếng nước không?”
Nghê Diệp Tâm kỳ thật còn chưa tỉnh hoàn toàn, nghe hắn nói muốn uống nước hay không liền theo bản năng nuốt nước bọt một chút, cảm giác mùa đông chính là khô hanh, cổ họng có điểm đau, liền gật gật đầu.
Mộ Dung Trường Tình đến bàn rót nước trong ấm trà ra chén. Từ khi Nghê Diệp Tâm bị thương, cơm nước đều là do Mộ Dung Trường Tình chuẩn bị. Hắn nào nghĩ đến nước trong ấm trà đã bị Nghê Diệp Tâm thay đổi thành rượu pha thuốc.
Mộ Dung Trường Tình thực tự nhiên rót một chén nước, sau đó đến ngồi ở mép giường, đỡ Nghê Diệp Tâm dậy cho uống nước.
Nghê Diệp Tâm vẫn mơ mơ màng màng, mí mắt thực nặng, thời điểm uống nước thiếu chút nữa ngủ lại. Uống hết chén nước, chép miệng một chút liền cảm thấy không thích hợp.
Nghê Diệp Tâm tức khắc mở to mắt, nhìn chằm chằm cái chén không phát ngốc.
“Làm sao vậy?”
“Đây là nước gì?”
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ hỏi.
“Là nước nguội, quá lạnh sao?”
Nghê Diệp Tâm cứng đờ chuyển dời ánh mắt đến trên bàn. Ấm trà bị di động qua, phỏng chừng là khi Mộ Dung Trường Tình rót nước đã di chuyển.
Buồn ngủ của Nghê Diệp Tâm không còn, tức khắc sợ tới mức muốn chết.
“Đại... Đại hiệp cho ta uống……”
Nói xong liền lập tức đẩy Mộ Dung Trường Tình ra muốn đi phun. Kết quả đẩy quá mạnh ngược lại làm động vết thương.
“Ai u”
Mộ Dung Trường Tình hoảng sợ, nhanh ôm lấy Nghê Diệp Tâm.
“Làm sao vậy, ngươi đừng lộn xộn, cẩn thận vết thương.”
Nghê Diệp Tâm muốn khóc.
“Ta bị đại hiệp hại chết rồi.”
Nghê Diệp Tâm nói đi nôn, nhưng cũng nôn không ra. Bởi vì dùng lực eo cũng đau đến nước mắt tuôn trào.
Mộ Dung Trường Tình lúc này mới phát hiện không thích hợp, nhìn thoáng qua cái chén nước. Hắn cầm lên để phía dưới mũi ngửi, rồi nói:
“Sao có mùi rượu vậy?”
Nghê Diệp Tâm đương nhiên sẽ không nói là chính mình làm. Nhưng Mộ Dung Trường Tình sao có thể nhìn không ra. Hắn lập tức duỗi tay nắm cằm Nghê Diệp Tâm, biểu tình trên mặt âm trầm.
“Có phải ngươi làm cái gì hay không?”
“Ta không có!”
Nghê Diệp Tâm lập tức phản bác.
Phản ứng hiện tại của Nghê Diệp Tâm quả thực là giống như đúc Dư thiếu gia ngay lúc đó.
Nghê Diệp Tâm nói xong liền cảm thấy không ổn, bởi vì cảm thấy thân thể nóng quá, hơn nữa đầu váng mắt hoa. Khuôn mặt Mộ Dung đại hiệp từ một biến thành hai, từ hai biến thành bốn, quả thực như là không cần tiền bán phá giá, biến thành vô số đếm không hết.
Mộ Dung Trường Tình tức khắc thực bất đắc dĩ, ôm lấy Nghê Diệp Tâm lung lay, nói:
“Ngươi sao luôn thích làm mấy loại chuyện hại mình.”
Hơn nữa mỗi lần đều không có kết quả tốt.
Nghê Diệp Tâm thật sự mỗi lần đều tính toán tỉ mỉ, nhưng mỗi lần đều bị sụp bẫy của mình.
Mộ Dung Trường Tình sợ Nghê Diệp Tâm hoảng loạn liền đè xuống giường, không dám buông tay. Đầu óc Nghê Diệp Tâm bắt đầu tê dại, nghe Mộ Dung Trường Tình nói chuyện, nhưng lại không rõ ràng lắm, tức khắc thực ủy khuất.
Nghê Diệp Tâm nâng tay lên vỗ vào má Mộ Dung Trường Tình, sức lực không lớn, như là đùa giỡn, dùng một bộ dạng thực ủy khuất nói:
“Đều... đều là cái người này…… Người này... không cho ta làm!”
Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa trợn trắng mắt, giữ chặt tay Nghê Diệp Tâm.
“Con ma men, ngủ tiếp một lát sẽ không có việc gì.”
Nghê Diệp Tâm không thuận theo, đem đôi tay ôm cổ Mộ Dung Trường Tình, gắt gao ôm hắn không buông.
Kỳ thật hiện tại Nghê Diệp Tâm đã rất say, căn bản không có sức lực. Mộ Dung Trường Tình sợ dùng sức sẽ động miệng vết thương, cho nên không dám phân cao thấp, đành phải đem cánh tay chống đỡ hai bên sườn, cúi đầu nhìn Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm ôm cổ hắn, liền bắt đầu rầm rì nói:
“Mộ Dung…… Mộ Dung tiểu cẩu! Khuôn mặt... mặt… đẹp như vậy còn muốn làm công. Công rõ ràng là ta đây!”
Nghê Diệp Tâm vừa nói, một bàn tay hạ xuống vỗ vỗ ngực mình. Sau đó tựa hồ cảm thấy nóng, thuận tay đem cổ áo kéo ra, cởi ra một mảng lớn, xương quai xanh cùng ngực đều lộ ra.
Mộ Dung Trường Tình một trận bất đắc dĩ, muốn sửa sang lại quần áo, bất quá Nghê Diệp Tâm không chịu. Mộ Dung Trường Tình kéo áo lại, Nghê Diệp Tâm liền đem kéo áo ra. Quả thực như đứa trẻ càn quấy thích làm trái lại. Kết quả quần áo càng kéo càng rộng, thiếu chút nữa liền xé rách.
Vật lộn một hồi, Nghê Diệp Tâm liền đem chính mình lột sạch. Hiện tại đâu chỉ là lộ ngực, toàn bộ thân trên đều cởi trần.
Mộ Dung Trường Tình nhìn đến hô hấp cũng thô nặng, huyệt Thái Dương nhảy nhảy.
Cái này cũng chưa tính, Nghê Diệp Tâm còn tiếp tục nói:
“Xấu…… muốn làm ta.... còn muốn ta tự mình khuếch trương! Cái người này…… đúng là hỗn đản!”
Mộ Dung Trường Tình muốn nhảy dựng. Sau đó Nghê Diệp Tâm càng nói càng lớn, bắt đầu duỗi tay nắm quần áo hắn, nói:
“Không.... không được! Hôm nay phải tới phiên ta làm tiểu yêu tinh! Ta sẽ vì dân trừ hại!”