Nghê Diệp Tâm tức khắc có cảm xúc nhảy qua cắn chết Mộ Dung Trường Tình. Nhưng lại biết dù mình nhảy qua cũng không có làm gì được, đành phải yên lặng nhịn.
Mọi người nhìn dấu hôn trên cổ Nghê Diệp Tâm liền lộ ra vẻ mặt "thì ra là thế". Nghê Diệp Tâm cảm thấy thực tức giận, dứt khoát bất chấp tất cả. Ánh mắt đảo qua liền chọn người có da mặt mỏng nhất là Triệu Mục.
"Làm sao vậy? Triệu Mục, ngươi nhìn cái gì?"
Triệu Mục bị hỏi, tức khắc xấu hổ, ấp úng lắc đầu, nói:
"Không, không có gì......"
Nghê Diệp Tâm dùng chiêu này thật sự hữu dụng, Cố Cửu cùng Triệu Doãn không dám nhìn nữa. Lúc này Nghê Diệp Tâm mới vừa lòng nói:
"Ta muốn đi ăn sáng."
Tuy rằng là nói như vậy, nhưng nói xong Nghê Diệp Tâm liền chạy trở vào trong phòng, đóng cửa. Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, cũng trở về phòng, bất quá đẩy cửa không ra.
"Mở cửa."
Nghê Diệp Tâm trở về phòng soi gương, phát hiện có một dấu hôn trên cổ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Không mở."
Mộ Dung Trường Tình cũng không giận, duỗi tay để trên cửa.
"Lạch cạch"
Nghê Diệp Tâm nghe được âm thanh quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình thong thả ung dung đi vào. Đầu Nghê đại nhân bốc khói.
Một cái then nhỏ sao có thể ngăn được Mộ Dung giáo chủ.
Nghê Diệp Tâm làm thế nào cũng che không được dấu hôn trên cổ, cuối cùng hoàn toàn từ bỏ, chỉ có thể "bịt tai trộm chuông" làm bộ như không có gì.
"Cũng không rõ ràng lắm."
"Hứ hứ!"
Nghê Diệp Tâm học bộ dáng cười lạnh của Mộ Dung Trường Tình.
Không rõ ràng vì sao tất cả mọi người đều có ánh mắt đó?
Mộ Dung Trường Tình lại nói:
"Vừa rồi Trì Long và Triệu Doãn nói buổi chiều ngày hôm qua bọn họ đi điều tra về hai người chết từ xứ khác tới. Người thứ nhất không có tra được, nhưng người thứ hai là một sát thủ."
"Hả? Sát thủ?"
Nghê Diệp Tâm che lại cổ sửng sốt nói:
"Là sát thủ sao?"
"Hắn đã từng gϊếŧ qua một mệnh quan triều đình, cho nên bị truy nã. Nhưng đó đã là chuyện rất lâu trước kia, không ai nhớ rõ bộ dáng của hắn, Trì Long cùng Triệu Doãn lục lọi không ít hồ sơ mới tìm được."
"Cho nên năm đó không bắt được?"
"Không bắt được. Nghe nói là người này trốn thoát. Sau đó cũng chưng từng có ai gặp lại hắn."
Một sát thủ chết đuối ở trong hồ, vừa nghe không giống như là chuyện ngoài ý muốn.
Trì Long cùng Triệu Doãn ngoài chuyện này, còn nghe được một chút chuyện khác, là về Hàn tam công tử.
Hàn lão gia rất yêu thương Hàn tam công tử. Tuy rằng hắn luôn đàng điếm cờ bạc, nhưng Hàn lão gia cảm thấy không sao cả, như vậy mới phong nhã. Vì Hàn lão gia cũng là một người thích rượu ngon gái đẹp.
Tam công tử tiểu thϊếp nhiều, hậu viện vì tranh sủng mà phát sinh không ít chuyện, nhưng hắn còn chưa có con.
Bọn họ đi hỏi thăm không ra người nào có thù oán với hắn nhưng nghe một đống chuyện lông gà vỏ tỏi.
Tỷ như có tiểu thϊếp bởi vì không được sủng cho nên rắp tâm hại người. Có tiểu thϊếp bị vắng vẻ đã lâu, vì yêu sinh hận....
Nói tóm lại, hậu viện của Hàn tam công tử đều có thể coi như người bị tình nghi.
Hàn lão gia tổng cộng có năm người con.
Đại tiểu thư đã sớm xuất giá.
Nhị công tử cũng do một tiểu thϊếp sinh ra, cũng không được yêu thương. Nhưng hắn đã cưới con một đại quan, đã đi ở rể, hiện tại không ở Hàn phủ.
Hàn tam công tử được yêu thương nhất, tất nhiên không cần phải nói.
Tứ công tử là Hàn Kỳ, là con chính thất, nhưng căn bản không có địa vị gì đáng nói.
Nhỏ nhất là Ngũ là tiểu thư, là muội muội ruột của Tam công tử. Năm trước đã gả cho một nhà phú thương, hiện giờ cũng không ở quý phủ.
Nghê Diệp Tâm tò mò nói:
"Hàn Kỳ cũng đã đến tuổi thành thân rồi phải không? Sao không có thấy thê tử hay tiểu thϊếp?"
Tam công tử tiểu thϊếp thành đàn, Hàn Kỳ cả một người hầu cũng không có, thật quá đối lập.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Tự nhiên là có người ở giữa làm khó dễ."
Xem ra ngày hôm qua lúc Nghê Diệp Tâm chưa rời giường Trì Long cùng Triệu Doãn thu hoạch không ít.
Hàn Kỳ đã hai mươi tuổi, nhưng chưa có thê tử, cả nha hoàn cũng không có, tất nhiên là có nguyên nhân.
Hàn Kỳ hào hoa phong nhã, diện mạo cũng không kém, điều kiện như vậy sẽ có rất nhiều cô nương ái mộ. Người làm mai thật ra không ít, bất quá đều bị từ chối. Cũng không phải Hàn Kỳ tầm mắt quá cao, mà là đều bị Vu thị cự tuyệt.
Vu thị có một con gái gả đến chỗ không tồi, nhưng con trai là Tam công tử cưới không ít tiểu thϊếp, lại không có đứa cháu nào. Chuyện này làm Vu thị lo lắng, chưa có cháu trai trong lòng không yên ổn. Bà ta sợ Hàn Kỳ cưới thê thϊếp sinh được đứa cháu trai, nói không chừng Hàn lão gia sẽ đối với Hàn Kỳ tốt hơn.
Cho nên Vu thị dứt khoát từ chối người tới làm mai, còn liên tiếp nói xấu Hàn Kỳ. Thế cho nên hôn nhân của Hàn Kỳ đặc biệt không thuận lợi, không có tìm được đối tượng thành thân.
Hàn lão gia đối với Hàn Kỳ vốn dĩ không để bụng, việc này cũng không có hỏi đến.
Dù hôn sự Hàn Kỳ bị cản trở, nhưng tam thiếu gia vẫn không có con, một đứa con gái cũng không có.
Hiện tại thì tốt rồi, Tam công tử đã chết cũng không lưu lại một đứa con nào. Vu thị thật nóng lòng, con đã chết, lại thất sủng, về sau ở Hàn gia không dễ chịu lắm.
Nghê Diệp Tâm chớp chớp mắt, nhịn không được cười, nói:
"À, Tam công tử không có con, chẳng lẽ không dựng không dục?"
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Tam công tử đã chết, mẫu thân của hắn là Vu thị cũng không có thương tâm."
"Đúng vậy. Hơn nữa bộ dáng Hàn lão gia cùng Vu thị đều thần thần bí bí, không biết che giấu cái gì."
Nghê Diệp Tâm ở trong phòng một lúc, cuối cùng cũng không che được dấu hôn trên cổ, đói quá không chịu được đành phải cùng Mộ Dung Trường Tình ra ăn cơm.
Sáng sớm Hàn Kỳ đã đến đây, cũng nói người chuẩn bị cơm sáng cho bọn họ dùng. Khi Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình ra tới đã nhìn thấy mấy người kia đang ngồi ăn. Nghê Diệp Tâm lập tức chạy tới, ngồi xuống nắm lên một cái bánh bao, nói:
"Cũng không chịu đợi ta cùng ăn."
Trì Long cười cười, nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, nói:
"Chúng ta cho rằng Nghê đại nhân cùng Mộ Dung đại hiệp sẽ không trở ra sớm."
Nghê Diệp Tâm kéo kéo khóe miệng, cảm thấy Trì Long gần đây càng ngày càng lộ liễu, còn bắt đầu chế nhạo người.
Hàn Kỳ không biết bọn họ nói cái gì, nói:
"Ngày hôm qua thật là chậm trễ, thật không phải với các vị."
"Không có gì."
Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, nói:
"Chúng ta ăn ngon ở tốt."
"Mấy vị đại nhân, nếu có yêu cầu gì có thể cùng tại hạ nói."
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói:
"Hàn công tử khách khí. Đúng rồi, Tam công tử có quan hệ với ai không tốt?"
Hàn Kỳ bị hỏi sửng sốt, nói:
"Đại nhân nói ở Hàn gia, hay là ở bên ngoài?"
"Cả hai."
Hàn Kỳ cười một tiếng, bất quá nhìn như là tự giễu.
"Nếu ở trong nhà chỉ sợ quan hệ không tốt chỉ có tại hạ."
Nghê Diệp Tâm cũng cười nói.
"Hàn công tử thực thẳng thắn nha."
"Đây là sự thật."
Tam công tử cùng Hàn Kỳ quan hệ thật không tốt, trên dưới Hàn phủ đều biết. Tam công tử khinh thường Hàn Kỳ, cảm thấy hắn giả thanh cao. Hơn nữa Hàn Kỳ là con chính thất, Tam công tử tuy rằng được cưng chìu nhất, nhưng trong mắt người ở bên ngoài Hàn Kỳ trên Tam công tử một bậc. Tam công tử càng chán ghét Hàn Kỳ.
Người trong phủ đều biết, Hàn Kỳ cùng Tam công tử quả thực đối chọi gay gắt. Kỳ thật Hàn Kỳ cũng rất xem thường Tam công tử. Tam công tử ăn chơi cờ bạc đàng điếm, mà Hàn lão gia để hắn nắm công việc làm ăn. Một năm gần đây hắn tiêu xài không ít bạc. Lúc mới bắt đầu còn ghi sổ sách, nhưng sau đó cả sổ sách cũng không ghi chép.
Nửa năm trước, mâu thuẫn hai người bỗng nhiên chuyển biến xấu, là bởi vì Tam công tử làm ăn buôn bán lỗ vốn.
Lúc trước Tam công tử không quản lý công việc làm ăn. Còn Hàn Kỳ chỉ có mấy cửa hàng nhỏ trong tay. Nhưng Vu thị cảm thấy như vậy không được, lỡ một ngày nào đó Hàn lão gia chết, chẳng phải Hàn Kỳ có thể nhân cơ hội lấy gia sản Hàn gia?
Vì thế Vu thị liền bắt đầu ở bên tai Hàn lão gia khóc lóc kể lể, nói Hàn Kỳ diễu võ dương oai, không xem Tam ca ra gì, xin Hàn lão gia cho Tam công tử mấy cửa hàng, như vậy mới công bằng.
Hàn lão gia vừa nghe liền đồng ý, cũng để mấy cửa hàng lớn cho Tam công tử.
Tam công tử cái gì cũng không biết, mấy quản sự luống cuống cũng không có biện pháp giải thích, đành phải đem sổ sách đưa qua cho Hàn lão gia.
Hàn lão gia vừa thấy sổ sách liền nổi giận, mắng Tam công tử. Vu thị lại khóc sướt mướt nói Tam công tử căn bản không có kinh nghiệm, khó tránh khỏi sẽ có sai sót.
Hàn lão gia cũng cảm thấy có thể là có chuyện như vậy. Vu thị còn nói Hàn lão gia đem những cửa hàng lung tung rối loạn giao cho Hàn Kỳ.
Vu thị đem cục diện rối rắm đá tới chỗ Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ không vui, bất quá không thể không làm. Hàn lão gia đã lên tiếng không có cho hắn cơ hội không đồng ý.
Vu thị đắc ý muốn cho Hàn Kỳ phiền toái.
Qua vài tháng, những cửa hàng kia rốt cuộc khôi phục bình thường. Trong lúc đó tam công tử còn không ít lần tới quấy rối.
Cửa hàng khôi phục bình thường, Vu thị liền lo lắng. Nếu những cửa hàng kiếm tiền nhiều, chẳng phải là trong tay Hàn Kỳ lại có thêm cửa hàng? Thế lực càng lớn hơn nữa?
Vu thị lại chạy nhanh đi tìm Hàn lão gia, xin cho tam công tử một cơ hội. Cũng nói gần đây hắn đã học được không ít kinh nghiệm có thể tiếp nhận cửa hàng.
Hàn lão gia lại đáp ứng. Hàn Kỳ lại không phải tính tình bồ tát, tất nhiên sẽ tức giận.
Không chỉ như thế, sau khi Hàn Kỳ đem cửa hàng giao cho tam công tử, hắn lại sửa sổ sách một ít, sau đó cầm sổ sách chạy đến cáo trạng với Hàn lão gia. Hắn nói Hàn Kỳ tham tiền, số tiền rất lớn.
Hàn lão gia gọi Hàn Kỳ đến mắng một hồi, còn muốn dùng gia pháp xử trí.
Hàn Kỳ nhìn sổ sách liền biết là tam công tử làm trò quỷ, lập tức cùng tam công tử đối chất. Bị Hàn Kỳ ép hỏi, hắn liền lộ ra trăm ngàn chỗ hở.
Vu thị thấy không ổn liền nói với Hàn lão gia chỉ là hiểu lầm. Hàn lão gia phát hiện cũng không phải Hàn Kỳ sửa lại sổ sách, nên cho Hàn Kỳ rời đi.
Chuyện này kết thúc như vậy. Tam công tử cũng không bị trách phạt.
Hàn Kỳ vẫn luôn chịu đựng Tam công tử cùng Vu thị. Sau chuyện đó, Hàn Kỳ cũng không cần thiết lại nhịn. Cho nên gần đây Hàn gia trên dưới đều biết Hàn tam công tử cùng Hàn Kỳ quan hệ đã kém tới cực điểm.
Hàn Kỳ cũng không kiêng dè nói:
"Ở ngoài phủ, ta không được rõ lắm."
Hàn Kỳ nói tương đối mịt mờ, bất quá Nghê Diệp Tâm biết Hàn tam công tử nhất định có không ít kẻ thù.
Tam công tử cờ bạc lại háo sắc, đặc biệt là háo sắc. Tiểu thϊếp ở hậu viện một đống, không ít là ép buộc người, có người đã đính hôn nhưng bị tam công tử cướp mang về. Đương nhiên sẽ bị người ta ghi hận ở trong lòng.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
"Vậy tam công tử có biết sát thủ linh tinh gì hay không?"
"Sát thủ? À...... Chuyện này ta cũng không biết. Thật ra du côn du đãng thì có, nhưng sát thủ thì......"
Nghê Diệp Tâm đã ăn no, đứng lên nói:
"Hàn công tử có thể mang chúng ta đi xem phòng tam công tử không?"
Hàn Kỳ có chút do dự, bất quá cũng đứng lên gật đầu nói:
"Mấy vị đại nhân đi theo ta."
Những người khác cũng đều ăn no, đứng lên chuẩn bị đi theo Hàn Kỳ.
Triệu Mục đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn, phát hiện Cố Cửu còn ngồi ở chỗ kia, một bộ dáng xuất thần vẫn luôn nhìn phía trước.
Triệu Mục đi trở về, nói:
"Làm sao vậy? Cố Cửu?"
Hắn kêu Cố Cửu một tiếng, nhưng Cố Cửu căn bản không nghe thấy. Cố Cửu nhìn chằm chằm Hàn Kỳ. Triệu Mục đột nhiên thấy trong lòng chua lòm.
"Cố Cửu."
"Cái gì? Chuyện gì?"
"Đi thôi. Tất cả mọi người đều đi rồi. Chúng ta đuổi theo nhanh lên."
Cố Cửu nhanh đứng lên, nói:
"Được."
"Ngươi vừa rồi nhìn cái gì? Đang nhìn Hàn Kỳ sao?"
Cố Cửu sửng sốt, sau đó mới gật gật đầu, nói:
"Hắn là người cùng ngươi lớn lên."
Triệu Mục vốn dĩ trong lòng chua lòm, nhưng nghe được Cố Cửu nói như vậy tức khắc liền có một loại cảm giác khác.
Cố Cửu lúc này mới phát hiện mình nói kỳ quái, nhanh im miệng.
Nghê Diệp Tâm thính tai, sau khi nghe được nhịn không được muốn cười. Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn sang.
"Cười cái gì?"
Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói:
"Hai người phía sau không bình thường."
Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, nhướng mày, bỗng nhiên duỗi tay vén mấy sợi tóc ra sau tai Nghê Diệp Tâm.
Tay hắn thực lạnh, dán tới thùy tai cùng cổ làm Nghê Diệp Tâm giật mình một cái.
"Lạnh nha Mộ Dung đại hiệp."
Ngón tay Mộ Dung Trường Tình chạm thùy tai Nghê Diệp Tâm một chút, sau đó liền rút tay về.
Nghê Diệp Tâm cảm giác lỗ tai có chút nóng.
Mộ Dung Trường Tình nói:
"Mới vừa phát hiện, thùy tai ngươi cũng có chút xanh, trở về nhớ bôi thuốc."
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, tức khắc liền nghe được Trì Long cười một tiếng. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mặt mũi mình đã không còn sót lại chút gì. Thật sự rất muốn đạp Mộ Dung Trường Tình mấy cái.