Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 62: Cái này gọi là làm nũng

Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Đầu tiên ta cảm thấy, lấy biểu tình của Phùng lão tam ra xem, người gϊếŧ chết hắn không có khả năng là Phùng Cố."

Thời điểm Phùng tam thúc chết biểu tình là chấn kinh, có sợ hãi, nhưng cũng không có thống khổ. Hơn nữa cổ chính diện bị cắt đứt, nháy mắt bị mất mạng, chết thực mau.

Phùng tam thúc là người nhát gan điểm này Mộ Dung Trường Tình cũng thừa nhận, tuy rằng bọn họ biết Phùng tam thúc cũng chưa lâu.

Phùng tam thúc mỗi lần đều lén lút, không biết đang làm cái gì. Bị người khác phát hiện liền phô trương thanh thế, kỳ thật lá gan rất nhỏ, chỉ cần đối phương mạnh hơn một chút, Phùng tam thúc tuyệt đối lập tức té ngã lộn nhào, liền bỏ chạy. Hai lần Nghê Diệp Tâm gặp Phùng lão tam, Phùng lão tam đều bỏ chạy từ rất xa, tựa như rất sợ.

"Trong trấn tất cả mọi người đều biết Phùng Cố đã gϊếŧ, còn bị làm thành xác khô tế phẩm đang đặt ở trong nha môn. Phùng lão tam nếu đột nhiên nhìn thấy Phùng Cố đã chết sống lại, trên mặt biểu tình hẳn là phong phú hơn một ít mới đúng. Hơn nữa tuyệt đối khi lần đầu nhìn thấy Phùng Cố sẽ lập tức hô to gặp quỷ! Nhưng mà thời điểm Phùng lão tam chết cũng không ai nghe được một chút động tĩnh nào."

Đại phu nhân nói chính mình thấy quá trình Phùng lão tam bị gϊếŧ chết. Sau đó bà ta muốn bỏ chạy, cho nên lúc ấy Đại phu nhân không dám lên tiếng, nhưng mà đã bị phát hiện, bị bưng kín miệng không thể cầu cứu, cho nên lại không có thể phát ra tiếng.

Đại phu nhân là bị ép buộc không có kêu to, nhưng mà Phùng lão tam thời điểm bị gϊếŧ vì cái gì không có cầu cứu?

Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Chỗ đó tuy rằng hẻo lánh, không có gia đinh, nhưng bên ngoài luôn có người đi ngang qua, vì sao Phùng lão tam không kêu cứu?"

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.

"Cho nên ngươi cảm thấy người gϊếŧ chết Phùng lão Tam là người hắn quen?"

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.

"Đây là một khả năng tương đối phù hợp tình huống hiện trường vụ án lúc ấy. Ta cảm thấy hung thủ vào phòng trước vội vàng khắc Xà Văn Đồ Đằng trên mặt đất, lại chờ Phùng lão tam trở về tới tìm Phùng lão tam, bất ngờ gϊếŧ hắn, rồi rời đi."

"Đồ đằng có lẽ là gϊếŧ người xong sau đó mới khắc cũng không chừng."

"Không, không... Tuyệt đối là khắc lên trước. Cái đồ đằng ở sau lưng thi thể, khắc thực thô, bởi vì dính máu cho nên mới trở nên rõ ràng. Nếu không có máu ở mặt trên, có lẽ rất khó bị phát hiện. Đồ đằng ở sau lưng bị thi thể đè lên, mà trên mặt đất vết máu rất nhiều, còn phun tung toé. Nếu có người di động kéo thi thể thì tuyệt đối sẽ có dấu vết lưu lại kéo dài, nhưng hiện tại hiện trường thực gọn ghẽ, đặc biệt là vết máu thực rõ rệt. Chứng minh hung thủ gϊếŧ người rồi cũng không có ở lại lâu, trực tiếp liền đi ngay, không có khả năng đồ đằng là khắc sau khi gϊếŧ."

Mộ Dung Trường Tình gật gật đầu, Nghê Diệp Tâm lại nói:

"Nếu hung thủ thật là Phùng Cố, một người chết mà đột nhiên xuất hiện, Phùng lão tam sao bình tĩnh như vậy? Hoặc là Phùng lão tam đã sớm biết rằng Phùng Cố không có chết, hơn nữa cùng hắn có liên hệ nào đó."

Mộ Dung Trường Tình nghe xong trong đầu có chút ngớ ngẩn, liền bắt đầu trầm tư.

"Đương nhiên phân tích sự tình một chút, kỳ thật khả năng không tính nhiều. Thứ nhất, chứng cớ của Phùng Thiên là ngụy tạo, hắn giả trang làm Phùng Cố gϊếŧ Phùng lão tam. Thứ hai, chứng cớ của Phùng Thiên là thật, có người giả trang Phùng Cố gϊếŧ Phùng lão tam. Thứ ba, Phùng Cố thật sự không chết, lén lút trở về gϊếŧ chết Phùng lão Tam. Thứ tư, Đại phu nhân nói dối."

"Ngươi cảm thấy bà ta nói dối?"

"Không phải đại hiệp cũng cảm thấy ở Phùng gia mỗi người đều trong lòng có quỷ sao? Vị Đại phu nhân này trong lòng quỷ cũng không ít đâu."

Phùng lão tam chết như thế nào chỉ có một mình Đại phu nhân nhìn thấy. Chính miệng bà ta chỉ chứng là người giống Phùng Thiên gϊếŧ người, tức là nói Phùng Cố còn gì. Mà hắn tuy bắt bà ta, bóp cổ lại không có gϊếŧ, còn nói muốn cho bà ta và Phùng lão tam chết cùng một cách, đánh hôn mê, sau đó rời đi.

Này hết thảy đều là Đại phu nhân tự thuật, không ai có thể làm chứng đó chính là sự thật.

"Đại hiệp còn nhớ không? Chúng ta cầm chén uyên ương đi hỏi Đại phu nhân, lúc ấy Đại phu nhân nâng chung trà lên uống một ngụm. Nâng chung trà lên chặn miệng mũi, loại động tác này là hành động có ý giấu giếm ý nghĩ thật sự. Sau đó, bà ta nói với chúng ta là không biết."

Mộ Dung Trường Tình liền đứng lên.

"Lúc ấy sao ngươi không nói?"

"Ta sợ rút dây động rừng mà, rốt cuộc dù ba ta thật sự che giấu cái gì, chúng ta cần biết một chút nha."

Mộ Dung Trường Tình lại cười lạnh một tiếng. Nghê Diệp Tâm cũng thấy sợ hắn, không biết hắn đang cười cái gì.

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình đầy sát khí.

"Ngươi cảm thấy, ta sẽ ngáng chân ngươi không?"

"Đương nhiên không phải!"

Nghê Diệp Tâm lập tức phủ nhận.

Mộ Dung Trường Tình lại hỏi:

"Vậy ngươi cảm thấy, ta lỗ mãng phá hủy việc không?"

"Đương nhiên cũng không phải!"

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng lấy lòng Mộ Dung Trường Tình, rót một chén nước, trong lòng yên lặng chảy nước mắt. Mộ Dung đại hiệp khi nào học được kỹ năng nói chuyện vô lý, còn luyện thuần thục như vậy.

Bất quá Nghê đại nhân tự mình an ủi. Trong lòng lại yên lặng nghĩ đây không gọi nói năng vô lý, cái này gọi là làm nũng!

Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận nói:

"Còn có một chút chỗ không thích hợp."

"Cái gì?"

Mộ Dung Trường Tình mắt lạnh nhìn qua.

"Là việc Đại phu nhân nói mình mời đạo sĩ tới làm pháp sự, muốn chiêu hồn Phùng Cố trở về, nói cho mọi người biết ai là hung thủ."

Mộ Dung Trường Tình gật đầu.

"Nhưng mà pháp sự không có làm xong, Phùng Thiên trở về phá hoại."

Nghê Diệp Tâm gật đầu.

"Đúng, nhưng khi chúng ta nói trên chén uyên ương có Xà Văn Đồ Đằng bà ta lại nói đó bất quá là truyền thuyết mà người xưa đặt ra, là có người muốn che giấu việc gϊếŧ người mà thôi."

Đại phu nhân hai lần tìm lý do thoái thác, hành động quả thực hoàn toàn tương phản. Lần đầu biểu hiện rằng bà ta tin tưởng có quỷ thần, nhưng sau đó việc thuỷ thần thì Đại phu nhân lại bỗng nhiên không tin. Cái này làm cho Nghê Diệp Tâm thấy có chút kỳ quái.

"Tuy rằng ta không rõ Đại phu nhân rốt cuộc vì cái gì có loại phản ứng mâu thuẫn, bất quá đủ để chúng minh trong lòng có quỷ, lời khai cũng không thể hoàn toàn tin."

"Vậy hiện tại chúng ta làm đây?"

Nghê Diệp Tâm vừa nghe nói, lập tức thẳng sống lưng.

"Không bằng chúng ta...... đi ăn cơm trước?"

"......"

Mộ Dung Trường Tình nhìn bộ dáng tin tưởng tràn đầy, còn tưởng rằng Nghê Diệp Tâm có ý tưởng gì tốt, không nghĩ tới Nghê Diệp Tâm là nói ăn cơm.

Nghê Diệp Tâm thật cẩn thận nói:

"Đại hiệp ta thật sự đói bụng, ngực đau phía sau lưng mỏi, từ giữa trưa đến giờ cũng chưa ăn......"

Nghê Diệp Tâm nói đến một nửa, liền cảm thấy chính mình nói lỡ lời. Mặt Mộ Dung đại hiệp liền đen, phỏng chừng là nghĩ tới chuyện Nghê Diệp Tâm đem thịt kho tàu làm bẩn quần áo mình.

Nghê Diệp Tâm chột dạ ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, tức khắc thấy được trong góc phòng có quần áo màu trắng bị vứt bỏ. Vừa thấy đã biết chính là bộ giữa trưa Mộ Dung Trường Tình đã mặc, bị dơ thay ra ném ở đó.

Nghê Diệp Tâm lập tức liền nhảy dựng lên, tiến lên đem bộ quần áo nhặt lên, quả nhiên tay áo có vết dơ do thịt kho tàu lưu lại.

"Đại hiệp, như vậy đi, ta đi giúp đại hiệp giặt sạch sẽ!"

"Không cần."

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

"Ném đi."

Nghê Diệp Tâm một bộ đau lòng nói:

"Không được, không được đâu đại hiệp, quần áo tốt như vậy, chỉ bị bẩn mà thôi. Ta sẽ giúp giặt sạch sẽ, bỏ thì quá đáng tiếc."

Nghê Diệp Tâm nói xong đem quần áo xếp lại, sau đó ôm vào lòng, nhìn như là muốn mang đi.

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy, mí mắt mãnh liệt giật giật, đứng lên nói:

"Đi ăn cơm."

Sau đó không đợi Nghê Diệp Tâm phản ứng, hắn đã đẩy cửa đi ra khỏi phòng.

Nghê Diệp Tâm nhanh chân đuổi theo. Mới ra cửa liền thấy được Trì Long cùng Triệu Doãn, hai người bưng đồ ăn trở lại, khẳng định là mang về cho bọn họ.

Nghê Diệp Tâm còn tưởng được cùng Mộ Dung Trường Tình ăn cơm, nhưng Mộ Dung Trường Tình đã cầm một phần cơm trở về phòng.

"Rầm"

Hắn đóng cửa lại.

"......"

Nghê Diệp Tâm ai oán nhìn thoáng qua Trì Long.

Trì Long tức khắc không biết làm sao, vội nói.

"Nghê đại nhân...... là ngài nói chúng ta đem đồ ăn mang về."

Nghê Diệp Tâm vô lực nói:

"Phải không?"

"Kẽo kẹt"

Cửa phòng Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên lại mởi. Nghê Diệp Tâm vừa rồi còn như là gà trống bị thua, lúc này đột nhiên như gà được tiêm máu, lập tức ý chí chiến đấu sục sôi.

Bất quá Nghê Diệp Tâm không kịp tiến lên, liền nhìn thấy một vật bằng lông tròn xoe bị Mộ Dung Trường Tình ném ra.

Nghê Diệp Tâm chạy nhanh lên một bước, tiếp vào trong ngực, cúi đầu đã thấy......

Bắp Rang......

"Gâu"

Bắp Rang kêu một tiếng. Cùng với tiếng kêu này là tiếng "rầm", Mộ Dung đại hiệp đem cửa phòng đóng lại.

Nghê Diệp Tâm ôm Bắp Rang, ủy khuất nói:

"Quá đáng thương mà, ngươi cũng bị ném văng ra. Ta còn tưởng rằng có thể lại dùng ngươi làm thêm một lần ngụy trang."

"Gâu"

Bắp Rang dùng đầu cọ cọ gương mặt Nghê Diệp Tâm, sau đó từ trong lòng ngực Nghê Diệp Tâm nhảy ra, bắt đầu nhìn cơm mà chảy nước miếng.