Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 148: Không được gọi đại hiệp

Đêm thực đen, ngoài thành rừng núi hoang vắng. Mấy ngày trước đổ tuyết, lúc này tuyết đọng còn chưa có tan, chỉ là đêm tối nhìn không thấy, nhưng giẫm lên sẽ có âm thanh “loạch xoạch”.

Có hai bóng người. Một người giọng lạnh như băng mở miệng nói:

“Ngươi đi về hướng Tây, không ai tìm được ngươi.”

“Đa tạ ngươi cứu ta, đây đã là lần thứ hai. Nhưng mà, ta đi như vậy, chỉ sợ sẽ liên lụy Triệu Mục.”

Cố Cửu không có xoay người, nói:

“Sẽ không đâu, hắn là con nuôi Triệu Nguyên Kính.”

Hàn Kỳ cười một tiếng, nói:

“Cũng đúng.”

Cố Cửu không nói gì liền đi rồi. Hàn Kỳ nhìn thoáng qua phương hướng Cố Cửu rời đi, là trở về thành.

Hàn Kỳ chưa từng hỏi qua Cố Cửu vì sao cứu hắn. Bởi vì hắn đã sớm biết, Cố Cửu xem hắn là một người khác.

Ngày đó, Hàn Kỳ cũng không phải không thấy người nào. Hắn gặp được Cố Cửu, còn có một sát thủ khác. Cố Cửu đánh nhau cùng sát thủ đó để hắn rời đi.

Cố Cửu bị trọng thương, hắn cùng sát thủ kia đều rớt vào trong nước. Hàn Kỳ muốn đi cứu hắn, bất quá không kịp.

Trước khi Cố Cửu biến mất vào trong nước cứ nhắc đi nhắc lại tên một người, còn hối thúc hắn nhanh rời đi. Người kia chính là Triệu Mục.

Hàn Kỳ đã thật lâu chưa gặp lại Triệu Mục, nhưng không nghĩ tới đã gặp lại hắn ở cổng Hàn phủ. Một khắc kia Hàn Kỳ thực kinh ngạc, thậm chí là chấn kinh. Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là Cố Cửu đi theo Triệu Mục. Nhưng Cố Cửu mất trí nhớ.

Hàn Kỳ cảm thấy mình thật sự là mạng lớn, đã báo xong thù hắn thật sự không biết mình nên đi nơi nào. Mà đồng thời cũng có người không biết mình nên đi nơi, chính là Cố Cửu.

Cố Cửu để thư lại cho Triệu Mục. Trong thư nói mình rời đi, bất quá hắn căn bản không nghĩ rời đi. Hắn chỉ là cứu Hàn Kỳ, sau đó lại đi vòng vèo trở về.

Cố Cửu nhớ tới thân phận của mình. Hắn biết quá nhiều bí mật. Hắn nhìn thấy con rắn kỳ lạ có sừng và móng vuốt ở trong hồ nước chỉ là một loại ảo giác. Rắn kia cũng không tồn tại, là ký ức của vật liên hệ đến tổ chức mà thôi.

Tổ chức sát thủ cung cấp người làm việc cho tổ chức Xà Văn Đồ Đằng, nhiều lần gặp qua Xà Văn Đồ Đằng, cho nên mới để lại ấn tượng trong trí nhớ của Cố Cửu.

Cố Cửu biết rõ ràng tổ chức Xà Văn Đồ Đằng muốn làm cái gì, cho nên hắn cần phải rời đi, không thể liên lụy Triệu Mục. Nhưng khi hắn thật sự đi rồi, Cố Cửu lại không cam lòng. Hắn tự hỏi thật lâu, rốt cuộc vẫn trở lại. Hắn muốn yên lặng đi theo Triệu Mục, âm thầm bảo vệ.

Đêm khuya tĩnh lặng, Cố Cửu lặng yên vào Hàn phủ. Dù Hàn phủ thủ vệ đông đảo, nhưng đối với Cố Cửu mà nói, hoàn toàn dễ như chơi.

Hắn vào Hàn phủ, không có nhìn thấy Triệu Mục, vì Triệu Mục đã đi ra ngoài tìm hắn.

Hơn nửa đêm Hàn phủ cũng không an tĩnh, mỗi phòng đều đốt đuốc sáng trưng. Hình như tất cả mọi người đều ngủ không được.

Nghê Diệp Tâm không có ngăn cản, Triệu Mục lập tức liền đi. Thực mau bóng dáng Triệu Mục đã hòa vào bóng đêm.

Trì Long cùng Triệu Doãn cũng mang theo người đi ra ngoài tìm. Bất quá mọi người đều biết, có thể tìm được người thật sự là hy vọng xa vời.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình trở về phòng. Nghê Diệp Tâm ngồi ở trước bàn, khoa trương thở dài, nói:

“Kỳ thật Hàn Kỳ cùng Cố Cửu đều rất đáng thương.”

Mộ Dung Trường Tình nhìn một cái, không nói chuyện. Nghê Diệp Tâm lại nói:

“Triệu Mục đi ra ngoài tìm Cố Cửu, khẳng định là tìm không thấy người.”

“Cố Cửu võ công không tồi.”

Mộ Dung Trường Tình nói võ công không tồi, khẳng định là rất cao khó ai bì kịp.

“Cố Cửu là sát thủ, hắn còn làm việc cho tổ chức Xà Văn Đồ Đằng, hắn có thể biết cái gì hay không?”

Mộ Dung Trường Tình lắc đầu, nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, nói:

“Eo của ngươi không phải cũng có hình xăm?”

Sau eo của Nghê Diệp Tâm đích xác cũng có hình xăm màu đỏ, hiển nhiên cùng một loại người với Cố Cửu. Bất quá Nghê Diệp Tâm hiện nay thực oan uổng, cái gì cũng không biết.

Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên nói:

“Muốn bắt Cố Cửu có cái gì khó, trước tiên bắt Triệu Mục là được.”

Nghê Diệp Tâm nhướng nhướng mày, nói:

“Biện pháp này có thể có chút tổn hại hay không? Hơn nữa, nếu Cố Cửu đã đi quá xa, cũng không biết chúng ta bắt Triệu Mục đâu?”

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

“Hắn sẽ biết.”

“Hả? Sao ta cảm thấy lời nói này có ẩn ý?”

Mộ Dung Trường Tình cười cười nói:

“Ngươi lại đây ta nói cho nghe.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe hắn nói, hơn nữa hắn cố ý hạ thấp giọng, đột nhiên tim đập thình thịch.

Mộ Dung Trường Tình vẫy vẫy tay.

Nghê Diệp Tâm mím môi, đang tự hỏi có nên đi qua hay không, vẫn cảm thấy Mộ Dung Trường Tình không có ý tốt.

“Lúc trước là ai nói, chỉ cần ta vẫy tay một cái, sẽ lập tức tung ta tung tăng chạy lại?”

“……”

Nghê Diệp Tâm cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là đi qua.

Mộ Dung Trường Tình thấy người đi lại, dựa vào tường không nhúc nhích. Chờ Nghê Diệp Tâm đến trước mặt, hắn lại đột nhiên vươn tay, ôm lấy eo Nghê Diệp Tâm.

Mộ Dung Trường Tình giống như chỉ là tùy ý, bất quá Nghê Diệp Tâm lập tức cảm giác không thể động, tuyệt đối chạy không được. Mộ Dung Trường Tình cúi đầu, ở bên tai thấp giọng nói:

“Bởi vì Cố Cửu ở rất gần.”

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, miệng há to, định nói chuyện. Bất quá đột nhiên liền biến thành.

“A....”

Đôi mắt trừng lớn hơn nữa.

Mộ Dung Trường Tình cắn thùy tai!

Lỗ tai thật sự là quá mẫn cảm, Nghê Diệp Tâm sợ tới mức run run. Mộ Dung Trường Tình cắn thùy tai, còn dùng răng nghiền một chút. Cái loại cảm giác này thật là làm xương cốt Nghê Diệp Tâm đều nhũn ra.

Nghê Diệp Tâm muốn nói cái gì cũng đã quên, trừng mắt nói:

“Đột nhiên hành động kỳ quái là định nhắc nhở ta.”

“Nhắc nhở?”

Mộ Dung Trường Tình cười cười nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm thật không biết Mộ Dung đại hiệp lại thích cười. Bất quá thời điểm cười rộ lên, đôi mắt híp lại thật nguy hiểm, tuy rằng mê người, nhưng như đang tính kế hại người.

Mộ Dung Trường Tình nói:

“Cho nên ta muốn hôn ngươi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Nghê Diệp Tâm tức khắc mặt liền đỏ, đẩy Mộ Dung Trường Tình, nói:

“Không cho hôn, cởϊ qυầи áo đang mặc ra đi!”

Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm nói hùng hồn, nhướng mày, tựa như còn rất thưởng thức. Nghê Diệp Tâm mặt càng đỏ hơn, nói:

“Phi, ta không phải cái ý tứ kia. Ta là nói mặc quần áo người khác, mặc đến nghiện à. Còn không nhanh cởi ra!”

Tuy rằng Mộ Dung Trường Tình tự làm tự chịu khiến Nghê Diệp Tâm cười to hơn nửa ngày. Bất quá hiện tại lại cảm thấy trong lòng chua lòm thực khó chịu. Mộ Dung đại hiệp mặc quần áo người khác, lại là áo trong! Nghê Diệp Tâm ngẫm lại liền ghen.

Mộ Dung Trường Tình lúc này mới nhớ tới, nói:

“Hay ngươi cởi cho ta được không?”

“Đại hiệp không biết xấu hổ à. Đúng là da mặt dày, bộ dáng thế này mà nói chuyện không biết xấu hổ gì.”

Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không đỏ mặt, nói:

“Lại không có người khác ở đây, lời nói này có gì ngượng ngùng? So với ngươi ở trước mặt mọi người nổi điên, ta tự thấy mình không bằng đâu.”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình lại bị Mộ Dung đại hiệp làm nhục nhã, vì thế tức giận nói:

“Cởϊ qυầи áo đừng quên tắm rửa một cái, dơ hề hề đừng lên giường!”

Nói xong Nghê Diệp Tâm liền cởϊ áσ ngoài ra nhảy lên giường, chui vào ổ chăn, đi ngủ.

Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, chậm rãi cởϊ qυầи áo, sau đó dùng nước lạnh trực tiếp xoa xoa trên người, sau đó lại lỏa thể lên giường.

Trước khi lên giường, hắn không quên vớt quần áo đã ngâm trong nước ra, cũng vắt thật khô treo lên. Nếu không đem phơi đến ngày mai chỉ sợ là không gì để mặc.

Sau nửa đêm thực an tĩnh, Triệu Mục ở bên ngoài tìm suốt một đêm cũng không biết Cố Cửu vẫn luôn đi theo hắn.

Nghê Diệp Tâm ngủ một hơi, khi tỉnh lại sắc trời đã sáng, vừa mở mắt ra liền thấy được một mảnh cơ ngực rắn chắc. Gương mặt Nghê Diệp Tâm còn dựa vào cơ ngực kia, còn có nước miếng lặng lẽ chảy ra.

Nghê Diệp Tâm tức khắc liền tỉnh, sáng sớm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy không tỉnh mới là lạ. Bất quá trừ bị sắc đẹp kí©ɧ ŧɧí©ɧ, còn bị kinh hách rất lớn.

Bởi vì không cẩn thận đem nước miếng dính vào ngực Mộ Dung đại hiệp, Nghê Diệp Tâm nhanh duỗi tay cọ xát. Vừa cọ, vừa quan sát Mộ Dung đại hiệp, nhìn rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Thì ra Mộ Dung đại hiệp còn chưa có tỉnh, đôi mắt còn nhắm. Bất quá bị quấy nhiễu liền nhíu mày kiếm lại.

Nghê Diệp Tâm mới vừa hủy thi diệt tích, Mộ Dung Trường Tình liền mở mắt, bắt lấy tay Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy vẻ mặt Mộ Dung đại hiệp đầy sát khí nhìn chằm chằm mình. Nghê Diệp Tâm giật giật tay, nói:

“Chào, đại hiệp xem mặt trời đã phơi mông.”

Mộ Dung Trường Tình sắc mặt không lương thiện, trong ánh mắt có chút buồn ngủ, trừ buồn ngủ thì không ít du͙© vọиɠ. Hắn nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm nói:

“Ngươi vừa rồi đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta?”

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, nói:

“Oan uổng, thật không có, ta mới……”

“Vậy à?”

Tựa hồ đang thúc giục nói tiếp.

Bất quá Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa đã bị lỗ mãng la to, nhưng nghĩ lại la to càng mất mặt.

“Vừa rồi đang làm cái gì?”

Lau nước miếng trên ngực!

Lời này Nghê Diệp Tâm đánh chết cũng không dám nói, chỉ xấu hổ cười cười.

“Tùy tiện sờ sờ, tùy tiện sờ sờ mà thôi……”

Lời vừa mới dứt, tức khắc đã bị người ném ra. Mộ Dung Trường Tình lập tức xoay người đè lên trên người Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm hô to.

“Đại hiệp, từ từ, sáng sớm đừng chơi trò tảng đá lớn, muốn đè chết ta à.”

“……”

Nghê Diệp Tâm tuyệt đối phá hư không khí.

“Thành thật đi, ta cũng muốn tùy tiện sờ sờ.”

Nghê Diệp Tâm bắt lấy tay Mộ Dung Trường, nói:

“Đại hiệp... đại hiệp, ta sai rồi, đừng.... đừng loạn sờ mà.”

Mộ Dung Trường Tình bị kêu đến não cũng đau. Nghe Nghê Diệp Tâm gọi mình là đại hiệp, bỗng nhiên Mộ Dung Trường Tình cảm thấy không dễ nghe. Hắn nắm cằm Nghê Diệp Tâm, nói:

“Không được gọi đại hiệp.”

“Vì sao? Đại hiệp nhiều uy phong? Vì sao không được gọi đại hiệp.”

“Ta không thích.”

Trừ Nghê Diệp Tâm, không ai dám gọi Mộ Dung Trường Tình là đại hiệp. Mộ Dung Trường Tình cảm thấy xưng hô này rất kỳ dị. Hơn nữa từ miệng Nghê Diệp Tâm phát ra càng kỳ dị. Đặc biệt là ở thời điểm bọn họ ở trên giường thân mật, chẳng lẽ không thể gọi tên?

“Mộ Dung giáo chủ sao?”

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói:

“Gọi tên của ta.”

“Mộ Dung Trường Tình!”

Nghê Diệp Tâm rất phối hợp nói.

“A... Ui.... nhẹ chút.”

Nghê Diệp Tâm nói xong, cằm thiếu chút nữa bị Mộ Dung Trường Tình vặn rớt.

Nghê Diệp Tâm đã nghe nói trong tiểu thuyết viết là Tổng tài luôn bá đạo, cũng có phim truyền hình. Nam chính đều thích nhẹ nhàng nhéo cằm nữ chính, nghe thì lãng mạn muốn chết. Nhưng mà Nghê Diệp Tâm cảm thấy không có nam chính nào làm cằm nữ chính bị bầm giập, cằm Nghê Diệp Tâm tuyệt đối đã xanh tím.

“Không cần cả tên lẫn họ.”

“Vì sao? Trước nay đều gọi ta cả tên lẫn họ mà.”

Mộ Dung Trường Tình nhớ lại, hình như đúng là vậy. Mỗi lần bị tức giận đến muốn chết, Mộ Dung Trường Tình mới dùng cả tên lẫn họ gọi Nghê Diệp Tâm.

Cũng không phải lúc trên giường.

Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình đen mặt không nói, sợ hắn gỡ cằm mình xuống, nhỏ giọng nói:

“Vậy gọi là gì? Chẳng lẽ gọi Mộ Dung?”

Nghê Diệp Tâm nhìn liền biết đại hiệp không hài lòng, nhanh lấy lòng.

“Trường Tình..... đại hiệp?”

Nghê Diệp Tâm cảm thấy vẫn là gọi đại hiệp thuận miệng hơn.

Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm gọi như vậy, đột nhiên biến sắc. Cũng không phải không hài lòng, chỉ là vừa rồi bị Nghê Diệp Tâm sờ đến có chút phát hỏa, hiện tại lại nghe Nghê Diệp Tâm gọi như vậy đột nhiên cơn tức lớn hơn nữa.

Nghê Diệp Tâm nào biết hắn suy nghĩ cái gì, chỉ biết danh xưng đại hiệp thật là thuận miệng. Thấy sắc mặt hắn càng đen, Nghê Diệp Tâm còn tưởng rằng hắn không hài lòng, lập tức sửa miệng, nói:

“Dài quá sao? Tình Tình?”

Lúc này mặt Mộ Dung Trường Tình thật sự đen kịt. Nghê Diệp Tâm lại bắt đầu cười ha ha, bị cách gọi của mình làm cười ra nước mắt.

“Tình Tình, Tình Tình, tên này không tồi, cười chết ta, rất thân thiết.”

Không khí gì cũng bị Nghê Diệp Tâm phá hỏng rồi. Mộ Dung Trường Tình tức giận đem Nghê Diệp Tâm xoay lại, đánh vào mông mấy cái. Thực mau Nghê Diệp Tâm đang cười to liền biến thành heo bị đem đi cắt tiết, kêu to cùng cầu xin tha thứ.

Sáng sớm, tất cả mọi người đều đi. Chuyện ở Hàn gia cơ bản kết thúc, bọn họ phải chuẩn bị về Khai Phong.

Triệu Mục không có tìm được Cố Cửu, cả người đều lộ ra khí tức "muốn sống chớ tới gần".

Mộ Dung Trường Tình thực bình tĩnh, không có nói với Triệu Mục là Cố Cửu đang ở gần bên cạnh hắn.

Dựa theo ý của Mộ Dung Trường Tình, trở lại Khai Phong mới nói, vì sợ dọc đường xảy ra biến cố.

Thế là mọi người bắt đầu khởi hành về Khai Phong.

Nghê Diệp Tâm, Trì Long và Triệu Doãn rời phủ Khai Phong không ít ngày. Trải qua bao bôn ba rốt cuộc được trở về nhà, đều cảm khái không thôi. Chuyến đi công tác này gặp không ít chuyện, có thể trở về cảm giác thân thiết vô cùng.

Mộ Dung Trường Tình không vào phủ quan, tất nhiên sẽ không đến phủ Khai Phong. Nghê Diệp Tâm muốn hỏi Mộ Dung đại hiệp sẽ ở nơi nào, bất quá còn chưa tới cửa phủ Khai Phong đã không thấy tăm hơi của hắn.

Trì Long cười nói:

“Đại nhân, Mộ Dung giáo chủ đã đi trước.”

Nghê Diệp Tâm cũng không biết Mộ Dung Trường Tình đi nơi nào, chỉ có thể đi theo Trì Long và Triệu Doãn vào phủ.