Nghê Diệp Tâm mở mắt chỉ thấy nóc giường lờ mờ.
Đây không phải phòng trong phủ Khai Phong. Hẳn là trong phòng của Mộ Dung Trường Tình ở Thụy Phúc Lâu rồi.
Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, nhưng đột nhiên....
"Ô.."
Tức khắc Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt nhìn. Nghê Diệp Tâm cả kinh không phản ứng kịp đây là chuyện như thế nào.
Bởi vì trong phòng khá tối, cho nên trong lúc nhất thời thấy không rõ lắm, Nghê Diệp Tâm chỉ cảm thấy người đầy mồ hôi. Gió thổi qua có chút lạnh, giống như không mặc gì, cũng không có đắp chăn.
Nhưng cái này không phải quan trọng. Quan trọng chính là eo đau, cánh tay ê ẩm, ngón tay cũng ở chỗ nào đó rất kỳ quái, cảm giác rất quỷ dị.
Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt nhìn, thực mau đã thấy rõ ràng. Mộ Dung Trường Tình tràn ngập du͙© vọиɠ, cặp mắt sáng dọa người, giống như muốn ăn người.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, nói.
"Đại...... Đại hiệp......"
Mở miệng càng hoảng sợ, bởi vì nghe thấy giọng mình nghẹn ngào.
"Suỵt.... đừng lộn xộn, đừng cùng ta phân cao thấp."
Giọng Mộ Dung Trường Tình cũng khàn khàn, đã nhẫn nại tới cực điểm.
Nghê Diệp Tâm lúc này mới cúi đầu nhìn, tức khắc liền hóa ngốc.
Không có mặc quần áo. Chân bị Mộ Dung Trường Tình nâng lên. Tay phải bị nắm lại để ở chỗ khiến cho người ta thẹn. Điểm chết người chính là ngón tay.... lại nhét vào...... cúc.
Nghê Diệp Tâm sợ tới mức hồn cũng bay mất. Muốn rút ngón tay ra, nhưng dùng sức tức khắc liền làm đau chính mình. Thân thể như bị đánh một trận, giống như cá trên cạn.
"A"
Nghê Diệp Tâm lại kêu một tiếng.
"Đừng có gấp, chậm một chút."
Giọng Mộ Dung Trường Tình ôn nhu mà áp lực.
"Mộ Dung Trường Tình!"
Nghê Diệp Tâm quả thực là nghiến răng nghiến lợi, nhấc chân liền muốn đá hắn.
"Buông ta ra."
"Buông ngươi ra thì ai khuếch trương?"
"Khuếch trương cái rắm!"
Nghê Diệp Tâm tức muốn chết, quyết định vùng vẫy.
Giường vốn dĩ không lớn, không có biện pháp để hai người cùng lăn lộn. Mộ Dung Trường Tình né sang bên cạnh một chút. Nghê Diệp Tâm lập tức lồm cồm bò dậy, nhanh rút ngón tay ra.
Nghê Diệp Tâm chưa từng nghĩ tới mình sẽ làm chuyện đáng thẹn như vậy. Hiện tại mặt sau còn rất khó chịu, giống như không thể khép kín lại.
Nghê Diệp Tâm xấu hổ và giận dữ, nghiến răng nghiến lợi hung tợn nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình.
"Mộ Dung Trường Tình, ta muốn gϊếŧ chết ngươi."
Nghê Diệp Tâm nói xong liền nhào tới. Bất quá vì tức giận nên choáng váng lảo đảo, Mộ Dung Trường Tình lập tức duỗi tay đỡ lấy. Hắn đem người ôm vào lòng.
"Chờ không kịp sao? Nhưng ta cảm thấy khuếch trương không đủ trong chốc lát sẽ làm ngươi đau, cũng đừng trách ta nha."
Nghê Diệp Tâm lập tức liền hung hăng cắn Mộ Dung Trường Tình một cái. Mộ Dung Trường Tình bị đau, hừ một tiếng. Thật sự thì cũng không gọi là đau, chỉ có chút ngứa mà thôi. Đối với Mộ Dung Trường Tình mà nói, loại đau đớn quá nhỏ này lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© bộc phát.
Hô hấp của Mộ Dung Trường Tình trở nên càng thêm thô nặng, tròng mắt đều đỏ bừng, một bộ dạng như muốn ăn người.
Nháy mắt Nghê Diệp Tâm bị hắn ấn ở trên giường, lại biến thành cá trên thớt.
Lúc này Nghê Diệp Tâm mới cảm giác được nguy hiểm, bất quá không còn kịp rồi.
"Cộc cộc"
Khi đang muốn kêu cứu mạng, lại nghe có người gõ cửa sổ.
Đúng là gõ cửa sổ, không phải gõ cửa chính.
Mộ Dung Trường Tình quay đầu lại nhìn. Ngoài cửa sổ có người, thấy không rõ lắm.
Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình trở nên khó coi tới cực điểm, quay đầu hôn Nghê Diệp Tâm, tựa như không muốn để ý người ngoài cửa sổ.
Nghê Diệp Tâm sợ muốn chết.
Ngoài cửa sổ có người!
Nghê Diệp Tâm nhanh đẩy Mộ Dung Trường Tình ra, nói.
"Người... bên ngoài có người......"
"Đừng để ý đến hắn."
Mộ Dung Trường Tình bất mãn.
Nghê Diệp Tâm lại đá lại cắn, nhưng Mộ Dung Trường Tình không buông ra.
Ngoài cửa sổ lại gõ hai tiếng, sau đó liền mở miệng nói.
"Nghê đại nhân, Mộ Dung giáo chủ, Bành phủ lại chết một người."
Nghê Diệp Tâm nghe ra giọng Trì Long tức khắc sợ tới mức muốn chết ngất.
Trì Long có phát hiện bọn họ vừa rồi làm cái gì hay không? Nghê Diệp Tâm cảm thấy thanh danh một đời đều đã không còn.
"Bành.... Bành... Bành phủ lại chết người!"
Nghê Diệp Tâm đẩy Mộ Dung Trường Tình.
"Mau... đứng lên, mặc quần áo! Chúng ta đi!"
Trán Mộ Dung Trường Tình nổi gân xanh. Vốn dĩ đây là cơ hội rất tốt, đột nhiên biến thành vịt đã nấu chín lại bay đi. Sao có thể làm người ta không buồn bực.
Mộ Dung Trường Tình đã đem tất cả nợ nần ghi sổ cho người ngoài cửa sổ.
Thật ra Trì Long chỉ có lòng tốt tới thông báo mà thôi.
Bành phủ đột nhiên xảy ra chuyện, Thẩm hộ vệ luống cuống, lo liệu không hết quá nhiều việc. Hắn muốn mời Nghê Diệp Tâm đến hỗ trợ, nhưng về phủ Khai Phong tìm lại không thấy Nghê Diệp Tâm, lại không biết Nghê Diệp Tâm đi nơi nào.
Trì Long suy nghĩ một chút liền biết. Cho nên Thẩm hộ vệ nhờ Trì Long đi tìm Nghê Diệp Tâm.
Trì Long tới Thụy Phúc Lâu, cũng không biết Mộ Dung Trường Tình ở phòng nào. Hắn chuẩn bị đi hỏi thăm một chút, nhưng còn chưa có hỏi thăm, liền nghe được giọng của Nghê đại nhân. Hắn cũng không đi cửa chính, trực tiếp dùng khinh công bay lên cửa sổ.
Trì Long cũng không biết mình đã bị Mộ Dung Trường Tình ghi thù.
Nghê Diệp Tâm bò dậy thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, chạy nhanh lấy quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo mặc vào. Cũng không đợi Mộ Dung Trường Tình mặc xong quần áo, thiếu chút nữa mở cửa sổ ra.
Mộ Dung Trường Tình tức khí mặt đen sì, biểu tình âm trầm có thể hù chết người.
Khi cửa sổ mở ra, Trì Long tiến vào. Hắn thực nhạy bén cảm giác được một cổ sát khí.
Tuy rằng trong phòng còn tối, bất quá Trì Long đã nhìn thấy cổ Nghê Diệp Tâm có dấu hôn, nháy mắt liền rõ mọi chuyện như thế nào.
Không thể trách Trì Long không biết tình thế. Vì Nghê đại nhân luôn đùa giỡn, Trì Long không biết bọn họ khi nào là làm thật sự, khi nào là đùa giỡn.
Bất quá xem ra lần này đã thật sự phá hỏng chuyện tốt của người ta. Trì Long xấu hổ ho khan một tiếng.
“Khụ, Bành phủ lại có người chết, Thẩm hộ vệ muốn mời Nghê đại nhân đi xem một chút.”
“Không đi.”
Mộ Dung Trường Tình không đợi Nghê Diệp Tâm mở miệng, giọng lạnh lùng.
Nghê Diệp Tâm trợn mắt, nói.
“Ai đã chết? Không phải là Bành lão gia chứ?”
“Cụ thể ta cũng không rõ lắm, nghe nói là một người họ Chu.”
Nghê Diệp Tâm lập tức liền nghĩ tới người buổi tối mỗi canh giờ đều phải đổi phòng ngủ. Chu lão gia?
“Ta đi ngay.”
Trì Long chần chờ nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình mặt đen gắt gao nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm đương nhiên cảm giác được, nhưng không dám quay đầu lại. Căng da đầu giả vờ không phát hiện, sau đó liền muốn túm Trì Long chạy trốn.
Trì Long nào dám để Nghê Diệp Tâm túm hắn. Nói không chừng ngay sau đó cánh tay liền không cánh mà bay.
Trì Long bỏ chạy ra ngoài, không để lại dấu vết.
Nghê Diệp Tâm không phát hiện cái gì không thích hợp, lập tức sửa sang lại quần áo cũng chạy ra bên ngoài.
Mộ Dung Trường Tình mặt đen không bình thường, tức giận đến mức muốn phá hủy khách điếm. Nhìn thấy Nghê Diệp Tâm bỏ chạy trối chết, Mộ Dung Trường Tình cũng quỷ mị đuổi theo.
Mộ Dung Trường Tình đuổi kịp Nghê Diệp Tâm, sau đó vẻ mặt không biểu tình, nói.
“Sau khi xong chuyện ở Bành phủ, trở về chúng ta tiếp tục.”
Tiếp tục?!
Nghê Diệp Tâm nghe hai chữ này quả thực bị hù chết, lập tức nói:
“Không! Tuyệt đối không!”
Nghê Diệp Tâm kiên định dị thường.
Trước kia sao không biết Mộ Dung đại hiệp vô sỉ chứ. Bắt người ta dùng ngón tay của chính mình tự khuếch trương. Quá vô sỉ!
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.
“Vì sao không?”
Nghê Diệp Tâm bất chấp tất cả, nói.
“Bởi vì ta đã đổi ý. Ta không muốn mỗi người ở trên một lần. Ta quyết định, ta phải làm công. Trừ phi đại hiệp để ta làm, bằng không ta không làm.”
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái.
“Đổi ý?”
Nghe giọng Mộ Dung đại hiệp, Nghê Diệp Tâm lúng túng, bắp chân nhũn ra. Bất quá tuyệt đối không thể chịu thua, bằng không về sau đều phải sống những ngày tủi nhục.
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng.
“Ta đây cũng đổi ý.”
“Đổi ý cái gì?”
Nghê Diệp Tâm có điểm không hiểu.
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên nắm tay Nghê Diệp Tâm kéo vào một hẻm nhỏ, gắt gao đè ở trên vách tường.
Trì Long đi ở phía trước dẫn đường, đột nhiên phát hiện hai người phía sau không thấy, đều biến mất. Trì Long thở dài, nghĩ xem có nên đứng ở tại chỗ chờ không, nhưng lỡ nghe được âm thanh kỳ quái thì làm sao đây?
Cuối cùng Trì Long vẫn quyết định đi trước. Triệu Doãn còn ở Bành phủ, Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình lại không phải không biết Bành phủ đi như thế nào.
Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình đè ở trên tường trong hẻm nhỏ, lông tơ đều dựng lên, lắp bắp nói.
“Muốn...muốn.... muốn làm gì?”
“À, chính là muốn làm ngươi.”
“……”
Mộ Dung đại hiệp đột nhiên nói trắng ra, Nghê Diệp Tâm bị dọa choáng váng. Nghê Diệp Tâm hoãn quá mức, nhanh nói.
“Đại hiệp! Đừng náo loạn, Bành phủ có chết người, chúng ta đi nhanh qua đó đi.”
“Bành phủ có người chết liên quan gì chúng ta đâu?”
“……”
“Nếu ngươi muốn đổi ý, ta đây cũng muốn đổi ý. Lúc trước nói không ép buộc, bất quá hiện tại suy nghĩ một chút, nhìn thấy ngươi phản kháng cũng rất thú vị, giống như càng có kɧoáı ©ảʍ.”
Nghê Diệp Tâm sợ tới mức trừng lớn mắt.
“Đại hiệp! Đừng xúc động mà.”
Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, liền cúi đầu nhẹ nhàng liếʍ môi Nghê Diệp Tâm.
“Đại.... đại hiệp…… Ta nghĩ kỹ rồi, không bằng chúng ta trở về lại nói sau.”
Nghê Diệp Tâm vừa rồi hào hùng, lập tức bị túng quẫn. Với trình độ biếи ŧɦái quỷ súc của Mộ Dung Trường Tình, phải dã chiến là hoàn toàn có khả năng. Nghê Diệp Tâm cảm thấy dù sao cũng là chết, nhưng tốt xấu cũng muốn được toàn thây. Tuyệt đối không thể phơi thây nơi hoang dã như vậy.
Mộ Dung Trường Tình nhịn không được cười một tiếng.
Nghê Diệp Tâm nghe được tiếng hắn cười, càng cảm thấy túng quẫn. Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng thật sự không có biện pháp.
“Vậy tạm buông tha cho ngươi.”
Hắn tuy rằng nói như vậy, bất quá vẫn cúi đầu hôn Nghê Diệp Tâm một lúc.
Nghê Diệp Tâm cũng không dám phản kháng.
Chờ hai người đạt thành hiệp nghị, chạy tới Bành phủ cũng sau một lúc lâu. Thẩm hộ vệ, Trì Long cùng Triệu Doãn đã ngây người đợi một hồi.
Thẩm hộ vệ nhìn thấy Nghê Diệp Tâm tới, thiếu chút nữa cảm động lau nước mắt. Hắn muốn đi qua ôm Nghê Diệp Tâm một cái, cũng may Trì Long đủ cơ trí, ngăn cản. Bằng không Thẩm hộ vệ chết như thế nào cũng không biết.
Mộ Dung Trường Tình bởi vì dục cầu bất mãn, cho nên không vừa mắt ai cả, sắc mặt đen hơn mực.
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, nói.
“Người chết ở nơi nào?”
Thẩm hộ vệ nói.
“Ở trong phòng, ta dẫn đường.”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, đi theo Thẩm hộ vệ.
Trì Long cùng Triệu Doãn đi theo ở phía sau. Triệu Doãn thực nhạy bén phát hiện tư thế đi đường của Nghê đại nhân có điểm quái quái.
Triệu Doãn nghĩ nghĩ, tức khắc mặt đỏ tai hồng, không dám nhìn Nghê Diệp Tâm nữa.
Nghê Diệp Tâm tuy rằng không có cùng Mộ Dung Trường Tình làm bước thật. Bất quá cúc hoa bị ngón tay của chính mình khuếch trương, lại là hai ngón tay. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cúc hoa chịu dày vò thế này nên dù thân thể hay tâm lý đều khó có thể tiếp thu. Hiện tại Nghê Diệp Tâm cảm thấy mông không thoải mái, cảm giác…… thật là một lời khó nói hết.
Thẩm hộ vệ dẫn mọi người đi đến phòng người chết. Còn chưa thấy người đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc. Mọi người đều cảm thấy không tốt lắm.
Chu lão gia không phải chết ở trong phòng mình, bất quá miễn cưỡng nói đó chính là phòng ông ta cũng được. Bởi vì Chu lão gia buổi tối mỗi canh giờ đều đổi một phòng để ngủ. Cho nên ông ta cùng lúc ở mấy phòng. Ông ta chết ở một trong số các phòng đó.
“Ôi.....”
Triệu Doãn hít một hơi, tức khắc cảm giác không thoải mái. Nghê Diệp Tâm cũng hoảng sợ.
Chu lão gia ngã ở chỗ tiếp giáp giữ gian ngoài và phòng trong, hơn nữa đầu và mình ở hai nơi. Đầu lăn đến giữa phòng, đến bên cạnh ghế dựa, bị chân ghế dựa chặn lại.
Biểu tình trên mặt có chút hoảng sợ, cũng không có quá nhiều thống khổ. Nói như vậy có nghĩa là chết quá đột ngột, cho nên không kịp thống khổ.
Cổ bị cắt ngang, bề mặt gọn gàng, hẳn là dùng đồ vật thực sắc bén cắt đứt, cũng là trong nháy mắt. Lượng máu tươi phun tung toé nên trong phòng đều là máu.
Khung cảnh này thật sự là quá mức tàn bạo, trách không được Thẩm hộ vệ cảm thấy mình giải quyết không được, một hai phải tìm Nghê Diệp Tâm hỗ trợ.
Mộ Dung Trường Tình nhìn nhìn vết thương, ôm cánh tay trước ngực, gắt gao cau mày.
Nghê Diệp Tâm nhìn kỹ miệng vết thương, sau đó liền đi tới trước hai bước, cố tránh chỗ có máu trên mặt đất, duỗi tay sờ khung cửa ngăn chia phòng trong cùng gian ngoài.
Nơi đó chỉ có một khung cửa, cũng không có cánh cửa. Nếu ở phòng dành cho khách nữ sẽ có treo rèm, bất quá phòng này không có.
Nghê Diệp Tâm sờ sờ một chút, quả nhiên chạm một đường rảnh lõm xuống ở hai bên khung cửa. Đây là do bị cái gì sắc bén thít chặt tạo ra.
Thẩm hộ vệ nôn nóng hỏi.
“Nghê đại nhân, sao lại thế này?”
Mộ Dung Trường Tình mặt không biểu tình nói.
“Hắn là bị sợi dây sắc bén cắt đứt cổ.”
Chính xác là như thế, Nghê Diệp Tâm nhìn thấy vị trí Chu lão gia ngã xuống đất, lập tức có cùng suy nghĩ như Mộ Dung Trường Tình.
Đây là một biện pháp cũ rích. Dùng một sợi dây kim loại sắc bén cột ở hai bên khung cửa hoặc là lan can. Bởi vì ánh sáng quá mờ, kim loại lại quá mức mảnh, căn bản khó có thể phân rõ. Lúc này người bị hại nếu di chuyển với tốc độ cao qua chỗ có căn dây kim loại kia, cũng không cần hung thủ xuất hiện, dây kim loại sẽ lập tức đoạt mạng người bị hại.
Chu lão gia chết theo cách như vậy. Bị dây kim loại cắt đứt cổ, đầu còn bị văng đi rất xa. Xem ra trước khi chết Chu lão gia là chạy vội vào.
Kim loại mỏng, cổ lại rất yếu ớt, dù Chu lão gia lúc ấy đi với tốc độ không quá nhanh, cũng sẽ bị cắt đứt khí quản hay động mạch cổ gây tử vong. Nhưng nếu là trường hợp đó cũng sẽ không có nhiều máu như hiện tại.
Nghê Diệp Tâm sờ dấu vết còn lưu lại ở khung cửa, nói.
“Hung khí lại không thấy.”
Thẩm hộ vệ kỳ quái nói.
“Hơn nữa…… Hơn nữa Chu lão gia chạy làm gì? Sao chạy nhanh như vậy?”
Đúng là Chu lão gia trước khi chết đã chạy rất nhanh, hơn nữa trên mặt còn có biểu tình hoảng sợ. Hẳn là thực sợ hãi, giống như biết có nguy hiểm cho nên nhanh chóng chạy trốn.
“Trong tay ông ta có cái gì kìa.”
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên nói.
Chu lão gia ngã vào vũng máu, cả người đều là máu, đôi tay nắm chặt, trong tay có cái gì đó rất khó phát hiện.
Nghê Diệp Tâm đang muốn đi đến gần nhìn cho rõ, nhưng lại bị Mộ Dung Trường Tình giữ lại. Mộ Dung Trường Tình không muốn Nghê Diệp Tâm bị dính máu. Hắn nhìn thoáng qua Trì Long, nói.
“Ngươi đi.”
Trì Long sửng sốt, cũng không phải bởi vì bị Mộ Dung Trường Tình ra lệnh, mà vì nghe ra ngữ khí không tốt làm cho sững sờ. Tuy rằng hiện tại cũng không thích hợp để cười, nhưng Trì Long rất muốn cười khổ. Hắn không hiểu mình đắc tội Mộ Dung giáo chủ khi nào.
Trì Long đi qua, bẻ mấy ngón tay của Chu lão gia ra. Bên trong là một mảnh giấy dính máu đến đỏ au. Giấy còn chưa có mở ra, nhưng mọi người đều có chung một ý tưởng. Mảnh giấy có hình Xà Văn Đồ Đằng.
Quả nhiên, khi Trì Long mở ra, bên trong thật sự vẽ Xà Văn Đồ Đằng. Lúc này giấy đã bị máu làm cho có chút nát nhừ, nét mực cũng lem nhem có chút không rõ lắm.
“Lại là Xà Văn Đồ Đằng.”
Nghê Diệp Tâm nhịn không được nói.
Bọn họ đang xem thi thể, Bành đại nhân cũng chạy tới, còn có Bành lão gia cùng mấy lão gia lớn tuổi. Một đám đều lộ ra thần sắc bất an.
Ngỗ tác muốn nghiệm thi, bởi vì hiện trường có chút phức tạp, cho nên bọn họ không thể không lui ra.
Nghê Diệp Tâm rời khỏi phòng, liền thấy được mấy người Bành đại nhân.
Bành lão gia là người đầu tiên hỏi.
“Chu lão đệ……”
Nghê Diệp Tâm nghe nói phát hiện thi thể chính là mấy người Bành lão gia, liền nói.
“Bành lão gia, ta muốn hỏi một câu, các người là như thế nào phát hiện thi thể?”
Nghê Diệp Tâm vừa hỏi, không chỉ là Bành lão gia khẩn trương sợ hãi, mấy vị lão gia tóc hoa râm bên cạnh cũng sợ tới mức run run.
Bành lão gia cố bình tĩnh một hồi lâu mới nói.
“Ăn cơm chiều xong, ta không có việc gì làm. Vừa vặn, Chu lão gia tới tìm ta. Hắn nói ngày mai đãi tiệc mừng thọ, khẳng định người rất nhiều, không thể cùng ta nói chuyện phiếm, cho nên muốn hẹn mấy bằng hữu có quan hệ tốt đến hoa viên ngồi, vừa ngắm hoa vừa trò chuyện.”
Hoa viên Bành phủ đúng là rất đẹp, Bành lão gia mấy ngày nay chịu áp lực, cũng muốn thả lỏng một chút, nên đáp ứng.